Chương thứ mười tám
...
Tửu lượng của Cố Lê không kém. Mặc dù bình thường anh không hay uống rượu, nhưng làm ăn kinh doanh thì tất nhiên là không tránh được xã giao. Chút rượu này cũng chỉ khiến anh hơi lâng lâng thôi, thật ra đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm. Chút tâm tư kia của Đỗ Vân Đình đương nhiên cũng không thể thoát khỏi mắt anh rồi.
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, để xem cháu trai tìm đủ cách chuốc say mình rốt cuộc là có mục đích gì.
Người trước mặt bất động một lúc lâu, Cố Lê chỉ có thể cảm nhận được mình bị một đôi mắt dõi theo. Ánh mắt kia rơi trên người anh, cách một lớp quần áo mà vẫn nóng bỏng vô cùng, dần dần có hơi thở ấm áp phả vào trên da.
Anh cảm giác được cháu trai đang khẩn trương.
Sau đó, giống như là lấy hết can đảm để đặt một nụ hôn ướt át lên môi anh.
"Chụt..."
Cơn say của Cố Lê hoàn toàn bay biến. Thậm chí anh không có cách nào tự lừa bản thân mà có thể cảm nhận được niềm vui sướng đang nhen nhóm trong lòng mình, niềm vui sướng đó không tài nào phớt lờ được. Nếu bây giờ Đỗ Vân Đình không bị bối rối như thế thì tất nhiên sẽ phát hiện ra khóe môi của anh đang khẽ nhếch lên.
Đỗ Túng Túng hoàn hồn lại thì sợ mất vía, hoảng hốt lùi về phía sau. Bởi vì chân bị bong gân nên không đứng vững được, lắc lư qua lại, "Á..."
Người đàn ông đưa tay kéo cậu lại, để cậu ngồi lên đùi mình.
Đỗ Vân Đình: "!!!"
Cậu cứ như đang ngồi trên bàn chông vậy, nhích tới nhích lui mà không dám nhìn người đàn ông kia.
Móa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, sao cái này không giống kế hoạch vậy!?
Hai támmmm, cậu ra đây mà xem, này không phải là cậu của nguyên chủ sao?! Ôi vãi lòn người thân mà như vậy à??
Cậu đang mặc quần jean vừa vặn với người, Cố Lê dễ dàng luồn tay vào trong ống quần cậu, nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân tinh tế mềm mại.
Vốn dĩ làn da của Đỗ Vân Đình rất non mịn, chưa kể ngày nào cũng được cậu thoa kem dưỡng mấy lần, bởi dị ta nói~ da cậu càng ngày càng mịn màng thưm phức. Lòng bàn tay hơi chai sạn sờ lên khiến cả người cậu thoáng run rẩy, vô thức đè lại bàn tay của người đàn ông kia.
Cố Lê cũng không cử động nữa, chỉ nhìn cậu rồi hỏi: "Sợ sao?"
Ánh mắt anh rất đẹp. Đỗ Túng Túng nhìn khuôn mặt này của Cố tiên sinh mà mềm nhũn như nước mùa xuân.
"Không, không phải..."
Thế là Cố Lê tiếp tục vuốt ve, Đỗ Vân Đình ngồi trên đùi anh run rẩy như bé thỏ trắng rơi vào tay thợ săn vậy.
Hình như bong gân không giảm đi mà còn có xu hướng lan tỏa thì phải, cả người Túng Túng đều bị rút gân theo rồi.
Trái tim Đỗ Túng Túng điên cuồng đập ba đum ba đum...
Cậu bắt đầu ra sức hò tên 7777. Hệ thống bị điểm mặt gọi tên điên cuồng mấy phút sau mới online. Hiển nhiên là nó đang không vui, bởi vì... nó đã không thể ngăn cản ký chủ nhà mình liều lĩnh đi đường quyền được nữa!!! Âm thanh điện tử đè nén sự tức giận vang lên: [Sao!?]
Đỗ Túng Túng: [..... Chuyện này là sao vậy, sao lại thế này?]
Chẳng phải đã nói là cùng huyết thống ư, sao còn chấp nhận cho mình làm thế?!
Hệ thống lạnh như băng: [Vị đồng chí này, thông tin có chút sai lệch rồi!]
Đỗ Vân Đình: [...]
Hệ thống lại ném một đòn trí mạng: [Không có huyết thống. Anh ta là con nuôi của ông ngoại Trần Viễn Thanh.]
Đỗ Vân Đình: [...?!]
Câu nói này tựa như tia sấm sét khổng lồ, lập tức lật sấp chiếc thuyền nhỏ mang tên Đỗ Vân Đình đang lênh đênh phiêu du trên đỉnh sóng.
Cậu nuốt ngụm nước bọt, bắt đầu hồi tưởng lại những ngày qua rốt cuộc mình đã làm những trò con bò gì... Mượn cớ sợ sấm sét nằm trên giường người ta, cố ý cởi quần khi đi ngủ, làm hộp cơm tình iu, còn cố ý đau chân...
Thậm chí hôm nay cậu còn đưa người ta đến phòng ăn dành cho tình nhân, tầng trên là phòng khách sạn đó.
Đỗ Vân Đình run như cầy sấy. Nếu biết trước cậu của cậu cũng không thật sự là cậu của cậu thì tuyệt đối cậu sẽ không dâm dê tấn công như thế.
Mẹ nó chuyện này cực kỳ rủi ro đấy có biết không!!!
7777 hiểu rõ, vốn dĩ tình cảm của tên ký chủ này là ngàn lớp sóng biển dữ dội, bây giờ dội lên cát chết ngửa thì mới hận không thể chặt chân mình lúc còn là sóng non ngu ngơ.
Nói cách khác, lúc đầu cậu đang vui vẻ định chơi cho thỏa thì bây giờ mới biết phải trả tiền.
Chủ nợ tìm tới tận cửa nhà.
Đúng là đáng đời!
Hiển nhiên Cố Lê không có ý định buông cậu ra, anh xoa chân giúp cậu rồi hỏi: "Đau à?"
Đỗ Vân Đình lắc đầu.
Giọng nói người đàn ông dịu đi, "Không cần sợ."
Anh xoa đầu chàng thanh niên, "Có cậu đây rồi."
Đỗ Túng Túng không hề được an ủi chút nào. Cậu nuốt ngụm nước bọt run rẩy hỏi 7777: [Có chai Coca nào trên người anh ấy không?]
7777 trả lời: [Không có.]
Trong chốc lát Đỗ Vân Đình cũng không dám cử động. À, vậy thì không phải là chai Coca, vậy thì là 7 % hàng hiếm của thế giới đấy.
.... Huhu mẹ iu ơi, sợ chết đi được.
Cuối cùng người thanh toán bữa cơm này là Cố Lê. Lúc tính tiền, nhân viên phục vụ lịch sự đưa một tấm thẻ phòng cho anh, chính là phòng khách sạn trên tầng.
"Tiên sinh, tất cả chi phí của ngài đã được bao gồm trong đây rồi, có thể dùng ưu đãi miễn phí tiền phòng."
Cố Lê đưa tay sờ tấm thẻ kia, Đỗ Vân Đình đứng bên cạnh trông mong nhìn nhìn, rốt cuộc vẫn không chịu được kéo ống tay áo anh, nói khẽ: "Cậu... Cậu ơi..."
Ý tứ xin tha trong lời nói rất rõ ràng, ngón tay nhỏ nắm ống áo lắc lư đến mức hơi lẳng lơ, chính cậu cũng không ý thức được là mình đang làm nũng người ta.
Cố Lê liếc mắt nhìn cậu đầy ý tứ sâu xa, cuối cùng cũng không cầm lấy.
Đỗ Vân Đình thở dài một hơi, cũng không biết rốt cuộc mình đang tiếc nuối hay là may mắn.
Nói thật, thích thì thích thật, cậu thật sự muốn bàn chuyện mối làm ăn 200 triệu với Cố tiên sinh lắm luôn, không hề giả dối đâu.
Nhưng dù sao cũng là 7% hàng đầu toàn Thế giới mà!
Đỗ Vân Đình không khống chế được nỗi run sợ trong trái tim mình.
Cậu thong thả về nhà với Cố tiên sinh, trên đường đi cứ mặt ủ mày chau nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đang có hai hình nộm đánh nhau dữ dội. Cố Lê cũng không làm phiền cậu, bước tiến này cũng không dễ dàng, anh đã đặt quyết tâm thì tất nhiên phải thay cháu trai dọn dẹp hết thảy lo âu.
Dọn sạch con đường này, thì anh mới có thể hoàn toàn tiến tới với cháu trai được. Nhưng cũng không thể thu thiếu phúc lợi, anh vẫn xoa cằm hôn hít người này một phen. Đỗ Vân Đình vốn còn đang nơm nớp lo sợ, chốc lát sau cũng chậm rãi bị trái tim yêu đương dội vang cho váng đầu, nhìn người trước mặt rồi vòng tay câu cổ người ta, đôi môi mềm như nhũn ra, một chút sợ hãi cuối cùng cũng bị sự thật "Cố tiên sinh đang hôn mình" đá đít văng lên chín tầng mây.
[Nhìn mau!!!] Đỗ Túng Túng vung vẩy cánh tay, [Cố tiên sinh đang hôn tôi!]
7777: [...]
[Bật đèn, chụp ảnh!] Đỗ Túng Túng vui gần chết, [Lẹ lên!!! Còn đần ra làm gì đếyyyy?]
7777: [...]
Thật sự là chọc mù đôi mắt của hệ thống điện tử tôi đây rồi.
Đỗ Vân Đình hếch mặt lên, [Cảm giác như đang mơ vậy.]
7777 quan tâm hỏi han: [Có cần tôi gọi cho cậu tỉnh dậy không?]
Thoáng chốc Đỗ Vân Đình nghiêm mặt lại, [Thôi dẹp đi, mộng đẹp thì phải đắm chìm thật lâu.]
Cậu biết Cố Lê sẽ không xử cậu ngay nên lá gan cũng dần dần to hẳn, cơ thể phản xạ có điều kiện, chứng nào tật nấy không tự giác mở chân ra, kẹp lấy eo người đàn ông.
Đột nhiên lưng Cố Lê cứng còng, anh dứt ra xoa nhẹ lên huyệt Thái dương của mình.
Không khí trong phòng nóng nảy bốc lửa như đốt lò than, Cố Lê lại đang thời tráng niên, bao nhiêu năm qua không hề mảy may động đến chuyện này, một khi động đến thì hold đíu nổi. Anh không dừng lại mà đứng dậy bước thẳng vào nhà tắm, Đỗ Vân Đình xấu hổ tung chăn trốn trên giường, còn chống một tay nhìn theo người đàn ông, vành tai bị không khí ấm nóng hun đến mức đỏ bừng.
Cậu nheo mắt nói với 7777: [28, nhớ thời gian.]
Vì hệ thống đứng đắn 7777 không động đậy nên Đỗ Túng Túng đành phải tự nhìn đồng hồ.
Từ đầu tới cuối, trừ đi khúc dạo đầu và thời gian hút một điếu thuốc thì Cố tiên sinh ở trong trỏng hơn một tiếng đồng hồ.
... Tía má ơi... Bảo bối đang cảm thấy sợ hãi!
Cậu sẽ không chết trong làn sóng râm của mình chứ?
*
Hai ngày sau lại có người tìm đến nhà, thì ra nhà thuê lúc trước của Đỗ Vân Đình vẫn chưa hết hạn, chủ nhà cho thuê gọi điện cho cậu bảo là có một đôi vợ chồng già đến từ nông thôn, chỉ mặt gọi tên đòi gặp cậu.
Đỗ Vân Đình nghe xong thì trong lòng hiểu rõ.
"Sao bọn họ tìm tới được vậy?"
"Là bạn của người yêu cậu dẫn đến." Chủ nhà cho thuê nói: "Cũng không biết là người ở đâu, bây giờ đến đây kiếm chuyện, nói là không gặp được cậu thì ăn vạ không đi... Làm thế thì trọ của tôi dám cho ai thuê nữa? Hay là cậu lại đây gặp một lần đi?"
Đỗ Vân Đình đồng ý: "Vâng."
Cậu đi cùng chú lái xe đến phòng trọ cũ, còn chưa kịp xuống xe đã thấy có người canh chừng dưới tầng nhà cậu, bà vợ hùng hùng hổ hổ, ông chồng ngồi xổm trong góc hung hăng hút thuốc. Người bạn lúc trước được Tiêu Bình Nam dẫn đến ăn cơm lập tức chỉ vào cậu hô to: "Đến rồi!"
Mẹ Tiêu khí thế hùng hổ lại gần. Đỗ Vân Đình cũng không vội, đứng trước cửa xe nhìn bọn họ.
"Hai bác có chuyện gì không?"
Mẹ Tiêu đánh giá cậu vài lượt từ trên xuống dưới, chàng trai này không giống như trong tưởng tượng của bà cho lắm, cũng không ẻo lả nữ tính gì, không đeo trang sức thừa thãi, áo sơ mi trắng phối với quần jean, nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cười lên còn hơi có cảm giác ngại ngùng.
"Cậu là Trần Viễn Thanh sao?"
Nụ cười của Đỗ Vân Đình vẫn không thay đổi, "Bác là...?"
Mẹ Tiêu xụ mặt, "Tôi là mẹ Tiêu Bình Nam."
Bà không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghe nói lúc trước thằng hai nhà tôi chung chạ với cậu à?"
Đỗ Vân Đình lễ phép chỉnh lại cách dùng từ của bà: "Bác gái, không phải yêu đương gì đâu, lúc đó cháu bị lừa gạt."
Mẹ Tiêu bị nghẹn, vẻ mặt còn khó coi hơn.
"Mày mới mấy tuổi chứ? Tuổi còn nhỏ mà không lo học, lại đi học cái thói đu bám đàn ông! Mày không sợ đoạn tử tuyệt tôn thì cũng đừng có kéo theo thằng hai nhà tao! Mày tưởng ai cũng muốn làm loại biến thái như mày chắc?"
Đỗ Vân Đình lại lễ phép chỉnh từ ngữ, "Bác gái, trước khi quen với cháu thì hắn đã đi trên con đường này rồi, xác định đoạn tử tuyệt tôn rồi."
Còn lâu mới là do cậu lôi kéo.
Mẹ Tiêu bị cậu liên tiếp chỉnh sửa từ ngữ thì dài mặt ra, "Mày nói chuyện với người khác thế này à? Đúng là vô giáo dục!"
Nụ cười của Đỗ Vân Đình không hề thay đổi, "Hoàn toàn chính xác, con cái nhà bác mới là được giáo dục tốt, tốt tới mức vô nhà giam ngồi luôn."
Mẹ Tiêu cả giận quát: "Mày!!!"
Bà ta giơ tay chuẩn bị đánh thì bị người sau lưng gọi lại. Cha Tiêu đang ngồi xổm trên bồn hoa, ông cắm điếu thuốc xuống đất rồi lại gần, không hề vòng vo, vừa mở mồm đã nói với Đỗ Vân Đình: "Cháu trai, chuyện thằng hai nhà bác nhất định cháu giải quyết được."
Đỗ Vân Đình cau mày, dường như không hiểu lắm.
"Sao còn muốn tôi ra tay chứ, ngài đang chê thời gian hắn ngồi tù chưa đủ nhiều sao? Không đủ để hắn hối cải làm lại cuộc đời hả?"
Một câu còn chưa nói xong thì mẹ Tiêu đã oang oang cắt lời, "Đang bảo mày cứu thằng hai nhà tao ra!"
Cha Tiêu tỉnh táo hơn bà nhiều, ông nói: "Bác nghe người ta nói nhà cháu có tiền, có thể chuẩn bị trước. Cháu chuẩn bị một chút đi, thằng hai cũng có thể được thả sớm, không bị nhiều tội như kia."
Ông ngừng chốc lát phun ngụm khói thuốc, còn nói: "Nếu không chuyện này mà làm bung bét ra thì cháu cũng mất mặt. Bác nghe họ nói cháu còn chưa chính thức được nhà họ Trần nhận về đúng không? Cháu thích con trai, nếu tin này truyền ra thì cháu không sợ không về được ư?"
"..."
Nụ cười trên môi Đỗ Vân Đình hoàn toàn biến mất.
Cậu bình tĩnh nhìn người trước mặt một lúc lâu, đột nhiên vươn tay lấy điện thoại ra, bật loa lên. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mừng rỡ của mẹ Trần: "Alu, bảo bối ơi? Sao con gọi cho mẹ thế, có chuyện gì à?"
"Mẹ." Đỗ Vân Đình nói, "Vừa rồi có người nói với con, nếu tin tức con thích đàn ông bị truyền ra thì mẹ sẽ không nhận con nữa. Chuyện này là thật sao?"
Mẹ Trần ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây, giọng nói nghiêm túc hẳn.
"Ai nói???" Bà bảo, "Con nói cho hắn biết, đừng nói là thích đàn ông, cho dù cả đời không cưới xin không..., chỉ cần không trộm cắp không lừa đảo, đường đường chính chính quang minh lỗi lạc thì vẫn là con trai của mẹ!"
__________________
Tác giả có điều muốn nói:
Cố tiên sinh: Quyến rũ lại đi, anh xem nào.
Gà tơ Đỗ Túng Túng: (Sờ chai Coca, như đang ngồi trên bàn chông)....
Mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng bé sợ quéo rồi nè!!
Quyến rũ thì thoải mái trong chốc lát, sau đó chỉ muốn chôn mặt đi.
Sau này Cố tiên sinh lật giở cuốn sổ ghi chép: Vào một năm nào đó, tháng cho có, ngày lấp ló, khoảnh khắc đó em đã làm thế này...
Đỗ Túng Túng mặt đỏ tới mang tai: A a a a a cầu xin im lặng! Xin anh đừng nói!!
Hết chương thứ mười tám