Từng Thề Ước

Quyển 2 - Chương 5: Gió Đông Bắc, hoan tình nhạt nhẽo (1)



A Hành thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiênquyết, “Thiếp đã hứa với Xi Vưu rằng sẽ ở bên hắn, hắn đi đâuthì thiếp đi đó.” Câu nói hằng ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nói ra, nàng thấy người nhẹnhõm hẳn, như vừa trút bỏ được một tảng đá, cảm giác hếtsức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.

[1] Trích trong bài từ Thoa đầu phượng của Lục Du (1125-1209). (ND)

Ở Thần Nông, Chúc Dung vừa xuất quan đã hiển lộ thần lực khiếncả thiên hạ kinh hoàng. Hơn hai trăm năm nay, dưới bàn tay sắtcủa Xi Vưu, các danh gia vọng tộc dần dần sa sút, bơ vơ vấtvưởng, mãi đến giờ, nhờ có Chúc Dung như cứu tinh, chẳng mấychốc đã tạo nên một lực lượng không thể coi thường, chống đốilại Xi Vưu.

Tại Cao Tân, sau khi đăng cơ, Thiếu Hạo hếtsức nôn nóng muốn cải tổ mọi thứ, nhưng y biết mình không thểđi theo con đường của Xi Vưu, bởi y và hắn xuất thân khác nhau.Lực lượng chủ yếu ủng hộ y là đám quý tộc trẻ nắm giữ binhquyền, bọn họ nhận ra nguy cơ Cao Tân, mong mỏi Cao Tân giàu mạnh hơn, nhưng không thể chấp nhận công cuộc cải cách mạnh mẽ, hủy diệt lợi ích gia tộc của họ. Bởi thế, Thiếu Hạo đành lựachọn phương pháp thay đổi từ từ.

Về phía Hiên Viên, Hoàng Đế ẩn nhẫn mấy ngàn năm, cuối cùng cũng cất lên tiếng kèn đưa quân Đông tiến, chính thức tấn công Thần Nông tộc, giành đượcthắng lợi liên tiếp, chẳng những thu lại được đất đai bị xâmchiếm hai trăm năm trước, mà còn hạ liền một lúc sáu tòathành của Thần Nông.

Tin Hiên Viên chiến thắng liên tiếpbáo về khiến Du Võng đứng ngồi không yên, thậm chí Thiếu Hạocũng thấp thỏm lo lắng. Y biết Hiên viên vẫn luôn che giấu thựclực nhưng chẳng ngờ thực lực ấy lại hùng mạnh đến vậy, ít ra thì Cao Tân cũng không thể liên tiếp hạ sáu thành của ThầnNông như thế. Thêm vào đó, còn một việc mà y vắt óc nghĩ mãikhông ra, tại sao Hoàng Đế lại ồ ạt động binh đúng vào thờiđiểm này? Rõ ràng ông ta có thể khoanh tay đứng ngoài để ChúcDung và Xi Vưu đấu đá lẫn nhau cho tới khi đôi bên đều tổn thấtthì ra tay làm một mẻ cơ mà. Hiên Viên Hoàng Đế đã nhẫn nhịnmấy ngàn năm nay, sao bây giờ lại vội động binh?

Vì đếvị thay đổi, lại thêm chiến tranh giữa Hiên Viên và Thần Nôngđột ngột bùng nổ, Nặc Nại bèn chủ động dâng thư hỏi ý ThiếuHạo xem có phải lùi ngày cưới của mình và Vân Tang không.

Thiếu Hạo cân nhắc kỹ lưỡng, suy nghĩ rất lâu rồi hạ chỉ: Hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn.

Lòng A Hành ngổn ngang muôn mối, lần trước Xi Vưu tới gặp nàng đãthẳng thắn đề nghị nàng rời xa Thiếu Hạo, có điều hiện giờHiên Viên vừa tuyên chiến với Thần Nông, tuy Đại ca và Xi Vưu chưa trực diện giao phong nhưng nếu phụ vương muốn Đông tiến, sớmmuộn gì bọn họ cũng gặp nhau trên chiến trường.

Nàngxin Thiếu Hạo cho phép mình đi vắng ít ngày, y cũng chấpthuận. Bây giờ tình thế đã khác xưa, chẳng ai giám sát nhấtcử nhất động của họ nữa, về phần nghi lễ cung đình, ThiếuHạo chỉ cần làm một con rối đặt lên giường là xong, dù sao cả thiên hạ cũng biết vương phi ốm yếu lắm bệnh.

A Hành đem theo A Tệ và Liệt Dương bay đến Nhược Thủy.

Đây là lần đầu tiên nàng đến thăm đất phong của Tứ ca. Tuy nơi này trập trùng núi biếc, nhưng thế núi không được nguy nga nhưphương Bắc, lại thêm bao nhiêu ao hồ sông suối lượn quanh khiếnphong cảnh đượm phần tú lệ.

Đến phủ của Xương Ý, nàng đã cố ý tránh bọn lính canh, định để cho Tứ ca bất ngờ.

Trong khoảng sân nho nhỏ trồng hai gốc nhược mộc đang kết nụ, từngnụ hoa đỏ hồng chúm chím trên cành chẳng khác nào gọn đènlồng lộng lẫy.

Xương Ý khoác tấm áo thiên thanh nghiêngmình ngồi trước song cửa lục lăng, dung mạo ôn hòa, nụ cườicòn động trên môi.

Xương Phó vận chiếc váy hoa đỏ rực,tựa vào người Xương Ý tập thổi tiêu, thổi chưa được mấy câu đãvấp. Xương Ý chỉ cười cầm lấy cây tiêu, biểu diễn lại một lần rồi nhẹ nhàng hướng dẫn thê tử.

Tập đi tập lại mấylần, cuối cùng Xương Phó cũng thổi mạch lạc được một khúc,bèn nhảy cẫng lên cười vang: “Thiếp biết thổi tiêu rồi nhé!”

Chiếc váy hoa đỏ rực soi vào đôi mắt tràn đầy hạnh phúc của XươngÝ. Xương Phó xoay tròn quanh y, khẽ hôn lên môi y, tươi cười rạngrỡ, trong khi y đỏ mặt vì thẹn, đưa mắt liếc cửa sổ theo phảnxạ.

Xương Phó dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, hôn nhiềunhiều mới tình cảm chứ, hôn mãi thành quen, sau này dù đứngtrước mặt toàn tộc chàng cũng chẳng ngại nữa đâu!”

Nàng an ủi như thế còn tệ hơn không an ủi, Xương Ý đỏ mặt tía tai, cau mày mắng: “Chẳng đứng đắn gì cả!”

A Hành chứng kiến từ đầu đến cuối, không nhịn được phì lên cười.

Xương Phó biến sắc, chỉ thấy hàn quang lóe lên, nàng nhanh như chớp, bước đến trước mặt A Hành.

“Tứ tẩu, là muội, là muội đây mà.” A Hành la lên.

Xương Phó vội xoay người, thu chủy thủ lại, “Sao muội lại đến đây?”

A Hành nháy mắt: “Muội đến nghe hai người thổi tiêu.”

Xương Phó mặt dày mày dạn, chẳng hề lấy làm thẹn thùng, chỉ cóXương Ý đỏ mặt mắng: “Đến chẳng gọi người thông báo, lại nấpbên ngoài rình lén, càng ngày càng không ra sao cả!”

A Hành le lưỡi với Xương Phó, cả hai cùng cười.

Xương Ý bó tay, đành giận dỗi cầm sách lên đọc, mặc kệ cả hai.

Xương Phó gọi thị nữ lại, sai lo liệu bữa tối, còn căn dặn nhất định phải chuẩn bị thật nhiều rượu.

Đợi rượu và đồ nhắm bưng lên, ba người quây quần bên bàn, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Xương Ý hỏi A Hành: “Giờ muội là vương phi của Cao Tân rồi, sao nói đi là đi ngay thế?”

“Thiếu Hạo bao che cho muội mà, y nói được, ai dám nói không chứ?”

Xương Phó cười: “Thiếu Hạo đối tốt với muội ghê.”

Xương Ý lạnh lùng: “Hạng người đó có ưu điểm là kỹ lưỡng tỉ mỉ,chăm sóc chu đáo, nhưng chỉ trong mấy việc lặt vặt thôi, hễđộng tới lợi ích bản thân, chúng còn tuyệt tình hơn ai hết.”

Xương Phó lại hỏi: “Tiểu muội, muội và Xi Vưu rốt cuộc là sao thế?”

Mặt A Hành đỏ dừ, “Lần này muội đến chính là muốn bàn bạc vớiTứ ca Tứ tẩu. Muội và Xi Vưu… đã cùng nhau từ lâu rồi.”

Dứt lời, nàng hồi hộp nhìn Tứ ca Tứ tẩu, đợi phản ứng của bọn họ.

Xương Ý nghe xong vẫn bình thản như thường, chẳng hề lộ vẻ ngạcnhiên, còn Xương Phó lại bật cười khì, “Ta biết ngay mà! Tiểumuội ngoài lạnh trong nóng, phải có một ngọn lửa phừng phừngthiêu hủy lớp vỏ ngoài của muội để muội lộ nguyên hình, cảhai cùng cháy lên hết mình mới được. Gã Xi Vưu đó còn đáng sợ hơn lửa, đúng là hợp với tiểu muội! Thiếu Hạo chính ra lạikhông ổn, nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa, thực tế còn lạnh lùnghơn Đại ca.”

A Hành nóng bừng hai má, lí nhí: “Xi Vưubảo muội đi theo hắn, Thiếu Hạo cũng đã hứa với muội, muộicó tư cách thoát thân, nhưng xem ra tình thế hiện giờ, chỉ esớm muộn gì Đại ca và Xi Vưu cũng phải giao chiến, muội thậtchẳng biết tính sao nữa cả.

Xương Ý cau mày trầm tư còn Xương Phó thở dài, khuyên: “Nam nhân bọn họ muốn đánh đánhgiết giết thì cứ mặc cho bọn họ đánh đánh giết giết, dùthắng dù thua, bọn họ cũng mãn nguyện. Bản thân họ không oánkhông hối, muội tội gì phải nghĩ ngợi nhiều? Có nghĩ nát óccũng không cởi được gút mắc này đâu.”

“Tứ tẩu, nếu là tẩu, tẩu sẽ làm sao?”

“Kiếp người ngắn ngủi, ta sẽ lập tức đi tìm Xi Vưu! Nếu muội thậtlòng yêu hắn, hẳn có thể vì hắn mà vứ bỏ tất cả mọi thứ.Nếu hắn thật lòng yêu muội, đương nhiên cũng sẽ nghĩ cho muội,không đến nỗi ép muội vào đường cùng đâu!”

Xương Ý gượng cười nhìn thê tử: “Xi Vưu mua chuộc nàng từ bao giờ thế?”

“Không phải mua chuộc, là thiếp ngửi ra được thôi, trên người hắn cómùi giống như bọn thiếp.” Xương Phó đưa tay chỉ dãy núi xanhbiếc trập trùng ngoài song cửa, “Hắn cũng sinh ra từ núi rừngmà.”

Xương Ý nói: “Sự tình đâu có đơn giản như thế.”

Xương Phó gượng cười, thở dài nói với A Hành và Xương Ý, “Đóchính là điểm khác biệt giữa bọn ta với các vị, đối với bọn ta, mọi thứ đều hết sức đơn giản, nếu không biết phải làm sao thì chỉ cần nghe theo trái tim mình là đủ.” Nàng chỉ vàolồng ngực mình, “Người già trong tộc từng nói, tiếng tim đậpchính là âm thanh chân thực nhất trên đời. Xương Ý, hẳn chàngcho rằng em gái mình yêu Xi Vưu thật là đáng thương, nhưng kỳthực Xi Vưu yêu tiểu muội còn đáng thương hơn! Hắn phải ra sứckiềm chế dục vọng của mình, học cách thông cảm và thấu hiểucho sự do dự và đắn đo của tiểu muội, đồng thời cũng chiềutheo cách hành xử của muội ấy.”

Xương Ý liếc Xương Phó, như cười mà chẳng phải cười, “Cái gì mà chàng thế này tathế khác? Thế nàng có đáng thương không?”

Xương Phó chợt đỏ bừng hai má, hạ giọng nói thật nhanh: “Thiếp rất vui… Thiếp rất hạnh phúc mà…”

A Hành thấy thế che miệng cười thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Xương Ý lại quay sang hỏi nàng: “Muội đã có tính toán gì chưa?”

A Hành đáp: “Muội muốn hỏi ý kiến huynh.”

“Trước đây ta từng nói đấy thôi, muội là muội muội duy nhất của ta,dù muội có làm gì đi nữa, ta cũng hết lòng ủng hộ, nếu phụvương và Đại ca không chúc phúc cho muội thì còn có ta và mẹkia mà.”

Thấy A Hành rơm rớm nước mắt, Xương Ý mỉm cười dỗ dành: “Muội đừng lo, ta không ra trận, cũng chẳng hứng thúvới việc giao tranh. Tuy ta không thể khuyên can phụ vương đừngtranh đoạt thiên hạ nhưng ít ra ta cũng không để các dũng sĩNhược Thủy trở thành xương trắng lót đường cho phụ vương bướclên vương tọa đâu. Bọn họ phải được sống bên người mình thươngmến, cùng nhau sinh con đẻ cái đến đầu bạc răng long.”

Thấy A Hành gật gật đầu, Xương Phó cười trêu nàng, “Được rồi, tiểu nha đầu muội trốn theo tình lang thì mau thu dọn hành lý đi,không cần lo chúng ta đối đầu với tình lang muội trên chiếntrường đâu.”

A Hành tươi cười đứng dậy, “Vậy muội đi đây.”

“Muội không muốn nán lại một đêm ư?”

“Thôi, mười ngày tới là hôn lễ của Nặc Nại và Vân Tang rồi, ThiếuHạo giao cho muội phụ trách chuẩn bị, chắc đây là công việccuối cùng của muội tại Cao Tân. Vì Vân Tang, muội không thể đểsơ sẩy điều gì được.”

Tiễn nàng ra cửa, Xương Ý còncười nói: “Năm xưa khi Vân Tang còn ở Triêu Vân phong, ta từng lén bảo mẹ xui Đại ca cưới Vân Tang tỷ tỷ làm Đại tẩu. Mẹ cũngxiêu xiêu, nói rằng cứ mặc cho hai người bọn họ ở bên nhau,thuận theo tự nhiên. Tiếc rằng sau đó Tinh Vệ chết đuối ở dưới Đông Hải, Vân Tang chỉ ở Triêu Vân phong mười năm đã phải vộiquay về Thần Nông sơn. Mà trong mười năm đó, Đại ca chẳng vềTriêu Vân phong lần nào, hai người bọn họ còn chưa có dịp gặpmặt. Nếu họ gặp nhau một lần, không chừng hỷ sự này lại rơivào nhà ta ấy chứ.”

A Hành bật cười theo: “Tiếc thật tiếc thật.”

Vừa nói tới đó đã thấy A Tệ và Liệt Dương đỗ xuống sân đón nàng.

Từ sau khi “sống lại”, Liệt Dương đối với ai cũng tỏ vẻ lạnhlùng, thù địch, chỉ riêng với Xương Ý là khác, thậm chí cònhành lễ với Xương Ý.

Xương Ý dặn nó: “Ta đã tra cứuđiển tịch, theo lý thì chỉ Yêu tộc một khi có thể biến hình,sẽ có khả năng hóa thành người trưởng thành, nhưng mày thìkhác, mày hấp thụ sức mạnh của Ngu uyên, linh khí biến đổi,sinh ra biến hình sớm nên chỉ có thể hóa thành trẻ con. Màyđừng nôn nóng, cứ yên tâm tu hành, từ từ thân hình sẽ cao lên.”

A Hành phì cười xoa đầu Liệt Dương, “Ai da, thì ra Liệt Dương công tử của chúng ta sợ rằng sẽ phải làm đứa nhỏ cả đời.”

Liệt Dương hậm hực gạt tay nàng ra, “Đừng coi ta như trẻ con chứ!”

A Hành chẳng thèm để tâm đến thái thái độ của nó, trái lạicòn thừa cơ véo đôi má trắng nõn: “Mày đúng là một chú nhócmà!” Nói rồi trước khi Liệt Dương kịp phát khùng, nàng liền ômcổ A Tệ bay vút đi, “Tứ ca, Tứ tẩu, muội đi đây.”

Liệt Dương giận dữ giậm chân một cái, biến lại nguyên hình rồi vừa quang quác chửi rủa vừa vỗ cánh đuổi theo.

Xương Ý nhìn theo bóng A Hành xa dần, giơ tay vẫy vẫy.

Xương Phó nép người bên khung cửa tươi cười nhìn phu quân, ánh mắt chan chứa tình nồng.

Sau khi lên ngôi, Thiếu Hạo đã lấy lại nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư từ chỗ Tuấn Đế, chuyên tâm nghĩ cách phá giải, nhưng bất kể thửthế nào cũng vô dụng. Hà Đồ Lạc Thư chỉ có nửa mảnh thìchẳng khác nào phế vật.

Rốt cuộc trong Hà Đồ Lạc Thưẩn giấu bí mật kinh thiên động địa gì? Tại sao các Thần tộctừ thời thượng cổ đều truyền tụng nhau về nó, coi trọng nóđến vậy?

Thiếu Hạo bất lực thở dài, thu dọn mọi thứ lại, đoạn ra khỏi mật thất.

A Hành chẳng biết về tự khi nào, đang đợi y trong đại điện.Nhìn nàng gục đầu xuống án thư thiêm thiếp ngủ, hẳn đã phảiđợi khá lâu.

Thiếu Hạo mỉm cười, lấy áo mình khoác lên vai nàng rồi dẹp hết văn thư tấu chương qua một bên, ngồi luivào góc phòng, bắt đầu giở ra xem.

Xem xét mãi đến nửa đêm, nghe chừng thấm mệt, y bèn đặt tấu chương xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Thừa Ân điện hiện nay rất vắng người, bởi thế tuy ban ngày tĩnhmịch trang nghiêm nhưng đêm xuống lại im lìm như chết. Giữa đêmkhuya thanh vắng, tiếng tí ta tí tách của đồng hồ nước nghevang vang như thể khắp nơi trong tòa cung điện mênh mông này đềucó hồi âm vọng lại. Thảng hoặc y cũng nghĩ, có khi nào phụvương sợ nghe tiếng vọng quạnh quẽ của chiếc đồng hồ nước, nên mới cho tấu đàn thổi sáo suốt ngày hay không?

Vậy mà đêm nay, y chẳng hề nghe thấy âm thanh lạnh lẽo đó.

A Hành đi đường xa đã mệt, lại phải nằm sấp mà ngủ nên cảngười dâm dấp mồ hôi, hơi thở dồn dập, càng tăng thêm vẻ thơngây đáng yêu của nàng.

Thiếu Hạo chống cằm say sưa ngắm nàng, khóe miệng hé lộ nụ cười.

A Hành chợt động cựa rồi mơ màng mở mắt, trông thấy Thiếu Hạo, nàng thoáng bối rối, vội cau mày cố nhớ xem mình đang ở đâu,dáng vẻ hệt như một chú mèo lười biếng.

“Thiếp ngủ quên mất, sao chàng không gọi dậy?”

Thiếu Hạo cười, “Có sao đâu, ta cũng phải xem tấu chương mà.”

A Hành đưa chiếc áo khoác trên người lại cho y, “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”

“Nàng cứ nói đi.”

“Chàng còn nhớ giao ước giữa hai chúng ta hồi mới cưới không? Chàngđã thực hiện được ba điều, chỉ còn một điều nữa thôi.”

Thiếu Hạo rúng động cả cõi lòng, khẽ gật đầu, “Ta nhớ chứ, nànggiúp ta đăng cơ, ta để nàng được tự do lựa chọn, đi hay ở làtùy nàng.”

“Giờ chàng đã đăng cơ, thiếp được tự do lựa chọn rồi chứ?”

Bàn tay Thiếu Hạo giấu trong tay áo khẽ siết lại thành quyền, “Nàng nói đi.”

“Thiếp muốn đi.”

“Nàng định đi đâu?”

A Hành thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiênquyết, “Thiếp đã hứa với Xi Vưu rằng sẽ ở bên hắn, hắn đi đâuthì thiếp đi đó.” Câu nói hằng ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nói ra, nàng thấy người nhẹnhõm hẳn, như vừa trút bỏ được một tảng đá, cảm giác hếtsức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.

ThấyThiếu Hạo cau mày trầm tư, A Hành nôn nóng bồi thêm, “Đây làgiao ước giữa chúng ta đó! Giờ chàng đã thành vua một nước,tuy yêu cầu này có phần hoang đường, nhưng chẳng gây thiệt hạigì cho dân chúng Cao Tân, cũng không ảnh hưởng gì đến an nguycủa chàng cả, dựa vào cơ trí và tài năng của mình, chànghoàn toàn có thể sắp xếp ổn thỏa kia mà.”

Thiếu Hạomỉm cười: “Nàng đừng nóng, ta đã hứa thì nhất định sẽ thựchiện. Chỉ là ta đang nghĩ nên làm thế nào thôi.”

A Hànhnghe vậy mới thở phào. Thiếu Hạo nói tiếp: “Cuộc hôn nhân củachúng ta thực chất là đại diện cho mối liên minh giữa hai bộtộc. Hiện giờ Hoàng Đế đang tiến hành đánh Thần Nông, chắcchắn không muốn phá vỡ liên minh, còn ta vừa mới đăng cơ, đế vị chưa vững, cũng chẳng thể hủy bỏ liên minh này.”

“Thiếp hiểu, mẹ và đại ca thiếp cũng không muốn phá vỡ mối liên minh này.”

Thiếu Hạo ngẫm nghĩ, “Ta định nhận Xương Phó, Tứ tẩu của nàng làmmuội muội, dùng đại điển long trọng nhất sách phong nàng talàm vương cơ Cao Tân, như vậy có nghĩa là, qua Xương Phó và Xương Ý, ta và Hoàng Đế vẫn giữ mối thông gia với nhau, đồng thờilàm tăng thêm giá trị của Xương Phó và Xương Ý trong lòng Hoàng Đế, dù sau này Hoàng Đế có giận nàng, cũng không đến nỗitrút giận lên Tứ ca và mẫu hậu nàng.”

Thiếu Hạo quảlà nhân tài xuất chúng, thoáng chốc đã nghĩ ra giải pháp vẹncả đôi đàng thế này. A Hành mừng khôn tả xiết, luôn miệng cảmơn y rối rít.

Thật ra, trong lòng Thiếu Hạo còn ấp ủmột kế hoạch quan trọng hơn, nếu Thanh Dương có thể thuận lợiđăng cơ thì dù A Hành có muốn đi hay ở đều có thể giải quyếtổn thỏa, chỉ là hiện giờ y không thể tiết lộ với nàng, nhấtđịnh phải vỗ yên A Hành, tranh thủ thời gian giúp Thanh Dươnggiành được đế vị.

Thiếu Hạo đề nghị: “Cho ta chút thời gian để sắp xếp, được không? Kỳ thực Thanh Dương thương nàng hơn ai hết, hai người bọn ta chắc chắn sẽ trả lại tự do chonàng.”

A Hành đang mừng rỡ, liền đồng ý ngay: “Một lời đã định chứ?”

“Một lời đã định!” Thiếu Hạo phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn lênbầu trời đêm thăm thẳm không một ánh sao. Giờ đây Thanh Dương đang làm gì? Hoàng Đế đã bắt đầu “sinh bệnh” hay chưa? Chỉ cầnThanh Dương đăng cơ thì việc trả tự do cho A Hành dễ như trở bàn tay.

Y còn dặn thêm: “Trong thời gian chuẩn bị rời khỏiCao Tân này, nàng có thể tự do ra vào Ngũ Thần sơn nhưng đừngđể Xi Vưu lên đây nữa, đám thị vệ đã đổi trận pháp mới rồi.”

A Hành đỏ mặt thẹn thùng, khẽ đáp: “Vâng, thiếp về nghĩ đây.” Tiếng vạt áo loạt xoạt xa dần rồi mất hẳn.

Thiếu Hạo vẫn ngồi lặng bên bàn, hồi lâu chẳng hề cử động.

Trong đêm tối, tấm màn xanh biếc như nước tỏa ra lam quang lành lạnh, đồng hồ nước vẫn tí tách đều đều, âm vang, văng vẳng giữađại điện mênh mông.

Tí tách, tí tách, tí tách…

Được Thiếu Hạo dốc sức ủng hộ, lại có A Hành dày công bố trí,hôn lễ đã được chuẩn bị đâu ra đó, chỉ đợi đến giờ lành ngày mai, Nặc Nại sẽ dẫn đội rước dâu đích thân tới biên giới giữa Cao Tân và Thần Nông đón Vân Tang.

Tối hôm đó, Nặc Nạibị An Dung, An Tấn cùng cả đám bạn bè quây lấy trêu chọc, ồnào đến nửa đêm, khó khăn lắm mới giản tán được bọn họ. Cóđiều lòng cứ rộn rã hân hoan, y không sao ngủ nổi, bèn trở dậy kiểm tra lại hành trang thật kỹ, nhất định phải dành cho VânTang một hôn lễ hoàn mỹ nhất.

Trời còn chưa sáng, A Hành đã dậy rửa mặt chải đầu, vận cung trang rồi cùng Thiếu Hạo tới tiễn Nặc Nại.

Vừa đến nơi, Nặc Nại đã mũ áo chỉnh tề, phấn chấn đứng đợi,dường như chỉ nôn nóng muốn lên đường lập tức. Thấy vậy, Thiếu Hạo bèn chọc ghẹo y vài câu, khiến cả đám huynh đệ đứng đócười rộ lên.

Đoàn người rầm rộ tiến thẳng ra ngoạithành, bọn An Tấn còn xoa tay bàn mưu náo loạn động phòng mộttrận ra trò. Đột nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên, dànnhạc hỷ đang véo von chợt ngưng bặt. Nhóm đi đầu đứng lại,nhưng mọi người ở phía sau vẫn tiến lên, khiến cả đội ngũnhất thời rối loạn.

Chưa cần biết phía trước có chuyện gì, An Dung lập tức quát gọi người bảo vệ Tuấn Đế, sợ tronglúc hỗn loạn lại xảy ra biến cố. Tức thì, đám thị vệ đangẩn náu xung quanh rào rào rút binh khí, bóng đao ánh kiếm lạnh ngắt xói vào mắt A Hành, khiến nàng hoảng hốt đưa mắt tìmThiếu Hạo.

Thiếu Hạo nắm chặt lấy tay nàng, cao giọng lệnh cho tất cả mọi người đứng yên đợi lệnh.

Giọng nói uy nghiêm trầm tĩnh của y đã trấn áp được cả đoàn, mọingười dần ổn định trật tự. Thiếu Hạo nắm lấy tay A Hành bước lên trước, đoàn người tự động giãn ra, nhường đường cho họ.

Dần dần, bọn họ trông thấy thành lâu. Cổng thành mở toang, trướccổng giăng đèn kết hoa, chính giữa cổng treo lủng lẳng một thithể phụ nữ. Nàng ta ăn vận theo lối phục sức của tân nương cung đình Cao Tân, mình khoác áo cưới đỏ rực, đầu đội mũ phượnglộng lẫy, quay mặt về phía đội rước dâu. Gió sớm khiến thithể nàng lắc lư lay động, hệt như người sống, đang đợi tân langcủa mình tới đón đi.

Nhận ra thi thể này chính là Khấp Nữ, A Hành thét lên kinh hãi, suýt nữa ngất xỉu, Thiếu Hạophải giơ tay đỡ lấy nàng.

Nặc Nại đứng phía sau mặt mày tái nhợt, trừng ngừng nhìn thi thể Khấp Nữ.

An Tấn luôn miệng phỉ phui, sai binh lính hạ thi thể xuống rồiquay sang khuyên giải an ủi Nặc Nại: “Chỉ là một tỳ nữ, đừngvì chuyện này mà buồn rầu, làm ảnh hưởng đến hôn lễ”, đoạnsa sả chửi rủa: “Con tiện tỳ khốn kiếp, dám làm ra chuyệnđộng trời, hỏng mất cả ngày vui.”

Thường Hy bộ xưa nayđều dùng phượng làm dấu ấn, hỷ phục của Khấp Nữ lại thêuchim phượng, mũ đội đầu cũng là mũ phượng, đều mang dấu ấncủa Thường Hy bộ, đủ thấy thân phận của ả chẳng tầm thườngchút nào. An Dung vội giật giật áo An Tấn, ra ý ngăn hắn đừngrủa sả Khấp Nữ nữa.

Nặc Nại bước tới trước mặt Thiếu Hạo, chỉ vào thi thể Khấp Nữ dưới đất, vặn hỏi: “Rốt cuộc nàng ta là ai?”

Thiếu Hạo thoáng trầm ngâm, “Ta tưởng nàng là thị nữ ngươi nhặt về.”

Nghe hai người một hỏi một đáp, A Hành cảm giác hình như bọn họđều đã biết thân phận của Khấp Nữ, nhưng vẻ mặt cả hai khiếnnàng lạnh toát người, chẳng còn lòng dạ nào tìm hiểu lailịch ả nữa. Nàng muốn la lên bảo Nặc Nại, mặc kệ chuyện đó,mau đi rước dâu đi, Vân Tang đang đợi ngươi! Nhưng Khấp Nữ nằm kiavẫn đang mở to mắt lặng lẽ nhìn nàng, khiến nàng không sao cất nên lời.

Nặc Nại khàn khàn hỏi lớn: “Có ai từng gặp cô gái này chưa? Ai biết thân phận của cô ấy là gì không?”

Hồi lâu mới thấy một phụ nữ trang điểm lộng lẫy run rẩy bước rahành lễ với Thiếu Hạo và Nặc Nại, “Thiếp thân học đòi kimchỉ, cũng có chút danh tiếng, từng tới Thường Hy bộ dạy mấyvị tiểu thư may vá thêu thùa, vị này chính là Băng Nguyệt tiểu thư của Thường Hy bộ, phụ thân cô ấy chính là cậu ruột củaNhị điện hạ.”

Gương mặt Nặc Nại thoát trắng bệch, y từtừ ngồi thụp xuống, hồn xiêu phách lạc nhìn Băng Nguyệt vận y phụcđỏ rực, ánh mắt đầy hổ thẹn và áy náy.

Thường Hy bộ, Yến Long? A Hành dần hiểu được lại lịch của Khấp Nữ, thì ra đó chính là cô gái từng có hôn ước với Nặc Nại, cái tên Khấp Nữ hẳn là vì bị Nặc Nại ruồng rẫymà khóc khô nước mắt. Có điều trước đây Nặc Nại và cô ta chưa từng gặpnhau, dù ngưỡng mộ dung mạo và tài hoa của y rồi bị y phũ phàng từ hôn,cũng đâu đến nỗi phải lao tâm ẩn náu bên y suốt hai trăm năm, để cuốicùng yêu y tha thiết, đành dùng cái chết phản đổi hôn sự này.

Thấy đôi môi anh đào của Bạch Nguyệt hơi he hé như đang ngậm vật gì đó, NạcNại liền nhẹ nhàng vạch miệng cô, lập tức một miếng bạch ngọc rơi xuốngtay y, cặp mắt cô cũng theo đó mà khép lại, tựa hồ đã nói hết điều cầnnói, từ nay yên lòng ra đi.

Nặc Nại run lẩy bẩy, nắm chặt lấymiếng ngọc, trừng trừng nhìn Thiếu Hạo, thét lên: “Năm xưa rốt cuộcngươi đã làm gì để ép Thường Hy bộ hủy bỏ hôn ước hả?”

An Dungvội túm lấy chặt tay Nặc Nại, đẩy cho An Tấn giữ, rồi quỳ xuống dập đầuthỉnh tội với Thiếu Hạo, “Nặc Nại bi thương nôn nóng quá độ, nói năngkhông biết giữ gìn, xin bệ hạ niệm tình tha cho tội bất kính.”

Đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng la thét và khóc than, xem ra Thường Hybộ đã nghe ngóng được tin, đang dẫn người đuổi tới. Kẻ nào đó còn caogiọng la lớn: “Giết chết Nặc Nại! Bắt hắn đền mạng cho tiểu thư!”

An Dung vội tâu: “Băng Nguyệt là biểu muội của Yến Long và Trung Dung, lại bị Nặc Nại từ hôn, e rằng chuyện này đã bị Trung Dung lợi dụng, gây rađại loạn. Để bảo đảm an toàn, xin mời bệ hạ và vương phi lập tức vềcung.”

Thiếu Hạo gật đầu, “Để bảo đảm an toàn cho Nặc Nại, đưa cả hắn về Thừa Ân cung cùng chúng ta.”

Cả đoàn người vội vã trở về Thừa Ân cung.

Thiếu Hạo cho tất cả thị vệ lui ra, chỉ để lại mình, A Hành và Nặc Nại, rồilẳng lặng nhìn y chờ đợi. Nặc Nại cầm mảnh bạch ngọc đặt xuống trước mặt Thiếu Hạo, chất vấn: “Bệ hạ học thức uyên bác, hẳn biết rõ thứ này làgì? Vì sao Băng Nguyệt tiểu thư phải ngậm nó mà tự vẫn chứ?”

AHành trân trân nhìn miếng ngọc trắng tinh thuần khiết trên bàn, sực nhớtới một câu chuyện lưu truyền trong đám khuê các ở Cao Tân. Chuyện kểrằng có cô gái đã có hôn ước nhưng cha mẹ cô thèm muốn quyền thế, ép con gái cải giá. Trước ngày đại hôn, cô gái tiết liệt đó tự ví mình nhưbạch ngọc, trong trắng tinh khiết, quyết không thể làm hoen ố, bèn nắmlấy miếng ngọc trắng mà hôn phu khi trước tặng, nhảy xuống sông mà chết. Từ đó, khi nữ tử Cao Tân xuất giá, thường nắm một miếng bạch ngọc trong tay, tượng trưng cho phẩm chất của mình, kiên trinh thanh bạch như ngọc trắng.

Thiếu Hạo thẫn thờ nhìn miếng ngọc trên bàn, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu mới lên tiếng: “Năm xưa, ngươi say rượu rồi ngang nhiênhẹn ước chuyện hôn nhân trước mặt mấy vị vương tử, phụ vương hết sức coi trọng lễ nghi, hậu cung lại bị tỷ muội Thường Hy thị thao túng hoàntoàn, hôn sự này coi như đã được xác định, không cách nào thoái thácđược. Ta đã vắt óc tìm trăm phương nghìn cách, nhưng tất cả đều vô dụng. Có điều bất kể vì ngươi hay vì chính bản thân ta, ngươi cũng không thểcưới một nữ tử Thường Hy thị được. Cuối cùng ta đành dùng hạ sách, saingười gài bẫy Băng Nguyệt, chứng minh cô ta đã thất thân với kẻ khác,mới bức được Thường Hy bộ hủy bỏ hôn ước.”

“Ngươi…” Nặc Nại tím mặt lại, khàn giọng hỏi: “Ngươi có biết danh tiết của nữ tử Cao Tân quan trọng nhường nào không?”

“Dĩ nhiên ta biết, nhưng nếu ta không làm vậy, ngươi có biết hậu quả sẽ rasao không? Băng Nguyệt bị người nhà làm công cụ, gả cho kẻ đã có ý trung nhân là ngươi, chẳng nhẽ ngươi sẽ tìm được hạnh phúc ư? Hy Hòa bộ quythuận Yến Long, ngươi đành lòng giương mắt nhìn Yến Long giết chết ta,An Dung, An Tấn sao?”

Nặc Nại bỗng sụp xuống ủ rũ, nói cho cùng, tất cả đều tại y hồ đồ tự chuốc vạ vào thân. Thiếu Hạo chỉ giúp y thudọn cục diện mà thôi.

“Thực ra, ta vốn định đền bù cho Băng Nguyệt.”

Nặc Nại giễu cợt: “Đền bù ư? Ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu đó đối phó với mộtnữ tử yếu đuối bơ vơ, định lấy gì để đền bù đây? Dù ngươi có dùng uyquyền ép buộc kẻ nào đó kết hôn với nàng, thì phu quân của nàng cũng sẽkhinh miệt nàng suốt đời!”

“Nhất định không có chuyện đó! Bởi vì ta định sẽ cưới nàng, đương nhiên ta biết nàng còn thanh bạch!”

Nặc Nại sững người, Thiếu Hạo cay đắng nói tiếp: “Lúc đó ta định sau khiđăng cơ sẽ cưới nàng vào cung, long trọng sách phong nàng, vừa để đềnbù, cũng vừa là bảo toàn nàng, đồng thời có thể giúp ta chia rẽ, lôi kéo Thường Hy bộ, nhưng…” Thiếu Hạo liếc nhìn A Hành, “Nhưng gần đây nhiềuviệc bộn bề, nhất thời chưa nghĩ tới chuyện lập thêm phi tần, nào ngờlại chậm một bước.”

Nặc Nại thẫn thờ hồi lâu rồi phá lên cườithê thiết, dập đầu binh binh lạy Thiếu Hạo, “Thuở nhỏ ngươi thường chêta hành sự quá cảm tính, còn ta lại cười ngươi làm việc quá lý trí kínkẽ, cái chết của Băng Nguyệt nói cho cùng đều là lỗi của ta, ngươi chẳng làm gì sai cả, khi nãy ta nóng giận trách lầm ngươi là bởi ta sợ sẽ mất đi tất cả, không dám thừa nhận chính mình đã hại chết Khấp Nữ… BăngNguyệt.” Dứt lời, y đứng dậy, liêu xiêu bước ra khỏi điện.

“Nặc Nại.” A Hành cuống quýt gọi giật y lại, ngập ngừng hỏi, “Vân Tang… tỷ ấp làm sao đây?”

Nặc Nại ngoảnh lại nhìn nàng, vẻ mặt đau đớn in hằn trên mặt, ánh mắt chấtchứa tuyệt vọng: “Vương phi nghĩ nàng có thể hân hoan bước qua cổngthành từng lủng lẳng thi thể Băng Nguyệt mà gả cho ta không? Ta đã hạichết Băng Nguyệt, chẳng lẽ còn muốn Vân Tang phải gánh lấy lời sỉ vả của người trong thiên hạ hay sao?”

Đột nhiên trước mặt A Hành hiệnlên cảnh tượng Băng Nguyệt thân mang áo cưới, đầu đội mũ phượng, treolủng lẳng trước cổng thành, cặp mắt tròn xoe trong vắt vẫn chăm chămnhìn Nặc Nại. Nàng chợt thấy hơi lạnh từ đáy lòng lan đến đầu lưỡi,khiến lưỡi nàng đông cứng chẳng thốt nên lời, đành giương mắt nhìn NặcNại lảo đảo đi khỏi.

Suốt mấy ngày, bên ngoài cung náo động hỗnloạn, không sao dẹp yên được, nhưng trong cung lại yên lặng như tờ.Thiếu Hạo sợ bọn Trung Dung lấy cớ giết chết Nặc Nại, bèn ra lệnh giámsát Nặc Nại thật chặt, không cho phép y rời Thừa Ân cung nữa bước.

Nhờ Thiếu Hạo ra sức át đi, việc Băng Nguyệt tự vẫn cũng dần dần lắngxuống, chẳng ai dám nhắc đến cái chết của cô, càng không ai dám đả độngđến hôn sự của Vân Tang và Nặc Nại nữa, như thể chuyện đó chưa hề tồntại.

Nặc Nại đều ngày ngày uống say bí tỉ, không một ai tới tìm y, y cũng chẳng hề hé răng nói năng gì, chỉ ôm lấy hũ rượu ngủ vùi.

A Hành không biết làm sao, đành đi hỏi Thiếu Hạo. Y đáp: “Băng Nguyệt ởbên Nặc Nại suốt hai trăm năm, đã trở thành thân tín của Nặc Nại. Rõràng nàng ta có vô số cơ hội báo thù y, vậy mà lại chọn lấy cách tuyệtvọng nhất. Nàng ta vận đồ tân nương, trang điểm lộng lẫy rồi treo cổ tựvẫn ngay trước cổng thành chính là muốn phá tan hôn lễ của Vân Tang vàNặc Nại. Trung Dung lại nhân cơ hội làm toáng chuyện này lên, khiến toàn thành đều biết Nặc Nại hủy hôn để lấy người khác, tham vọng trèo cao,vì muốn kết hôn với Trưởng vương cơ Thần Nông địa vị cao quý mà bức mộtnữ tử thanh bạch kiên trinh vào đường cùng, phải lấy cái chết tỏ lòng.Hiện giờ cả Cao Tân đều đang chửi rủa Nặc Nại, căm ghét Vân Tang. Ta cóthể áp chế bọn Trung Dung nhưng không thể bịt được miệng dân chúng, đừng nói là hôn sự của hai người họ, ngay chức tước của Nặc Nại cũng khó màgiữ được, mấy hôm nay ngày nào cũng có quan viên dâng sớ vạch tội y.”Thiếu Hạo đẩy một chồng tấu sớ tới trước mặt A Hành.

A Hành buồn bã: “Hết cách thật rồi sao?”

Thiếu Hạo trầm ngâm đáp: “Đành chờ thời gian đưa ra kết quả cuối cùng chứbiết sao. Vết thương Băng Nguyệt gây ra cho Nặc Nại cũng cần thời gianbình phục, dân chúng mãi rồi sẽ quên lãng chuyện này thôi.”

AHành đành viết thư an ủi Vân Tang. Vân Tang gửi thư phúc đáp, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản, hệt như tính tình Vân Tang vậy, càng ở vào thờikhắc bi thương lại càng trấn tĩnh. Vân Tang còn tha thiết khuyên nàng:đời người biến ảo khó lường, họa phúc chỉ cách nhau gang tấc, quan trọng nhất là biết trân quý cái mình đang nắm giữ, đừng để Xi Vưu mòn mỏi đợi chờ thêm nữa!

A Hành nắm chặt phong thư, ngẩng đầu nhìn rangoài cửa sổ, chớp mắt đã sắp mùng tám tháng Tư, lại đến tết Khiêu Hoa ở Cửu Lê rồi. Nàng chợt thấy mình không sao chịu nỗi bầu không khí nặngnề u ám ở Thừa Ân cung nữa, nàng muốn gặp Xi Vưu, nàng muốn gặp hắn ngay lập tức.

Sắp xếp xong mọi chuyện trong cung, A Hành liến bay thẳng tới Cửu Lê.

Hoa đào trên núi Cửu Lê nở rộ như lửa như tranh, thấp thoáng giữa rừng đào là căn nhà sàn khép cửa, lặng lẽ đợi người về.

Có lẽ vì tự do đang ở ngay trước mắt, nên khi mở cửa ra, A Hành chợt cómột cảm giác là lạ, khác hẳn trước đây. Nàng bước ra sân phơi, đưa mắtngắm núi non quanh đó, càng ngắm càng nghe lòng rộn rã, bèn quanh sanghỏi A Tệ: “Sau này chúng ta sẽ ở lại đây, được không?”

A Tệ nhoẻn cười, lăn tròn trên mặt đất, huơ huơ bốn chân, tỏ vẻ thích thú.

“Mày thấy thế nào, Liệt Dương?”

Liệt Dương ngồi vắt vẻo trên cành đào, hờ hững đáp: “Cô thấy thích là được.”

A Hành vỗ tay đánh đét: “Hay lắm, vậy từ mai chúng ta bắt đầu bày biện nhà của bọn mình!”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, A Hành ra chợ dạo quanh một vòng mua cả đống đồ đạc,về tới nhà đã thấy Liệt Dương và A Tệ quét dọn sạch sẽ phòng ốc từ trong ra ngoài, khiến ngôi nhà sàn được thay áo mới.

A Hành sắp xếpphòng ở cho mình và Xi Vưu xong, lại bố trí riêng cho Liệt Dương một căn phòng, đồng thời làm luôn cho nó một cái tổ trên cây, rồi quay sang hỏi A Tệ: “Hàng ngày mày ngủ dưới gốc đào, bầu bạn cùng Liệt Dương, khi nào mưa thì lên nhà sàn, được không?”

A Tệ hớn hở chạy vòng vòng quanh gốc đào.

Xong xuôi mọi việc, A Hành đứng trước nhà quan sát từng thứ một, rèm bíchloa, sa thiên thanh, trúc phượng vĩ, rừng hoa đào… hình như còn thiếu gì đó?

Nàng chạy vút vào nhà, lục rương cũ lấy ra chiếc chuông gió bằng răng thú vẫn treo trên Ngọc sơn năm xưa, tuy chuông gió đã úa màuthời gian nhưng lại đượm một niềm ngậm ngùi xưa cũ.

Treo dướihiên nhà, gió vừa lướt qua, từng chuỗi tinh tinh tang tang, tang tangtinh tinh lại cất lên êm đềm hệt như ba trăm năm về trước.

Xi Vưu cưỡi Tiêu Dao đến Cửu Lê, đã thấy A Hành đợi dưới cội đào tự khi nào.

Hắn vội nhảy xuống ôm chầm lấy A Hành, cười hỏi: “Nàng đến lâu chưa? Đi nghe sơn ca không?”

A Hành lắc đầu cười rồi kéo tay hắn: “Mình về nhà đi.”

Hoa đào nở đỏ rực rỡ trên núi, căn nhà sàn biếc xanh sắc trúc thấp thoánggiữa rừng hoa, chưa lại gần đã nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang, như không như có, êm đềm rất mực. Xi Vưu bất giác rảo bước thật mau, đếnkhi tới trước cửa nhà, hắn bỗng sáng cả mắt lên.

Xung quanh nhàlà một hàng giậu trúc, bên giậu trồng đủ tường vi, thạch cúc, khiênngưu, đỗ quyên… vàng, đỏ, trắng, lam… các loại hoa đủ màu sắc nở rựctrước giậu. Sau nhà còn một mảnh vườn mới cuốc, Liệt Dương đang chỉ huyhơn mười mấy chú chim bay qua bay lại gieo hạt, tíu tít cả lên, trongkhi A Tệ uể oải nằm dài dưới gốc đào, thoạt nhìn hệt như một con chócanh cửa.

Xi Vưu đứng ngây ra, sững sờ. Từ bé hắn lớn lên nơirừng hoang núi vắng, ngạo nghễ tự tại giữa sơn lâm, thả sức rong ruổicùng mây nước, cả đất trời đều thuộc về hắn, nhưng hắn chưa từng có mộtmái nhà. Thuở nhỏ hắn từng trông thấy mỗi khi khói bếp lững lờ bốc lên,đám trẻ đều hớn hở chạy về nhà trong tiếng ời ời của mẹ, hồi đó hắn cònchưa hiểu tại sao mình thà bị đánh đuổi cũng vẫn quanh quẩn gần làngmạc, không chịu bỏ đi, về sau mới vỡ lẽ ra, hắn mới thật sự hiểu ra, đứa trẻ hoang dã, sống cuộc sống như muông thú năm xưa cứ quanh quẩn ngoàibản, nấp trong rừng lén rình rập từng nhà, bởi nó cũng khao khát đượcbước vào một ngôi nhà thuộc về mình.

Xi Vưu cố nén bao niềm cảmkhái đang cuộn trào trong lòng, lên tiếng: “Nếu mở cửa ra lại thấy mộtmâm cơm sẵn sàng nữa, mới đúng là về nhà.”

A Hành liền vén rèm lên: “Chúng mình về nhà thôi.”

Đồ ăn trên bàn đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm nức mũi. Xi Vưu lặng lẽtiến lại, ngồi xuống ăn hết sức ngon lành. A Hành cũng ngồi xuống cạnhhắn nhưng vừa nếm một miếng đã cau mày, nàng chỉ quen trồng hoa tỉa láchứ chẳng giỏi nấu ăn, mấy món này quả là miễn cưỡng lắm mới nuốt được.

Xi Vưu cười bảo: “Từ sau cứ để ta làm cơm.”

Vừa nghe thấy câu “từ sau”, A Hành đã mừng rơn, gật đầu lia lịa, “Nói lờiphải giữ lấy lời nhé, ai không giữ lời thì là…” Nàng chợt khựng lại,chửi người khác là súc sinh tức là xúc phạm người ta, nhưng nói Xi Vưulà súc sinh chẳng khác nào đang khen hắn, làm hắn cao hứng! A Hành caumày nặn ra một câu khác, “Ai không giữ lời thì là người!”

Xi Vưu vừa hớp một ngụm Ca tửu, nghe nói liền phun ra.

A Hành nhìn hắn cười khúc khích, trên đời này có niền hạnh phúc nào bằng được trông thấy người mình yêu thương tươi cười chứ?

Dùng cơm xong, hai người lại ra trước cửa ngồi uống trà hóng mát. Xi Vưu hỏi nhỏ: “Căn nhà này là nàng dành cho ta thật ư?”

“Cũng là chàng dành cho ta đó.”

“Thế còn căn nhà của Thiếu Hạo dành cho nàng?”

A Hành cười khúc khích, nhân tiện thừa nước đục thả câu, cố ý trêu XiVưu, “Nếu biểu hiện của chàng tốt, ta sẽ rời xa Thiếu Hạo.”

Bấygiờ Xi Vưu mới hởi lòng hởi dạ, liền mặt dày nâng cằm A Hành lên, nửacười nửa không, hỏi: “Nàng nói về phương diện nào thế? Trên giường hả?”

A Hành thẹn thùng vung tay đấm hắn, Xi Vưu bèn ôm nàng đặt lên đùi, vòngtay siết chặt lấy A Hành để nàng khỏi vùng vẫy làm loạn. A Hành tựa đầuvào vai hắn hỏi: “Lần này chàng nán lại được mấy ngày?”

“Nàng ở bao lâu, ta cũng ở bấy lâu.”

“Trong cung đã có con rối thay chân ta, lại được Thiếu Hạo che chở, khó màphân biệt được thật giả, hơn nữa mọi người đều biết ta yếu đuối lắmbệnh, không thể gặp khách khứa, ta có nán lại vài ngày cũng chẳng aiphát hiện ra đâu, nhưng chàng là Đốc Quốc Đại tướng quân kia mà.”

“Chúc Dung vừa xuất quan đã tất bật bắt tay vào xử lý công việc, mấy trăm năm nay tuy Du Võng không nói ra, nhưng trong lòng hắn cũng thấy ta quá mức tàn bạo, lần này hắn định dựa vào Chúc Dung để xoa dịu nỗi oán giận của đám chư hầu quý tộc kia, nên hiện giờ ta rất nhàn nhã.”

A Hànhhỏi đầy hàm ý: “Chàng nhàn nhã như thế, có thể lui về ở ẩn được chăng?Chúng ta có thể định cư ở Cửu Lê, chàng trồng đào, ta chăn tằm.”

Xi Vưu cười cười không đáp, hồi lâu mới nói: “Nhất định sẽ có ngày nhưthế! Nhưng trồng đào ta thấy suốt ruột lắm. Ta muốn đưa nàng và Tiêu Dao đi làm vài việc mà người đời chưa từng làm qua. Mọi người đều nói Thang cốc là cực Đông của đại hoang, Ngu uyên là cực Tây, Nam minh là cựcNam, Bắc minh là cực Bắc. Nhưng cực Đông của Thang cốc, cực Tây của Nguuyên, cực Nam của Nam minh, cực Bắc của Bắc minh là gì? Lẽ nào Thang cốc Ngu uyên, Nam minh Bắc minh là chốn mênh mông bát ngát không có bến bờư? Tới chừng đó, hai ta sẽ cưỡi Tiêu Dao đi tới nơi mà người đời chưatừng đặt chân tới.”

“Còn cả Liệt Dương và A Tệ nữa chứ.”

“Ừ, cả Liệt Dương và A Tệ!”

A Hành nhoẻn cười, chìa ngón út ra, “Ngoéo tay treo cổ!”

Xi Vưu cũng bật cười, ngoắc tay với nàng, “Nhất định giữ lời!”

Ngón út của cả hai ngoắc lấy nhau, kéo qua kéo lại mấy lần, còn hai ngón cái lại áo vào nhau, như hai kẻ đang hôn nhau say đắm, bọn họ chăm chú nhìn ngón tay mình rồi phá lên cười, chẳng hẹn mà cùng xòe cả năm ngón tayra, đan vào tay đối phương.

Xi Vưu dùng tay kia bế thốc A Hànhvào phòng, đặt lên giường, cởi bỏ y phục của nàng rồi áp tay lên bụngnàng, từ bụng lần lên ngực, từ ngực lại men xuống cánh tay, đan tay mình vào tay nàng, khăng khăng khít khít.

Chiếc chuông gió dưới hiên nhà lại reo lên rộn rả như trước làn gió xuân hây hẩy.

Ngày tháng giữa núi rừng trôi qua rất mau, thoáng chốc Xi Vưu và A Hành đã ở lại Cửu Lê hơn một tháng.

Có lúc A Hành cảm giác những tháng ngày này sẽ dài ra vô tận, miễn là bọnhọ ở ẩn nơi đây, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tớihọ.

Nhưng dù có lãng quên thế giới ngoài kia thì thế giới ngoài kia cũng không chịu bỏ qua cho họ.

Xích điểu mang theo thẻ ngọc bay đến Cửu Lê.

Xi Vưu đọc xong mấy dòng ghi trên thẻ ngọc, ngẩng lên bảo A Hành: “Ta phải về đây. Hoàng Đế ngự giá thân chinh, đã đánh bại Cộng Công, khiến quânsĩ Thần Nông hoang mang bối rối. Du Võng bị Chúc Dung xúi giục cũngchuẩn bị ngự giá thân chinh, dẫn quân giao chiến với Hoàng Đế.”

“Gì cơ?” A Hành kinh hoàng, không dám tin vào tai mình nữa.

“Thần tộc đến giờ vẫn còn truyền tụng mãi chuyện ba ngàn năm trước Hiên ViênHoàng Đế chỉ trong một đêm hạ mười tám ngọn núi Yên Bắc. Vừa nghe nóiHoàng Đế ngự giá thân chinh, tướng lĩnh Thần Nông quốc sợ kinh hồn bạtvía cả. Du Võng liền cử Cộng Cộng ra ứng chiến, nhưng Cộng Công thảm bại khiến trên dưới Thần Nông đều khiếp hãi, kích động sĩ khí, lại đượcthêm Chúc Dung xúi bẩy, Du Võng cũng quyết định ngự giá thân chinh, đạiquân đã xuất phát rồi.”

Hoàng Đế và Viêm Đế đích thân giao chiến với nhau ư?

A Hành choáng váng, vội vịn vào song cửa rồi từ từ ngồi phệt xuống đất.Mới lưu lại nơi đây một tháng mà thế gian đã mây vần gió giục, đất trờibiến sắc nhanh thế kia ư?

Xi Vưu xưa nay quen thói hành sự dứtkhoát, hắn vòng tay siết chặt lấy A Hành lần cuối rồi nhảy lên lưng Tiêu Dao, “Sau khi dẹp yên mọi chuyện, ta sẽ về tìm nàng.”

A Hành lẳng lặng gật đầu mà lòng nặng trĩu, đột nhiên, nàng níu chặt lấy hắn: “Chàng đừng đi có được không?”

Xi Vưu nhướng mày cười, “Nàng hiểu tính người đàn ông của mình mà, A Hành. Lúc ta bị Chúc Dung truy sát, Du Võng nửa đêm tới quỳ xin Viêm Đế thuhồi lệnh giết ta; sau khi ta đến Thần Nông, mọi người đều khinh bỉ ta,sợ hãi ta, chỉ có Du Võng đối xử tử tế với ta, mang rượu tới uống cùngta; khi ta nổi cơn thịnh nộ đánh bị thương mọi người, trốn khỏi ThầnNông sơn, ngay đến Viêm Đế cũng quyết định vứt bỏ ta, Du Võng lại đuổitheo ta suốt đêm, bầu bạn cùng ta mấy ngày. Nếu không có tên Du Võnghiền từ đôn hậu, nhu nhược, cả nể đó thì cũng chẳng có Xi Vưu ta ngàyhôm nay, chúng ta cũng chẳng thể gặp lại nhau.”

Xi Vưu nói chẳng sai, ngay cả Viêm Đế cũng mưu mô tính toán với hắn vì Thần Nông tộc,chỉ có mình Du Võng từ trước đến nay luôn chân thành đối đãi, tuy hắnđối với kẻ địch hết sức hung tàn nhưng đối với ân nhân lại dốc hết sứchết lòng báo đáp, A Hành còn biết nói gì nữa đây.

Xi Vưu rướn người qua cửa sổ, nồng nàn đặt lên môi nàng một nụ hôn, “Ta đi đây!”

A Hành vẫn bịn rịn nắm chặt tay hắn không buông!

Tiêu Dao từ từ bay lên cao, tay hắn cũng dần rời khỏi tay nàng. Dường nhưcũng hiểu được nỗi lòng của A Hành, Tiêu Dao không bay vút đi ngay, màchỉ từ từ bay xa dần. Xi Vưu ngoảnh lại quyến luyến nhìn nàng.

Triền núi bạt ngàn những gốc đào, bấy giờ đã bào độ hồng phai lục thắm. GióĐông tiễn xuân đi, cuốn theo ngàn ngàn vạn vạn hoa tàn nhị héo lả tả đầy trời. Trong căn nhà sàn xinh xắn lẻ loi giữa rừng đào, A Hành thẫn thờbên cửa sổ, nhìn theo dáng Xi Vưu đi khỏi, bóng áo xanh quạnh quẽ càngthêm phần cô độc giữa một trời thắm đỏ mưa hoa.

Biết Xi Vưu cũng rầu rĩ chẳng nỡ xa mình, A Hành ra sức vẫy tay, cố lấy giọng vui vẻ nói vọng theo: “Lần sau chàng về, chúng mình có thể ăn rau tự trồng lấyrồi!”

Nghe thấy câu nói của nàng, Xi Vưu chợt thấy lòng bối rốikhôn xiết, khóe mắt cay cay, bao hào tráng chí căng tràn lồng ngực dường như đều hóa thành niềm ôn nhu mềm mại vấn vít giữa ngón tay. Ai bảo anh hùng không xúc động, chẳng qua chỉ là chưa tới lúc rơi lệ mà thôi.

Thấy bóng A Hành xa mờ dần cuối chân trời, Xi Vưu bèn quay ngoắt đi, vừa sai Tiêu Dao tăng tốc, vừa cao giọng ca vang, dốc hết nhiệt tình căng trànlồng ngực vào khúc tình ca nồng nàn say đắm, thổ lộ tình cảm trong lòngmình cho cả trời đất cùng hay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv