Editor: Las the leaf
"Thưa chị"
Đây là một giọng nói xa lạ.
Qua Việt Tú ngồi dưới đất, cảm giác trời đất như đang quay cuồng.
Nhắm mắt lại.
Lại mở mắt ra, quả mâm xôi của cô đã biến mất, thay thế vị trí của anh là một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục quân nhân.
Đứng dậy, nắm chặt túi.
Trong túi có vòng tay mà Tống Du Liệt đã tặng cô, lúc lắc nó nghe được âm thanh thật trong trẻo, vòng tay này ở khu chợ cũ Uganda bán 20$ ba cái, nhưng vào tay của những người bán hàng rong ở Johannesburg liền biến thành 100$ một cái, tiền của quả mâm xôi ngọt ngào của cô, lúc trả tiền bộ dáng thật ngốc nghếch.
Quá ngốc nghếch, ánh mắt của người bán hàng lại quá tinh, vừa nhìn thấy là đã biết chuyện gì xảy ra, một câu "bạn gái anh" thôi đã đủ khiến tên nhóc người phương Đông kia móc ra 1000$, có lẽ mắt còn không thèm chớp nữa.
Đồ ngốc, đầu đất, tên ngốc.
Đây vẫn là món quà chân chính đầu tiên mà quả mâm xôi ngọt ngào của cô bỏ tiền ra mua tặng cô.
Cho nên...... Cho nên!
Cô muốn xóa bỏ quyền hạn "muốn làm gì thì làm" mà cô tự áp lên anh.
Sau này, Tống Du Liệt chính là Tống Du Liệt
Nghĩ lại, tên nhóc Tống Du Liệt này thật đúng là quá lời, chỉ mất 100$ mà được trả lại tự do
Đi đến trước mặt người quân nhân, hỏi, anh có thể đưa tôi đến đại sứ quán Pháp không?
Người quân nhân trẻ tuổi này có quan hệ với nhân viên ở đó, điều này sẽ giảm đi rất nhiều công đoạn giữa Qua Việt Tú và nhân viên đại sứ quán, cuối cùng, điện thoại được chuyển đến đại sứ quán Pháp ở Nam Phi.
"Ông Hạ Tri Chương hiện tại đang ở đất nước các bạn, tôi là cháu ngoại của ông Hạ Tri Chương, hiện tại tôi đang có việc rất gấp muốn liên hệ với ông ấy", cô nói lại như thế.
Mấy chục phút sau, giọng nói đã lâu không nghe truyền qua sóng điện thoại đến bên tại Qua Việt Tú.
Có hơi sợ một chút.
Theo bản năng đứng thẳng lại, chỉnh lại tóc, dùng giọng nói cực kỳ ngoan ngoãn gọi một tiếng "Ông ngoại"
Chào hỏi giống như chàng trai quân nhân trẻ tuổi kia.
"Con sẽ trở lại Nam Phi chứ?". Ông hỏi cô.
Dưới ánh mắt sáng rực của chàng quân nhân trẻ tuổi, câu "không biết" biến thành "Có lẽ sẽ trở lại ạ"
"Lần sau tới Nam Phi, gọi điện thoại cho ông, ông sẽ mời con uống bia ngon nhất Nam Phi"
Lại là bia?
Gật đầu.
Phòng làm việc của đại sứ quán Pháp tại Johannesburg cách trại của đội chữa bệnh không biên giới không xa, nghĩ một lát, Qua Việt Tú lại căng da đầu gọi điện thoại đến văn phòng đại sứ quán Nam Phi.
5 giờ, Qua Việt Tú ngồi xe đi đến trại của tổ cứu viện không biên giới, cô mới vừa gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh bây giờ đang ở ký túc xá.
Qua 6 cái nửa tiếng nữa, Qua Việt Tú sẽ rời khỏi Johannesburg để đến Pháp.
Lúc trước, cô đã hứa với Cố Lan Sinh sẽ đi thăm thú khắp Johannesburg.
Không phải là không muốn, mà hiện tại cô không thể ở lại Johannesburg, nếu ở lại, cô không chắc có lại chạy đến căn nhà ở bình nguyên kia không, trộm dọn dẹp phòng cho Tống Du Liệt, trộm ủi quần áo cho Tống Du Liệt.
Nghĩ thế nào thì hình như cô đã nghiện làm mấy chuyện đó rồi, hát một đoạn nhạc, lúc vui vẻ sẽ nhảy một đoạn của người dân bản xứ.
Lúc nhìn thấy Cố Lan Sinh, nếu anh hỏi cô, cô sẽ bảo là bởi vì gần đây cơ thể ông ngoại không được khỏe, cô phải đi chăm sóc ông.
Nghe rất hợp tình hợp lý.
Lần này, đến trước mặt ông ngoại, cô sẽ biểu hiện thật tốt, đem hết thời gian và tâm tư để làm cho ông vui.
Xe đi qua nội thành.
Biểu tượng đặc trưng cây cầu màu xanh của SN Energy có thể thấy được bất kỳ lúc nào từ khắp các ngõ lớn nhỏ trong thành phố này, từ công ty quảng cáo, các tòa nhà xây dựng đến tuyên truyền bảo vệ môi trường.
Trên con phố phồn hoa, màn hình chính đang phát quảng cáo của SN Energy và Hội Liên Hiệp Quốc tế Chữ Thập Đỏ. Chiếc Airbus 747 có in logo của SN Energy đang trượt trên mặt đất toàn là bùn, một đám trẻ đang chạy theo chiếc máy bay, máy bay dừng lại, những người tình nguyện mặc đồng phục của Hội Chữ Thập Đỏ bê một chiếc thùng từ cabin bước ra, từng món như sách vở, đồ chơi, giày chơi bóng,...đều được đưa đến tay bọn trẻ, hình bóng bọn trẻ sung sướng chạy khắp ngõ lớn nhỏ của đất nước màu xanh.
Quốc gia màu xanh được gọi là Maroc, cuối đoạn quảng cáo tuyên truyền có xuất hiện kế hoạch chiến lược của SN Energy ở Bắc Phi, ở thành phố chủ chốt của Bắc Phi sắp xây dựng xong tòa nhà văn phòng. Maroc là chiến lược quan trọng nhất của SN Energy ở Bắc Phi, hợp tác cùng với hội Chữ Thập Đỏ là một phương pháp rất có lợi, trước tiên phải để cho người dân của quốc gia này có cảm tình với công ty sắp thành lập. Đây là những gì mà Qua Việt Tú vô tình đọc được khi dọn dẹp tài liệu cho Tống Du Liệt
Dã tâm của quả mâm xôi ngọt ngào của cô thật không nhỏ, thế giới này cần những người công minh và có dã tâm, quả mâm xôi ngọt ngào của cô là một trong những người đó.
Không, không, bây giờ không còn là quả mâm xôi ngọt ngào của cô nữa, mà là Tống Du Liệt.
5h20, xe rời khỏi thành phố.
Cùng lúc đó, lúc đang chuẩn bị tan sở, Trương Thuần Tình nghe được từ Chris, hình như tầng 46 đã xảy ra chuyện.
Chris là trợ lý của Trương Thuần Tình, phụ trách đem giấy tờ đến tầng 46, lúc 5h đưa giấy tờ xong, ở cửa phòng thư ký của giám đốc, Chris va vào Joan.
Joan là người mà khi đi toilet cũng có thể khống chế được âm thanh đi vệ sinh của chính mình, va vào Joan nghe đã không thể tưởng tượng được rồi, đừng nói là Joan là người tông vào Chris trước.
"Sắc mặt của Joan thoạt nhìn rất kém, không khí trong văn phòng thư ký cứ kỳ quái thế nào ý" Chris nói.
Khoảng thời gian đưa tài liệu giấy tờ đến tầng 46 có thời gian hạn chế đặc biệt, Chris cũng không dám ngây ngẩn ở đó, khi rời đi, cô nhìn thấy cảnh tượng có mấy người vội vàng đi vào văn phòng của sếp, trong đó có một người trong tay còn cầm hòm thuốc cấp cứu.
Những lời này làm trong lòng Trương Thuần Tình "lộp bộp" một chút.
Chris đã tan sở, văn phòng chỉ còn lại một người là Trương Thuần Tình.
Đi tới đi lui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cắn răng, Trương Thuần Tình cầm điện thoại, gọi cho Tống Du Liệt
Điện thoại của Tống Du Liệt ở trong trạng thái không người bắt máy.
Sau hôm chủ nhật đó, Trương Thuần Tình vẫn chưa gặp lại Tống Du Liệt
Chủ nhật đó, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, đáng lẽ là Trương Thuần Tình cùng Bella đi thăm người bạn bị bệnh, người bạn đó của Bella đang làm việc tại công viên sinh thái quốc gia, công viên này và chỗ ở của Tống Du Liệt là cùng một khu vực, thế là Trương Thuần Tình cũng mua hoa, sau đó, lúc đang trên đường đến công viên sinh thái, cô tìm một cái cớ xuống xe, chân quen cửa quen nẻo đến trước cửa nhà Tống Du Liệt
Tống Du Liệt không có ở nhà.
Chủ nhật đó, Trương Thuần Tình gặp được người phụ nữ hơn một tuần trước cầm súng chĩa vào cô.
Khi còn làm việc ở tạp chí thời trang, Trương Thuần Tình rất đồng ý với cách nói của một nhà tạo hình (stylist): phụ nữ xinh đẹp rất khác so với phụ nữ cuốn hút.
Nhà tạo hình đó dùng một cách so sánh khác.
Trong một nhà ăn, người phụ nữ xinh đẹp và phụ nữ cuốn hút cùng ngồi ăn cơm, đôi mắt của mọi người sẽ rơi vào người phụ nữ xinh đẹp. Ăn cơm xong, người phụ nữ xinh đẹp và phụ nữ cuốn hút đồng thời đứng lên, lấy túi xách, cúi đầu nói chuyện với nhau, lúc này, mọi người sẽ hướng ánh mắt vào người phụ nữ cuốn hút, bị khí chất giơ tay nhấc chân của cô ấy thuyết phục.
Phụ nữ xinh đẹp thì bắt mắt, phụ nữ cuốn hút thì để lại ấn tượng sâu sắc.
Monroe là người phụ nữ xinh đẹp nhưng không cuốn hút, mà Ingrid Bergman lại là phụ nữ cuốn hút nhưng không xinh đẹp. Đó là những lý luận nhà tạo mẫu kia đã nói
Khi nhìn thấy Tống Du Liệt cùng xuất hiện với người phụ nữ kia, Trương Thuần Tình đã nghĩ đến lý luận của nhà tạo mẫu đó.
Mặc dù đang mang một cặp mắt kính xấu xí, nhưng người đó thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp, một người phụ nữ cuốn hút xinh đẹp.
Thật may mắn là người phụ nữ cuốn hút đó là chị họ của Tống Du Liệt.
người phụ nữ cuốn hút đó tên là Qua Việt Tú.
Qua Hồng Huyên, Qua Việt Tú, khiến người khác không thể nào không liên tưởng được.
Rốt cuộc Qua Hồng Huyên cùng Qua Việt Tú có quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là Qua Việt Tú là chị họ của Tống Du Liệt.
Thật tốt.
Chuyện Qua Việt Tú đặt qua một bên, hiện tại nhu cầu cấp bách chính là Tống Du Liệt
Trương Thuần Tình cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm chủ nhật đó Tống Du Liệt đưa cô về nhà.
Trên đường đi, anh rất im lặng, không đúng, Tống Du Liệt luôn đều rất im lặng, nhưng bây giờ nghĩ lại Trương Thuần Tình cảm giác sự im lặng của Tống Du Liệt tối hôm đó không giống như sự im lặng của những ngày bình thường.
Sự yên tĩnh của Tống Du Liệt tối hôm đó khiến Trương Thuần Tình theo bản năng tự khống chế nhịp thở của bản thân, thậm chí, mọi tư thế đều cố chuyển động nhẹ nhất có thể.
Đưa cô đến trước cổng nhà, Tống Du Liệt nói chúc ngủ ngon với cô.
Cô hỏi anh có phải là gặp chuyện gì không
"Dạ dày đang hơi không thoải mái". Anh trả lời cô.
Hóa ra là dạ dày không khỏe, Trương Thuần Tình lúc đó nhẹ nhõm thở ra một hơi, dạ dày cô cũng không tốt, có đôi lúc cũng sẽ bỏ thuốc dạ dày vào túi, vừa hay trong túi có thuốc dạ dày, Trương Thuần Tình cho Tống Du Liệt mấy viên thuốc dạ dày.
Buổi chiều thứ 2, Trương Thuần Tình vô tình nghe được nhân viên ở phòng giám đốc nói Tống Du Liệt phá lệ bảo Joan sắp xếp bốn ngày nghỉ, bởi vì bốn ngày nghỉ này, số lượng công việc ở tầng 46 chợt tăng lên rất nhiều.
Sáng hôm nay, một nhân viên phụ trách quản lý tòa nhà đã bí mật nói cho Trương Thuần Tình, người mỗi ngày đi làm sớm nhất và tan làm muộn nhất chính là Tống Du Liệt
Nếu.....nếu dạ dày không tốt, lại còn làm việc ở cường độ cao.....như vậy vẫn còn xem là tốt, nhỡ....phải biết rằng, trên lưng Tống Du Liệt đang đeo biệt danh Novichok
Vừa nghĩ đến đây, Trương Thuần Tình lại đứng ngồi không yên.
Cô có quyền tự do ra vào tầng 46, một tháng sẽ có 1-2 lần sẽ đi vào văn phòng của Tống Du Liệt.
Vừa ra khỏi thang máy, Trương Thuần Tình đã nhìn thấy Joan đang nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông cao cao, Trương Thuần Tình biết người đàn ông đó, là bác sĩ gia đình của thị trưởng Johannesburg.
Xem ra, Tống Du Liệt.....không dám nghĩ sâu, Trương Thuần Tình tìm một nơi để trốn đi.
Rất nhanh, thêm vài người nữa bước ra khỏi văn phòng của sếp, những người này sau khi bị khiển trách đã theo Joan đến thang máy rời đi.
Toàn bộ tầng 46 lập tức yên tĩnh lại, cửa phòng thư ký giám đốc đóng chặt, các nhân viên đều đã tan tầm.
Trương Thuần Tình nhanh chân bước về phía văn phòng giám đốc
Cửa văn phòng không khóa, nhẹ nhàng mở ra, nhẹ nhàng đóng lại.
Xung quanh cực kỳ an tĩnh.
Chân đạp lên trên sàn không phát ra tiếng động, quen cửa quen nẻo đi đến bàn làm việc của Tống Du Liệt, nhìn qua những cái tủ văn kiện, nhìn xung quanh.
Vừa nhìn thấy, Trương Thuần Tình còn tưởng rằng văn phòng vừa bị trộm, đến trộm văn phòng không chỉ có một tên mà là cả đám trộm.
Một tên ăn trộm không có khả năng quậy tan bành như thế này
Làm sao vậy? Lướt mắt qua, những đồ vật nào có thể động đến được đều nằm trên mặt đất, từ đèn bàn đến đồ dùng văn phòng cũng không thoát khỏi, đáng sợ nhất là cây cầu màu xanh lam New Jersey đại diện cho SN Energy đã bị bẻ thành hai.
Toàn bộ văn phòng thật sự rất thê thảm.
Đi về phía trước một bước, Trương Thuần Tình nhìn thấy người đang ngồi trên sàn, dựa lưng vào cửa sổ sát đất.
Vẫn còn ổn, còn ổn, Trương Thuần Tình bỏ xuống tảng đá trong lòng.
Tống Du Liệt không bị tổn hại gì, có lẽ anh mệt mỏi quá, muốn trộm ngủ một lát.
Rón rén đi đến trước mặt anh.
Đầu tiên, Trương Thuần Tình nhìn cái khe trên kính cửa sổ sát đất, tiếp theo, Trương Thuần Tình nhìn thấy băng vải trên tay của Tống Du Liệt.
Lúc này, cô che miệng lại, Trương Thuần Tình dường như đã rõ
Cô đã yêu người đàn ông này. Yêu sâu vào trong cốt tủy
Bởi vì yêu sâu đậm, nên có thể cảm nhận được.
Cảm nhận được sự thống khổ mà người cô yêu thương đang phải chịu, giống như nước biển lúc trầm lắng, lại nặng như núi, tại sao đau khổ cô cũng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, chỉ muốn có thể chia sẻ nỗi đau đó với anh.
Nước mắt tràn ra, tay run rẩy chạm vào bàn tay bị băng vải của anh, cuốn nhiều vòng như vậy, nhất định là bị thương rất sâu, có lẽ bị thương lúc bẻ gãy cây cầu New Jersey kia, hay là bị thương lúc đập cửa kính bị thương, trên người còn có chỗ nào bị thương không? Đồ ngốc, không phải anh là Novichok sao, thế giới này còn có ai có thể làm khó Novichok?
Hửm?
Trong lúc nước mắt đầm đìa, Trương Thuần Tình chạm phải đôi mắt kia.
Đôi mắt đó đang nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt hỏi cô tại sao còn chưa tan làm
Giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt cũng nhàn nhạt nhưng sự phẫn nộ giữa đáy mắt và sự đau thương giữa hàng lông mày tạo nên hình ảnh đối lập.
Tim đau thắt lại.
Quên mất tên của mình, quên mất thân phận, quên mất tại sao bản thân lại ở đây, quên mất giới tính của cả hai, cô bắt đầu nói lời ngu ngốc: Tống Du Liệt, không có thứ gì để quật ngã nữa rồi, hay là anh đẩy cô luôn đi, nhưng hãy nhẹ tay một chút, chỉ đẩy cô ngã là được đừng bẻ gãy xương cốt của cô.
Anh nhìn cô.
Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, trong miệng tiếp tục nói lời ngu ngốc, nói, Tống Du Liệt, có muốn hôn em không?
Thấy anh không phản ứng, cô tiếp tục cổ vũ: "Tống Du Liệt, em nói cho anh một bí mật, đôi môi này trừ mẹ ra thì chưa ai hôn qua cả, Bella nói, mẹ hôn thì không tính, cho nên nếu chân chính suy nghĩ thì đôi môi này chưa có ai hôn qua cả, Tống Du Liệt, anh có muốn trở thành người đầu tiên hôn nó không? Em nghĩ nó hẳn là rất mềm mại đấy"
"Đàn em khóa dưới cũng chưa hôn?". Anh hỏi
Gật đầu.
"Đàn anh khóa trên cũng chưa?"
Gật đầu.
"Trương Thuần Tình, em vẫn muốn tiếp tục ở tư thế đó nói với tôi về chuyện hôn môi ư?"
Nghe anh nói như vậy, Trương Thuần Tình mới phát hiện bản thân đang dùng một tư thế cực kỳ khó coi ngồi xổm trên mặt đất.
Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cô ngồi lại gần anh, hai người ngồi sóng vai.
Ngẩn ngơ nhìn văn phòng hỗn loạn
Cô nói, Tống Du Liệt, chúng ta bây giờ có giống như đang ở hiện trường tai nạn không?
"Cũng hơi giống". Anh nói.
Hai người không nói gì nữa.
Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi anh bị thương rất nặng sao?
"Tôi rất thích khúc gôn cầu". Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cái này cô đoán được.
"Tôi rất thích một đội bóng khúc gôn cầu, nhưng xui xẻo là, đội tôi thích chơi cực kỳ tệ, tệ đến nỗi trước đây chưa bao giờ thắng được trận nào, nhưng bởi vì từ nhỏ đã thích rồi, tôi cũng không biết phải làm sao, đối với đội bóng dở tệ này, tôi luôn nghĩ "Một ngày nào đó sẽ chiến thắng trận đấu tiếp theo", mỗi giây mỗi giờ mỗi phút, ngày ngày, năm năm đều chờ đợi, lúc mở mắt hay lúc nhắm mắt vẫn đợi, một ngày nào đó sẽ thắng trận tiếp theo"
Mỗi giây mỗi giờ mỗi phút, ngày ngày, năm năm đều chờ đợi, lúc mở mắt hay lúc nhắm mắt vẫn đợi hình như đã khiến anh cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi gục đầu xuống, bàn tay chậm rãi che mặt, đầu chậm rãi gác lên đầu gối.
Từng chữ, từng chữ thong thả phát ra qua đôi bàn tay: hôm nay đội bóng dở tệ đó lại thua.
Lời này khiến Trương Thuần Tình nghe đến hồ đồ, nhưng cái đầu đang gác lên đầu gối lại khiến cô muốn nói những lời ngốc nghếch.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói lời ngu ngốc, tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh,
"Trương Thuần Tình". Anh gọi cô.
"Ừm"
Giọng nói phẫn nộ truyền ra từ đôi bàn tay giống như vết nứt ở cửa kính, giống như giây tiếp theo sẽ phóng ra vô số mảnh pha lê nhỏ: "hôm nay, đội bóng dở tệ đó lại thua, hơn nữa, lại thua một cách cực kỳ không vẻ vang, cho nên...."
Cho nên cái gì? Qua rất lâu mà Tống Du Liệt vẫn không nói, lúc Trương Thuần Tình cho rằng Tống Du Liệt đã quên cái cho nên kia, thì anh lại tiếp tục nói:
"Sau này, sẽ không quan tâm đội bóng này nữa"
- ------------------------------------------
Lúc edit chap này, tâm trạng tôi thật sự bị sự bi thương của A Liệt kéo chùng xuống, rất buồn, buồn cho A Liệt, cũng buồn cho con nhỏ điên bây giờ sao bỗng nhiên lại hiểu chuyện quá. Nhưng đừng lo, chia xa chỉ là tạm thời, chia xa để nhận ra tình yêu của nhau.