Editor: Darlingggg
Beta: Las
Một cuối tuần nữa lại đến, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt ở trong nhà cây hôn nhau.
Ban đầu, cô đưa lưng về phía cửa sổ, dựa người vào song cửa, cậu đối mặt với cửa sổ, đứng thẳng tắp, ước chừng hai người cách nhau khoảng một bước.
Vốn dĩ là cô đang nghe nhạc, còn Tống Du Liệt làm bài tập, nhạc có hơi chán nên cô bảo Tống Du Liệt lại đây, đem một chiếc tai nghe cưỡng chế đút vào tai cậu, rất nhanh sau đó, bài hát vốn dĩ rất nhàm chán không hiểu sao lại hay đến lạ.
Nghe nhạc, tay rất tự nhiên chạm vào cúc áo sơ mi của cậu, cậu lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ngón tay cô vẽ những chữ cái tiếng Anh lên áo sơ mi cậu, từ A đến F, rồi từ F trở về A, vẽ chán, lại đổi sang viết số Ả Rập, viết đến số 5, tay bị bắt lại.
Làm gì thế? Trừng mắt.
Cậu cụp mi mắt xuống.
Cũng không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người họ lặng lẽ thay đổi, trở thành chỉ cần cậu cúi đầu, là chóp mũi có thể chạm vào chóp mũi của cô.
Tay rất tự nhiên đặt lên bả vai cậu, nhón chân lên, môi chạm môi cậu một chút, rồi thu lại, suy nghĩ một chút, lại nhón chân lên, lúc này đây, được cậu đáp lại, đỡ vai cô, đưa cô áp vào tường, cọ má, ngậm lấy đôi môi của cô.
Khi cậu buông cô ra, cô nhìn thấy môi mình đỏ hồng lạ lùng trong đôi mắt anh, đôi môi đỏ hồng khác thường kia lại khá hợp với sắc mặt tái nhợt, có vẻ như rất đột ngột, nhưng lại có ma lực khiến người ta si mê, tham lam nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong mắt cậu, bị thu hút bởi sắc đỏ hấp dẫn trên khuôn mặt tái nhợt kia.
Mãi cho đến khi sắc đỏ kia bị tay cậu che lại.
Trong rừng, ánh hoàng hôn đã chuyển thành sắc thái trà ấm.
Qua Việt Tú vẫn tựa trên song cửa nghe nhạc, còn Tống Du Liệt làm bài tập.
Dường như, cô và cậu chưa từng để chuyện hôn môi kia trong lòng.
Về hôn môi, đối với họ mà nói, giống như ăn cơm hay uống nước, là chuyện rất bình thường, mỗi lần hôn nhau xong, họ đều dùng vẻ mặt bình tĩnh để đối diện.
Bình tĩnh nhìn cậu, không muốn tìm hiểu cảm giác tê rần trong lòng mỗi lần hôn nhau quấn quýt.
Giữa hè.
Qua Việt Tú lại càng biết nhiều chuyện từ miệng Karona hơn.
Thế giới này ra đời, điều tuyệt vời nhất và thấp hèn nhất, là điều giữa đàn ông và phụ nữ.
Giữa mùa hạ đó, Karona từ cách ngày tới một lần trở thành một tuần đến hai lần, chạng vạng, người cùng cô đi dạo quanh hồ trong khu rừng rậm đa số là Khiết Khiết.
Rất nhiều lần, khi Qua Việt Tú khi nhìn cái hồ này thì ngẩn người, Khiết Khiết luôn nói với cô "Cô chủ trông giống như là tiểu tiên nữ trong rừng sâu."
Thỉnh thoảng, Karona cũng nói rằng "Fiona là một tiểu mỹ nhân, là một tiểu mỹ nhân mà cho dù có làm gì cũng không khiến đàn ông tức giận nổi."
Thật sự là vậy sao?
Để xác thực lời nói của Karona, Qua Việt Tú ném chiếc ba lô của một người đi cắm trại ngoài trời xuống hồ nước, đó là một người đàn ông da trắng 25 tuổi.
Ném ba lô xong, nhìn người đàn ông da trắng, không nói gì, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm áy náy nào.
Người đàn ông da trắng thật sự không tức giận, lúc mới đầu thì đúng là có chút tức giận.
Nhưng lúc cô nhìn anh ta không nói lời nào, người đàn ông da trắng rất nhanh chóng phục hồi dáng vẻ không giận dữ như ban đầu, nhìn về phía cô không chớp mắt, động tác nhảy xuống hồ rất sảng khoái.
Trong chốc lát, người đàn ông da trắng đã vớt được hành lý của mình.
Lúc đầu, một vài người bạn của anh ta cũng ồn ào muốn trả đũa, nhưng cuối cùng vẫn không tức giận.
Hỏi bọn họ vì sao không tức giận, còn nói cho bọn họ biết cô cố tình ném hành lý vào trong hồ.
Những người đó nói "Đang vui nên không tức giận", còn nói "Đó là hành lý chứ không phải tôi rơi xuống nước, không có gì đáng bực tức cả". Chủ nhân của hành lý đưa ra nguyên nhân không tức giận là: tưởng tượng cô thành đứa nhỏ đáng thương bị mẹ vô ý bỏ lại trong rừng
"Đứa nhỏ đáng thương này còn là một tiểu mỹ nhân, thế nên, càng không tức giận." Chủ nhân của chiếc ba lô nghiêm túc nói.
Đứa trẻ đáng thương bị mẹ bỏ quên trong rừng?! Qua Việt Tú phải bảo vệ sĩ đuổi hết những người này, cánh rừng này là của Qua Hồng Huyên mua, hồ cũng vậy.
Cho dù cô đuổi bọn họ đi, nhóm người cắm trại dã ngoại cũng không tức giận.
"Đứa nhỏ đáng thương kia thì ra là một công chúa nhỏ." Một người trong số đó còn cười haha nói.
Chiều chủ nhật, cũng như thường ngày, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt trốn trong nhà cây, cô nghe nhạc, cậu làm bài tập.
Bóng dáng cô nghe nhạc phản chiếu trong gương, nhìn gương mặt mình trong gương, trong lòng khẽ động một cái, hỏi một câu: "Tống Du Liệt, tôi có đẹp không?"
Làm như không nghe thấy.
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhìn gương mặt thờ ơ kia, giật lấy tai nghe, cưỡng chế thu dọn sách của cậu, dí mặt sát vào trước mặt cậu: "Tống Du Liệt, tôi có đẹp không?"
Bọn họ của lúc này, đã trở thành quan hệ có thể hôn môi bất cứ mọi nơi nào rồi.
Có một điều kì diệu là, nhờ hôn nhau mà cô với cậu dường như trở nên gần gũi hơn, loại cảm giác này có phần giống như những người hàng xóm không vừa lòng nhau, mặc dù mỗi lần gặp cũng không nói chuyện gì, nhưng ngày nào cũng phải đụng mặt, đụng mặt rồi trở nên quen thuộc, mặc dù không vừa lòng, nhưng nhờ cảm giác quen thuộc nên vẫn có thể ở chung, có đôi khi ở chung cả ngày cũng không vấn đề gì.
Tống Du Liệt lôi từ trong cặp ra một quyển sách khác, không thèm liếc cô một cái.
Qua Việt Tú tìm ra một thỏi son, thoa một lớp chưa đủ lại thoa thêm lớp nữa, sau lớp thứ ba, cánh môi trong gương cũng trở nên đỏ chót.
Tay trái che cuốn sách giáo khoa lại, tay phải chống má, đôi môi đỏ chót hướng về phía Tống Du Liệt, bắt chước những cô nàng trẻ tuổi quyến rũ trong phim: "Chàng chỉ cần nhìn thiếp đưa mắt, nhìn thiếp đưa mắt, có được không?"
Vẻ quyến rũ thì không bắt chước nổi, trái lại còn giống như di ngôn lúc hấp hối sắp chết.
Tống Du Liệt ngẩng đầu.
Hai người cách nhau bởi chiếc bàn vuông cao 40 cm.
Thiếu niên ngồi đối diện dưới sự dạy dỗ của Qua Hồng Huyên, đã có thể thể hiện được bằng ánh mắt, hơi nhướng mày, ánh mắt bắn thẳng đến mắt cô một tia lạnh lẽo.
Mới chút đó thôi, lông mi cô đã không nhịn được mà run lên mấy lần.
"Tống Du Liệt, tôi có đẹp không?". Trấn an tâm lý, đôi môi đỏ chót lại hé ra.
Đôi môi ba lớp son dường như khiến cậu vô cùng chói mắt, Tống Du Liệt cầm khăn tay hung hăng lau môi cô, lúc này, Qua Việt Tú không nhúc nhích, bởi vì hàm dưới đã bị tay anh hung hăng giữ chắc lại, lực khỏe đến nỗi cô vừa cử động hàm dưới, khớp xương đều đau nhói.
Chiếc khăn bị dính đầy son đỏ bị vứt sang một bên, chiếc khăn sạch khác một lần nữa lại hướng đến môi cô, lau rồi lại ném, lần ném khăn thứ tư, màu son đỏ còn rất nhạt, thế mà cậu vẫn không bỏ qua.
Cánh môi vô cùng đau đớn.
"Sạch rồi, sạch rồi." Vừa thở vừa nói, tay liên tục đẩy bả vai cậu.
Cô càng đẩy, cậu càng lại gần.
Đẩy cậu lần nữa, cậu cúi người.
Cậu cúi người, cô tránh ra phía sau.
Lại tránh tiếp, lưng ngả xuống thảm.
Lưng nằm thẳng tắp trên thảm, trơ mắt nhìn cơ thể cậu áp xuống cô, ở cánh môi truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp.
Lần thứ hai...
Đây là lần thứ hai Tống Du Liệt chủ động hôn cô.
Lúc này, cô không chạy đến hồ, cũng không uy hiếp cậu, cô chỉ hỏi cậu mình có xinh không.
Nhưng chẳng sao cả.
Dì nhỏ, lúc này, tâm can bảo bối của dì lại chủ động muốn ở bên tôi.
Mang theo suy nghĩ đó, lòng cô vui vẻ hài lòng đáp lại nụ hôn của cậu.
Nhưng mà, lần này... Không giống với lần trước.
Lần này, thời gian họ hôn nhau dài hơn trước đây, hơn nữa sau khi hôn xong, cậu thở hổn hển kịch liệt, mà cô cũng thở dốc không kém.
Khi đầu lưỡi dây dưa, dường như có một luồng nhiệt di chuyển trong cơ thể, trong bỡ ngỡ lại xen lẫn hoảng hốt, và còn xen lẫn khát khao, khát khao điều gì?
Có lẽ... Có lẽ là khát khao có được một vòng tay vỗ về, dịu dàng, nồng cháy, điềm đạm nói bên tai cô rằng không việc gì phải sợ, dùng sự mãnh liệt để làm dịu đi sự khát khao của cơ thể.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Qua Việt Tú cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, muốn uống một ly nước đá.
Nhìn Tống Du Liệt.
Hình như, cậu cũng không khá hơn là bao.
Vì vậy cô hỏi cậu, có phải cậu cũng muốn uống nước đá không?
Sau lần Tống Du Liệt chủ động hôn cô trong nhà cây lần trước, cứ như bị cô chiếm tiện nghi vậy, Tống Du Liệt mấy tuần liên tiếp đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cô nhờ cậu mang đồ theo mà cậu cũng không mang, lúc đến cũng ngây ngẩn một giờ rồi đi, chạy thật nhanh, nhất định là sợ cô bắt được sẽ không tha, còn hỏi cậu câu như có muốn uống nước đá không?
Dạo này tâm trạng của Qua Việt Tú rất tốt, nên cũng để dáng vẻ lãnh đạm của Tống Du Liệt vào trong lòng.
Điều khiến Qua Việt Tú sảng khoái là scandal rất nóng giữa Qua Hồng Huyên và một người phụ nữ Tây Ban Nha, Qua Hồng Huyên vì niềm vui của mỹ nhân mà vung tiền như rác, Qua Hồng Huyên ở nhà người phụ nữ Tây Ban Nha suốt mười mấy tiếng đồng hồ v.v những loại tin như thế này được truyền ra liên tục.
Bên này, truyền đến tin dì nhỏ liên tục vắng mặt trong các buổi tọa đàm từ thiện, tin tức này do một người bạn trong hội truyền ra, hai ngày trước, dì nhỏ còn bị chụp ảnh xuất hiện trong một bệnh viện tư nhân ở Los Angeles.
Đem tấm ảnh dì nhỏ xuất hiện ở bệnh viện tư nhân và tấm ảnh chụp người phụ nữ người Tây Ban Nha kia để một chỗ, đúng là một sự đối lập tàn khốc, dáng vẻ dì nhỏ khô héo giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến bà ta ngã xuống, còn người phụ nữ Tây Ban Nha kia cực kỳ quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều khiến người khác đã mắt.
Tốt lắm.
Ngày hôm sau, Qua Việt Tú gọi cho dì nhỏ một cuộc điện thoại bảo dì nhỏ đến một chuyến.
Nép vào lòng dì nhỏ, nước mắt nước mũi tèm lem nói về scandal của Qua Hồng Huyên và người phụ nữ người Tây Ban Nha kia, dì nhỏ dỗ dành cô, không đâu, bố của A Việt và người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Khi thấy cô khen ngợi ngoại hình của người phụ nữ Tây Ban Nha kia, cái mác "Tri thức" của dì nhỏ giống như đã biến mất thuộc, nói rằng đó là những người đàn bà dựa vào cơ thể, dựa vào khuôn mặt để lấy lòng đàn ông.
Khi nói những lời này, người đàn bà tên Hạ Yên kia càng xấu xí.
Cảm thấy hài lòng, cô chào tạm biệt dì nhỏ.
Gần cửa sau có một giàn hoa tử đằng, lúc rảnh rỗi, ngoại trừ ở trong nhà cây, điều thứ hai khiến Qua Việt Tú thích là ngồi dưới gốc cây tử đằng đầy hoa, đọc sách nghe nhạc, ăn trái cây.
Dưới cây tử đằng có những viên đá vụn trắng ngà, ánh mặt trời chiếu qua tán cây kẽ lá cây rơi xuống những viên đá nhỏ, giống như những vì sao, mặc chiếc áo may ô đi chân trần dẫm trên những hòn đá, chậm rãi đi tới đi lui, bên cạnh bày một bộ bàn ghế, trên bàn bày đầy hoa quả tươi ngon, đi mệt thì ngồi lên ghế, vừa ăn hoa quả, ánh mắt nhìn ra khoảng không trên tường vây
Bức tường vây có màu hồng trắng, bên ngoài bức tường vây màu hồng trắng có màu xanh của nước, lá cây là bầu trời.
Hôm nay, Qua Việt Tú ngồi dưới cây hoa tử đằng ăn dưa hấu, nghe thấy một số âm thanh ngoài tường vây.
Mang thang đến, trèo lên bức tường vây.
Bên ngoài tường rào, có hơn chục đứa trẻ con tầm mười tuổi, một đứa nhóc mặc áo trơn, một đứa nhóc mặc áo thun sọc đang dán khuôn mặt mình lên bức tường rào, số còn lại thì xếp thành một đội ngũ đứng sau đứa mặc áo sọc kia.
Nhìn cảnh này, cứ như đang xếp hàng mua vé vậy, nhưng sau tường vây làm gì có Disney.
Vỏ dưa hấu ném vào một tên nhóc có cái đầu cao nhất.
Bọn nhóc đồng loạt ngẩng đầu lên, đứa nào cũng tóc xoăn mắt to, nhìn tướng mạo này chắc là con của những người Mỹ gần khu vực này.
Hỏi bọn chúng làm gì cả buổi ở đây, đứa nhóc cao nhất khai ra: Bọn chúng đang chơi một trò chơi ở tường vây.
"Thật không?"
Dưới sự thúc dục của đám bạn của đứa nhỏ nhất, chậm rãi giơ tay lên: "Thật, em xin thề."
Sau nửa phút tra hỏi, Qua Việt Tú cảnh cáo tụi nhỏ: Có thể chơi cạnh tường vây, nhưng không được phát ra tiếng ồn, nếu như phát ra tiếng ồn làm ảnh hưởng đến cô, thứ ném lần sau không phải là vỏ dưa hấu nữa.
Điều khiến Qua Việt Tú dở khóc dở cười là, đứa nhóc bị cô ném vỏ dưa hấu trúng đầu lại xin số điện thoại của cô, hỏi tên nhóc kia chẳng nhẽ muốn hẹn hò với cô sao.
"Đúng vậy." Tên nhóc nghiêm túc trả lời: "Nhưng hãy chờ em lau xong đôi giày da mười lần, mỗi lần em lau giày cho bố đều kiếm được 1 đô la thù lao, trước mắt, quỹ hẹn hò của em mới có 15 đô, đợi có đủ 20 đô, em có thể mời chị ăn kem và hamburger."
Thượng đế ơi Phật tổ ơi.
Hỏi tên nhóc kia vì sao lại muốn hẹn hò với cô.
"Bởi vì khi chị ăn dưa hấu đẹp vô cùng." Cậu nhóc nói.
Ăn dưa hấu đẹp?
"Em cảm thấy chị ăn táo còn đẹp hơn, chân dẫm lên những viên đá vụn đi tới đi lui cũng rất đẹp mắt." Một đứa nhóc khác nói.
"Tóc của chị lại càng đẹp." Đứa nhỏ tuổi nhất cũng tỏ ra không kém cạnh.
Day trán.
Lập tức, Qua Việt Tú nghĩ đến một vấn đề, làm sao đám nhóc kia lại nhìn thấy được cô ăn dưa hấu, ăn táo và chân đạp trên những viên đá vụn?
Đứa nhóc có cái đầu cao nhất lại lên tiếng, trò chơi của chúng nó bên tường vây là... NGẮM CÔ.
Ngắm cô? Chỉ tay vào mình.
Bọn nhóc gật đầu.
Một đứa bị bệnh tâm thần thì có cái gì hay mà nhìn?
"Chúng em cuối tuần mới có thời gian, hơn nữa, đường từ chỗ bọn em đến đây rất xa." Đứa nhóc cao nhất nói.
"Hơn nữa, đường không dễ đi chút nào, tuần trước em còn bị ngã sấp mặt, để lại vết thương đây này." Đứa nhóc nhỏ tuổi nhất kéo ống quần.
Đây là sợ cô đuổi chúng đi, nên giả vờ đáng thương?
Những cuối tuần sau đó, bọn nhóc lại tiếp tục đứng ngoài tường vây nhà cô.
Gặp lúc tâm trạng của Qua Việt Tú tốt sẽ mặc bọn chúng; lúc tâm trạng không tốt thì vỏ dưa hấu biến thành súng bắn nước, hoặc là tự mình làm hoặc là bảo vệ sĩ làm, bọn nhóc tuần sau lại quay trở lại.
Giữa hạ.... Cuối hạ.... Đầu thu.
Đầu thu tới, Karona chuyển thành mỗi tuần đến một lần.
Karona dường như cũng quên mất thân phận của mình, bắt đầu chia sẻ cho Qua Việt Tú đời sống tình cảm với bạn trai của mình, đây là người bạn trai đầu tiên của cô sau cuộc hôn nhân trước đó, Karona vừa kết thúc cuộc hôn nhân đầu tiên của mình không lâu, bọn họ gặp nhau tại một quán rượu, tuần trước, cô ấy đã chuyển đến sống cùng nhà với bạn trai, Karona nói về cuộc sống sinh hoạt thường nhật cùng với bạn trai, nói đến ngẩn người ra, khi ngẩn người ra thì khuôn mặt cũng phiếm hồng.
Qua Hồng Huyên mỗi tháng tới một lần, Tống Du Liệt cũng kéo dài đến chiều cuối tuần mới xuất hiện.
Đó là một buổi chiều thứ bảy.
Suốt buổi chiều hôm đó, Qua Việt Tú đều ở đây tắm suối nước nóng, mấy hôm nay tâm tình cô rất kém, Qua Hồng Huyên đã chia tay người phụ nữ Tây Ban Nha kia, giống như Hạ Yên nói, một vẻ ngoài đẹp cũng sẽ có ngày khiến đàn ông hết hứng thú.
Vốn dĩ người cùng Qua Việt Tú tắm suối nước nóng là Khiết Khiết, nhưng có cuộc gọi từ quê hương Philippines tới, Khiết Khiết rời đi nghe điện thoại.
Đây là một con suối nước nóng ngoài trời, diện tích không khác gì bể tắm.
Lúc mặt trời lặn, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chung quanh suối nước nóng đều là những cây cổ thụ ít nhất mười năm tuổi. Những nhánh cây cổ thụ xen kẽ tạo thành một bức lá chắn từ thiên nhiên, hơi nóng từ suối và khúc xạ ánh sáng mặt trời chiếu lên cành cây hòa vào nhau, giống như tấm lưới, mỗi một cơn gió từ trong rừ thổi qua đều làm thay đổi hình dạng tấm lưới.
Gối đầu lên bờ suối nước nóng, nhìn những tia sáng không ngừng biến đổi đến ngẩn ngơ.
Có tiếng bước chân dẫm lên những phiến lá vụn, vỡ vụn nhỏ bé, một tiếng rồi lại một tiếng, từ vội vã đến chậm lại, rồi dừng lại.
Lười quay đầu lại, nói qua đây.
Không hề trả lời.
"Qua đây." Giọng nói mang theo sự mất kiên nhẫn.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân đi thẳng đến gần cô.
Đưa tay ra hướng bước chân: "Đem lại đây."
Cô quên mang theo áo choàng tắm, lúc Khiết Khiết đi khỏi thì Qua Việt Tú bảo cô ấy tiện thể mang áo choàng tắm đến, tay giơ ra mãi vẫn chưa nhận được áo choàng tắm, trong lòng mất kiên nhẫn.
Đứng lên, xoay người.
Hình ảnh bên góc suối nước nóng khiến tâm trạng Qua Việt Tú hơi vui, tại sao mà mới thứ bảy Tống Du Liệt đã tới rồi?
Thời gian đến cũng rất đúng lúc, trong lòng cô đang rất phiền muộn.
Tiến một bước về phía trước.
Nhưng, khi cô tiến thêm một bước, cậu lại lùi về phía sau một bước.
Tống Du Liệt lùi về phía sau một bước, sắc mặt không thay đổi.
Cau mày, không lẽ sợ cô ăn tươi nuốt sống cậu.
"Sao cậu lại tới đây?" Hỏi
Không trả lời.
"Tống Du Liệt, tôi đang hỏi cậu đó."
Vẫn không trả lời.
Tống Du Liệt muốn chọc cô tức chết phải không!
Theo lý thuyết, giờ phút này cô phải nổi trận lôi đình, xông lên, để gương mặt tràn đầy phẫn nộ của mình khiến cậu ta liên tục hoảng sợ, nhưng không biết vì sao lại không làm vậy, chân như bị mọc rễ dưới đáy ao.
Cũng không nhúc nhích, nhưng miệng thì liên tục hỏi: "Tống Du Liệt, sao cậu lại tới đây?". Nếu nghe kỹ có thể nghe thấy trong câu hỏi của cô có chút xíu chột dạ.
Vừa chột dạ lại vừa bất lực, nhưng lại không có vẻ gì giống như đang tức giận.
Lúc này cô đáng lý ra phải tức giận.
Vì giọng nói quá nhỏ nên cậu không nghe thấy sao?
Bảo cậu qua đây là được chứ gì.
"Tống Du Liệt, cậu qua đây."
Không những Tống Du Liệt không qua đây, mà còn đi về phía rời xa suối nước nóng để ra ngoài.
Qua Việt Tú bị chọc tức rồi.
"Tống Du Liệt, cậu đứng lại đó cho tôi." Qua Việt Túc cho rằng giọng nói vừa nãy lớn đến mức sẽ dọa hết chim chóc bay đi.
Nhưng không, giọng nói còn nhỏ hơn trước.
Tại sao lại như vậy? Còn nữa, bước chân lúc rời đi của Tống Du Liệt có thể dùng chạy trốn để hình dung.
Chớp mắt vài cái, bóng dáng của thiếu niên liền biến mất trong tầm mắt cô, hình như là, cậu lại cao hơn không ít.
Mỗi lần, lúc Tống Du Liệt tới, quản gia đều lải nhải một hồi, A Liệt lại cao hơn rồi, quản gia lải nhải, Khiết Khiết cũng lải nhải rất nhiều, nội dung lải nhải cũng chỉ vây quanh tướng mạo và vóc dáng của Tống Du Liệt, khuôn mặt đẹp rất xứng với thân hình.
"Các cô gái sẽ đua nhau thầm thương trộm nhớ cậu ấy, hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều." Khiết Khiết đã dự tính trong lòng từ trước.
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những lời đánh giá của Khiết Khiết dành cho Tống Du Liệt.
Đề tài đáng được thảo luận hơn là: Tống Du Liệt bỏ chạy nhưng vì sao cô không tức giận, thường ngày Tống Du Liệt làm trái ý cô sẽ khiến cô phát điên.
Còn nữa, vì sao Tống Du Liệt lúc rời đi lại như đang chạy trốn?
Cơn gió thổi qua, ngực lành lạnh.
Vô thức làm động tác che ngực.
Ngón tay chạm vào một mảng da thịt lành lạnh, trắng mịn.
Cúi đầu, hai chiếc bánh màn thầu vừa to vừa trắng nửa ẩn nửa hiện trong làn nước suối, hơn nửa bị lộ ra không khí, theo hô hấp của cô, mang theo hình dáng sinh động như thật.
Đầu óc nổ tung trong nháy mắt, những thứ mà Karona từng nói với cô trước đây đều trở nên rõ ràng, Karona nói...nói... Gương mặt nóng lên trong nháy mắt.
- ----------------------------
3900 chữ đó các cô, mau comment:))) dạo này tôi hơi bận, các cô chúc tôi may mắn đi ^^