Editor: Las the leaf
Qua Việt Tú không ngờ Tống Du Liệt sẽ thả tay cô ra.
Mông chạm đất, cô ngã ngồi trên mặt đất, cú hạ cánh kia thật sự không đau lắm nhưng cô cảm thấy xương cốt cả người như rã rời.
Tên khốn khiếp này, đây là phương thức trả thù vì cô đã làm bẩn quần áo của anh ta sao? Quá ngây thơ rồi đấy.
Rất nhanh, Qua Việt Tú đã biết là không phải.
Ở bên ngoài bức tường bao quanh trên bình nguyên, trái và phải của cánh cửa trên bức tường này có trồng hai cái cây hình giá nến, những cành cây của cây này phát triển thành một vòm cửa tự nhiên.
Đứng dưới tàng cây hình giá nến bên trái là một cô gái trẻ tóc ngắn.
Cô gái trẻ này mấy ngày trước còn làm Qua Việt Tú canh cánh trong lòng.
May, cô gái tháng năm.
Chẳng trách cô bị đẩy xuống đất như dỡ hàng hóa.
Đang cùng cô gái khác lôi lôi kéo kéo, chân mệnh thiên nữ(*) bỗng nhiên xuất hiện, ít nhiều gì cũng sẽ bị dọa nhảy dựng lên.
(*) tựa đề của một bộ phim, ý chỉ người con gái đã được định dành cho người nào đó.
Nhưng có phải Tống Du Liệt phản ứng hơi thái quá rồi không?
Cũng đâu phải anh và cô ta không được gặp nhau đâu
Cô còn đang ngồi trên mặt đất đây này.
Liếc mắt nhìn Tống Du Liệt đang đứng thẳng tắp trước mặt, Qua Việt Tú cảm thấy không thể trông cậy vào Tống Du Liệt sẽ kéo mình lên
Chỉ có thể tự mình ngồi dậy
Phủi phủi tay, chân dồn lực.
Cũng không cảm thấy quá đau nhưng tại sao chân lại không còn chút sức lực nào cả.
Qua Việt Tú thử đứng dậy lần thứ 2, một bàn tay vươn ra trước mặt cô.
Lúc này mới nhớ đến cô.
Cũng không lạ gì.
Bắt lấy tay Tống Du Liệt, trong lòng cầu nguyện tư thế đứng dậy nhất định phải dứt khoát, nhanh nhẹn.
Cám ơn trời đất.
Cơ thể đứng thẳng, cúi xuống nhặt mắt kính rơi xuống đất lên. Mang kính vào.
Đáng lẽ cô nên đến trước mặt cô gái tháng năm kia, cùng cô ta chào hỏi, nhân tiện xin lỗi về sự cố phát sinh trong thang máy hôm nọ.
Đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ, cô gái tháng năm đến tìm Tống Du Liệt, không phải đến tìm cô.
Còn về xin lỗi, Qua Việt Tú thừa nhận, tâm trạng hiện tại không được tốt, mà tâm trạng không tốt sẽ khiến lời xin lỗi trở thành nghĩ một đằng nói một nẻo
Bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Cúi đầu, vội vàng đi qua mặt cô gái tháng năm.
Trong khóe mắt, cô thấy người đứng dưới tàng cây có khuôn mặt tái nhợt, trong tay còn cầm hoa đến.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Qua Việt Tú âm thầm suy sướng, nhìn xem, suy nghĩ bậy bạ rồi phải không? Cô gái nhỏ hưng phấn bừng bừng đi mua hoa đến trước cổng nhà người trong lòng, muốn cho người trong lòng một sự kinh hỷ(*), kết quả....thật tồi tệ.
(*) kinh hỷ: kinh ngạc và vui mừng
Qua Việt Tú còn nghĩ, cô có nên ở mãi trong phòng mình, để cô gái tháng năm mang theo một bụng hoài nghi rời đi.
Cửa ngoài bức tường là cửa kéo, để kéo được cửa ra thì phải nhập mật mã.
Có lẽ, cô gái tháng năm bây giờ đang như hổ rình mồi mà quan sát bóng lưng của cô.
Quá tuyệt vời.
Giơ tay, ngón tay lướt trên từng con số, từng tiếng "tích tích" vang lên, cửa mở ra, chắc chắn khiến tâm cô ta như tro tàn: người phụ nữ kia dùng mật mã đi vào nhà người trong lòng của mình thật tự nhiên.
Thẳng lưng, đi qua cửa, dọc theo đường mòn, đi từng bước về phía trước, bước lên bậc thang, một bậc, hai bậc, ba bậc.
Đi hết bậc thang theo lý thuyết sẽ đến cửa, nhưng lúc này, bước chân dừng lại.
Đứng ở đó, quay lại xem.
Xuyên qua bức tường vây, Qua Việt Tú nhìn thấy bốn chân mang giày vải, hai đôi chân đứng đối diện nhau, cách nhau ước chừng khoảng 2 bước chân, kiểu giày của nam là kiểu cao bồi tối màu, kiểu giày của nữ là kiểu cao bồi màu sáng.
Người hợp nhau, giày cũng hợp.
Quay đầu, bước chân chính xác bước về cánh cửa kia.
Mở cửa phòng, quăng bản thân mình lên giường thật mạnh, quay lưng lại phía cửa, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây ngốc nhìn xong ngoài cửa sổ, lại ngây ngốc nhìn trần nhà.
Xem xong trần nhà lại nhìn bức màn, nhìn bức màn lại bắt đầu đếm.
Một cây bánh mỳ, hai cái lõi bắp, ba đóa hướng dương...97 cơn gió lốc, 98 con cá mập trắng, 99 linh hồn dưới biển sâu, một trăm....một trăm....
Hô hấp khó khăn, mồ hôi đầy đầu.
"100 ngôi sao" một giọng nói ôn nhu vang bên tai cô.
Đó là giọng nói của Cố Lan Sinh.
"Qua Việt Tú, không có gió lốc, không có cá mập trắng, không có linh hồn dưới biển sâu, chỉ có ngôi sao, một ngôi sao, hai ngôi sao......" Vẫn là giọng nói của Cố Lan Sinh.
Cố Lan Sinh.
Cố Lan Sinh đúng là thiên sứ giải cứu Qua Việt Tú khỏi địa ngục
Lau mồ hôi trên trán, nhắm mắt lại.
Đôi mắt mới vừa nhắm lại, tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến trước giường, thấp giọng kêu một tiếng "Qua Việt Tú"
Không có câu đáp lại
Một lúc sau, tiếng đóng cửa vang lên
Xung quanh yên tĩnh lại
"Qua Việt Tú, nhanh ngủ đi" có người nhẹ giọng nói bên tai cô
Ừm, Qua Việt Tú, nhanh ngủ nào
Ngủ một giấc thật ngon.
Mọi thứ đã trở lại, kiêu ngạo, dối trá, tùy hứng, phòng vệ, ích kỷ đều từ từ trở lại.
Lúc mở mắt ra, trời đã tối rồi.
Xem ra giấc ngủ này của cô khá dài.
Mở đèn lên, gần 7h30
Thay một bộ quần áo thoải mái, chải lại tóc, lúc dọn dẹp phòng Qua Việt Tú nhìn thấy chiếc bông tai hoa cát tường kia, còn để ở chỗ buổi sáng cô tùy tiện đặt xuống.
Nhìn chằm chằm chiếc bông tai kia hơn 3 giây, đầu óc cố gắng tưởng tượng bộ dáng cô gái matcha kia đeo lên sẽ như thế nào.
Ban đầu, Tống Du Liệt đã dự định tặng hoa tai cho cô gái matcha kia. Tiếc là cô không thể nào tưởng tượng hoa tai hoa cát tường trên tai cô gái đó sẽ như thế nào.
Nhưng Qua Việt Tú tin rằng, nhất định sẽ cực kỳ thích hợp.
Mang hoa tai của người trong lòng, cô gái matcha trưởng thành từng ngày, sinh nhật 18 tuổi, sinh nhật 20 tuổi, lại một mùa xuân đi thu tới, cô gái đã trưởng thành thành một người phụ nữ.
Nhìn một cái.
Đôi mắt phủ sương, cô gái matcha trưởng thành đã cắt tóc, đứng dưới tàng cây giá nến, trong tay cầm hoa.
Có một câu nói như thế này, người trong cuộc chưa rõ, người ngoài ngõ đã hay.
Xem ra, quả mâm xôi ngọt ngào của cô vẫn không quên được cô gái mà anh muốn tặng hoa tai.
Cô gái tháng năm cũng không tệ, Qua Việt Tú nghĩ.
Bỏ hoa tai lại vào trong túi, vòng tay 100 đô vẫn còn mang trên tay, tháo vòng tay ra luôn.
Có một số sai lầm, phạm một lần là đủ.
Có một số sai lầm, phạm một lần liền tổn thương đến gân cốt.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thở ra một hơi thật sâu.
Mở cửa phòng ra.
Toàn bộ căn nhà đều đèn đuốc sáng trưng, tiếng nam nữ nhỏ giọng nói chuyện truyền ra từ phòng ăn, lắng tai nghe, ngữ khí nhẹ nhàng hòa hợp, cô bất giác nhẹ bước chân.
Đứng ở cửa phòng ăn, ho một tiếng, hai người đang chuẩn bị bữa tối không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Chạm tầm mắt với Tống Du Liệt, hung hăng trừng mắt với anh một cái, lại quay sang cười với cô gái tháng năm một cái.
Cô gái ngẩn ngơ một lát, sau đó cũng mỉm cười.
Lúc cô gái tháng năm mỉm cười với cô, Tống Du Liệt đã đến trước mặt cô, nói một câu "chắc là đói lắm rồi"
Gật đầu, đúng vậy, cô đói rồi.
Buổi tối hôm nay cuối cùng cũng không phải là mỳ ý cà chua nữa rồi.
Màu sắc trên bàn ăn vừa nhìn thấy là biết ngay không phải do Tống Du Liệt làm rồi, mỳ trộn tương Bắc Kinh nhìn rất chân thật, mỳ trộn tương ăn cùng canh cà chua cải trắng, đây là những món mà người Bắc Kinh gốc rất thích.
Xem ra, cô gái tháng năm là người Bắc Kinh.
Cô cũng là một nửa người Bắc Kinh, nụ cười với cô gái tháng năm càng tươi thêm một chút.
Qua Việt Tú ngồi xuống đối diện cô gái tháng năm, mới vừa ngồi xuống, Tống Du Liệt liền ngồi bên trái cô. Cô gái tháng năm liếc mắt nhìn Tống Du Liệt một cái, cúi đầu.
Một lát sau, lại ngước lên.
Sau khi ăn xong bữa tối, hai má của cô gái tháng năm đã hết đỏ ửng, mỳ trộn tương cũng miễn cưỡng ăn xong, có lẽ dũng khí của cô ta cũng chỉ tới đó thôi.
Bởi vì tò mò người trong lòng lôi lôi kéo kéo người con gái kia là ai, trong tình huống muốn biết rõ sự tình, đi theo người trong lòng vào nhà anh ta. Một lòng một dạ nghĩ sẽ nhận được lời giải thích từ người trong lòng, xốc lại tinh thần, gương mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại bất ổn, vất vả chờ người phụ nữ kia lộ mặt, vốn dĩ cho rằng người trong lòng sẽ giới thiệu hai người, nhưng anh ta không làm vậy, mà còn ngồi cùng người phụ nữ kia: đây là một loại ám chỉ hành vi sao?
Ăn xong bữa tối, mùi vị của mì trộn tương như thế nào, cô ta căn bản không rõ, cô ta chỉ biết người trong lòng rót nước cho người phụ nữ kia trước, mặc dù, anh cũng đổ nước cho cô ta
Đến lúc này, dũng khí còn lại không được bao nhiêu.
Một chút tự trọng còn sót lại khiến cô ăn hết mì trộn tương, ăn xong mì trộn tương, đứng dậy, cô ta bây giờ rất muốn rời khỏi đây.
Nếu không rời khỏi đây, nói không chừng sẽ rơi nước mắt ấy chứ.
Cô gái hai mươi tuổi đầu, khả năng biểu hiện tình cảm vẫn còn khiếm khuyết, mẫn cảm và yếu ớt.
Cô gái tháng năm đứng lên.
Qua Việt Tú không cho cô ta cơ hội tạm biệt, cười nói "Tôi hình như thiếu cô một lời xin lỗi"
"Hửm?" cô gái tháng năm vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Ngày đó ở thang máy biểu hiện linh hoạt như vậy, bây giờ phản ứng sao chậm chạp thế nhỉ? Xem ra là do trong lòng rối loạn.
"Hôm đó trong thang máy, dùng súng chĩa vào đầu cô là tôi" ngữ khí mang theo một chút dương dương tự đắc
"Hóa ra...hóa ra là cô"
Qua Việt Tú đứng lên, hơi nghiêng về phía cô gái tháng năm, đứng đắn nói: "Về chuyện xảy ra trong thang máy hôm đó, tôi cảm thấy rất xin lỗi"
Một lát sau.
"Không có việc gì, không có việc gì......" cô gái tháng năm phất tay, cô ta hình như nắm bắt được hướng phát triển khác từ sự việc bất thường này, sắc mặt không tái nhợt như lúc trước nữa.
Được rồi, xin lỗi xong, tiếp theo là tự giới thiệu.
Trước khi giới thiệu, cô phải chọn lựa từ ngữ cẩn thận.
Qua Việt Tú chưa kịp nghĩ ra cách giới thiệu ngắn gọn mà thuận tiện nhất thì Tống Du Liệt liền lạnh lùng quát mắng: "Qua Việt Tú"
"Cái gì?" trừng mắt liếc anh một cái
Rõ ràng, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đang sợ cô làm rối loạn đây mà, giống như lần mà cô đã phá hỏng chuyện tốt của anh và cô gái matcha, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đang sợ cô đột nhiên nói ra những câu như "Ồ, tôi đang sống chung với anh ấy đấy"
Không, sẽ không.
Qua Việt Tú sẽ không làm cái chuyện ngốc nghếch đó.
Sắc mặt Tống Du Liệt nghiêm trọng, ánh mắt mang theo tràn đầy cảnh cáo, là màu đỏ cấp cao nhất
Cho rằng chỉ cảnh cáo bằng ánh mắt thôi ư? Không, lúc này, tay truyền đến cảm giác đau nhức khiến Qua Việt Tú khó thở, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, dạ dày cuộn lên
May mắn là khăn trải bàn đã che lại một bàn tay đang gắt gao nắm chặt bàn tay kia
Nghiêng mặt, nhìn cô gái tháng năm.
Nói: "Tôi là Qua Việt Tú"
Ngôn ngữ lúc này dùng tiếng trung, trong hồ sơ của cô ta nói tiếng trung là tiếng mẹ đẻ của cô ta.
Đau, đau chết mất.
Lực nắm tay càng tăng lên, trong lòng hoài nghi nếu cô lại mở miệng, xương cốt của cô sẽ bị nguồn lực kia biến thành tro.
Trời đất chứng giám, cô hiện tại cũng đang cảm nhận nội tâm dày vò.
Nhìn cô gái tháng năm
Chậm rãi mở miệng: "Tôi là Qua Việt Tú, là chị họ của Tống Du Liệt"
Hạ Trúc và Hạ Yên là chị em, Qua Việt Tú là con của Hạ Trúc; Tống Du Liệt là con của Hạ Yên, theo truyền thống quan hệ thân thích của Trung Quốc thì, cô và Tống Du Liệt là chị em họ.
Cô gọi Hạ Tri Chương là "Ông ngoại", Tống Du Liệt cũng gọi Hạ Tri Chương là "Ông ngoại"
Ông ngoại cô luôn lải nhải bên tai cô "Đống Đống, nếu có thể hiểu chuyện bằng 1/10 A Liệt, không, là 1% hiểu chuyện của nó thôi thì ông ngoại cũng thấy đủ rồi"
Trước kia, cứ lặp đi lặp lại câu này khiến cô rất phiền, cô sẽ đi làm phiền Tống Du Liệt, phương thức làm phiền Tống Du Liệt bây giờ nghĩ lại có lẽ sẽ bị xem là "Khác người"
Còn hiện tại thì sao?
Ông ngoại, bây giờ Đống Đống hiểu chuyện chưa?
Ông xem, con không làm chuyện khiến A Liệt ngột ngạt nữa
Bàn tay cầm tay cô buông ra
Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy đau đến nỗi cô muốn chảy nước mắt.
Mỉm cười nhìn cô gái tháng năm.
Lời tự giới thiệu này của cô như tiên đan thần dược, một giây trước khuôn mặt còn trắng bệch mà bây giờ đã nhanh chóng đỏ bừng, đỏ đến nỗi khiến người khác muốn nhéo một cái, đôi mắt ban đầu tràn đầy tử khí nháy mắt cũng như tràn đầy sức sống, đuôi lông mày rực rỡ, lung linh.
Giọng nói càng giòn dã: "rất vui được biết cô, tên tiếng anh của tôi chắc cô cũng biết rồi, nhưng tên tiếng trung nhất định cô không biết"
Cô ta vươn tay ra.
Mắt đẹp giọng hay "Tên tiếng trung của tôi là Trương Thuần Tình, Trương trong cung trường trương, Thuần trong thuần túy, Tình trong tình cảm"
Trương Thuần Tình? Khuôn mặt này rất phù hợp với cái tên này, tên này mà gán cho cô gái matcha chắc cũng rất hợp. Qua Việt Tú nghĩ.
Nhìn bàn tay dừng ở giữa không trung.
Chủ nhân của cánh tay chớp mắt nhìn cô, nhìn kỹ có thể thấy giữa đôi lông mày tràn đầy sự lấy lòng: trước mặt chị họ của người trong lòng, nhưng lúc nãy chị ấy vừa làm cái gì, dùng tâm thế này hoài nghi người trước mắt, thật là không nên. Trong sự lấy lòng còn có thêm một chút cảm giác áy náy.
Ở trong lòng thở dài một hơi, chậm rãi duỗi tay.
Qua Việt Tú không thành công bắt tay Trương Thuần Tình, bởi vì Tống Du Liệt đã nhanh hơn bắt lấy tay cô ta.
Ngón tay trắng nõn, thon dài của anh, tay cô ta cũng trắng nõn, thanh tú
Người hợp, giày hợp, tay cũng rất hợp . Chuyên trang đọc truyện _ TRÙMtruyệ n. c om _
Trương Thuần Tình đi rồi
Trước khi Trương Thuần Tình rời đi còn thừa dịp Tống Du Liệt đi lấy chìa khóa xe khoe khoang trí thông minh nhỏ bé của mình "Tôi đoán, chị và Tống Du...anh Tống quan hệ từ nhỏ rất tốt, cho nên, hai người thỉnh thoảng sẽ có những phương thức gặp mặt rất khác người, tôi đoán, lúc đó chĩa vào đầu tôi nhất định là súng giả"
Nhìn kìa, gấp gáp lôi kéo tình cảm kìa.
"Cô đoán không sai" mỉm cười
"Chị cười lên thật đẹp" khẩu khí rất gì và này nọ
"Chỉ cười lên mới đẹp hả?"
"Tóc cũng đẹp" nhớ đến gì đó, bổ sung "Đương nhiên, mặt cũng đẹp"
Lúc khen mặt cô đẹp, ánh mắt dừng trước ngực, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, có lẽ muốn thuận miệng khen dáng người của chị họ một chút nhưng liên tưởng đến chính mình, cuối cùng nuốt lời định nói xuống =))))))))
Một người bệnh tâm thần phân liệt đến một cảnh giới nào đó, nghe nói có thể có khả năng đọc nội tâm.
Tống Du Liệt đưa Trương Thuần Tình về nhà, cô lấy thân phận Tống Du Liệt cũng làm bộ làm tịch một phen.
Cô dặn dò "lái xe cẩn thận một chút" Tống Du Liệt mặt lạnh như sương.
Từ "sự kiện thang máy" cùng hành động "lôi lôi kéo kéo" trước cửa đủ để nói với người ngoài, tình cảm chị em họ rất tốt.
Cũng không thể lộ tẩy, giơ tay giả vờ muốn đánh anh, vạt áo sơ mi còn chưa chạm vào đã bị anh đẩy ra.
Tên nhóc kia.....lảo đảo một chút, té trên đất.
Thôi được, coi như bị anh ta chế giễu thêm một lần nữa, mặt mày xám tro bò dậy.
Hung hăng trừng mắt nhìn Tống Du Liệt một cái, nhìn Tống Du Liệt mở cửa xe ghế phụ ra, Trương Thuần Tình cười, khom lưng, nhớ tới điều gì, nói một câu "Nếu chị muốn tìm người đi dạo phố cùng, có thể tìm số điện thoại của tôi từ Tống Du Liệt"
Lần này không phải anh Tống
"Được"
"Tạm biệt" cô phất tay với cô ta
"Tạm biệt" mỉm cười, cũng vẫy tay
Chớp mắt một cái, xe biến mất khỏi bình nguyên.
Chậm rì rì xoay người, chậm rì rì đi trở về, vừa đi vừa nghĩ, hay là cô về phòng thu thập hành lý, đi luôn, dù sao, việc này cô cũng thường làm.
Nhưng hộ chiếu, CMND, thẻ công tác đều không ở trong tay, cô chạy đi đâu được? Hơn nữa ở đây không gọi xe được.
Trở lại phòng, Qua Việt Tú vẫn không nghĩ ra manh mối
Phiền chết mất, cô muốn trở thành một người tốt sao khó quá
Mặt chôn sâu trong chăn.
Xung quanh yên tĩnh.
"Đừng kiếm cớ nữa, đồ nhát gan" một giọng nói đột nhiên nhảy ra.
Là ai?
Mở to mắt, Qua Việt Tú 12 tuổi đứng dưới cây ngô đồng
Ném gối vào chỗ đó
"Cút, Qua Việt Tú đã trưởng thành, trưởng thành rồi! Không phải 12 tuổi, càng không phải 16 tuổi, là 26 tuổi!"
Qua Việt Tú 12 tuổi vẫn đứng dưới cây ngô đồng, nhìn cô lăm lăm
Giấu cơ thể dưới tấm chăn đơn.
Chỗ đau nhức trên tay hình như chưa bao giờ biến mất, lan đến trong lòng, lục phủ ngũ tạng, giống như một người bị rách dạ dày
Cô liệu có đau đến chết hay không?
Suy nghĩ rơi vào hỗn độn.
Có lẽ nếu cô ngủ, cơn đau sẽ qua đi
Thế giới rơi vào tối đen.
Mi mắt mở ra, suy nghĩ cũng trở về
Nguồn sáng duy nhất là màu đỏ tươi ở ban công, khiến mắt cô đau đớn.
- -----------------------------
Bất ngờ chưa?:)) tôi thề cuốn này không hề đi ngược lại luân thường đạo lý nên mọi người cứ bình tĩnh nhé:)) mai sẽ bắt đầu trở về quá khứ, xem quá trình A Tú nuôi dưỡng và đem quả mâm xôi ngọt ngào của mình nắm trong lòng bàn tay nhé ^^