Editor: Las the leaf
Ráng chiều đầy trời
Bó hoa không lớn, hoa cát tường đan xen với hoa cúc đồng tiền được đưa tới trước mặt Qua Việt Tú.
"Tại sao lại mang hoa về thế này?" cô đứng dậy, hỏi
Tống Du Liệt nhìn cô.
Ánh mắt này khiến....trong lòng Qua Việt Tú hoảng loạn.
Lông mày nhíu lại.
"Là vì người khác không cần ư?" biểu cảm rất hung dữ, nhưng giọng lại rất cẩn thận.
Tống Du Liệt có vẻ như không muốn mở miệng, trong lòng càng hoảng loạn, thiếu chút nữa là vươn tay ra che đôi mắt anh, quát mắng anh không được dùng đôi mắt đó để nhìn cô.
Cuối cùng, ánh mắt của Tống Du Liệt dời khỏi khuôn mặt cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên, là do một cô gái tặng, cảm thấy nếu ném đi thì tiếc quá nên mang về.
Hóa ra là như vậy, đúng vậy, hoa rất đẹp.
"Có cầm không? Nếu không thì anh sẽ vứt vào thùng rác"
Nhanh tay đoạt lấy bó hoa từ trong tay Tống Du Liệt, cô rất thích hoa cát tường, đến nỗi cô cũng lười hỏi vì sao có con gái tặng hoa cho anh.
Chỉnh hoa một lúc, bỏ vào bình hoa, để trên bàn ăn, nhìn rất vừa mắt.
Tống Du Liệt lại chuẩn bị bữa tối, vẫn là mỳ ý cà chua, cô ở bên cạnh giúp đỡ.
Cũng không biết tại sao, cô từ đứng bên cạnh anh lại biến thành đứng trong ngực anh, vốn dĩ cô muốn từ chối nhưng nhìn thấy Tống Du Liệt nãy giờ không nói gì, biểu cảm cũng không tốt, vì thế thay vì đẩy tay anh ra, liền vuốt tóc anh, kéo ống tay áo của anh, dùng bả vai đẩy anh mấy cái để tăng cảm giác tồn tại của bản thân.
Anh cảm thấy rất phiền, gỡ tay cô ra, cô chới với trong lồng ngực của anh.
Hôm nay phá lệ, Tống Du Liệt chỉ ăn một nửa mỳ Ý cà chua.
Nhìn thấy nửa đĩa mỳ ý bị bỏ lại, lại nhìn ghế đối diện trống trơn, tâm tình Qua Việt Tú hoảng loạn.
Sau đó lại nghĩ, vỡ ống dẫn dầu là chuyện lớn, muốn xử lý chắc chắn rất khó, chắc là quá mệt mỏi ư? Đuổi theo anh, anh đi vào phòng khách, cô cũng đi vào phòng khách, anh đi lên cầu thang, cô cũng lên cầu thang.
Cũng không biết tại sao, Qua Việt Tú cảm thấy hôm nay cô không có đủ tự tin đứng trước mặt Tống Du Liệt
Thế là đi theo sau anh, lải nhải với anh chuyện hôm nay cô đã gội đầu, hơn nữa lại còn bôi phấn trên mặt, cũng tô thêm son môi.
Kết quả của những lời này là cô bị anh bế lên, lực lớn đến nỗi khiến cô sợ hãi, Tống Du Liệt muốn ném cô xuống lầu ư?
Tống Du Liệt không ném cô xuống cầu thang, mà bế cô đi vào phòng anh, lực ôm cô giống như muốn ép chết cô, nhưng cũng giống như muốn mang cô giấu đi.
Bước nhanh đến trước giường, ném cô lên trên giường, khiến cô ngã chổng vó.
Cô vẫn còn bóng ma tâm lý với cái giường này, chân đá anh hỏi, Tống Du Liệt anh hôm nay vì sao lại mặt nặng mày nhẹ với tôi?
"Tôi đã gội đầu, tốn nửa tiếng makeup, 5h đã bắt đầu chờ anh về, anh dựa vào cái gì mà mặt nặng mày nhẹ với tôi?" những lời này không chảy qua đại não mà trực tiếp phun ra khỏi miệng Qua Việt Tú.
"Còn gì nữa không?" mặt anh chôn trong hõm vai cô, khàn giọng hỏi.
"Tôi còn mặc áo sơ mi màu hồng nữa" thấp giọng trả lời.
"Tại sao lại mặc áo sơ mi màu hồng?"
"Trên mạng nói, người có sắc mặt tái nhợt nên mặc nhiều quần áo màu hồng, tốt nhất là màu đỏ hồng, bởi vì như vậy sẽ nhìn khỏe mạnh hơn một chút" chuyện thương tâm bị gợi lên, chớp chớp mắt, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt
"Qua Việt Tú"
Không trả lời
"Qua Việt Tú"
"Ừm"
"Lần này, lần này..." giọng nói thấp đến không thể thấp hơn "Lần này, đừng đi"
Lời này là có ý gì?
"Nếu...... Nếu Qua Việt Tú thật sự thực thích...... Thực sự thích ăn bánh bao dưa chua, anh...anh có thể học làm, anh....anh bảo đảm, Qua Việt Tú sẽ thích mùi vị này, chỉ cần cho anh thời gian, bánh bao dưa chua nhất định sẽ hợp khẩu vị của Qua Việt Tú" Thanh niên 20 tuổi đầu không giỏi biểu đạt, nói một câu này mà ngắt quãng mấy lần, từng đoạn cứ chui vào tai của cô.
Đôi mắt nhìn trần nhà, Tống Du Liệt vì sao lại nói những lời kỳ quái vậy với cô, những lời kỳ quái này khiến cô rất mệt, cô bây giờ rất mệt, giường thì lại rất mềm mại
"Giường rất mềm mại, vậy ngủ một giấc đi." một giọng nói ngọt ngào nói bên tai cô.
Chớp chớp đôi mắt, lúc nhắm mắt lại lại nghe anh gọi tên cô.
"Qua Việt Tú, nếu, lúc này đây em lại chạy khỏi Tống Du Liệt, Tống Du Liệt thật sự sẽ cưới cháu dâu. Cưới một người con gái tốt hơn Qua Việt Tú gấp ngàn lần, sinh một đống con, mỗi năm nếu Tống Du Liệt kiếm được 100 vạn, sẽ dùng 70 vạn cho đồ gia dụng, sẽ giữ lại 5 vạn để đến kỷ niệm ngày cưới sẽ mua quà cho cô ấy, 5 vạn sẽ để mua hoa vào ngày lễ, mua vé xem concert cho cô ấy. 10 vạn sẽ tiết kiệm để cả nhà đi du lịch, lúc tan tầm trở về sẽ giúp cô ấy làm việc nhà, cùng cô ấy tham gia lễ trưởng thành của con, cuối tuần sẽ mang cô ấy và con đến công viên chơi, khi cô ấy muốn đi chơi với bạn bè sẽ xách túi cho cô ấy, đưa cô ấy đến nơi hẹn" Những lời này nói ra rất thuận miệng, trong sự kiên định có chút quyết tuyệt
Lại chớp mắt một lần nữa, nước mắt lại chảy ra, lần này, hai bên khóe mắt đều chảy nước mắt.
"Khó chịu ư? Nếu khó chịu thì hãy ngủ một giấc, ngủ một giấc xong sẽ không khó chịu" giọng nói ngọt ngào kia nói.
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô thật sự rất buồn ngủ.
Lúc mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đầy sao, nhìn bức màn trong chốc lát, đây không phải bức màn của phòng mình, trở mình, Qua Việt Tú liền nhìn thấy Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt đang xử lý công việc, rất nhiều tài liệu ở trên bàn.
Đồng hồ trên tường chỉ 11h30
Xoa xoa vị trí trái tim, nơi đó thật sự không thoải mái, hiện thực cuộc sống có những chuyện khiến cô không vui, những chuyện không vui trong mơ cũng khiến cô đau khổ.
Qua Việt Tú biết chuyện khiến cô đau khổ là gì
Cũng không thèm nhìn Tống Du Liệt, chậm chạp rời giường, ngồi xuống trên thảm, vừa bật máy chơi game lên, vừa mở túi mua hàng ra.
Tống Du Liệt đem túi mua hàng về cùng với bó hoa, trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt.
Chọn gói có nhiều đường nhất, mở gói ra, cũng không nhìn bên trong là gì, bốc một nắm bỏ vào miệng, rất nhanh đã hết gói.
Lại lấy một gói nữa, không cam lòng liếc Tống Du Liệt một cái, lại bốc một nắm bỏ vào miệng, hơn nữa còn cố ý làm cho tiếng nhai đồ ăn thật to
Rất nhanh đã hết gói.
Lại nhìn Tống Du Liệt một cái, anh đã đeo tai nghe lên, đây là đang ghét bỏ tiếng cô ăn uống khó nghe phải không? Vẫn còn tiếng khó nghe hơn đấy, tay với vào trong túi đồ ăn vặt, lần này lại lấy được một hộp vuông nho nhỏ.
Này là cái gì?
Đem hộp vuông lên xăm soi trước mắt.
Qua Việt Tú ước chừng đã nhìn cái hộp đó 1p đồng hồ, đôi mắt cô không nhìn lầm.
Hôm nay nhân viên siêu thị nhất định là nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, dáng ngon nên muốn phát sinh chút gì đó với anh, có tiền lẻ cố ý nói không có tiền lẻ, còn dùng giọng điệu tràn ngập khiêu khích đề nghị khách hàng trẻ tuổi dùng vật khác để thay thế tiền lẻ, vừa nói vừa kéo áo để lộ nhiều một chút, nói thưa anh, đây là sản phẩm mới vừa tới, siêu mỏng, hình gợn sóng lại có vị dâu tây.
Cô rất hiểu Tống Du Liệt, ở nơi công cộng, anh sẽ không làm đối phương khó xử.
Thế là con nhỏ thu ngân được như ý, cho dù không thể cùng nhau trải qua đêm đẹp, nhưng cũng có thể thành công khiêu khích đối phương một phen.
Đến trước mặt Tống Du Liệt, ném hộp hình vuông lên bàn, nói "Về sau nếu có ả kỹ nữ nào gợi ý cho anh cái này, không cần để ý tới nó, nếu phiền hãy dùng cách riêng của anh khiến cô ta ngậm miệng lại"
Tống Du Liệt nhìn cô.
Đúng rồi, anh mang tai nghe mà.
Tháo tai nghe của anh xuống, lúc Qua Việt Tú dự đính lặp lại những lời đã nói một lần nữa.
"Không ai gợi ý cái này cho anh cả" Tống Du Liệt lạnh lùng nói.
Qua Việt Tú không nghĩ tới điều này.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngơ ngác nhìn anh, nghĩ tới nghĩ lui lời nói của Tống Du Liệt
Ý của Tống Du Liệt chính là, chính anh đã mua cái đó
Cái gọi là mua chính là lái xe, đi đến khu hàng hóa, chọn kích cỡ siêu mỏng, cẩn thận quan sát một lúc, bỏ vào túi mua hàng, tính tiền, mang nó về với các sản phẩm khác.
Đầu óc đột nhiên trì trệ.
Theo bản năng hỏi: "Tống Du Liệt, anh...anh biết cái kia dùng.....dùng cho cái gì không?"
"Nhãn hiệu Đức, đánh giá trên mạng cũng rất tốt, gần 90% trong 1000 người dùng đã chọn dùng loại không khoảng cách" anh nói.
Đầu óc càng trì trệ, cho nên Tống Du Liệt biết cái này dùng cho cái gì
"Anh...anh mua cái đó....mua cái đó làm gì?"
Tống Du Liệt đứng lên.
Anh vừa đứng lên, cô liền lui lại, lui đến khu trò chơi, lấy đồ ăn vặt ném anh, đệm dựa sofa, cái gì ném được đều ném về phía anh.
"Qua Việt Tú, lại đây." anh nói với cô
"Không"
"Lại đây"
"Tôi không-----"
Giây tiếp theo, cô bị anh kéo về phía nhà vệ sinh, mở cửa toilet ra, đặt bàn chải và kem đánh răng vào tay cô.
"Làm gì vậy?"
"Đánh răng sạch sẽ đi"
"Không đấy"
Anh cũng không tức giận, lại chuyển hướng câu chuyện, hỏi cô hoa hôm nay mang về có đẹp không?
Tống Du Liệt tự nhiên nói đến chuyện hoa làm gì?
"Qua Việt Tú, nếu tôi nói cho em hoa không phải là do con gái tặng...."
Ngưng, ngưng!
"Anh ra ngoài thì tôi sẽ đánh răng lập tức" cô nói với anh.
Anh làm vậy cũng là có ý tốt, anh nhiều đồ ăn vặt như vậy tất nhiên phải đánh răng, thôi đánh răng vậy"
Tống Du Liệt rời khỏi toilet, Qua Việt Tú cầm lấy bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa nghĩ về chuyện anh mang về hộp hình vuông ấy. Cũng không biết tại sao mà mặt bắt đầu nóng lên.
Đánh răng xong, mở cửa toilet ra, Qua Việt Tú liền nhìn thấy Tống Du Liệt đang đứng dựa ở bên cạnh.
Chẳng lẽ anh sợ cô lừa anh?
Hơn nữa, việc cô đánh răng hay không cũng có liên quan gì đến anh đâu.
Nhưng hiện tại cô không muốn cùng anh thảo luận chuyện này, cô phải về phòng ngủ một giấc.
Đường bị chắn lại.
Cúi đầu, không nhìn anh.
Cô bước qua trái, anh cũng bước qua trái, qua phải anh cũng bước qua phải.
"Gì...gì vậy?" đầu lưỡi có hơi thiếu linh hoạt.
"Đánh răng rồi?" anh hỏi bằng giọng rất nhẹ.
Gật đầu.
"Qua Việt Tú, em cứ cúi đầu mãi rất khả nghi"
Lời này khiến trong lòng Qua Việt Tú tức điên, anh đang hoài nghi cô chưa đánh răng.
"Đánh rồi, đánh rồi" tay đẩy anh, trong một nốt nhạc, cô đã bị anh đè lên tường, hơn nữa...hơn nữa anh còn động tay động chân.
Vừa động tay động chân vừa nói nhưng em cứ liên tục cúi đầu.
"Đúng vậy, tôi chưa đánh răng, tôi rất ghét đánh răng, tôi lừa anh đó" vốn dĩ, cô nên gào vào mặt anh như trong quá khứ thế.
Nhưng lại không làm thế, miệng không nói lời nào, cũng không hành động gì, ít nhất cô cũng nên đập cái tay đang với vào trong quần áo cô chứ. Trong căn phòng kia, anh nói anh phải cưới cháu dâu, anh sẽ đối xử tốt với cháu dâu, kiếm được một trăm vạn sẽ cho 70 vạn. Cô không làm gì cả, toàn bộ cơ thể bị kéo đến chỗ bóng tối, lại bị kéo khỏi bóng tối, ánh đèn hơi chói mắt, chôn mặt thật sâu vào trong lòng ngực anh, thấp giọng nói, đèn, tắt đèn đi.
Một lát sau, bóng tối tràn vào căn phòng. Xung quanh chỉ có ánh sáng nhàn nhạt truyền từ bình nguyên vào.
Qua Việt Tú lại rời giường muộn một tiếng so với hôm qua, hôm nay là ngày chủ nhật, Tống Du Liệt nói hôm nay sẽ ở nhà.
Tống Du Liệt hôm nay sẽ ở nhà, ánh mắt dọc theo trần nhà, chậm rì rì chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài bức màn sặc sỡ thật trong xanh, hôm nay thời tiết thật sự rất tốt.
Qua Việt Tú đã rất lâu không chú ý đến thời tiết.
Đồng hồ chỉ đúng 10h
Xung quanh im ắng, Qua Việt Tú thích cái sự yên tĩnh này.
Thế giới của Qua Việt Tú có hai loại yên tĩnh, loại thứ nhất là vừa rỗng vừa lớn, nhưng cho dù lớn bao nhiêu, rỗng bao nhiêu, luôn có một khung cảnh như hình với bóng, khung cảnh đó rất hay khiến cô sinh ra cảm giác hít thở không nổi. Loại yên tĩnh thứ hai thì khá nhỏ, xung quanh có hồ, có gió, có con đường, cũng có âm thanh, nhưng không thể nào khiến cô bài xích.
Nếu không thức dậy, Marian sẽ nói cô lười biếng mất
Một chân vừa chạm đất, rồi lại đến chân kia.
Thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Đây là làm sao vậy?
Không tin là bản thân gặp quỷ, đứng vững, đứng một chân, trạng thái này giống như cô nặng mấy trăm cân vậy, thể trọng quá nặng khiến cho một chân không thể chống đỡ nổi.
Đứng thẳng cũng chỉ được vài giây, chân lại bắt đầu run nhè nhẹ.
Trong lòng thở dài, xem ra cô thật sự đã già rồi, không sao, cô cùng tuổi với Cố Lan Sinh, cô mà già thì anh cũng già theo, nhắc đến Cố Lan Sinh, cô mới phát hiện ra hơn một tuần rồi vẫn chưa liên hệ với Cố Lan Sinh, trong một tuần đó, Cố Lan Sinh thật ra có gọi cho cô vài cuộc nhưng cô không bắt máy, cũng chỉ gửi một tin nhắn báo bình an thôi.
Bọn họ đã giao ước rồi, một tuần ít nhất sẽ liên hệ một lần.
Đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại, hiện tại trước tiên nên lấp đầy bụng cái đã.
Đôi chân có hơi yếu một chút. Xem ra sau này cô nhất định phải tăng cường rèn luyện.
Trên tủ lạnh có dán giấy nhắn của Tống Du Liệt, anh đã đi đến công viên sinh thái rồi, nếu ăn sáng quá 9h30, hãy đút vào lò vi sóng hâm lại. Hơn nữa trưa nay sẽ ra ngoài ăn, địa điểm anh đã đặt xong rồi
Địa điểm đã đặt xong rồi, nói gì mà khẳng định chắc nịch thế, giống như là cái gì cô cũng nghe theo anh vậy.
Vậy có muốn nghe theo anh không?
Qua Việt Tú nghĩ một chút, cô hình như đã rất lâu rồi không ra ngoài ăn trưa, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi cô không ăn diện xinh đẹp ra ngoài ăn trưa.
Tống Du Liệt nói 11 giờ 30 xuất phát, cho cô không nhiều thời gian chuẩn bị lắm.
Vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, Qua Việt Tú trở lại phòng chọn quần áo, vẫn là mấy bộ mà Tống Du Liệt mang về, chọn tới chọn lui cũng chỉ thấy chiếc áo sơ mi màu đỏ lựu thuận mắt.
Chọn xong quần áo, Qua Việt Tú nhớ tới một chuyện tương đối kỳ quặc, cô gần đây có vẻ như đã diễn quá nhập tâm rồi, việc này nếu truyền tới tai ông ngoại, ông ngoại chắc chắn sẽ vui chết mất, Đống Đống cũng giống các cô gái bình thường, thích ăn diện chăm sóc cho vẻ ngoài.
Ông ngoại....
Thở ra một hơi, ném gương mặt của ông ngoại ra khỏi đầu.
Tâm trạng của cô bây giờ thật sự không tệ.
Phải biết rằng, Qua Việt Tú rất ít khi tâm trạng tốt.
Đúng rồi, cô vẫn chưa điện thoại cho Cố Lan Sinh, nói chuyện điện thoại xong mới có thể ăn mặc xinh đẹp đi ăn cơm trưa.
Tìm một vòng, Qua Việt Tú không tìm được di động, đi đến phòng cách vách, nghĩ một lát mới mở cửa phòng đó ra.
Cũng không biết tại sao, khi mở cửa phòng ra, hô hấp của cô liền trở nên khó khăn, là bởi vì chủ nhân căn phòng không ở đây ư?
Nhưng cô không phải đến đây trộm đồ, cô chỉ đến tìm điện thoại của cô thôi, không nhất thiết phải cảm thấy chột dạ.
Nhìn thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua cô ở phòng Tống Du Liệt chơi game ăn đồ ăn vặt.
Điện thoại quả nhiên ở trong phòng Tống Du Liệt, nhất định là tối hôm qua khi cô chơi game, cơ thể quá mệt mỏi, lúc về phòng quên mang điện thoại về.
Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường. Lấy điện thoại về.
Ngăn kéo tủ đầu giường không khóa.
Không rõ tại sao, cô mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong ngăn kéo có một chiếc hộp hình vuông.
Mở chiếc hộp nhỏ ra, đếm đếm, thiếu ba cái.
Giậm chân, bỏ chiếc hộp lại chỗ cũ, lại giậm chân, cô mở ngăn kéo ra làm gì? Đây là sinh hoạt cá nhân của Tống Du Liệt, anh ta thiếu 3 hay 4 cái cô quản được sao?
Cô không hề quan tâm sinh hoạt cá nhân của Tống Du Liệt, hơn nữa, làm rất đúng, mang bảo vệ là một sự tôn trọng với phái nữ.
Bước chân nhanh hơn.
Trở lại phòng, đóng cửa, cảm thấy vẫn chưa an toàn lắm, khóa cửa phòng lại, lúc này Qua Việt Tú mới thở ra một hơi
Phew-------
Vừa mới thở ra một hơi, đầu óc nhanh chóng nhớ tới những lời kia của Tống Du Liệt: cưới cháu dâu, sinh con, một năm kiếm 100 vạn sẽ dùng 70 vạn mua đồ gia dụng.
Người con gái đó nhất định là người tốt đẹp nhất, hồn nhiên nhất, lương thiện nhất trên đời, quan trọng nhất chính là, người con gái đó có một cơ thể và tinh thần khỏe mạnh.
cơ thể và tinh thần khỏe mạnh đều quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.
Loáng thoáng, Qua Việt Tú nhớ tới cô gái matcha màu xanh.
Cô gái matcha
Thật ra, người con gái tốt đẹp, hồn nhiên, lương thiện, cơ thể và tinh thần khỏe mạnh đã xuất hiện từ sớm, đã được định xuất hiện trong sinh mệnh của Tống Du Liệt rồi.
Nhưng hiện tại, người con gái đó không còn nữa, không còn nữa rồi.
Là cô sai, là sự tùy hứng, tham lam, ích kỷ của cô
Tay run rẩy lấy ra một chiếc hoa tai từ trong túi ra.
Cánh hoa rũ xuống trước mắt, là bông hoa cát tường.
Không sai, Qua Việt Tú thích hoa cát tường, nhưng hoa tai không phải tặng cho Qua Việt Tú
- ---------------------------------
Haizzz A Tú làm thế vì đang trong trạng thái chối bỏ thôi các cô ạ, sau này sẽ rõ.
Preview chương 58: Đặc sắc =)))