Editor: Darlingggg
Beta: Las
Lúc Tống Du Liệt mở cửa phòng Qua Việt Tú thì đã 10 giờ 36 phút.
Đèn tường được chỉnh đến mức thấp nhất, máy sấy tóc đặt lung tung, trên tủ đầu giường còn bày cốc nước còn một nửa, người trên giường đưa lưng về phía cửa phòng.
Hô hấp đều đều, dấu hiệu này cho biết người trên giường đã chìm vào giấc ngủ say.
Ngẫm lại cũng phải, hai mươi tiếng đồng hồ kia khiến cô ấy mệt đến chết rồi, từ tâm lý đến sinh lý.
Nhưng không sao, sau một giấc ngủ, Qua Việt Tú lại trở thành một nữ quân nhân, chỉ là bây giờ, cô cũng không có việc nào khác, hộ chiếu, bằng lái, thẻ tín dụng đều bị tịch thu, cô có cả đống thời gian để khiến tên nhóc ăn nhờ ở đậu kia nhớ lại những kỷ niệm không vui.
"Đó đúng thật là kỷ niệm không vui." Chạm nhẹ vào mái tóc cô.
Qua Việt Tú có mái tóc vừa dài vừa đen, khi vuốt nó thì thật mềm mại khoan khoái, khiến cho người khác không cẩn thận sẽ rơi vào tâm trạng không thể diễn tả được.
Giống như bây giờ.
Cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay rất dễ khiến người ta quên chuyện mình muốn làm.
Tống Du Liệt nhớ đến mục đích trong chuyến đi lần này.
Thu tay về, anh hỏi: "Qua Việt Tú, đó là cách mới mà em đã nghĩ ra, phải không?"
Qua Việt Tú đã đối phó với Tống Du Liệt bằng một cách thức mới.
Có một vài số liệu đã chứng minh, đa số những người mắc bệnh tâm thần phân liệt đều có chỉ số IQ cực cao, bọn họ rất nhạy cảm, tư duy sắc sảo, dồi dào sức sáng taọ, mà Qua Việt Tú là một trong số đó.
Hai mươi tiếng đồng hồ không một người đến hỏi thăm khiến Qua Việt Tú đánh hơi được sự bất ổn, Tống Du Liệt đã không còn chịu lép vế với cô như trước nữa.
Cho nên, câu nói "Tống Du Liệt, tôi đã 26 tuổi rồi, không còn 16 tuổi nữa." Nhìn tưởng là đang thỏa hiệp nhưng đây cũng là một loại phản kích.
Chỉ riêng câu nói kia, thật sự có một chút hiệu quả, Tống Du Liệt không thể phủ nhận.
Thật ra, Qua Việt Tú à, em không cần lo lắng, tôi đã đồng ý với chú Qua sẽ chăm sóc cho em.
Đúng ra mà nói, đó là một lời hứa.
Đã hứa, thì phải thực hiện.
Sẽ thực hiện nó đến ngày nào đó có một người xuất hiện, người này không chỉ yêu say đắm vẻ bề ngoài của Qua Việt Tú, mà kể cả tâm hồn Qua Việt Tú cũng yêu say đắm.
Chẳng quan tâm cô là một bệnh nhân tâm thần, quá khứ cũng chẳng quan tâm, thích bay nhảy lung tung cũng không quan trọng.
Đến khi người này xuất hiện, thân phận người giám hộ sẽ được giao lại cho người này.
Nhưng trước hết, người này phải trải qua nhiều cuộc khảo sát nghiêm ngặt.
Liệu sẽ có một người như vậy xuất hiện sao? Trong cuộc đời của Qua Việt Tú sẽ xuất hiện một người như thế sao?
Nếu một khuôn mặt phương Đông bỗng dưng xuất hiện không có bất kỳ dự báo nào, người này rất có thể biết làm bánh bao dưa chua.
Không, không, chỉ cần uy hiếp một chút rằng sẽ chặt đứt tay của tên này, chỉ sợ tên này sẽ sợ đến tái mặt, do đó sẽ lại dễ dàng vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Nhưng... Đó là bàn tay đã làm bánh bao dưa chua cho Qua Việt Tú.
Bỗng tự hỏi, Tống Du Liệt liền bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì...
Qua Việt Tú là một kẻ xui xẻo, đây là chính miệng cô ấy nói, hầu như vận khí của cô rất kém, người quen biết kẻ xui xẻo này cũng không tốt hơn là bao.
Chắc chắn tên Cố Lan Sinh sẽ giống bốn tên chồng cũ của cô, khi đến thời khắc mấu chốt thì đều sẽ bỏ chạy.
Nhưng mà... Nếu như... Ngộ nhỡ...
Ngộ nhỡ, Cố Lan Sinh chính là người đã được định sẵn từ trước của Qua Việt Tú, anh ta thông qua tất cả các cuộc khảo sát nghiêm ngặt, đến lúc đó, tất cả sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, anh ta cùng Qua Việt Tú thành gia lập nghiệp(*), chỉ có cái chết mới chia lìa.
(*) kết hôn và xây dựng sự nghiệp
Giả như Qua Việt Tú có rời khỏi thế gian này trước Tống Du Liệt, một ngày đẹp trời nào đấy, anh sẽ mang hoa đến mộ của cô.
Báo cho cô biết: Qua Việt Tú, nếu có kiếp sau, và cả kiếp sau nữa, làm ơn hãy tránh xa Tống Du Liệt, đây là do em nợ hắn.
Con nhỏ điên Qua Việt Tú kia thật có năng lực dày vò người khác.
Phiền.
Chuông báo thức reo liên tục, đưa tay tắt nó, một giây sau, tay cô rút về.
Khó khăn lắm, Qua Việt Tú mới nhận thức được cuộc đời mình.
Qua Việt Tú không còn 16 tuổi nữa, cô nhảy nhót như con cá chép bật dậy khỏi nước để cho thấy quyết tâm sẽ xua cơn buồn ngủ kia đi, nhưng____
Khoảnh khắc cô ngã đập đầu xuống nền nhà, cô cũng ý thức được mình không còn 16 tuổi nữa, cô đã 26 rồi.
Rất nhiều phụ nữ 26 tuổi ở châu Phi trên lưng cõng một đứa bé, trong lòng ôm một đứa nhỏ, sau mông lại có một đứa nhóc đi theo, đứa lớn nhất đã đi học.
Nghĩ lại thì, cuộc đời của cô thật là thất bại.
Marian năm rưỡi sáng đã rời giường, bất kể thế nào thì cô năm rưỡi dậy chắc chắn không được, thế nên tối qua trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú đặt báo thức lúc sáu giờ.
Đứng từ dưới đất dậy đi chưa được vài bước cô lại gục đầu vào tường, đúng là đòi mạng, Qua Việt Tú bốc hỏa muốn chỉnh thời gian lại đến sáu rưỡi mới rời giường.
Câm miệng! Tiện tay cầm một vật, giơ tay thế nào lại táng vào đầu mình:).
Đau quá.
Mày xem đi, căn bản Qua Việt Tú là một kẻ xui xẻo, tùy tiện vơ ngay phải món trang sức cứng như đá thế này.
Cũng may, món trang sức bằng đá này cũng thành công xua cơn buồn ngủ nặng nề của cô.
Thời gian đánh răng chải đầu đã giảm xuống còn mười lăm phút.
Mang theo "Hướng dẫn của Marian", Qua Việt Tú rời khỏi phòng.
Một ngày làm việc của Marian bắt đầu từ phòng bếp.
Đầu tiên là mở tủ lạnh ra kiểm tra xem có thực phẩm nào hết hạn, nếu có thì bỏ chúng đi, nếu không thì bắt đầu vệ sinh tủ lạnh. Sau khi vệ sinh tủ lạnh xong thì mở cửa sổ ra, để không khí thoáng mát tràn vào nhà, sau đó sắp xếp lại quầy lưu ly phòng ăn. Xong xuôi, mở cửa sau phòng bếp.
Ngoài cửa sau phòng bếp là vườn hoa và vườn rau hữu cơ, vườn hoa và vườn rau hữu cơ áp dụng hệ thống tưới tiêu tự động, chỉ cần mở hệ thống là được rồi.
Trước khi mở hệ thống tưới tiêu phải lấp đầy giỏ rau xanh, có người nói rằng, vườn rau hữu cơ này chính là kiệt tác của một chuyên gia nông nghiệp Johannesburg, vị chuyên gia này rất có tiếng, anh ta đã thông qua số liệu tính toán để chủ nhân của vườn rau mỗi ngày có thể ăn được thực phẩm tươi ngon nhất.
Dựa theo "Hướng dẫn của Marian" viết, Qua Việt Tú hái cà chua đã được đánh dấu, ngô, bí đỏ và cà rốt bỏ đầy vào giỏ.
Rửa sạch cà chua, ngô, bí đỏ rồi cuối cùng là rửa sạch bùn đất của cà rốt.
"Cậu chủ là một người giản dị, thói quen sinh hoạt cũng khá đơn giản, cô dựa vào ghi chép mà tôi để lại nhất định sẽ không có sai sót gì." Đây là những gì Marian nói trong điện thoại tối hôm qua.
Cuối cùng, bà ấy còn nhắc nhở cô không được giở trò mèo gì ra.
"Nếu cô dám giở trò gì, tôi cam đoan cô sẽ gặp xui xẻo." Đúng là chuẩn bị hôn lễ cho cháu mà vẫn không quên cậu chủ của mình.
Cô hỏi làm sao để có thể đối phó được với cô.
"Tôi quen vài người bạn, chỉ cần cho họ 100 đô la, bọn họ sẽ nhét cô vào container." Marian dạt dào đắc ý.
Marian cũng giống như đại đa số những người phụ nữ châu Phi, có chút đơn thuần và chút thô lỗ, giống như củ cà rốt còn dính đầy đất vườn vậy.
Đơn thuần, thô lỗ, còn cả tật hay nói lảm nhảm.
Được rồi, trước khi cúp điện thoại, dường như Marian cảm thấy lời nói trước đó của mình không thích hợp cho lắm. Cậu chủ của bà là người đàn ông tuyệt vời như vậy, mà cô gái ăn mặc táo bạo kia thì chỉ là một cô gái ở câu lạc bộ đêm.
"Nhìn cô xinh đẹp thế kia, Marian sẽ cho cô một lời khuyên, đừng nên thích cậu chủ, vì cậu chủ sẽ khiến cô đau khổ, nhưng nếu không thích cậu chủ thì khẳng định cũng là một chuyện khó, cho dù có khó khăn, cô cũng nên giữ vững lòng mình, đừng lén lút đem lòng say mê cậu ấy."
"Nhìn cô xinh đẹp thế kia" chắc không tính là một lời khen đâu nhỉ?
Được rồi, rửa xong cà rốt, cô tắt vòi nước.
Chớp mắt, xung quanh thật yên tĩnh.
Trong bầu không khí hết sức yên tĩnh này, Qua Việt Tú ngẩng đầu.
Tống Du Liệt dựa vai vào cửa hình vòm nối giữa nhà bếp và phòng ăn, nắng sớm đã cắt bóng anh thành một bức hình nhàn nhạt, hình bóng cắt ấy quệt dài từ dưới đất lên chiếc quầy lưu ly, chỉ cách tay trái cô một khoảng nhỏ.
Hôm nay là thứ bảy.
Theo lời của Marian, thứ bảy cậu chủ sẽ rời giường vào 7 giờ 40 phút, 8 giờ 10 phút sẽ dùng bữa sáng, thứ bảy cậu chủ luôn có nhiều bữa tiệc xã giao.
Cậu chủ chỉ có ngày chủ nhật được nghỉ ngơi, nhưng phải là ngày nghỉ vào mùa ế hàng(*)
(*)thời điểm có ít các hoạt động kinh doanh buôn bán
"Làm gì có cái mùa ế hàng, may mắn thì một tháng có hai ngày nghỉ, có đôi khi cả tháng chẳng được nghỉ ngày nào." Đây là nguyên văn câu nói của Marian.
Từ miệng của người phụ nữ châu Phi, Qua Việt Tú hiểu được phần lớn công việc làm ăn của Tống Du Liệt.
Cô nghĩ, cô có nên tìm một ngày mời Tống Du Liệt ăn một bữa lớn không?
Nhờ có anh, SN Energy mới được vận hành như trước, từ những con số báo cáo, điều Tống Du Liệt làm được tuyệt đối không kém Qua Hồng Huyên, hơn nữa, dựa vào ngoại hình sáng giá và phong thái khiêm tốn của Tống Du Liệt đã thay đổi hình tượng đã đổ nát của SN Energy.
Qua Hồng Huyên là nhân vật quen thuộc khắp các mặt báo đường phố.
Đúng là phải mời ăn một bữa lớn.
Nhưng sau này hẵng nói.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú còn kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận hôm nay là thứ bảy.
Đáng lẽ ra Tống Du Liệt sẽ xuất hiện vào lúc 8 giờ 10 mà lúc này 7 giờ đã có mặt, đúng là những ngày làm việc, Tống Du Liệt chưa bao giờ xuất hiện sau 7h.
Ỏ?
Hay là Tống Du Liệt nhớ lộn ngày, cô còn chưa chuẩn bị bữa sáng đây này.
"Hôm nay là thứ bảy." Cô nhắc nhở thân thiện.
Tống Du Liệt không nhúc nhích, gương mặt ẩn hiện giữa các vật trang trí pha lê.
Tiếng côn trùng ở vườn hoa kêu râm ran, Tống Du Liệt có lẽ không nghe được lời cô nói.
Vậy...
"Chắc là cậu chủ khát nước rồi." Đây là kết luận mà sau khi Qua Việt Tú để mình bị Marian nhập.
Giọng điệu còn hết sức ân cần: "Muốn uống nước không?"
Tống Du Liệt vẫn không nhúc nhích.
Có một số người nói, im lặng nghĩa là thừa nhận. Hơn nữa, Marian cũng nói rằng cậu Tống trước bữa sáng đều quen uống nước trước.
Qua Việt Tú tìm cái cốc, là cái cốc thật sự cực sạch sẽ.
Marian nói rằng dù cậu chủ có phong cách sống khá giản dị nhưng lại đặc biệt mắc chứng bệnh sạch sẽ.
Tống Du Liệt là một chàng trai thích sạch sẽ, Qua Việt Tú hiểu rất rõ điều này.
Mà bây giờ, đứa trẻ ưa sạch sẽ kia lại trở thành một "Người đàn ông rất ưa sạch sẽ" trong miệng người phụ nữ Marian
Ở nơi đồng bằng này chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn. Nhiệt độ buổi sáng rất thấp.
Máy uống nước chia ra ba loại nước: Nước nóng, nước lạnh và nước ấm.
Qua Việt Tú chọn lấy nước ấm.
Hai người cách nhau một bức màn thủy tinh, bức màn thủy tinh vừa vặn dài xuống ngực cô, cô cũng lười bước qua bức màn thủy tinh, đứng sau bức màn, vươn tay đưa cốc nước cho Tống Du Liệt.
Khoảng 30 giây sau, tay cô vẫn còn ở giữa không trung, ly nước cũng vậy.
Được rồi, được rồi, đây là suy nghĩ mà Tống Du Liệt hằng theo đuổi, để cho Qua Việt Tú hoàn toàn biết thế nào là "Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây"(*)
(*) 十年河东十年河西: ý chỉ những sự kiện lên xuống của cuộc đời, cảm thán việc đời biến hóa vô thường (baidu)
Không, không, không, suy nghĩ này thật ngây thơ, không chỉ trẻ con mà rất nhỏ mọn.
Đây là việc mà người giám hộ như Tống Du Liệt dụng tâm lương khổ(*), là một khảo sát.
(*)良苦用心: âm thầm suy nghĩ cho người khác nhưng không nói ra (baidu)
Đúng vậy, đây là một trong những bài khảo sát lòng kiên nhẫn.
Nước ấm đã đổi thành nước lạnh.
Vẫn đưa nước cách qua bức màn thủy tinh.
Nửa phút sau, Qua Việt Tú lại trở về máy uống nước, đổi nước lạnh thành nước nóng.
Cách bức màn thủy tinh, cốc nước nóng hổi được đưa tới, chỉ mong người giám hộ của cô sẽ hài lòng với tính kiên trì của mình, cái cốc này có hơi nóng.
Lần này, cốc nước rất nhanh được đón lấy. (T^T)
Qua Việt Tú thở phào, rồi có tiếng gì như tiếng thủy tinh va chạm với nhau, Tống Du Liệt đưa tay vén bức màn thủy tinh kia ra.
Giữa cô và anh không còn gì ngăn cách nữa.
Anh yên lặng nhìn cô, giữa họ nếu còn vật ngăn cách, có chăng cũng chỉ có sương mù tràn từ cửa sổ vào, hay là hơi khói bốc nghi ngút từ cốc nước ban nãy.
Khuôn mặt cô trực tiếp rơi vào tầm mắt anh, Qua Việt Tú không kìm lòng được đưa tay chạm vào khuôn mặt mình.
Có bụi phấn hoa từ vườn dính vào? Hay là hôm nay dậy sớm quá, trên mặt vẫn còn bọt kem đánh răng chưa lau?
Hiển nhiên, ánh mắt Tống Du Liệt càng lúc càng dừng xuống nơi khóe miệng, chỗ chưa lau sạch bọt kem đánh răng.
Dưới ánh nhìn ấy, cô lấy ngón tay lau khóe miệng, còn tay kia cố kìm chế để không vươn ra, che đi ánh mắt của anh. Ánh mắt Tống Du Liệt... có hơi khiến người khác có cảm giác châm chích.
Âm thanh va chạm từ đồ thủy tinh lại vang lên, Tống Du Liệt rời khỏi nhà bếp.
Bức mành thủy tinh rơi xuống, ánh sáng thủy tinh đã làm chói mắt cô, tay từ khóe miệng buông xuống, không biết bọt kem đánh răng dính ở khóe miệng đã lau sạch chưa.
Tống Du Liệt không rời đi mà ngồi ở cửa phía nam phòng ăn, trước cửa sổ có đặt một cái ghế dựa, đó là chỗ tốt nhất để ngắm nhìn ra đồng bằng, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy động vật hoang dã đang nô đùa.
Nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ.
Tiếp theo là làm bữa sáng cho chủ nhà.
Bữa sáng bắt đầu từ pha nước trái cây, cậu chủ căn nhà này vào thứ bảy thích uống một ly đồ uống hỗn hợp cà rốt và cà chua, hôm nay có tiệc xã giao, trước khi đến bữa tiệc cần bổ sung vitamin.
Cách làm đồ uống hỗn hợp rau củ này khiến Qua Việt Tú đau đầu, phải tỉ mỉ xem cần dùng bao nhiêu gram cà rốt hay bao nhiêu gram cà chua, dùng dao cắt phải làm theo phương thức của người châu Phi, vì loại cắt này có thể giữ cho cà chua và cà rốt được tươi.
Chuẩn bị xong xuôi, phía trước cửa sổ đã không thấy bóng người đâu.
Bảy giờ ba mươi lăm phút, có thể chuẩn bị đồ ăn sáng rồi.
Thành thật mà nói, nếu chuẩn bị nước ép hỗn hợp rau củ cô còn nắm được chút, nhưng bữa sáng thì... Căng da đầu, Qua Việt Tú lấy nguyên liệu nấu đồ ăn sáng: măng tây non, ngô, trứng gà, bánh mì láp, và một nửa khoanh lạp xưởng Ba Lan.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mặt, rồi đối chiếu với phương pháp nấu ăn trong "Hướng dẫn của Marian", hình như cũng không khó lắm.
Đầu tiên là nấu măng tây, Marian chuẩn bị nước sôi, đợi khi nước sôi đạt yêu cầu, bỏ măng tây vào nấu một phút rồi vớt ra để nguội.
Nhìn nước sôi.
Cậu chủ là người không quá chú ý về phương diện sinh hoạt? Qua Việt Tú day trán.
Không sao, không sao, chỉ cần cô tập trung làm việc, không gì có thể làm khó cô.
Xem cách cô đối phó với các bác sĩ tâm lý nhiệt tình, những gã này tự xưng là bác sĩ có chuyên môn, nhưng cá nhân thì lấy bệnh án của bệnh nhân để làm đề tài nói chuyện với đồng nghiệp, lấy lý do là trao đổi trị liệu.
8 giờ 5 phút, Qua Việt Tú làm xong bữa sáng.
Cô cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, lát bánh mì nướng cũng được, trứng rán nhìn cũng không có vấn đề, độ dày miếng ngô chính xác, măng tây thì bây giờ chưa kết luận được gì, nhưng mỗi bước làm của cô đều đúng với yêu cầu của Marian, từ nước ấm đến vớt ra để nguội và đúng lúc cho thêm gia vị.
Nhìn qua thì vấn đề có thể ở miếng lạp xưởng Ba Lan kia.
Cô nướng không giống yêu cầu lắm.
Nhưng cô đã cố hết sức rồi, đợi chủ nhà này nhắc đến món lạp xưởng, cô sẽ dùng giọng nói vô cùng thành khẩn xin anh và cam đoan: Cậu chủ à, tôi đã có được kinh nghiệm từ lần thất bại này, tôi cam đoan lần sau sẽ làm đúng yêu cầu.
Cậu chủ? Xem ra, cô đã biến mình thành Marian rồi.
8 giờ 7 phút, bữa sáng được dọn lên bàn ăn.
Xong, hai phút kế tiếp, cô đứng ở cửa phòng ăn, đợi chủ nhà đến và nói Good Morning.
8 giờ 9 phút, người đã đến cửa, cô nhếch miệng nói: Chào buổi sáng, cậu chủ.
"Cậu chủ quá bận rộn, cô không thể kỳ vọng cậu ấy sẽ đáp lại lời chào của cô, hơn nữa, cậu chủ trẻ như vậy đã phải tiếp quản cả một doanh nghiệp lớn, công nhân cấp dưới đều đáng tuổi làm bố cậu ấy, cho nên cho dù ở nơi công cộng hay riêng tư thì cậu chủ luôn phải duy trì dáng vẻ phô trương bên ngoài" Lời Marian dặn thêm.
Nhưng mà... Qua Việt Tú lén nhìn Tống Du Liệt.
Đây không phải là quá phô trương rồi sao? Kiêu ngạo có thể giải thích được, nhưng ánh mắt đầy sát khí này là gì? Cô đã dậy lúc sáu giờ để chuẩn bị bữa sáng cho anh ta đấy.
Còn nữa! Rõ ràng là cửa phòng ăn rất rộng, nhưng anh có cần phải va vào cô để vào trong không, hơn nữa dùng sức rất mạnh.
Qua Việt Tú xoa xoa bả vai tê dại, theo sau Tống Du Liệt.
- -------------------------------------
Đặc sắc Chương 49:
Lúc này cô nên ra khỏi phòng bếp, nhưng trước khi đi cô phải biết rõ một việc.
Căng da đầu hỏi: "vị măng tây ăn được không?"
Một lát sau.
"Ừm"
Câu trả lời ngắn ngủi này khiến tảng đá trong lòng Qua Việt Tú rơi xuống, muốn quay người rời đi, Tống Du Liệt lại gọi cô lại.
"Cởi cái đó ra." Tống Du Liệt nói với cô.
Ngây người một lúc, bất giác biết được cái đó trong miệng Tống Du Liệt là gì, anh muốn cô cởi tạp dề ra.
Marian lúc nấu cơm cũng mặc tạp dề, tạp dề có thể khiến cô nhập vai Marian, nếu không, bệnh kiêu ngạo của cô tái phát, chắc chắn mọi thứ sẽ thất bại trong gang tấc.
Qua Việt Tú không muốn trở lại phòng tạm giam một chút nào.
Há miệng, muốn nói gì đó thì giọng nói lớn của Marian chui vào tai cô: Cậu chủ muốn cô làm cái gì thì phải làm cái đó"
Thôi được.
"Qua Việt Tú, còn chờ cái gì?" giọng nói của Tống Du Liệt mang theo nhàn nhạt thiếu kiên nhẫn.
========================
Ủa mắc gì người ta hỏi măng tây ăn được không lại bắt người ta cởi tạp dề ra????:D