Editor: Las the leaf
Đứng dưới bảng phóng phi tiêu, Trương Thuần Tình nhón chân.
Người phụ nữ trong ảnh đẹp hay không thì cô không biết, dưới vành nón Panama cắm đầy phi tiêu, trên khuôn mặt chỗ duy nhất may mắn không có phi tiêu chỉ có miệng.
Người phụ nữ nhếch môi cười, hàm răng trắng tinh, chỉnh tề dưới sự phụ trợ của nước biển xanh thẳm không thua gì người mẫu đóng quảng cáo kem đánh răng. Người con gái này đang cười với người chụp ảnh sao?
Đếm số lượng phi tiêu trên mặt người con gái, hình như khoảng 12 cái, có bốn cái được ném ngay mắt cô gái, nhìn xuống dưới, bốn cái này so với sáu cái khác có vẻ sâu hơn, rõ ràng, ném phi tiêu vào mắt có hàm chứa cảm xúc, loại cảm xúc này chính là phẫn nộ.
Đây chẳng phải là đang ám chỉ cô gái đội mũ Panama có mắt như mù hay sao?
Điều này khiến Trương Thuần Tình rất tò mò.
Đây là văn phòng của Tống Du Liệt, người con gái bị phi tiêu phóng đầy mặt ít nhất có 60% liên quan đến chủ nhân của văn phòng này. Chính vì tò mò, Trương Thuần Tình muốn duỗi tay nhổ phi tiêu xuống là có thể nhìn rõ ràng diện mạo của cô gái.
Một chút nữa thôi là có thể với tới, thanh âm "hừ" nhẹ sau lưng khiến Trương Thuần Tình lập tức rút tay lại, xuất hiện giữa văn phòng lúc này còn có thể là ai.
Điều chỉnh lại cánh tay, quay đầu lại, khẽ cười. Đó là nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự.
Tống Du Liệt dựa người trên tủ văn kiện, vì ngược sáng nên Trương Thuần Tình không thể đoán được biểu cảm trên mặt của Tống Du Liệt, là tức giận hay bình tĩnh?
Trương Thuần Tình há miệng thở dốc: "Anh Tống, tôi..."
"Thời gian phỏng vấn của cô còn lại 9 phút" Tống Du Liệt nói.
Trương Thuần Tình vỗ vỗ đầu mình. Khi mọi thứ chuẩn bị xong thì thời gian phỏng vấn chỉ còn lại 8 phút.
Không chụp ảnh, không ghi âm, thậm chí người được phỏng vấn vì tí nữa sẽ tham gia một sự kiện từ thiện nên đang xem tài liệu của buổi từ thiện mà thư ký đưa.
Đúng là...
"Anh Tống" Trương Thuần Tình hơi cao giọng một chút.
"Bắt đầu đi, tôi sẽ tận lực phối hợp" giọng nói ngược lại rất ôn hòa.
Được, Trương Thuần Tình mở cuốn tài liệu ra.
Kịch bản phỏng vấn trong cuốn tài liệu thật khiến người khác buồn ngủ, không có gì ngoài "Anh Tống có thể chia sẻ bí quyết thành công với những người bạn cùng lứa được không?"; "Anh nghĩ như thế nào về thành tựu hiện tại của bản thân?"; "Anh Tống có thể chia sẻ tương lai phát triển của SN Energy không?" và những câu tương tự như thế.
Ngẩng đầu nhìn người trước mắt, ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên chiếc tablet, giống như người trước mặt anh là không khí. Cô không phải không khí, cô là em gái của Đỗ Lập Tân.
Trương Thuần Tình thở ra một hơi, khép lại cuốn tài liệu, đổi thành cuốn sổ. Sổ để trên đầu gối.
Hỏi: "Không biết anh Tống có xem qua kì này của <Thời báo chủ nhật> chưa?
<Thời báo chủ nhật> là một trong bốn tờ báo chủ lực của Nam Phi, kết hợp với WHO, tổ chức nhân quyền thế giới, tổ chức bảo vệ môi trường thế giới và 12 tổ chức công ích đồng loạt phát hành một bài để chỉ trích sự phát triển của SN đã phá hoại hệ sinh thái một cách nghiêm trọng.
Bài này đã được nhiều tờ báo đăng lại. Vì để hưởng ứng bài báo này, một vài tổ chức công ích đã kêu gọi nhóm người ủng hộ cùng hành động. Tin rằng, đến cuối tuần này, trụ sở chính của SN Energy ở Los Angeles sẽ tràn ngập một lượng lớn phản đối.
Vấn đề này cũng không làm Tống Du Liệt rời tay khỏi tablet.
Biết rằng CEO chấp hành của SN Energy là một người bận rộn, những người phí thời gian để đọc bài báo đó cũng là những người của bộ phận PR.
"Nếu anh Tống vẫn chưa xem, tôi có thể đem tiêu đề của <Thời báo chủ nhật>..."
"Tôi đọc rồi" Tống Du Liệt ngẩng đầu lên.
Lại... lời nói lại bị cắt ngang.
Nhìn thấy rồi càng tốt, như vậy cô sẽ bớt thời gian giải thích, thêm thời gian phỏng vấn. Tiếp tục vấn đề: "Như vậy, anh Tống có suy nghĩ gì về chủ đề kì này của tờ báo <Thời báo chủ nhật>?"
"Tôi nghĩ, vấn đề này không nằm trong phạm vi phỏng vấn" Anh nhìn cô.
"Tôi thì lại nghĩ không muốn để cho đối tượng phỏng vấn ngủ gà ngủ gật trong lúc phỏng vấn" mỉm cười "Anh Tống, anh cũng mới vừa nói, sẽ tận lực phối hợp."
Cơ thể Tống Du Liệt hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống trên mặt bàn của văn phòng, anh hình như đã ý thức được trong văn phòng có nhiều hơn một người.
"Anh Tống có thể nói quan điểm của mình về bài báo này không?" Trương Thuần Tình cầm lấy bút, ngòi bút đặt trên trang đầu của cuốn sổ.
"Anh Tống???!" Trương Thuần Tình lại cao giọng
"Có thể đổi bút khác không?"
Có thể đổi bút khác không? Trương Thuần Tình cúi đầu nhìn bút trên tay mình. Đây là một cây bút hoạt hình, nó được Trương Thuần Tình mang về từ một cửa hàng thức ăn nhanh không lâu trước đây. Lúc đó cô không mang bút, một người nhân viên của cửa hàng đã cho cô cây bút này, nó có màu hồng tím, nắp bút màu xanh dương hình tam giác.
Có thể hiểu rằng đa số đàn ông sẽ không thích đồ vật màu hồng, huống chi đây là một cuộc phỏng vấn quan trọng như thế. Do đó, Trương Thuần Tình cũng lười giải thích với Tống Du Liệt rằng đó chỉ là một sai lầm, cô lấy nhầm bút rồi.
Chỉ là lúc này Trương Thuần Tình không biết, Tống Du Liệt nhíu mày không phải bởi vì màu sắc của bút mà là hình dạng tam giác của nắp bút. Có một người rất ghét những đồ vật hình tam giác, nghiêm trọng hơn là khi nhìn thấy chúng sẽ la hét ồn ào, có đôi khi sẽ khóc lớn.
Trương Thuần Tình thay tạm bút bi của văn phòng. Ngòi bút lại đặt trên cuốn sổ, lặp lại vấn đề kia lần thứ ba.
"Hỏi tôi nhìn nhận như thế nào à?" Tống Du Liệt bật cười nhẹ, ý cười vô cùng trào phúng, "vấn đề này tôi không trả lời được, bài báo cũng đã phát hành rồi không phải sao? Tôi sao lại phải đi đọc bài báo không hề quan trọng đó? Không bằng cô hỏi tôi làm thế nào để giải quyết vấn đề đó có khi còn có ý nghĩa hơn đó"
Mẹ nó, trong lòng âm thầm mắng một câu.
Mỉm cười: "Anh Tống sẽ giải quyết như thế nào?"
Tống Du Liệt nhìn cô, trào phúng nơi khóe miệng như có như không lan tràn đến đôi mắt "Tên là May đúng không?"
Lại...... Lại làm sao vậy?
"Đúng vậy, anh Tống"
"Mới chưa được 3p, cô đã cười 3 lần với tôi. Điều này làm tôi hơi nghi ngờ, mục đích chuyến đi này của cô không phải để phỏng vấn tôi" Tống Du Liệt thu hồi nụ cười. "Nếu tôi đánh giá cuộc phỏng vấn của cô trong 3p vừa qua, tôi sẽ cho rằng người đang ở trong văn phòng của tôi không phải là một phóng viên, mà là một cô gái đã từng làm việc ở clb đêm. Cho dù ở clb đêm này làm việc đứng đắn, mặc đồng phục làm việc nhưng cô ta vẫn không bỏ được tật xấu quyến rũ đàn ông, cho dù là ở nơi công cộng hay nơi riêng tư"
ĐM!
Thật quá sức chịu đựng!
Không sao, không sao.
Trương Thuần Tình ngồi thẳng lại, thu hồi tươi cười: "Anh Tống, mời trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi"
"Về bài báo của <Thời báo chủ nhật>, giám đốc của tôi nói mấy người đó cuối cùng cũng không làm những việc ngu xuẩn nữa rồi" ngữ khí như có như không, tìm một tư thế ngồi thoải mái "Lấy một ví dụ, một gia tộc nhỏ có tiền, gia tộc này có 5 người con. Bình thường, rất nhiều việc đều là anh cả làm, anh hai, chị ba, em tư, em gái út trong lòng không vui, nhưng vì ngại anh cả uy quyền nên vẫn luôn không dám thể hiện ra ngoài. Có một ngày, anh hai nghĩ ra một chủ ý, bốn người này đồng ý hợp tác, cùng chống lại anh cả. Mặc dù không thể đánh anh cả một trận nhưng cũng đủ chiếm được một vị trí nhỏ trên bàn cờ"
"Mấy tổ chức công cộng kia cũng giống như anh hai, chị ba, em tư, em gái út, đánh riêng lẻ thì không có hiệu quả, liền gom lại thành một nhóm, ngoài miệng thì nói hay lắm, nhưng kỳ thật đều là lợi ích cả, cái bọn họ muốn là xoay vòng vốn thôi".
Nếu đây không phải là Tống Du Liệt nói, Trương Thuần Tình trong lòng sẽ tán thành cách nói này, những tổ chức công ích đó đa số là như vậy cả.
"Đối thủ vì lợi ích mà đến đối với thương nhân giống như chuột hamster vậy, chỉ cần cho chúng mấy hạt đậu phộng là có thể giải quyết, nhưng cho nhiều quá cũng sẽ khiến bọn chúng vì được sủng mà sinh hư"
"Lại tiếp tục câu chuyện về năm người con của gia tộc đó, bước đầu đối địch với anh cả của liên minh xem như thành công, nhưng có hôm em gái út vô tình nhìn thấy anh cả đi ăn tối cùng anh hai, cử chỉ hành động thân mật, em gái út đem tin tức này nói cho chị ba, anh tư. Ngày tiếp theo, ba người phát hiện trong gara của anh hai có thêm một chiếc siêu xe. Như vậy là đã rõ, bọn họ bị anh hai lợi dụng, liền chạy đến chất vấn anh hai, anh hai ngược lại trả đũa, nói chị ba cũng kiếm được không ít đồ tốt từ anh cả, thế là liên minh gặp vấn đề về lòng tin"
"Cô không thể trông cậy vào những người tạm thời liên minh với nhau vì lợi ích có thể trung thành được, vì thế vấn đề của hamster được giải quyết"
Lời Tống Du Liệt nói, Trương Thuần Tình nghe có vẻ như là hiểu nhưng cẩn thận nghĩ thì hình như không hiểu lắm.
"Hiện tại không hiểu cũng không sao, cô chỉ cần chú ý đến kỳ sau của <thời báo chủ nhật> thì sẽ hiểu thôi"
Hy vọng là thế, nhưng cô về biết viết thế nào đây?
Phục hồi lại tinh thần, Trương Thuần Tình phát hiện mình không chiếm được bất kỳ lợi thế gì trong câu hỏi này. Sao có thể chứ? Nhưng cô đã nói với Bella, muốn nói gì đó khiến Tống Du Liệt chán ghét cô.
Trăm phương nghìn kế đến trước mặt Tống Du Liệt, dù gì cũng phải để lại ấn tượng sâu đậm với anh ta. Khép sổ lại, qua tuần sau là kỳ thực tập của cô kết thúc. Sau cuộc phỏng vấn này, tòa soạn cũng không dám giữ cô lại. Không chỉ vậy, người phụ trách chỉnh sửa bản thảo cũng sẽ đánh giá lần phỏng vấn này: "Đây chính là một thảm họa".
Không sao, Trương Thuần Tình cũng không định ở lại
Đem sổ bỏ vào trong túi, đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Tống Du Liệt cho đến khi không còn khoảng trống nào để bước. Trương Thuần Tình cách Tống Du Liệt một cái bàn làm việc.
Bàn tay đè trên mặt bàn làm việc, cơ thể nghiêng về phía trước, mắt nhìn thẳng, không chớp mắt một cái mà nhìn Tống Du Liệt, khóe miệng nhếch lên.
Trương Thuần Tình bắt đầu mỉm cười. Đây là nụ cười thứ tư với Tống Du Liệt, cười giống như lúc cô vẫn còn là cổ động viên của trường, chỉ cần cầu thủ trong sân ghi bàn, chỉ cần tích cực chạy, nụ cười này sẽ thuộc về các bạn.
Vừa cười vừa nhìn Tống Du Liệt, mấp máy môi: "Vấn đề thứ 2, anh Tống có biết Nam Phi gọi anh là gì không?"
Tống Du Liệt quay lại nhìn cô, trong mắt không có chút gợn sóng.
"Novichok, anh Tống hẳn là không xa lạ gì nhỉ?" nụ cười càng sâu, đây là nụ cười cô dành cho chàng nam sinh đã vì cô mà giành ghế trên giảng đường.
Quốc gia được xem là đất nước cầu vồng này có một con đường gọi là Hilbro, tọa lạc tại Johannesburg. Trước 1886, nó chỉ là một địa điểm bình thường, sau đó, vàng bạc kim cương của Nam Phi đã khiến cho dân châu Âu tràn vào lãnh thổ, trong rất nhiều khu, họ lại chọn Hilbro.
Bọn họ bắt đầu xây dựng các tòa nhà cao tầng tại Hilbro, khiến cho khu này trở thành khu thương nghiệp phồn hoa nhất Johannesburg.
Sau đó, người châu Âu mang theo vàng bạc, kim cương rời đi, Hilbro biến thành thiên đường của những người nhập cư phi pháp, bọn họ đến từ những quốc gia hung ác nhất, Zimbabwe, Nigeria, Kenya vv.
Những người nhập cư phi pháp mang ma túy, HIV, tội phạm đến với Hilbro.
Trong 20 năm ngắn ngủi, Hilbro từ thành phố thương nghiệp phồn hoa trở thành một khu vực tràn ngập tội ác. Con đường này đã tạo nên kỷ lục trong lịch sử tội phạm của Nam Phi sau án giết 20 người của chủ nghĩa apartheid.
Năm 2011, dân cư của Hilbro đạt 120.000 người, nhưng thứ khiến người khác khiếp sợ là 65% dân số bị nhiễm AIDS. mỗi cửa hàng ở Hilbro đều là quán bar, mỗi quán bar đều có người buôn lậu ma túy, mỗi ngày đều có người vì bị giết mà chết, không ai muốn đến ghi lại nguyên nhân cái chết, ngay cả cảnh sát cũng không muốn đến đây.
Khách du lịch đến Johannesburg, hướng dẫn viên du lịch sẽ nghiêm túc nói cho họ nếu muốn an toàn trở về thì hãy tránh xa Hilbro, khu vực này cũng không hoan nghênh người ngoài vào. Mấy năm trước có vài phóng viên phương Tây trà trộn vào Hilbro, cuối cùng chỉ có một phóng viên người Anh toàn mạng trở về.
Vị phóng viên trải qua cửu tử nhất sinh(*) đã đánh giá khu vực này là: vô pháp vô thiên
(*) 九死一生: thành ngữ, xém chết, cách cái chết trong gang tấc.
Khu vực Hilbro tiếng xấu lan xa, nhưng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng ngày càng lớn mạnh của quảng trường này. Hilbro có hai băng đảng lớn, chủ yếu tập trung vào buôn người và buôn lậu ma túy.
Hai băng đảng này mỗi người một việc, nước sông không phạm nước giếng, nhiều năm qua vẫn luôn tương an vô sự(*)
(*)相安无事, thành ngữ: sống trong hòa bình
Thứ khiến hai đại băng đảng tụ tập lại chính là mỏ kim cương ở biên giới Nam Phi và Namibia. Nghe nói đó là mỏ kim cương lớn nhất được phát hiện ở châu Phi trong hơn 10 năm qua. Vì để lấy được quyền khai thác mỏ kim cương này mà hai công ty năng lượng lớn đã bắt đầu tranh giành nhau mấy năm nay.
Hai công ty năng lượng lớn này, một bên đến từ Ấn Độ, bên còn lại chính là SN Energy. Cuối cùng, SN Energy vẫn nhỉnh hơn một chút. Không cam lòng thất bại, công ty năng lượng Ấn Độ chó cùng rứt giậu, bọn họ cho thuyết khách đến Hilbro thuyết phục hai băng đảng lớn của Hilbro cùng liên thủ.
Sau đó, liền có vụ tai nạn xe của Qua Hồng Huyên. Về vụ tai nạn này còn có một cách nói khác, đó là ô tô của Qua Hồng Huyên bị thả bom, có người còn tận mắt chứng kiến Qua Hồng Huyên bị đánh văng lên trời.
Bất kể vụ tai nạn này là do có người động tay hay ngoài ý muốn, có một điều có thể xác định là: Qua Hồng Huyên đã bị thương nặng, bất kể là thân thể hay sự nghiệp.
10 ngày sau vụ tại nạn của Qua Hồng Huyên, cổ phiếu của SN rớt giá thảm, khiến cho quyền khai thác mỏ kim cương nghiêng về công ty năng lượng của Ấn Độ, có tin chính phủ Nam Phi Namibia đã hứa miệng giao quyền cho công ty năng lượng của Ấn Độ, sắp ký hợp đồng.
2 ngày trước buổi ký hợp đồng trong lời đồn, Hilbro xảy ra chuyện lớn. Trong một đêm, Hilbro đã chết 54 người, điều này không xem là hiếm lạ ở nơi đây, khiến người ta líu lưỡi chính là trong 54 người này có người cầm đầu của hai băng đảng lớn ở Hilbro, thời gian tử vong cùng lúc.
Mọi người đều biết, tên cầm đầu băng đảng buôn người khi tham gia tiệc rượu thích mang vòng cổ vàng cực lớn và nhẫn kim cương. Đêm khuya hôm đó, sau khi tham gia xong tiệc thì hắn về nhà. Việc đầu tiên hắn làm là tháo vòng cổ, ngồi lên chiếc ghế Napoleon, bỏ vòng cổ vào hộp trang sức, sau đó tháo nhẫn kim cương. Không biết tại sao, tối nay sức lực của hắn hơi yếu, hơi hơi nhíu mày, cái chết cũng chỉ cần một cái nhấn mà thôi, hình ảnh người chết cũng rất bình thường, tay còn ở trên nhẫn kim cương, hơi nhíu mày, từ lúc hắn ngồi trên ghế Napoleon đến khi mày hơi nhíu lại chỉ mất 43s.
Nói xong tên cầm đầu buôn người, tiếp theo là tên cầm đầu buôn ma túy.
Tên cầm đầu buôn ma túy có 9 đứa con, hắn thương đứa con gái út nhất, đặt cho nó cái tên Angel. Tên cầm đầu buôn ma túy mỗi đêm phải nói chuyện với con gái mới có thể đi ngủ. Hôm nay hắn về nhà tắm rửa, sau đó nói chuyện điện thoại cùng Angel. Angel là một đứa trẻ hoạt bát, thông minh và lạc quan, nó luôn có thể khiến hắn cười lớn. Hôm nay Angel kể cho hắn chuyện con bé dùng máy bay điều khiển từ xa tốc váy của cô giáo mà nó ghét, hắn cũng cười như bình thường, nhưng hắn không thể nghe được tiếng cười của chính mình, nhưng hắn biết, mình đang cười. Gương mặt kia nói cho hắn biết là hắn đang cười.
Một khắc trước khi chết, tên cầm đầu buôn ma túy không rõ tại sao mình lại cười không ra tiếng, hắn dựa đầu vào sofa, đầu bên kia Angel còn ríu rít nói không ngừng. Trùng hợp là, từ khi hắn mở điện thoại ra đến khi phát hiện cười không ra tiếng cũng mất 43s.
Pháp y giám định nói, khuôn mặt của hai người chết hết sức an tĩnh, thậm chí thoạt nhìn còn có hơi hòa ái dễ gần.
52 người chết còn lại cũng thế, trong phòng bài poker, trong đó hơn hai mấy người chết tay vẫn còn cầm bài, mười mấy người chết trên giường của mình, không khác gì với người đang ngủ. Một số người chết khi đang chìm đắm trong ma túy, một số người thì trong lúc hoan ái với người tình, một số thì dựa vào tường. Những người chết đều là những nhân vật cấp cao trong hai băng đảng.
Cái chết của 54 người này chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 300 giây.
Bọn họ chết do một loại chất độc tên là Novichok
Ghế Napoleon của tên cầm đầu buôn người, điện thoại của tên cầm đầu buôn ma túy, bài poker, điều hoà, then cửa đều phát hiện loại chất độc ức chế thần kinh này.
Những người đầu tiên đến hiện trường cũng lâm vào hôn mê, những người này có nhân viên của hội sở và nhân viên cứu viện, trong đó có hai người hôn mê trong 37 người.
Những tấm ảnh của những người chết bị lan truyền trên mạng khiến cho ai ai cũng kinh hãi, bọn họ thoạt nhìn giống như đang ngủ say, hơn nữa còn là đang mơ đẹp. Hơn nữa, thoạt nhìn cũng không khác gì người thường, tôi thật không tin nổi là bọn họ đến từ Hilbro.
"Đây là một vụ giết người cực kỳ tao nhã" 80% người xem qua ảnh người chết đều hình dung như thế.
- ------------------
Lời của editor: Sau khi edit cái chương dài dằng dặc này xong, tôi phải đập bàn, khen A Liệt siêu cấp ngầu, siêu cấp soái:)))))