Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Chương 11: Thế giới song song (11)



Edit: Li Qiu

Beta: Yīng

Uống sạch rượu trong bình, chú Aminu với Victor mượn ghế sofa, mười mấy phút sau bị bà chủ nhà đuổi đi.

Sau khi chú Aminu rời đi, Victor dọn dẹp bàn rồi đi tắm, Cố Lan Sinh sửa sang lại phòng của Victor trở lại dáng vẻ như trước, khi quét sàn anh thấy tấm ảnh rơi dưới đất, bất kể là đêm khuya hay là buổi tối, cô bé kia một mực mím chặt miệng, bất kể là ngày hôm qua hay là hôm nay, bàn tay của cô bé kia vẫn một mực nắm chặt tay cậu bé bên cạnh.

Cố Lan Sinh che trán cười, suy nghĩ của anh thật kỳ quái, quên rằng đây chỉ là tấm ảnh.

Bỏ tấm ảnh vào trong túi du lịch.

Bất kể miệng của cô bé mím chặt bao nhiêu; bất kể lúc tay cô bé nắm tay cậu bé có ra sức ngang ngược bao nhiêu, sau khi nhìn xong lần thứ bảy, bạn hoàn toàn trở thành người xa lại, trong biển người mênh mông bạn liền đi sát vai nhau so với người qua đường cũng không có gì khác biệt.

Trong biển người mênh mông, mỗi ngày đếm không hết số người xuất hiện trước mặt, chưa từng gặp qua một người trong mười nghìn khuôn mặt thì ít nhất có 9999 khuôn mặt bị lãng quên trong nháy mắt, khuôn mặt còn lại kia vào ngày hôm sau tỉnh lại liền trở nên mơ hồ không thể tả, ví như khi có duyên gặp lại, thốt lên một câu "Bạn nhìn có chút quen mặt", cụ thể đã gặp qua ở nơi nào lại không thể nhớ rõ.

Một lần nữa túi du lịch được để lại trên ghế sofa trong phòng khách của Victor.

Anh còn phải ngủ trên ghế sofa một buổi tối nữa.

Ngày hôm sau.

Thông báo khẩn cấp của Chính phủ Murmansk đã khiến cho việc học tập ở học viện và công việc ở sân vận động khúc côn cầu trên băng bận bịu đến mức Victor hiếm có thời gian rảnh rỗi.

Ngoài cửa sổ tuyết liên tục rơi, chàng thanh niên người Nga thể hiện tài nấu nướng cho vị khách đến từ phương xa, năm ngoái, anh ấy làm việc trong nhà hàng Nhật Bản mấy tháng, lúc đó học được cách làm sushi.

Khi Victor làm sushi thì điện thoại di động liên tục thông báo nhắc nhở có tin tức mới, máy tính xách tay cũng vậy.

Cố Lan Sinh nhận lấy thực phẩm sống từ tay Victor, anh cũng làm việc trong một nhà hàng Nhật Bản, lúc đó cũng học làm sushi.

Victor đi trả lời tin tức, Cố Lan Sinh đoán, những tin tức kia có liên quan đến tai nạn xe ở cảng Kola, người trẻ tuổi luôn như vậy, một bầu nhiệt huyết, cho là mình có thể thay đổi thế giới, lời này là Cố Uyên Trí nói.

Cố Uyên Trí là con trai trưởng của nhà họ Cố, vì sợ biến thành Cố Uyên Trí thứ hai nên Cố Lan Sinh đã đến Phần Lan.

Làm xong sushi bày nên chiếc bàn trà nhỏ, cộng thêm hai ly hỗn hợp rượu và đồ uống.

Trên tường, cây kim đồng hồ đang chuyển động đến 11 giờ trưa, ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn còn ban ngày không giống ban ngày, buổi tối không giống buổi tối.

"Lúc mới tới đây tớ cũng không quen loại khí trời này." Victor cầm một miếng sushi lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chẳng qua, bây giờ nhìn thuận mắt hơn, tớ đoán đây là bởi vì tớ ở thành phố này quen biết không ít bạn bè."

Ăn sushi xong, Victor cố ý nói mấy câu tiếng Trung mà anh ấy học được từ bạn học: "Rất tốt" "Cảm ơn" "Bạn thật xinh đẹp".

Che trán, vị kia chắc chắn đã cho rằng người ở cùng Victor là một cô gái Trung Quốc.

Vì tránh phải nghe được từ tiếng Trung không đúng ý từ chàng thanh niên người Nga này, Cố Lan Sinh mở máy tính xách tay của Victor, chỉ trang mạng: "Đó là tin tức mới nhất về tai nạn xe cộ sao?"

Cố Lan Sinh biết một chút tiếng Nga nhưng Nga văn anh lại một chữ cũng không biết.

Gật đầu, vẻ mặt của Victor kiểu không biết làm sao.

Ở trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, rất nhiều người chỉ có thể ở nhà, vô hình chung làm tăng thêm sự chú ý về vụ tai nạn.

Người thanh niên nằm chết trên đường băng lạnh lẽo thê lương tới 6 tiếng đồng hồ đó nhận được sự thương cảm của tất cả mọi người, mọi người than vãn tiếc nuối vì anh ấy mới chỉ hai mươi hai tuổi.

Hai mươi hai tuổi?

Cố Lan Sinh thở dài một cái, tối hôm qua, khi bầu trời Murmansk xuất hiện cực quang, có hai người Trung Quốc ở độ tuổi hai mươi hai tuổi đều ở trong thành phố này, một người ngủ trong phòng của bạn, một người đi ngang qua quốc lộ kia thì sinh mạng ngừng lại.

Danh tính của thanh niên Trung Quốc chết trong tai nạn xe cộ đã được xác nhận: Đỗ Lập Tân, nam, 22 tuổi, đến từ Yên Đài (Trung Quốc), hiện đang là sinh viên khoa lịch sử của Đại học St. Petersburg.

Bạn học của Đỗ Lập Tân đã xác nhận, sở dĩ Đỗ Lập Tân xuất hiện ở Murmansk vì anh đã ký hợp đồng với một công ty du lịch ở St. Petersburg trong kỳ nghỉ mùa đông và chịu trách nhiệm đưa một số du khách Trung Quốc đến Nga du lịch. Đây là lần cuối cùng Đỗ Lập Tân hợp tác với công ty du lịch.

Không ngờ...

Victor nói tới đây liền thở dài một hơi, anh ấy cũng vừa mới qua sinh nhật tuổi 22.

Tiến triển mới nhất của tai nạn xe cộ là: cảnh ngộ Đỗ Lập Tân gặp phải bây giờ đã trở thành một chủ đề nóng trong các mạng lưới trường đại học lớn, các đoàn thể du học sinh phản ứng tích cực.

Ba nghìn sinh viên Trung Quốc đang theo học tại Nga đã thành lập một hiệp hội tạm thời để đệ trình thư thỉnh nguyện cho Đại sứ quán Trung Quốc tại Nga, cần phải truy nã và quy án thủ phạm trong một thời gian ngắn, mấy du học sinh cũng tự liên hệ đề xuất công ty Koenigsegg với phía chính phủ. Năm 2002, mười chiếc Koenigsegg CC8S đã được bán cho những ai thì chính Koenigsegg biết rõ rang nhất.

Trước mắt, mọi người đang chờ đợi tin tức.

Trái ngược hoàn toàn với cơn sốt trực tuyến là thái độ của chính phủ Murmansk đối với tai nạn xe hơi, đồn cảnh sát Murmansk chỉ cung cấp thông tin rằng họ đã liên lạc với gia đình của người đã qua đời.

Vào lúc 11:05, Đại sứ quán Trung Quốc tại Nga đã đáp lại thư yêu cầu do sinh viên đệ trình: Họ tin tưởng cảnh sát Murmansk, họ sẽ cử hai nhân viên đến Murmansk để hỗ trợ gia đình của người đã chết xử lý hậu sự.

Câu trả lời từ đại sứ quán khiến mọi người cảm thấy chán nản trong lòng.

11 giờ 15 phút, Koenigsegg cũng nhận được tin tức từ phía chính phủ: bộ phận quản lí lấy danh nghĩa ban giám đốc trả lời điện thoại của cư dân mạng gọi tới: "Công ty và mỗi khách hàng đã kí thỏa thuận riêng tư, không tiện trả lời, chuyện này đến đây chấm dứt."

Câu trả lời của Đại sứ quán Trung Quốc tại Nga và Koenigsegg cũng không thể khiến cho toàn bộ sự việc yên tĩnh trở lại, ngược lại, càng nhiều người tham dự vào hơn, họ thông qua trao đổi tin tức xã hội, phát động gây quỹ, số tiền quỹ này dùng để treo thưởng cho người biết rõ và cung cấp tin tức người gây ra tai nạn xe cho họ.

Đại đa số người tham gia là những sinh viên trẻ, có lẽ bọn họ nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Đỗ Lập Tân: rời xa quê hương, cả ngày vì học, vì sinh tồn vất vả ở quốc gia xa lạ, thời khắc sinh mạng kết thúc nhẹ giống như bông tuyết rơi vào cảng Kola.

Chiếc xe đậu cách thanh niên Trung Quốc một mét có giá ít nhất là năm triệu đô la, số tiền hàng tháng của anh ấy chỉ có 200 đô la, mà trong số 200 đô la đó còn phải tính đến tiền chi tiêu ăn uống.

Những người tham gia cũng không thiếu người giống như Victor vậy, tủ lạnh trong nhà cất giữ đa số là thực phẩm có nguồn gốc từ đậu cùng một ít cá hộp sắp hết hạn, đáng tiền nhất là một hộp sô cô la đề giá 9.5$.

Ánh mắt Victor không di chuyển, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Cố Lan Sinh không quấy nhiễu anh, bây giờ phải phụ trách gọi điện đặt thức ăn.

Dùng xong bữa trưa, tai nạn xe lại có hai tin mới nhất không rõ đúng hay sai:

Một tài xế taxi bị mất xe ở gần hiện trường vụ tai nạn, theo lời của người tài xế, cũng chỉ vì anh ta đúng lúc mắc đi tiểu ở chỗ đó, vừa quay đầu lại đã không thấy xe đâu, nhưng điều kỳ quái là, chưa đầy nửa tiếng sau, anh ta liền nhận được điện thoại của đồng nghiệp, theo chỉ dẫn của đồng nghiệp anh ta tìm được xe của mình, chiếc xe hoàn toàn không hỏng hóc gì đậu ở chỗ cách nơi xe bị mất khoảng 10 km, điều đáng nói là, nơi đó không có bất kỳ thiết bị giám sát nào.

Người lái xe không biết liệu chiếc taxi bị mất của anh ta có chút liên quan nào đến vụ tai nạn xe kia hay không, bởi vì thời điểm anh ta mất xe tương đối khớp với thời điểm xảy ra tai nạn xe.

Anh ta nghi ngờ rằng thủ phạm đã trộm chiếc xe của anh ta để rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.

Một người cung cấp tin mới nhất không biết đúng hay sai: Theo một nhân viên không muốn tiết lộ danh tính, người phụ trách báo cáo điều tra tai nạn xe tiết lộ, chiếc xe Koenigsegg CC8S vì va chạm kịch liệt dẫn đến hư hại nghiêm trọng, dấu vân tay được lưu lại ở khoang trước bị tiêu hủy không một dấu vết, một số thiết bị giám sát tại hiện trường vụ tai nạn đã bị phá hoại.

Hai tiến triển mới nhất sở dĩ đều "không rõ đúng hay sai" vì nguồn tin tức đều đến từ các trang mạng, người tiết lộ đều không cung cấp danh tính, còn có, sau đó có người thử liên lạc với hai người này nhưng đều không có kết quả.

Hai giờ chiều, biển số chiếc xe Koenigsegg CC8S kia trở thành điểm mới bùng nổ dư luận.

Hàng năm, chính phủ Nga cũng sẽ cấp một ít biển số xe hành chính đặc biệt, những biển số xe này hoặc là được gửi đến gia đình của các chính trị gia của nhiều quốc gia khác nhau được Nga ghé thăm, hoặc là trao cho các tỷ phú đầu tư vào Nga.

Những tấm biển số hành chính đặc biệt như tên gọi của nó, chính là đi tới đâu nó đều có thể tạo ra điểm đặc biệt, ví dụ như với biển số xe này khi bị bắt dừng xe cảnh sát giao thông sẽ giả vờ ghi biên bản, nhưng khi về đến phòng làm việc họ lập tức ném giấy phạt vào sọt rác.

Khi biển số xe hành chính đặc biệt vừa truyền ra, nhiều người tự phát trở thành người giám sát vụ tai nạn hơn.

2 giờ 50 phút, chính phủ Murmansk tuyên bố, sẽ mở buổi họp báo nói rõ về tin tức tai nạn xe vào lúc 3 giờ.

3 giờ 30 phút, chính phủ Murmansk vẫn chậm chạp chưa đưa ra bất kỳ tin tức nào, 4 giờ 10 phút, trang web của chính phủ Murmansk rơi vào tình trạng tê liệt vì bị hack.

4 giờ 30 phút, chính phủ Murmansk tổ chức buổi họp báo tin tức khẩn cấp.

Tại buổi họp báo, một quan chức hành chính công bố báo cáo khám nghiệm tử thi: Trong cơ thể người chết có chứa hàm lượng cồn.

Bọn họ cũng lấy được lời khai từ chỗ đoàn du lịch mà Đỗ Lập Tân dẫn dắt, một thành viên trong nhóm đã cảm ơn Đỗ Lập Tân vì đã giúp tìm hộ chiếu, đêm đó anh ta có lòng mời anh ấy ăn một bữa cơm, thịnh tình khó chối từ nên Đỗ Lập Tân mới uống rượu.

Vì vậy, theo tuyên bố chính thức, nguyên nhân vụ tai nạn xe là Đỗ Lập Tân uống rượu rồi băng qua đường không dựa theo hướng dẫn giao thông.

Đứng trước chỉ trích của dư luận về việc biển số xe hành chính đặc biệt, người phát ngôn còn từ chối tiết lộ, lấy lý do cơ mật để từ chối trả lời phóng viên và đại diện du học sinh đặt câu hỏi.

Đối với việc thiết bị giám sát tại hiện trường vụ tai nạn ------

"Thật đáng tiếc, bởi vì kinh phí chưa đủ nên thiết bị giám sát trên đoạn đường này đã ngừng hoạt động 34 ngày, vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra lần nữa, chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia sửa chữa thiết bị giám sát."

Buổi họp báo kết thúc một cách qua loa.

Đường dây nóng do cảnh sát Murmansk thiết lập bỗng chốc trở thành đồ bỏ, Victor nói anh ấy có hai người bạn đã gọi vào đường dây nóng đó, dĩ nhiên không phải là vì cung cấp đầu mối.

Năm giờ chiều, tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi.

Sáu giờ, Victor đóng máy tính xách tay, chỉnh âm báo di động sang yên lặng, có thể làm gì cũng làm rồi, sáu giờ, trên internet không cập nhật tin mới nhất về tai nạn xe nữa.

Tám giờ tối, chính phủ Murmansk ra thông báo mới nhất: cảnh báo thời tiết khắc nghiệt đã được dỡ bỏ, công nhân đã bắt đầu dọn tuyết trong các phần đường giao thông chính, trường học tiếp tục học lại vào ngày mai, và trạm xe tiếp tục hoạt động.

Cố Lan Sinh bắt đầu bắt tay sửa soạn lại túi du lịch, anh sẽ đón xe vào 8:20 ngày mai, từ Murmansk bắt chuyến tàu tốc hành tới St. Petersburg và sau đó bay từ St. Petersburg đến Helsinki.

Cố Lan Sinh đưa chiếc đồng hồ đeo tay Cố Uyên Trí tặng anh vào năm ngoái cho Victor.

Nhận lấy đồng hồ đeo tay, nhìn thật kĩ, chàng trai Nga than vãn rằng công nghệ mô phỏng hiện tại đã đạt đến điểm hoàn hảo.

Cố Lan Sinh cười một tiếng, cũng đúng, ngay cả quán trọ cũng không thuê nổi phải ngủ ở ghế sofa thì làm sao mua được đồng hồ đeo tay giá 150 nghìn dollar.

Nhận được món quà từ một vị khách phương xa, anh chàng người Nga miệng cười toe toét, trong mắt anh ấy, chiếc đồng hồ là biểu tượng của tình bạn, đủ để giảm đi nỗi buồn mà tai nạn xe mang tới cho anh.

Tắt đèn, không gian chưa tới 50 m2 liền rơi vào bóng tối, Cố Lan Sinh nằm trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là đêm cuối cùng của anh ở Murmansk.

Tiếng nói của anh chàng người Nga từ cửa phòng truyền tới, không khác gì mấy đêm trước, đây là một lợi thế của tuổi trẻ, không có gì mới dưới ánh mặt trời.

Ngày hôm sau, khi Cố Lan Sinh tỉnh dậy, Victor đã đến học viện khiêu vũ.

Anh chàng người Nga đã làm bữa sáng trước khi đến học viện, bàn ăn còn lưu lại một tờ giấy ghi chú.

Trên tờ giấy ghi chú Victor bày tỏ rằng anh ấy rất vui khi tiếp đón một vị khách như anh trên ghế sofa nhà mình.

Anh chàng này, cũng không sợ những vị khách đến từ xa sẽ lấy mất thứ gì trong nhà.

Ngắm nhìn bốn phía, cười, thật ra thì gian phòng này cũng không có gì bị mất, thứ quý giá nhất của Victor là máy vi tính xách tay mua được ở chợ bán đồ cũ chắc hẳn còn bị chê bai.

Cuối cùng, ánh mắt của Cố Lan Sinh rơi trên chiếc áo khoác treo trên móc áo.

Chiếc áo khoác đưa lưng về phía anh, chiếc tàu phá băng "Lenin" màu vàng trong nền màu xanh đậm trông rất sinh động.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Lan Sinh để lại địa chỉ liên lạc của mình cho Victor, Nga cách Phần Lan cũng không xa.

Túi du lịch được vác lên trên vai, ngẫm nghĩ một chút, thời tiết rất lạnh, anh vẫn thiếu một chiếc áo khoác, chiếc áo khoác tàu phá băng "Lenin" mặc trên người Cố Lan Sinh rất vừa vặn.

Chiếc áo khoác này giá bao nhiêu? Hai mươi dollar? Năm mươi dollar?

Cố Lan Sinh đặt năm mươi dollar vào nơi chiếc áo được treo.

Đi bộ trên tuyết, ngôi nhà của Victor ngày càng xa, con hẻm thẳng đứng, chú Aminu đang đi tới trước mặt, cúi đầu, ngồi xổm mang đến cảm giác tâm sự nặng nề, Cố Lan Sinh thu bàn tay vốn muốn chào hỏi chú ấy về lại túi áo khoác, chú Aminu cúi đầu đi qua người anh.

Ra khỏi con hẻm thẳng đứng, Cố Lan Sinh lên một chiếc taxi.

Thời gian lên xe được hiển thị là 7:15, trước 20 phút rời khỏi thành phố này, Cố Lan Sinh gặp lại cậu thiếu niên ở sân băng khúc côn cầu một lần nữa.

- -------------------------------------

Đỗ Lập Tân - nhân vật đến không ai biết, đi không ai hay nhưng để lại một khúc mắc to bự:))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv