Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 2-7: Chồi non (7)



“Đợi đã, máy mp3 bị dính nước rồi!” Chiếc váy trắng của Lưu Văn Văn cũng bẩn một mảng, bộ dạng nhếch nhác, cô ta mở hộp đựng băng của chiếc máy nghe nhạc ra, bên trong nước chảy tong tỏng. Đại Long không kịp thu tay, lại hất một vốc nước lên, Tần Xuyên nhanh nhẹn lách người đứng chắn trước mặt Lưu Văn Văn.

“Đừng đùa nữa, đừng đùa nữa.” Tần Xuyên ôm hờ Lưu Văn Văn nói.

Nhưng tôi chẳng muốn dừng lại, cho dù cả người ướt như chuột lột cũng không muốn dừng lại, không muốn dừng lại để họ phát hiện ra, trên mặt tôi, ngoài nước biển còn có cả nước mắt.

Tôi cứ thế điên cuồng hất nước về phía ấy, Đại Long kéo tay tôi bảo Kiều Kiều thôi thôi, nhưng tôi hất tay cậu ta ra.

Dần dần, mọi người cũng nhận thấy sự bất thường của tôi, Tần Xuyên thấy Lưu Văn Văn ướt nhẹp, liền kéo Lưu Văn Văn ra sau lưng mình, gào lên: “Tạ Kiều, đừng lên cơn nữa!”

Cuối cùng, tôi cũng dừng lại.

Chiếc thuyền dập đềnh trên mặt nước, còn trái tim tôi lại chìm xuống tận đáy biển sâu.

“Trời ạ, cậu gào gì thế, Kiều Kiều chỉ là chơi vui quá thôi mà.” Đại Long phải dàn hòa, “Phải không Kiều Kiều, bọn mình…”

“Vào bờ thôi…” tôi ngắt lời Đại Long, “Tôi muốn về nhà.”

Chiếc thuyền như bị bệnh, xiêu xiêu vẹo vẹo tấp vào bờ, không đợi Tần Xuyên và Đại Long đỡ, tôi dùng cả tay cả tay cả chân để trèo lên bờ đồng thời đi thẳng không thèm quay đầu lại.

“Cậu quay lại đây!” Tần Xuyên đứng sau tôi gào lên.

Tôi mặc kệ, miệng xệ xuống như mếu.

“Kiều Kiều, đừng gây chuyện nữa, mau quay lại đây!” Đại Long cũng hét gọi.

Tôi vẫn mặc kệ, mũi bắt đầu cay cay.

“Hay là mình đuổi theo.” Lưu Văn Văn giữ hai người họ lại.

Tôi càng mặc kệ, mắt đỏ hoe.

“Mặc kệ cậu ta! Để cậu ta tự về!” Tần Xuyên khuyên Lưu Văn Văn.

Tôi không chỉ phớt lờ thôi mà bắt đầu co chân chạy, nước mắt tuôn ào ào, mọi thứ trở nên mờ mịt.

Tôi nghĩ tình bạn giữa tôi và Tần Xuyên thế là kết thúc thật rồi, sau này tôi không có bạn nữa. Sau này, dù tôi có bị thầy cô giáo mắng, bố mẹ quát nạt, bị Lưu Văn Văn ức hiếp cũng chẳng có chỗ mà trút mà xả; chẳng còn ai đứng ngoài cổng trường đợi tôi khi tan học, cầm cặp xách cho tôi, mua nước ngọt Blackcurrant, đưa tôi đi chơi bi-a, đến sàn nhảy để tôi được mở rộng tầm mắt nữa; chẳng còn ai xoay quanh chiều chuộng tôi nữa. Mọi đức tính tốt đẹo của Tần Xuyên, sau này đều là của Lưu Văn Văn rồi.

Nghĩ đến đây tôi gần như òa khóc nức nở, sau đó bị một chiếc áo T-shirt màu trắng phủ lên đầu.

Tần Xuyên từ nhỏ đã luôn chạy nhanh hơn tôi.

Cậu ta đã đuổi kịp.

Hai chúng tôi như đang đấu vật, tôi giật áo T-shirt của cậu ta xuống, cậu ta lại trùm lên; tôi đánh cậu ta, cậu ta kéo cánh tay tôi, bị kéo tay thì tôi dùng chân đá; cậu ta kẹp chặt tôi, tôi bèn dùng ngón “cẩu quyền” cắn thẳng vào tay cậu ta một miếng. Tần Xuyên đau tới mức “ái” một tiếng, cuối cùng tức giận đẩy tôi ngã phệt xuống đất, tôi xả giận xong, khóc càng hăng hơn.

“Tần Thủy Hoàng, cậu là đồ khốn kiếp!”

“Cậu cắn người còn mắng tôi! Trời ơi chết tôi rồi, cậu xem sâu chưa này!” Tần Xuyên giơ cánh tay tới trước mặt tôi.

“Tại cậu cả!”

“Thôi thôi, nhìn xem vừa rồi cậu hung hăng cỡ nào. Mau lau đi, tóc ướt hết rồi! Về nhà bị cảm lạnh bà nội cậu lại chẳng vác dao sang xin tôi một cánh tay.”

“Ai bảo cậu té tôi!” Tôi đón lấy chiếc áo T-shirt vò bừa lên tóc.

“Thế cậu không té tôi chắc! Ướt cả quần lót của tôi đây này!”

“Xì!” Tôi bật cười nhưng ngay lập tức nghiêm mặt lại ngay.

“Vừa khóc vừa cười xấu chết đi được!” Tần Xuyên cũng cười, “Này, nói tôi nghe xem, lần này ai chọc vào cậu, tự nhiên như bị thần kinh!”

“Cút! Cậu mới thần kinh!” Tôi biết mình thật vô lý, nhưng tôi làm sao giải thích được tâm trạng phức tạp rối bời của mình cho mọt kẻ đại ngốc như Tần Xuyên hiểu.

“Hệt trẻ con, muốn làm gì bằng được, máy nghe nhạc của người ta bị cậu té cho ngấm nước thành phế phẩm rồi.”

Cậu ta không nhắc đến Lưu Văn Văn còn đỡ, hễ nhắc đến là lại chạm vào vết thương trong lòng tôi, tôi cười nhạt một tiếng, “Còn “người ta” cơ đấy, nói luôn là hai đứa mình cho xong.”

“Đừng có nói linh tinh!” Tần Xuyên đập vào gáy tôi một cái.

“Từ nhỏ tới lớn cậu luôn bênh tôi, giờ cậu giúp người ngoài, lại còn là người mà tôi ghét nhất nữa!”

“Ai giúp người ngoài! Giúp người ngoài thì tôi chạy đuổi theo cạu là gì?” Tần Xuyên cuống lên giải thích khiến mặt cũng biến sắc.

Mặc dù có chút mất mặt, nhưng nghe ra ý Tần Xuyên cũng chỉ coi Lưu Văn Văn là người ngoài, tôi lại thấy vui một cách kỳ lạ, cười hi hi bảo: ‘Vậy họ đâu rồi?”

“Đi rồi, Đại Long đưa Lưu Văn Văn đi sửa máy nghe nhạc, cô ấy khóc ghê lắm, bảo đấy là loại mới nhất của Sony, rất đắt. Cậu…thôi không nói nữa, làm rồi thì thôi vậy.”

“Đáng đời!” Tôi hừ một tiếng.

“Xấu tính! Đi thôi, tôi đưa cậu về.” Tần Xuyên đứng dậy, tiện thể xốc tôi lên theo, “Cậu nói xem lát nữa liệu tôi có phải đến bệnh viện tiêm phòng dại không?”

“Cút!”

Ngày hôm đó, suốt dọc đường về nhà tôi đều dùng áo T-shirt của cậu ta để che đầu, không biết cô Diêu dùng xà phòng giặt hiệu gì, có lẽ loại hàng ngoại chú Tần kiếm được ở đâu đó, mà mùi dễ chịu vô cùng.

Đến cửa nhà, tôi lấy áo xuống trả cho Tần Xuyên, cậu ta cũng chẳng chê bôi gì cứ thế khoác chiếc áo nhăn nhúm lên người. Tần Xuyên vẫn không dám vào viện tử, lúc quay người chuẩn bị đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi gọi giật cậu ta lại.

“Tần Xuyên!”

“Sao nữa?” Tần Xuyên hỏi.

“Chúng ta có phải là bạn tốt nhất nhất nhất nhất không?”

“Còn phải hỏi!”

“Nghiêm túc đi.”

Tôi nhìn cậu ta đầy khẩn thiết, Tần Xuyên đứng ngẩn người ra đó mất mấy giây, cây hòe già đầu con hẻm gió đưa lá reo xào xạc, giống như đang kể một câu chuyện mới, tiếng ve ngân nga phụ họa, chuồn chuồn bay lướt qua tóc Tần Xuyên, vì đứng ngược sáng, chút tàn dương ngày hè hắt lên người cậu ta cắt thành một chiếc bóng nghiêng tuyệt đẹp.

“Là bạn quan trọng nhất.”

Cậu ta điềm đạm đáp, mà câu trả lời này khiến tôi đặc biệt hài lòng.

Ngày đi học cuối cùng trước khi nghĩ hè, Lưu Văn Văn bất ngờ không chỉ nói Hello với tôi, cô ta nhìn tôi bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Đi lên đây với tôi một lát.”

Trên sân thượng của trường, chúng tôi đứng đối diện với nhau, cảnh tượng ấy giống hệt phân cảnh trong phim Vô gian đạo được chiếu sau này. Và chúng tôi giống thủy thủ Mặt trăng tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, cô ta không còn kiêu ngạo nữa mà vẻ mặt tràn ngập sự oán hận, tôi không vờ hồ đồ nữa mà tỏ ra vô cùng chán ghét. Cảnh tượng lúc này, nên kết hợp với loại nhạc nền rùng rợn, nếu dùng thêm hiệu ứng, thì phía sau mỗi người nên thêm một siêu nhân Saiyan đang bốc lửa đùng đùng mới phù hợp.

“Tạ Kiều, tôi ghét cậu.” Lưu Văn Văn nhướng mày.

Cuối cùng cô ta cũng chịu nói thật, đương nhiên tôi cũng chẳng tỏ ra yếu thế, “Lưu Văn Văn, tôi cũng vậy.”

“Cậu biết không, loại con gái mờ nhạt như cậu, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng định nói với cậu câu nào.”

“Cậu có phải nữ hoàng đâu, tôi cũng không có ý định liếm gót chân thối của cậu để nịnh bợ gì.”

“Thế nên, cậu có muốn biết vì sao hằng ngàu tôi phải nhẫn nại chào Hello với cậu không?” Lưu Văn Văn cười quỷ dị, tôi đột nhiên thấy lạnh buốt sống lưng.

“Tôi không muốn…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, cô ta đã cắt ngang. Giọng vô cùng lanh lảnh rõ ràng: “Bởi vì, tôi thích Tần Xuyên.”

“Thế…thì sao nào? Cậu muốn thích ai thì thích, không cần báo cáo với tôi! Hơn nữa, cậu thích cậu ta, nhưng chưa chắc cậu ta đã thích cậu!” Khí thế của tôi đột nhiên sụt giảm nghiêm trọng.

Lưu Văn Văn nhìn tôi chẳm chằm, như nhìn thấu sự hoảng loạn của tôi đang cố gắng che giấu dưới đáy tim, cô ta khẽ cười đầy thỏa mãn, “Chờ xem.”

Lưu Văn Văn lướt qua vai tôi bỏ đi, một mình tôi cô độc đứng trên sân thượng rất lâu.

Nhạc nền kết thúc, nếu giữa chúng tôi thật sự vừa xảy một trận quyết chiến, thì kết quả là, cô ta như nhân vật trong game Contra 30 tung một chiêu chí mạng.

Còn tôi chẳng có gì.

Tôi vội vàng về nhà, ném cặp xách xuống lập tức gọi điện cho Tần Xuyên, trường cậu ta nghỉ hè sớm hơn trường tôi, vì vậy hai hôm nay không đứng đón tôi ngoài cổng nữa, tôi cũng không cần khổ sở diễn vở kịch vệ sĩ hộ tống công chúa hai ngày rồi.

Số điện thoại nhà Tần Xuyên tôi thuộc lòng từ lâu, nhưng lần này bấm hai lần liền đều không đúng, lần thứ ba mới nghe đổ chuông, nhưng máy bận suốt. Tôi điên cuồng bấm gọi đi gọi lại như bị thần kinh, cuối cùng hai mươi phút sau, cũng gọi được.

“A lô!” Tần Xuyên nhanh chóng nghe điện, giọng có chút bực bội.

“Nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế.” Tôi thấp thỏm hỏi, chỉ sợ cậu ta buột miệng nói ra ba từ Lưu Văn Văn.

“Bố tôi, chẳng phải vài ngày nữa cả nhà tôi đi Quảng Châu tìm ông ấy à, có chuyện gì gặp rồi nói, lắm chuyện chết đi được, ban đầu là đòi gặp mẹ, sau lại muốn nói chuyện với chị tôi, nói xong với bà nội cuối cùng còn không quên mắng tôi vài câu.”

“Đủ thấy địa vị của cậu trong nhà thế nào rồi!” Tôi thở hắt ra.

“Cút!”

“Không ai gọi điện cho cậu nữa à?” Tôi hỏi dò.

“Không, ai gọi cho tôi?”

“Ví dụ…ví dụ bạn gái nào đó chẳng hạn.” Tôi nói rất nhỏ.

“Vớ vẩn, tôi làm gì có bạn gái!”

“Thế cậu không định có bạn gái à?”

“Mấy chuyện vớ vẩn ấy thật vô nghĩa, giờ tôi chỉ muốn kéo Nhất Huy xuống khỏi thần đàn Cửu Long Nhất Phượng, rồi tự mình ngồi vào vị trí lão đại trong giang hồ thôi.”

“Xì, đừng chém nữa, chắc chắn đám con gái trường 421 chẳng đứa nào thèm để ý tới cậu, mỗi Đại Long chịu chơi cùng còn gì!”

“Cậu cố tình kiếm chuyện gây sự phải không? Có việc gì?”

“Không có việc gì! Tạm biệt!”

Tôi cúp máy luôn, trong lòng cũng không còn thấp thỏm nữa, nhưng tôi vẫn không thôi lo lắng, bây giờ Lưu Văn Văn khong gọi điện cho Tần Xuyên không có nghĩa là lát nữa không gọi, mà dù hôm nay không gọi thì ngày mai, ngày kia, ngày kìa…Chỉ cần cô ta muốn, lúc nào cô ta cũng có thể liên lạc với Tần Xuyên để thổ lộ tình cảm, tôi làm sao mà ngăn được.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, Lưu Văn Văn có tỏ tình hay không, Tần Xuyên có đồng ý hay không thì liên quan gì tới tôi. Cho dù bọn họ có “làm bạn” với nhau thật, hằng ngày tay trong tay cùng Hello chào tôi thì tôi có thể làm được gì, tôi dựa vào cái gì mà gây sự, tôi làm sao mà phải gây sự.

Cứ nghĩ lung tung mãi, cuối cùng tôi cũng nguôi ngoai. Nói cho cùng, tôi không muốn người bạn thân nhất của mình ở bên người mà tôi ghét nhất, là người đứng giữa, tôi ngốc nghếch tới mức hành động như con chim mẹ dang rộng đôi cánh bảo vệ chim con khỏi móng vuốt đại bàng. Vài hôm sau cả nhà Tần Xuyên đi Quảng Châu thăm chú Tần đang làm ăn buôn bán ở đó, trước khi đi cậu ta có gọi điện chào tôi, vội vội vàng vàng, tôi chỉ nhớ liệt kê ra một loạt những ca sĩ nổi tiếng để nhờ cậu ta mua đĩa giúp, chuyện Lưu Văn Văn không biết tôi đã vứt ở xó xỉnh nào rồi. Tôi nghĩ, vẫn nên tin vào con mắt nhìn người của Tần Xuyên, cỏ phải cậu ta chưa gặp người đẹp bao giờ đâu, bên cạnh có một người chị xinh đẹp, duyên dáng đạt tới cấp độ cực phẩm như thế, lẽ nào cậu ta lại để mắt tới kiểu con gái nham hiểm giống hệt Medusa như Lưu Văn Văn.

Không có Tần Xuyên kỳ nghỉ hè của tôi trở nên nhàm chán, Đại Long đến tìm tôi một lần, lập tức bị đột tử bởi ánh mắt lạnh như băng của bà nội tôi, từ đó về sau tuyệt đối không dám đến nhà nữa. Tôi cũng ngại không muốn ra ngoài, hằng ngày nằm dài ở nhà gặm ngô, ăn dưa hấu, dayh Tiểu Du nói, kết quả không được lí tưởng cho lắm, cuối cùng con bé không gọi tôi là “Kiều Kiều Zai Zai” nữa mà đổi thành “Kiều Kiều này này”.

Sinh nhật của tôi sau sinh nhật Tần Xuyên mười một ngày, tôi mùng 8 tháng 8, cậu ta sinh 28 tháng 7, đều thuộc cung Sư tử, chẳng trách từ nhỏ chúng tôi đã “tăng động” như thế. Hồi còn ở viện tử, người lớn vì muốn nhanh gọn, hằng năm đều tổ chức sinh nhật cho chúng tôi vào một ngày. Về sau Tần Xuyên chuyển đi, lần này cậu ta đang ở Quảng Châu nên đành thôi vậy. Sáng sớm mùng bảy bà nội hỏi tôi ngày mai muốn ăn gì để bà dậy sớm đi chợ, tôi uể oải bảo: “Tùy bà ạ, bà đừng làm mì trộn nước sốt là được, không ngon lại cứ bắt cháu ăn bằng hết.”

“Vô ơn! Cháu chẳng biết tốt xấu gì cả!”

Thấy bà nội lại sắp bắt đầu giáo dục cách mạng, may thay chuông điện thoại reo, tôi như vớ được phao cứu mệnh, bà nội nghe điện xong bực bội đưa cho tôi, “Tìm cháu.”

Suốt mùa hè tôi chẳng nhận được cuộc điện thoại nào, đang thắc mắc không biết là ai tìm thì nghe thấy giọng Tần Xuyên thối: “Bổn đại gia về Bắc Kinh rồi!”

“Cậu về rồi?!” Tôi lập tức ngồi phắt dậy.

“Quảng Châu đúng là nơi chẳng ra gì, vừa nóng vừa buồn, tôi và bà nội chịu không nổi nên đã về trước rồi.”

“Thế mua được đĩa Tự tiện của Vương Phi không?”

“Mua rồi mua rồi!”

“Còn Tuyết lang hồ của Trương Học Hữu?”

“Có.”

“Thế Đỏ của Trương Quốc Vinh, còn cả đĩa của Pham Hiểu Huyên…”

“Trời ạ mua hết rồi! Nói xong chưa hả? Chẳng thèm hói tôi một câu chỉ mãi hỏi đĩa của cậu thôi, vốn định ngày mai sinh nhật rồi đưa cho cậu nhưng thế này thì tôigiữ dùng thôi.”

“Đừng đừng đừng!” Tôi cười gian, “Vậy ngày mai gặp nhau ở đâu?”

“Công viên giải trí Bắc Kinh!”

“Được, chín giờ gặp nhau ở cổng phía Bắc nhé.”

“Ừ, Kiều Kiều này…” Tần Xuyên hình như còn định nói gì nữa, nhưng cứ ấp a ấp úng.

“Chuyện gì?”

“Thôi, ngày mai gặp rồi nói, cậu đừng đến muộn đấy!”

“Biết rồi, bảo Đại Long mua đồ ăn sáng!”

Hơi nóng của mùa hè như tan thành mây khói theo cuộc điện thoại của Tần Xuyên, cả người tôi nhẹ nhõm mát rười rượi. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mọi người bảo tôi vô tâm vô tính cũng không sai, tôi không hề phát hiện ra điểm khác lạ của Tần Xuyên, khi ấy tôi chỉ mãi vui nghĩ rằng, ngày mai tôi sẽ có một ngày sinh nhật vui vẻ.

Vừa đến cổng phía Bắc của công viên giải trí Bắc Kinh tôi đã nhìn thấy Lưu Văn Văn.

Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng, đứng đó như cây đón gió, người đi qua đi lại đều không kiềm được mà liếc mắt nhìn cô ta đầy ngưỡng mộ, hình như Lưu Văn Văn cũng đã quen với việc bị chú ý, chỉ tới khi phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô ta mới mỉm cười tự đắc.

Nụ cười đó giống hệt với nụ cười khi cô ta nói: “Chờ xem.”

“Chúc mừng sinh nhật.” Lưu Văn Văn quan sát tôi rất kỹ, giống như đang đứng trước con mồi thú vị, chỉ sợ bỏ lỡ mất sự giãy giụa của nó.

“Cảm ơn, nhưng, tôi nhớ là hình như tôi không mời cậu đến.” Tôi ngang ngạnh đáp.

“Vậy nên người mời tôi là ai chắc cậu cũng đoán ra rồi nhỉ.” Lưu Văn Văn chớp chớp mắt.

“Tôi…”

“Văn Văn!”

Những lời phản kích vừa nghĩ ra còn chưa kịp nói hết, đã bị tiếng gọi vang lên từ phía sau của Tần Xuyên đập quay trở lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì, đây là lần đầu tiên cậu ta gọi Lưu Văn Văn là Văn Văn, bình thường chẳng phải gọi cả họ cả tên ư?

Lưu Văn Văn nhẹ nhàng lướt qua tôi đi về phía Tần Xuyên, hai người họ đứng trước mặt tôi, tôi giật lùi về phía sau ba bước, nhìn nhìn, ngó ngó, lẳng lặng gật đầu, miễn cưỡng cũng có thể gọi là trai xinh gái đẹp, thật đẹp đôi.

“Cậu làm gì thế?” Tần Xuyên bối rối khi bị tôi nhìn từ trên xuống dưới, đưa tay kéo tôi đứng về vị trí cũ.

“Chính tôi cũng đang muốn hỏi cậu làm gì thế, chơi trò tiền trảm hậu tấu à?”

“Tạ Kiều, cậu nhịn tôi một hai câu thì chết chắc?” Tần Xuyên đỏ mặt.

“Ừ đấy! Nói đi, rốt cuộc là thế nào?” Tôi hít một hơi, khoanh tay trước ngực hỏi.

“Bọn tôi yêu nhau.” Lưu Văn Văn ngượng ngùng đáp bằng giọng vô cùng dịu dàng. Tôi rùng mình, người nổi đầy da gà.

“Tôi hỏi cậu cơ mà?” Tôi chỉ nhìn Tần Xuyên.

“Trời ạ, hỏi gì mà hỏi, thì là thế đấy.” Tần Xuyên bắt đầu lúng túng, vừa khéo Đại Long chạy tới, Tần Xuyên lập tức chuyển đề tài: “Đại Long, sao mày đến muộn thế hả?”

Đại Long vừa lau mồ hôi vừa đáp: “Em đi mua đồ ăn sáng còn gì, ăn bánh kếp thôi mà còn lắm yêu cầu! Riêng lão đại hai trứng gà, của Kiều Kiều vỏ không được quá giòn, để xem nào…của chị dâu không cho hành!”

Cách xưng hô của Đại Long với Lưu Văn Văn khiến tôi ngẩn ra, Lưu Văn Văn lại chẳng xấu hổ, vui vẻ đón lấy bánh từ tay Đại Long.

“Đại Long, cậu cũng biết họ…” Tôi chỉ Tần Xuyên và Lưu Văn Văn.

“Biết chứ, lão đại vừa về đã phái tôi đến bảo vệ chị dâu rồi.” Đại Long thật thà.

“Thì ra chỉ mình tôi là chẳng biết gì.” Tôi cười nhạt.

“Vì mình ngại nói với cậu nên mới bảo Tần Xuyên nói. Mình nghĩ dù sao đến ngày sinh nhật cậu cũng biết thôi.” Lưu Văn Văn chủ động giải vây cho Tần Xuyên.

Nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô ta, chỉ có tôi mới hiểu ý nghĩa thực sự của “lời thoại” vừa rồi chính là: “Thế nào? Sinh nhật thế này đã đủ surprise chưa?”

“Thứ lỗi tôi không thể nhận!” Tôi cũng dùng ánh mắt để đáp trả.

Hai người con trai kia vốn không thể nhìn thấu vở kịch đang diễn ra trong nội tâm của chúng tôi, Tần Xuyên hô hào gọi mọi người cùng vào, lúc mua vé, cậu ta còn khoác vai tôi, “Thế nào, cậu còn nói không ai thèm thích tôi nữa không? Tôi muốn có bạn gái, chuyện thật đơn giản, với tay là có…”

Tôi hất tay cậu ta ra, trừng mắt lườm, “Ngu chết đi được!”

Tần Xuyên xuýt xoa kêu ầm lên, Lưu Văn Văn đi đến cạnh tôi, hạ giọng hỏi đầy đắc ý: “Thế nào?”

“Làm khó cho cậu quá, chỉ vì ghét tôi mà đành phải thích tên ngốc kia.” Tôi khinh miệt sải bước đi lên phía trước, không thèm quan tâm tới hai kẻ đằng sau nữa.

Ngày hôm ấy tôi chơi những trò mà bình thường không dám chơi như tàu lượn,…cứ trò gì kích thích là tôi chơi.

Lúc lao từ trên cao xuống, tôi ngửa cổ lên trời gào lớn, nếu không làm vậy tôi sẽ không tống được nỗi buồn bực trong lòng ra ngoài.

Nhưng Lưu Văn Văn xuất hiện khắp mọi nơi xung quanh tôi, chỉ cần có cô ta, tôi còn phải buồn bực dài dài.

Lúc chơi trò cướp biển, Tần Xuyên khó khăn lắm mới chiếm được chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, cô ta liền chớp chớp mắt đi đến bảo ngồi sau sợ, rồi chen vào giữa tôi và Tần Xuyên, cả người dính sát vào người cậu ta như sợ tôi không nhìn thấy.

Lúc mua kẹo bông,, vốn mua mỗi người một cái là xong, nhưng Lưu Văn Văn lại bảo sợ đồ ngọt nên nhất định đòi ăn chung với Tần Xuyên, cậu cầm cho tôi ăn một miếng tôi lại cầm cho cậu ăn, cây kẹo bông ngon lành bị hai người họ liếm qua liếm lại phát buồn nôn.

Buổi trưa vốn định mua ít đồ ăn vặt cho qua bữa, nhưng Lưu Văn Văn lại “mưu đồ” lôi một hộp cơm to từ trong cặp sách ra, bên trong có bánh mì gối, trứng rán, cơm rang, salat… trên miếng bánh mì còn có chữ “Xuyên” viết bằng tương cà. Tôi vờ như không nhìn ra, cầm dĩa xiên luôn miếng bánh, hỏi số 3 nghĩa là gì, Lưu Văn Văn lập tức giật miếng bánh từ tay tôi đưa cho Tần Xuyên, nói chữ “Xuyên” này cho cậu ta, bên trong còn kẹp thịt đấy. Tần Xuyên đắc ý ăn rất ngon lành, tôi ăn thứ gì cũng muốn nôn. <Số 3 và chữ Xuyên trong tiếng Trung viết gần giống nhau>

Chơi đến chiều, Đại Long hỏi buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu, tôi thầm nghĩ, bắt tôi phải ngồi đối diện với hai người họ chắc cả đời này tôi không ăn nổi cơm, thế là vội vàng từ chối bảo muốn về nhà ăn mì trường thọ do bà nội làm.

“Tôi còn định mua bánh ga-tô cho cậu cơ.” Tần Xuyên tiếc nuối nói.

“Không cần, thật sự không cần!” Cứ nghĩ đến màn cắt bánh, Lưu Văn Văn không chừng lại giở trò sến súa gì đó là tôi thấy rùng cả mình.

“Thế để tôi đưa cậu về!”

“Cũng không cần, cậu đưa bạn gái cậu về đi!” Tôi chỉ chỉ Lưu Văn Văn.

Có lẽ nghe thấy Tần Xuyên bảo đưa tôi về Lưu Văn Văn thoáng không vui, nhưng cô ta lập tức tỏ vẻ biết điều, tươi cười, “Không sao, bọn mình cùng đưa cậu về.”

Cô ta cố tình nhấn mạnh chữ “cùng”, tôi vội vã xua tay, “Không không không, thật cảm ơn quá, nhưng không cần đâu.”

“Lão đại, chị dâu, hai người ở lại chơi thêm một lúc đi, em đưa Kiều Kiều về.” Đại Long vẫn nhiệt tình một cách ngu ngốc.

“Không ai phải đưa cả, mọi người cứ chơi đi, tôi phải về rồi, thế nhé, bye bye!”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt họ, rồi một mình chạy khỏi công viên giải trí Bắc Kinh. Chắc do cả ngày bêu nắng nên bị cảm, trưa lại không ăn uống tử tế thế là dạ dày cồn cào, đi tới cửa tôi không thể chịu nổi nữa, vừa không muốn bước vừa không nhấc nổi chân mà bước.

Tôi ngồi xổm xuống, lưng bị mặt trời thiêu cho nóng rát, tôi biết lần này chẳng có ai đuổi theo mình nữa.

Nước mắt chảy tràn rơi xuống đất, chưa tới năm giây đã bốc hơi, cuối cùng tôi cũng đã được nếm mùi “lợi hại” của Lưu Văn Văn, chiêu mà cô ta tung ra trên sân thượng ngày hôm ấy, sớm đã đánh cho tôi bị nội thương, xuyên không khí, xuyên thân thể, xuyên nội tạng, cuối cùng phá nát kết giới trong suốt mà tôi cẩn thận giữ gìn bao năm nay. Những mảnh vỡ của kết giới xinh đẹp trong suốt như thủy tinh, rơi vào trái tim tôi, đau nhói.

Tôi đạp xe về nhà như kẻ mất hồn, vừa đến cổng viện tử thì ngửi thấy mùi mì trộn nước tương, quả nhiên, dù có khó ăn đến đâu thì người nhà vẫn luôn là người yêu thương tôi nhất, tôi hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào, đang định nũng nịu với bà nội vài câu cho bà vui, ai ngờ người ngẩn ra tại chỗ.

Dáng anh Tiểu Thuyền thẳng tắp, cứ như anh vẫn luôn đứng đó chưa từng đi xa bao giờ.

“Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật.”

Tôi đã nhìn thấy mặt trời của mình, hơi ấm tỏa ra từ anh xua tan giá lạnh và sự tối tăm, những mãnh vụn của kết giới hồi phục lại nguyên trạng trong nháy mắt, mọi thứ đẹp đẽ như thuở ban đầu.

Thế giới của tôi cuối cùng cũng có được một thánh địa, là nơi mà Lưu Văn Văn mãi mãi không thể đặt chân lên được.

Tôi gần như bổ nhào về phía anh Tiểu Thuyền, tới gần mới phát hiện, anh lại cao lên rất nhiều, tôi phải ngửa cổ ngẩng đầu mới có thể nói chuyện được với anh. Anh Tiểu Thuyền vẫn đẹp như thế, dáng vẻ non nớt trẻ con không còn nữa, thay vào đó là những nét tuấn tú chững chạc của một thiếu niên. Chiếc áo sơ mi của anh vẫn được giặt trắng tinh, cả người anh trông rất sạch sẽ, gọn gàng, tới mức khiến người đối diện phải cảm thán: Sao trên thế giới này lại có một chàng trai tuấn tú tới thế chứ, sao tôi có thể may mắn tới vậy, được làm bạn với anh?

“Kiều Kiều của chúng ta lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp.” Anh Tiểu Thuyền nhìn tôi dịu dàng.

“Anh Tiểu Thuyền, anh gạt em, em đợi mãi mà anh không về tìm em. Bây giờ DST cũng bị hủy bỏ rồi, cuối cùng em đã biết một giờ đó đi đâu, nhưng không biết anh đã đi đâu?”

“Anh xin lỗi, Kiều Kiều.”

“Anh không biết năm lớp 6 em trông thế nào, lớp 7 thế nào, lớp 8 thế nào, anh sẽ không bao giờ được thấy em của những năm đó nữa!” Tôi bắt đầu làm nũng.

“Đúng vậy, thật tiếc quá. Sau này năm nào anh cũng về thăm em, tuyệt đối không bỏ lỡ Kiều Kiều của năm nào cả.” Anh Tiểu Thuyền xoa đầu tôi giống hệt như hồi còn nhỏ.

“Được rồi, đừng có quấn lấy Tiểu Chu nữa. Tiểu Chu đợi cháu hơn nữa ngày rồi đấy, vừa giúp bà chuẩn bị vừa nhặt rau, thế mà còn chưa ăn được miếng mì nào, mau vào nhà đi, rửa tay ăn cơm.” Bà nội gọi chúng tôi.

So với Tần Xuyên, anh Tiểu Thuyền nhận được sựđón tiếp hoàn toàn khác khi đến nhà tôi. Cả nhà tôi đều rất quý anh, từ nhỏ đã được khen là hiểu chuyện, thấu tình đạt lý. Ngồi ăn cơm, người lớn tranh nhau gắp thức ăn cho anh, chẳng mấy chốc mà bát anh đầy có ngọn, nhìn cứ như sinh nhật anh chứ không phải sinh nhật tôi. Ăn cơm xong, người lớn trong nhà giữ anh lại nói chuyện, nhờ vậy mà tôi mới biết, sau đó anh còn chuyền nhà thêm lần nữa, từ Thái Dương cung đến Thông Châu, cách nhà tôi rất xa, phải đổi mấy lần xe mới đến. BÌnh thường tôi chỉ cần mua vé tháng dành cho học sinh mất mười tệ, anh Tiểu Thuyền phải mua vé tháng mất hai mươi tệ vì ở khu vực ngoại thành. Nhưng anh Tiểu Thuyền vẫn rất cừ, anh thi đỗ vào trường trung học Tứ Trung Tây Thành, trường trung học tốt nhất Bắc Kinh. Mặc dù hiện giờ vất vả, hằng ngày đi đi về về rất xa nhưng anh Tiểu Thuyền chẳng hề kêu ca, ai cũng bảo anh có chí, anh giỏi.

Mãi mới chờ cho người lớn hỏi đông hỏi tây xong, tôi vội vàng kéo anh Tiều Thuyền vào phòng nói chuyện.

Tôi cho anh xem những bức ảnh chụp tôi vào khoảng thời gian anh bỏ lỡ, cho anh xem quyển album tem tôi sưu tập, kể cho anh nghe bao nhiêu chuyện thú vị mà tôi biết, chỉ hận không thể đổ hết những thứ trong đầu mình sang cho anh.

“Em và Xuyên Tử bây giờ vẫn được chơi cùng nhau, thích thật đấy.” Nghe tôi kể về Tần Xuyên, đương nhiên tôi đã lượt bỏ bớt đoạn liên quan tới Tôn Thái, những lời dành cho Tần Xuyên cũng chẳng có lời nào tử tế.

“Thích gì mà thích, cậu ta chọn người mà em ghét nhất làm bạn gái, anh Tiểu Thuyền, anh không nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý, diễu võ dương oai của cậu tâ đâu, em chỉ hận không thể bóp chết cậu ta.” Tôi tức tối.

“Cậu ấy có bạn gái rồi?” Anh Tiểu Thuyền ngạc nhiên.

“Lại không, em còn đang thắc mắc sao lại có người thích cậu ta đấy. Em kể cho anh nghe, cô ta không bình thường, chắc chắn não bị kẹp cửa rồi, cô ta ấy à…” Tôi thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi rồi đột nhiên ngừng bặt, tôi nghĩ đến một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng, quan trọng hơn chuyện Tần Xuyên và Lưu Văn Văn yêu nhau cả vạn lần.

“Anh Tiểu Thuyền, anh…anh có bạn gái chưa?” Tôi thận trọng hỏi.

Mặt anh Tiểu Thuyền lập tức đỏ bừng, anh vội vàng xua tay, “Anh…anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ấy, Kiều Kiều, em cũng chăm chỉ học hành đi, thi đỗ đại học là quan trọng nhất.”

Tảng đá trong lòng tôi vỡ vụn, tôi gật mạnh đầu, lòng như nở hoa, “Anh Tiểu Thuyền thật tuyệt, em biết anh không giống tên Tần Thủy Hoàng thối kia mà.”

“Nhưng anh thấy hai đứa em giống hệt hồi còn nhỏ, ngày nào cũng dính lấy nhau, ngày nào cũng cãi cọ, nhưng không ai xa được ai.” Anh Tiểu Thuyền cười nói.

“Ai không xa được cậu ta? Anh Tiểu Thuyền, em không xa được anh!”

Khi hùng hổ nói ra câu đó, trái tim tôi đập thình thịch, nhưng anh Tiểu Thuyền không nhận ra, anh chỉ cười vuốt vuốt tóc tôi,“Thế thì chăm chỉ học hành, cùng thi vào một trường cấp III với anh.”

Anh Tiểu Thuyền nói vậy như mở ra một cánh cửa sổ mới cho tôi, khiến tôi ngẩn người. Ở trường thì bị bắt nạt, bị xa lánh, người tôi thích lại chẳng thích tôi, ngay cả bạn thân cũng bị đứa con gái mình ghét nhất cướp mất, tôi càng ngày càng trở nên đáng thương, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng vẫn còn một con đường tươi sáng phía trước ngược hẳn với những thứ tăm tối tôi đang phải chịu đựng bây giờ, và ở nơi đó có anh Tiểu Thuyền mà tôi thích!

Mắt tôi sáng lên, chưa bao giờ tôi thấy người mình ngập tràn hy vọng như vậy, tôi nhìn anh Tiểu Thuyền nói như hứa: “Anh Tiểu Thuyền, em nhất định sẽ học cùng một trường cấp III với anh!”

“Được.”

“Anh Tiểu Thuyền, lần này tới lượt anh đợi em!”

“Ừ! Anh đợi em!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv