Đêm nay Tống Vĩnh Kỳ chưa trở về, Thái hậu bệnh nặng, chàng vào cung hầu bệnh. Hoàng đế chủ trương muốn Ôn Yến vào cung trị bệnh, nhưng bị Thái hậu từ chối.
Năm ngoái Thái hậu ngã một lần, bị thương ở đầu, thị lực liền bắt đầu giảm sút, sau này thời gian dần trôi liền không nhìn thấy đồ vật. Chỉ là cá tính bà hiếu thắng, cho dù không nhìn thấy lại càng muốn giả vờ nhìn thấy ở trước mặt cung nhân, lảo đảo mấy lần, tính khí của bà liền bắt đầu trở nên nóng nảy, không cho bất luận ngự y nào trị liệu cho mình, nói sớm muộn cũng chết một lần, làm sao phải kéo lấy mệt mỏi khổ cực như vậy. Vì vậy bà đã không trị liệu còn không uống thuốc, nói trắng ra là đang chờ chết.
Khi mới bắt đầu, Hoàng đế còn thừa dịp sau khi bà ngủ lén để ngự nghi chữa trị giúp bà, chỉ là sau khi bị mù, lỗi tai lại càng thêm vô cùng linh mẫn, bị bà phát hiện, liền nổi nóng ngay tại chỗ, ném hết gối đầu xuống đất chửi mắng Hoàng đế ầm lên: “Ngươi còn muốn ai gia chịu khổ thêm bao lâu? Ai gia muốn chết cũng không được sao?Cứ để ai gia vui vẻ mà đi, đừng giày vò ai gia nữa, trừ phi, các ngươi có thể chữa khỏi mắt cho ai gia.”
Đây là lần đầu tiên bà thừa nhận mình bị mù, sau khi nói xong liền gào khóc: “Tiên Đế, ngài vẫn nên mau chóng mang thần thiếp đi đi, thần thiếp không muốn ở lại trên đời này nữa, chịu khổ như vậy còn không bằng chết!”
Trải qua lần này, Hoàng đế làm sao còn dám sắp đặt ngự y chẩn bệnh cho bà? Chỉ là mỗi sáng mở mắt cho bà dùng cháo nóng, nhưng mà không có bất kỳ hiệu quả trị liệu này, người bà càng ngày càng gầy hơn. Sau mấy ngày mưa to liên tiếp, thân thể bà cũng bắt đầu đau nhức, càng không thể chịu nổi, tính khí càng ngày càng nóng nảy, có một lần bị đau thắt lưng, bà xuống giường bị trở ngại, mị ma ma giữ chặt, ma ma quỳ trên mặt đất khóc cả nửa ngày mới gạt bỏ được suy nghĩ không muốn sống của bà.
Cảnh tượng chủ tớ hai người ôm nhau khóc rống lên khiến Hoàng đế nghe tin mà chua xót, xoay người đi ra ngoài, sau này không dám làm trái lại ý tứ của Thái hậu nữa.
Sau lần náo loạn này, bệnh tình của Thái hậu tăng lên, hai ngày nay nằm trên giường không thể đứng dậy. Hoàng đế lo lắng cho thân thể Thái hậu, nên cũng không nhớ đến chuyện hỏi ý tứ của Ôn Yến.
Mưa to tạnh được hai ngày, buổi chiều hôm đó, thời tiết lại bắt đầu sầm xuống. Hoàng đế đứng dưới hiên bên ngoài ngự thư phỏng, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm u ám, trong không khí đã mang theo mùi vị của hơi nước, bên trong ẩm ướt lộ ra mùi vị mốc meo. Tâm trạng của ông ấy bực bội, nói với Tiểu Đức Tử: “Mời quốc sư vào.”
Rất nhanh quốc sư đã đến, Hoàng đế thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái, xoay người tiến vào ngự thứ phòng.
Quốc sư cùng theo vào, đồng thời thuận tay đóng cửa.
Hoàng đế nôn nóng bất an hỏi: “Rốt cuộc ngươi tính ra chưa? Mưa to liên tục nửa tháng, cây trồng nông nghiệp bách tính gieo trồng đều không sống được, tiếp tục như vậy, năm nay cũng đừng hòng thu thuế má. Bệnh của Thái hậu cũng ngày càng nặng, tiếp tục như vậy, không quá ba ngày…!” Vẻ mặt ông ấy đoan chính lạnh nhạt nói: “Trẫm lệnh cho ngươi lập tức tìm cách giải quyết việc này, mặc kệ cần bao nhiêu bạc, dùng bao nhiêu nhân lực, trẫm đều làm như lời ngươi yêu cầu.”
Quốc sư nói: “Hoàng thượng, trước đó vi thần đã từng nói, trận mưa này đến không bình thường như vậy, là bởi vì sao Tử Vi mờ mịt, Hoàng thượng sẽ có một kiếp nạn, bây giờ cũng không có biện pháp giải kiếp ngay lập tức, chỉ xem lúc nào kiếp số đến, Hoàng thượng, lúc này ngài nhất định phải đối xử tử tế với Cửu vương, bởi vì một khi hắn oán thần quá nhiều hoặc căm hận Hoàng thượng sẽ vô cùng hao tổn tình cảm huynh đệ, đến lúc đó, hắn cũng chưa chắc có thể cản kiếp thay Hoàng thượng. Còn nữa, Hoàng thượng mau chóng cưới quý nữ vào cung, trấn áp yêu nghiệt hậu cung, bệnh của Thái hậu mới có thể khỏi hẳn.”
“Chuyện phong phi nào có thể vội vàng?” Ánh mắt Hoàng thượng chợt lóe: “Còn có biện pháp khác có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu không?”
Dừng một chút, ông ấy lại hỏi: “Yêu nghiệt làm loạn trong hậu cung, phải chăng là quỷ ồn Ninh An Vương phi quấy phá? Trẫm nhớ lúc trước ngươi từng nói bảo trẫm phong Kỳ Nhi làm thái thử, cô ta chính là thái tử phi, từ đó, phải chăng có thể giải quyết?”
Quốc sư lắc đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần chưa từng nói Ninh An Vương phi là yêu nghiệt, ngược lại, quý nữ lần này cũng là do Ninh An Vương phi trong cõi u minh đưa đến bên người Hoàng thượng. Ngoại trừ vị quý nữ này, không ai có thể trấn áp yêu tà.”
“Trẫm là chân long thiên tử cũng không có biện pháp trấn áp yêu tà sao?” Hình như Hoàng đế có vẻ không vui.
Quốc sư lập tức quỳ xuống: “Vi thần không có ý này, chỉ là bây giờ long khí của Hoàng thượng có hại, sao Tử Vi mờ mịt, thật sự không nên chống lại yêu tà, chỉ có quý nữ vào cung mới là biện pháp tốt nhất.” Dừng một chút ông ta lại nói: “Thật ra, Hoàng thượng cũng không cần lập tức cho quý nữ vào cung phong phi, chỉ cần Hoàng thượng để quý nữ hầu bệnh tại Thọ Ninh cung cũng có thể tạo ra tác dụng trấn áp yêu tà, hơn nữa, tin tưởng chỉ cần quý nữ vào cung, không quá ba ngày, trận mưa này sẽ dừng.”
“Thật chứ?” Hoàng đế cực vui, lại hỏi: “Kiếp số này của trẫm phải chăng cũng có thể vì đó mà được giải?”
Quốc sư nói: “Kiếp số của Hoàng thượng khi nào đến, sẽ dùng phương thức nào đến, đều là thiên cơ không cách nào xem trộm, chỉ có thể sắp xếp Cửu vương vào cung, ở gần bên ngoài Hoàng thượng, lúc nào cũng có thể cản kiếp giúp Hoàng thượng, chỉ là tuyệt đối không thể nói toạc việc này ra, trừ vi thần và Hoàng thượng, tuyệt không thể có người thứ ba biết, nếu không sợ sẽ có biến.”
Hoàng đến im lặng trong chốc lát hô: “Tiểu Đức Tử!”
Tiểu Đức Tử đẩy cửa tiên vào, khom người nói: “Có nô tài!”
Hoàng đế nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, triệu Ôn đại phu và Cửu vương vào cung hầu bệnh, không có ý chỉ của trẫm không được xuất cung.”
Tiểu Đức Tử đáp lời: “Vâng, nô tài lập tức đi làm!”
Tống Vĩnh Kỳ đã ở trong cung hầu bệnh, chạng vạng tối, trời bắt đầu tí tách mưa, chàng lo lắng cho Ôn Yến, gọi Tiểu Tam Tử xuất cung nhìn xem.
Tiểu Tam Tử mới đi ra cửa Thọ Ninh cung liền nhìn thấy Ôn Yến và Cửu Vương gia cùng nhau đi vào.
Quần áo của Ôn Yến ướt nửa, tóc dán trên trán, nước nhỏ giọt xuống dưới, có lẽ là đi ra ngoài vội vàng, cũng không mặc áo choàng, lạnh đến mức môi cô hơi run rẩy. Loading...
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy cực kỳ đau lòng, nhưng phụ hoàng mẫu hậu và một đám phi tần vẫn đang ở trong Thọ Ninh cung, chàng cũng không thể làm quá nhiều.
Hoàng đế nhìn bộ dạng chật vật này của Ôn Yến, lập tức nổi giận nói với Tiểu Đức Tử: “Bên ngoài trời mưa, vì sao không mang ô? Còn không nhanh đi đốt lò sưởi tay và lấy áo choàng đến? Xem toàn thân Ôn đại phu và Vương gia đều bị ướt, phát hiện sao không làm việc!”
Hoàng hậu hơi liếc mắt, trên mặt hiện lên một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nàng ta lại cười nói: “Ôi, Cửu vương của chúng ta đến rồi!”
Cửu vương và Ôn Yến cùng nhau vào điện, Cửu vương chắp tay thi lễ: “Tham kiến hoàng huynh, tham kiến hoàng tẩu, bái kiến các vị hoàng tẩu.”
Dung phi nương nương lại cười nói: “Nhớ đến lần trước Cửu Vương gia hồi kinh thì đã là chuyện của năm năm trước rồi, dường như trên mặt Cửu Vương gia không để lại bất kỳ dấu vết thời gian gì, thật không hổ danh xưng đệ nhất mỹ nam hiện nay!”
Trên mặt Cửu vương mang theo biểu cảm nho nhã nói: “Dung phi tẩu tử, ngài nói lời này, chỉ sợ có người sẽ ghen đó.”
Hoàng đế cười ha ha: “Hoàng đệ quá coi thường trẫm rồi? Trẫm hẹp hòi như vậy sao?”
Dung phi cũng đỏ mặt nói: “Chỉ toàn nói bậy, lại nói đệ cũng trưởng thành rồi, khi nào lập gia đình? Một mạch Cửu vương đệ cũng phải sinh con kế thừa thôi.”
Cửu vương ngang ngạnh cười nói: “Thành thân? Thần đệ mới không ngu ngốc như hoàng huynh đâu, mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, không tìm được một người xinh đẹp nhất, thần đệ sẽ không nguyện ý tùy tiện giao phó cả đời mình cho ai đâu.”
Tiểu Đức Tử lệnh cho cung nữ mang áo choàng và lò sưởi tay đến, Cửu vương và Ôn Yến mỗi người một cái. Ôn Yến vẫn luôn bị bỏ qua ở nơi đó, cũng không dám trao đổi ánh mắt với Tống Vĩnh Kỳ, đành phải cầm lò sưởi tay lúng túng đứng đó.
Cửa lớn mở ra, gió mang theo hạt mưa mạnh mẽ thổi vào, màn trướng màu vàng trong điện bị gió thổi tung lên, màn trướng tùy tiện bay phấp phới trên không trung đại điện, phát ra âm thanh vù vù.
Ôn Yến cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Thái hậu bệnh nặng, không phải nên hầu hạ trong tẩm điện sao? Sao mọi người còn ở nơi này đùa giỡn? Chẳng lẽ Thái hậu bệnh nặng chỉ là ngụy trang? Cô nhớ đến lão thái thái từ ái này, thật hy vọng đây chỉ là một âm mưu lừa cô và Cửu vương vào cung. Muốn lừa Cửu vương vào cung, cô hiểu rõ, bởi vì Hoàng đế kiêng kị chàng ta, luôn phải giữ ở bên cạnh mình mới yên tâm. Trong lòng cô nặng nề, cảm thấy sớm muộn Cửu vương sẽ bị Hoàng đế sát hại. Chỉ là bây giờ cô không rảnh thương cảm cho Cửu vương, bởi vì, bây giờ tự bản thân cô cũng khó đảm bảo.
Tống Vĩnh Kỳ đứng ở bên cạnh Hoàng đế, chàng vẫn luôn nhìn Ôn Yến, trong con ngươi lộ ra sốt ruột và lo nghĩ, Ôn Yến ngẫu nhiên nhìn chàng một cái, thấy chàng đang nhìn mình vội vàng dời ánh mắt, sợ bị người ta phát hiện việc bọn họ nhìn trộm lẫn nhau.
Tống Vĩnh Cung và Vương phi cũng đến, Tống Vĩnh Cung ôm An Nhiên, Ôn Yến hơi đi sang bên cạnh một chút, cúi thấp đầu không nhìn vợ chồng bọn họ.
Tống Vĩnh Cung đặt An Nhiên xuống, An Nhiên liền đứng trước mặt Ôn Yến, Ôn Yến cúi thấp đầu nên dễ dàng nhìn thấy thân thể nho nhỏ của nó, hôm nay nó mặc một bộ áo bông thêu hoa màu xanh, chân đi giày nhỏ da dê, thân thể nho nhỏ khẽ gập, quỳ xuống, bập bẹ nói: “An Nhiên tham kiến hoàng tổ phụ, tham kiến hoàng tổ mẫu, tham kiến các vị tổ mẫu!”
Vẻ mặt Hoàng đế vui vẻ đưa tay ra nói: “An Nhiên đến, cho trẫm ôm nào!”
An Nhiên uốn éo người bò lên trên gối Hoàng đến, Hoàng đế hôn lên mặt ông ấy một cái, cười nói: “An Nhiên của chúng ta ngày càng đẹp trai.”
Dung Phi cũng rất vui vẻ tiếp lời: “Hoàng thượng nói gì vậy? Mới ba tuổi sao có thể nói là đẹp trai? Đáng yêu thì còn được, có phải không An Nhiên?”
An Nhiên quay đầu nhìn Dung phi, nghiêm trang nói: “An Nhiên đẹp trai giống phụ vương, mẫu phi nói.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, An Nhiên cũng không nhịn được mỉm cười, cô dùng ánh mắt yêu thương nhìn An Nhiên, tiểu hoàng tôn này, tiểu hài tử, tiểu bảo bối, là nghĩa tử của cô đó, là sinh mệnh nhỏ bé một tay cô nhặt về! Thật tốt, lại cảm giác này thật khiến người ta vui vẻ.
Hoàng đế ngẩng đầu chạm vào ánh mắt yêu thương của Ôn Yến, nhớ đến quốc sư nói nàng sẽ sinh thái tử cho mình, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, lại lập tức sinh ra mấy phần mong đợi.
Tống Vĩnh Kỳ đứng ở bên cạnh ông ấy, nhìn thấy ông ấy nhìn chằm chằm Ôn Yến như vậy, trong mắt liền toát ra lửa giận, hận không thể lập tức mang Ôn Yến rời đi.
Lúc này trong nội điện truyền đến tiếng ho khan, Hoàng đế sầm mặt lại, tiếng cười lại càng vang dội: “Được rồi, An Nhiên, chúng ta đi thăm hoàng thái nãi nãi một chút.”
An Nhiên vui vẻ nói: “Được, đi thăm, đi thăm!”
Hoàng đế ôm An Nhiên đi vào nội điện, khi Hoàng đế đi vào, sắc mặt của mọi người đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt đong đầy vui cười trước đó lúc này đều đăm chiêu ủ dột. Ôn Yến cảm thấy kỳ quái, sao lại thế này?
Hoàng đó xoay người hô một tiếng: “Ôn Yến, nàng cũng vào!”
Ôn Yến ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt kinh ngạc của các phi, cô cúi đầu nói: “Vâng!” Sau đó liền theo vào.
Tống Vĩnh Kỳ cũng muốn theo vào lại bị Hoàng hậu kéo lại, Hoàng hậu lắc đầu với chàng, ra hiệu chàng không cần đi vào.
Thái hậu nằm ở trên giường, chiếc áo dày cộm thuê hoa mẫu đơn che lấp cơ thể yếu ớt của bà, dưới chăn vừa dày vừa nặng, dường như không có thứ gì cả. Đầu bà gối lên chiếc gối bằng vải gấm, hai mắt trợn to, nhưng không có tiêu điểm nào. Sắc mặt nhợt nhạt đáy mắt sưng vù, môi tái nhợt khô ran, có chút tróc da, từ khóe miệng tràn ra giống như là nước miếng.
Trong lòng Ôn Yến rất kinh hãi, chỉ ba năm không gặp, từ một phu nhân ôn hậu mà nghiêm khắc, cũng đã sắp hấp hối, bộ dạng tiều tụy.
Tay bà gầy như cái móng gà sờ soạng ở trên giường, đỡ mép giường, muốn đứng lên, miệng nói: “Là An Nhiên của ai gia tới đó sao? An Nhiên…”
An Nhiên có lẽ là mấy ngày không thấy Thái hậu rồi, thấy bộ dáng này của Thái hậu, lại có chút sợ hãi, ôm chặt cổ Hoàng đế , không muốn đi qua.
Hoàng đế cười nói: “Mẫu hậu, là An Nhiên tới, còn không phải là do thằng bé nhớ lão tổ tông đó sao?”
Ma ma tiến lên đỡ Thái hậu, để cho cả người bà vùi ở đầu giường, đầu giường để hai cái đệm mềm, người bà hay tuột xuống, ngồi không yên.
Hoàng thượng ngồi ở trước giường, đặt An Nhiên ở mép giường, cầm tay Thái hậu, có chút nức nở nói: “Mẫu hậu, vì An Nhiên, vì trẫm, người phải tiếp tục chống đỡ !”
Thái hậu đưa tay sờ cái mặt béo mập của An Nhiên, An Nhiên bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, nó biết lão tổ tông thương yêu nó, cho nên cũng sẽ không sợ, đưa cái tay nhỏ bé mập mạp ra cũng véo mặt Thái hậu, nói: “Lão tổ tông muốn ăn thịt thì phải mập mạp!”
Mặt Thái hậu nhất thời đầy tia sáng, cười hết sức vui vẻ, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, giống như cái đuôi của con cá vàng, tỏ ra vô cùng ôn hậu, bà gật đầu: “Được, tốt, lão tổ tông ăn thịt, ăn thịt, nghe An Nhiên.”
Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Hôm nay trẫm dẫn theo một vị đại phu tới, thuật châm cứu của cô ấy rất giỏi, không thì, mẫu hậu cho cô ấy xem thử một chút?”
Sắc mặt Thái hậu đột nhiên trầm lại, người từ từ tuột xuống, nằm ở trên giường, nghiêng người đưa lưng về phía hoàng thượng, lạnh lùng nói: “Không cần, con đi ra ngoài đi, cũng không cần ở bên ngoài giả bộ tiếng cười cho ai gia nghe, ai gia biết ai gia sắp chết, mấy cô đó cũng không cười nổi, đừng làm khó bọn họ.”
Vẻ mặt Hoàng Đế khổ sở, ông không dám khuyên nữa, sợ chọc giận Thái hậu, tăng thêm bệnh tình của bà, ôm An Nhiên, nói: “Vậy mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Ông nháy mắt ra dấu với Ôn Yến, tỏ ý Ôn Yến đi ra ngoài. Ôn Yến chần chừ một chút, bỗng nhiên tiến lên cúi người hành lễ: “Tham kiến Thái hậu nương nương, nô tỳ do Hoàng thượng sai tới hầu hạ Thái hậu nương nương!”
Hoàng đế ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hiểu ý cô, ném một ánh mắt tán thưởng qua.
Thái hậu buồn rầu ừm một tiếng: “Bên người ai gia có đủ người hầu hạ rồi, có điều nếu là tâm ý của Hoàng đế, vậy thì ở lại đi.”
Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm: “Tạ Thái hậu nương nương!”
Hoàng đế nói với ma ma bên cạnh Thái Hậu: “Ma ma, ngươi tới phòng kho lấy một ít than đi, phòng này lạnh, trời lại mấy ngày liên tiếp mưa, đốt than lên đi.”
Ma ma biết Hoàng đế có lời muốn giao phó bà ta, liền cúi người nói: “Vâng, lão nô lập tức đi ngay!”
Vừa nói, liền cùng Hoàng Đế ra khỏi Tẩm Điện.
Hoàng Đế hạ thấp giọng nói với ma ma: “Ngươi tìm một cơ hội, phối hợp với Ôn đại phu để chữa bệnh cho Thái hậu, nhớ, nhất định phải cẩn thận, đừng làm Thái hậu không vui.”
Ma ma đỏ mắt nói: “Hoàng thượng hiếu thảo, lão nô quả thực yên lòng thay nương nương.”
“Làm cho tốt đi.” Hoàng đế nói.
Ma ma lên tiếng đáp lại lui xuống.
Trong Tẩm Điện, trừ Ôn Yến còn có mấy cung nữ khác ở bên cạnh. Ôn Yến thấy Thái hậu lại mở mắt ra ngẩn người, hơi trầm tư một chút, liền nói: “Nương nương, nô tỳ từ nhỏ đã học thuật đấm bóp, không bằng để cho nô tỳ giúp Thái hậu nương nương đấm bóp một chút, cũng xua tan được mệt nhọc.”
Thái hậu xoay người, con ngươi không có tiêu cự, nhàn nhạt nói: “Cũng được, nếu ngươi là do Hoàng Đế phái tới, tự mình phải cẩn thận, cơ thể ai gia đã không còn lành lặn, cứ để nó hiếu thuận, ngươi tới ngồi ở bên cạnh ai gia.”
Ôn Yến lên tiếng đáp lại, dè dặt đi tới, ngồi ở mép giường, cô chà xát hai tay, sau đó đặt trên huyệt thái dương của Thái hậu, Thái hậu có chút bất ngờ, nói: “Tay ngươi ngược lại rất ấm áp.”
Ôn Yến cười cười nói: “Thái hậu thấy thoải mái là được.” Cô nhẹ nhàng đấm bóp huyệt Thái dương, ngón tay thành thạo đảo quanh ở hốc mắt bà, vòng vo chừng mười vòng rồi dùng sức ấn huyệt Thái dương, tiếp theo sau đó lại đảo quanh ở hốc mắt, cứ như vậy kéo dài hai mươi lần. Thái hậu từ từ thanh tĩnh lại, hô hấp cũng dần dần đều.
Ôn Yến không dám tùy tiện châm cứu, bởi vì còn không biết bệnh tình của Thái hậu, càng không biết bà ấy mù là do đâu.
Cô mát xa đầu, thừa dịp bà ấy buông lỏng ngủ đi, giúp bà ấy xoa bóp ngón tay, sau đó theo ngón tay xoa bóp cổ tay, thuận thế đặt lên mạch đập, nhưng không thể dừng lại ở mạch đập quá lâu, bởi vì bà ấy rất nhạy cảm, tay cô chạm đến cổ tay bà ấy, bà ấy liền quẩy người một cái, Ôn Yến chỉ đành tiếp tục xoa bóp lên, cánh tay, bả vai, cho đến khi bà ấy từ từ buông lỏng.
Ma ma sau khi trở lại thấy Thái hậu ngủ rồi, hơi kinh ngạc, con ngươi mang theo ý khen ngợi nhìn Ôn Yến, giơ ngón tay cái lên.
Ôn Yến cười cười, nhẹ giọng nói: “Thái hậu ngủ rồi, tôi đi tìm ngự y hỏi bệnh tình một chút, nơi này nhờ ma ma trông coi.”
Ma ma gật đầu: “Đại phu đi nhanh đi!”
Ôn Yến xoay người đi ra ngoài. Trong đại điện, các phi tần đã tản đi, chỉ có Tống Vĩnh Kỳ và vợ chồng Tống Vĩnh Cung vẫn còn ở lại, An Nhiên có lẽ được phi tần ôm đi rồi.
Tống Vĩnh Kỳ tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Ôn Yến lắc đầu một cái: “Vẫn chưa biết, ta muốn tìm ngự y hỏi một chút.”
“Bổn vương đi với nàng!” Tống Vĩnh Cung nói.
Ôn Yến gật đầu: “Được!”
Tống Vĩnh Cung ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt nói: “Hoàng đệ đối với vị đại phu này thật đúng là quan tâm, không biết, còn tưởng rằng cô ta là ý trung nhân của hoàng đệ.”
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Cung, Trí Viễn Vương phi ở bên cạnh kéo tay áo chàng ta, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, tỏ ý chàng ta đừng nói.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Hoàng huynh nghĩ nhiều rồi.”
Cửu vương từ bên ngoài điện đi vào, trên mặt ông ta nén giận: “Lần này Bổn vương trở lại, thấy huynh đệ các ngươi dường như không thân thiết như ngày xưa nữa, có điều anh em mâu thuẫn nhỏ, nói ra là tốt, làm loạn giống như con nít, truyền ra ngòai cũng không sợ người ta chê cười sao, mau mau bắt tay giảng hòa đi.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Cửu vương, vẻ mặt hòa hoãn, nói: “Hoàng thúc, người hồi kinh tại sao không đến tìm cháu? Hiện giờ ở đâu?”
Cửu vương cười nói: “Hiện tại ở trong cung, hoàng huynh để cho bổn vương hồi kinh hầu hạ bệnh, dù sao bổn vương cũng sẽ không ở quá lâu, cho nên không trở về Cửu vương phủ. Cũng muốn đi tìm huynh đệ các ngươi, nhưng suy nghĩ sớm muộn ở trong cung cũng gặp, không cần phải gấp gáp.”
Tống Vĩnh Cung nói: “Đã lâu không gặp hoàng thúc, trong lòng cháu rất nhớ, không bằng tìm ngày, tới phủ cháu uống ly rượu đi!”
Ôn Yến nhìn nụ cười trên mặt Cửu vương, ông ta dường như đang cố hết sức hòa hợp quan hệ hai người họ, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, ông ta so với bất kỳ ai cũng hy vọng huynh đệ bọn họ bất hòa. Cô than nhẹ một tiếng, biết đau khổ và ủy khuất trong lòng chàng, hôm nay chàng phản kích, cũng là bị người ta ép không còn đường có thể đi.
Trí Viễn Vương phi cười nói: “Đề nghị của Hoàng thúc thật là tốt mà, thần thiếp cũng có một số chuyện liên quan đến Việt Châu muốn thỉnh giáo hoàng thúc, tối nay có thể cho phép thần thiếp cùng tham gia không?”
Cửu vương nhìn Trí Viễn Vương phi , cười nói: “Dĩnh Nhi vẫn thân thiện như trước, đương nhiên là được, phải nể mặt Dĩnh Nhi chứ.”
Trí Viễn Vương phi cười khanh khách: “Vậy thì thật quá tốt rồi.”
Tống Vĩnh Cung nhàn nhạt nói: “Hay là ngày khác đi, tối nay mưa, có lẽ sẽ không ngừng, gió rét hiu hiu, uống rượu cũng không có hứng thú!”
Cửu vương nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Kỳ Nhi thì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ mặt không đổi nói: “Hoàng thúc có thành ý như vậy, cháu nào dám không tới?”
Ôn Yến biết chàng là bởi vì nghe thấy Tống Vĩnh Cung nói không đi, chàng mới nguyện ý đi. Một khi Tống Vĩnh Cung cũng đi, chàng tuyệt đối sẽ vắng mặt.
Trí Viễn Vương phi nghe vậy, kéo ống tay áo của Tống Vĩnh Cung nói: “Vương gia, theo thiếp uống một ly đi, nếu có mưa, vậy thì đổi qua Tương Tư Các, đón gió nhìn mưa, uống rượu tâm sự, thú vị biết bao?”
Tống Vĩnh Cung yêu vợ, chưa bao giờ mà không nghe lời Vương phi , nghe nàng nói như vậy, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy, hỏi xem hoàng thúc đổi sang Tương Tư Các có vấn đề gì không? Người nàng yếu ớt, thời tiết lại giá rét, phải cẩn thận.”
Vương phi cười giống như mẫu đơn nở rộ, nói: “Hoàng thúc nhất định không có ý kiến!” Nàng ta nhìn Cửu vương, nói: “Có phải hay không? Hoàng thúc!”
Cửu vương cười khẽ: “Đương nhiên không thành vấn đề!” Ông ta lại nhìn Ôn Yến, như có điều suy nghĩ nói: “Ôn đại phu có muốn cùng đi không?”
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn ông ta: “Vương gia mời, sao có thể không đến?”
Cửu vương ừm một tiếng, xoay người đi vào bên trong điện.
Ôn Yến cùng Tống Vĩnh Kỳ tới thái y viện, cùng Thượng Quan ngự y bàn bạc bệnh tình của Thái hậu.
Thượng Quan ngự y nói: “Thái hậu sau khi té thị lực mới bắt đầu không rõ, có khi nhức đầu, đau đến mức không thể ngừng được, cơ thể khắp nơi đau nhức, nhưng cũng không có ngoại thương, phỏng đoán do đầu tụ máu, từng kê thuốc tan máu, uống vô không phản ứng, sau đó, thị lực dần dần kém, cho tới bây giờ, là hoàn toàn không nhìn thấy nữa.”
Ôn Yến đoán rằng chắc là sau khi té não ra máu, cục máu đè lên dây thần kinh, dẫn đến nhức đầu và không nhìn rõ đồ vật. Còn về cơ thể nhiều chỗ đau nhức, hẳn là lâu ngày uống thuốc tan máu mà ra, thuốc tan máu nhiều tính lạnh, lão nhân gia chưa chắc có thể chịu đựng. May mắn sau đó là kê thêm một số đơn thuốc nhẹ, cho nên mới không gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.
Chẳng qua là, bởi vì uống thuốc lâu ngày, dạ dày bị thương, bao tử kém, khả năng tiêu hóa cũng kém, thân thể hấp thụ không được dinh dưỡng, dĩ nhiên đã ốm đi. Cộng thêm mù, áp lực trong lòng mạnh mẽ, dẫn đến ù tai, thậm chí xuất hiện ảo giác, bà ấy sẽ cảm thấy ngày tháng của mình không còn nhiều, càng không muốn trị liệu nữa.
Muốn chữa trị cho Thái hậu, nhất định phải dời đi cục máu trong đầu bà, nhưng mà đây không phải cứ châm cứu là có thể làm được, bởi vì não bộ có tụ máu, máu này nhất định phải dẫn ra bên ngoài cơ thể. Đương nhiên một chút máu thì có thể thông qua uống thuốc hoặc những phương thức khác để cơ thể hút đi, nhưng hơn một năm rồi, cục máu vẫn còn ở đó, đôi mắt cũng từ nhìn đồ vật không rõ đến mù lòa, chứng minh khối máu này đang di động, cũng không cách nào hút ra, cho nên, phải phẫu thuật để lấy ra ngoài.
Nhưng Thái hậu căn bản không muốn chữa trị, ngay cả bắt mạch cũng nhạy cảm như vậy, chứ nói gì tới phẫu thuật. Hơn nữa, dụng cụ chữa bệnh không đầy đủ, cũng không có điều kiện giải phẫu lấy máu tụ ra bên ngoài.
Thượng Quan ngự y nhìn Ôn Yến, hỏi: “Ôn đại phu có cách gì không?”
Ôn Yến phiền não lắc đầu một cái: “Phải về nghiên cứu một chút, dùng thuốc không có tác dụng, tạm ngừng dùng thuốc đi, kê chút canh tẩm bổ, để cho Thái hậu uống, trước tiên phải bồi bổ cơ thể, rồi từ từ nghĩ cách sau.
Thượng Quan ngự y cau mày: “Thật ra thì bây giờ đã ngưng thuốc rồi, Thái hậu ăn uống không thấy ngon miệng, những ngày gần đây cũng chỉ ăn chút cháo.”
Ôn Yến nói: “Từ từ thôi, từ từ điều chỉnh!”
Thượng Quan ngự y do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ, ngày tháng không còn nhiều nữa!”
Ôn Yến lắc đầu: “Không, còn có hy vọng, tâm tình rất quan trọng, cơ thể bà ấy không có suy kiệt, điều dưỡng thích hợp, nghĩ biện pháp chữa khỏi mắt, bà ấy sẽ khá hơn.”
Thượng Quan ngự y không lạc quan: “Chỉ sợ chưa chắc là đơn giản như vậy, hiện giờ Thái hậu nương nương căn bản không cho chúng ta chữa trị.”
Ôn Yến suy nghĩ một chút, nói: “Nghĩ cách đi, lúc bất đắc dĩ nếu phải trói lại cũng phải làm.”
Thượng Quan ngự y sợ hết hồn, kinh hãi nhìn Ôn Yến, cái này, lá gan của nữ đại phu cũng lớn quá!