Bên ngoài phòng ngủ, thị vệ cầm trường kiếm trong tay xếp thành hai hường, trên tường bao cũng có một hàng thị vệ tay cầm cung tên, bày sẵn thế trận chờ địch, sợ thích khách đi rồi quay lại.
Đáy lòng Ôn Yến run rẩy, Tiểu Chi đẩy cửa cho cô, liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, có lẽ cảm thấy hơi kinh ngạc vì cô gái còn trẻ như vậy lại là đại phu.
Ngự y và Gia Cát Minh vây xung quanh giường, Tiểu Tam Tử cũng ở bên cạnh, còn có hai dược đồng thường trực trong phủ ngự y nữa, hai người đó trong tay bưng chậu đồng, toàn bộ nước bên trong đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Đời này Ôn Yến chưa từng sợ máu, nhưng lúc này cô lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trên mặt đất vương đầy vết máu cùng với mảnh quần áo của chàng do ngự y cắt xuống để chữa thương, mảnh quần áo bị dính máu và nước thuốc, đỏ vàng lẫn lộn, màu đỏ đó chói mắt như ánh mặt trời gay gắt buổi ban trưa, khiến mắt Ôn Yến đau nhói.
Ôn Yến lấy lại bình tĩnh, đi lên hỏi: “Tình hình thế nào rồi?” Đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt Tống Vĩnh Kỳ, hai mắt chàng nhắm lại, sắc mặt tái nhợt, là dấu hiệu mất máu quá nhiều, sau đó, ánh mắt chạm đến nửa người trên cởi trần của chàng, chỉ liếc mắt nhìn, cô đã như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, môi và tay đều run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
Người chàng hầu như đều bị máu tươi nhiễm đỏ cả, ba kiếm đâm rất sâu, bây giờ vẫn chưa cầm được máu, chỗ tim một kiếm, phần bụng một kiếm, chỗ lá gan một kiếm.
Ngoài những vết thương mới này, trên người chàng còn có đủ loại vết thương lớn bé khác nhau, vừa nhìn đã thấy thương tích khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Ba năm nay, rốt cuộc chàng đã sống cuộc sống như thế nào?
Gia Cát Minh quay đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tình hình rất không lạc quan, vẫn chưa cầm được máu.”
Ôn Yến hít sâu một hơi, đặt hòm thuốc xuống, lấy kim châm ra nói: “Tất cả lui xuống đi, để đó cho ta.”
Ngự y thấy cô gái còn trẻ mà khẩu khí lớn thật, trong lòng không khỏi có chút tức giận: “Ngươi là ai? Vương gia thân thể nghìn vàng, há có thể để một nữ nhân không có danh tiếng như ngươi điều trị?”
Ngự y này trước kia vẫn ở ngự y vương phủ, cũng từng chữa bệnh cho Ôn Yến, ông ta không phải người xấu, chỉ là giờ đây trong lòng căng thẳng, tình thế cấp bách nên mới nói giọng như vậy.
Ôn Yến biết bọn họ làm ngự y cũng không dễ dàng gì, nếu chủ tử xảy ra chuyện, họ chắc chắn sẽ bị hoạch tội. Cho nên ông ta nào chịu tránh ra để Ôn Yến điều trị.
Gia Cát Minh nhìn Ôn Yến: “Nàng có nắm chắc không?”
Ôn Yến nói: “Ta sẽ phong huyệt cầm máu, tận dụng thời gian, các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng kim sang dược bột tam thất, đồng thời bốc thuốc sắc thuốc phải nhanh.”
Gia Cát Minh nói với ngự y: “Được, để nàng ấy điều trị đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.”
Ngự y kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh, ông ta vốn không bằng lòng để Ôn Yến điều trị cho Tống Vĩnh Kỳ, nhưng thấy vẻ mặt Gia Cát Minh tràn đầy tin tưởng, biết trong lòng chàng ta đã nắm chắc mấy phần.
Ôn Yến nhanh chóng hạ châm cầm máu, ba năm qua, thuật châm kim của cô đã thành thục đến mức xuất quỷ nhập thần, hạ châm nhanh chóng mặt, Gia Cát Minh gần như không nhìn ra được vị trí châm cô hạ, ngay lập tức vết thương đang chảy máu đã ngừng, nói cách khác, máu đã được cầm.
Ngự y ngạc nhiên nhìn Ôn Yến, mở to mắt hỏi: “Xin hỏi cô nương là?”
Ôn Yến liếc nhìn Gia Cát Minh, nói: “Ta họ Ôn.”
“Thuật châm cứu của Ôn đại phu khiến lão phu mở rộng tầm mắt.” Ngự y khẽ tán thưởng.
Gia Cát Minh hờ hững liếc nhìn cô, cũng không nói gì. Chàng ta tưởng cô sẽ nghe mình mà không nói ra tên thật, nhưng cô vẫn nói ra không hề kiêng dè gì.
Bỏ đi, nếu Kỳ có thể khỏe lên, nói cho ông ta biết cũng không sao. Lúc đầu, chàng cũng định nói cho ông ta biết rồi.
Lúc này, Gia Cát Minh nghĩ như vậy. Chàng nhanh chóng mở đơn thuốc ra, giao cho dược đồng để hắn nhanh chóng đi sắc thuốc.
Sau khi cầm máu, ngự y bắt đầu rửa sạch thuốc trên vết thương, máu đã ngừng lại, nhưng do mất máu quá nhiều, rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, còn phải xem số phận của chàng ấy.
Ôn Yến đi ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải một cô gái đang lảo đảo đi đến. Ôn Yến ngẩng đầu nhìn, thì ra là Dương Bạch Phi.
Ba năm không gặp, nàng ta gầy đi nhiều, sắc mặt cũng không tốt lắm, dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra da mặt hơi vàng vọt, hai mắt trũng sâu, cơ thể yếu đuối mỏng manh trước gió, có hai hầu gái đi theo sau nàng ta cùng vào.
Nàng ngước mắt nhìn Ôn Yến, vừa định hỏi thì thấy cô xách hòm thuốc, nên đoán được cô là đại phu, nàng duỗi cánh tay mảnh mai ra kéo cô lại hỏi: “Vương gia thế nào rồi?” Loading...
Ôn Yến ngước mắt nhìn nàng ta, ngăn sự chua xót trong lòng, nói: “Không tốt lắm, Nhu Phi vào thăm ngài ấy đi.”
Dương Bạch Phi khóc nấc một tiếng, vội vàng đi vào bên trong.
Ôn Yến gian nan quay đầu, lại chạm ngay đôi mắt dịu dàng như nước của Gia Cát Minh, chàng đứng thẳng bình tĩnh nhìn Ôn Yến chăm chú.
Ôn Yến giật mình: “Làm sao vậy?”
Cô cũng không nhận ra vừa nãy cô đã gọi Dương Bạch Phi là Nhu Phi, Gia Cát Minh biết cô chưa từng gặp Dương Bạch Phi, sao biết nàng ta chính là Nhu Phi?
Gia Cát Minh lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua cảm thấy thuật châm cứu của nàng xuất quỷ nhập thần, Khanh Nhi được cứu rồi.”
Ôn Yến nói: “Hình như ngươi rất quan tâm Khanh Nhi, ngươi và nàng ta tình cảm rất tốt sao?”
Gia Cát Minh biết cô hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, nói: “Khá tốt, ta hi vọng nàng ấy có thể khỏe lên hơn bất cứ ai.”
Ôn Yến ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, giống như không có hứng thú với việc chàng ta thích ai.
Người trong cung nhanh chóng đến, vì thương thế của Tống Vĩnh Kỳ rất nặng, nên Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng tới, tất nhiên là phải giấu diếm Thái Hậu.
Ôn Yến được sắp xếp ở phòng ngay cạnh, Hoàng Thượng còn chưa triệu kiến thì cô không thể đi ra.
Tiểu Chi phụ trách hầu hạ cô, nàng ấy đã thay nước trà ba lần, nhưng cô chưa hề uống một ngụm, cứ dùng tay mân mê hình thêu ở ống tay áo.
Tiểu Chi đứng sau lưng cô bỗng lên tiếng: “Vị đại phu này, ngài thích mâm mê những hình thêu y như quận chúa của chúng tôi vậy.”
Chua xót trong lòng Ôn Yến từ từ lan ra như tia chớp, cô bưng nước trà lên uống một ngụm, hắng giọng hỏi: “Quận chúa của các ngươi?”
Vẻ mặt Tiểu Chi hơi ảm đạm: “Đúng vậy, quận chúa của chúng tôi chính là Ninh An Vương phi, nàng là người vô cùng tốt.”
“Ồ!” Ôn Yến cảm thấy cuống họng khô khốc, hắng giọng liên tục mấy lần, nhưng vẫn không nói ra được một câu đầy đủ. Cô rất muốn hỏi Tiểu Chi ba năm nay sống có tốt không, nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra như thế nào.
Tiểu Chi đã cao hơn trước một chút, mặt trái xoan, có nét ngọt ngào mà trước đó không có, lúc giơ tay nhấc chân đã thể hiện ra khí chất của một nữ nhân, không còn là cô bé ngây ngô ba năm trước nữa.
Ma ma hình như cũng già hơn rất nhiều, khóe mắt nhiều nếp nhăn hơn, búi tóc chải gọn gàng, nhiều tóc bạc hơn.
Nàng ấy bưng một ít bánh ngọt tiến đến, đặt ở trước mặt Ôn Yến, lễ phép nói: “Đại phu, mời dùng điểm tâm!”
Là bánh quế và bánh ngọt đường trắng cô thích ăn, Ôn Yến khẽ nói: “Cảm ơn!”
Ba năm trước, cô đã từng nếm một lần bánh quế và bánh ngọt đường trắng ma ma tự làm, cảm thấy cực kỳ ngon, nên khen nức nở. Từ đó về sau, gần như ngày nào ma ma cũng sẽ làm một ít cho cô, cô cũng thích ăn bánh quế làm buổi trưa, ba năm không ăn, không ngờ giờ còn có cơ hội được ăn.
Ma ma thấy cô ăn một miếng bánh quế, không kìm được lo lắng trong lòng, hỏi: “Vị nữ đại phu này, không biết tình hình vương gia chúng tôi thế nào rồi?”
Ôn Yến đang muốn trả lời, thì thấy Tiểu Tam Tử tiến đến, khom người nói: “Đại phu, Hoàng Thượng mời ngài qua.”
Ôn Yến đứng dậy, vội vàng đi theo Tiểu Tam Tử tới phòng ngủ.
Hoàng đế ngồi trên giường, Hoàng Hậu ở bên cạnh ông ta, Ôn Yến ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Hậu, vành mắt bà ta ửng đỏ. Hoàng Hậu có gương mặt rất giống mẹ cô, luôn có thể chạm tới chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô.
Cô quỳ trên mặt đất: “Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”
Hoàng đế nhìn cô, nhã nhặn nói: “Đứng lên mà nói.”
Ôn Yến nói: “Tạ Hoàng Thượng!”
Lập tức có cung nữ tiến lên dìu cô. Cô cúi đầu đứng thẳng sang một bên, không dám ngước mắt nhìn Hoàng Hậu, vì sợ mình lại không kìm được nước mắt. Trở lại nơi này, cô mới biết thì ra mình vẫn luôn không buông bỏ được.
Giọng nói uy nghiêm mà nhã nhặn của Hoàng đế vang lên: “Trẫm nghe nói ngươi là người đã cầm máu cho Vương gia, không ngờ tuổi còn trẻ mà đã có y thuật uyên thâm như thế, thật hiếm khó, ngươi tên là gì?”
Lòng bàn tay Ôn Yến đổ mồ hôi, đáp: “Dân nữ họ Ôn, gọi Ôn Noãn!”
“Ôn Noãn?” Hoàng đế lặp lại cái tên này: “Ngươi có tỷ muội nào không?”
Ôn Yến sững sờ, nhưng không thể hiện ra ngoài, giữ vẻ mặt bình thường đáp: “Bẩm Hoàng thượng, dân nữ là con gái duy nhất trong nhà, không có tỷ muội nào nữa.”
“Ôn cô nương là người nơi nào?” Hoàng đế hỏi.
Ôn Yến trả lời: “Dân nữ là người Việt Châu, lớn lên ở Việt Châu.”
“Trước kia chưa từng tới kinh thành sao?”
Ôn Yến dè dặt đáp: “Còn nhỏ đã từng tới một lần!”
Hoàng đế hình như có chút thất vọng, kéo dài giọng nói: “Là thế sao!”
Hoàng Hậu thì không hỏi những thứ này, chỉ nhìn Tống Vĩnh Kỳ trên giường với ánh mắt lo lắng, buồn bã, hỏi: “Ngự y nói tình hình Vương gia không tốt lắm, theo ngươi thấy thì nên làm như thế nào?”
Ôn Yến cẩn thận trả lời: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Vương gia hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ không sao ạ.”
“Bản cung không cần nghe những lời này, ngươi cứ nói thật.” Hoàng Hậu cau mày nói.
Ôn Yến ngước mắt, nghiêm nghị nói: “Dân nữ cũng không nói lời nịnh nọt trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, dân nữ chỉ nói thật, dù Vương gia bị mất máu quá nhiều, nhưng may mắn cầm máu sớm, dù bị thương chỗ hiểm, nhưng vết đâm không sâu, lại thêm Vương gia nội lực thâm hậu, bảo vệ được tâm mạch, nên nói cho cùng chỉ là tổn thương ngoài da thôi.”
Hoàng Hậu nghe vậy, vẻ mặt hơi giãn ra, nhưng lập tức lại lo âu hỏi: “Nhưng tim nó bị đâm một kiếm, ngự y nói rất sâu, có thể… hay không?” Hoàng Hậu không dám hỏi tiếp, nhưng Ôn Yến cũng biết bà ấy lo lắng, cô nói: “Dù tim bị đâm một kiếm khá sâu, nhưng nương nương yên tâm, tim cũng không bị tổn thương.”
Ngự y bên cạnh nghe vậy, nghi hoặc nói: “Nhưng kiếm gần như đâm xuyên cơ thể, làm sao tim lại không bị tổn thương?”
Ôn Yến mỉm cười, nói: “Bởi vì trái tim Vương gia hơi méo một chút nên dù bị đâm xuyên thấu lưng, thì tim cũng không bị thương.”
Nếu đâm vào tim, tim sẽ bị vỡ dẫn đến chảy máu nhiều, vậy thì đã sớm không cứu được rồi. Nên cô lớn mật phỏng đoán tim Tống Vĩnh Kỳ hơi méo một chút. Thật ra tình huống này rất hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có, ở thời hiện đại Ôn Yến đã từng gặp một người có trái tim méo. Người đó là công nhân địa bàn, rơi từ tầng hai xuống đất, bị thanh sắt đâm xuyên lưng, mọi người đều tưởng không cứu được, nhưng tim của anh ta lại hơi méo một chút, nên thanh sắt đó vừa hay đâm sát tim.
Hoàng đế kinh ngạc: “Thế gian này lại có người có trái tim méo ư?”
Ôn Yến nói: “Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.”
Lời này, khiến Hoàng đế suy nghĩ sâu xa, ông ta nhìn Ôn Yến: “Trước kia, Trẫm đã từng gặp một cô gái y thuật cao minh như ngươi.”
Trong lòng Ôn Yến chấn động, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường: “Hoàng Thượng quá khen rồi, y thuật của dân nữ không được tính là cao minh.”
“Ngươi rất khiêm tốn, cũng rất hiểu chuyện và có chừng mực, trẫm giao con trai trẫm cho ngươi, hi vọng ngươi có thể trả cho trẫm một đứa con khỏe mạnh.” Hoàng đế sâu xa nói.
Ôn Yến ngước mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế, ông khiến Ôn Yến cảm thấy hơi hoảng hốt, phó thác của ông không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng lúc này, ông không nói thẳng, cô cũng không thể nói gì, chỉ nói: “Dân nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hoàng Hậu bởi vì lo lắng cho Tống Vĩnh Kỳ, nên cũng không quan tâm đến Ôn Yến, nghe Hoàng đế nói vậy, bà nghĩ một chút, rồi nói với Ôn Yến: “Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Vương gia, chắc chắn bản cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
Ôn Yến cúi đầu nói: “Cảm ơn Hoàng Hậu nương nương!”
Sau khi Hoàng đế và Hoàng Hậu rời đi, Gia Cát Minh tự mình đi bốc thuốc, với việc của Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta luôn đặc biệt cẩn thận quan tâm.
Trong phòng chỉ còn lại Nhu Phi và Ôn Yến, mấy thị nữ và người hầu chờ ở cửa.
Nhu Phi si ngốc kéo tay Tống Vĩnh Kỳ, cặp lông mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt lo lắng, nàng ta quay đầu nhìn Ôn Yến, ánh mắt kỳ vọng hỏi cô: “Vương gia sẽ khá hơn, thật sao?”
Ôn Yến ngồi cạnh bàn hình vuông, không yên lòng uống trà, nghe thấy Nhu Phi ân cần thăm hỏi, cô ngước mắt lên: “Sẽ khá hơn!”
Nhu Phi ừm một tiếng, vẻ mặt căng cứng hơi giãn ra, lẩm bẩm: “Ta cũng biết chàng sẽ khá hơn, ba năm nay, chàng đã chịu vô số lần tổn thương lớn nhỏ, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, ta biết, tỷ tỷ nhất định sẽ phù hộ chàng.”
Trong lòng Ôn Yến run rẩy, Nhu Phi luôn nhằm vào cô, nhằm vào Dương Bạch Lan, sao bây giờ nghe như nàng ta không hề có ý đối địch với Dương Bạch Lan vậy? Thậm chí, nàng ta còn gọi Dương Bạch Lan là tỷ tỷ.
Thấy Ôn Yến hơi nghi hoặc, Nhu Phi giải thích: “Tỷ tỷ của ta, chính là Ninh An Vương phi đã chết.”
Ôn Yến ồ một tiếng, tỏ vẻ không hiểu.
Nhu Phi không nói gì nữa, chỉ vẫn si ngốc nhìn gương mặt tái nhợt không huyết sắc của Tống Vĩnh Kỳ.
Tâm trạng của Ôn Yến không ổn định, cô cũng không lo cho Tống Vĩnh Kỳ lắm, dù miệng vết thương của chàng sâu, nhưng không hề tổn thương tới nội tạng, đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Với nội lực và thể chất của chàng, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh dậy.
Điều khiến cô cảm thấy buồn bực là, dường như tất cả không như cô đoán. Hình như mọi đều biết Ôn Yến, mà cô thì cái gì cũng không biết.
Ôn Yến nghĩ một chút, hỏi Nhu Phi: “Đúng rồi, Vương phi đã chết là người thế nào? Ai cũng nói Vương gia đau lòng vì Vương phi chết, không biết nàng ấy là người phụ nữ như thế nào?”
Nhu Phi thở dài một hơi, vẻ mặt hơi mờ mịt: “Nàng không phải là người phụ nữ quá tốt, nhưng vì cứu Vương gia, nàng ấy đã hi sinh tính mạng của mình. Ta vốn tưởng ta yêu Vương gia hơn nàng, nhưng mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, nhớ lại ngày đó, nếu bảo ta liều mình cứu Vương gia, liệu ta có sẵn lòng không? Đáp án ngay bản thân ta cũng không dám nhìn thẳng. Ta từ nhỏ đã rất ghét nàng, dù nàng không tốt, nhưng mọi người đều thích nàng, cha mẹ cưng chiều, Hoàng Hậu thương yêu, sớm đã được tứ hôn cho Vương gia, không ai biết tâm tư tầm thường của ta, ta cũng thích Vương gia, tại sao tất cả chuyện tốt đều dành cho nàng ta? Ta cứ như thế hận nàng, dùng hết tâm tư tiếp cận Vương gia, rốt cuộc, Vương gia cũng đồng ý cưới ta làm Trắc Phi. Khi nhập phủ, vì chuyện Khanh Nhi, Vương gia vô cùng chán ghét nàng, ta tưởng cuối cùng Vương gia đã là người của ta rồi. Nhưng mà tình cảm sâu đậm cũng không thắng được cái chết, nàng chết rồi, ta mãi mãi cũng không thể thay thế vị trí của nàng.”
Ôn Yến nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn hận nàng không?”
Nhu Phi híp mắt, hít sâu một hơi, lắc đầu: “Ta vẫn tưởng ta hận nàng, nhưng ba năm nay, ta toàn nhớ chuyện ta và nàng lúc nhỏ. Trước khi ta chưa nhằm vào nàng, thật ra nàng đối với ta rất tốt, chuyện gì cũng nhường nhịn ta. Đến ngày nàng chết, ta cảm thấy trời cũng như sụp xuống. Ta đã từng hận không thể giết chết nàng, nhưng đến khi nàng chết rồi, ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại khó vượt qua như vậy. Vương gia đã nói rõ đời này sẽ không cưới ai nữa, ta tuy là Trắc Phi của Vương phủ, nhưng không khác gì chính phi, dù vậy trong lòng ta không hề cảm thấy vui vẻ.”
Ôn Yến cũng khó chịu, cô vẫn có ký ức của Dương Bạch Lan, cô cũng biết ngày đó tỷ muội các nàng có một số khúc mắc, nhất là chuyện khi còn nhỏ, càng khắc sâu. Bởi vì phần ký ức này, cô sinh ra cảm thông thương tiếc đối với Nhu Phi, nói khẽ: “Nếu nàng biết người nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”
Nhu Phi thở dài: “Hi vọng như vậy, ta vẫn nợ nàng một lời xin lỗi, nếu không phải ta trước mặt Vương gia nói nàng…” Nàng ta đột nhiên im bặt, đại khái ý thức được lời này không nên nói, vẻ mặt có chút đau thương.
Ôn Yến biết nàng ta muốn nói cái gì, nàng ta từng trước mặt Tống Vĩnh Kỳ nói cô tự làm mình bị thương để giành lấy cưng chiều, Tống Vĩnh Kỳ tin vậy. Nếu không có chàng cuối cùng đá nàng một cước, đoán chừng nàng cũng sẽ không chết nhanh đến thế.
Nghe Nhu Phi nói xong, tâm trạng Ôn Yến cuối cùng đã thả lỏng một chút, ít nhất, Nhu Phi hoàn toàn không biết gì về chuyện của Ôn Yến ngày xưa, nàng ta vẫn tưởng Vương phi kia đến chết vẫn là Dương Bạch Lan.
Tống Vĩnh Kỳ cưng chiều Nhu Phi như thế, nếu chàng biết được thân phận của cô, chắc sẽ nói với Nhu Phi. Dù sao Nhu Phi là em gái của Dương Bạch Lan, Nhu Phi có quyền biết rõ mọi chuyện.
Ôn Yến rời đi ba năm, làm sao biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
Gia Cát Minh đích thân bưng thuốc lên, mấy tướng lĩnh đi theo phía sau. Họ đều là thuộc hạ của Tống Vĩnh Kỳ, lần này cùng theo Tống Vĩnh Kỳ hồi kinh. Bọn họ vừa thắng trận, Tống Vĩnh Kỳ được Hoàng đế phong làm đại tướng quân chính nhất phẩm Phiêu Kỵ, ban danh Phi Ưng tướng quân. Bởi vì thắng lợi về triều, lại được hoàng thượng khen thưởng, nên tất cả mọi người mới buông lỏng cảnh giác. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thích khách, bọn họ đều thận trọng, cùng đến vương phủ của Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến thấy bày trận lớn như thế, hỏi Gia Cát Minh: “Chưa bắt được thích khách sao?”
Gia Cát Minh trầm giọng nói: “Chưa, bước đầu đoán là người Bắc quốc, không biết được bọn họ có bao nhiêu người trà trộn vào, Trần Tướng quân đã điều động trọng binh bảo vệ vương phủ, có lẽ thích khách không dám đến nữa.”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, bọn chúng đã đắc thủ một lần, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế trà trộn vào vương phủ.” Ôn Yến nói.
Một tướng quân trung niên từ sau lưng Gia Cát Minh tiến lên cảnh giác quan sát Ôn Yến, hỏi Gia Cát Minh: “Vị này là?”
Gia Cát Minh nói: “Nàng là đại phu ở y quán của ta, lần này nhờ nàng mà vương gia được cứu, Trần Tướng quân có thể yên tâm.”
Trần Tướng quân chưa buông lỏng cảnh giác, tiến lên hỏi Ôn Yến: “Cô nương quê quán ở đâu?” Hỏi xong, không đợi Ôn Yến trả lời, lại nói với Gia Cát Minh: “Không phải mạt tướng không tin Gia Cát đại phu, chỉ là, Bắc quốc có bao nhiêu gian tế trà trộn vào chúng ta cũng không biết, cho nên cẩn thận vẫn hơn.”
Ôn Yến ánh mắt trong trẻo nhìn đôi mắt sắc bén của Trần Tướng quân, nói: “Ta là người Việt Châu, mới vừa vào kinh không lâu.”
Trần Tướng quân ồ một tiếng: “Thì ra là cô nương người Việt Châu, đúng rồi, nghe nói gần đây Việt Châu xảy ra chuyện lớn, một nàng dâu thông dâm chém chết bố mẹ chồng, âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà chồng trốn đi, bây giờ vẫn chưa kết án, đúng hay không?”
Ôn Yến lắc đầu: “Thứ lỗi ta kiến thức nông cạn, ta chưa từng nghe nói về việc này.”
Trần Tướng quân tỏ vẻ tươi cười, nói: “Chuyện mới xảy ra mấy ngày nay, cô nương chưa nghe nói cũng không có gì kỳ lạ, đúng rồi, nghe nói măng Việt Châu ăn rất ngon miệng, không biết cô nương đã từng nếm qua chưa?”
Ôn Yến mỉm cười, nghiêm nghị nói: “Không giấu gì tướng quân, ta là kẻ ham ăn, hàng năm vào tháng ba, khi măng mùa xuân và măng núi tháng bảy tháng tám được bán ra, gần như bữa nào ta cũng ăn, dù xào rau xanh hay là nấu canh, xào tái hay luộc, đều có hương vị khác nhau.”
Tướng quân mỉm cười: “Nghe ra không tệ, trước kia bản tướng đi ngang qua Việt Châu, cũng từng nếm qua rau xanh xào măng tươi, hương vị đó vẫn quanh quẩn ở trong lòng, khiến người ta nhớ mãi không quên.”
Ôn Yến biết ông ta đang thử thăm dò mình, ba năm nay, đúng là cô đã ở lại Việt Châu, nên cũng không sợ ông ta thăm dò, lập tức cười nói: “Nếu tướng quân có dịp quay lại, có thể ghé thăm quán rượu nhỏ bên hồ, rau xanh xào măng tươi do mẫu thân ông chủ chỗ đó làm, đó mới là mỹ vị thật sự, ăn ngon hơn quán rượu lớn nhiều. Nếu ngài tới đó, hãy nói là bạn của của ta, bà chủ sẽ còn lấy ra Quế Hoa Trần ủ lâu năm ra chiêu đãi ngài.”
Trần Tướng quân mỉm cười, làn da ngăm đen nhưng đầy cởi mở, nói: “Được, nhất định, nhất định!”
Hỏi xong Ôn Yến, Trần Tướng quân mới lui ra ngoài.
Gia Cát Minh nói với Ôn Yến: “Nàng không cần bận tâm, ông ta thận trọng là có lý do.”
Ôn Yến nói: “Không sao, ta hiểu mà.”
Nhu Phi nhận thuốc, nói: “Để ta đút cho.”
Nàng ta một tay cầm thuốc, lại định đỡ Tống Vĩnh Kỳ lên, Ôn Yến vội vàng quát bảo ngưng lại: “Đừng động vào ngài ấy, trên người ngài ấy đang bị thương, không nên dịch chuyển.”
Nhu Phi khó xử nói: “Nhưng thế này không rót vào được.”
Ôn Yến tiến lên, ngồi bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ nhàng ôm lấy cổ chàng, để đầu chàng gối lên đùi mình, sau đó đưa tay nói: “Để ta làm, ngươi cũng không phải đại phu, dùng sức không đúng sẽ động đến vết thương.”
Nhu Phi ừ một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Khoảng cách gần, cô mới nhìn thấy bên trái cổ chàng có một vết thương, hình dạng vết thương rất sâu, chắc là vừa khỏi hẳn không lâu, nơi này giáp động mạch chủ, nếu xử lý trễ, e là là đã mất mạng.
Nhìn thấy thế Ôn Yến chỉ cảm thấy giật mình, hai tay cũng khẽ run rẩy.
Hai mắt chàng nhắm nghiền, làn da đen hơn trước, đường nét rõ ràng, lông mày dài chạm tới tóc mai, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng tái nhợt, khóe miệng hơi trễ xuống, dường như trong hôn mê linh hồn cũng không thể buông lỏng.
Còn đâu còn thanh niên sáng sủa hoạt bát ngày xưa nữa.
Lòng Ôn Yến nhói đau, mắt nhòe lệ, cô ổn định cảm xúc, đặt thuốc ở ghế bên cạnh giường, dùng nhẹ tay khẽ nâng cằm chàng lên, sau đó bóp làm miệng hơi mở ra, cầm thìa đút từng từng thìa một.
Nhu Phi ở bên cạnh, dùng khăn lụa lau sạch thuốc màu đen chảy xuống từ khóe miệng chàng, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, nói khẽ: “Chàng chịu khổ nhiều như vậy, ta lại không thể giúp dù chỉ một chút.”
Dứt lời, lại nhìn Ôn Yến nói: “Gia Cát ca ca nói y thuật của ngươi rất lợi hại, ngươi nhất định có thể trị khỏi cho chàng, đúng không?”
Nàng ta đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, Ôn Yến phát hiện, tâm trạng của nàng ta không ổn định lắm, hơn nữa, sắc mặt cũng không tốt, có lẽ sức khỏe rất kém, cô nén nghẹn ngào trong lòng, nói: “Nhu Phi không cần lo lắng, phải chú ý sức khỏe của mình.”
Nhu Phi không nói tiếng nào, vẫn nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng Tống Vĩnh Kỳ.
Cho chàng uống xong bát thuốc, Ôn Yến đưa tay nâng cổ chàng lên, nhẹ nhàng muốn đặt đầu chàng trên gối đầu, cô ghé sát lại, đột nhiên, chàng chợt mở mắt ra. Đầu tiên chàng hơi thất thần, sau đó lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, giận dữ hỏi: “Ngươi là?”
Ôn Yến vội vàng lui lại, Gia Cát Minh che cô ở sau lưng, nói: “Kỳ, nàng là đại phu ở y quán của ta.”
Con gái hành nghề y, ở triều đại này rất hiếm thấy, lại còn là cô gái trẻ tuổi như vậy, Tống Vĩnh Kỳ hơi thất thần, lập tức lãnh đạm nói: “Trong phủ có ngự y, cần gì làm phiền người bên ngoài?”
Gia Cát Minh nói: “Nếu ngươi không thích gặp người ngoài, vậy ta bảo nàng về là được.”
Ôn Yến cố nén nước mắt sắp rơi xuống, cô không biết tại sao lòng mình chợt đau đớn đến mức không thể chịu được, giọng điệu lãnh đạm như thế, ánh mắt lạnh lẽo như thế, đều khiến cô đau lòng không chịu nổi.