Trọng Lâu mất mát cũng khiến tâm trạng của Kinh Mặc trở nên nặng nề, nàng vốn không muốn xen vào tình cảm của Trọng Lâu và Lãnh Tố, nhưng nhìn dáng vẻ của Trọng Lâu như vậy, rốt cuộc nàng nhịn không được liền nói: "Tình yêu không đáng sợ như đệ nghĩ, mẹ là điểm yếu của phụ hoàng, nhưng cũng là áo giáp của phụ hoàng, chỉ cần Lãnh Tố đủ mạnh mẽ, sau này không gây rắc rối cho đệ, vậy sẽ...”
Kinh Mặc không nói phần còn lại, vì đứa bé Lãnh Tố kia, ngay thẳng, thiện lương, thông minh nhưng dễ xúc động, làm việc hoàn toàn bằng cảm xúc...
Nàng chỉ hi vọng chuyện này có thể cho nàng ta một bài học, dù sao thì nàng ta vẫn còn nhỏ.
Trong mắt Trọng Lâu lóe lên tia sáng, lần này hắn đã hiểu sự nguy hiểm của tình yêu, nhưng lại quên mất, hai người yêu nhau sâu nặng sẽ là sự uy hiếp của nhau, nhưng họ cũng là áo giáp của nhau.
"Chuyện tình cảm của đệ tỷ sẽ không quản, cũng sẽ không giúp đệ, cũng sẽ không ngăn cản đệ, đệ chỉ cần khiến đồ cưới của tỷ được nở mày nở mặt là được, đồ cưới của tỷ đại biểu cho bộ mặt của chúng ta.”
"Tỷ tỷ, tỷ chuẩn bị dùng vài tòa thành trì làm đồ cưới, năm đó mẹ đoạt lấy mười tòa thành Kinh Mặc mà tỷ thắng được làm đồ cưới, có thể nói là oanh động thiên hạ, nhưng ai cũng biết, mười toà thành trì đó là do Đại Lương của chúng ta đã sớm đánh bại, chỉ là cho Tử Húc Quốc chút mặt mũi thôi, lần này ngòai mười tòa thành trì của hồi môn của mẹ lúc trước, đệ cho tỷ thêm mười tòa, có hai mươi tòa thành trì này trong tay, đến lúc đó tỷ ở Tử Húc cũng có lực lượng”! Trọng Lâu khẽ nói, đây là dự định của hắn trước khi gặp Kinh Mặc đã chuẩn bị tốt.
Không thể không nói, số lượng Trọng Lâu đưa ra không hề nhỏ, hai mươi tòa thành trì, là một phần năm quốc thổ của Đại Lương, có rất nhiều tòa thành trì gần Tử Húc Quốc đều là những nơi giàu có.
Có của hồi môn này có thể so với một phần tư quốc thổ của Tử Húc Quốc, hoàng đế Tử Húc Quốc cũng phải xem sắc mặt của nàng.
Tuy nói đồ cưới chính là một phần sức mạnh của nữ nhân, nhưng sức mạnh lớn thế này vẫn khiến Kinh Mặc kinh ngạc.
"Đệ cũng quá hào phóng đi, may là phụ hoàng và mẹ chỉ sinh ra một mình tỷ là công chúa, nếu sinh thêm mấy người nữa thì Đại Lương của chúng ta không còn thừa được mấy tấc!” Kinh Mặc cười trêu chọc, Trọng Lâu lại chỉ bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ hi sinh rất nhiều vì đệ, đệ không thể coi nhẹ hạnh phúc của tỷ tỷ, có những tòa thành trì này trong tay, có Đại Lương của đệ ở phía sau hỗ trợ, không có ai có thể khiến cho tỷ tỷ phải ủy khuất!”
Đây chính là dự định của Trọng Lâu, dù cho tỷ tỷ của hắn là bị buộc xuất giá, đến Tử Húc, cũng sẽ không phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Cái này đệ yên tâm, cho dù không có những tòa thành trì này, cũng không có ai có thể xem thường tỷ của đệ. Đệ chỉ cần chuẩn bị những đồ cưới thông thường, không cần thành trì, sau đó để mười vạn binh mã lẻn vào Tây Cảnh, càng bí mật càng tốt, tỷ có tác dụng lớn!” Kinh Mặc nhỏ giọng dặn dò Trọng Lâu, trong mắt tất cả đều là sự thông minh.
"Thành trì nhất định phải cho tỷ tỷ, không nói đến việc tỷ có thân phận là công chúa của một nước, cũng không nói đến tình huống tỷ phải gả đi, chỉ dựa vào những việc tỷ đã làm cho Đại Lương, hai mươi tòa thành trì này không được coi là nhiều, phụ hoàng và mẹ trước khi rời đi đã từng đặn dò đệ, nói nếu như tỷ xuất giá, tuyệt đối không thể bạc đãi!” Trọng Lâu nghiêm túc nói chuyện với Kinh Mặc, Kinh Mặc nhìn thái độ kiên quyết đệ đệ, không thể không nói, thái độ của Trọng Lâu thật sự khiến nàng vui vẻ.
"Của hồi môn thành trì tỷ tỷ sẽ tự mình đánh lấy, nếu đệ đã muốn cho tỷ hai mươi thành trì làm của hồi môn, vậy tỷ sẽ lấy hai mươi tòa thành trì của Tử Húc, nếu không tỷ sẽ không ngoan ngoãn gả đi!” Lúc Kinh Mặc nói chuyện không khỏi đắc ý, Tử Húc Quốc không có nhiều tướng lĩnh lãnh binh đi đánh giặc, có thể công phạt Đại Lương, cũng chỉ vì vị tướng quân áo trắng gì đó kia, mà vị tướng quân áo trắng kia có đức hạnh gì, nàng đã biết gần như rõ ràng, chỉ cần nàng giải quyết vị tướng quân áo trắng kia, đến lúc đó quân đội của Đại Lương đương nhiên sẽ đánh đâu thắng đó.
"Nếu như tỷ tỷ đã có tính toán của mình, đệ đệ đương nhiên sẽ là hậu phương vững chắc cho tỷ, chỉ cần trong lòng tỷ chắc chắn, sự hiểu biết về thành trì của hồi môn sẽ không thiếu, đến lúc đó tỷ tỷ đặt xuống cũng coi là đồ cưới tốt của tỷ tỷ." Trọng Lâu rất cao hứng nói.
Nếu như có thể khiến cho tỷ tỷ nắm được thành trì của Tử Húc Quốc, đừng nói hai mươi tòa, cho dù là một tòa, tỷ tỷ đến kinh đô của Tử Húc Quốc cũng có thể vênh vang đắc ý, đây mới chính là điều khiến hắn mừng và muốn nhìn thấy.
"Tỷ tỷ, nếu tỷ đã có tâm tư muốn đánh bại Tử Húc Quốc, tại sao còn muốn gả cho bọn họ, Thành Vương của Tử Húc Quốc đó của tỷ...” Trọng Lâu không có nói thêm gì nữa, một tên ma bệnh, thật sự không xứng với tỷ tỷ của mình.
"Tỷ có thể khiến cho Tử Húc Quốc bị đánh tơi bời, lại không thể khiến tên tướng quân áo trắng kia thả Lãnh Tố ra, vì hắn ta bắt Lãnh Tố chính là uy hiếp của đệ, để đệ gả tỷ đi, người ta mưu đồ đã lâu, cho dù ta đánh tới Cảnh Thành của Tử Húc Quốc, hắn ta cũng sẽ không thả Lãnh Tố." Kinh Mặc rất nghiêm túc nói với Trọng Lâu.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trọng Lâu, Kinh Mặc lần nữa thừa nhận, tình yêu thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, người đệ đệ xưa nay vẫn luôn thông minh trầm ổn của mình, thậm chí đến ngay cả chút chuyện này cũng không nhìn ra được...
"Đệ yên tâm, dù cho đến Tử Húc Quốc, tỷ tỷ của đệ cũng không phải người bị khinh bỉ, đệ đã quên Thành Vương, năm đó chúng ta trộm hắn ra ngoài, bị ta xử trí đến mức ngoan ngoãn phục tùng. Năm đó tỷ có thể bắt lấy hắn ta, bây giờ chắc chắn cũng không kém hơn, đệ yên tâm là được!” Kinh Mặc khẽ nói, đáy mắt lại mang theo vài phần kích động, Trọng Lâu không nói gì nữa, thật ra hắn rất muốn nhắc nhở Kinh Mặc, năm đó sở dĩ nàng có thể khiến cho Hứa Kế Thành ngoan ngoãn nghe lời, phần lớn nguyên nhân là vì dị năng của hắn, mặt khác một phần nhỏ nguyên nhân chính là vì đứa bé kia còn quá nhỏ, mặc dù thông minh, nhưng cũng không phải đối thủ của hai đứa trẻ lớn bọn họ.
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi làm đi, cho dù làm tốt hay không tốt thì đệ đều làm chỗ dựa cho tỷ, nếu như Thành Vương không đối xử tốt với tỷ, tỷ hãy ly hôn với hắn, đến lúc đó tỷ muốn về, tỷ tự mình làm nữ vương trong thành trì của hồi môn của tỷ cũng được, muốn ở Đại Lương đệ lại càng hoan nghênh, đệ...” Trọng Lâu nóng lòng muốn nói ra suy nghĩ để Kinh Mặc ly hôn của mình, Kinh Mặc cũng chỉ gật đầu, nàng quả thực không có ý định sống tốt với Hứa Kế Thành kia, nhưng hắn dám đánh chủ ý lên đầu nàng, dù sao nàng cũng phải để hắn biết, chuyện động thủ trên đầu thái tuế, vẫn không nên làm thì tốt hơn.
"Ừm, tỷ đã biết, tỷ tỷ của đệ từ trước đến nay đều không bạc đãi mình, nếu đệ đã đến đây, vậy đệ hãy nhanh chóng sắp xếp người thế thân tới, sau đó đệ mang theo người thế thân đó rời đi, chờ đến khi đệ rời đi, tỷ sẽ cùng Trần thúc đi về phía tây, đến lúc đó đánh quân Tử Húc sẽ trở tay không kịp!” Kinh Mặc khẽ nói tính toán của mình, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh như sao, giọng nói thanh thúy như châu như ngọc rơi vào màng nhĩ người khác.
"Thế thân, Kinh Mặc tỷ..." Trọng Lâu có chút không hiểu, Kinh Mặc nhìn ra phía ngoài, khẽ nói một câu: “Tỷ đã sớm dưới sự giám sát của Tử Húc Quốc người ta...”
"Vậy tỷ còn dung túng bọn họ, bọn họ...” Trọng Lâu nhìn về phía vừa rồi Kinh Mặc nhìn, nơi đó hẳn đã ẩn núp người của Tử Húc Quốc đang theo dõi Kinh Mặc, chỉ là tỷ tỷ dù đã phát hiện, nhưng vẫn muốn giữ lại, đây cũng quá...
"Bọn họ không làm gì được tỷ, Trần thúc vẫn luôn che chở cho tỷ, hơn nữa, nếu như không có bọn họ, ai sẽ giúp tỷ truyền lại tin tức giả, đệ nhanh để thế thân tiến vào phòng của tỷ, lát nữa tỷ cũng đi, đến lúc đó...” Kinh Mặc nhẹ giọng đem tính toán của mình nói cho Trọng Lâu nghe, Trọng Lâu gật đầu, sau khi Kinh Mặc nói cho hắn nghe xong mới nói một câu: "Kinh Mặc tỷ đã quên dị năng trên người đệ sao, nếu tỷ đã nói binh quý thần tốc, vậy đệ đưa tỷ và Trần thúc cùng đi đến biên cảnh của Tử Húc Quốc."
"Ai nha, đến ngay cả việc này tỷ cũng đã quên mất, thật sự là... Trọng Lâu đệ thật sự quá lợi hại, đệ chính là phúc tinh của tỷ, đệ... đệ hãy đợi tin tức tỷ nắm được mười tòa thành trì của Tử Húc Quốc đi!” Kinh Mặc cũng không tiếp tục giữ lại ý cười trên mặt mình, thiệt thòi cho mình tính toán nhiều mặt như vậy, thế mà lại quên, Trọng Lâu có ngón tay vàng nha...