“Công chúa, ta cũng sắp xếp người đi điều tra rồi, nhưng chúng ta không tra được bất kỳ thông tin nào của hai đứa trẻ này.” Huyên Nhi do dự một lúc, mới khẽ bẩm cáo.
Hôm cho phép hai đứa trẻ này vào phủ Thái tử công chúa Ôn Tư đã hạ lệnh đi điều tra lai lịch của hai đứa trẻ, Thành Nhi vừa biến mất một lần, cô không thể để ngươi lai lịch không rõ ràng để ở bên cạnh Thành Nhi.
Cho nên trong khoảng thời gian chưa biết lai lịch của hai đứa trẻ này, công chúa Ôn Tư vừa để mặc mình cưng chiều hai đứa trẻ này, vừa phòng bị bọn chúng, sợ bọn chúng sẽ hại Hứa Kế Thành, Thành nhi là bảo bối của Thái tử ca ca, biết cậu bé biến mất, Thái tử ca ca vốn dĩ có thể miễn cưỡng đứng dậy xử lý vài việc lần nữa ngã bệnh rồi, cho nên, cho dù không phải là vì Thành Nhi, công chúa Ôn Tư cũng sẽ không lấy tính mạng của Thái tử ca ca đi mạo hiểm.
Công chúa Ôn Tư nhìn Huyên Nhi, đáy mắt vụt qua vài phần nghi ngờ, nhưng sau đó khẳng định: “Không tra ra vậy chính là thật sự có vấn đề rồi.”
Những ngày này trong phủ Thái tử, công chúa Ôn Tư đã không phải là tiểu cô nương ban đầu chỉ hiểu y thuật đó nữa, cô sẽ không tiếp tục ngây thơ cho rằng không tra được thông tin chính là không có vấn đề.
“Vậy thì phải làm sao? Hai đứa trẻ này rất được mọi người thích, nhất là rất thân cận với người, nếu như đưa bọn chúng đi...”
Huyên Nhi đã hiểu dự định của công chúa Ôn Tư, nhưng chỉ nghĩ tới kết quả này, nàng ta lại vô cùng không lỡ.
Từ ngày hai đứa trẻ này vào phủ Thái tử, thời gian công chúa thất thần cũng ít đi rất nhiều, Huyên nhi không mong thấy dáng vẻ buồn bã của công chúa, cho nên trong lòng rất cảm kích hai đứa trẻ, hy vọng bọn chúng có thể tiếp tục ở lại, ở cùng công chúa.
“Bọn chúng chung quy không phải là con của ta, bọn chúng đều có phụ mẫu, ở lại chỗ này của ta làm sao được, khi đi cho chúng thêm ít tiền, cũng coi như là duyên phận của chúng ta.”
Công chúa Ôn Tư nhẹ nhàng nói xong rồi xoay người đi, Trọng Lâu và Kinh Mặc cô cũng không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, giống như chỉ cần một ánh mắt trong đáy lòng cô sẽ mang cảm giác luyến tiếc.
Huyên Nhi hiểu tâm tư của công chúa Ôn Tư, cho dù không muốn cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì nàng ta rất rõ ràng, công chúa rất thích hai đứa trẻ này, nếu không cũng sẽ không căn dặn cho bọn chúng thêm ít ngân lượng.
Ban đầu bọn chúng muốn vào phủ Thái tử, nói bản thân không có nhà để về, ngân lượng cho bọn chúng đủ để bọn chúng an thân.
Nghĩ tới phải đứa hai đứa trẻ này đi, trong lòng Ôn Tư rất bứt dứt, ngay cả ngủ cũng không thể yên giấc, trong mơ cứ thấp thoáng nhập nhằng nghe thấy đứa trẻ đang gọi mẹ, từng tiếng từng tiếng, đâm vào trong xương tủy, khiến cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Huyên Nhi, hai đứa trẻ đó đi rồi sao?” giày vò suốt một đêm, công chúa Ôn Tư tính lại nhìn thấy Huyên Nhi thì hỏi một câu đầu tiên.
“Hôm qua hai đứa trẻ đó và tiểu Thái tôn chơi mệt rồi, đi ngủ từ rất sớm, ta không nhẫn tâm nói với bọn chúng, công chúa, đó chỉ là hai đứa trẻ, bọn chúng và tiểu Thái tôn cũng rất thân, hay là chúng ta...” Trong lời nói của Huyên Nhi mang theo sự thăm dò, nàng ta nhìn ra được, công chúa vẫn để tâm đến hai đứa trẻ đó.
Ôn Tư nghĩ đến hai đứa trẻ khổ sở trong giấc mơ, trong ngày tuyết rơi đầy trời vang lên tiếng gọi mẹ vô cùng tuyệt vọng, cô cảm thấy trái tim cực kỳ đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
“Vẫn là đưa bọn chúng rời khỏi đi, Thành Nhi còn nhỏ, không thể ở cùng người có lòng dạ bất chính, nếu không bên phía Thái tử ca ca...” Cuối cùng, địa vị của Hứa Kế Thành ở trong lòng cô càng nặng hơn, vì Thành Nhi, cô chỉ đành nhẫn nhịn sự không nỡ trong lòng.
“Đúng rồi, ngươi đi tra một chút, hai đứa trẻ song sinh mà Ôn Yến sinh năm đó tên là gì?” Công chúa Ôn Tư đột nhiên nghĩ đến điều gì đó khẽ nhắc nhở.
“Công chúa, chuyện này không thể nào là hai vị đó, hai vị đó bây giờ một người ở biên quan đánh trận, một người tọa trấn trong triều đường, làm sao có thể là hai đứa trẻ đơn thuần lương thiện ở trong phủ của chúng ta được.” Huyên Nhi trực tiếp phủ định khả năng mà Ôn yến đưa ra, nhưng Ôn Yến lại cười lắc đầu.
Hai đứa trẻ này cho cô cảm giác quá quen thuộc, giống với Tống Vĩnh Kỳ Thiên Sơn bọn họ vậy, giống như sớm đã sống trong cuộc đời của mình.
“Đứa trẻ bé tí, ngay cả chuyện của triều đường cũng có thể dẹp yên, một cô bé cũng có thể dẫn binh đánh giặc, còn có gì bọn chúng không làm được.” Công chúa Ôn Tư khẽ nói, trong lời nói mang theo sự tán thưởng ai cũng không phát giác được, khi cô còn chưa ý thức được thì đã đem Trọng Lâu và Kinh Mặc xem thành con của mình, cho nên trong lời nói có sự tự hào.
“Vậy công chúa, hai đứa trẻ này chúng ta là ở lại trong phủ hay là... cần người của chúng ta theo dõi bất kỳ lúc nào không?” Huyên Nhi có hơi không biết phải xử lý như nào chuyện này, dù sao Thái tử và công chúa một nước và một cặp tỷ muội lưu lạc bên ngoài khác nhau một trời một vực.
“Trước tiên không cần quản chúng, nếu như chúng thật sự là con của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, vậy... giữ chúng lại.” Công chúa Ôn Tư do dự một lúc, khẽ nói.
Huyên Nhi sửng sốt, nếu như thật sự là công chúa và Thái tử của nước Đại Lương, vậy bọn họ mới nên cẩn thận phòng bị, thế nào ngược lại...
Ôn Tư không nghe thấy câu trả lời của Huyên Nhi, không nhịn được quay đầu nhìn nàng ta, thấy vẻ mặt sửng sốt của nàng ta, cô mới cười nhẹ giọng nói: “Nếu như chúng thật sự là con của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, vậy chúng đến đây là vì ta, khả năng giống với Tống Vĩnh Kỳ, nhận định ta là Ôn Yến.”
“Nhưng công chúa người không phải là Ôn Yến, người cũng đã nói rồi, người kiêu ngạo như người, sợ là không muốn làm thế thân của người khác?”
“Nhưng trẻ con có tội gì? Bọn chúng ngay cả trách nhiệm của mình cũng bằng lòng gánh vác rồi, chỉ vì ở trước mặt ta biểu hiện sự ngoan ngoãn như vậy, ta sao mà lỡ...” Trong lòng Ôn Yến, chung quy là không lỡ rồi, nhất là nghĩ tới hai đứa trẻ nước mắt rưng rưng gọi mẹ trong giấc mơ, chỉ cần nghĩ tới một màn trong giấc mơ đó, chỉ cần nghĩ tới thời gian hai đứa trẻ này gần hai ngày không có thân cận với mẫu thân, chỉ cần khi cô nghĩ tới dáng vẻ cẩn thận của hai đứa trẻ ở trước mặt mình, trái tim của cô không khống chế được mà mềm ra.
“Công chúa... người...” Huyên Nhi cuối cùng hiểu được vài chuyện gì đó, khi nhìn công chúa Ôn Tư trên mặt nhiều thêm ý cười.
“Không cần hỏi ta như thế nào, ta cũng không biết sau này sẽ như nào, ta chỉ là muốn tiếp xúc nhiều hơn với hai đứa trẻ này, bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan.” Công chúa Ôn Tư khẽ nói, là đang thuyết phục Huyên Nhi, càng là đang thuyết phục bản thân.
Thật ra trong lòng cô còn cần phải thuyết phục sao, chỉ cần nghĩ tới cảnh đưa hai đứa trẻ đi, linh hồn của cô đều đang giãy giụa gào thét.
Mặc kệ công chúa là có tâm tư gì, nàng ta bằng lòng giữ hai đứa trẻ ở lại, chuyện này đối với Huyên Nhi mà nói chính là một chuyện tốt.
Công chúa Ôn Tư nhìn bóng lưng rời đi của Huyên Nhi, đáy lòng lần nữa rơi vào trong sự mê mang, bản thân lẽ nào thật sự có quan hệ gì với Ôn Yến sao? Sự yêu thương thương tiếc với hai đứa trẻ, điều này vốn nên là tình cảm của Ôn Yến, còn cả tình yêu với Tống Vĩnh Kỳ, cô cũng không thể...
Linh hồn trọng sinh...
Ôn Tư nghĩ tới nhiều ngày trước Thiên Sơn ở trước mặt mình nói ra mấy lời đó, đột nhiên cảm thấy, linh hồn trọng sinh thật sự là có khả năng.
Nhưng, nếu như bản thân thật sự là trọng sinh của Ôn Yến, vậy tại sao cô không có ký ức lúc đầu...
Nhưng có một điểm cô lại có thể chắc chắn, yêu Tống Vĩnh Kỳ, yêu hai đứa trẻ Trọng Lâu và Kinh Mặc, không có liên quan tới ký ức, càng giống như là bản năng của cô.
Khi ý thức được điểm này, công chúa Ôn Tư tự dọa giật mình chính mình, từ khi nào, cô bắt đầu tiếp nhận Ôn Yến rồi, thậm chí yêu thứ Ôn Yến yêu, thương tiếc thứ Ôn Yến thương tiếc...
Ban thân trước nay luôn kiêu ngạo, lần này lại dường như cam tâm tình nguyện tiếp nhận dòng suy nghĩ của Ôn Yến, bằng lòng yêu người Ôn Yến yêu, bằng lòng thương đứa con của Ôn Yến...
Không tự chủ được, không thể kìm hãm...
Công chúa Ôn Tư biết rõ nếu như để mặc sự việc phát triển tiếp như này, không cần bao lâu nữa cô sẽ đầu hàng...