Khi Tống Vĩnh Kỳ đang hưng phấn cầm lấy bức hoạ của Ôn Yến thì vị công chúa Ôn Tư vừa mới cứu được Thái tử từ cái chết quay về cũng đã biết lời bàn tán của bá tánh về việc hoà thân của cô.
“Công chúa, Hoàng Thượng Đại Lương này thực hiếp người quá đáng, chẳng qua chỉ là đàm phán riêng, tại sao phải làm cho ai cũng biết chuyện từ chối chứ, y không màng đến mặt mũi của công chúa như vậy, thật là đáng hận.”Thị nữ của công chúa Ôn Tư Huyên Nhi tức giận mà nói, đối với nàng ta thì công chúa nhà nàng ta chính là người tốt nhất thế gian này, bất kỳ ai cũng không được khiến công chúa thiệt thòi, vị Hoàng Thượng Đại Lương từ chối công chúa kia càng là tên khốn.
Công chúa Ôn Tư nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Huyên Nhi, nhịn không được mà cười cười véo lấy, sau đó nói: “Lần này không trách Hoàng Thượng Đại Lương được.”
“Công chúa, người là đích công chúa, gả cho một lão già như y, y còn từ chối nữa, thật là…” Huyên Nhi không hiểu công chúa Ôn Tư vậy mà lại bảo vệ Hoàng Thượng Đại Lương đó, cho nên nói xong thì nhìn về phía công chúa Ôn Tư với vẻ khó hiểu, công chúa Ôn Tư chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, rất lâu sau mới nói một câu: “Chuyện này trách ta. Còn nữa, y không phải là lão già.”
“Trách người? Công chúa cũng đâu từ chối sự cầu thân của y chứ, là y khiến cho ai cũng biết người không có ai cần mà, kẻ làm ra chuyện không ra gì như vậy chắc chắn là một lão già, giống như Hoàng Thượng chúng ta, hồ đồ rồi nên mới để cho tam hoàng tử hành sự.” Huyên Nhi không hiểu ý của công chúa Ôn Tư, nhưng vẫn nói ra oán niệm trong lòng mình.
“Lần này chúng ta vốn dĩ không có ý hoà thân với Đại Lương, là ta đã cầu xin phụ hoàng.” Công chúa Ôn Tư chậm rãi mà nói, khiến cho thị nữ trung thành nghe mà chấn kinh, không hiểu công chúa tại sao lại muốn gả đi xa như vậy, đến lúc đó không có sự bảo vệ của nhà mẹ, còn là một…lão già nữa.
Ừm, trong lòng Huyên Nhi, có thể ngồi lên được ghế Hoàng Thượng thì đều là lão già như phụ hoàng của công chúa.
“Công chúa, tại sao phải gả cho lão già đó, người muốn gả đi, thì muốn tìm loại nào ở Tử Húc Quốc chúng ta mà chả có chứ.” Huyên Nhi có chút không hiểu, tại sao công chúa thông minh của nàng ta lại làm ra chuyện ‘ngốc’ như vậy.
Trong lòng Huyên Nhi, công chúa phải gả cho hào môn thế gia, đến lúc đó có Hoàng Thượng và Hoàng hậu làm chỗ dựa, sau này không có ai dám chọc vào, ngay cả con cái cũng có sự đề bạt của Thái tử, cuộc đời quả thực sẽ đẹp đến không dám tưởng tượng nữa, nhưng công chúa lại bỏ đi tương lai đẹp đẽ này mà muốn gả cho cái tên Hoàng Thượng nước Đại Lương kia.
“Huyên Nhi, ta đã nói rồi, Tống Vĩnh Kỳ không phải lão già, năm nay y vẫn chưa đến ba mươi, ta muốn hoà thân là vì Thành Nhi, bệnh của Thái tử ca ca ta không chữa được, sức khoẻ hai mươi mấy tuổi của huynh ấy bây giờ, các hạng mục kỹ năng sức khoẻ đã là của bảy, tám mươi tuổi rồi, ta lực bất tòng tâm. Thái tử ca ca chỉ có một đứa con là Thành Nhi, đứa con này tuổi nhỏ nhưng thông minh vô cùng, cho nên ta phải giúp nó ngồi vững vị trí Hoàng Thái tôn, quốc lực của Đại Lương hai năm nay tăng lên nhanh chóng, từ lâu đã trở thành sự tồn tại mà Tử Húc Quốc không thể không xem trọng, nếu như có sự ủng hộ của bọn họ, Thành Nhi mới có thể thuận lợi kế thừa hoàng vị, nếu không tâm huyết mấy năm nay của phụ hoàng, chỉ e sẽ rơi vào tay của đám tiểu nhân kia.”
Công chúa Ôn Tư một hơi nói rất nhiều, sự lo lắng của mình đối với tương lai, tình cảm của mình với Thái tử, hy vọng đối với Thành Nhi.
Ôn Tư không thể quên những lời mà phụ hoàng nói riêng với mình khi mình học y trở về hơn một năm trước, ông ta nói, nếu mình là một đứa con trai thì tốt rồi, như vậy thì có thể kế thừa hoàng vị.
Nhưng suy cho cùng nàng cũng không phải con trai, cho nên điều nàng có thể làm là mưu cầu nhiều hơn cho phủ Thái tử, cho Thành Nhi. Không để cho phụ hoàng thất vọng.
“Công chúa, tên Hoàng Thượng đó cũng không phải người tốt, nếu không thì sao lại không màng đến danh tiếng của người mà từ chối như vậy chứ.” Tuy công chúa Ôn Tư đã giải thích rõ ràng rồi, nhưng oán niệm ở đáy lòng Huyên Nhi vẫn không giảm, nàng ta nhận định người đã làm tổn hại đến công chúa của bọn họ chính là kẻ xấu.
“Y thế nào cũng sẽ từ chối thôi, chỉ là ta không ngờ ngay cả lợi ích khi ta gả cho y có thể mang đến mà y cũng không cân nhắc.” Công chúa Ôn Tư yên tĩnh mà nói, giống như không có thay đổi về cảm xúc, giống như tất cả những cái này đều nằm trong dự liệu của nàng vậy.
“Hoàng thượng Đại Lương Tống Vĩnh Kỳ có người mình yêu sâu đậm, nhiều năm trước đã từng lấy được hoàng vị cho y, sau này y thủ thân vì nữ nhân đó năm năm, sau khi nữ nhân đó quay lại thì hết lòng hết dạ vì giang sơn của y, cuối cùng vì bá tánh của y mà mất đi tính mạng, hơn một năm nay hậu cung của y không có lấy một người.” Công chúa Ôn Tư nhẹ giọng nói, khi mới biết những chuyện này, đáy lòng nàng cũng rất xuýt xoa, nhưng nhìn những điều mà Tống Vĩnh Kỳ làm vì nữ nhân đó, nàng ta cảm thấy sự hy sinh của nữ tử đó rất đáng.
Nhưng chỉ nói đến những chuyện mà nữ nhân đó đã làm, nàng cũng cảm thấy sóng lòng trào dâng.
Nàng ta không thể so với nữ nhân đó, cho nên bại trong tay cô, bản thân mình tuy bại nhưng vinh.
“Nữ nhân đó thật lợi hại, có thể khiến cho Hoàng Thượng một nước nhớ mãi không quên, nhưng trong lòng Huyên Nhi, công chúa không kém hơn nữ nhân đó chút nào, chuyện mà người làm cho Thái tử trong hơn một năm sau khi người quay về này cũng không hề ít, người cũng là một nữ nhân lợi hại.” Cảm nhận được sự thất vọng nhàn nhạt trong lời nói của công chúa, Huyên Nhi vội vàng an ủi, nhưng Ôn Yến chỉ nhàn nhạt cười, trong đầu não sinh ra vố số suy nghĩ.
Bây giờ nàng phải làm sao mới có thể giúp Thành Nhi? Không gả được cho Tống Vĩnh Kỳ, vậy mình phải chọn đại thần có thể chi phối triều cục trong triều đình, hoặc là gả cho thế gia tử, mà trong số triều thần này, ai là người của tam hoàng tử, ai lại là người của ngũ hoàng tử, mình phải cần nhiều thời gian để phân xét, nhưng cô lại sợ trời xanh không cho mình thời gian lựa chọn, bởi vì sức khoẻ của Thái tử ca ca đã càng lúc càng kém, đã không chống được nhiều thời gian nữa.
“Công chúa, sau này người chắc chắn sẽ gặp được một nam tử thâm tình như vậy, nhưng công chúa sẽ không chết, công chúa sẽ ân ái đến bạc đầu với phò mã.” Huyên Nhi nịnh hót mà nói, công chúa Ôn Tư cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nói đến tình yêu của Tống Vĩnh Kỳ và nữ tử đó, nàng nhớ đến bốn chữ thâm tình không tuổi, mà bốn chữ này cũng là lời cảnh báo đối với mình.
“Chỉ mong vậy.” Công chúa Ôn Tư nói xong thì quay người đến tẩm cung của Thái tử, sức khoẻ của Thái tử ca ca đã hoàn toàn giảm sút rồi, thuốc thang vô hiệu, nàng ta cũng chỉ có thể dùng châm kéo dài tính mạng của y, nàng rất rõ, chỉ có Thái tử ca ca, trái tim của phụ hoàng mới không tuyệt vọng, chỉ cần Thái tử ca ca vẫn còn hơi thở thì sẽ không có ai ra tay với Thành Nhi.
Công chúa Ôn Tư vừa đi đến cửa tẩm cung của Thái tử thì nghe thấy trong sân trái truyền đến tiếng đánh nhau nhỏ.
Nơi đó là tẩm cung của Thành Nhi, Thành Nhi mới hơn hai tuổi, nếu như có người ám sát thì nó chắc chắn không tránh được.
Công chúa Ôn Tư không màng đến Thái tử nữa, vội vàng đi về phía tẩm cung của Thành Nhi, khi nàng ta đi đến thì tiếng đánh nhau vẫn còn, nhưng nhìn qua đó, chỗ đó đâu còn là đánh nhau nữa, đó rõ ràng là tàn sát đơn phương, người mà nàng đã sắp xếp bảo vệ Thành Nhi bây giờ đã chết thương hơn phân nửa, đương nhiên đám người đến đột kích cũng chết không ít.
Công chúa Ôn Tư thị ý cho người âm thầm bảo vệ mình cũng tham gia chiến đấu, mình thì không rảnh xem bọn họ đánh nhau, sốt sắng mà đi về phía tẩm điện của tiểu thái tử, chỗ đó đã trở nên bừa bãi lộn xộn, công chúa Ôn Tư dắt theo bàn tay đã run rẩy của Huyên Nhi len lén đi đến phòng của tiểu thái tôn, bên trong còn loạn hơn cả bên ngoài, chỉ là không thấy bóng ảnh của tiểu thái tôn đâu.
“Thành Nhi con ở đâu? Thành Nhi, đừng doạ cô cô, mau ra đây đi.” Công chúa Ôn Tư sốt sắng mà hét lên trong phòng, trái tim thì thót lên đến tận họng, bây giờ tất cả mọi thứ bên trong phòng ngủ đều rõ ràng, làm gì còn có bóng dáng của Thành Nhi nữa.
“Thành Nhi, con có ở đây không? Cô cô đến rồi, con mau ra đây.” Công chúa Ôn Tư nóng lòng mà hét lên, bắt đầu tìm kiếm dưới bàn, đó là chỗ mà Thành Nhi hay trốn, nhưng bên dưới bàn không có gì cả.