Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ một chút: “Nếu Vậy, bản vương làm thiếu niên lang, ngươi đuổi theo bản vương.”
Ôn Yến lại nghiêm túc: “Ta lại không muốn giả làm thiếu nữ chăn cừu.”
Tống Vĩnh Kỳ nở nụ cười, trong đôi mắt có khát vọng tốt đẹp: “Vậy không còn cách nào, ngươi không giả làm thiếu nữ chăn cừu, bản vương không thể làm gì khác hơn là theo đuổi thiếu nữ chăn cừu khác.”
Ôn Yến đứng lên, chống nạnh dữ dằn nói: “Vậy chàng cẩn thận lỗ tai của chàng, ta không vặn gãy lỗ tai chàng mới lạ,”
Lời này vừa ra, nàng nhất thời có chút lúng túng, nàng nói như vậy, chẳng phải là nói với hắn, thật ra trong lòng nàng đã động tình với chàng rồi sao, thậm chí còn dần dần yêu chàng. Chỉ là, bản thân nàng cũng không mò ra được tâm ý của mình.
Tống Vĩnh Kỳ cũng có chút xúc động, ngước mắt nhìn nàng, trên mặt có chút biểu cảm phức tạp, dáng vẻ nàng ngây thơ như vậy, thật sự khiến lòng chàng sinh ra yêu thương, thậm chí chàng nghĩ, nếu như hai chân mình không phải không có cách nào cất nước, sẽ đứng lên hung hăng ôm nàng vào lòng.
Chàng đưa tay kéo Ôn Yến, nói: “Ngươi khỏe thật sao?”
Ôn Yến cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đã khỏe rồi.” Tự nhiên có chút chột dạ, bởi vì vết thương trên đùi còn đang nhiễm trung, chỉ là nàng cũng không có cảm giác đau, dễ dàng làm ra vẻ đã tốt rồi.
“Ừm.” Chàng liền nắm tay nàng, cũng không biết nên nói gì.
Lời vừa rồi của Ôn Yến, khiến cho hai người đều lúng túng. Vốn dĩ Tống Vĩnh Kỳ vô cùng kháng cự thân cận với Ôn Yến, nhưng bây giờ lại hận không thể để nàng ở lại bên cạnh mới được.
Ôn Yến nghĩ đến Trí Viễn Vương gia và Dương đại nhân còn chờ bên ngoài, chỉ là nàng không biết làm sao nói vào đề tài chính với Tống Vĩnh Kỳ, liền lấy một cái ghế, giả vờ khổ sở nói, “Lần này, phụ hoàng cho ta một vấn đề rất khó.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, “Phụ hoàng vì chuyện của ta mà trách cứ ngươi? Người làm khó ngươi?”
Ôn Yến vội vã an ủi, “Không phải, Hoàng thượng không trách ta, thật ra, cũng trách cứ ta.” Nàng đem chuyện Thượng Quan ngự y nói một lần, mới nói đến chuyện Hoàng thượng để nàng xem tấu chương.
Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ nói, “Phụ hoàng cho ngươi xem tấu chương?” Tuy có tổ huấn nữ tử không thể tham gia chính sự, nhưng những thứ này đều là ước định mà thành, nữ tử hậu cung cũng được, nữ tử ngoại thần cũng được, đều không thể hỏi đến chính sự. Còn có, sao nàng lại to gan như vậy, thậm chí ngay cả việc Hoàng thượng xử lí một ngự y cũng hỏi đến.
Chỉ là sau khi ngạc nhiên, không khỏi khâm phục lòng can đảm của nàng, phải biết, phụ hoàng luôn luôn nghiêm khắc, những nhi tử như bọn họ, ở trước mặt người, đều không dám nói nhiều một câu, đừng nói là cãi lại người.
Ôn Yến nói: “Ta cũng không biết vì sao, nói chung phụ hoàng để ta xem, hỏi ta biện pháp, ta đương nhiên không hiểu, chỉ là không muốn ở trước mặt phụ hoàng tỏ vẻ quá mức vô tri, liền tới nhờ chàng giúp đỡ.”
Nói xong, nàng lắc lắc tay chàng, đáng thương nói: “Chàng sẽ giúp ta chứ?”