"Kinh Mặc, ta sợ, ta..." Châu Nhu Giai lúc trước vẫn còn rơi lệ, nhưng vừa thấy Kinh Mặc tỏ vẻ không cho thương lượng, liền nhịn không được lớn tiếng khóc lên, cô bé thật sự sợ hãi, trong hôm nay cô đã trải qua những khủng hoảng mà từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô chưa gặp bao giờ, thậm chí cô bé còn mơ hồ cảm thấy mình nhất định sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm hơn nếu còn tiếp tục đi với Kinh Mặc.
Cô bé không dám, tuy rằng cô đã phạm lỗi, nhưng cha khẳng định sẽ không lấy mạng cô, còn nếu tiếp tục đi với Kinh Mặc thì cô cảm thấy mình sẽ chết.
"Nhu Giai đừng sợ hãi, ta sẽ không hại ngươi đâu, chúng ta là bạn tốt, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm ngươi tổn thương, ngươi hãy đi sát bên cạnh ta, mọi chuyện đều ổn, ngươi yên tâm đi." Kinh Mặc nhỏ giọng an ủi Châu Nhu Giai, khi nói chuyện cô bé đã dắt tay Châu Nhu Giai bước ra khỏi cái động nơi họ trốn và chậm rãi đi về phía chiến trường.
Tiếng chém giết càng lúc càng lớn, toàn thân Châu Nhu Giai run rẩy, cô không thể tự khống chế cơ thể của lại càng không kiểm soát được nước mắt.
"Kinh Mặc, chúng ta trở về được không, hãy trở về đi." Châu Nhu Giai run rẩy cất giọng.
Kinh Mặc nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Châu Nhu Giai, rốt cục cũng thở dài, nói một câu: "Hãy kiên trì thêm chút nữa đi, ngươi yên tâm, chúng ta nhất đính sẽ không sao đâu."
"Nhưng mà chân của ta cứ như bị nhũn ra ấy, ta đi không đặng, ta thật sự đi không đặng, ngươi…” Lúc Châu Nhu Giai nói chuyện liền chỉ vào chân của mình, bây giờ chân của cô bé mềm nhũn ra rồi, nếu không phải có Kinh Mặc dìu đỡ thì có khi chỉ bước được vài bước là ngã khụy xuống rồi.
Kinh Mặc nhìn chân Châu Nhu Giai, đúng là run rẩy, nhìn thấy dáng vẻ uất ức của cô, Kinh Mặc không khỏi thở dài, tính tình Châu Nhu Giai đơn thuần dễ lừa gạt là chuyện tốt đối với cô bé, nhưng gặp chuyện một cái, đặc điểm ấy liền khiến cô bé rước khổ vào mình.
"Ta cõng ngươi đi nhé, chờ đến được nhà của ta thì chúng ta sẽ an toàn thôi, đợi chiến tranh kết thúc, ta sẽ sai người đưa ngươi về, ngươi yên tâm, gia nhân của ta sẽ không bắt nạt ngươi đâu." Kinh Mặc cúi người để Châu Nhu Giai nằm ở trên lưng mình, nhẹ giọng nói.
"Uhm, Kim Bảo, ngươi đúng là người tốt, chờ ta trở về nhà, ta sẽ bảo cha ta tưởng thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh, ta cũng sẽ nói cho phụ thân của ta biết rằng nguyên nhân thương khố bốc cháy không liên quan gì tới ngươi cả." Sự ấm áp từ lưng Kinh Mặc đã khiến lòng Châu Nhu Giai dần dần kiên định, cô bé thực cảm kích chuyện Kinh Mặc chưa từng bỏ mặc cô ở lại, kể cả là lúc này.
Kinh Mặc dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ nên cõng Châu Nhu Giai đi được một lúc liền thở hồng hộc...
Nhưng cô bé nhớ rất rõ, chờ sau khi binh mã của Lý tướng quân cùng Tử Húc Quốc giao thủ, chỉ cần bọn họ có thể đánh bại vòng quây của quân đội Tử Húc Quốc là có thể đánh thẳng đến, thành Thượng Lật, ngoại trừ việc lòng dân trong thành đã loạn thì chính Châu Nhu Giai, người đang nằm trên lưng mới là mấu chốt của chiến thắng.
Cô bé phải mau chóng đem Châu Nhu Giai đến chỗ Lý tướng.
Cho nên cô đã cắn răng kiên trì đi tiếp, còn Châu Nhu Giai đang nằm trên lưng cô thì bởi vì Kinh Mặc an ủi và tiếp thêm sức mạnh nên rốt cục cũng an tĩnh lại, sau một cuộc chạy trốn, cô kiệt sức đến mức ngủ quên trong tiếng ngựa chiến cách đó không xa.
Đối với Kinh Mặc mà nói không cần an ủi Châu Nhu Giai cũng là một chuyện tốt, tuy rằng cô bé đã lừa Châu Nhu Giai ra, nhưng cô không biết nhiều về Châu Nhu Giai, giữa hai người chẳng qua là có duyên gặp mặt, cô bé có thể thành công nhưng suy cho cùng cũng chỉ là lợi dụng tính hiếu kỳ cũng với sự bối rối sau khi làm sai chuyển của trẻ con mà thôi.
Kinh Mặc đi từng bước về phía chiến trường càng đi càng mệt, đáy lòng nhịn không được tức giận Lý Trường An, đúng là chẳng chu đáo chút nào cả, bộ không biết được tìm người ra tiếp ứng sao.
Kinh Mặc đã quên, lúc cô bé sai người truyền tin cho Lý Trường An cũng không hề nói chờ bọn họ thành công, cô sẽ ở ngoài thành.
Bởi vì trước khi lừa Châu Nhu Giai ra, chính cô cũng nắm chắc được mình có thành công hay không.
Kinh Mặc tiến lên từng bước, trong mắt tràn đầy ngoan cường, đến cô bé mà Tử Húc Quốc cũng dám đánh chủ ý, thì nữ nhi của thành chủ đang nằm trên lưng cô có là gì, cô bé muốn một ngày nào đó sẽ bắt thái tử của Tử Húc Quốc đến Đại Lương, để cho bọn họ biết mình không phải dễ chọc.
Lúc này Kinh Mặc cũng không biết, lý tưởng tuyệt vời trong lòng cô bé sẽ được hiện thực hóa vào một ngày nào đó trong tương lai, nhưng đó là chuyện của sau này.
Kinh Mặc cuối cùng cũng bước vào chiến trường, một tên lính Đại Lương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Kinh Mặc đang cõng một đứa trẻ trạc tuổi mình.
"Tiểu cô nương, ngươi đi mau, nơi này đang giao chiến, không cẩn thận sẽ khiến ngươi bị thương." Tên lính thiện ý nhắc nhở Kinh Mặc, trong mắt hắn, tuy rằng sắc mặt Kinh Mặc mỏi mệt nhưng lại có gì đó rất dịu dàng, khiến người ta mềm lòng, đối với một đứa bé xuất hiện trên chiến trường như vậy, hắn chỉ muốn để cho cô bé rời khỏi đây an toàn, mặc kệ nó là người Đại Lương hay Tử Húc Quốc.
Chiến tranh lẽ ra không nên có liên can gì tới trẻ nhỏ.
"Phiền ngươi đưa ta đi gặp Lý Trường An Lý tướng quân, hoặc là Tô Diễn tướng quân." Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn tên lính, Nghiêm túc nói.
Hôm nay bọn họ có thể xuất binh cũng đã chứng minh hiện tại Lý Trường An cùng Tô Diễn đã khống chế quân đội, người dẫn binh xông vào trận địa nhất định là một trong hai người họ hoặc là một trong số đó.
Người lính sững sờ ngay tại chỗ khi nghe Kinh Mặc nói.
Đứa nhỏ này lại gọi tục danh của hai vị tướng quân, cô bé.
"Ta là Kinh Mặc công chúa, trên lưng ta là con gái của thành chủ Thượng Lật thành, Châu Nhu Giai, có nàng ta, có thể tránh được một số tổn thất không đáng có.” Kinh Mặc sợ tên lính kia không tin liền vội nói.
Tên lính khiếp sợ nhìn Kinh Mặc, không còn lời nào để nói.
Trước khi xuất binh, trong doanh trại có tin đồn rằng tiểu công chúa Kinh Mặc đã cầm hổ phù của Trần Đại tướng quân, Trần tướng quân rơi vào đường cùng mới giao ra quân quyền, trong lòng bọn họ đã có sự kính ngưỡng với Kinh Mặc, hiện tại gặp được Kinh Mặc...
Hắn tin rằng cô bé trước mặt mình là công chúa Kinh Mặc, ngoài cô, không ai có thể đem ái nữ của thành chủ đến.
Nhưng một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại…
"Nhanh bế nàng ta giúp ta, ta cõng hết nổi rồi, mệt chết mất thôi." Thấy tên lính không còn nghi ngờ nữa, Kinh Mặc vội vàng nhờ vả.
Tên lính vội vàng tiến lên bế lấy Châu Nhu Giai, sau đó hỏi Kinh Mặc: "Ngươi còn sức đi theo ta không"
Kinh Mặc nhìn tên lính, cử động thân thể một chút rồi nhẹ giọng nói: "Ta hết sức rồi."
Nói xong Kinh Mặc liền ngồi xỗm trên mặt đất, hiện tại cả chân và tay cô bé đều bủn rủn, vừa rồi có thể cõng Châu Nhu Giai đi đến nơi này, đều là dựa vào một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, còn bây giờ thật sự không còn sức để đi tiếp nữa.
Người lính liếc nhìn Kinh Mặc, rồi gọi người bạn đồng hành vừa giết kẻ thù của mình và nói: "Bế tiểu công chúa lên, chúng ta đi tìm Lý tướng quân."
Tên lính kia vẫn chưa hiểu vì sao thì tên lính bế Châu Nhu Giai đã cất bước rời đi nên hắn chỉ có thể bế lấy Kinh Mặc đuổi theo, hai binh lính đưa hai đứa trẻ vượt qua đám đông đang giao tranh, vượt qua lưỡi kiếm, cuối cùng cũng đến trước mặt Lý Trường An đang ngồi trên lưng ngựa.
"Lý thúc thúc, Kinh Mặc đã trở lại." Kinh Mặc vốn đã hụt hơi nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lý Trường An, cô bé đã gom hết sức lực cuối cùng hô lên.
Lý Trường An nghe thấy giọng nói của Kinh Mặc cứ nghĩ là mình đang tưởng tượng, hiện tại lẽ ra Kinh Mặc đang trên đường trở về kinh, sao bây giờ lại…
"Tướng quân, tiểu công chúa mang nữ nhi của thành chủ đưến, lần công thành này của chúng ta sẽ giảm rất nhiều thương vong." Tên lính thấy Lý Trường An không quay đầu lại liền vội nói.
Thanh âm của hắn rất lớn, không chỉ Lý Trường An nghe mà những binh sĩ của Lý Trường An đang chiến đấu cùng Tử Húc Quốc đều nghe thấy. Bọn họ cùng lúc nhìn đứa trẻ trong vòng tay của tên lính và niềm vui trên khuôn mặt họ dần dần tăng lên.
Đây đúng là tin tốt.