Vương gia Trấn Quốc, Tống Vĩnh Cương, sau nhiều năm lại lần nữa nắm giữ ấn soái, thống lĩnh mười vạn binh mã xuất chinh đến Nam Chiếu.
Đại tướng quân Trần Nguyên Khánh thống lĩnh mười vạn binh mã chạy tới Tử Húc và biên giới giao nhau của hai nước, đồng thời năm vạn binh mã quân Khắc Châu do tướng trẻ Tô Diễn thống lĩnh chạy trước Trần Nguyên Khánh một bước đang bị thiết kỵ của Tử Húc giày xéo ở biên cảnh.
Bởi vì quân đội khi xuất chinh cần lương thảo và quân nhu quân dụng, khiến Tống Vĩnh Kỳ loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, mỗi lần chạy tới Thải Vi cung, Ôn Yến đều đã ngủ rồi.
Ôn Yến giống như không quan tâm tới triều cục, chỉ an nhàn làm một cung phi. Cô như vậy làm cho Tống Vĩnh Kỳ rất kinh ngạc, sau đó trong lòng lại thêm mấy phần bất an.
Nhưng y không có thời gian tâm sự với Ôn Yến, giờ có thể cùng nhau nói chuyện trở thành điều xa xỉ với bọn họ.
Ngay cả như vậy, mỗi này Tống Vĩnh Kỳ đều tới Thải Vi cung, mỗi ngày đều hỏi Thiên Sơn xem Ôn Yến làm những gì, Thiên Sơn trả lời đơn gian mà cũng liên miên bất tận.
Triều đình hỗn loạn là vì Nam Chiếu và Tử Húc tiến cung đột nhiên không có tranh chấp, cùng chung mối thù, toàn tâm toàn lực đối phó giặc ngoài, điều này khiến Tống Vĩnh Kỳ cũng được an ủi trong lòng, có lòng tin lớn hơn với tương lai.
Mặc dù tất cả đều thuận lợi so với trong tưởng tượng của y, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ vẫn thấy hơi không an tâm, y không biết sự bất an này đến từ chỗ nào, cho đến khi y nghỉ ngơi trên long ỷ, mơ một giấc mơ, trong mộng Ôn Yến lần nữa rời xa mình, y thiên hô vạn hoán đều không tìm được cô.
Lúc tỉnh lại, cả người y toát mồ hôi lạnh, ý nhìn mọi thứ quen thuộc trước mặt, nghĩ tới người đang bận rộn trong Thải Vi cung, đột nhiên không có tâm trạng xem tấu chương nữa, một đường đi nhanh về phía Thải Vi cung.
Có điều y không ngờ, chờ mình tới vẫn là một Ôn Yến đang ngủ say.
"Môn chủ của các người dạo này hình như rất thích ngủ?" Lúc mở lời hỏi, trái tim Tống Vĩnh Kỳ cũng bắt đầu run rẩy, y vẫn không quên Khanh Nhi bỏ độc trước đó, Ôn Yến vẫn luôn trong cơn ngủ mê, chẳng lẽ...
"Có chút, môn chủ nói do mình đang mang thai, người nói trong khoảng thời gian này con lớn nhanh, thể lực và tinh lực của mình có chút không theo kịp." Thiên Sơn dùng lời của Ôn Yến đáp lại Tống Vĩnh Kỳ.
"Gia Cát đến bắt mạch chưa? Hắn nói thế nào?" Trong khoảng thời gian này, Tống Vĩnh Kỳ bận đến tối tăm mặt mũi, đã lâu không gặp được Gia Cát Minh.
"Thần y Gia Cát cũng nói vậy, còn bảo đứa bé này có hơi lớn." Thiên Sơn nhẹ giọng trả lời, sắc mặt ủ dột của Tống Vĩnh Kỳ vẫn không thoải mái hơn, y chậm rãi ngồi xuống đầu giường Ôn Yến, yên tĩnh nhìn cô ngủ say, nháy mắt, tâm tình phiền loạn về chiến trướng của y liền trở nên yên tĩnh lại.
Thiên Sơn thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý rời đi, liền tranh thủ ra hiệu cho người đứng sau bưng đồ ăn lên.
"Hoàng Thượng, người vẫn nên ăn chút gì đi." Thiên Sơn nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ôn Yến làm à?" Nhìn đồ ăn quen thuộc trước mặt, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cực kỳ vui mừng, đã rất nhiều ngày rồi chưa được ăn đồ ăn Ôn Yến làm, y rất nhớ hương vị đồ ăn nhà này, vì thông cảm cho cơ thể của cô nên trong không thời gian này không có yêu cầu.
"Không phải môn chủ làm, người dạy cho phòng bếp làm những đồ ăn này, dặn chuẩn bị sẵn, nếu Hoàng thượng tới thì làm cho người ăn luôn, môn chủ còn nói, trong khoảng thời gian này người quá mệt mỏi, gầy đi rồi." Đó đều là những điều ngày thường Ôn Yến nghĩ linh tinh, tất cả đều lọt vào tai Thiên Sơn, lần này nói cho Tống Vĩnh Kỳ nghe, chỉ là muốn cho y biết, Ôn Yến vẫn luôn chú ý tới y, cho dù lúc y nhìn thấy Ôn Yến, cô đều ngủ rồi.
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cũng xúc động, y đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Ôn Yến, cho dù cô có ngủ hay tỉnh đều sẽ để ý tới mình.
Được người mình yêu yêu lại là chuyện hạnh phúc nhất, thế nhưng y lại luôn lo được lo mất, luôn cảm thấy sự hạnh phúc này muốn đi xa khỏi mình.
Miệng nhai đồ ăn nhưng lại thấy vô vị, dù cho đồ ăn cực kỳ giống Ôn Yến làm.
"Trong khoảng thời gian này, Trọng Lâu và Kinh Mặc có qua không?" Gần đây Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn bận rộn, nếu không phải đang ở chỗ Ôn Yến, sợ là y sẽ không nhớ tới hai đứa nhỏ.
"Trọng Lâu có tới một lần, Kinh Mặc thì lại không thấy qua, môn chủ rất lo cho cơ thể của Kinh Mặc, dù sao lúc rời đi vết thương trên người Kinh Mặc còn chưa tốt." Lúc nói chuyện, giọng nói của Thiên Sơn còn mang theo vẻ bất mãn, để hai đứa bé đi, người không vui nhất chính là Thiên Sơn và Thái hậu, nhưng bọn họ không làm chủ được, Thiên Sơn chỉ có thể phát tiết bằng việc tỏ chút bất mãn trong lòng khi nói với Hoàng thượng về chuyện của hai đứa bé.
"Hôm nay gọi hai đứa tới đây đi, nói ta muốn ăn một bữa cơm đoàn viên với hai đứa." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói với Thiên Sơn.
Quả nhiên, khi nghe thấy có thể đón hai đứa trẻ về, sắc mặt Thiên Sơn cũng tốt lên nhiều, vui vẻ quay người đi chuẩn bị, lại không ngờ mình vừa đi được hai bước, Tống Vĩnh Kỳ đã nhẹ nhàng nói một câu: "Bảo phòng bếp chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn."
"Ý Hoàng thượng là..." Thiên Sơn có chút không dám tin vào lỗ tai mình, đều nói quan tây tránh xa phòng bếp, đây còn đường đường là vua của một nước mà lại muốn xuống bếp...
"Chính là ý mà ngươi nghĩ, đi chuẩn bị đi." Tống Vĩnh Kỳ dặn dò xong thì lại tiếp tục yên lặng ngồi bên người Ôn Yến, nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, lo lắng trong lòng cũng vơi đi, chỉ còn lại sự yên bình và tĩnh lặng.
Thiên Sơn vui vẻ rời đi, mặc dù trong lòng nàng ta vẫn oán giận Hoàng thượng, cũng đều vì Ôn Yến, chỉ cần Hoàng thượng đối tốt với môn chủ thì nàng ta sẽ cảm thấy Hoàng thượng là người tốt nhất thiên hạ.
Vì để cho hai đứa trẻ thuận lợi trở về, Thiên Sơn tự mình xuất mã, đi tới cung của Khanh Nhi.
Lúc đi tới cung của Khanh Nhi, nàng ta đang cùng Trọng Lâu đọc sách, khi nhìn thấy Thiên Sơn, tay ôm Trọng Lâu của nàng ta nắm chặt lại, tỉnh táo nhìn Thiên Sơn, ra vẻ tuyên bố chủ quyền.
"Như Quý phi, tôi phụng mệnh Hoàng thượng đến mời hoàng tử Trọng Lâu đến Thải Vi cung một chuyến."
"Đi nơi đó làm gì, ngươi hẳn là biết, bây giờ Trọng Lâu đã là con của ta, nó và Ôn Yến không hề có quan hệ gì cả, sao phải tới cung của Ôn Yến?" Lửa giận trong lòng Khanh Nhi cuối cùng không kiềm được, những ngày này ở bên Trọng Lâu, nàng ta cũng rất thích đứa bé giống với sư ca hồi còn bé, nàng ta dạy cậu bằng cả tấm lòng, coi Trọng Lâu như con của mình.
"Quý phi nương nương vẫn nên đừng tự lừa mình dối người, tại sao Hoàng tử Trọng Lâu tới được nơi ở của người, người hẳn phải rõ, Hoàng tử và môn chủ chúng tôi sao lại không có quan hệ gì được? Nương nương vẫn nên để tôi dẫn cậu ấy trở về đi, do Hoàng thượng thương nhớ Trọng Lâu, muốn ăn một bữa cơm đoàn viên với Trọng Lâu." Thiên Sơn cười nói, còn vô ý chọc thủng giấc một mà Khanh Nhi tự mình vẽ ra.
"Nếu là bữa cơm đoàn viên, Hoàng thượng hẳn là nên tự mình tới đây, cùng ta và Trọng Lâu ở bên nhau mới phải, đến Thải Vi cung làm gì?" Khanh Nhi không cam lòng, thấp giọng nói.
Thiên Sơn không nói gì, chỉ cười đứng chờ, Khanh Nhi nhìn Thiên Sơn, vẫn cực kỳ nổi nóng, vẻ mặt lại không đổi như cũ, chỉ cắn răng nói: "Đưa nó về sớm một chút, ngươi cũng biết, trong cung của ta tịch mịch, không có Trọng Lâu, ta cũng không biết phải sống sau qua những tháng ngày dài dằng dặc này được."
Câu nói của Khanh Nhi đều mang mấy phần chua xót, nàng ta cảm thấy mình là một người đáng thương, vì sư ca mà đi vào trong thâm cung này, sư ca lại không rõ lòng của nàng ta, ngay cả đứa con cho mình rồi cũng muốn dẫn đi bất cứ lúc nào.
Có điều chút đáng thương của nàng ta không đả động được đến trái tim của Thiên Sơn, Thiên Sơn sẽ không tin người lòng dạ độc ác như Khanh Nhi, bất cứ lúc nào cũng muốn lấy tính mạng của người khác sẽ có lúc tủi thân, lúc mềm yếu.
Thiên Sơn không trả lời, nàng dắt tay Trọng Lâu, mặc dù lúc nàng đi vào, Trọng Lâu không có biểu đạt ý muốn thân cận, nhưng giờ lại nắm chặt tay Thiên Sơn, quyến luyến không muốn rời, nghĩ đứa nhỏ khôn muốn rời xa mẹ của mình, Thiên Sơn cảm thấy được sự ỷ lại của Trọng Lâu, đau lòng đến gần như muốn rơi lệ.