“Ngươi cũng chỉ là quý phi mà thôi, đến người nắm giữ Phượng ấn như Ôn Yến còn không có tư cách hỏi trẫm thích nữ nhân nào, muốn có con với nữ nhân nào, yêu thích ai là quyền tự do của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ cố ý nhắc đến Ôn Yến, để chuyển dời ngọn lửa căm phẫn của Khanh Nhi, khiến cho nàng ta không còn nhắm vào Ôn Yến nữa, nói cho cùng, trong hậu cung này, chàng cũng chỉ muốn bảo vệ một mình Ôn Yến mà thôi.
“Sư huynh, muội quan tâm là vì muội yêu huynh, trong hậu cung không còn ai yêu huynh hơn muội đâu, huynh có biết điều đó chăng? Muội thật sự không muốn để phường nữ nhân như Lương phi làm nhục huynh. Sư huynh, đến lúc nào huynh mới nhận ra được tình cảm của muội dành cho huynh đây?” Khanh Nhi nói dứt câu, nước mắt nàng ta tuôn rơi lã chã, vẫn nhìn Tống Vĩnh Kỳ với dáng vẻ tình sâu tựa biển.
“Trẫm không cần tình cảm giả tạo của ngươi, ngươi yêu trẫm hồi nào, người mà ngươi yêu chỉ có bản thân ngươi mà thôi, bởi thế phiền ngươi về đi, đừng cản đường của trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ lại nói với Khanh Nhi bằng giọng khinh thường, bây giờ chàng thật sự chán ghét vở kịch tình yêu dạt dào như biển của nàng ta.
“Sư huynh, sao huynh không hiểu kia chứ, người duy nhất mà muội từng yêu là huynh, muội yêu huynh còn hơn yêu bản thân mình.” Giọng nói êm ái như tiếng đàn vĩ cầm tựa hồ đang nức nở, đang cáo trạng, chỉ đó điều hoàn toàn không khiến Tống Vĩnh Kỳ động lòng.
Sau khi nói dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ bỏ đi một nước, chàng không muốn nói thêm một câu nào với Khanh Nhi nữa, nhất là bây giờ, nghĩ đến lúc nàng ta cầm quốc thư yêu cầu mình thả ba ngàn hộ sĩ đi, chẳng qua cũng chỉ muốn lấy mạng Ôn Yến, lấy mạng quân Khắc Châu mà thôi.
“Sư huynh, xin huynh đừng đi, tất thảy những gì muội làm cũng chỉ vì muốn tốt cho huynh mà thôi, muội...” Khanh Nhi lảo đảo, chạy theo sau Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ lại không hề ngừng bước, chỉ chăm chăm đi thẳng về phía trước, dường như không hề nghe thấy tiếng giải thích đầy vẻ tủi thân của Khanh Nhi vậy.
“Thái hậu không muốn gặp ngươi, bởi thế, hay là Như quý phi về trước đi.” Rốt cuộc cũng đã đến trước cửa cung Thái hậu, Tống Vĩnh Kỳ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chàng quay người lại nói với Khanh Nhi, Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt tuôn trào.
Nàng ta không ngờ rằng, sư huynh biết mình sống trong Hoàng cung như thế nào, huynh ấy biết Thái hậu khôn thích mình, chuyện gì huynh ấy cũng biết.
Hóa ra, sư huynh vẫn quan tâm đến mình, cho dù ngoài miệng huynh ấy nói năng lạnh lùng đến thế nào đi chăng nữa...
Gần như Khanh Nhi không thể kềm chế nổi trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực, nàng ta nhìn về Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt chứa chan nhiềm vui, hy vọng bắt đầu nhen nhóm lên trong đáy lòng nàng ta như ngọn lửa.
“Thái hậu không thích muội thì sao kia chứ, chỉ cần sư huynh biết chỗ khó xử của muội, dù Thái hậu có kêu muội đi chết thì muội vẫn cam thâm tình nguyện. Khanh Nhi nói khe khẽ, cố gắng nặn ra nụ cười, nàng ta muốn phô bày bộ mặt đẹp nhất của mình cho sư huynh thấy.
“Không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi tránh xa Thái hậu ra là được.” Tống Vĩnh Kỳ không buồn quan tâm đến vẻ mặt kích động mừng rỡ của Khanh Nhi, chỉ bình tĩnh nói.
Muốn Khanh Nhi tránh xa Thái hậu ra, thì nàng ta mới không có cơ hội xuống tay với bọn họ.
Khanh Nhi biết tình mẹ con giữa Thái hậu và Hoàng thượng luôn rất tốt, bởi vậy nhất thời nàng ta không hiểu nổi Tống Vĩnh Kỳ có ý gì, thậm chí nàng ta còn nghĩ chàng nói thế là vì muốn tốt cho mình.
Có lẽ huynh ấy không muốn mình khó xử, hay phải chịu tủi thân.
“Sư huynh, muội hiểu ý của huynh rồi, muội...” Trong lòng Khanh Nhi hết sức kích động, thậm chí nàng ta không biết phải nói thế nào nữa, cũng đã quên mất mình đến tìm sư huynh là để chất vấn, là sự không cam tâm trong lòng.
“Ngươi về trước đi.” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ một câu nói của mình lại có thể khiến cho chí khí trỗi dậy trong lòng Khanh Nhi, chàng nhỉ nói với Khanh Nhi bằng chất giọng lạnh nhạt, nhưng trong mắt Khanh Nhi, gương mặt giá băng ấy cũng là nét quyến rũ của chàng..
Không còn bị Khanh Nhi quấn riết theo sau, gương mặt Tống Vĩnh Kỳ ôn hòa hơn nhiều, nhưng sắc mặt của Thái hậu đang ngồi trên đại điện lại sa sầm. . Ngôn Tình Sủng
“Mẫu hậu, Ôn Yến đã có thai rồi, cơ thể nàng ấy rất yếu ớt, bởi vậy ta không bảo nàng sang cùng, người đừng giận nhé.” Tống Vĩnh Kỳ cứ nghĩ Thái hậu tức giận là vì Ôn Yến, bèn vội vàng giải thích.”
“Ai gia không bực tức Ôn Yến, Ôn Yến không đến thì ai gia sang thăm nàng ấy cũng được, ta bực là vì con, khi nãy con nói gì, Ôn Yến có thai à?” Thoạt đầu Thái hậu vẫn còn mơ mơ màng màng, nói đến một nửa mới sực nhận ra Tống Vĩnh Kỳ đang giải thích với mình, sự giận dữ trên nét mặt tan biến trong nháy mắt chỉ nhìn về Tống Vĩnh Kỳ nới ánh mắt thấp thoáng trông đợi, đợi chàng xác định lại tin tức vừa mớt lọt vào tai mình.
“Mẫu hậu, Ôn Yến thật sự đã có thai rồi, mới hơn một tháng thôi.” Tống Vĩnh Kỳ kề sát bên tai Thái hậu, nhỏ giọng thầm thì, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ, sau khi nghe mình nói xong, Thái hậu không nở nụ cười mừng rỡ mà lại vung tay đánh vào vai mình.
“Con đừng nghĩ con là con của ta, thì ta sẽ bênh vực con, Lương phi cũng có thai rồi, nếu như nàng ấy biết tin này thì sẽ đau lòng đến mức nào kia chứ? Con lại...” Trong lòng Thái hậu thấy bất bình thay Ôn Yến.
Mặc dù mấy năm nay con trai mình sống khổ sống sở, bà nhìn thấy mà đau lòng, nhưng nỗi khổ Ôn Yến phải gánh chịu càng khiến bà cảm thấy đau lòng, nhất là khi sau khi cô trở về, Tống Vĩnh Kỳ vẫn không thể cho cô thân phận quang minh chính đại, trong lòng bà, ngoại trừ tình thương thì bà luôn cảm thấy áy náy với Ôn Yến, bởi vậy nghe tin cô mang thai con của Tống Vĩnh Kỳ, lại rồi lại biết phi tử danh chính ngôn thuận của Tống Vĩnh Kỳ cũng mang thai rồi, cùng là nữ nhân với nhau, Thái hậu có thể nghĩ đến được nỗi chua xót trong lòng Ôn Yến.
“Mẫu hậu.” Tống Vĩnh Kỳ biết Thái hậu đang thấy ấm ức thay Ôn Yến, chàng muốn giải thích, nhưng càng ít người biết rõ chuyện của Lương phi càng tốt, nhất là bây giờ vẫn còn chưa bắt được nội gián, lỡ mà mẫu hậu lỡ miệng thì...
Vì sự an toàn của mọi người, cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói gì với bà ấy cả, chỉ cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã phạm lỗi sai.
“Mẫu hậu, dù gì Lương phi cũng mang thai cốt nhục của Hoàng nhi, con biết người không thích Lương phi, bởi vậy con xin người nể mặt con, quan tâm đến nàng ta hơn một chút.” Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng van nài, bây giờ Ôn Yến còn đang mang thai, chàng không muốn để cho nàng mệt nhọc, dù gì Lương phi cũng là phi tử danh chính ngôn thuận của chàng, chàng sợ sẽ khiến cho Ôn Yến không được vui.
Cho dù chỉ là chút chuyện không vừa ý thôi, Tống Vĩnh Kỳ cũng không muốn Ôn Yến để bụng.
Chàng không thể cho Ôn Yến quá nhiều, ví dụ như vị trí Hoàng hậu, bây giờ chàng chỉ có thể chờ đợi thời cơ đến, nhưng mà chàng cũng không muốn làm nữ nhân của mình tủi thân, bởi vậy, chàng chỉ đành nhờ vả mẫu hậu của mình mà thôi.
Nghe Tống Vĩnh Kỳ nói như thế, sắc mặt Thái hậu càng lạnh lùng hơn nữa, không ngờ con trai mình lại nhờ mình chăm sóc Lương phi, nữ nhân đó làm sao quan trọng hơn Ôn Yến được.
“Hoàng nhi là, lần này e là mẫu hậu không tài nào giúp được con, trong mắt ai gia, chỉ có đứa trẻ do Ôn Yến sinh mới là cháu của ai gia mà tôi, còn người khác, chỉ là người ngoài.” Sau khi nghe Thái hậu nói vậy, nhất thời Tống Vĩnh Kỳ cũng không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Mẫu hậu, người cứ coi như mình đang giúp đỡ Hoàng nhi đi, Hoàng nhi không có nhiều con cái...” Tống Vĩnh Kỳ không biết phải thuyết phục mẫu hậu mình như thế nào, đành phải tìm đại một cái cớ, nhưng nào ngờ Thái hậu lại cười lạnh, đáp: “Nếu con chỉ có mình Trọng Lâu là con trai, thì ta cũng không chê ít đâu, bọn hồ ly tinh kia có xứng sinh cháu cho ai gia không?”