Trẻ con sau khi sinh ra sẽ đi phân màu xanh lá, đó gọi là phân su, bình thường mấy ngày sẽ bài tiết sạch sẽ.
Nhũ mẫu bất thình lình bị Ốn Yên bắt lấy tay, trong lòng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống trả lời: “Vương phi thứ tội, mấy ngày nay nô tỳ vẫn chưa cho Hoàng tôn uống gì ngoài sữa cả, nhưng mà uống xong sữa Hoàng tôn gần như đều nôn ra hết.”
Ôn Yến ai da một tiếng, kéo nàng ta dậy: “Ngươi quỳ xuống làm cái gì chứ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút mà thôi, ngươi trả lời đúng sự thật là được rồi.”
Lúc này nhũ mẫu mới hòa hoãn sắc mặt đáp: “Thưa Vương phi, thật sự đã nhiều ngày rồi Hoàng tôn chỉ uống sữa thôi, thỉnh thoảng cũng có uống hai ngụm nước, ngoài ra thì không uống thứ gì khác nữa.”
Nàng quay đầu lại nhìn mấy ngự y: “Các ngươi không biết tình trạng này hay sao?”
Các ngự y quay mặt nhìn nhau, nâng mắt thấy sắc mặt nặng nề của Thái hậu, trong lòng lập tức trở nên hoảng hốt, nói: “Vi thần có tội!”
Ôn Yến nói: “Ta có việc bàn bạc với các ngươi, có thể bước một bước để nói chuyện hay không?”
Du phi vội vàng giữ chặt Ôn Yến hỏi: “Có phải vì nó không có đi ra phân màu xanh lá, cho nên mới bệnh không?”
Ôn Yến im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Không phải, đứa bé là vì thân thể có vấn đề mới bị như vậy. Ta mới chỉ có suy đoán bước đầu mà thôi!” Nàng suy nghĩ một chút, bước đến đè đè bụng của Hoàng tôn, bụng cứng rắn, nàng xoa xoa hai cái, sắc mặt của Hoàng tôn lập tức thay đổi lớn, giật mình tỉnh giấc sau đó gào khóc.
Ôn Yến nhíu mày, tự mình thay tã cho Hoàng tôn, sau đó tiếp tục đè bụng của cậu bé, Hoàng tôn khóc ngày càng thảm thiết, Du phi đau lòng, nhưng cũng không dám tiến lên khuyên ngăn, sợ ảnh hưởng Ôn Yến chẩn đoán bệnh.
Ôn Yến buông Hoàng tôn ra, quay đầu lại nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, con muốn thảo luận với ngự y một chút!”
Thái hậu ừ một tiếng: “Các ngươi đến sảnh phụ từ từ nói đi, Bạch Lan, mạng của An Nhiên nằm trong tay con, con tuyệt đối phải cứu nó giúp ai gia!”
Hoàng hậu thương tiếc nhìn Ôn Yến, hỏi: “Bạch Lan, con có thể cầm cự được không? Người con cũng còn đang bị thương đó.”
Ôn Yến đón lấy ánh mắt yêu thương của Hoàng hậu, khuôn mặt của bà ấy rất giống mẹ của nàng, khiến nàng cảm thấy đau xót trong lòng, nước mắt suýt nữa tràn mi, nàng dời mắt đi, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Mẫu hậu không cần lo lắng, con không sao!”
Lúc nàng và các ngự y đi sảnh phụ, còn thấp thoáng nghe thấy Hoàng hậu nói: “Đứa nhỏ này, bản thân thương tích đầy người mà còn không để ý chút nào, ngươi nhìn nó xem, đôi mắt cũng ửng đỏ rồi, chắc chắn rất là đau, giọng nói cũng thay đổi luôn!”
Du phi lẩm bẩm: “Không ngờ rằng ngày xưa bản cung chanh chua với nàng như vậy, mà bây giờ nàng còn liều mạng vì con dâu và tôn tử của bản cung, nhớ tới thái độ lúc trước của bản cung với nàng, bản cung thật sự vô cùng xấu hổ!”
Ngày xưa Du phi vì thấy Hoàng hậu cưng chiều Dương Bạch Lan, cho nên thái độ đối với nàng không tốt, lúc đó Dương Bạch Lan cũng từng cãi vã với Du phi, Du phi càng nhìn nàng không vừa mắt.
Ôn Yến nghe xong hai câu này thì cũng không nghĩ gì, cũng giống như ở tương lai, trên internet có một câu danh ngôn: Tôi không phải là tiền, cũng không thể khiến tất cả mọi người đều thích mình được. Dương Bạch Lan khi đó tin rằng có ưu điểm, cũng sẽ có khuyết điểm, Du phi không thích nàng cũng không có gì không đúng.