Quân lính tiên phong mà Tống Vĩnh Cung phái ra đi tới đỉnh Lang Phong rất nhanh, nhưng người của Phi Long Môn đã đến trước một bước. Bọn họ là dựa theo tín hiệu của Thiên Sơn tìm đến, chỉ đáng tiếc đã chậm một bước.
Trên đỉnh Lang Phong chỉ có cái xác chết khét đen, bên cạnh là thanh kiếm của Lãnh Ninh.
Máu nhuộm đầy mặt đất, một đường từ bụi cỏ vào trong rừng cây, dấu chân ngổn ngang, có thể thấy lúc nãy nơi này đúng là một bãi chiến trường hỗn loạn.
Mãn thúc tự mình dẫn người đến, sau khi điều tra hiện trường xong thì cho một đám người đi sâu vào rừng thăm dò.
Tống Vĩnh Cung để lại ba người của vương phủ ở bên ngoài, số người còn lại cũng đều theo vào.
Tống Vĩnh Cung chạy tới rất nhanh, Mãn thúc tiến lên nói: “Tham kiến Vương gia!”
“Tào Bang?” Tống Vĩnh Cung cũng không biết thân phận thực sự của Mãn thúc.
Mãn thúc nói: “Là Tào Bang, cũng là Phi Long Môn, theo tín hiệu của Thiên Sơn mà đến.”
Tống Vĩnh Cung không khỏi ngẩn ra: “Tào Bang cũng là Phi Long Môn?”
Xem ra, không chỉ Lương Khuê không biết Phi Long Môn, ngay cả hắn là Trấn Quốc Vương gia cũng biết rất ít.
Mãn thúc không phủ nhận nói: “Vâng.”
“Có phát hiện điều gì ở nơi này không?” Tống Vĩnh Cung vừa xoay người đã nhìn thấy một xác chết khét đen. Hắn lập tức gần như ngừng thở, bước nhanh tới, ngồi xổm xuống nhìn xác chết. Xác chết đã bị đốt cháy khét đen, căn bản không còn nhận ra được khuôn mặt, nhưng từ chiều cao có thấy cũng không khác biệt mấy so với Lãnh Ninh.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm trên đất, trong lòng đau khổ, thanh kiếm này là của Lãnh Ninh, trên thanh kiếm còn khắc một chữ “Lãnh”.
“Vương gia, ta là theo tín hiệu của Thiên Sơn mà đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mãn thúc hỏi. Loading...
Trấn quốc Vương gia cố nén đau thương, kể lại chuyện Thiên Sơn trở lại báo tin một lần nữa cho ông nghe. Mãn thúc nghe được người bị giết có thể là Lãnh Ninh, ông ta cũng cảm thấy choáng váng. Ông ta biết hôn kỳ của Lãnh Ninh và Thiên Sơn đã quyết định xong, bọn họ sắp thành hôn rồi.
“Quả nhiên là Tống Vân Lễ chết cũng không hàng.” Giọng nói của Mãn thúc vô cùng lạnh lẽo.
Ông ta quay đầu lại, hô một tiếng: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!” Một tên đệ tử của Phi Long Môn tiến lên.
Mãn thúc hạ lệnh: “Lập tức đi đến tổ mật thám xem thử bên đó có phát hiện được gì không?”
“Dạ!” Đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi.
Tổ mật thám là một tổ chức vô cùng thần bí, chỉ phụ trách dò la tin tức, không để lộ thân phận, trừ khi có lệnh đặc biệt.
Ví dụ như Vạn Tường, vì nhận mệnh lệnh mới đi bảo vệ Ôn Yến, bằng không chỉ có thể âm thầm dò la tin tức.
Tin tức dò la được cũng sẽ không công bố, trừ khi có yêu cầu.
Nhóm người đi sâu vào rừng cây đi ra rất nhanh: “Vương gia, rừng cây bên kia có chướng khí, không cách nào vào được.”
“Chướng khí?” Tống Vĩnh Cung nhíu mày: “Nói như thế, bọn họ đã xuống núi rồi sao?”
Mãn thúc lắc đầu: “Không hẳn, lớp bình phong chướng khí kia cũng không phải là không vào được, chỉ cần uống thuốc giải trước là được.”
“Thuốc giải độc? Phi Long Môn các người có thuốc giải độc sao?” Tống Vĩnh Cung hỏi.
“Không có, nhưng mà người của tổ mật thám có thể tiến vào, trên người của tổ mật thám có Kim Đơn miễn độc.”
“Vậy thì mời ngươi lập tức phái người của tổ mật thám đi vào điều tra.”
Mãn thúc lập tức xoay người lại dặn dò, Tống Vĩnh Cung thì lại nhìn chung quanh một hồi.
Đám cỏ phía dưới xác chết bị thiêu một ít, nhưng vẫn chưa lan tràn ra diện tích rộng, điều này chứng minh bọn họ chỉ đốt cháy xác chết mà thôi.
Hắn ta không ngửi được mùi của cây trẩu dầu nào cả. Mùi cháy khét cũng vì gió trên núi thổi nên bay đi rất nhiều. Hắn ta ngồi xổm xuống, ngược lại ngửi được mùi thịt bị đốt cháy.
Chuyện này khiến cho Tống Vĩnh Cung rất khó chịu. Tuy hắn ta không thể xác định xác chết này có phải là Lãnh Ninh không, nhưng từ thanh bội kiếm bên cạnh và chiều cao của xác chết có thể thấy tám chín phần là Lãnh Ninh rồi.
“Người đâu, hãy đem xác chết này về Hình bộ trước.”
Rốt cuộc cũng xảy ra chết người, không thể đưa xác chết về Vương phủ trước được, bắt buộc phải đưa đến nha môn trước, để cho nha môn kết luận nguyên nhân cái chết.
Bởi vì thân phận của Lãnh Ninh đặc biệt, là mệnh quan triều đình, lại còn là thống lĩnh Ngự Lâm quân, vì thế nha môn kinh triệu phủ không thể xử lý, chỉ có thể giao cho Hình bộ.
Cây đuốc kéo dài một đường trong núi, người của tổ mật thám đi vào càng lúc càng nhiều, mấy người tiều phu đeo liềm cũng đi vào rồi. Thoạt nhìn dáng vẻ của bọn họ vô cùng bình thường, da mặt ngăm đen, trên tay có cái kén, giống như là những người lên núi chặt củi bình thường khác.
Mấy người này là người của tổ mật thám.
Tổ mật thám làm nhiệm vụ, nhiều lắm chỉ là hai ba người, rất ít khi nhiều người cùng làm một lúc. Có thể thấy Phi Long Môn vô cùng coi trọng chuyện của Lãnh Ninh.
Thiên Sơn là người hầu nữ của Môn Chủ Phi Long Môn, nhưng người hầu nữ của Môn Chủ thân phận rất cao, có nhiều lúc ngay cả trưởng lão cũng phải nghe lời của nàng ta.
Lãnh Ninh là vị hôn phu của Thiên Sơn, ít nhất khi việc hủy bỏ hôn ước giữa hai người còn chưa được truyền ra ngoài thì Phi Long Môn đương nhiên vẫn coi trọng.
Sắc trời dần sáng, ánh bình minh tầng tầng lớp lớp ló ra từ chân trời, từ màu hồng đã trở thành màu cam sau đó từ từ sáng tỏ.
Sau một đêm tìm kiếm, mọi người đều mệt mỏi, nhưng vẫn chưa có tin tức truyền về.
Tổ nhỏ được phái đi trước đó đã có người trở về bẩm báo tin tức, duy chỉ có tổ mật thám là vẫn chưa trở về.
Tống Vĩnh Cung và Mãn thúc đều gửi gắm hy vọng lên người tổ mật thám.
Đợi hết canh giờ vẫn chưa thấy tổ mật thám đi ra.
Tống Vĩnh Cung dáng vẻ nóng nảy, hắn nghĩ một hồi sau đó lại ra lệnh cho người xuống núi, tạo thành thế bao vây hai bên trái phải của sườn núi, tìm kiếm từ dưới lên trên.
Hắn đã sớm ra lệnh cho người niêm phong đường dưới chân núi, thương nhân và người đi đường đi ngang qua đều phải kiểm tra thân phận xong mới được đi qua. Cho nên, hắn nhận thấy nếu Tống Vân Lễ không nhanh chóng rời khỏi trước khi người của Phi Long Môn và người của hắn đến thì chắc chắn vẫn còn ở trong núi.
Chướng khí có lẽ là bức bình phong bảo vệ bọn chúng, nếu cơ sở của bọn họ được thiết lập sau lớp màn chướng khí này thì người của tổ mật thám sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao tiều phu bình thường cũng không có cách nào vượt qua lớp chướng khí kia, cũng sẽ không thể nào thông qua chướng khí mà đi chặt củi.
Đến trưa, mọi người đều mệt mỏi, nhưng vẫn không từ bỏ.
Người của Tống Vĩnh Cung sẽ không bỏ qua, bởi vì Lãnh Ninh là thống lĩnh Ngự Lâm quân và cấm quân trong kinh, tuy nói bọn họ là thị vệ và thân binh của Vương Phủ nhưng cũng là rất thân quen với Lãnh Ninh.
Phi Long Môn càng sẽ không bỏ qua.
Xác chết cháy đen đã được đưa về Hình bộ.
Lý Tuân nghe được người của Vương Phủ báo có thể là xác chết của Lãnh Ninh, thì ông ta sợ hết hồn, sau đó vội vã mời người kiểm nghiệm xác chết đến để khám nghiệm tử thi.
Người giải phẫu xác chết biết có thể là của Lãnh Ninh thì càng không dám lơ là, tỉ mỉ kiểm tra.
Sau một canh giờ, người kiểm nghiệm xác chết hồi bẩm Lý Tuân: “Đại nhân, người chết thân cao tám thước. Trên người có năm vết thương, xác chết đã bị đốt cháy, vết thương co rút lại, kết luận là vết thương do kiếm gây ra. Trên đầu có dấu vết bị đánh nghiêm trọng, sau gáy bị lõm vào, còn nữa, mũi, cổ họng và phổi đều có dấu vết nám đen, có thể chứng minh lúc bị thiêu người này vẫn còn sống.”
Lý Tuân nghe xong báo cáo của người khám nghiệm xác chết thì hơi nhíu mày: “Có đặc điểm gì chứng minh được thân phận không?”
Lý Tuân vừa hỏi xong cũng tự cảm thấy câu hỏi của ông ta là dư thừa. Một xác chết cháy khét đen đương nhiên là có rất nhiều đặc điểm cơ thể đã không thể nhìn rõ được nữa. Sao có thể chứng minh được đây?
Người kiểm nghiệm xác chết lắc đầu nói: “Bẩm đại nhân, không tìm được đặc điểm có thể chứng minh thân phận, ngoại trừ bội kiếm được đưa về cùng.”
“Ngươi đã gặp Lãnh Ninh, ngươi cảm thấy…” Lý Tuân không hỏi nữa, khuôn mặt căn bản không cách nào phân rõ, chỉ là một cái xác đen ngòm.
Tuy trong lòng ông ta biết là không lý trí, nhưng lại không bằng lòng tin tưởng cái xác chết này và Lãnh Ninh là một.
“Đại nhân, vẫn là xin mời người của Lãnh phủ đến một lần đi. Bây giờ thứ có thể chứng thực thân phận của xác chết này chỉ là một thanh bội kiếm, trên bội kiếm có khắc một chữ “Lãnh”, nhưng cũng phải báo cho người thân của Lãnh phủ đến tự mình xác nhận.” Hình bộ Thị Lang tiến lên phía trước nói.
“Ừm, chuyện này ngươi tự mình làm đi, cẩn thận khi nói chuyện với Lãnh đại nhân.” Lý Tuân nhẹ giọng nói.
“Dạ!” Thị Lang lĩnh mệnh mà đi.