Chung Phục Viễn nói: “Thiên Sơn, cô đã ăn thuốc nổ sao? Tôi nào có tìm ai đó đến gây rối đâu?”
Chàng ta nhìn Tống Vân Canh với ảnh mắt oán hận, không thú vị gì cả.
Tống Vân Canh cười nói: “Đừng giấu nữa nữa. Sự việc đều rõ ràng rồi, ngươi cũng thật là, không phải nói muốn tìm vài tên côn đồ sao? Làm sao mà lại tìm đến toàn cao thủ thế? Ngay cả cánh tay của Thiên Sơn cũng suýt bị phế rồi.”
Chung Phục Viễn cười đáp: “Bọn chúng là cao thủ? Vậy ta cũng là cao thủ, chẳng qua chỉ là một vài kẻ côn đồ đầu đường xó chợ, không làm chuyện lớn được, có điều ta không nghĩ tới Thiên Sơn cũng ở đây.”
Chàng ta vẫy tay: “Những người này thật không chuyên nghiệp, ta bảo họ đợi cho đến khi bọn trẻ đến thì mới ra tay. Vậy mà làm sao vậy? Vừa nãy đã động thủ rồi sao?”
Thiên Sơn tức nghẹn: “Còn muốn đợi bọn trẻ đến rồi mới động thủ? Ngươi thực sự rất ngứa ngáy phải không, ngày đó ta đánh ngươi còn chưa đủ kích thích hay sao?”
Thiên Sơn vừa nói vừa giơ nắm đấm lên lắc lắc.
Chung Phục Viễn nhanh chóng lảng tránh: “Đừng động thủ, ta chỉ muốn chứng minh với Vương gia rằng Ôn Yến có khả năng tự bảo vệ mình thôi.”
“Ngươi làm thế nào để chứng minh? Ngươi có biết rằng ta mà cũng đã bị chúng làm tổn thương không? Nếu bọn chúng thực sự tấn công bọn trẻ, ngươi trả giá được không?” Thiên Sơn gầm lên.
Chung Phục Viễn nhìn thấy nàng vẫn còn vết máu trên miệng, không thể không ngạc nhiên: “Điều này là không thể, làm thế nào bọn chúng có thể làm tổn thương cô? Tôi làm sao mà có thể thuê được cao thủ chỉ với mảnh bạc vụn đó? Không phải chỉ là một vài kẻ lưu manh sao?”
Ôn Yến sau khi nghe thấy điều này thì chợt hiểu ra: “Những tên lưu manh được lão Chung thuê chỉ là mấy tên say rượu, thực ra đã có vài người đã đến báo với tôi về đám người này.”
Cô nhìn Chung Phục Viễn: “Ngươi phải chứng minh với Vương gia là ta có khả năng tự bảo vệ mình vì ngươi biết có ai đó muốn chào hỏi ta, phải không?” Loading...
Chung Phục Viễn nói: “Hôm nay Vương gia đã đến gặp tôi và nói rằng hoàng thượng muốn ngài đón cô đến sống trong cung, bởi vì có ai đó muốn gây rắc rối cho cô.”
Ôn Yến nhìn Tống Vân Canh, chàng gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
Chàng dang tay cười khổ: “Ngươi biết đấy, ngài ấy luôn lo lắng về ngươi, sợ rằng ai đó sẽ làm phiền ngươi.”
Ôn Yến thẫn thờ một lát, quay lại và nói: “Vào phòng nói chuyện đi.”
Nếu ai đó muốn đến gây rắc rối cho nàng, chắc chắn đó là vì cặp song sinh.
Chàng ta cũng nên ở trên triều, những người đó vẫn nhớ nàng là quý phi của tiên đế, cũng sẽ không làm khó nàng.
Chung Phục Viễn ra hiệu cho Thiên Sơn đưa cặp song sinh ra ngoài đi dạo xung quanh, rồi đi vào phòng.
Sau khi vào phòng Tống Vân Canh hỏi: “Nếu không, ngươi có thể chuyển đến Vương phủ của ta theo ý của ngài ấy.”
Ôn Yến chậm chạp lắc đầu: “Không, không cần như vậy. Sự việc đến nước này, ta sẽ không trốn tránh bất cứ điều gì. Hãy để họ đến gặp ta để xem họ có thể tìm ra lỗi sai nào của ta không.”
Chung Phục Viễn nhanh chóng mở miệng: “Sao lại không sai? Người là quý phi của tiên đế, lại sinh ra đứa con của hoàng thượng. Đối với họ, đây là đồi bại thuần phong mỹ tục, người cũng không phải không biết thời đại này phong kiến như thế nào.”
“Đồi bại thuần phong mỹ tục?” Ôn Yến mỉm cười mỉa mai: “Ta hiện là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ, là tiên đế cưỡng ép buộc ta nhập cung. Cái danh quý phi này, ta tuyệt đối không nhận. Hơn nữa, rất nhiều đại thần trong triều đều biết rằng đây chỉ là một trò hề, một trò đùa mà tiên đế vì cái được cho là mệnh cách hoàng hậu của ta mà thôi, mà bọn họ cũng không thực sự xem ta như là một quý phi mà đối xử. Ngoài ra, ta sinh con với ai, đó là việc riêng của ta, không có liên quan tới bất cứ người nào cả.”
“Người nghĩ vậy, nhưng mấy lão cổ nhân đó không nghĩ như vậy.” Chung Phục Viễn nói: “Thật ra, ta không tán thành việc cô vào Vương phủ, nhưng nếu cô nghĩ rằng đối phó với bọn họ quá lãng phí thời gian, cô có thể không đi.”
Tống Vân Canh nhìn Chung Phục Viễn: “Tại sao ngươi không chấp nhận nàng ấy đến Vương phủ?”
Chung Phục Viễn lôi ghế ra và ngồi xuống: “Đi đến Vương phủ chỉ là trốn tránh, nhưng không giải quyết được vấn đề.”
“Nàng ấy ở lại đây mới là không giải quyết được vấn đề.”
“Ít nhất có thể đối mặt với sự việc, có đối mặt thì mới có thể giải quyết được.” Chung Phục Viễn nhìn Ôn Yến: “Người nghĩ thế nào? Người muốn đối mặt hay muốn trốn tránh?”
Ôn Yến nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không sợ bọn họ đến tìm tôi.”
“Sự việc này khó lường, Ôn Yến, cô không cần kiên cường. Tôi biết võ công của cô rất mạnh, nhưng thế lực của tứ đại thế gia cũng cuồn cuộng ngất trời, đôi khi ngay cả hoàng thượng cũng không có cách nào nắm được bọn họ. Cô không phải là đối thủ của họ, hà cớ gì phải thế?”
Tống Vân Canh dừng lại một lát rồi lại nói: “Hơn nữa, ngươi ở bên ngoài, chỉ khiến ngài ấy lo lắng.”
Ôn Yến im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên và nói: “Ngài chỉ cần nói với chàng ấy là ta sống ở Vương phủ”.
“Nhưng ngươi không muốn chuyển đến, phải không?”
Ôn Yến theo thói quen vuốt ve hình thêu trên quần áo, đôi mắt rất kiên quyết: “Không đi, ta có cách xử lý.”
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Tống Vân Canh, nhưng rồi chàng gật đầu: “Được rồi, tạm thời giấu ngài ấy. Trong những ngày này ngài ấy cũng sẽ không thể xuất cung kiểm tra thật giả.”
Sau khi Tống Vân Canh rời đi, Chung Phục VIễn nhìn Ôn Yến: “Tống Vân Canh có vẻ hơi ích kỷ, ta vừa để ý thấy.”
Ôn Yến đặt tay lên vai Chung Phục Viễn: “Đó là đệ đệ ruột của ngài ấy, ngài ấy có thể nào không ích kỷ sao? Vả lại, ta rất ngưỡng mộ ngài ấy vì đã ích kỷ để bảo vệ huynh đệ của mình. Gia đình đế vương có tình huynh đệ như vậy thật rất đáng quý trọng. Đặc biệt, họ còn đã từng bị chia rẽ bởi tiên hoàng.”
Chung Phục Viễn gật đầu: “Đúng thế, từ trên sử sách đến phim truyền hình, gia đình đế vương mà chúng ta biết tất cả đều là âm mưu và tính toán, giết chóc tàn bạo, khó mà có được tình huynh đệ như bọn họ.”
Ôn Yến xoay chiếc nhẫn trong tay: “Đúng vậy, đặc biệt hơn ta lại là chủ nhân của Phi Long Môn, cũng nên vì phụ thân của bọn trẻ mà làm chút chuyện.”
Chung Phục Viễn có vẻ hạnh phúc: “Cô có đồng ý trở về Phi Long Môn không?”
Ôn Yến khẽ thở dài: “Tất nhiên ta đã hứa với Thái hậu sẽ bảo vệ ngài ấy. Ta làm chủ nhân của Phi Long Môn quả thật rất không xứng với cái danh đó, cũng luôn phụ lòng khuyên bảo của Thái hoàng thái hậu.”
“Sao cô có thể không bảo vệ ngài ấy? Vì ngài ấy mà ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Chung Phục Viễn trách móc nói.
Ôn Yến nhìn ra cửa hướng tầm mắt ra xa: “Sư phụ nói rằng nếu ta ở cùng với ngài ấy, ta sẽ bị ngài ấy làm hại, nhưng ông cũng nói rằng ta với ngài ấy có nhân duyên truyền kiếp. Thật mâu thuẫn, chỉ cần nhìn vào kết quả sau cùng thế nào. Hiển nhiên, là ứng vào đời trước, nếu không phải sư phụ thì kết quả đã định trước rồi.”
“Làm thế nào mà ngươi biết rằng sự xuất hiện của sư phụ ngươi không phải không phải là ý trời? Có lẽ, là thượng đế đã phái ông ấy đến cứu ngươi và để ngươi chờ đợi kết quả cuối cùng, một kết quả thứ hai.”
Ôn Yến mỉm cười: “Sư phụ của ta là bán tiên, thượng đế phái một bán tiên đến cứu ta, điều này khá mới mẻ.”
Chung Phục Viễn nhìn nàng ảm đạm: “Ngươi biết rằng ta không biết nhiều về tôn giáo. Ta chỉ biết rằng Phật tử lớn nhất là Ngọc Hoàng đại đế, và Cơ đốc giáo thì lớn nhất là Thượng đế.”
Ôn Yến sững sờ: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Hả? Không phải Cơ đốc giáo lớn nhất chính là Thượng đế sao?”
Ôn Yến kết luận: “Ngươi đúng là một người mù chữ chưa tốt nghiệp tiểu học.”
“Còn mắng người nữa?” Chung Phục Viễn tức giận.
Ôn Yến đứng dậy bước ra khỏi sân: “Tôi muốn thu thập thảo dược.”
Chung Phục Viễn nhảy lên định đuổi theo để hỏi, nhưng chàng thấy Thiên Sơn dắt Kinh Mạc và Trọng Lầu đi tới. Kinh Mạc đi đến trước mặt chàng và khinh bỉ nói: “Phụ thân ơi, Phật giáo lớn nhất là Phật tổ, Phật Thích ca mầu ni.”
Chung Phục Viễn giật mình: “Ta biết, ta sao lại không biết rằng lão đại Phật giáo đương nhiên là Phật tổ chứ.”
Ai mà biết được mối quan hệ giữa thần tiên và phật tổ trên trời cơ chứ?
“Ngọc hoàng đại đế là đạo sĩ.” Trọng Lầu im lặng thêm vào.
Phục Viễn xấu hổ, khoanh tay: “Còn có yêu ma quỷ quái, trẻ con không hiểu.”