Trời tối, Lãnh Ninh mới ủ rũ xuất hiện ở Thái Vi cung, Ôn Yến nghe thấy Uyển Nương và hắn nhỏ giọng nói chuyện, Lãnh Ninh nói: “Hoàng Thượng hỏi qua ngự y, ngự y nói không còn cách nào, Hoàng Thượng không hạ lệnh giết Thiên Sơn, đã là phá lệ khai ân với Tư Không phủ!”
Uyển Nương hỏi Lãnh Ninh: “Tình huống hiện giờ của Thiên Sơn thế nào?”
Lãnh Ninh buồn bã nói: “Ân sư không cho ta đi gặp nàng, nhưng nghe sư nương nói nàng hiện tại rất không khỏe, sốt cao không lùi, trên mặt cùng trên người cũng xuất hiện nhiều nốt ban, sư nương khóc tới mức chết đi sống lại, bà ấy mới nhận lại đứa con, không ngờ nhanh như vậy lại sắp bị mất đi, sư nương sao có thể không thương tâm?”
Uyển Nương cũng không nói gì, cuối cùng lúc lâu sau chỉ có thể thở dài một tiếng.
Ôn Yến sớm nói cô mệt, muốn đi nghỉ ngơi sớm, sau khi Uyển Nương hầu hạ xong, liền lệnh tất cả mọi người đi ra ngoài.
Ôn Yến nằm ở trên giường, chậm rãi chờ đợi tới canh ba. Canh ba thị vệ thay ca, cô có thể nhân cơ hội chuồn ra ngoài.
Rốt cục, chờ đợi tưởng như qua một đời, canh ba đã tới, cô yên lặng đứng dậy, trong cung Thái Vi im ắng, cung nữ gác đêm sớm đã bị cô phái ra ngoài, trong điện chỉ còn mỗi mình cô.
Cô vừa mới thay quần áo xong, Uyển Nương liền đẩy cửa bước vào, Ôn Yến sửng sốt, Uyển Nương nói nhỏ: “Nô tỳ biết chủ tử khẳng định muốn đi ra ngoài, chủ tử đừng lớn tiếng, nô tỳ chỉ thầm muốn hỏi chủ tử một câu, có nắm chắc chữa khỏi cho Thiên Sơn hay không?”
Ôn Yến nói: “Ta chưa thể trả lời ngươi, nhưng, Uyển Nương, bệnh đậu mùa cũng không phải là căn bệnh gây tử vong trăm phần trăm, trong sách tại quê chúng ta có ghi lại, bệnh đậu mùa quả thật có thể dẫn tới tử vong, nhưng không phải tất cả người bị bệnh đều chết!” Bệnh đậu mùa cũng không phải là bệnh không thể chữa, chỉ bởi vì tất cả mọi người sợ hãi, ngay cả thầy thuốc cũng không dám tiếp xúc người bệnh, càng đừng nói tới dùng dược, ở trong thời đại này, những người bị bệnh đậu mùa không sống được là bởi vì không được cứu chữa. Bệnh đậu mùa gây ra nhiễm trùng máu và nhiều loại viêm khí quản, chỉ cần phối hợp dùng thuốc chữa trị, vẫn có thể khỏi hẳn.
“Nhưng, ngay cả ngự y đều nói không có biện pháp!” Uyển Nương trong lòng sinh ra một tia hy vọng, nhưng lập tức lại nghĩ tới lời nói của ngự y. Hơn nữa, người bị bệnh đậu mùa, cơ bản đều không thể sống được.
Ôn Yến nói: “Chính là vì nguyên nhân như thế, ta mới muốn đi xem nàng. Uyển Nương, ta biết là Hoàng Thượng phái ngươi tới, ngươi chắc chắn trung thành với Hoàng Thượng, nhưng lúc này, mong ngươi đừng để lộ ra, để cho ta xuất cung đi, ta không thể để mặc cho Thiên Sơn không được cứu chữa mà chết.”
Ánh mắt Uyển Nương lóe lên một chút, nói: “Nô tỳ tuy là do Hoàng Thượng phái tới, nhưng việc trung thành với Hoàng Thượng và trung thành với chủ tử, không có xung đột. Chủ tử nếu kiên trì phải đi ra ngoài, nô tỳ sẽ không ngăn cản, nhưng mong chủ tử phải lấy thân mình làm trọng!” Loading...
Ôn Yến biết Uyển Nương lo mình bị nhiễm bệnh, nói: “Yên tâm, ta sẽ không bị lây bệnh, trước kia ta từng uống thuốc giải, có thể giải trăm độc, bệnh đậu mùa bệnh truyền nhiễm gì đó đều không thể làm ta bị lây nhiễm!” Ôn Yến tự nhiên là nói dối, nếu là thân thể ban đầu của mình, quả thật không sợ lây bệnh bệnh đậu mùa, bởi vì mỗi người ở hiện đại, sau khi sinh đều phải tiêm vắc xin phòng bệnh đậu mùa. Nhưng cô là hồn xuyên qua, vô luận là cơ thể của Dương Lạc Y hay là cơ thể này đi nữa, đều chưa được tiêm vắc xin, cho nên chắc chắn sẽ bị lây bệnh, nhưng nếu xử lý cẩn thận, vẫn có thể tránh được.
Uyển Nương nghe vậy, dứt khoát nói: “Được, chủ tử ngài phúc thiên mệnh đại nhất định sẽ bình an trở về, hơn nữa còn có thể cứu Thiên Sơn trở về, ngài đi đi!” Dứt lời xoay người đi ra ngoài nhìn một vòng, quay đầu lại vẫy vẫy, để Ôn Yến đi ra ngoài.
Thị vệ của Thái Vi cung, vừa vặn đang thay ca, là thời điểm phòng thủ yếu nhất, Ôn Yến lặng yên xuất cung, dọc theo hành lang gấp khúc đi thẳng ra, cô không từ cửa cung đi ra ngoài, mà là từ cửa hông hoàng cung rời đi. Cửa hông phòng thủ cũng rất nghiêm mật, nhưng vách tường cửa hông tương đối thấp, hơn nữa ánh sáng tối, có thể thừa dịp bóng tối trèo tường ra ngoài.
Khiến Ôn Yến kỳ quái chính là, thị vệ ở cửa hông rất ít, chỉ có vài người đang qua lại tuần tra, cô cũng không nghĩ nhiều, xoay người leo lên tường, nhảy xuống, sau đó chạy vội đi.
Bên ngoài Tư Không phủ, cửa lớn đóngchặt, giờ này, bình thường người của Tư Không phủ chắc hẳn đều đang ngủ say. Chỉ là nghĩ đến bệnh tình của Thiên Sơn, mọi người đều không ngủ được. Chuyện này không chỉ Thiên Sơn mất mạng, mà còn ảnh hưởng tới trên dưới cả nhà Tư Không phủ.
Ôn Yến ở ngoài phủ gõ chiếc vòng sắt trên cửa lớn, đợi một hồi, liền có người ra mở cửa.
Người gác cổng nhận ra Ôn Yến, biết cô là quý nhân trong cung, vội vàng dẫn cô vào.
Trong sảnh chính đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng đã qua canh ba, nhưng nam nhân cả nhà đều không đi ngủ, mà vẻ mặt u sầu đang ngồi trong sảnh chính thương thảo đối sách.
Thấy Ôn Yến đến đây, thần sắc mọi người thoáng kinh ngạc, Tư Không đại nhân vội vàng dẫn mọi người đứng dậy nghênh đón: “Ôn đại phu, người sao lại xuất cung vào ban đêm?”
Ôn Yến trong lòng vướng bận Thiên Sơn, không muốn nói dư thừa, chỉ vội vàng hỏi: “Hiện giờ tình huống của Thiên Sơn như thế nào? Mau dẫn ta đi xem nàng ấy!”
Sắc mặt Tư Không đại nhân khó khăn, nói: “Ôn đại phu, thật không dám đấu diếm, tiểu nữ bị chính là bệnh đậu mùa, Ôn đại phu vẫn đừng nên gặp nó, để tránh bị lây bệnh!”
Ôn Yến sao có thể chấp nhận? Nói: “Ta sẽ không bị lây bệnh, các ngươi nhanh dẫn ta đi xem nàng, ta phải biết được tình huống của nàng, cố gắng còn có thể cứu!”
Mọi người sửng sốt, bệnh đậu mùa còn có thể cứu? Đây chính là bệnh nan y a!
Khuôn mặt Tư Không đại nhân đột nhiên vui vẻ, không dám tin hỏi: “Thật sự có thể cứu chữa?”
Ánh mắt Ôn Yến dừng lại trên khuôn mặt đang toát ra niềm hy vọng kia của Tư Không đại nhân, cô không biết tình huống hiện giờ của Thiên Sơn như thế nào, sợ đã nhiễm trùng máu và viêm đường hô hấp nghiêm trọng rồi, cho nên không dám để ông ấy có quá nhiều hy vọng, chỉ nói: “Ta sẽ cố hết sức!”
Tư Không đại nhân tinh tế hiểu được ý tứ của cô, hiện giờ một nhà bọn họ đều lâm vào trong vũng bùn tuyệt vọng, Ôn Yến chính là cứu tinh của bọn họ, một câu nói một biểu tình của Ôn Yến, đều đáng để bọn họ tỉ mỉ phỏng đoán!
Cuối cùng, ánh mắt của Tư Không đại nhân từ trên mặt Ôn Yến rời đi, cung kính nói: “Ôn đại phu, mời đi bên này!”
Dứt lời, ông dẫn Ôn Yến đi đến sau viện.
Thiên Sơn một mình ở trong tiểu viện, nơi này hoa và cây cảnh tươi tốt, cũng không phải một nơi bị bỏ xó, phía trước là nơi lão thái quân tĩnh dưỡng, sau này Thiên Sơn nhiễm bệnh, lão thái quân liền ra ngoài để cho Thiên Sơn vào ở.
Trong phòng có đèn, còn có thân ảnh người đi lại. Ôn Yến hỏi: “Ai ở bên trong?”
Tư Không đại nhân thở dài một tiếng nói: “Là mẫu thân của Thiên Sơn, bà ấy hôm nay sống chết muốn đi vào, nói không thể để cho con gái ở bên trong một mình.”
Tình thương vĩ đại của người mẹ, bất kể con cái gặp tình huống nguy hiểm nào, người mẹ sẽ không chút do dự cùng đứa con của mình đối mặt, sống chết không rời.
Ôn Yến đôi mắt ẩm ướt, trong thời đại này, bệnh đậu mùa chính là bệnh nan y, là bệnh nan y sẽ lây nhiễm, khiến người ta nghe tiếng biến sắc, rất nhiều người cho dù không sợ chết, nhưng cũng sẽ sợ loại bệnh đậu mùa tra tấn này, cũng tương đương với bệnh AIDS của thế giới tương lai, khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Tư Không phu nhân cũng không sợ, trong lòng bà, con gái quan trọng hơn hết thảy, chính là sinh mệnh của bà.
Cửa cạch một tiếng được đẩy ra, Tư Không đại nhân muốn cùng Ôn Yến đi vào, nhưng Ôn Yến ngăn lại, nói: “Đại nhân dừng lại, tất cả công việc bên ngoài, còn cần đại nhân thu xếp, đại nhân không thể đi vào!”
Tư Không đại nhân trong lòng cũng quan tâm con gái, nhưng ông cũng biết mình thân mang trọng trách, hơn nữa vào lúc này trăm triệu lần không thể xảy ra cái gì sai lầm, nếu không toàn bộ mọi người trong nhà sẽ bị đưa tới đảo cách ly.
Đảo cách ly là một hòn đảo bị cô lập ở vùng biển ngoài kinh thành, chuyên môn giam giữ kẻ điên cùng những người bị bệnh truyền nhiễm, rất nhiều cho dù không chết vì dịch bệnh cũng bị giam giữ ở đó, mặc dù mỗi tháng đều được cung cấp những nhu yếu phẩm như lương thực, quần áo và chăn bông, nhưng, nơi đó không có thầy thuốc, không có hy vọng, chỉ có tử vong cùng sợ hãi. Đi đảo cách ly, không ai có thể bình an trở về.
Ông do dự một chút, Tư Không phu nhân đã vội vàng tiến tới đóng cửa lại.
Ngọn nến đang cháy trong phòng to tựa như cánh tay của trẻ con, ánh sáng rất đầy đủ, Tư Không phu nhân hai mắt sưng đỏ giống như trái đào, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt đau thương, bà thấy Ôn Yến, khóc không thành tiếng nói: “Ôn đại phu, Minh Châu rất khó chịu, ngài mau cứu con bé đi!”
Ôn Yến đi đến trước giường, chỉ thấy Thiên Sơn người vốn dĩ luôn vui vẻ hiện giờ trầm lặng như người sắp chết nằm trên giường, khắp mặt và mu bàn tay lộ ra bên ngoài chăn đều phát đầy ban, nàng tóc dài rối tung nằm ở trên gối đầu, hô hấp có chút dồn dập, nàng nghe được thanh âm, hơi hơi mở mắt, thấy người tới là Ôn Yến, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt, rên rỉ một tiếng, nói: “Chủ nhân… Đi mau…”
Ôn Yến biết nàng sợ lây bệnh cho mình, mà lần này cô tới, không có bất cứ biện pháp phòng hộ nào, cô dùng chính sinh mệnh mình ra đánh cược.
Thiên Sơn trước đây từng thề trước mặt Thái Hậu, nói muốn sống chết cùng cô, mà hiện giờ, tính mạng Thiên Sơn đang bị đe dọa, cô sao có thể vì bảo toàn sinh mạng của chính mình mà mặc kệ Thiên Sơn?
Cô cúi người an ủi nói: “Ngươi đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho tốt, ta tự có chừng mực!”
Thiên Sơn thở dài một tiếng, gian nan nhấc cánh tay, nói với Tư Không phu nhân: “Mẫu thân, đuổi… Nàng đi!”
Tư Không phu nhân che miệng khóc, lắc đầu: “Con à, đừng nói nữa, mẫu thân biết con khó chịu, đừng nói nữa, Ôn đại phu là tới cứu con!”
Thiên Sơn vô lực bám trụ giường, hô hấp dồn dập mấy ngụm, trừng mắt Lão Đại, dùng hết sức lực nói ra hai câu: “Không thuốc nào chữa được, sẽ chết người, các ngươi đều đi ra ngoài!”
Ôn Yến lấy khăn tay ra, đặt trên cổ tay Thiên Sơn, sau đó giúp Thiên Sơn bắt mạch, thấy nàng phản kháng, Ôn Yến lạnh lùng nói: “Thành thật chút, hiện tại chúng ta đã đi vào rồi, đi ra càng không có khả năng, trừ phi hiện tại ngươi giết ta!”
Thiên Sơn im lặng, trong mắt ngấn nước cảm động, nàng cúi đầu lầu bầu một câu, Ôn Yến còn chưa nghe rõ nàng nói cái gì.
Không có chất kháng sinh, không có thuốc đặc hiệu. Thiên Sơn hiện giờ đang trong cơn sốt cao, im lặng một hồi lại bắt đầu giật lên, người tuy rất tỉnh táo, nhưng lại có vẻ vô cùng thống khổ.
Ôn Yến kê thuốc, sai người vội đi lấy thuốc đun nước, cô muốn tẩy rửa những nốt ban trên mặt của Thiên Sơn, bởi vì Thiên Sơn đã bắt đầu thấy ngứa, muốn lấy tay gãi. Nếu nó bị gãi vỡ, sau này cho dù khỏi hẳn, cũng thành sẹo trên mặt.
Ôn Yến kê đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, lại phối với vài phương thuốc bồi bổ, để cho Thiên Sơn uống. Thiên Sơn cũng rất phối hợp, bất kể Ôn Yến để nàng làm cái gì, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Đến ngày thứ hai, cơn sốt cao của Thiên Sơn tựa hồ lui đi một chút. Ôn Yến sai người đi tìm cây xương rồng bà, sau đó đập vỡ cây xương rồng bà bôi trên mặt và tay của Thiên Sơn, những chỗ nổi lên nốt đậu mùa đều bôi lên. Bôi nửa ngày, lại tẩy rửa tiêu độc. Cứ như vậy lặp lại mấy lần, lại phát hiện nốt đậu mùa trên mặt phai nhạt đi rất nhiều.
Ôn Yến nhớ lại từng xem qua một trường hợp từ thời nhà Thanh, một vị công tử nhỏ tuổi bị bệnh đậu mùa, dùng rượu để trị liệu, sau đó đứa trẻ đó được chữa khỏi.
Trong y học trung quốc, rượu có tác dụng thúc đẩy lưu thông máu, nhưng sẽ dẫn phát ra tất cả nốt đậu mùa, cách này có chút nguy hiểm, Ôn Yến không dám làm. Nhưng lại dựa vào nguyên lý này, sai người bắt con cóc, cóc có chức năng giải độc, tiêu sưng, giảm đau, tăng cường sức đề kháng, phối với sò huyết, thêm một cân thịt nạc, nấu canh cho Thiên Sơn uống.