Trước đây Ôn Yến luôn cho người giám sát Khanh Nhi, nhưng giám sát một thời gian, phát hiện nàng ta không có động tĩnh gì khả nghi, hơn nữa, thời gian này hậu cung cũng bình an vô sự, Ôn Yến dần dần buông lỏng cảnh giác. Lại thêm Khanh Nhi rất thân thiện với cô, cô nghĩ mình có phải nghĩ nhiều quá rồi không.
Nhưng, mặc dù an ủi mình như vậy, cô từ đầu tới cuối vẫn không cách nào quên cái chết thảm thiết của Trần Vũ Trúc. Cho nên, hôm nay Khanh Nhi đến cung cô, vừa lúc Dĩnh Nhi và Nhu phi cũng ở đó, Ôn Yến bèn cố ý nhắc tới Trần Vũ Trúc.
“Trong lòng tôi luôn cảm thấy tội lỗi, hôm nếu không thể cứu Vũ Trúc, thậm chí không biết cô ấy cuối cùng đã mắc bệnh gì!” Dù Ôn Yến cố ý nhắc tới việc này, nhưng cảm xúc và ưu thương lại là thật, cái chết của Trần Vũ Trúc, cô luôn bận tâm, đến nay cũng không thể buông xuống.
“Cái chết của Ninh An vương phi không liên quan tới cô, cô không cần tự trách!” Như Ý nhẹ giọng an ủi.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ đăng cơ, vốn nên truy phong Dương Lạc Y và Trần Vũ Trúc làm hoàng hậu, nhưng đến nay vẫn không có bất kỳ chỉ thị nào, cho nên mọi người vẫn gọi nàng ấy là Ninh An vương phi như cũ.
Dĩnh Nhi cũng thở dài: “Có lẽ nàng ấy mệnh bạc, đừng tự trách, không liên quan đến cô, cũng không phải cô hại nàng ấy!”
Khanh Nhi cụp mi: “Mặc dù tôi không thích nàng ấy, nhưng, nàng ấy chết rồi trong lòng tôi cũng buồn bã, buồn bã thì buồn bã, chúng ta vẫn phải sống, tỷ tỷ đã cố hết sức cứu nàng ấy, thực sự không cần bận tâm!”
Ôn Yến nhìn Khanh Nhi: “Mấy người chúng ta, chỉ có nàng và nàng ấy ở chung lâu nhất, nàng có để ý thấy người hầu bên cạnh nàng ấy có gì dị thường không? Tôi từ đầu đến cuối vẫn hoài nghi nàng ấy bị người ta hạ độc!”
Khanh Nhi hơi mờ mịt lắc đầu: “Điều này muội thật sự không để ý, hôm đó muội và nàng ấy mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng hiếm khi qua lại, chuyện của nàng ấy muội chưa từng hỏi, chuyện của muội nàng ấy cũng không biết, tụ họp càng ít, nói thật thì không phát hiện người bên cạnh nàng ấy có gì bất thường!”
Nhu phi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Khanh Nhi, hơi thở dài: “Có lẽ là bệnh, đừng suy đoán linh tinh, ngược lại là lo sợ không đâu!”
Ôn Yến nhớ đến hôm đó cô đi thăm Nhu phi, Nhu phi nói với cô chuyện hạ độc, mặc dù sau đó chứng thực cô không hạ độc, nhưng, cô lại kéo ra được một tin tức, khoảng thời gian này, bất kể cô điều tra thế nào, Nhu phi cũng không lộ ra câu nào, thật sự làm Ôn Yến rất phiền não. Loading...
Người giám thị Khanh Khi trong cung nàng ta vẫn chưa rút đi, mà khoảng thời gian này nàng ta cũng thỉnh thoảng qua lại với Nhu phi, nhưng căn cứ vào bẩm báo của người giám thị, họ hội họp, cũng chỉ là nói mấy câu tám chuyện, hỏi thăm lẫn nhau, không còn gì khác, thực sự không có gì hiềm nghi.
Thái độ trước sau của Nhu phi bất nhất, điều này làm Ôn Yến rất khó hiểu. Cô luôn cho rằng Nhu phi nhất định biết cái gì đó, nhưng bất kể Ôn Yến điều tra nàng ta như thế nào, nàng ta đều nói hôm đó chỉ là nhất thời tức giận, ăn nói hàm hồ, chứ không ám chỉ gì, Ôn Yến cũng hết cách.
Đề tài này chỉ có thể dừng lại ở đây, vì nếu nói tiếp chỉ sẽ làm lộ ra cô cố ý, ngược lại sẽ làm cho người có tâm nâng cao cảnh giác.
Chớp mắt liền là tuổi thiên thu của thái hậu. Lúc tân đế đăng cơ năm nay, cũng là kỳ đại tang của tiên đế, không có tổ chức xa hoa, cho nên, muốn nhân cơ hội này chúc mừng một phen, cho nên hoàng đế ở trên triều đã mời rất nhiều quan viên tham gia yến tiệc tuổi thiên thu của thái hậu, ngay cả mấy vị vương gia cũng được mời vào cung.
Gia Cát Minh cũng được mời vào cung, lễ vật chàng ta tặng hoàng thái hậu đã dùng hết tâm tư, chàng ta biết hoàng thái hậu thích thêu thùa tinh xảo, cho nên đặc biệt ra lệnh cho tú nương khéo léo thêu một bức Quan Âm. Thần thái từ bi của Quan Âm sinh động như thật, hoàng thái hậu rất thích, ra lệnh thưởng cho Gia Cát Minh một dây chuyền đông hải trân châu tại chỗ, khuyên chàng ta để tặng cho nương tử tương lai.
Vợ chồng Tĩnh Quốc hầu cũng vào cung, Ôn Yến luôn muốn gặp họ, nhưng lại luôn không dám gặp, cô có trí nhớ của Dương Lạc Y, cho nên cũng có cảm tình với vợ chồng Tĩnh Quốc hầu, cô không dám lại gần, vì cô hiện tại đã không phải Dương Lạc Y. Dương Lạc Y đã chết hơn ba năm, cô không bằng lòng kích thích vợ chồng họ, vì theo lời Tống Vĩnh Kỳ, Tĩnh Quốc hầu năm đó đã biết cô tên Ôn Yến. Cô không biết vợ chồng Tĩnh Quốc hầu biết cô đã từng là Dương Lạc Y, có trách cô chiếm thân thể con gái họ không, họ không nhắc tới, cô cũng không muốn nói, cảm tình vơi họ trong đáy lòng, làm cô không có cách nào tiếp nhận việc vợ chồng Tĩnh Quốc hầu oán hận cô.
Có một số việc đã kết thúc rồi, nhắc tới cũng chỉ thêm đau lòng, đau khổ khi mất con gái, không phải ai cũng có thể chịu được, muốn chịu đựng đau khổ, cần thời gian rất dài, cô cần gì xát muối lên vết thương của họ? Nhắc tới sự việc đã qua và người đã mất làm gì?
Vợ chồng Tĩnh Quốc hầu thực ra cũng đã từng vào cung thăm Nhu phi, còn đến cung của thái hậu thỉnh an, chỉ là Ôn Yến nghe thấy họ tới, thì sẽ tránh đi, không phải cô không muốn gặp, mà là trong lòng sợ hãi!
Cho nên khi Ôn Yến nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói họ cũng vào cung dự yến, rõ ràng có chút lo lắng bất an. Tống Vĩnh Kỳ biết trong lòng cô nghĩ gì, an ủi: “Vợ chồng hầu gia, đều là người lương thiện, hơn nữa, họ cũng không hẳn biết nàng là Ôn Yến của ngày hôm đó, cho dù biết, họ cũng sẽ không trách nàng, dù sao Dương Lạc Y cũng không phải do nàng hại chết!”
Lòng bàn tay Ôn Yến có chút lạnh, miễn cưỡng cười: “Hy vọng là vậy!”
Thọ yến được tổ chức ở Can Tâm điện, quy mô rất lớn, hai hàng dài, từ cửa điện kéo dài đến nội điện.
Hôm nay thái hậu mặc phượng bào màu vàng, đầu đội bảo quan bát bảo nạm kim cương thuộc lễ chế thái hậu, trên bảo quan khảm đầy phỉ thúy màu lục, chính giữa bảo quan là một viên trân châu cực lớn, tỏa ra ánh sáng lung linh dưới ánh đèn.
Dung quý thái phi, Lăng quý thái phi và Cẩn thái phi ngồi bên cạnh bà, họ đều trang điểm diễm lệ. Lăng quý thái phi dường như không quá vui, ánh mắt bà ta nhìn Ôn Yến có chút ghen ghét, những náo nhiệt và phồn hoa này, bà ta từng có, hôm nay bà ta với thân phận thái phi, thân phận lão nhân trong cung, ngồi bên người hoàng thái hậu, cuộc sống như trong chỗ chết.
Mà người làm ra tất cả điều này là Ôn Yến.
Bà ta từ đầu tới cuối đều không tin Ôn Yến không giết tiên đế, nhiều chứng cứ như vậy đều hướng về phía cô, nhưng hoàng đế lại biện minh cho cô, trăm phương nghìn kế giải oan cho cô, bây giờ, cô lại không biết xấu hổ ngồi bên cạnh tân đế với thân phận vị hôn thê, phồn hoa và phú quý thuộc về cô, bây giờ mới bắt đầu.
Ôn Yến cũng cảm nhận được ánh mắt oán độc của Lăng quý thái phi, nhưng cô không rảnh quan tâm, vì cô thấy vợ chồng Tĩnh Quốc hầu đã vào điện, đang từ từ đi đến bên người Tống Vĩnh Kỳ.
Đấy là lần đầu tiên Ôn Yến nhìn thấy vợ chồng Tĩnh Quốc hầu.
Tĩnh Quốc hầu phu nhân rất đẹp, đẹp như một viên minh châu, không che dấu nổi sự lấp lánh, dù đã qua bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ giống như hơn ba mươi. Bà ấy và Dương Lạc Y rất giống nhau, Dương Lạc Y là phiên bản lúc trẻ của bà ấy. Sắc mặt Tĩnh Quốc hầu gia trầm, để râu, dáng vẻ rất đẹp, tin rằng năm đó là tổ hợp nam anh tuấn nữ xinh đẹp. Khó trách dung mạo của Nhu phi và Dương Lạc Y lại xuất sắc như vậy, hai người nắm tay, chậm rãi đi đến, là tiêu điểm của toàn hội trường.
Tay chân Ôn Yến đột nhiên không được tự nhiên, cô có chút đứng ngồi không yên, muốn nhìn, lại không dám nhìn thẳng, đợi họ đến bên người Tống Vĩnh Kỳ, cô bèn cúi đầu, lại cảm thấy bốn ánh mắt nóng bỏng như cũ.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng!”
“Thiếp than tham kiến hoàng thượng!”
Hai người khom mình hành lễ, nhẹ cúi đầu.
Tống Vĩnh Kỳ cười nói: “Không cần đa lễ, các khanh ngồi cạnh Nhu phi đi, thoái mái nói chuyện!”
“Tạ hoàng thượng!” Sau khi hai người tạ ơn, ánh mắt không hẹn và cùng nhìn về phía Ôn Yến, Ôn Yến biết mình như thế này không lễ phép, nhưng lại không dám ngẩng đầu, chỉ củi đầu dùng lòng bàn tay sờ hình thêu trên váy, trong lòng hơi hoảng loạn.
Vợ chồng Tĩnh Quốc hậu lại hành lễ với thái hậu, sau đó ngồi bên cạnh Nhu phi. Nhu phi ngồi bên trái Tống Vĩnh Kỳ, chỉ cách Ôn Yến hai vị trí, cho nên cô có thể nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của Nhu phi và vợ chồng Tĩnh Quốc hầu.
“Gần đây thân thể tốt hơn nhiều rồi chứ?” Tĩnh Quốc hầu phu nhân mềm giọng hỏi.
Nhu phi cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, nhờ Ôn đại phu điều chỉnh thân thể giúp bản cung, tốt hơn nhiều rồi!”
Tĩnh Quốc hầu phu nhân nhìn Ôn Yến một cái, vừa lúc Ôn Yến ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt của Tĩnh Quốc hầu phu nhân, liền lập tức hốt hoảng cúi đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Điều Ôn Yến không nghĩ tới là Tĩnh Quốc hầu phu nhân lại đứng lên, đến bên người Ôn Yến, nhẹ nhàng khom người: “Cảm ơn Ôn đại phu đã chăm sóc Nhu phi nương nương!”
Như vậy Ôn Yến không còn chỗ trốn, cô âm thầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười sáng lạn: “Tĩnh Quốc hầu phu nhân khách sáo rồi, tôi là đại phu, đây là bổn phận của tôi!”
Tĩnh Quốc hầu phu nhân nhìn cô khóe miệng có ý cười ôn hòa, bà chăm chú nhìn Ôn Yến một lát, mới cười nói: “Ôn Yến đại phu thật sự xinh đẹp!”
Ôn Yến hơi kinh ngạc, liền tự hào nói: “Cảm ơn lời khen của phu nhân!”
Tĩnh quốc hầu phu nhân hỏi: “Sau này thiếp thân có thể thường vào cung thăm Ôn Yến đại phu không?”
Kinh ngạc trên mặt Ôn Yến còn chưa hết, lại thêm bất an, cô nhanh chóng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ nắm tay cô nhẹ nhàng cười, ánh mắt ấm áp mà khích lệ. Ôn Yến ngẩng đầu, nhìn Tĩnh Quốc hầu phu nhân: “Rất hoan nghênh!”
Tĩnh Quốc hầu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười: “Vậy thì tốt rồi!” Nói xong, bà thâm ý nhìn Ôn Yến, sau đó lui về!
Tiệc tối vui vẻ, ăn uống linh đình, quân thần đều vui, thái hậu cũng rất vui, uống nhiều hai ly, bà không có tửu lượng, bèn đứng lên rời đi, Dung quý thái phi cũng rời đi cùng bà.
Ôn Yến uống mấy chung, cũng cảm thấy đầu óc mê mang. Cô tự cảm thấy kỳ quái, rượu trong bữa tiệc tối nay, nữ quyến đều dùng rượu hoa quế, cô cũng uống rượu hoa quế, vào miệng thơm ngọt, miệng còn mùi thơm, là mỹ tửu do cung đình ủ. Cô gắp một chút cá vàng xào dấm, muốn giải rượu, ăn xong, cảm thấy tốt hơn một chút, bèn ăn thêm mấy miếng, chỉ là vẫn cảm thấy mê mang.
Uống mấy ly rượu hoa quế như vậy, không ngăn nổi đầu óc mê mang. Cung nữ phụ trách hầu hạ rót rượu cho nữ quyến ở Can Tâm điện, một bầu rượu rót cho vài người, cô cẩn thẩn chú ý người khác, không có gì bất thường.
Vì an toàn, cô còn âm thầm dùng kim châm cho trong trong rượu, từ sau khi bị trúng độc lần trước, cô ăn uống rất cẩn thận, tất cả đồ ăn trong cung, thậm chí là đồ cô tự tay làm, cô đều dùng kim châm thử xem có độc không.
Kim châm không đổi màu, chứng minh không có độc. Cô yên tâm, cảm thấy mình đa nghi. Cô ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi, Khanh Nhi đang nâng một ly rượu, cười đặt bên môi, Khanh Nhi tối nay đứng đầu toàn trường, một bộ y phục tơ lụa Nam Châu tím nhạt thêu nụ hoa đào nửa nở, môi không tô mà đỏ, mày không vẽ mà thanh, mũi tinh xảo, mi như họa, khóe miệng có ý cười, ánh mắt Lý Tuân cả đêm đều ở trên mặt cô, như chưa từng dời đi.