Ánh mắt Ôn Yến nhìn như bình tĩnh dừng trên vẻ mặt Hoàng đế, trong lòng cô xiết lại rất chặt, bỏ qua cho Tống Vĩnh Kỳ hay không đều trong một ý niệm của ông ta. Có thể ông ta tin tưởng mình không có tình cảm gì với Tống Vĩnh Kỳ nhưng liệu ông ta có tin Tống Vĩnh Kỳ cũng không còn tình cảm với mình không? Lòng nghi ngờ của Hoàng đế vô cùng nặng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Đúng lúc này, tiểu Đức Tử ngoài cửa lại kính cẩn nói: “Hoàng thượng, Vương gia Trí Viễn và Vương phi Ninh An cầu kiến!”
Khi Ôn Yến nghe thấy danh xưng Vương phi Ninh An, trong lòng sửng sốt một hồi sau đó cười khổ, Vương phi Ninh An không còn là cô nữa rồi.
Hoàng đế nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ đợi ngoài điện!”
Tiểu Đức Tử đáp một tiếng: “Vâng!”
Ôn Yến cười: “Hoàng thượng vì sao không gặp họ trước? Biết đâu bọn họ mang đến cho ngài tin tức tốt.”
Ánh mắt Hoàng đế khóa chặt người cô: “Tin tức tốt gì?”
Khóe miệng Ôn Yến vẫn mang theo nụ cười nhạt: “Nghe Gia Cát Minh nói. Vương phi đã có thai, lúc này vào cung có lẽ là đến cầu tình cho phu quân đi?” Vẻ mặt cô nhẹ nhàng, thoải mái dường như không có chút thần sắc ghen hay đố kỵ, dường như chuyện Vương phi Ninh An có thai với cô mà nói cũng là chuyện vui.
Hoàng đế nhằm cô chằm chằm, một lúc sau mới cao giọng nói: “Tuyên!”
Cánh cửa chính điện mở ra, Tống Vĩnh Cung và Vương phi Trần Vũ Trúc chậm rãi bước vào, hai người khom người tiến lên hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Hoàng đế nhìn Trần Vũ Trúc: “Ngươi không ngoan ngoãn ở trong phủ đi, vào cung làm gì?”
Trần Vũ Trúc nhẹ nhàng quỳ, lông mi đã ướt nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng, con dâu và đứa bé trong bụng cùng vào cung khẩu cầu phụ hoàng, xin hãy điều tra rõ ràng, Vương gia trước nay luôn trung thành, tận tâm với triều đình và phụ hoàng, tuyệt đối không thể thông đồng với địch, xin phụ hoàng minh xét!”
Hoàng đế nghe vậy, thần sắc dịu đi: “Ngươi có thai rồi? Đứng lên nói đi!”
Cung nữ hộ tống nhanh chóng chạy lên dìu Trần Vũ Trúc, cô ta đứng ở một bên cung kính nói: “Tạ phụ hoàng thương tình, phụ hoàng và Vương gia là phụ tử nên sẽ rõ thái độ làm người của Vương gia, sao chàng có thể thông đồng với địch phản quốc được? Chỉ sợ có người rắp tâm vu oan hãm hại, cầu phụ hoàng điều tra rõ ràng.”
Hoàng đế không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi mang thai mấy tháng rồi?” Loading...
Trần Vũ Trúc đặt tay lên bụng, trên mặt mang theo vẻ thánh thiện và rực rỡ, nhẹ giọng nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, đã hai tháng rồi ạ.”
Hoàng đế trách cứ: “Đã hai tháng rồi, vì sao không vào cung thông báo?”
Trần Vũ Trúc nhẹ giọng đáp: “Hồi phụ hoàng, vì thai nhi trong bụng con dâu luôn không ổn định, hơn nữa mẫu thân nói đứa bé ba tháng đầu là thời gian không ổn định nhất, tốt nhất không nên nói ra ngoài cho nên con dâu muốn đợi thai nhi ổn định rồi mới thông báo!”
Hoàng đế nhíu mày: “Thai nhi không ổn định? Sao lại như vậy?” Ông ta nhìn Ôn Yến: “Ngươi là đại phu, bắt mạch cho nàng đi.”
Ôn Yến thu lại sự chua xót, thê lương trong lòng, cúi người đáp: “Rõ, Hoàng thượng!”
Trần Vũ Trúc ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, ánh mắt hơi ngạc nhiên, đây không phải người con gái mà Vương gia lôi lôi kéo kéo trong Vương phủ sao? Sao lại vào cung rồi?
May mà bóng lưng Ôn Yến đi qua đã ngăn lại tầm mắt Hoàng đế nên ông ta không nhìn được ánh nhìn kinh ngạc đó của Trần Vũ Trúc. Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Mời Vương phi ngồi!”
Trần Vũ Trúc ngồi lên ghế bên cạnh, có chút lo sợ bất an nhìn Ôn Yến.
Đáy lòng Ôn Yến nghi ngờ nhưng lại không biểu hiện ra, khi cô cầm lấy tay Trần Vũ Trúc, rõ ràng cảm thấy cô ta giãy giụa một chút, ngón tay cô đặt lên mạch tượng cô ta, lẳng lặng chẩn đoán bệnh.
Qua một hồi, trong lòng Ôn Yến hoảng sợ, cô ta không hề có thai, cô ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Trúc, cô ta cũng nhìn cô, trong mắt lóe lên sự cầu xin.
Ôn Yến nhất thời hiểu ra, Trần Vũ Trúc đang dùng cách của mình để cứu Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là nói dối, chỉ cần Hoàng đế tìm ngự y đến chẩn đoán sẽ bị vạch trần, đến khi đó không chỉ không cứu được Tống Vĩnh Kỳ mà ngược lại còn phạm tội lừa gạt vua! Đến khi đó chớ nói Tống Vĩnh Kỳ sẽ gặp chuyện mà đến cả Vương phủ và nhà Trần Nguyên Khánh đều sẽ bị liên lụy phải chịu tội.
Sau lưng cô toát ra một tầng mô hội lạnh nhưng thần sắc không hề thay đổi.
Hoàng đế thấy cô chẩn mạch đã lâu không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Thế nào?”
Ôn Yến đứng dậy, trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương phi Ninh An quả thực đã có mạch hỉ, chỉ là mạch tượng rất mỏng, luôn đập bất ổn rõ ràng là khí huyết không đủ, nếu muốn giữ cái thai này cần phải chăm sóc cẩn thận mới được!”
Ánh mắt Trần Vũ Trúc lướt qua một tia cảm kích, sau đó cúi đầu nhíu mày, Tống Vĩnh Cung ở bên cạnh nhìn cũng nảy sinh nghi ngờ, anh ta nhìn chằm chằm Trần Vũ Trúc, đáy lòng dường như đã hiểu ra điều gì, nhất thời nghĩ mà sợ không thôi.
Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nếu Vương phi đã có thai thì đó chính là Hoàng tự đế gia ta, đương nhiên phải cẩn thận, ngươi không phải chuyên về phụ khoa nên trẫm vẫn không yên tâm, vẫn nên cho người đến xem xem.” Nói xong ông ta hô một tiếng: “Tiểu Đức Tử, tuyên Thượng Quan ngự y và Long ngự ý vào cung chẩn mạch cho Vương phi!”
Sắc mặt Trần Vũ Trúc trở nên trắng bệch, cô ta vội vàng đứng dậy, nói: “Phụ hoàng, không cần tốn công tốn sức như vậy, con dâu khi về giữ gìn cẩn thận là được rồi!”
Ôn Yến cũng nói: “Hoàng thượng không tin y thuật của ta?”
Mặt Hoàng đế mang theo ý cười ấm áp: “Sao trẫm lại không tin ngươi chứ? Chỉ là sức khỏe Vũ Trúc không tốt, chỉ sợ đứa bé sinh ra sẽ yếu ớt, bây giờ vẫn còn trong bào thai thì cẩn thận chăm nom, trẫm nhớ đến khi An Nhiên ra đời vẫn thật sự mướt mồ hôi. Lần này dù thế nào cũng phải phòng ngừa chu đáo!”
Tống Vĩnh Kỳ dường như cũng đã hiểu ra chuyện gì, chỉ là lúc này cũng không nói được cái gì, chỉ lo lắng nhìn Ôn Yến một cái.
Ôn Yến cũng nhẹ nhàng thở dài trong lòng, Trần Vũ Trúc à Trần Vũ Trúc, xuất phát điểm của cô là tốt, chỉ là Hoàng đế đâu có dễ lừa bịp như vậy? Nếu cô đã nghĩ ra kế sách này đương nhiên cũng phải hao hết tâm tư chuẩn bị rồi mới phải, sao lại tùy tiện liền vào cung như vậy?”
Thượng Quan ngự y và Long Phi rất nhanh đã đến, hai người trước sau đi theo thầy thuốc, thầy thuốc đeo hòm thuốc sau lưng, cùng nhau vào nội điện thỉnh an hành lễ.
Sắc mặt Trần Vũ Trúc trở nên tái nhợt, cô ta không ngừng ngồi lùi lại phía sau ghế, ánh mắt cũng vô cùng hốt hoảng.
Hoàng đế càng thêm nghi ngờ, nói với hai ngự y: “Hai ngươi đến chẩn mạch cho Vương phi đi!”
Ông ta cố ý không nói Vương phi vó thai, chỉ đợi hai người chẩn mạch.
Ôn Yến âm thầm lo lắng nhưng cũng không thể nhắc nhở, cho dù có thể nhắc nhở thì hai người họ rốt cuộc cũng là ngự y trong Hoàng cung, là người của Hoàng đế, sao có thể giúp cô? Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, âm thầm nhìn Tống VĨnh Cung một cái.
Tống Vĩnh Cung đứng bên cạnh không nói lời nào, khuôn mặt mặc dù ra vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt cũng có thể nhìn ra được một tia lo âu.
Thượng Quan ngự y tiến lên nói với Trần Vũ Trúc: “Vương phi, đắc tội rồi!” Ông ta cột sợi dây tơ hồng vào cổ tay Trần Vũ Trúc, sau đó ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên sợi tơ, tập trung nhíu mày nghe ngón mạch tượng.
Trán Trần Vũ Trúc không ngừng toát mồ hôi, cô ta sợ hãi không yên nhìn Thượng Quan ngự y, trên mặt ông ta không nhìn vẻ mặt gì, chỉ chăm chú nghe mạch tượng.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, Ôn Yến đứng ở một bên, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, đáy lòng im lặng như tro tàn, sống chết của Vương phủ, lúc này đều nằm trong tay Thượng Quan ngự y. Một khi định tội lừa gạt vua cho dù Hoàng đế có lòng tha cho Tống Vĩnh Kỳ cũng không tìm được cớ, dù sao chuyện liên quan đến Hoàng tự, không thể dối trá.
“Thế nào?” Hoàng đế cất lời phá tan sự im lặng trong nội điện, giọng nói uy nghiêm mà linh hoạt kỳ ảo, khiến tim Ôn Yến cũng đột nhiên run lên.
Thượng Quan ngự y thu tay về, khom người: “Hồi bẩm Hoàng thượng, mạch tượng của Vương phi Ninh An…”
Nói đến đây ông ta ngừng lại một chút, sự ngừng lại này khiến hai chân Trần Vũ Trúc mềm nhũn, cả người gần như muốn trượt xuống. Ôn Yến cũng nhìn chằm chằm Thượng Quan ngự y, ánh mắt ông ta như có như không đảo qua mặt cô ta, tiếp tục nói: “Vi thần muốn chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng lại sắp được làm tổ phụ rồi. Chỉ là…”
Bàn tay nắm chặt của Ôn Yến đột nhiên thả lỏng, ánh mắt trấn tĩnh, cô không dám lộ ra bất kỳ một vẻ mặt gì, cúi đầu đứng một bên.
Trần Vũ Trúc cũng như thở phào một hơi, người cô ta có chút tun tẩy, trước đó vì quá căng thẳng mà đã căng hết cả người, bây giờ vừa thả lỏng, mồ hôi trên trán từng giọt lớn chảy ra.
Sắc mặt Hoàng đế thả lỏng: “Chỉ là cái gì?”
Thượng Quan ngự ý nói: “Chỉ là mạch tượng Vương phi có chút suy yếu, hơn nữa Vương phi dễ dàng bị tim đập nhanh và đổ mồ hôi, sợ rằng đây là dấu hiệu của thai nhi sợ hãi, cần phải tĩnh tâm điều trị!”
Tống Vĩnh Kỳ âm thầm lau mồ hôi, nói: “Hoàng đệ xảy ra chuyện, Hoàng muội sao có thể yên tâm được đây? Tất nhiên là ngày đêm lo lắng hồi hộp bất an, ngự y nói như vậy cũng phù hợp với tình huống.”
Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng, chuyển ảnh nhìn sang Long Phi, nói: “Long khanh gia, ngươi bắt mạch cho Vương phi đi.”
Vì Thượng Quan ngự y đã nói như vậy, Long Phi lại là đệ tử của ông ta, Ôn Yến ít nhiều tin tưởng hắn sẽ không nói khác với sư phụ, nên khi Long Phi chẩn mạch cô tương đối yên tâm.
Quả nhiên, lời Long Phi nói hoàn toàn giống với lời Thượng Quan ngự y, Hoàng đế lúc này mới hoàn toàn hết nghi ngờ. Chỉ là Ôn Yến không ngừng cảm thấy khó hiểu, Hoàng đế chưa hề nói Trần Vũ Trúc có thai, chỉ để họ đến chẩn mạch mà Trần Vũ Trúc lại hoàn toàn không có thai, hai người họ vì sao lại nói như vậy?
Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt tiểu Đức Tử, cô thấy vẻ mặt tiểu Đức Tử hoàn toàn tự nhiên, trong lòng hiểu ra. Tiểu Đức Tử luôn là ngưởi của Tống Vĩnh Kỳ, vừa nãy ông tự tự mình đi mời ngự y, có lẽ trên đường đi đã nói với ngự y. Chỉ là ngự y không quen Tống Vĩnh Kỳ, vì sao lại cam lòng mạo hiểm rơi đầu vì chàng? Đúng thật là khiến người ta khó hiểu.
Hoàng đế hoàn toàn hết nghi ngờ, mặc dù quyền lực tâm trọng nhưng cũng không đến mức một chút tình thân cũng không có. Đứa bé trong bụng Trần Vũ Trúc là cháu ông ta, ông ta vẫn vô cùng chờ mong sinh mệnh mới này ra đời.
Ông ta nói với Trần Vũ Trúc: “Ừm, lời của ngự y ngươi đều nghe rồi, nhớ phải giữ gìn cơ thể cẩn thận, còn về chuyện của Kỳ Nhi, ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ điều tra rõ ràng, nếu quả thật là bị người khác hãm hại, trẫm tự sẽ trả cho hắn một sự trong sạch.”
Tảng đá trong lòng Ôn Yến cũng buông xuống, chỉ là cô không thể hiện ra ngoài, lúc này nghe thấy lời Hoàng đế cũng chỉ khoanh tay đứng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Vũ Trúc ngược lại, khóc lóc quỳ trên đất: “Tạ phụ hoàng!”
Tống Vĩnh Cung khom người: “Phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, đương nhiên có thể điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, đệ muội, lo lắng lần này của muội là dư thừa rồi. Kỳ Nhi là Vương gia Ninh An, là tướng quân Phi Ưng phụ hoàng thân phong, phụ hoàng bắt giam đệ ấy lần này cũng chỉ để phòng trừ người ngoài nói phụ hoàng làm việc thông tư. Ngược lại là muôi, biết rõ bản thân có thai còn dày vò bản thân vào cùng, nếu xảy ra chuyện gì thì Kỳ Nhi phải làm sao?”
Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng: “Lời Hoàng huynh ngươi nói có lý, Cung Nhi, con phụ trách hộ tống Vũ Trúc về phủ, lệnh cho ngự y điều trị.”
“Vâng!” Tống Vĩnh Cung đáp.
Tống Vĩnh Cung ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng hỏi: “Vị này là Ôn đại phu sao?”
Ôn Yến khom người: “Đã gặp Vương gia!”
Tống Vĩnh Cung ‘ừm’ một tiếng: “Ôn đại phu miễn lễ, nghe danh đã lâu, trước đây đã từng gặp Ôn đại phu một lần ngoài cửa cung, nhớ lại đã là chuyện vài tháng trước!” Trần Vũ Trúc nghe vậy hơi ngạc nhiên nhìn Tống Vĩnh Cung.
Ôn Yến cười: “Đúng thế, Hoàng tôn An Nhiên khỏe chứ?”
Tống Vĩnh Cung đáp: “Rất khỏe, đại phu có lòng!”
Hoàng đế nghe vậy liền nói: “Nói mới nhớ An Nhiên mấy ngày rồi không vào cung, hôm nào con rảnh dẫn vợ con vào cung trẫm gặp nhé.”
Trong lòng Tống Vĩnh Cung trầm xuống, lần trước An Nhiên xảy ra chuyện, anh ta vẫn chưa từng dẫn An Nhiên vào cùng. Lúc này mặc dù không nghe ra ý gì khác của ông ta nhưng vết xe đổ lúc trước vẫn khiến trong lòng anh có chút mẫn cảm.
Chỉ là trên mặt vẫn không có gì thay đổi, anh ta cười: “An Nhiên cxung nhớ Hoàng gia gia, vài ngày trước vẫn luôn miệng nhắc, khi khác nhi thần sẽ đưa thằng bé vào cung!”
Khóe miệng Hoàng đế mang theo ý cười sủng nịnh: “Ừm, đi đi!”
Tống Vĩnh Cung và Trần Vũ Trúc khom người cáo lui!