Khẩu vị của Lâm Ý vẫn chưa được cải thiện nên cô không ăn nhiều, Chu Gia Dã không hỏi, cũng không ép cô ăn thêm.
Cô dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho dì rằng cô đi ăn với bạn học, sẽ không về ăn cơm nhà.
Dì hơi lo lắng cho cô nhưng mà dù sao Lâm Ý cũng không phải con của bà ấy, hơn nữa giữa họ vẫn tồn tại mối quan hệ làm thuê nên bà ấy cũng không có tư cách nói thêm gì nhiều, chỉ hỏi một câu là bạn thân thiết à.
Lâm Ý nhìn dòng chữ thân thiết trong điện thoại, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, không biết bây giờ Chu Gia Dã đang làm gì, có đang nhìn cô hay không. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác căng thẳng như thể có tật giật mình, rõ ràng hai người cách một cái bàn, chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy nhưng cô vẫn chột dạ.
Cô hạ thấp điện thoại xuống một chút, dùng bàn che khuất rồi mới trả lời dì: [Là người rất quan trọng.]
Dì trả lời một câu chú ý an toàn rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Cô như trút được gánh nặng, cất điện thoại đi rồi ngẩng đầu lên, vẫn cảm giác mặt mình đang nóng lên, kết quả lại chạm phải ánh mắt của Chu Gia Dã.
Anh ngồi đối diện cô, uể oải chống cằm, yên tĩnh nhìn cô, không có biểu cảm gì, anh cứ nhìn về hướng cô ngồi rồi ngẩn người.
Nhưng ánh mắt này rất rõ ràng, cô thấy được trong mắt Chu Gia Dã có cô.
Trong quán ăn người đến người đi, cô đối mặt với Chu Gia Dã. Thời gian như dừng lại ở giây phút này, mặc cho đám đông qua lại nhộn nhịp, trong ánh mắt anh trầm lặng yên tĩnh, như một khối hổ phách phản chiếu hình bóng của cô.
Vĩnh viễn lưu giữ, mãi mãi trân trọng.
Căng thẳng vừa mới buông xuống lại dâng lên, lúc nói chuyện cô cũng cảm thấy hơi không yên tâm: "Chu Gia Dã...?"
Lông mi của anh khẽ động đậy như thể đã hoàn hồn, sự ngưng kết trong mắt phai nhạt một chút, trầm giọng ừm một tiếng.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh nhìn sang nơi khác, sau đó buông động tác tay chống cằm, cầm điện thoại lên muốn đi ra ngoài: “Chờ một lát, tôi mua trà sữa cho cậu.”
Cô đang muốn nói không cần, nhưng mới nói được một chữ anh đã đứng lên quay người rời khỏi quán ăn.
Cô nuốt lại lời chưa nói, dường như Chu Gia Dã không muốn hỏi ý cô, anh cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Mãi cho đến khi Chu Gia Dã muốn đưa cô về nhà thì cô cũng chưa uống xong ly trà sữa kia.
Nhưng Lâm Ý chỉ để anh đưa đến trạm xe buýt.
Đêm mùa hè đến muộn hơn, chạng vạng mà gió vẫn tràn ngập, mang theo cái khô hanh và ấm áp của đầu hè, rót đầy cổ áo và tay áo, khiến người ta vô cớ cảm thấy cay đắng.
Đó là những gì Lâm Ý nghĩ khi cô quay lại và nhìn thấy Chu Gia Dã.
Cô đi đến trạm dừng xe buýt, quay lại nhìn thì thấy Chu Gia Dã đang đi theo cô. Trong buổi gặp gỡ chiều nay, phần lớn thời gian anh đều im lặng, nhiều đến mức khiến trái tim người ta chùng xuống.
Dường như anh không còn để ý đến những trò đùa của mình.
Buổi chiều tượng trưng cho sự kết thúc của những năm cấp ba, có vẻ anh đã bắt đầu mất tự chủ sau gần một năm đau khổ và buồn bã.
Hoàng hôn buông xuống bầu trời phía sau anh, phản chiếu tấm màn u ám của màn đêm đang dần hiện hữu. Bầu trời lúc hoàng hôn hiện rõ một màu đỏ tía đậm, phác họa bóng dáng cao lớn của chàng trai, có chút mềm mại nhưng lại làm người ta thấy im ắng bất an.
Lâm Ý lại vòng về trước mặt anh, bước chân anh dừng lại, đôi mắt đen vẫn im lặng nhìn về Lâm Ý đang tiến đến trước mặt.
Vóc dáng anh rất cao, lúc đối mặt cô phải ngửa đầu mới có thể nói chuyện với anh.
Cơn gió ngột ngạt của đầu hạ thổi qua, trêu đùa lung tung những lọn tóc của anh, dáng vẻ vốn nên phấn khởi tự do giờ đây lại kiềm chế trước cơn sóng thanh xuân cuồn cuộn.
Lâm Ý nhìn thiếu niên trước mặt mình, khẽ nói cho anh biết: “Chu Gia Dã, tớ về sẽ nhắn tin cho cậu.”
Anh ừ một tiếng nhưng vẫn không nói chuyện.
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống trên bầu trời phía sau anh.
"Trong kỳ nghỉ này tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Trước khi có kết quả thi đại học, có lẽ tớ sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, nhiều nhất vẫn là tự đọc sách, nhưng mà nếu tớ tụt hậu quá nhiều, có lẽ phải làm phiền cậu."
“Ừm.”
“Sau khi học lại tớ vẫn sẽ dùng di động nhắn tin cho cậu. Tớ rất dễ dàng lo âu, bạn bè của tớ không nhiều, cũng không có phương thức liên lạc với người khác cho nên có lẽ chỉ có thể làm phiền cậu.”
“…Được.”
“Vậy cậu…” Lâm Ý cầm trà sữa Chu Gia Dã mua cho mình, ngửa mặt nhìn ánh mắt rõ ràng vốn có thể sáng ngời của thiếu niên, cô khẽ cười nói cho anh biết: “Chúc cậu có thể thi đỗ một trường tốt, năm nay tớ sẽ cố gắng vì mục tiêu này.”
Gió đầu hạ thổi bay đi màu sắc rực rỡ của hoàng hôn, đồng thời khuấy động sự im lặng trong mắt Chu Gia Dã.
Ánh mắt anh khẽ động, anh mím môi, vẫn nhìn cô nhưng lần này chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu thích trường nào?”
“Một trường nào đó ở phương nam, tớ thích phương nam.”
“Cậu không về Đế Đô à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô chợt yên tĩnh rồi gật đầu, lần này cô không trốn tránh nói cho anh biết: “Tớ không thích Đế Đô.”
“Ừm.”
“Nhưng nếu như cậu thích thì không sao, chúc cậu thi có thành tích tốt, chọn một trường học vừa ý, dù ở đâu tớ cũng sẽ cố gắng.”
“…”
“Được.”
Không bao lâu nữa xe buýt sẽ đến, trên trạm dừng hiển thị thông báo xe sắp đến trạm.
Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, chân trời dần dần ảm đạm, ánh đèn đường lờ mờ cũng dần dần rõ ràng, nhẹ nhàng rơi trên vai anh như đang dát lên một lớp ánh trăng dịu dàng. Rốt cuộc dáng vẻ anh không còn lạnh lẽo nữa, trong gió đêm, anh cũng trở nên nhẹ nhàng như ánh đèn đường mờ ảo kia.
Xe dừng ở sát phía trước, Lâm Ý vẫy tay với anh: “Tớ về nhà, hẹn gặp lại.”
Nhưng lúc cô lên xe, cô cảm giác được chùm tóc đuôi ngựa của mình bị người ta níu lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy mái tóc buộc thành đuôi ngựa của mình trở nên lỏng lẻo.
Cô sờ gáy, dây cao su buộc tóc cô đã tuột ra, cô quay lại thì thấy Chu Gia Dã đứng ở cửa xe buýt, dây buộc tóc của cô quấn quanh ngón tay anh, trên môi anh đang nở nụ cười, giống cái vẻ xấu xa gây nghiện khi anh trêu chọc cô.
Nhất là khi nhìn thấy cô sờ gáy, ngơ ngác quay lại nhìn mình, anh nhàn nhã nhướng mày đắc ý.
Anh nhìn qua tài xế phía sau cô, lớn tiếng nói: “Bác tài ơi, cháu không lên xe, chú cứ đi đi ạ.”
Cửa xe đóng lại, tạo thành một tấm màng ngăn cách giữa họ, Lâm Ý vẫn còn ngơ ngác, cô tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Gia Dã: [Cậu kéo bím tóc tớ làm gì?]
Chu Gia Dã về rất nhanh, có lẽ anh đã đoán được cô sẽ hỏi nên đợi sẵn, chỉ là câu trả lời hiển nhiên là đang trêu chọc cô.
[Hồi tiểu học cậu chưa từng bị bắt nạt à? Chưa từng bị kéo bím tóc sao?]
[…]
Lâm Ý im lặng trả lời anh: [Cậu không còn là học sinh tiểu học nữa, sao còn ngây thơ như vậy?]
[Đúng là không phải học sinh tiểu học.]
Câu tiếp theo: [Dù sao sau này là đàn anh của cậu, sao là học sinh tiểu học được.]
Lâm Ý lại im lặng.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, cô nhìn thấy ánh hoàng hôn mờ ảo ngoài cửa sổ và dãy đèn dọc đường, cô thấy khuôn mặt mờ ảo của mình phản chiếu trên cửa kính với khóe miệng nhếch lên, không nhịn được cười khúc khích.
Ngày hôm đó trước khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, Lâm Ý nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhắn tin hỏi anh: [Hôm nay cậu bảo tớ đợi cậu, thật sự không có gì muốn nói sao?]
Tin nhắn được gửi thành công, nhịp tim cô bắt đầu rối loạn.
Không lâu sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Chu Gia Dã: [Có, nhưng không định nói bây giờ, chờ cậu thi đại học xong sẽ nói cho cậu biết.]
[Vậy hôm nay cậu bảo tớ đợi cậu...?]
[Chỉ muốn gặp cậu thôi.]
Mùa hè đó Chu Gia Dã không đi đâu cả, dù cô gửi tin nhắn cho anh lúc nào thì anh cũng có thể trả lời rất nhanh.
Nhưng có lúc anh sẽ chơi bóng, có khi anh lại ra ngoài chơi với bạn bè, điện thoại của cô vẫn là chiếc điện thoại kiểu cũ chỉ có chức năng cơ bản như gọi điện và nhắn tin, mỗi lần liên hệ với Chu Gia Dã cô đều gửi tin nhắn. Bây giờ các phần mềm trò chuyện phổ biến trên mạng, anh lại quen với cách giao tiếp nguyên thủy nhất của cô.
Dường như thật sự không có ai quan tâm đến sự dịu dàng của cô.
Thỉnh thoảng nghe trong điện thoại náo nhiệt, anh giải thích rằng anh đang ra ngoài ca hát nhân dịp sinh nhật một người bạn, nói trong phòng bao có những ai. Anh cũng sẽ chọn lựa rồi giới thiệu những người mà cô có ấn tượng, ai ở lớp nào, đối diện lớp cô, lớp nào có người nào đó thứ hai không mặc đồng phục bị nêu tên, để cô có tưởng tượng sơ lược về những người xung quanh anh.
Mặc dù không ở bên cạnh anh nhưng cô vẫn có thể biết được thế giới của anh là như thế nào.
Không giống lúc trước, rõ ràng họ ngồi cách nhau một lối đi nhỏ nhưng lại như chia thành hai thế giới, cô mãi mãi không biết thế giới của anh sẽ ra sao.
Cô không thích đi ra ngoài, nhất là mùa hè oi bức như thế này cô càng thích ở nhà, mà Chu Gia Dã không giống cô, lúc nào anh cũng thích ra ngoài chơi, không bao giờ chịu ở yên một chỗ.
Nhưng dù cô gửi tin nhắn cho anh vào lúc nào thì anh cũng sẽ trả lời.
Thỉnh thoảng cô bật máy tính lên sẽ thấy anh mới cập nhật trong vòng bạn bè, sẽ thấy anh đăng lên một album ảnh, trong đó có ảnh anh chụp cùng bạn bè lúc họ đi chơi, cô có thể nhìn thấy chiếc dây buộc tóc của mình được anh đeo lên cổ tay, thậm chí mỗi tấm ảnh đều có sự xuất hiện của nó.
Có đôi khi chơi bóng rổ quá nóng khiến anh đổ mồ hôi, mái tóc làm anh thấy vướng víu sẽ được anh dùng sợi dây buộc tóc kia buộc thành một chùm nhỏ sau gáy. Anh vốn có vẻ ngoài nổi bật phóng túng, cột chùm tóc thế này trông càng tăng thêm mấy phần phản loạn.
Nếu như trên dây buộc tóc của cô không có hình con thỏ thì tốt hơn.
Dây buộc tóc của cô chỉ là một chiếc dây buộc tóc màu đen bình thường nhưng trên đó có một con thỏ rất nhỏ và ngoan ngoãn, nó không phải là một vật trang trí rất khoa trương nhưng ai nhìn cũng biết dây buộc tóc của nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mua chiếc dây buộc tóc này chỉ vì thích con thỏ đó, cô không biết Chu Gia Dã sẽ lấy đi. Nếu biết điều này sớm hơn thì cô đã đưa cho anh cái khác rồi.
Không phải cô chưa từng nói đến chuyện này, cô hỏi anh có muốn đổi một sợi dây buộc tóc khác không, chỗ cô còn nhiều lắm.
Chu Gia Dã cũng trả lời: [Kiểu gì, cho tôi xem thử.]
Lâm Ý chụp hình gửi anh.
Bộ sưu tập dây buộc tóc của cô đều là kiểu gọn gàng, toàn dây buộc tóc màu đen bình thường. Trong quá khứ cô từng đeo trang sức đẹp đẽ nhưng lại bị bạn học cười nhạo, nói cô thích khoe khoang, nói cô ăn diện là muốn gây sự chú ý, muốn nổi bật, cho dù sau này cô hiểu rõ dù cô có làm gì cũng sẽ bị chỉ trỏ nhưng sự nghi ngờ về bản thân lúc đó rất khó thay đổi, khi mua dây buộc tóc cô không khỏi bị ảnh hưởng bởi những lời nói khó nghe trong quá khứ.
Chỉ có chiếc dây buộc tóc này là có vật trang trí vì cô thật sự rất thích con thỏ nhỏ đó.
Nhưng sau khi Chu Gia Dã xem lại không hài lòng: [Không đổi.]
[Vì sao không đổi, dây buộc tóc này nhìn là biết của con gái dùng, bạn cậu không cười cậu sao?]
[Nhìn ra nữ dùng mới tốt.]
[Vì sao vậy?]
Lâm Ý không hiểu, cô đang suy nghĩ từ góc độ của Chu Gia Dã, nếu con trai đeo dây buộc tóc của con gái liệu có bị bạn bè chê cười quá nữ tính hay không.
Nhưng cô không nghĩ ra, anh cũng lười giải thích, chỉ cong môi vui vẻ trả lời hai chữ: [Cậu đoán xem.]
Trả lời tin nhắn xong, anh ngẩng đầu nhìn hai cô gái trước mặt đang tiến tới nói chuyện với mình, anh tháo dây buộc tóc, đeo lại vào tay rồi hỏi: “Các bạn có chuyện gì không?”
Hai cô gái kia liếc nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm lên dây cột tóc trên cổ tay anh, dừng lại một lúc nhưng cũng không hỏi thông tin liên lạc của anh, hai người nói mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, sau đó anh còn loáng thoáng nghe họ thì thầm tiếc thật.
Người bạn chơi bóng cùng anh đi tới, nhìn hai cô gái đã đi xa rồi hỏi anh: “Gần đây có chuyện gì thế? Có phải Chu Gia Dã của chúng ta đã mất đi sức hấp dẫn rồi không? Gần đây có ít cô gái ở quanh cậu hơn, nếu có người chủ động cũng chỉ nói mấy câu rồi đi luôn.”
Một người bạn khác cười và nói: “Nói cậu trai thẳng cậu lại không tin.”
“Tôi trai thẳng thì liên quan gì chứ?”
“Cậu không thấy món đồ kia à?” Bạn anh hất cằm về phía cổ tay anh, cười với vẻ mặt trêu chọc: “Nếu không phải của con gái nhà người ta thì chẳng lẽ lại là của cậu ấy à?”
Cậu bạn giác ngộ chợt tỉnh ra trong hai giây và kích động kêu lên: “Ồ ồ ồ ồ ồ ồ…”
“Ồ cái đầu cậu, y như gà trống gáy.”
“Chuyện thế nào vậy Chu Gia Dã, tôi thấy gần đây cậu hay xem điện thoại, cứ cách một lát lại nhìn một lần, cứ mấy phút lại xem, cuối cùng là chuyện gì thế? Là cô gái xinh đẹp lớp nào bắt được cậu rồi, rốt cuộc là người lớp nào đã không để cậu ở bên bóng rổ đến hết đời vậy?”
Chu Gia Dã lười biếng dựa vào hàng rào phía sau, vuốt con thỏ nhỏ trên sợi dây buộc tóc, trông nó rất nhỏ nhắn và ngoan ngoãn, chỉ vò mạnh một chút cũng sợ nó gãy.
Nhưng anh nghe bạn bè trêu ghẹo mà tâm trạng lại rất tốt.
Anh nhếch môi, không có ý định nói thêm gì con thỏ nhỏ, nó quá ngoan ngoãn, nặng tay một chút có thể sẽ bị tổn thương.
Giọng anh lười biếng, không có ý định giải thích: “Cậu cũng không biết người ta, nói cho cậu làm gì?”
Bạn bè nhìn điệu bộ này của anh là biết ngay anh có ý gì, vội vàng nói: “Gặp một lần chẳng phải sẽ quen biết sao, sao nào, cậu còn sợ mấy anh trai hù dọa cô ấy à?”
Thấy Chu Gia Dã thật sự không có ý định nói, mấy người bạn càng nhiệt tình hỏi: “Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể thấy, người ta là cục cưng được Chu Gia Dã chở che.”
Đến mức sau này Chu Gia Dã ra ngoài chơi với bạn bè, có người hỏi anh muốn chọn gì, thấy anh đang trả lời tin nhắn trên điện thoại thì lập tức cười ghẹo anh: “Tạm thời kệ cậu ấy đi, Chu Gia Dã người ta còn đang vội trả lời tin nhắn của cục cưng.”
Mà cục cưng của anh đang trên đường về nhà sau tiết tự học buổi tối, bởi vì lớp học lại khai giảng sớm, ước chừng sau khi gửi thông báo trúng tuyển xong là bắt đầu khai giảng, lúc này Chu Gia Dã còn ở Nam Đài.
Lâm Ý đã trải qua một ngày học tập đầy áp lực, sau một năm dưỡng bệnh cô bị mất căn bản rất nhiều, hôm nay cô bị dày vò đến mức không chịu nổi, lúc nhắn tin cho anh còn rất âu sầu: [Chu Gia Dã, sao điểm của cậu cao như vậy chứ? Tớ cảm thấy có lẽ mình sắp không ổn rồi.]
Bạn của anh đang nói chuyện với anh về cục cưng quý giá, anh thản nhiên gõ chữ: [Cậu có thể làm cục cưng.]
May thay lúc anh gửi tin nhắn cho Lâm Ý có thói quen kiểm tra cẩn thận, câu nói này không được gửi đi, sau khi anh sửa lại mới trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng hai chữ cục cưng, tự mình nói ra đúng là rất gây nghiện.