Chu Gia Dã đưa tôi đến trạm xe buýt.
Hôm đó là ngày tổng vệ sinh của lớp tôi, bến xe cũng không có nhiều học sinh nhưng Chu Gia Dã đi đến đâu cũng có nhiều người biết, những ánh mắt kia lén lút đánh giá tôi.
Chu Gia Dã đã quen nên không để ý, cậu ấy nhìn cái trán sưng vù của tôi, dặn lại những gì cô y tế vừa nói: "Có gì thì gọi cho tôi."
Tôi gật đầu, tôi chợt nghĩ sau hôm nay thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Khi đứng ở trạm đợi buýt, tôi hỏi cậu ấy: "Tớ thêm cách thức liên lạc với cậu được không?"
Tôi hỏi bất ngờ như thế, không đầu không đuôi.
Ban đầu Chu Gia Dã hơi ngạc nhiên, cậu ấy nhướng mày cười: "Được chứ! Cậu muốn thêm cái nào? WeChat hay QQ."
Cậu ấy hỏi ngược lại khiến tôi ngơ ngác.
Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu dùng cái nào?"
"Tôi dùng cả hai."
"..."
Lúc hỏi, tôi không nghĩ nhiều đến thế.
Tôi không dùng máy tính nhiều, sau khi viết tiểu thuyết thì tôi mới đăng ký một tài khoản, tôi cũng không thêm nhiều bạn lắm, chỉ kết bạn với Trương Nam Nam và Tưởng Ninh tôi. Tưởng Ninh là kiểu gái ngoan điển hình, bình thường không dùng điện thoại hay máy tính, còn Trương Nam Nam thì hoạt bát hơn, kết bạn với nhiều người trong lớp tôi.
Tôi biết chắc chắn chu Gia Dã có tài khoản, nhưng sau khi đổi chỗ thì mỗi ngày chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu, lúc trò chuyện cũng nói chuyện lớp, bàn bạc xong tôi cũng không dám nói gì với cậu ấy.
Hôm tổ chức hội thao, tôi thấy khá nhiều bình luận trong album mà Trương Nam Nam đăng lên.
Trong đó có người hỏi sao không chụp lúc cậu ấy giành được hạng nhất.
Trương Nam Nam trả lời người kia: [Mệt rồi, đang nằm liệt bên Lâm Ý đây.]
Lúc đó tim tôi bất chợt đập nhanh, tôi bấm vào tài khoản của người này nhưng hệ thống báo người này cài đặt quyền xem, không phải bạn bè thì không xem được.
Nút thêm bạn như theo nhịp đập của tôi, từng nhịp từng nhịp mãnh liệt.
Nhưng tối đó tôi đợi một hồi lâu cũng không được chấp nhận.
Sáng hôm sau tôi lại mở máy tính lên, vẫn không có thông báo chấp nhận.
Tôi ngại nên không hỏi tại sao cậu ấy không chấp nhận, giống như bản thân tôi tình nguyện đụng phải tường nam, đau cũng đau rồi nhưng không biết bị người ta thấy sự chật vật của tôi.
Tôi không biết tại sao cậu ấy không chấp nhận lời mời kết bạn của tôi, song tôi chưa có dịp thích hợp để hỏi. Tôi chỉ có thể gặp cậu ấy trong lớp lúc đi học thôi, mà chúng tôi xa nhau như thế, không hề gần tý nào.
Còn hai trạm nữa là đến chuyến xe buýt của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy nếu không hỏi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Mất liên lạc là một điều cực kỳ đáng sợ, tôi biết nhiều khi duyên phận của tôi và Chu Gia Dã sẽ chấm dứt vào hôm nay, nhưng tôi vẫn muốn giữ liên lạc để tôi có cảm giác như việc chia xa không bắt đầu từ hôm nay.
Chu Gia Dã mở cặp cậu ấy ra, xé một tờ giấy, viết nhanh gọn rồi đưa tôi.
Cậu ấy cầm điện thoại trong tay, vẫy vẫy với tôi và cười bảo: "Tôi về đợi cậu thêm bạn nhé."
Lúc tôi nhận tờ giấy kia, tôi vẫn thấy không chân thật lắm, không ngờ Chu Gia Dã dễ dàng cho tôi như vậy. Vì trước đây lời mời kết bạn không được chấp nhận nên tôi nghĩ rằng cậu ấy không dễ kết bạn lắm.
Tôi thấy mình như đang mơ, bật thốt câu hỏi theo bản năng: "Cậu có đồng ý kết bạn không?"
Chu Gia Dã: "Sao tôi lại không đồng ý chứ?"
"..." Tôi chần chừ, cuối cùng vẫn lí nhí nói: "Trước đây tôi..."
"Trước đây gì cơ?"
"..."
Thấy tôi do dự, cậu ấy nhướng mày, đoán trúng ngay: "Trước đây cậu đã muốn kết bạn rồi hả?"
Tôi bỗng thấy xấu hổ khi lớp ngụy trang bị phơi bày, đặc biệt là khi cậu ấy cụp mắt nhìn tôi, ánh nhìn chất chứa ý cười cực kỳ nóng bỏng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi thấy cả người mình nóng ran.
Xe buýt sắp đến trạm.
Tôi sắp phải tạm biệt Chu Gia Dã.
Cậu ấy mở điện thoại ra, lướt một loạt lời mời kết bạn rồi hỏi: "Của cậu tên gì?"
Tôi vẫn còn xấu hổ, hành động này của cậu ấy càng khiến tôi thấy mình như bị xử tội công khai.
Tôi không nghĩ gì nhiều, lập tức duỗi tay chặn màn hình điện thoại để cậu ấy không lướt xuống nữa, tôi sợ cậu ấy thật sự tìm được tôi trong một loạt lời mời này.
Điện thoại bỗng bị che lại, cậu ấy nhướng mày nhìn tôi.
Cơn gió hè oi bức thổi qua.
Tôi gian nan xin cậu ấy: "Đừng tìm nữa, về nhà rồi tớ gửi lời mời kết bạn lại."
Cậu ấy rất dễ nói chuyện, mỉm cười đáp: "Được."
Xe buýt đã đến trạm, cậu ấy đứng đó nhìn tôi lên xe.
Xe hôm nay khá trống, tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống. Tôi nhìn ra ngoài cửa, Chu Gia Dã vẫn đứng đó nhìn rồi vẫy tay với tôi.
Xe buýt lăn bánh, phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần di chuyển, bóng dáng rực rỡ trong tầm mắt tôi dần bị bỏ lại phía sau.
Tôi đột nhiên xoay người nhìn qua cửa sổ sau xe, vẫn thấy được hình bóng mờ mờ đang đứng ở bến xe buýt, đến khi xe rẽ sang đường khác mới không thấy nữa.
Đôi khi ta không còn nói lời tạm biệt vào giây phút chia tay.
Thời gian chảy trôi như nước, nó có thể âm thầm len lỏi qua từng kẽ tay để chạy mất. Sẽ có ngày, bạn bỗng nhiên phát hiện mình không còn ở bên ai đó nữa, thật ra tời tạm biệt đã có thể lường trước rồi.
Tôi luôn luôn ghi nhớ mùa hè này, bởi tôi sợ đây sẽ là lời tạm biệt giữa tôi và Chu Gia Dã.
Sau khi về nhà, tôi mở máy tính lên, đăng nhập và tìm tài khoản Chu Gia Dã viết trên giấy.
Khi tôi chuẩn bị nhập tên vào thì phát hiện thông báo mới nhất là có một người vừa chấp nhận lời mời kết bạn, trong hộp trò chuyện, hệ thống báo rằng các bạn đã trở thành bạn bè.
Thời gian là hơn hai mươi phút trước.
Khi đó tôi mới lên xe buýt.
Chu Gia Dã đã tìm được tôi trong một loạt lời mời kết bạn.
Tôi chưa nói tài khoản của tôi tên gì nhưng cậu ấy đã tìm được tôi rồi.
Mũi tôi cay cay, tôi hỏi cậu ấy: "Sao cậu biết đây là tớ?"
"Tôi đồng ý tất cả những lời mời mà tôi nghĩ là cậu."
Cậu ấy hỏi lại: "Xác nhận thêm lần nữa nhé, Lâm Ý phải không?"
"Ừ."
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập, sau đó tạm dừng, lát sau lại đang nhập rồi lại ngưng.
Hồi lâu sau, cậu ấy mới gửi tin nhắn tới: "Khoảng thời gian đó hơi bất trắc xíu nên tôi chưa kiểm tra lời mời kết bạn nào cả. Không phải cố tình không chấp nhận lời mời của cậu đâu, cậu đừng để bụng nhé."
Tôi nhìn dòng chữ trong khung chat, bỗng cảm thấy rất lạ.
Dòng chữ lạnh băng, không biết được giọng điệu cũng không thấy được biểu cảm của cậu ấy. Tôi biết cậu ấy là Chu Gia Dã nhưng vẫn khó lòng gán với Chu Gia Dã mới đứng bên tôi vài chục phút trước.
Ngữ điệu có vẻ điềm đạm, bình tĩnh khiến tôi không biết nên trả lời thế nào.
Thật ra tôi biết cậu ấy chỉ trông tự do thế thôi, nhưng mọi việc của cậu ấy đều rất chân thành. Nếu lúc này bọn tôi đang mặt đối mặt với nhau thì cậu ấy cũng sẽ nghiêm túc giải thích như thế.
Sau này, nhờ Trương Nam Nam tôi mới biết sự bất trắc mà Chu Gia Dã nói là gì.
Tôi không hỏi Chu Gia Dã, danh sách bạn bè của tôi lại không nhiều, bạn cùng lớp chỉ có Trương Nam Nam và Tưởng Ninh. Vào kỳ nghỉ hè, mọi người có nhiều thời gian lên mạng hơn, bạn của Trương Nam Nam nhiều hơn tôi nên cô ấy nhanh chóng hỏi được.
Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, ai chơi với Chu Gia Dã cũng biết nên hỏi chút là có kết quả ngay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Hồi học kỳ 1, môn Thể dục có bài kiểm tra thể chất đó, cậu có nhớ là có một bạn nữ lớp khác, có vẻ như cực kỳ thân với Chu Gia Dã không? Bạn đó bảo là bạn cấp hai của Chu Gia Dã, hồi cấp hai chơi cũng thân thân đó."
Tôi đáp: "Tớ nhớ rồi."
Trương Nam Nam kể tiếp: "Bạn nữ kia ỷ mình biết Chu Gia Dã nên hay nổ về cậu ấy trong lớp. Nhỏ đó kể quan hệ của họ hồi cấp hai thân thiết như nào, Chu Gia Dã còn mua nước rồi giúp cậu ta làm bài tập này kia. Thì về cơ bản cũng là thật, Chu Gia Dã vốn tốt bụng mà, tớ nhờ cậu ấy xách đồ thì cậu ấy cũng giúp. Tớ đâu có kể ai nghe chuyện này đâu, vì người ta chỉ tốt bụng thôi mà. Việc này thì cũng thôi đi, cùng lắm thì nhỏ đó chỉ ham hư vinh thôi, nhưng mà người khác lại nghĩ rằng nhỏ đó thân với Chu Gia Dã lắm, nên xin cách liên lạc với Chu Gia Dã. Lúc đó có nhiều người kết bạn với Chu Gia Dã lắm, nhiều khi thông báo kết bạn tăng lên liên tục ấy chứ."
"Tớ nghe Trần Khải nói, có một thời gian Chu Gia Dã vừa đăng nhập là đã bị nổ tin nhắn, sau này cậu ấy chỉnh lại, không cho thêm bạn nữa."
Sự thật chứng minh, Chu Gia Dã có rất nhiều người gửi lời mời kết bạn.
Sau khi kết bạn với Chu Gia Dã, đoạn trò chuyện vẫn dừng ở lúc mới kết bạn. Buổi chiều, khi tôi biết chuyện qua Trương Nam Nam, tôi không ngờ tôi đó Chu Gia Dã lại tìm tôi.
Cậu ấy gửi tôi một bức ảnh 99+ tin nhắn chưa đọc.
Cậu ấy nói: "Đây là cái giá phải trả để kết bạn với cậu đó, Lâm Ý, cậu mau nghĩ cách bù đắp đi."
Cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi khiến tôi không thể không mỉm cười.
Tôi cố tình từ chối lòng tốt của cậu ấy: "Cậu có thể đợi tớ về gửi lại lời mời mà."
"Thế sao được?"
"Sao không được?"
"Lỡ lúc đó cậu lại khóc hu hu một mình thì sao?"
"..."
Nếu bây giờ Chu Gia Dã đang ở bên tôi thì tôi sẽ đá cho cậu ấy một cái. Nhưng tôi vẫn rất vui, từ mắt đến miệng đều cong lên vui vẻ.
Cậu ấy hỏi bây giờ tôi rảnh không, sau đó dạy tôi tải game trên QQ.
Từ trò nối thú, bắn trứng rồng đến đào vàng, cậu ấy chơi game với tôi suốt cả đêm. Tôi mới dùng máy tính gần đây, ngoài việc viết tiểu thuyết thì với tôi máy tính chỉ là vật trang trí. Ngay cả việc gõ máy tôi cũng mới học được, dùng chuột cũng chưa thành thạo lắm, bấm một cái nút thôi cũng phải mất nhiều thời gian mới bấm trúng.
Tất nhiên, tôi cũng rất lúng túng trong việc chơi game.
Nhưng mỗi lần Chu Gia Dã đều chung đội với tôi, tôi chỉ cần đi đằng sau còn cậu ấy đi trước dẫn đầu, tôi chìm đắm trong niềm vui chơi game còn việc thắng thua giao cho Chu Gia Dã.
Đó là lần đầu tiên tôi thức đêm để chơi game với Chu Gia Dã.
Ban đầu tôi cầm chuột còn lóng ngóng, thế mà cuối cùng lại có thể nhấp chuột liên hồi. Vậy nên sau khi tôi lên giường ngủ, nhắm mắt lại vẫn là hình ảnh trong game, cảnh cuối cùng là thao táo màu mè của Chu Gia Dã, kẹo rơi lả tả và chữ chiến thắng to đùng hiện lên màn hình.
Sau đó cậu ấy hỏi tôi vui không.
Tôi đáp vui.
Trong tai nghe, cậu ấy trầm giọng bảo ngủ đi, chúc cậu ngủ ngon mơ đẹp.
Thế nên, sao mà tôi có thể không thích Chu Gia Dã chứ?
Chưa có ai coi trọng sự nhạy cảm của tôi, chưa có ai phát hiện, cũng chẳng ai để ý. Năm 15 tuổi tôi gặp được Chu Gia Dã, cậu ấy là người đầu tiên cũng là duy nhất, thậm chí cậu ấy còn bảo vệ lòng tự tôn của tôi. Câu đùa vui "Lỡ lúc đó cậu lại khóc hu hu một mình thì sao?" là ám thị của cậu ấy, cậu ấy bỏ cả một buổi tối để dỗ cho tôi vui lên.
Cuộc đời cậu ấy toàn là ánh sáng, thế mà cậu ấy vẫn để ý đến nơi khuất bóng có tôi.