Tin tức Chu Gia Dã nhận được giải thưởng nằm trên bảng hotsearch nguyên một ngày vẫn không có dấu hiệu giảm nhiệt. Tên tuổi của anh xuất hiện khắp nơi trên các trang mạng xã hội và cả ngoài đời thực.
Giống như lúc nào cũng có thể gặp được anh, nhưng cuối cùng vẫn cách dòng người đông nghìn nghịt.
Ảnh chụp ở lễ trao giải được cập nhật liên tục, các bài viết đều có hàng trăm triệu lượt xem và tôi cũng chỉ là một trong số mấy trăm triệu người đó.
Nhìn Chu Gia Dã đứng dưới ánh đèn, tôi chợt nhận ra đây đã là năm thứ mười tôi quen anh.
Tôi biết Chu Gia Dã từ năm mười lăm tuổi.
Hôm đó là ngày khai giảng năm lớp mười, tôi vừa chuyển về quê ngoại ở thành phố Nam Đài, do không giỏi xác định phương hướng, cũng chưa quen với cuộc sống ở đây nên tôi đã xuống nhầm ga, suýt chút nữa thì đi muộn.
Lúc tôi vội vàng chạy đến phòng học thì các bạn khác đã ngồi kín chỗ trong lớp, chỉ còn lại một chỗ trống trong góc.
Tôi cúi đầu, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, bước nhanh đến chỗ trống kia rồi ngồi xuống.
Không may là khi tôi vừa ngồi xuống thì ghế liền rung lắc không ngừng khiến tôi suýt nữa ngã xuống đất, lúc đó tôi mới biết chỗ này trống vì chiếc ghế này bị hỏng.
Xung quanh vẫn ồn ào như cũ, giây phút xấu hổ này của tôi hình như không bị ai phát hiện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó điềm nhiên như không có việc gì, chống tay lên bàn làm điểm tựa, cố gắng ổn định trọng tâm trên chiếc ghế bất ổn này, cố gắng để bản thân mình không đột ngột trở thành trò hề. Tôi nghĩ thầm, đợi một lúc nữa khi giáo viên đến sẽ xin đổi ghế.
Thành phố Nam Đài không lớn, học sinh trong lớp đa phần là người địa phương. Gần như mọi người đều là bạn tiểu học và bạn cấp hai của nhau, họ trò chuyện sôi nổi, khí thế ngất trời.
Bên trái tôi có một nhóm nam sinh, hình như họ đã quen nhau từ lâu, lúc này đang không ngừng đùa giỡn, ầm ĩ tranh giành một thứ gì đó. Tôi càng cẩn thận với chiếc ghế của mình hơn, sợ bọn họ không may đụng phải sẽ khiến tôi rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói lớn, cho dù lúc này phòng học vô cùng náo nhiệt thì tôi vẫn có thể nghe được rõ được lời đùa giỡn của cậu ta: “Chu Gia Dã, cậu đúng là một tai họa, mình thật sự muốn biết người nào sẽ hạ gục được cậu.”
Những người khác nhanh chóng hùa theo, vậy chắc chắn phải là một người đẹp rồi.
Tôi như một hòn đảo hoang cô độc giữa tiếng cười nói ồn ã đấy.
Mãi cho đến khi giáo viên bước vào, sự náo nhiệt đang bao trùm lấy tôi mới miễn cưỡng phải dừng lại, nhất là nhóm nam sinh ồn ào bên trái tôi lập tức bị giáo viên tách ra, chuyển chỗ đến những vị trí khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giáo viên giết gà dọa khỉ bằng cách đề ra một loạt quy định nghiêm khắc, lớp học vừa rồi còn ồn như ấm nước đang sôi lúc này đã lặng ngắt như tờ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giáo viên rất hài lòng với kết quả này, bấy giờ ông ấy mới bắt đầu giới thiệu sơ qua về bản thân, là một thầy giáo họ Trần.
Cuối cùng ông ấy đứng trên bục nói: "Mọi người có câu hỏi gì nữa không?"
Mới lập xong quy định, không ai dám lên tiếng.
Nam sinh ở bên trái cách tôi một lối đi nhỏ lúc này lại giơ tay lên: "Thầy ơi..."
Giọng điệu của cậu từ tốn, ánh mắt của bạn học trong lớp không khỏi nhìn về phía cậu, bao gồm cả tôi.
Từ khi ngồi xuống tôi vẫn luôn cúi đầu, cố tình khiến cho sự tồn tại của bản thân trở nên mờ nhạt, không những thế tôi còn phải cố gắng hết sức để ổn định cái ghế bị hỏng nên lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bạn học ngồi ở bên trái.
Mũi cậu rất cao, đường quai hàm chắc khỏe, cắt tóc đầu đinh tiêu chuẩn của học sinh nhưng chỉ cần nhìn phần chân tóc sẽ biết kiểu tóc này được cắt rất qua loa. Tuy vậy, trông cậu cũng không quan tâm đến điều đó lắm, kiểu đầu đinh này ngược lại còn khiến cậu trông khá phản nghịch, vẻ mặt kiêu ngạo, nụ cười có phần ngang ngược.
Tôi quan sát cậu ấy như những người khác, chờ xem cậu sẽ nói gì.
Cánh tay đang giơ lên của cậu chỉ về phía tôi: "Ghế của bạn học này bị hỏng."
Những ánh mắt kia lại lập tức chuyển về phía tôi.
Tôi chưa từng đối diện với nhiều ánh mắt như vậy, đầu óc lập tức trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn cậu quay đầu cười với mình. Cũng may thầy giáo không cần trưng cầu ý kiến của tôi, thầy ấy nhanh chóng mang một cái ghế mới từ bên ngoài vào phòng học.
Tôi đổi sang một cái ghế khác, cuối cùng cũng không cần phải đau khổ chống đỡ, ngồi cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi lại quay đầu nhìn về phía bạn học nam cách tôi một lối đi ở phía bên trái. Một tay cậu chống cằm, người nghiêng về một bên, dáng vẻ lười biếng nhìn về phía bục giảng trước mặt, cũng không biết cậu có đang nghe hay không.
Tiết học này trôi qua rất nhanh, chủ yếu là nghe giáo viên phổ biến các quy định, phát sách mới, cuối cùng là phần học sinh tự giới thiệu.
Thầy giáo cũng không bày vẽ gì, trực tiếp dựa vào vị trí chỗ ngồi, giới thiệu từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là phần mà tôi sợ nhất, dù vẫn mấy người nữa mới đến lượt mình nhưng tôi đã hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chỉ mấy lời tự giới thiệu ngắn ngủi thôi cũng khiến tôi phải tự tập luyện vô số lần trong đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi, sau khi nói xong lời giới thiệu đã nhẩm không biết bao nhiêu lần trong đầu, thấy thầy giáo gật đầu, lúc này tôi mới như trút được gánh nặng mà ngồi xuống, cả người nhẹ nhõm đi bao nhiêu, giống như vừa trải qua một sự trừng phạt khủng khiếp vậy.
Lời tự giới thiệu của tôi rất bình thường, không có chút điểm nhấn gì, có lẽ sau khi tôi nói xong cũng không ai nhớ tên tôi là gì, sự chú ý của họ đã sớm đặt trên người bạn học tiếp theo.
Tôi là người cuối cùng ở hàng này, sau khi tôi nói xong liền tự động chuyển sang bên phía đối diện, cũng chính là bạn học nam ở bên trái vừa giúp tôi đổi ghế.
Cậu ấy rõ ràng rất nổi tiếng, bạn học trong lớp cơ bản đều biết cậu, cậu còn chưa đứng lên mà đã có người ồn ào huýt sáo.
Bầu không khí trong phần tự giới thiệu thoải mái hơn nhiều so với lúc đặt ra nội quy, mấy nam sinh nghịch ngợm lại hiện nguyên hình, giành lời nói trước: "Có ai lại không biết cậu ấy đâu, người này còn cần giới thiệu sao thầy?"
Bọn họ la ó ầm ĩ, cậu vẫn cười nhẹ như cũ.
Dáng người cậu rất cao, vừa đứng lên đã chắn hết ánh sáng ở bên tôi.
Rõ ràng thầy giáo cũng biết cậu, trêu đùa một câu: "Chu Gia Dã, như sấm bên tai tôi luôn rồi."
Thấy thầy giáo mở đầu, mấy nam sinh ồn ào như khỉ kia càng hăng hái hơn, thầy giáo phải lên tiếng ngăn lại, khi phòng học lại lần nữa trở nên yên tĩnh cậu mới lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười vui vẻ, có chút khiêu khích không rõ ràng: "Em không dám nhận đâu ạ."
Thầy giáo không quên uy nghiêm: "Vào Nhất Trung rồi thì học hành tốt cho tôi."
Cậu đứng nghiêm đồng ý, ngoan ngoãn đến bất ngờ: "Chắc chắn rồi ạ."
Giáo viên bật cười từ bỏ, thầy cho phép cậu ngồi xuống, đến bạn học tiếp theo.
Tôi quay đầu nhìn về phía cậu, trong lớp học ồn ào, tôi giật mình nhớ ra cái tên tôi nghe được trước khi giáo viên đến, hóa ra Chu Gia Dã chính là cậu.
Lúc đó tôi cảm thấy cậu nhất định là một học sinh cá biệt, là dạng người không lo học hành, chỉ biết gây chuyện khiến giáo viên phải đau đầu nhức óc.
Tôi chẳng thể đoán trước được rằng trong mười năm tiếp theo của cuộc đời tôi, cậu chính là Chu Gia Dã giỏi nhất thế giới.