Nếu không phải vì bất đắc dĩ, thì không có chuyện Triển Phi sẽ mời Kiều Duệ Dục về nhà. Hắn chỉ đơn giản hỏi y vài thứ, thuốc uống cũng tốt mà thuốc bôi cũng được, cho dù thật sự không biết phải làm thế nào, nhìn chung cũng sẽ chỉ gọi điện thỉnh giáo xem nên làm gì. Nhưng hiện tại, hành vi đem người nửa đêm canh ba gọi đến nhà thật sự là bởi vì tình trạng của Quý Ngật Lăng đã kém tới cực điểm, Triển Phi dùng tất cả phương thức cùng tri thức đều không có bất kỳ hiệu quả nào, thế nên mới không thể không đưa ra hạ sách.
Thời điểm Kiều Duệ Dục xuất hện, trên khuôn mặt trắng trẻo không có biểu tình bất mãn nào, chỉ lạnh lùng nhìn Triển Phi đi ra mở cửa, nói một câu, “Sau 22h phí khám bệnh tăng gấp 5.” Sau đó, mang một thân hàn khí từ bên ngoài bước vào phòng.
Lúc thì thanh tỉnh, lúc lại hôn mê, Quý Ngật Lăng cả người nóng rực tựa như đang nằm trong dung nham, sau khi toàn thân đổ ra một trận mồ hôi lạnh hư thoát thì có chút tỉnh táo, nheo mắt nhìn người xa lạ trước mặt.
Bởi ý thức đã sớm nhiều lần luân hồi giữa hiên thực và hư ảo, Quý Ngật Lăng cố gắng ép chính mình tập trung tư tưởng, hơn nữa còn nheo mắt xác nhận bóng người trước mặt quả thật có hai cái, mà trong đó có một người bản thân không hề quen biết.
Kiều Duệ Dục giống với tuyệt đại đa số hình tượng thầy thuốc thường được miêu tả, trắng trẻo nhã nhặn, dáng người rất cao, đứng bên cạnh Triển Phi vốn sắc sảo như vậy, cũng hoàn toàn không đánh mất phong thái. Có lẽ khác với những thầy thuốc thường ôn nhu, hoặc lãnh đạm ở chỗ, vẻ mặt Kiều Duệ Dục trước sau như một, luôn luôn cao ngạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ nguội lạnh, nếu không phải loại lãnh đạm bình thường thì cũng là lãnh cảm, lại càng không nhắc tới kiểu người tư văn, quanh thân họ luôn tỏa ra một luồng khí tức kiêu ngạo ương ngạnh.
Nghĩ đến loại người có từ trường mãnh liệt như thế, nhất định là duy ngã độc tôn [ta là number 1:P]tới cực điểm, ít nhất thì cũng cùng Triển Phi thuộc về một loài. Ai ngờ, sau khi nhíu mày, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường bên người Quý Ngật Lăng, vươn tay muốn đem tấm chăn mỏng phủ trên người cậu nhấc lên.
Nếu không phải Quý Ngật Lăng vẫn còn một chút lý trí, cậu tuyệt đối sẽ không ý thức được có điều gì đó không đúng ở đây, rồi cứ như thế chất phác, để mặc người nọ muốn làm gì thì làm. Thật không biết nên hình dung tình huống này như thế nào cho chuẩn xác. Nhưng trong nháy mắt kia, Quý Ngât Lăng hoàn toàn không cảm thấy có điều đó gì bất ổn. Dù biểu tình của Kiều Duệ Dục không một chút nhu hòa, thế nhưng trong động tác giơ tay nhấc chân của y lại tàn mác một loại khí tức ôn nhu làm người ta không thể cự tuyệt.
Nhưng cuối cùng Quý Ngật Lăng vẫn nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình, ngay trong khoảng khắc Kiều Duệ Dục chạm vào tấm chăn, Quý Ngật Lăng dùng hết sức túm nhanh lại.
Hiện tại thân thể bên dưới vô cùng thê thảm, hơn nữa lại trần như nhộng, ở trước mặt Triển Phi so với ở trước mặt một người xa lạ hoàn toàn không giống nhau, Quý Ngật Lăng ít nhất vẫn còn biết thế nào là nhục nhã.
Bị một người đàn ông nhìn đến, thân thể lại bị một người khác đùa bỡn không ra cái dạng gì. Ha ha, đừng nói thân phận của Quý Ngật Lăng không giống với người thường, cho dù là người thường, chỉ cần hắn còn là một người đàn ông thì không ai có thể chịu được việc bị đối xử như thế.
Không nhìn đến Kiều Duệ Dục, Quý Ngật Lăng chính là trừng mắt nhìn Triển Phi đang đứng ở một bên như chuyện không liên quan đến mình.
Ánh mắt trong suốt khó có được, đem ý tứ nội tâm toàn bộ biểu lộ hết ra bên ngoài, hoàn toàn khác với vẻ mặt mê man vài giờ trước.
Đáp lại ánh nhìn của Quý Ngật Lăng, Triển Phi lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ tiếp tục lẳng lặng nhìn cậu, không hề có ý tứ muốn giải thích hay bắt Kiều Duệ Dục phải rời đi.
Nhưng giữa lúc này, một mảnh vải có chất liệu vô cùng thoải mái phủ lên hai mắt Quý Ngật Lăng, nhẹ nhàng che đi ánh nhìn đầy phẫn nộ, rồi nhanh chóng vòng ra phía sau đầu thắt lại, động tác nhanh nhẹn, nút thắt cũng rất chặt, nhưng không hề có cảm giác đau đớn, trong nháy mắt, Quý Ngật Lăng chỉ kịp ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
“Chính là do Triển Phi gây ra cho cậu.” Giọng nói của Kiều Duệ Dục không có một chút độ ấm, cứ nhứ thế song song một đường thẳng tắp, nhưng có lẽ do âm sắc của y nên không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Không để Quý Ngật Lăng có thời gian suy nghĩ, trong khi nói, Kiều Duệ Dục cũng đồng thời kéo chăn ra, ngay trong căn phòng tràn đầy hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi, trắng trợn nhìn ngắm thân thể Quý Ngật Lăng.
Không có bất luận dao động nào, dù là nhướng mắt, nhăn mày, hay than ngắn thở dài, cái gì y cũng không có. Kiều Duệ Dục chỉ nhàn nhạc nhìn, giống như đã sớm quen với mấy chuyện quái dị nên không còn gì đáng để y kinh ngạc nữa.
Bước đầu nhìn quét qua một vòng thân thể ửng đỏ thậm chí có không ít chỗ chảy máu, Kiều Duệ Dục lấy ra một bao tay y khoa bằng plastic đeo vào, trước khi khám lại một lần nữa mở miệng nói, “Có lẽ sẽ hơi khó chịu, cậu nhẫn nại một chút, tôi cần làm kiểm tra bước đầu cái đã.”
Tiếp sau đó, ngón tay mang plastic lạnh lẽo liền nhẹ nhàng chạm lên da thịt đau nhức mẫn cảm.
Trong nháy mắt cảm giác được sự lạnh lẽo khiến Quý Ngật Lăng theo bản năng mà run lên, nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng của cậu, có lẽ do bởi khí lực trên tay đối phương quá nhu hòa.
Bị tước đoạt mất thị giác, Quý Ngật Lăng chỉ thấy thân thể của mình càng trở nên mẫn cảm, động tác tập trung trên người càng trở nên rõ ràng, trong bóng đêm được phóng đại thêm vài lần.
Không hề động thủ, Kiều Duệ Dục bắt đầu kiểm tra từ chỗ gáy phía sau tai bị Triển Phi nhai cắn đến mơ hồ xuất huyết, một đường lần đến xương quai xanh, vết tím đỏ ở nơi ấy so với vết máu trước đó cũng không khá hơn bao nhiêu, có một số nơi bị nội xuất huyết đã nghiêm trọng đến mức nội trong hai ba tuần sẽ không tan hết được, ở phía dưới......
Ngón tay mang bao tay cũng không xuất thủ với hai nụ hoa vô cùng thê thảm trước ngực, chỉ nhìn lướt qua xem xét tình trạng thụ thương. Mặt ngoài chỉ bị phỏng chứ không nhiễm trùng, khuyên ngực được tính toán sao cho đeo ngang nhũ đầu.
Nhưng y không chạm tới, cũng không có khả năng biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào. Ánh nhìn kia quá mức mãnh liệt, Quý Ngật Lăng có thể cảm giác thấy chủ nhân của ngón tay ở giữa ngực mình đang quan sát đánh giá bộ vị bị sỉ nhục của cậu, cơ hồ thân thể theo bản năng mà phập phồng khoang ngực, khiến chiếc khuyên cài trên nhũ đầu cũng vì vậy mà run lên nhè nhẹ, trông thật mê người.
Kiều Duệ Dục muốn khẽ nhếch môi cười, nhưng cỗ sát khí ở ngay bên cạnh tỏa ra hừng hực quá sức cường liệt, nên cuối cùng y chỉ hạ thấp mi mắt, tiếp tục di chuyển ngón tay xuống dưới, khi chạm vào những vết bỏng đỏ do sáp lỏng gây ra, Quý Ngật Lăng càng run rẩy dữ dội.
Phần hạ thể bên dưới rốn bỗng co rút giống như có ý thức, chính là tính khí đã được thu nhỏ lại của cậu, xung quanh thân đều phủ kín vết đỏ.
Âm mao bị cạo sạch sẽ khiến nó không còn bất cứ chỗ nào để tránh né, chỉ có thể trần trụi hiển lộ hết ra bên ngoài. Phía trên mặc dù có bao đầu đỉnh bảo vệ, nhưng phần đỉnh non nớt nhất vẫn bị phỏng nặng, nếu không, thì sẽ không ở trong trạng thái dù đã thu nhỏ vẫn còn tiết ra niêm dịch như thế. Mà những chỗ khác cũng không khá hơn là bao, các vị trí xung quanh tính khí, nơi tầm mắt hầu như có thể nhìn thấy được chính là những vị trí bị phỏng nặng nhất.
Kiều Duệ Dục Vươn tay, khi tay y chạm vào bộ vị đang ngoan ngoãn nằm yên kia, Quý Ngật Lăng đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng động tác Kiều Duệ Dục lại nhanh hơn, trước khi cậu kịch liệt giãy giụa, trực tiếp đem tính khí lật lên, lộ ra hai khối âm nang, mà nơi đó cũng bị tổn thương không nhẹ.
Khi Quý Ngật Lăng còn đang vặn vẹo thân thể, tính khí đã được thả về chỗ cũ, nhưng miệng vết thương bị va chạm vẫn đau đến mức khiến cậu phải điên cuồng hấp khí.
Ra hiệu cho Triển Phi đến giúp lật úp thân người Quý Ngật Lăng lại, Kiều Duệ Dục tự mình cởi bao tay, lấy ra một đôi găng tay phẫu thuật, sau khi lách tách mang vào, hướng Quý Ngật Lăng đang nghĩ muốn đứng lên từ chối đem mông mình đặt trước mặt y nói, “Yên tâm, hiện tại chỉ kiểm tra thôi, sẽ hơi đau, nhưng hẳn là cậu có thể chịu được.”
Nhẹ nhàng tách hai quả đồi đầy đặn ra, ở giữa lộ ra huyệt khẩu sưng đỏ tựa như bị dầu ớt bôi qua, trước khi duỗi ngón tay cho vào trong, Kiều Duệ Dục vẫn mở miệng nhắc nhở một câu, “Nếu thật sự đau không chịu nỗi, cậu có thể cắn gối, hy vọng cậu đừng lại cựa quậy để tôi giúp xử lý miệng vết thương.”
Sau đó, cho tay thấm thuốc bôi trơn sáp nhập huyệt khẩu của cậu, động tác rất nhanh, lập tức một ngón tay đã thành công tiến vào, giữa trận co rút kịch liệt, Kiều Duệ Dục nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp khó chịu bị chôn sâu ở trong gối đầu.
Đợi cho cậu thích ứng một chút, Kiều Duệ Dục cũng không lập tức hành động, mà tiếp tục nhìn cậu, phía dưới bụng được lót nệm nâng cao lên, không để cho tính khí phải chạm vào mặt giường. Khi ngón tay không còn cảm giác áp bách mãnh liệt như trước nữa, Kiều Duệ Dục biết Quý Ngật Lăng đã thả lỏng, tự mình điều tiết, y cũng liền bắt đầu kiểm tra bốn phía xung quanh.
Ngón tay trơn ướt giống như đang thăm dò từng tấc từng tấc đất, ở bên trong dũng đạo sờ soạng, có mấy lần đụng phải bích tràng bị bỏng, khiến Quý Ngật Lăng đau đến điên cuồng chảy ra mồ hôi lạnh, toàn bộ mái tóc ngắn sớm đã bị ướt đẫm, nhưng cậu cũng không tiếp tục giẫy giụa, chỉ liều mạng cắn lấy gối đầu dưới thân, cố gắp ép thân thể mình phải thả lỏng rồi lại thả lỏng.
Sau khi kiểm tra sơ qua xong, Kiểu Duệ Dục rút ngón tay ra. Bây giờ khi nhìn đến thân thể của Quý Ngật Lăng, thì đây là lần đầu tiên y nhíu mày.
Quay qua ngó Triển Phi, Kiều Duệ Dục ra lệnh, “Đi lấy một chậu nước ấm lại đây.”
Không hề tỏ ra khó chịu vì bị sai bảo, Triển Phi thế nhưng thật vâng lời đi vào phòng tắm, bưng ra một chậu nước lớn, nước bên trong ấm vừa đủ để nhúng tay vào, lấy ra hai chiếc khăn mặt, một cái dùng để thấm nước, còn cái kia dùng để lau khô.
Lúc mang chậu nước ấm đi tới, hắn nhìn thấy Kiều Duệ Dục đã lôi ra rất nhiều bông băng, cùng một đống hầm bà lằng mấy bình nhỏ đựng nước thuốc đưa mắt nhìn hắn, “Lấy một cái tủ nhỏ đến đây, rồi đặt chậu nước lên đó để tôi thuận tiện thấm nước, nếu không, cậu cứ đứng ngay bên cạnh bưng hộ cũng được.”
Ra lệnh xong liền quay qua nói với Quý Ngật Lăng, lúc này đã lật người nằm thẳng trở lại, “Vấn đề cũng không quá nghiêm trọng, bất quá lúc này cũng khó nói trước được gì. Tôi muốn trước tiên giúp cậu xử lý vết bỏng, quá trình sẽ rất đau nhưng tuyệt đối sẽ không đau hơn so với lúc bị nhỏ sáp lỏng, cậu chắc là có thể nhẫn nại được. Nhưng nếu thật sự đau không chịu nỗi thì cậu cứ giơ tay lên, tôi sẽ lập tức dừng lại.”
Nếu không phải do thanh âm Kiều Duệ Dục quá mức nghiêm túc, Quý Ngật Lăng quả có thôi thúc muốn bật cười thật lớn, “Nếu thật sự đau không chịu nỗi thì cậu cứ giơ tay lên, tôi sẽ lập tức dừng lại.” Ha ha...... Anh cho tôi là đứa con nít đi nha sĩ khám răng sao?
Bất quá những lời này vẫn hàm xúc ý tứ trào phúng, không biết Kiều Duệ Dục hữu ý hay vô tình khi nói, “nhưng sẽ không đau hơn so với lúc bị nhỏ sáp lỏng”, ngụ ý là chuyện kia mình còn có thể nhẫn được, thì hiện tại không lý nào không thể chịu nỗi.
Làm như mình là kẻ cuồng bị bạo ngược không bằng.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, người này là thật tình muốn cứu vớt thân thể của mình, tuyệt đối không có ác ý, chính là...... Triển Phi, anh không phải không tiếc hết thảy thủ đoạn muốn đem nó phả hủy sao? Hiện tại loại hành vi ra sức cứu chữa này là gì đây?
Tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ của cậu, Triển Phi nhíu chặt đầu mày, nhàn nhạt nói một câu, “Còn ba ngày nữa, tôi cũng không muốn bởi vì lý do thân thể cậu không tốt phải bỏ qua quyền lợi cuối cùng này.”
Cuối cùng? Sở hữu độc quyền thân thể của tôi?
Nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy của Triển Phi, Quý Ngật Lăng vừa thầm nghĩ vừa cười to trong lòng.Cưỡng ép bản thân như thế, anh cũng có thể vui vẻ được sao? Anh thật sự cho rằng đến nay đã lâu như vậy, tôi còn không hiểu trong lòng anh biến hóa như thế nào sao?
Rõ ràng không phải là một kẻ quen nói dối, nhưng lại ép buộc bản thân, tự ám thị chính mình rồi mê muội nói ra những lời lãnh khốc trái với lương tâm, thật giống như phân tình cảm này ở trong lòng anh đã hoàn toàn bị xóa bỏ
Kỳ thật không cần phải...... Đã tới tình trạng này rồi, anh còn trông mong tình cảm có thể giống như thân xác, sau khi hủy hoại thì còn có thể cứu chữa lại được sao? Đã tự làm ra hành vi gì, thì không có chuyện hối hận, hiện tại nếu còn chưa đoạn tuyệt triệt để thì cũng chỉ là vấn đề thời gian, không bao lâu nữa, giữa hai chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào. Ở đây, người cắt đứt mối quan hệ này là tôi, nhưng kẻ nhanh chóng cùng triệt để hủy diệt nó chính là anh.
Nhếch khóe môi có chút bi ai, Quý Ngật Lăng cũng không phải bi ai cho chính mình, mà là vì Triển Phi đến tận bây giờ còn cố nói dối, khiến người ta cảm thấy thê lương vô hạn.
“Tôi ra tay đây.” Không hề cho cậu cùng Triển Phi có cơ hội nhìn nhau một cái, Kiều Duệ Dục ngay tại khoảng khắc vừa thông báo xong, tay đã bắt đầu hành động. Vì Quý Ngật lăng vẫn cho rằng lúc này giống như vừa rồi, trước tiên sẽ từ từ thích ứng dần, nhưng không ngờ, y lần này lại trực tiếp lấy ngón tay đem khuyên ngực cài trên nhũ đầu tháo xuống.
“Ô ân ──────────”
Nơi kia từ khi bị xuyên qua, vết thương chưa từng khép miệng, máu mủ vẫn còn dính đầy trên khuyên ngực. Miệng vết thương nếu có khép lại được một chút thì cũng đều bị Triển Phi một lần nữa tùy ý chà đạp làm rách trở lại, hết lần này đến lần khác đổ máu, một lần rồi lại một lần khép lại, sau đó lại lần nữa bị kéo rách...... Lặp đi lặp lại không ngừng.
Bởi vậy, khi miệng vết thương thật vất vả mới đóng lại được, Kiều Duệ Dục lại cứ như thế dùng sức rút ra, không hề cho cậu bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào. Khuyên ngực bén nhọn sau khi ở bên trong đầu ngực ma sát rồi mới thoát ra ngoài, đau nhức từ ngực lập tức lan tràn, khiến Quý Ngật lăng vừa mới được Kiều Duệ Dục trị liệu tốt dần trầm tĩnh lại, một lần nữa trở tay không kịp, đau đến không thốt ra được lời nào.
Máu trong nháy mắt phun trào, nhưng còn chưa kịp phun đi xa hơn liền trực tiếp bị hấp thụ vào nụ bông tròn vừa được nhanh chóng đè lên miệng vết thương.
Đó là một cục bông gòn bình thường, chưa bị đè ép hay dính bẩn, rất mềm mại, nên dù có dùng sức ấn nhanh lên miệng vết thương thì cũng không vì vậy mà cảm thấy đau nhức, đối với tổn thương bên ngoài cũng được giảm tới mức thấp nhất.
Ngực một lần nữa kịch liệt phập phồng, Quý Ngật Lăng bắt đầu liều mạng hô hấp, bất quá bộ vị kia vừa vặn giống như mới bị kéo xuống một miếng thịt, nhưng lại dị thường thoải mái, đau đến răng cắn không chặt nỗi, nhưng cục bông vỗ về trên miệng vết thương thật tinh tế mềm mại, giúp cậu thoát khỏi sự trói buộc của khuyên ngực.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn vào bộ vị cao cao đứng thẳng tựa như đang thèm thuồng chờ đợi ai đó, Kiều Duệ Dục nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ vết máu vừa bị trào ra, khẽ di động một chút, khiến cho đầu ngực kia dựng lên càng cao. Thân thể đã mẫn cảm đến mức vô luận một sự va chạm lơ đãng nho nhỏ nào đó, cũng có thể lập tức tiến vào trạng thái sẵng sàng chuẩn bị chiến đấu.
Bởi vậy cũng thuộc về bản năng, Kiều Duệ Dục ngắm nhìn tính khí nơi hạ thể của Quý Ngật Lăng.
Vứt nụ bông tròn đi, Kiều Duệ Dục dùng tăm bông phía trên thấm dung dịch màu lam tím nhẹ nhàng thay thế, cũng không trực tiếp vẽ loạn trên nhũ đầu, mà từ quầng ngực bắt đầu chuyển động thành vòng tròn, có chút đau, có chút lạnh lẻo, thay vì nói đau đến muốn chết đi sống lại, không bằng nói vô cùng mát lạnh thoải mái.
Bộ vị bị phỏng lần đầu tiên cảm nhận được sức nóng từ từ tan đi, giống như làn da mềm mại một lần nữa được hồi sinh.
Nhưng loại cảm giác thoải mái này, lại gặp phải miệng vết thương đang xuất huyết, sẽ không được thư thái như vậy, đau đớn kia giống như trên miệng vết thương bị rắc muối...... Chết tiệt, có chỗ nào là so với bị nhỏ sáp nến không đau bằng? Khách khí mà nói thì chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Động tác của Kiều Duệ Dục rất nhẹ, thời điểm dùng tăm bông chạm vào đầu ngực cũng chỉ khe khẽ đụng một cái, rồi lập tức dời đi, không đem dung dịch lam tím thoa lên toàn bộ nhũ tiêm mà chỉ bôi ở một bộ phận nhỏ. Rồi mới xem xét phản ứng của Quý Ngật Lăng, thân thể cậu trong nháy mắt đã kéo căng, việc này Kiều Duệ Dục đang ngồi ngay bên cạnh đã sớm biết, tư thế cắn chặt khớp hàm, xoay đầu hết mức sang một bên cũng vì cố nén đau nhức.
Biết cậu thật sự sẽ không vì đau chịu không nỗi mà buộc y dừng tay. Vì vậy, khi cảm thấy đầu ngực đang dựng đứng kia không hề run rẩy dữ dội như trước nữa, Kiều Duệ Dục lạnh lùng, đem tăm bông đang cầm trong tay toàn bộ ấn lên.
“A a ──── ân ──── ô ô ân ──────” Tiếng kêu thảm thiết kích động trong nháy mắt vừa mới thoát ra liền bị cưỡng bức ép trở xuống, Kiều Duệ Dục dùng ánh mắt ra hiệu bảo Triển Phi đưa cho cậu một chiếc khăn mặt để cắn lên. Với cơn đau này mà nói, không chừng cậu sẽ trực tiếp đem lợi cắn đến chảy máu mất.
Triển Phi gật đầu, lấy chiếc khăn mặt chưa thấm nước nhét vào miệng Quý Ngật Lăng, hơn nữa còn thuận tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cùng trên mặt cho cậu.
Kiều Duệ Dục vẫn không dừng động tác, sau khi giải quyết phần khuyên ngực khó khăn, tăm bông thấm dung dịch cứ như thế, tiếp tục ở những vị trí bị phỏng trên thân thể cậu nhẹ nhàng thoa thuốc, đem miệng vết thương tiến hành xử lý.
Chỉ cần là nơi không bị xuất huyết thì không sao, nhưng những chỗ vết thương bị chảy máu sẽ rất đau, hiện tại toàn bộ dây thần kinh đau đớn của Quý Ngật Lăng đều tập trung tại đầu ngực phải, những chỗ khác cho dù có đau hơn chút nữa thì cũng chỉ giúp giảm bớt sự đau nhức ở đầu ngực mà thôi.
Không được mấy phút, toàn thân bị cảm giác vừa đau đớn lại còn lạnh như băng bao trùm, thế nhưng trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hy vọng tìm được một khe hở nào đó để phát tiết, Quý Ngật Lăng lại lần nữa lâm vào tình trạng hư thoát.
Nhưng cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu. Nhìn hạ thể so với phần thân trên cũng không biết là nhiều hay ít nghiêm trọng hơn, Kiều Duệ Dục thay vào một lọ dung dịch màu lam nhạt, tăm bông cũng đổi sang nụ bông tròn, đem kích thích giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi thấm dung dịch vào bông gòn, cầm bộ vị đã thu nhỏ lại vì đau đớn của Quý Ngật Lăng lên, nhưng y vẫn lần lữa chưa xuống tay.
Tựa như đang kiểm tra một món hàng hóa, ánh mắt Kiều Duệ Dục triệt để lãnh khốc, chẳng khác nào muốn đem tính khí ở trong tay ra mổ xẻ toàn bộ, bóc trần từng lớp từng lớp.
Cuối cùng y vẫn không xát nụ bông tròn lên tính khí của Quý Ngật Lăng. Nhưng ngoài dự kiến của hai người, y đột nhiên lấy ngón trỏ dùng sức nhấn một chút lên phân thân đã thu nhỏ lại.
“A ────────────────” Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Quý Ngật Lăng kêu lên đau đớn, chiếc khăn mặt trong miệng cũng rơi ra, đầu ngẩng cao, cả người giống như con cá đang sống tốt đột nhiên bị một đao chém ngang lưng, cả đầu lẫn đuôi đều đồng thời nảy bật lên. Thời điểm một lần nữa ngã lại xuống giường, thân thể phát ra một tiếng vang thật lớn, rốt cuộc cũng không duy trì được sự yên lặng cùng tỉnh táo được nữa. Quý Ngật Lăng cả người ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc mái buông rũ trước trán, còn có hai đôi mắt mơ màng nhiễm một tầng hơi nước, thân thể theo bản năng bởi vì kích thích mà ửng lên những vết đỏ như son, nhũ tiêm bị nhuộm màu mận chín lại lần nữa cao cao đứng thẳng, dấu hôn trên xương quai xanh càng khiến thần thái quyến rũ mị hoặc của cậu thêm thập phần lâm li tẫn trí.
Sau khi cảm thấy tiểu gia khỏa trong tay vì bị cầm nắn xoa bóp, khiến bộ vị giữa hai chân bắt đầu cương cứng lại, Kiều Duệ Dục không bỏ qua cơ hội tốt như thế, cả bàn tay liền lập tức bao lấy dục vọng, đôi tay xảo diệu bắt đầu kích thích.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ trong miệng Quý Ngật Lăng tràn ra, cậu muốn nhẫn cũng nhẫn không được, chỉ có thể mặc cho dục vọng bị nắm trong tay một người xa lạ, vì sự kích thích matxa của y mà dần dần cương lên, càng ngày càng cứng rắn......
Ha ha...... Triển Phi, đây là thành quả mà anh muốn đúng không?
Đem thân thể tôi dạy dỗ đến mức bất kỳ kẻ nào cũng có thể mang ra đùa bỡn, còn có thể bức tôi cao hứng đến nỗi chảy ra cả dịch lỏng...... Ha ha..... Ti tiện...... Nhưng dù thật sự đã bị bức thành thứ tiện nhân như thế này, anh cũng sẽ không vì bất luận điều gì mà buông tha cho tôi.
Quý Ngật Lăng đã không nhìn thấy Triển Phi đứng ở một bên, lúc này đang dùng hai con ngươi bốc hỏa dữ dội gắt gao trừng trừng nhìn hành động của Kiều Duệ Dục, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có cơn đau muốn xé da nát thịt mới có thể giúp hắn cố gắng nhịn xuống, không đem Kiều Duệ Dục ngăn lại, đẩy mạnh ra khỏi người cậu.