*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi hiện tại ở Bích Tiêu cung."
*****************************
Gió thổi lá cây phát cây thanh âm xào xạc.
Tần Nguyệt Dao cảm thấy vui mừng vì Tiêu Thanh Nhiên nói trắng ra như vậy, thân thể không bởi vì hướng kiếm uy hiếp của nàng mà sợ hãi, mà dựa sát vào Lưu Lê. Trời lạnh như vậy, vòng tay của Lưu Lê là thứ sưởi ấm tốt nhất của nàng. Nửa ôm lấy vòng eo của nàng, Tần Nguyệt Dao ở bên tai Lưu Lê thổi khí, nói: "Biết điều một chút đứng ở chỗ này đợi ta, ta sẽ trở lại ngay!" Dứt lời, từ trên mặt đất nhặt lấy một nhánh cây dài, thời điểm lá cây đung đưa dùng khinh công phóng thẳng đến Tiêu Thanh Nhiên.
Chỉ dựa vào ánh trăng chiếu sáng lên mặt đường, Lưu Lê nhìn thấy thấp thoáng hai thân ảnh đánh nhau, thưởng thức đến ngẩn người. Đồng thời kinh ngạc Tần Nguyệt Dao lại biết võ đồng thời, nàng thật sự say mê tư thế đánh nhau hoa mỹ của hai người bọn họ. Nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chỉ là xem trên TV màn đánh nhau loạn xà mà thôi, mà mấy chiêu đánh nhau đó không đủ để hình dung màn chứng kiến hiện tại của nàng. Kích thích thị giác, đúng làm một bữa tiệc thịnh yến dị thường hoa mỹ.
Hai người thân thủ không phân cao thấp, cho dù cầm nhánh cây yếu ớt trong tay, Tần Nguyệt Dao vẫn có thể thong dong né tránh chiêu công kích của Tiêu Thanh Nhiên. Gió lạnh thổi tới, y phục đỏ thẫm nhanh nhẹn chuyển người, nhánh cay va chạm với trường kiếm kia trong một thoáng liền bị chém đứt, vứt nhánh cây đi, Tần Nguyệt Dao tay không cùng Tiêu Thanh Nhiên tiếp tục dây dưa. Cách đó không xa Lưu Lê nhìn thấy liền hoảng hốt, nàng không muốn người nào trong các nàng có chuyện gì, trong thấy Tần Nguyệt Dao tay không tiếp chiêu của Tiêu Thanh Nhiên, nàng không tự chủ mà nhích tới gần thêm mấy bước, mày nhíu chặt lại thành gò núi nhỏ.
"Bản lãnh của sư tỷ làm sao lại kém như vậy đây!" Hai người đánh nhau tựa như dừng lại một chút, hô hấp Tần Nguyệt Dao vẫn như cũ vững vàng, cố ý nói kích Tiêu Thanh Nhiên. Đáng tiếc chính là, đối phương cũng không bởi vì lời nói của nàng mà lộ ra tâm tình gì, cổ tay lắc nhẹ chuôi kiếm, thân hình chuyển động lần nữa đâm về phía Tần Nguyệt Dao. Sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì, Lưu Lê trong lúc không ai để ý tiến lên giữa các nàng, nắm chặt quả đấm dự định ngăn cản các nàng tiếp tục đánh nhau.
Hàn quang chợt lóe lên, Tần Nguyệt Dao không biết từ lúc nào đã lấy ra một phi đao phóng về hướng Tiêu Thanh Nhiên, không ngờ thời cơ không đúng, bị nàng ấy phát hiện sớm một bước, nhanh chóng tiếp được phi đao kia, phóng ngược trở lại về hướng Tần Nguyệt Dao. Thời điểm phi đao sắp bắn về phía nàng, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thay nàng chặn lấy phi đao.
"Lưu Lê!" Tần Nguyệt Dao cùng Tiêu Thanh Nhiên trăm miệng một lời, trừ tên ngốc này ra các nàng đều biết trên phi đao kia đã thoa độc dược. Trong lòng lại bắt đầu xuất hiện cảm giác kích động mãnh liệt, thanh âm Tần Nguyệt Dao run rẩy, ngay cả hô hấp liền mang theo chút đau đớn.
"Tần Nguyệt Dao, nàng!" Lưu Lê xoay người nhổ đi phi đao đang ghim trên ngực, nàng nhất định là u mê tới điên rồi mới có thể phấn đầu quên mình vì Tần Nguyệt Dao ngăn cản một đao kia, quay đầu nhìn lại thân y phục đỏ thẫm kia, Lưu Lê chỉ nói nói lên một câu, trước mắt bỗng nhiên tối đen thành một mảnh, mất đi tri giác.
Trận đánh nhau bởi vì Lưu Lê ngất xỉu mà dừng lại, Tiêu Thanh Nhiên mím môi căng thẳng nhìn nàng ấy, không nói gì thêm, tiến lên đỡ lấy nàng ấy, quay đầu hướng Tần Nguyệt Dao nói: "Ta phải mang nàng ấy trở về Bích Tiêu cung, nếu như nàng ấy có chuyện gì, ngươi cũng sẽ không sống yên ổn!" Dứt lời, cưỡi ngựa chạy nhanh, lần đầu tiên Tần Nguyệt Dao không biết nên làm sao chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ.
Lưu Lê một lần nữa tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau, tận lực mở mắt ra, Lưu Lê chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, sau khi theo bản năng xem xét xung quanh thì mới phát hiện bên cạnh có người quen đang ngồi, người nọ lúc phát hiện nàng tỉnh dậy đột nhiên tiến sát vào nàng, tức giận nói: "Hóa ra ngươi là nữ tử, ta còn xem ngươi là công tử vô lại nhà nào đấy! Ngươi tỉnh thì tốt rồi, cũng không uổng công Cung chủ ngài ấy ngày đêm chăm sóc ngươi!"
"Ta là đang ở đâu?" Lưu Lê vô lực hỏi, nàng cố gắng nâng người ngồi dậy, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Vân Thường mà tựa vào đầu giường. Thân thể có chút lạnh, nàng cúi đầu đem chăn bông kéo lên người, mới phát hiện y phục sớm đã bị cởi ra hết, chỉ có mảnh vải quấn vết thương ở ngực của nàng. Bại lộ thế này, cho dù là kể ngu cũng biết nàng là nữ tử a?!
"Ngươi hiện tại ở Bích Tiêu cung." Vân Thường thấy nàng đã tỉnh, lập tức hướng về cửa lớn ở phía ngoài mà điên cuồng gào thét. Qua một lúc, Tiêu Thanh Nhiên trong tay còn bưng một chén thuốc xuất hiện ở trong phòng, thấy Lưu Lê quả nhiên đã tỉnh lại, mặt không chút thay đổi để cho Vân Thường lui xuống, bưng thuốc ngồi xuống bên giường nói: "Cầm thuốc uống đi."
"À." Lưu Lê nhận lấy chén thuốc cũng không chấp là đắng muốn chết, trực tiếp đem chén thuốc một hơi uống sạch, nhớ đến trước khi nàng ngất xỉu nhìn thấy hình bóng y phục đỏ thẫm, không nhịn được hỏi: "Tần Nguyệt Dao đâu? Nàng ấy không có chuyện gì chứ?!"
"Nàng ta không có chuyện gì, cũng là nàng thay nàng ta cản một đao kia liền hôn mê hai ngày hai đêm mới tỉnh." Chân mày Tiêu Thanh Nhiên hơi nhíu lại, nàng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với Lưu Lê. Khi biết nàng ấy là nữ tử là vì lúc cởi y phục để thoa thuốc, nàng còn nhớ rõ khoảnh khắc nàng phát hiện Lưu Lê là nữ tử, xém chút nữa bởi vì bối rối mà đem toàn bộ thuốc rắc lên vết thương. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu tại sao nàng ấy là một nữ tử lại có nguyên do gì mà trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy.
Nhưng mà, buổi chiều đầu tiên khi chăm sóc bên cạnh Lưu Lê, khi nghe đến nàng ấy miệng lẩm bẩm tên của mình, trong lòng không khỏi xuất hiện một mảnh ấm áp. Nàng không phủ nhận bản thân thích Lưu Lê, nữ tử cũng được nam tử cũng được, cũng không thể thay đổi sự thật này. Chẳng qua là, rất nhiều thứ nàng không thể buông bỏ được, cũng bởi vì những thứ không buông bỏ xuống được, nàng không thể trực tiếp thích Lưu Lê, càng không thể cho nàng ấy một câu trả lời.
"Bích Tiêu cung....là chỗ nào?" Nhớ tới vừa rồi Vân Thường có nhắc đến Bích Tiêu cung, nàng rất muốn biết rốt cuộc đây là hoàng cung nào đó hay là thứ gì khác.
"Ta là cung chủ của Bích Tiêu cung. Bích Tiêu cung này là ngay từ lúc Đại Tần khai triều được xây dựng cùng lúc với Hoàng cung, chỉ tiếc khi ta đến đây, trong cung chỉ còn lại ta là cung chủ và Vân Thường hai người bọn ta, chí ít vẫn còn nên này là trụ sở của Bích Tiêu cung." Tiêu Thanh Nhiên thở dài một hơi, những người khác khi bà bà qua đời liền rời khỏi Bích Tiêu cung, nếu không phải như thế, nàng cũng không cần gia nhập mà làm việc cho Lương vương.
"Có thể có chỗ ở là tốt rồi." Lưu Lê cong khóe môi, cầm lấy bàn tay Tiêu Thanh Nhiên, nàng từ trong ánh mắt Tiêu Thanh Nhiên hiện lên vẻ bị thương cùng mất mác, trái tim bởi vì nàng ấy mà chợt lóe lên tia bi thương cùng nhói đau, thống khổ chịu dựng vết thương bị xé rách, Lưu Lê cau mày ôm lấy Tiêu Thanh Nhiên, nói: "Có tâm sự gì thì nói cùng ta được không? Ta không muốn nhìn thấy nàng không vui."
"Nàng..." Tiêu Thanh Nhiên liếc nhìn miệng vết thương rỉ máu của nàng, đau lòng để cho nàng ấy ngoan ngoãn tựa đầu vào giường, gỡ đi mảnh vải trắng lại lần nữa băng bó lại vết thương cho nàng ấy. Vốn dĩ da thịt trắng nõn lại xuất hiện vết thương rướm máu, Tiêu Thanh Nhiên cũng không biết nên mắng nàng hay nên đau lòng, không thể làm gì khác hơn là một bên thay nàng băng vết thương, một bên nói: "Hên là nàng có tập võ, trên phi đao đó có độc, nàng muốn chặn liền chặn sao? Sau này không nên làm chuyện ngu ngốc này nữa!"
"Nếu như nàng không thay tên Lương vương ẻo lả kia làm việc, ta cũng không đi làm cái chuyện ngu ngốc ngăn cản phi đao kia như vậy." Lưu Lê lần nữa nắm lấy tay nàng, trong đôi mắt mang theo tia khẩn cầu. Nàng thật sự không hi vọng Tiêu Thanh Nhiên tiếp tục thay Lương vương làm việc, nàng không hiểu, rõ ràng nàng ấy cùng Tần Nguyệt Dao là sư tỷ muội đồng môn thì tại sao lại bây giờ lại đi tới bước đường này?! Nếu như nàng ấy không làm việc cho Lương vương, có phải sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy không.
"Lưu Lê, rất nhiều chuyện không phải ta có thể lựa chọn được." Tiêu Thanh Nhiên thở dài, ánh mắt nhìn đến cửa sổ đóng kín, nói: "Bà bà là thân nhân duy nhất của ta, khi bà ấy còn sống từng nói cho ta biết, muốn ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại tất cả những thứ thuộc về gia tộc. Bà ấy nói ta là nữ nhi của Đại tướng dưới trướng Tiên đế, nếu không phải Tiên đế ngu ngốc, phụ thân cũng sẽ không mang kỵ binh tạo phản, chỉ tiếc cuối cùng vẫn rơi vào kết quả chết không toàn thây.
Phụ thân trước khi bị bắt đi đã đem ta giao cho bà bà ở Bích Tiêu cung, một khắc kia ta liền dùng sứ mệnh báo thù cho phụ thân mà tiếp túc sống sót. Hôm nay bà bà đã không còn ở đây, di ngôn của bà ấy và phụ thân, đều phải do ta hoàn thành." Những câu nói đơn giản tường thuật lại sự việc, cũng không thể nói rõ sự chịu đựng đau khổ của Tiêu Thanh Nhiên, nhưng cho dù nói bao nhiêu lần nàng cũng chỉ có thể nói ra những lời này, bởi vì bà bà nói với nàng, cũng chỉ có bấy nhiêu việc.
Trầm mặc chốc lát, Lưu Lê buông lỏng bàn tay Tiêu Thanh Nhiên ra, rất là nghiêm túc nói: "Nàng không cảm thấy nàng đang chấp nhận một sứ mệnh sai lầm hay sao? Nếu như nàng thật sự là nữ nhi của Đại tướng, vậy ta nghĩa nàng thật sự căn bản không cần thay phụ thân nàng báo thù. Thứ nhất Tiên đế đã chết, nàng làm sao tìm hắn báo thù? Chẳng lẽ muốn giết sạch nữ nhi của hắn sao? Nhưng nàng không làm, mà là đầu quân vào nhi tử của hắn. Thứ hai, cho dù Hoàng đế ngu ngốc vô năng, hắn cũng là thiên chi kiều tử, phụ thân nàng chẳng qua là tướng quân liền muốn dấy binh tạo phản, nói trắng ra là hắn chẳng qua ham muốn ngôi vị Hoàng đế mà thôi, cho dù chết không toàn thân cũng là gieo gió ắt gặt bão.
Còn nữa, di ngôn của bà bà là đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về gia tộc, nàng nói bà ấy là thân nhân duy nhất của nàng, nhưng nàng có từng nghĩ tới người thân của nàng sẽ nói dối nàng hay không. Mạng của nàng là của bản thân nàng, người đã khuất cũng trở thành quá khứ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hà tất vì di ngôn của người đã khuất mà làm lỡ hạnh phúc của mình. Thanh Nhiên, nghe lời ta không nên tiếp tục làm việc cho Lương vương, ở bên cạnh ta trải qua cuộc sống yên vui, không tốt sao? Rời xa những thứ hỗn loạn kia, cùng ta, cùng Trần và các nàng ấy cùng sống bên nhau. Tự do tự tại, chẳng lẽ không phải là cuộc sống nàng muốn hướng đến sao?"
"Nàng..." Tiêu Thanh Nhiên bị lời nói như vậy của Lưu Lê mà tâm phiền ý loạn, có một loại cảm giác chợt lướt qua, muốn bắt lấy nhưng không có cách nào bắt được. Đứng dậy, Tiêu Thanh Nhiên thay nàng chỉnh góc chăn, nói: "Ta phải đi ra ngoài một chút, trong lòng rất loạn." Dứt lời, xoay người ra khỏi Bích Tiêu cung, tản bộ trên bãi cỏ xanh. Bích Tiêu cung ở hướng Nam tiêu lĩnh của Đại Tần triều, nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo cảm giác mát mẻ, ôn hòa. Nơi này, chính là Điền viên, cũng có thể là một nơi thật sự có thể làm cho người khác quên hết phiền não. Nhìn mảnh đất cách đó không xa, trong tâm của Tiêu Thanh Nhiên mâu thuẫn không chịu nổi, mặc dù nơi này phong cảnh thuần mỹ, nàng vẫn cảm thấy tâm loạn ý phiền tìm không được đáp án mà mình muốn.