*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chê ta thối?! Chê ta thối còn ngồi trên người ta, có bệnh hả!"
************************
Trên đường đi, nàng có hỏi nam tử hoa phục tại sao biết nàng ở lữ quán, nhưng hắn chẳng qua nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần. Xe ngựa mấy ngày sau đến Lạc Tĩnh thành, đôi mắt của Lưu Lê vẫn như cũ bị mảnh vải đen che kín, được dẫn vào một đại sảnh giống như đã từng quen thuộc. Lần này, Tần Nguyệt Dao không để cho nàng đợi quá lâu, thời gian chỉ khoảng một tách trà, thì liền có tiếng cười khanh khách truyền vào trong tai Lưu Lê, Tần Nguyệt Dao mở rộng hai cánh tay ôm lấy cổ của nàng, ngồi ở trên đùi của nàng hướng về phía lỗ tai Lưu Lê không ngừng thổi khí, nói: "Đã lâu không gặp, Bổn cung thật sự rất nhớ ngươi đó!"
"Làm sao ngươi biết ta ở huyện Ôn Hải?" Lưu Lê không lập tức gỡ mảnh khăn che mắt xuống, nàng thích mùi thơm trên người Tần Nguyệt Dao lúc này, không nồng không đậm vừa lúc làm cho người khác mê say.
"Bổn cung nếu như muốn biết thì thế nào lại có người dám lừa gạt đây? Nhất cử nhất động của ngươi Bổn cung đều rõ như lòng bàn tay, tìm ngươi, làm sao là việc khó được?" Tần Nguyệt Dao nghiêng đầu tựa vào hõm vai Lưu Lê, cánh môi vừa lúc chạm vào da thịt trắng nõn, nói: "Ngươi nhất định muốn biết Bổn cung vì sao lại gấp gấp muốn ngươi trở về như vậy? Chuyện nước Lưu, Bổn cung đã có chủ ý, cho nên ngươi không cần phải ở lại nữa. Về phần tại sao lại trở về a, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn ngươi làm phò mã của Bổn cung mà thôi."
"Ngươi nói gì? Phò mã? Ngươi có lầm không vậy!" Lưu Lê bị lời của Tần Nguyệt Dao làm cho cả kinh lúc này liền gỡ miếng vải che mắt ra, không có lầm chứ?! Nàng là nữ, tuy nói để tiện cho làm việc nên nàng mới cải nam trang, nhưng nàng thật sự là một nữ tử, là sinh vật âm tính a! Để cho nàng làm phò mã, nếu như bị các nàng ấy biết không biết có khó chịu đến chết không nữa!
"Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm phò mã của Bổn cung mà là muốn làm phò mã của Đoàn Can Linh?" Lông mày Tần Nguyệt Dao hơi nhíu lại, ngón tay thon dài mở vạt áo của Lưu Lê ra, ở xương quai xanh của nàng mà dao động qua lại, sau lại thu hồi bàn tay dọc theo cánh môi vuốt ve tinh tế phác họa.
"Ngươi nói lung tung gì vậy?! Nàng ấy là Đại trưởng công chúa, ta chỉ bách tính thường dân làm sao lại so với người cao cao tại thượng được chứ?! Đừng nói là nàng ấy, cho dù là ngươi, ta cũng không dám trèo cao. Phò mã hay đại loại gì đó, mấy thứ đó nên để lại cho mấy tên nam tử có quyền thế có tướng mạo đảm nhận, mà không nên là ta, không quyền không thế đi làm, ngươi hiểu chứ?" Lưu Lê cố ý đem hai từ "nam tử" nhấn mạnh, nàng hy vọng Tần Nguyệt Dao đủ thông minh có thể hiểu ý của nàng. Mới vừa nãy nhắc đến Đoàn Can Linh, trong lòng Lưu Lê ngập ngừng đôi chút, giống như chiếc túi gấm treo bên hông nàng, vẫn là nên trả lại nàng ấy thôi!
"Làm gì mà trèo cao chứ? Nếu không phải Hoàng huynh nghe Lương vương nói lời gièm pha muốn thay Bổn cung chiêu chọn Phò mã, Bổn cung làm sao lại nhanh chóng tìm ngươi trở về nhanh như vậy chứ?! Ai, Bổn cung cũng là thương tâm vô cùng đây! Bổn cung dù gì cũng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tần, muốn kén phò mã tránh không được gặp phải mấy thứ không đứng đắn. Lương vương nha, còn đề cử tên Hộ bộ Dương Phong nữa!"
Tần Nguyệt Dao làm bộ dáng rất thương tâm, bàn tay chế trụ tay phải của Lưu Lê, cằm ma sát với gương mặt Lưu Lê, nói: "Lưu Lê, ngươi chớ quên đã cùng Bổn cung định ra khế ước. À đúng rồi, Bổn cung quên mất nói cho ngươi biết rồi! Bổn cung cho tới bây giờ vẫn sống ở trong cung, Yên Nhi cô nương vẫn đi theo bên cạnh Bổn cung. Nếu như ngươi thành Phò mã, sẽ được thường xuyên đi lại ở trong cung, có thể thấy Yên Nhi cô nương thêm nhiều lần nữa, dĩ nhiên là...." Tần Nguyệt Dao hướng Lưu Lê bỏ lại một cái nhìn mị hoặc, tựa như có thể đã xác định nàng có thể nhảy xuống cái hố do mình đào sẵn. Quả nhiên, thời điểm nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Lưu Lê sáng lên, không đợi nàng ấy nói tiếp, liền mở miệng trước, nói: " Nếu đã là khế ước, vậy thì là gặp dịp thì chơi đi. Không có vấn đề, ta đồng ý!"
"Ha ha, ngươi thật đúng là...." Độ cong nên khóe miệng Tần Nguyệt Dao càng lúc càng lớn, nàng thật muốn bóp chết Lưu Lê, lại càng dám nói ra một câu "Gặp dịp thì chơi", cơ hồ tất cả mọi người đều mơ ước trở thành phu quân của nàng, Lưu Lê thì ngược lại, hết lần này đến lần khác muốn ở trước mặt chọc tức nàng. Uốn éo vòng eo không xương, Tần Nguyệt Dao dán chặt lên phía trước thân của Lưu Lê, nói: "Việc kén phò mã lần này là do Bổn cung ra đề mục. Đề mục thứ nhất tất nhiên là thi văn, ngươi chỉ cần nói những câu hỏi mà ngươi biết được nói với ra, Bổn cung sẽ sai ngươi ghi chép lại; đề mục thứ hai là thi võ, ta tin tưởng ngươi chỉ cần ăn gian cũng có thể đắc thắng; về đề mục thứ ba, tình tỉ kim liên thiên sanh chú định*."
*情比金坚天生注定 – Tình tỉ kim liên thiên sanh chú định: Tình yêu do trời định quý hơn cả vàng kim.
"Cái gì? Cái gì mà tình tỉ kim liên?!" Lưu Lê đần độn nhìn nàng ta, đề mục thứ nhất và thứ hai nàng có thể hiểu, chính là chỉ cần ăn gian là được; về phần đề mục thứ ba cái gì mà tình tỉ kim liên gì gì đó nàng thật sự không rõ. Tình tỉ kim kiên? Viết văn sao? Ca hát? Nấu cơm?! Hay là cái gì nữa.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi! Trước tiên đem câu hỏi đề mục thứ nhất nói ra, ngày mai ngươi trở lại ta liền đi nói với Hoàng huynh, để cho hắn ngày mai lúc xế chiều ở thượng thư phòng triệu kiến ngươi, bắt đầu cuộc thi kén phò mã. Lưu Lê, ngươi ngàn vạn lần đừng để Bổn cung thất vọng đấy! Người ta nếu không phải ngươi làm Phò mã thì sẽ không gả đâu! Còn nữa nha, ngày mai đừng có mặc lại bộ y phục này nữa, thối chết đi được! Bổn cung đã sai người làm xong cho ngươi một bộ, tối nay ở chỗ Bổn cung nghỉ ngơi đi, ha ha"
Tần Nguyệt Dao điểm nhẹ chóp mũi của Lưu Lê, đôi môi dừng lại ở sườn mặt của nàng lưu lại một dấu son môi rõ ràng, đứng dậy, vừa đi ba bước lại quay đầu lại nhìn Lưu Lê đang ngây ngốc tại chỗ rồi rời đi, Lưu Lê lắc nhẹ thân mình tự nói với lòng: "Chê ta thối?! Chê ta thối còn ngồi trên người ta, có bệnh hả!"
Ngày thứ hai, Tần Nguyệt Dao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Lê mặc một thân y phục màu tím nhạt đứng ở trước mặt mình, cặp con ngươi kia giống như thấy một tia sáng trong bóng tối, sau đó khẽ nheo mắt lại, đứng dậy quấn lấy thân thể của Lưu Lê, dùng giọng nói mang hơi thở như hoa lan nói: "Hay cho một tuyệt mỹ Phò mã gia, đi thôi, đi theo Bổn cung vào cung thôi." Không e dè nắm lấy tay của Lưu Lê ngồi lên xe ngựa, chậm chầm khởi hành vào Hoàng thành.
Cho tới bây giờ đều chỉ thấy Hoàng cung ở trên truyền hình, Lưu Lê lần này xem như là mở rộng tầm mắt, nàng vén rèm vải nhìn phía ngoài tất cả đều có chút xa hoa, ánh mắt theo xe ngựa dần dần trong thấy tấm bảng vàng đại biểu cho Hoàng thành. Bước theo Tần Nguyệt Dao xuống xe, ánh mắt Lưu Lê thủy chung đều ở phía sau nàng ta, cho đến khi tiến vào thượng thư phòng, nhìn thấy nam tử có vẻ hơi suy yếu ngồi ở trên long ỷ đợi chờ, Lưu Lê lập tức sững sỡ tại chỗ không biết làm sao. Nam tử ngồi trên long ỷ, không phải là người lần đó gặp ở nhà xí sao – Tần Hiên?! Hắn, hắn lại là Hoàng thượng?!
"Là ngươi?!" Ngồi ở trên long ỷ Tần Hiên hiển nhiên không nghĩ tới người mà Hoàng muội mình mang tới là Lưu Lê, hắn có chút khó tin nhìn Lưu Lêm ý thức được bản thân thất thố liền lập tức đem ánh mắt dời đi, hắng giọng nói: "Nếu mọi người đã tới đông đủ, như vậy thì bắt đầu thôi. Lần ngày chiêu chọn Phò mã toàn bộ đều do một mình Hoàng muội đưa ra đề mục, Trẫm chẳng qua là ngồi nhìn, hy vọng nàng ấy có thể chọn được cho bản thân một vị Phò mã làm hài lòng nàng ấy."
"Nếu Hoàng huynh đã nói toàn bộ do Bổn cung làm chủ, như vậy hiện tại để Bổn cung đưa ra đề mục thứ nhất được rồi." Tần Nguyệt Dao hướng Lưu Lê nháy mắt ra hiệu muốn nàng ấy đứng ở bên kia xếp hàng theo đội ngũ. Dừng lại một chút, Lưu Lê rất nghe lời đứng vào trong đám người nam tử kia, chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, Lưu Lê không cần quay đầu cũng biết là Dương Phong đang đứng cạnh mình. Nàng khinh thường cười lạnh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cong lên nhìn mặt trăng lưỡi liềm của Tần Nguyệt Dao, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu Lê, nói: "Đề mục thứ nhất chính là, bố cục gì cắt không đứt?!"
Đề mục lần này được đưa ra, trừ người đã sớm biết đáp án là Lưu Lê, thì tất cả mọi người đều ở tại chỗ nghiền ngẫm suy nghĩ đề mục này, còn nào là có liên quan đến quốc sách hay nhân sinh hay không. Trên dưới nhiều lần suy tư, Dương Phong khinh thường liếc mắt Lưu Lê, đi lên trước một bước hướng về Tần Nguyệt Dao thao thao bất tuyệt nói với nàng ta về gốc rễ nhân dân, kết quả thủy chung vẫn không nói trúng trọng điểm câu hỏi. Thật sự nhịn không được, Lưu Lê ngầm liếc Dương Phong một cái, nàng tiến lên phía trước vài bước nói: "Thác nước cắt đứt không được." Thần tiên, năng lực suy nghĩ đột nhiên xoay chuyển cả dân sinh.
"Thác nước?!" Trên long ỷ Tần Hiên suy tư một phen, rồi sau đó cười lên ha hả, nói: "Quả nhiên là đề hay, Hoàng muội ra đề tuyệt, người đáp đề lại đáp tuyệt hơn a!" Hắn tán dương ngắm Lưu Lê, lần nữa nhìn nàng, thật sự muốn lưu nàng ấy lại một chỗ để nàng ấy làm việc bên cạnh mà hiện tại phương pháp tốt nhất chẳng phải là để nàng ấy trở thành Phò mã sao.
"Ha ha, đáp đề rất tốt." Tần Nguyệt Dao nở nụ cười, nói: "Tiếp sau đây chính là câu hỏi thứ hai, sanh thần của Bổn cung là tháng sáu, không biết mấy vị có biết tháng sáu năm nào không?"
"Tháng sáu hằng năm." Không để người khác có cơ hội trả lời câu hỏi, Lưu Lê cảm thấy màn chiêu chọn Phò mã này quả thực chính là một đám khỉ diễn trò theo nàng, nàng không muốn cho bọn hắn bất kỳ cơ hội mở miệng. Vấn đề kế tiếp, Lưu Lê chỉ cần vài giây đồng hồ để trả lời, dưới ánh mắt căm phẫn của đám người kia nàng đắc ý câu khởi khóe môi, sau đó ở bên cạnh Dương Phong thấp giọng khiêu khích nói: "Không nghĩ tới ngươi bất quá chỉ là thứ hàng tam phẩm thấy người sang bắt quàng làm họ, a a, sau này vui rồi đây."
Dưới ánh mắt căm thù của Dương Phong, mấy người chia làm mấy tổ bắt đầu thi võ. Thật quá trùng hợp Lưu Lê cùng Dương Phong lại phân vào chung một tổ. Dương Phong tuy nói là chủ sự Hộ bộ, nhưng một chút đánh nhau cũng không biết. Tần Nguyệt Dao mới vừa hô bắt đầu, hắn đã bị Lưu Lê không một chút lưu tình đạp vào mặt ngã xuống đất. Nhịn không được Dương Phong vừa đứng dậy liền chửi rủa nàng, Lưu Lê dùng cùi chỏ hung hăng đánh vào bụng của hắn, không biết đạp bao nhiều cái, cho đến khi Dương Phong bị đạp đến mức kêu lên cứu mạng, Lưu Lê lúc này mới phủi phủi tay, nghênh mặt hướng Tần Nguyệt Dao nhún nhún vai, nói: "Ta không phải cố ý, ai biết hắn yếu đến như vậy chứ!"
"Ngươi! Ngươi bớt ở đây làm bộ làm tịch! Ngươi đã có Trọng Yên Nhi rồi lại còn tới chỗ này!" Dương Phong giãy dụa chống cự đến cùng quỳ trên mặt đất, nói: "Hoàng thượng, Lưu Lê nàng ta cùng nữ tử thanh lâu không minh bạch, nếu để nàng ta làm Phò mã, chẳng phải là làm mất thể diện của Hoàng gia sao?!"
"Lưu Lê, lời của Dương chủ sự là thật?" Tần Hiên ngồi trên long ỷ nhíu mày, hắn không muốn tin tưởng đây là sự thật, bất kể người khác nói gì chỉ cần Lưu Lê nói một chữ "không", hắn sẽ tin tưởng lời của nàng ấy.
"Hoàng huynh, Dương chủ sự nói nàng ấy cùng nữ tử thanh lâu không minh bạch quả thật là hồ ngôn loạn ngữ. Bất quá, nàng cùng Bổn cung quả thật vô cùng không minh bạch. Hôm nay Bổn cung yêu cầu Hoàng huynh thêm một mình Lưu Lê vào danh sách chiêu chọn Phò mã, thật sự là vì Bổn cung và nàng ấy là lưỡng tình tương duyệt, vừa không muốn phật lòng trước mắt Hoàng huynh, lúc này mới đưa ra hạ sách này.
Hôm nay Dương Phong bởi vì Lưu Lê đả thương hắn mà mở miệng nói xấu, thật sự không có nửa điểm phong độ của nam tử, người như vậy đừng nói là chiêu làm Phò mã, chỉ cần để hắn làm quan e rằng ngày sau có nếu có người đắc tội với hắn sợ bị hắn hành hạ đến không sống nổi." Không để cho Lưu Lê mở miệng, Tần Nguyệt Dao chắn ở trước mặt nàng thong dong bịa chuyện, tuy là bịa chuyện, nhìn nét mặt cùng ánh mắt của nàng đều mang một loại chân tình.
Vốn là Tần Hiên không tin đây là sự thật, nghe nàng ta nói như thế, tất nhiên đem lỗi sai đều quy về trên người Dương Phong, giận dữ nói: "Hay cho ngươi Dương Phong, nguyên tưởng rằng ngươi là người Hoàng đệ ta tiến cử, không nghĩ tới ngươi lại tiểu nhân như vậy! Buổi chiêu chọn Phò mã này, ngươi cũng đừng tham gia nữa, vẫn là cút trở về là chủ sự Hộ bộ của ngươi đi!"
"Hoàng thượng, việc này....thần..." Dương Phong không tình nguyện quay đầu liếc nhìn Tần Nguyệt Dao, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, cung kính hành lễ thối lui khỏi thượng thư phòng. Hắn rời đi, Lưu Lê cũng cảm thấy thoải mái không ít, vốn dĩ không muốn hôm nay gặp hắn ta, càng bởi vì chuyện này càng muốn đem hắn ta đẩy xuống vũng bùn mà dặm cho hắn không trèo lên được.
Mắt thấy chức vị Phò mã gần như đã đến tay Lưu Lê, nhưng rõ ràng Tần Nguyệt Dao không muốn nàng dễ dàng đoạt được vị trí này, vỗ tay gọi một tên thái giám bưng một chén rượu thuốc ra, nói: "Hoàng huynh, mặc dù tâm của Bổn cung thuộc về Lưu Lê, nhưng cũng muốn nàng ấy cùng Bổn cung hẹn ước tình cảm đến chết cũng không đổi. Trong rượu này đã được pha sẵn độc dược, nếu Lưu Lê thật tâm đối với Bổn cung tình thâm không thay đổi, vậy thì liền uống nó; nếu như không uống, như vậy Bổn cung tất nhiên cũng hiểu được tâm ý của nàng ấy...."