Từng Bước Trộm Tâm

Chương 47: Yến hội



Màn đêm dần dần buông xuống, xe ngựa Đại Hắc điều khiển đang chờ ở trước cửa Ôn Hương lâu đón Lưu Lê.

Cho dù Tần Hạo sớm đã biết Lưu Lê tuấn mỹ đến thế nào, nhưng nhìn thấy nàng trong một thân gấm áo màu tím xuất hiện ở trước mắt mình, thần trí vẫn bị lung lay. Trong xe ngựa có bao nhiêu nóng bức, Tần Hạo lại chỉ dùng ánh mắt chú ý đến Lưu Lê, tính toán căn nhắc nên dặn dò Lưu Lê nên làm những gì để đề phòng Vương huynh của mình.

Suy tư, xe ngựa đã chạy nhanh đến trước cửa Lương vương phủ. Tần Hạo thoáng mất tự nhiên tiêu sái đi phía sau Lưu Lê, nhìn nàng bước vào cổng lớn Lương vương phủ, trong lòng nảy sinh cảm giác giống như trận yến hội này sẽ đem Lưu Lê bán đi.

Lương vương vẫn như cũ trên người vẫn mặc áo gấm ngoài màu đỏ, nhiều hơn cổ âm nhu tà mị, lại thiếu đi sự nganh ngạnh mà nam tử nên có. Hắn hướng Lưu Lê làm tư thế mời nhập tọa, đợi đến khi nàng cùng Tần Hạo hai người ngồi xuống thì vỗ tay, đối với Tần Hạo cười nói: "Vương đệ có biết, vốn dĩ yến hội lần này Bổn vương không chỉ mời hai người các ngươi. Chẳng qua là về sau, Bổn vương suy nghĩ thật lâu, lại muốn cùng Lưu huynh kết giao bằng hữu, tất nhiên không thể chậm trễ. Liền ra lệnh sai người báo cho những quan viên đã nhận được thiệp mời kia, nghĩ đến Bổn vương vì Lưu huynh, đã không ngừng đắc tội với một vài viên quan a! A? Ha ha ha."

"Vương huynh nói đùa, Lưu huynh chỉ là phú gia công tử bình thường cũng không đáng giá được Vương huynh xem trọng như vậy." Tần Hạo cười phụ họa với Lương vương, có chút lực bất tòng tâm hướng Lưu Lê. Hắn là Vũ vương, bàn về nội tâm mưu kế là kém xa so với vị Vương huynh của mình, hắn mặc dù có thể đoán không ra Vương huynh của mình rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng làm sao ngăn cản được, chỉ có thể ở trong lời nói thể hiện qua loa tắc trách thôi.

Sau khi Lương vương vỗ tay, từ trong nội đường đi ra rất nhiều cô nương cầm lấy nhạc khí trong tay, các nàng mặc váy sa mỏng sau khi nhanh nhẹn đi tới trước bàn tiệc một phen khom người thi lễ, thì các nàng thực hiện nhiệm vụ của mình, người khảy đàn, người thổi sáo, người khiêu vũ. Lưu Lê đối với Lương vương kia vốn là mang tia e ngại trong lòng, hôm nay nghe hắn và Tần Hạo nói chuyện với nhau thì càng cảm thấy người này thâm sâu không lường được, nội tâm khó đoán. Nàng không thích loại cảm giác thái cực đẩy qua đẩy lại như thế này, không thể làm gì khác hơn là vừa ăn món ăn vừa thưởng thức các cô nương kia tấu nhạc vũ đạo.

Không biết Tần Hạo cùng Lương vương hai người đang nói cái gì, Lưu Lê đã sớm để cho lực chú ý của mình tập trung ở trên người những nữ tử kia. Trừ cảm giác cảm nhận được trên người mình có hai đạo ánh mắt đang nhìn mình. Qua một lúc, những nữ tử kia đã tấu xong một khúc, vừa đang tính tấu thêm một khúc thì có một bàn tay vỗ lên bả vai của Lưu Lê. Nàng quay đầu, vừa vặn chống lại cặp mắt hẹp dài của Lương vương, khóe miệng nở nụ cười sâu không lường được: "Lưu huynh chẳng lẽ là coi trọng cầm nữ trong phủ Bổn vương sao? Hay là người khiêu vũ vậy?

"Không có, ta chỉ là thích nhìn các nàng ấy khiêu vũ mà thôi." Lưu Lê nói cặn kẽ.

"Ha ha, các nàng ấy khiêu vũ bất quá chỉ là chút tài mọn không đáng nhắc đến. Đến đây nào, mời Tiêu cô nương." Lương vương lần nữa vỗ tay, theo tiếng vỗ tay biến mắt, Tiêu Thanh Nhiên mặc y phục thuần trắng trên mặt mang khăn che mặt, hiện tại đang xuất hiện ở giữa các nữ tử. Sự xuất hiện của nàng để lại những nữ tử trang điểm đầy tươi đẹp kia mất hết hào quang, cũng không tự chủ mà lui về phía sau để chừa cho nàng ấy không gian trống.

Khúc nhạc nhẹ nhàng chậm rãi biến hóa, Tiêu Thanh Nhiên cầm kiếm trong tay chỉ về trước mặt bọn họ, mũi chân khiểng lên cùng trường kiếm trong tay như chim Yến nhẹ nhàng khiêu vũ. Thế giới tựa hồ thành hư không, Lưu Lê chỉ cảm thấy trong nội tâm có loại cảm giác khó miêu tả, bên tai cũng không còn nghe bất kỳ thanh âm gì nữa. Dường như chỉ có thể nhìn thấy kỹ thuật nhảy múa điêu luyện của Tiêu Thanh Nhiên, còn có trường kiếm mặc nhiên theo cổ tay của nàng ấy mà chuyển động linh hoạt.

Kiếm pháp nhẹ nhàng như nước chảy, mà Lưu Lê lớn như vậy là lần đầu tiên được chứng kiến. Ánh mắt của nàng cực nóng bỏng, to gan đặt lên trên người của Tiêu Thanh Nhiên, tiếng đàn kết thúc, Tiêu Thanh Nhiên thu kiếm trở về mà ánh mắt một cách tự nhiên lại nhìn về phía Lưu Lê, bốn mắt nhìn nhau, tựa như có chút mập mờ nhưng thủy chung không nhìn ra đầu mối.

"Bổn vương còn tưởng Lưu huynh là coi trọng những vị cầm nữ rồi, không nghĩ tới người Lưu huynh ngắm trúng, là nàng!" Thanh âm Lương vương tựa tiếu phi tiếu truyền vào trong tai của Lưu Lê, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người của Tiêu Thanh Nhiên, lắc đầu tự nhủ: "Làm sao có thể chứ, làm sao có thể chứ? Ta hẳn là kẻ ti tiện thích những thứ không chiếm được sao? Làm sao có thể, làm sao có thể chứ!"

"Lưu huynh chẳng lẽ là ma chướng rồi? Đến đây, nếu như thích Tiêu cô nương vậy hãy để cho nàng ấy cùng Lưu huynh uống mấy chén." Lương vương hướng ánh mắt về Tiêu Thanh Nhiên, nàng lập tức gỡ khăn che mặt xuống đi tới bên cạnh Lưu Lê rót chén rượu đầy, thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ: "Lưu công tử, mời uống."

"À đa tạ." Lưu Lê hành động như người máy cầm lấy chén rượu một hơi uống sạch, vị rượu nồng đậm tiến vào trong dạ dày của nàng khiến mang đến một trận co thắt. Hít sâu mấy cái, Lưu Lê lại lần nữa uống sạch chén rượu Tiêu Thanh Nhiên rót thay nàng. Nàng ở thế giới hiện đại uống rượu nhiều đếm không xuể, tất nhiên một ít rượu nhạt này không tính là gì. Chẳng qua là nàng quên mất một việc, trong Lương vương phủ làm sao lại có rượu nhạt, nếu có rượu chẳng qua là loại rượu mạnh làm cho người ta uống thật say thôi.

Uống rượu kị mê rượu, nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Lê lại phạm cấm kỵ này.

Lương vương và Tần Hạo hai người còn đang nói gì đó, dĩ nhiên những thứ này cùng Lưu Lê không liên quan. Thân thể của nàng trở nên như mây bay, nhìn băng sơn mỹ nhân trước mắt cũng từ từ biến thành song ảnh.

"Ách...Tiêu...Tiêu...Tiêu Thanh Nhiên." Lưu Lê chỉ tay về phía nàng bắt đầu cười ngốc lên, sau một cơn nấc rượu nàng cười cười mấy tiếng lại đánh về phía Tiêu Thanh Nhiên. Đáng tiếc Tiêu Thanh Nhiên lần này cũng không phải không chút phòng bị nào, chỉ nhẹ đứng dậy tránh ra, ai ngờ lại làm cho Lưu Lê ngả ngớn từ trên ghế tròn trật chân té ngã, miệng ô ô mấy tiếng kêu lên.

"Lưu huynh, ngươi không sao chứ!" Tần Hạo khẩn trương đứng lên, chưa kịp đi tới đỡ Lưu Lê đứng dậy thì Tiêu Thanh Nhiên đã ra tay đem nàng "túm" lên. Uống rượu say làm Lưu Lê hoàn toàn không còn hình tượng như thường ngày, nàng chỉ nhìn thấy trước mắt mình là hai má trắng noãn tuyệt mỹ, cũng không quản chủ nhân gương mặt này là ai, lần nữa cười lên mấy tiếng, dùng sức nâng gương mặt kiều diễm của Tiêu Thanh Nhiên lên, đôi môi ướt át mà hôn lên. Thân hình Tiêu Thanh Nhiên chợt cứng đờ, bộ ngực kịch liệt phập phồng, còn có gương mặt đỏ lên. Lưu Lê lần nữa ngã xuống đất trên mặt còn in hằn rõ ràng dấu vết năm ngón tay.

"Khốn kiếp!" Tiêu Thanh Nhiên đột nhiên thấp giọng nói một tiếng, cũng không kịp để ý Vương gia có đang nhìn hay không thì phất tay áo lui ra ngoài.

"A....Ông nội kẻ nào dám đánh ta!!" Lưu Lê lảo đảo bò dậy, ánh mắt mê man trừng trừng vào Tần Hạo đang đứng yên tại chỗ không biết lám sao. Thật sự không nghĩ tới Lưu Lê sẽ uống rượu say, Tần Hạo quay đầu chống lại cặp mắt nửa híp kia của Lương vương, chỉ thấy hắn làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói: "Nếu Lưu huynh đã uống say rồi, không ngại để nàng ở chỗ Bổn vương nghỉ ngơi một đêm, đợi đến ngày mai sau khi giải rượu hãy rời đi."

Rời đi hay là không rời đi? Chỉ sợ một đêm ngủ lại chỗ này thì đã xong chuyện rồi! Tần Hạo mặc dù rất muốn chửi "má" nhưng ngoài mặc đã trang bị một nét mặt giả tạo, hắn đi tới đỡ Lưu Lê, hướng Lương vương nhếch môi, nói: "Không cần phiền đến Vương huynh, Bổn vương tự mình sẽ đưa Lưu huynh trở về!" Tần Hạo đem hai chữ "tự mình" vô cùng nhấn mạnh, vừa cố ý đợi phản ứng của Lương vương, vừa phải lôi kéo Lưu Lê để nàng không vì say rượu mà đùa giỡn nữa.

"Ha ha, Vương đệ đối với vị Lưu huynh này của ngươi thật sự là...tỉ mỉ cẩn trọng như vậy sao? Bổn vương cũng không nghĩ tới Vương đệ ngươi cũng sẽ có mặt này, Bổn vương thật sự...mừng rỡ vô cùng a!" Nơi này lúc này trừ Lưu Lê đã trở thành quỷ say thì chỉ còn lại hai người huynh đệ bọn họ, Lương vương tự nhiên không để ý đến "lời nói thật" của vị huynh đệ của mình.

Hắn mang bộ dạng "phong tình vạn chủng" tiêu sái đến bên cạnh Tần Hạo, dùng ngón tay nâng cằm của Tần Hạo, nói: "Nghĩ đến tối nay Vương đệ ngươi có một đêm không ngủ, Bổn vương thật sự là đố kỵ vô cùng. Ngươi nếu đã như vậy, không bằng cùng nhau....hử?" Lương vương vén lên một nụ cười mê người, một cái tay khác chậm chạp dao động trên người Tần Hạo, đem Lưu Lê hóa thành không khí. Tức cười, hắn đường đường là Lương vương, vốn không thích có người ở trước mặt hắn say rượu, huống chi lại là một tên bách tính cả gan lớn mật cự tuyệt đến bên cạnh hắn làm thuộc hạ, ngay cả khi có hắn có làn da đẹp thế nào thì bất quá cũng là vật tiêu khiển mà thôi.

"Tần Dịch! Ngươi không nên khinh người quá đáng!" Tần Hạo đỡ lấy Lưu Lê đang nhũn người lui về phía sau mấy bước, không biết sao hắn không phản cảm cùng Lưu Lê thỉnh thoảng kề vai đối lưng, nhưng đối với sự đụng chạm của Tần Dịch lại nảy sinh cảm giác ghê tởm vô cùng. Tần Hạo cau mày, hắn rất ít khi tức giận nhưng một khi tức giận cũng không đối với người khác chỉ mặt gọi tên, song lại đối với hành động của Tần Dịch đã đem hắn bức đến nổi giận. Hung hăng tránh né bàn tay của Tần Dịch, Tần Hạo ngay cả câu cáo từ cũng không nói, trực tiếp đem Lưu Lê đi ra khỏi vương phủ.

"Này! Ngươi là tên Ô Quy khốn kiếp nào, dám cản đường của ta! Nhanh cút đi cho ta!" Thật không dễ dàng mang Lưu Lê đang say rượu mà điên loạn đùa giỡn lên trên xe ngựa, nàng dùng sức mà nắm lấy vạt áo của Tần Hạo, tràn đầy tửu khí mà gào thét lên: "Phía đông có ngọn núi a! Phía tây kia có con sói a! Trần! Trần* của ta! Ngươi đang ở đâu a! Yên Nhi của ta a, ngươi là gió, ta là cát, triền triền miên miên đến thiên nhai! A, Tiêu Thanh Nhiên! Í? Tiêu Thanh Nhiên ngươi sao lại ở chỗ này? Chết tiệt, Đoàn Can Linh tên trứng thúi nhà ngươi! Thật là biết khi dễ ta! Lần này bị ta bắt được rồi sao? Ngươi xem ta ức hiếp có chết ngươi không!" Vừa dứt lời, Lưu Lê không chút cảnh báo trước nào liền gạt tay Tần Hạo ra, dùng sức mà cắn lên lỗ tai của hắn, làm hắn đau đến gào hét khóc lóc như heo bị chọc tiết.

*尘 –Trần: là tên người bạn gái của Lưu Lê ở thời hiện đại.

"Lưu huynh...Lưu huynh....Ta van xin người, tan cầu xin ngươi...đừng cắn nữa! Ngươi buông ra đi...buông ra a!!" Tần Hạo chỗ nào còn là Vũ vương uy phong thường ngày, mắt thấy lỗ tai sắp bị Lưu Lê cắn ra máu, hắn vươn tay trực tiếp đẩy Lưu Lê ra, lại vô tình chạm vào trước ngực của nàng, không cứng rắn giống như lồng ngực nam tử bình thường, lại mang đến cảm giác mềm mại, Tần Hạo vô cùng sửng sốt, nhất thời quên mất lỗ tai đã bị cắn ra máu, nhìn hai bàn tay của mình không biết làm sao.

Sự mềm mại mới vừa rồi, rõ ràng....rõ ràng là thuộc về nữ tử! Nữ tử...Nữ tử!

Tần Hạo đè nén kích động trong lòng, giương mắt nhìn Lưu Lê đang ở một góc kia. Gương mặt vô cùng tuấn mỹ đó, hiện tại biết đối phương là nữ tử làm sao lại cảm thấy ôn nhu thật nhiều, "cây cột kiên cường" nơi nào đó của nam tử đột nhiên trỗi dậy.

"Lưu Lê...ngươi là...ngươi là nữ tử?" Thanh âm Tần Hạo có chút run rẩy, hắn biết người uống rượu và người bình thường tựa như hai người khác nhau, chỉ có người uống rượu mới nói lời thật.

"Con mẹ nó, ngươi có bệnh đúng không! Ta không phải là nữ tử chẳng lẽ là yêu nhân a! Ngô....*Ọc*! Dạ dày Lưu Lê một trận cuộn nhào, nơi nào còn quản được bây giờ ở trên xe ngựa có người đang nhìn, trực tiếp đem vật ô uế ói ra chỗ ngồi xe ngựa.

Tần Hạo ngoại trừ kích động chỉ còn im lặng, xe ngựa đi một đoạn đường dừng lại trước cửa Ôn Hương lâu. Trên thực tế Tần Hạo muốn đem nàng dẫn về vương phủ của mình, chẳng qua là hắn không thể, đỡ Lưu Lê lên lầu hai trước mắt bao nhiều ánh nhìn. Tần Hạo tìm được Trọng Yên Nhi sau đó giải thích với nàng vài lời, sau đó đem Lưu Lê giao lại cho nàng, lúc gần xoay người rời khỏi lại nói: "Yên Nhi cô nương, có phải người có tình bất luận là nam hay nữ đều có thể ở bên nhau không?"

-------------HẾT CHƯƠNG 47-----------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv