*Linh đang: chuông lục lạc
Ách...Bị Tần Hạo ôm như vậy, Lưu Lê rất không được tự nhiên lấy hai tay đẩy hắn ra, nàng đối với sinh vật giống đực nhích tới gần luôn luôn cực kỳ không tự nhiên mà đâm ra chán ghét, mặc dù nàng không ghét Tần Hạo thậm chí cũng xem hắn là bằng hữu, nhưng không có nghĩa nàng có thể dễ dàng thả lỏng để Tần Hạo vượt quá phận.
Sau khi đẩy Tần Hạo ra, Lưu Lê làm bộ như trên y phục dính tro bụi, không ngừng phủi phủi, nói: "Ta không phải đã trở về rồi sao? Ta cùng Yên Nhi từ hang ổ của bọn chúng chạy thoát ra, sau đó chạy tới Thường Bình thành trọ mấy ngày, vốn định vội vàng trở về báo cho ngươi biết một tiếng, bất quá bị một số chuyện làm chậm trễ, làm cho trễ như vậy mới trở về được."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tần Hạo lúng túng cười, trong lúc nhất thời cũng không biết đem tay của mình thu về như thế nào. Mới vừa rồi tâm trạng kích động mà ôm nàng, Tần Hạo cảm giác mình hoàn toàn bị mùi hương trên người của Lưu Lê mê hoặc, có trời mới biết hắn thật sự không muốn buông nàng ra, có trời mới biết hắn không tình nguyện bị Lưu Lê đẩy ra tí nào. Con ngươi trên gương mặt tiều tụy đột nhiên có chút tinh thần hơn, chân của Tần Hạo tiến đến trước mặt của Lưu Lê, nói: "Lưu huynh, chúng ta vào trong phủ được không? Ta cho người làm cho ngươi rượu và thức ăn ngon, chúng ta không say không về."
"Lần sau đi, ta hôm nay còn có chuyện." Lưu Lê cự tuyệt nói.
"Lần sau cũng không biết là lúc nào đây, đây cũng là lần đầu tiên Lưu huynh chủ động đến tìm ta." Tần Hạo giống như đứa trẻ ủy khuất, do dự một hồi lại vực lên tinh thần thủ lĩnh, hỏi: "Không bằng như vậy đi, Lưu huynh, ngươi nói cho ta biết hiện tại ngươi đang nghỉ ngơi ở đâu? Như vậy ta có thể mang rượu ngon thức ăn ngon đi tìm ngươi a!"
"Tìm ta?" Con ngươi Lưu Lê quay tít một vòng, nàng đang suy nghĩ có nên cho hắn biết mình đang ở Ôn Hương lâu cùng Trọng Yên bên nhau không. Dù sao ban đầu chính miệng Tần Hạo nói với nàng hắn thích Trọng Yên Nhi, nếu như biết người hắn thích cùng nàng ở chung một chỗ thì hắn có tức giận hay không hoặc làm ra hành động gì tổn thương Trọng Yên Nhi?
Vuốt cái cằm trơn bóng của mình, Lưu Lê cho rằng Tần Hạo là người thẳng thắn, cũng không phải là kẻ lòng dạ độc ác, "Ừ" một tiếng, nói: "Ta bây giờ đang ở Ôn Hương lâu cùng với Yên Nhi bên nhau, mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, ta cùng nàng....ha ha, ngươi hiểu mà." Nói xong lời này, trên mặt Lưu Lê tràn đầy hạnh phúc.
Tần Hạo đầu tiên là sửng sốt một chút, hai con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, cố gắng vung lên nụ cười ở khóe miệng, nói: "Nếu Lưu huynh đang ở Ôn Hương lâu vậy ta tìm ngươi cũng dễ dàng hơn. Tối nay...không bằng tối nay ta liền đến Ôn Hương lâu tìm ngươi, cùng ngươi uống say một trận, được không?"
"Được, không vấn đề!" Lưu Lê thấy Tần Hạo biết mình cùng Trọng Yên Nhi bên nhau nhưng vẫn cư xử giống như trước đây, không khỏi yên tâm rất nhiều. Dõng dạc đem tay khoác lên bả vai của Tần Hạo, Lưu Lê cười nói: "Ta còn có việc, ta về trước, tối nay chúng ta gặp ha." Xoay người quay lưng đi, thanh âm của Lưu Lê vẫn truyền vào lỗ tai của hắn, Tần Hạo chợt cảm thấy mất mác, hắn nói: "Là ta đã quá muộn rồi ư, không phải nói đồng tính cũng sẽ có tình sao?"
Bệnh thần kinh!
Lưu Lê chỉ cảm thấy đại não của hắn đột nhiên động kinh khiến cho hắn hồ ngôn loạn ngữ, cũng không có đem lời của hắn để trong lòng, bước xuống bậc thang của Vũ vương phủ, Lưu Lê ở một góc nào đó nhìn thấy Đoàn Can Linh đang nhàm chán chờ đợi. Khoan hãy nói, thời điểm nàng ấy không nói lời nào lại an tĩnh đứng ở đó như vậy thật hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lưu Lê tựa vào sư tử bằng đá nhìn nàng, khóe miệng không ngừng theo hòn đá mà nàng ấy đá mà giương lên. Chỉ là qua một lúc, khi nàng đi xuống, hòn đá nơi đó đã ném trúng bả vai của nàng, không đau nhưng làm cho y phục của nàng có dính chút bụi bẩn. Lưu Lê nhíu máy, nhìn thấy người đang xem kịch vui là Đoàn Can Linh kia đang phủi phủi bùn đất trên tay, quát: "Ngươi không thể yên tĩnh được một chút sao! Lớn như vậy còn học tiểu hài tử chơi ném đá như vậy!"
"Để ta đứng ở đây lâu như vậy mà không đưa tiền a! Hại ta chờ ngươi lâu như vậy! Hừ." Đoàn Can Linh ngẩng đầu lên bước chân dừng lại bên người của Lưu Lê, đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của nàng, còn nói: "Buổi sáng chỉ ăn được chút cháo, ta sắp chết đói rồi! Ngươi thân là phu quân của ta, vậy mà không có nửa điểm thương hao tiếc ngọc sao! Đi thôi, mời ta ăn gì đi!" Đoàn Can Linh nắm lấy bàn tay của Lưu Lê, cứng rắn lôi kéo nàng hướng về đường lớn đầy náo nhiệt kia, nàng cũng chưa quen thuộc Lạc Tĩnh thành, chỉ là tâm trạng tốt mà tùy tiện dạo chơi.
Chẳng qua là nàng ta tâm tình vui vẻ mà đi dạo chơi, chỉ là người khổ là Lưu Lê, Lưu Lê không được tự nhiên bị nàng lôi kéo, vừa đi vừa nói: "Này này này, ngươi buông ta ra đi! Ngươi đi thì tự mình đi đi, ngươi buông tay ra đi, đi nhanh quá rồi!!"
Đã hô lên mười mấy tiếng cũng không thấy Đoàn Can Linh chịu buông tay ra hoặc là tay nắm cũng không buông lỏng được đôi chút, đang lúc Lưu Lê lựa chọn không tình nguyện chịu tiếp tục lôi kéo, Đoàn Can Linh đột nhiên dừng chân ở một cửa tiệm. Bên trong tụ tập rất nhiều dân chúng, có người đứng xem náo nhiệt, có người giơ tay tỏ ý muốn ghi danh. Không biết bên trong rốt cuộc đang làm những hoạt động gì, Đoàn Can Linh buông tay Lưu Lê chen vào trong đám người, sau đó đi ra ngoài nói nàng: "Ngươi buổi sáng hình như chưa ăn cơm phải không?"
Biết rõ còn cố hỏi! Lưu Lê lần nữa liếc mắt, không có cháo ăn no mà bụng đã đầy nước trà no luôn rồi. Chẳng qua là nước trà rất dễ dàng tiêu hóa, hiện tại trong bụng đã rỗng tuếch. Í? Không đúng! Lưu Lê nhếch mày nhìn Đoàn Can Linh, người này không thể nào có lòng tốt như vậy, hỏi mình có ăn cơm không?
"Này, ngươi lại muốn làm cái gì đây!" Lưu Lê hỏi.
"Cái gì gọi là ta muốn làm gì, đương nhiên là giúp ngươi lắp đầy bụng rồi!" Đoàn Can Linh lần nữa kéo tay Lưu Lê, lôi nàng đi vào đám người chen đầy cửa tiệm. Âm thanh của đám người bên trong ầm ĩ náo nhiệt vô cùng, Lưu Lê bất đất dĩ bị kéo mạnh đến hàng dài đang xếp hàng chỉnh tề trước chiếc bàn dài phía trước, mà phía trên bày đủ các loại bánh trôi. Không đợi nàng làm rõ tình huống, Đoàn Can Linh đã đem Lưu Lê đẩy về phía trước, nói: "Ông chủ, phu quân ta cũng muốn tham gia!"
"Ai nha, vị công tử này lớn lên rất tuấn mỹ! Cô nương cùng phu quân của ngươi thật sự là xứng đôi vô cùng! Nếu công tử đã muốn tham gia, vậy mời công tử ngồi xuống chờ đi." Chưởng quỹ tai to mặt lớn cười nhẹ nhàng đem hai tay đặt lên bả vai của nàng, cứng rắn đẩy nàng đi đến chiếc ghế rồi ngồi xuống, nói: "Nhìn ra được công tử đối với nương ta của mình thật quan tâm, bất quá cuộc so tài là cạnh tranh công bằng, công tử muốn nhận được Linh Đang của tình nhân thì nên cố gắng ha." Chưởng quỹ đem đôi Linh Đang làm bằng bạc đựng trong một cái mâm đưa cho Lưu Lê nhìn, Linh Đang được làm bằng bạc tinh khiết, mặc dù không phải là vật hết sức tinh xảo, nhưng lại mang đến cho người khác yêu thích không thể buông tay.
"Ông chủ, thật ra ta không phải là..." Nghe xong lời nói của quỹ Lưu Lê rốt cuộc cũng đã hiểu đang xảy chuyện gì rồi, nàng mặc dù đói, nhưng cũng không muốn ăn bánh trôi. Ngồi vào bàn, nàng đối với Linh Đang này rất hài lòng, nhưng cũng không muốn quyết đấu cùng bọn họ bằng việc ăn bánh trôi.
Chẳng qua lời còn chưa nói hết, thì Đoàn Can Linh đã chạy đến che miệng nàng lại, nói: "Phu quân, ngươi không phải là đói bụng sao? Hơn nữa, ta đối với Linh Đang này thật sự rất thích, ngươi cố gắng lên nha! Nhất định phải cố gắng lên nha!"
"....." Miệng đã bị che, Lưu Lê thật muốn một ngụm cắn xuống tay của Đoàn Can Linh, chỉ là tất cả mọi người đều nghe thấy nàng ta gọi mình là phu quân, nếu như bây giờ lâm trận bỏ chạy thì nhất định sẽ bị những người này chỉ chỉ trỏ trỏ a. Ở trong lòng giơ ngón tay giữa hướng về Đoàn Can Linh, Lưu Lê tức giận nhìn này một cái, sau khi nàng ta buông tay ra, nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
"Không có những người khác tham gia sao, nếu như không có vậy mời các vị ở đây chuẩn bị cho tốt. Đợi lát nữa ta hô bắt đầu, xin mời các vị lấy thức ăn, ăn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu." Chưởng quỹ quét mắt đến năm người đang ngồi trước bàn, tất cả mọi người đều một trạng thái "Căng thẳng chuẩn bị chiến đấu", trừ Lưu Lê, cau mày nhìn những thứ bánh trôi trước mắt, suy nghĩ là rốt cuộc có nên mở miệng hay không.
"Tốt lắm, các vị đã chuẩn bị xong! Chúng ta, bây giờ....ba – hai – một, bắt đầu!"
Chưởng quỹ vừa mới dứt lời, xung quanh lập tức vang lên thanh âm hô hào khuyến khích "cố lên". Mấy người ngồi ở chỗ đó, nhanh chóng ăn xong chén bánh trôi, mà Lưu Lê thì đang cứng miệng, vô tội nhìn mấy người đang liều mạng, cuối cùng cắn răng bưng cái chén nhắm hai mắt lại, dùng thìa múc bánh trôi hướng lên miệng mình. Qua một lúc, trận tranh tài đã đến giai đoạn gai cấn, Lưu Lê bưng chén từ chỗ ngồi mà đứng lên, một cái chân dẫm lên trên ghế, bên xoa bụng bên tiếp tục múc bánh trôi đưa vào miệng, hai má vì nhét đầy bánh trôi mà trở nên phồng lên, giống y với hình dáng con sóc ăn quả cao su.
Cái trán đã rỉ ra chi chít mồ hôi hột, dạ dày Lưu Lê chống đỡ không được, thật sự nhét không nổi bánh trôi còn dư. Nàng dù sao cũng là nữ nhân, cho dù khẩu vị có lớn, nhưng so ra cũng kém hơn nhiều với những tên nam nhân thô kệch kia, huống chi bánh trôi này là thứ đồ nàng không muốn ăn. Dĩ nhiên, không phải chỉ có một mình nàng chống đỡ đến cực hạn, mà ngay cả bốn người khác cũng chống nổi không xong mà ôm bụng gục trên bàn, bánh trôi này quá ngọt rồi, ăn được nhiều sẽ không bao giờ muốn ăn nữa.
"Phu quân, cố gắng tiếp tục đi, ngươi mau thắng đi!" Thời điểm Lưu Lê thật sự ăn không nổi nửa viên bánh trôi thì Đoàn Can Linh chạy đến bên người chọc tức nàng, nhưng cho dù chọc tức thế nào thì dạ dày của nàng cũng không tiêu hóa nổi những thứ này nữa. Mắt thấy chỉ còn một viên trôi nước thì sẽ thắng, thời điểm ông chủ muôn giơ tay hô dừng, thì bên kia Đoàn Can Linh lấy tốc độ cực nhanh đem viên bánh trôi cuối cùng nhét vào trong miệng của Lưu Lê, giơ cánh tay hoan hô nói: "Chúng ta thắng rồi!"
"Công tử thật sự là lợi hại, Đây! Đây là đôi Linh Đang thuộc về các vị." Chưởng quỹ đem Linh Đang đưa cho Đoàn Can Linh, vừa đi vừa vỗ vỗ phía sau lưng của Lưu Lê. Cái vỗ này, vốn là dạ dày của Lưu Lê đã không chứa nổi bánh trôi, bị chưởng quỹ vỗ mạnh mấy cái, lúc này Lưu Lê che miệng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa tiệm, sau khi chạy được mấy bước, thật sự nhịn không được nữa.
*Ọc* Một âm thanh đem bánh trôi trong dạ dày phun ra, dạ dày co thắt dữ dội, Lưu Lê khom lưng xoa xoa dạ dày của mình, đem Đoàn Can Linh mắng không dưới mười lần. Lần này thì được rồi, nàng không chỉ được ăn no! Còn là ăn quá no! Hơn nữa còn làm mình ngán luôn bánh trôi! Đoán chừng cả đời nàng cũng không gặp lại thứ bánh trôi chết tiệt kia nữa!
"Thật sự không có tiền đồ, cư nhiên bị vỗ mấy cái liền ói." Đoàn Can Linh không biết từ lúc nào đã đến phía sau Lưu Lê, bàn tay ở phía sau lưng của nàng không ngừng ma sát, xem như giúp nàng thuận khí.
"Nếu không phải vì ngươi! Ta có thể trở nên như vậy sao!! *Ọc*" Lưu Lê đè lại dạ dày của mình tiếp tục ói, dạ dày sau khi trải qua một trận co thắt, nàng lại từ từ cảm thấy buồn nôn. Hô hấp ngụm khí thật sâu, đang muốn xoay người hướng Đoàn Can Linh rống to một trận, một viên Linh Đang bằng bạc hiện tại đang ở trước mắt Lưu Lê, Đoàn Can Linh nắm lấy tay nàng đem Linh Đang đặt vào lòng bàn tay của nàng, nói: "Viên Linh Đang này thuộc về ngươi, ngươi phải giữ nó thật cẩn thận, nếu chuẩn bị đem nó vứt đi thì ngươi chết chắc!"
"Chết chắc cái rắm! Ta hiện tại đã sống dở chết dở rồi! Một viên khác nữa? Không phải chỉ có hai viên Linh Đang thôi sao? Ngươi dứt khoát đưa một viên còn lại cho ta, ta tặng cho Yên Nhi."
"Sống dở chết dở? Sống dở chết dở còn có thể la lớn như vậy sao?" Đoàn Can Linh che lỗ tai của nàng lại, nói: "Ngươi cũng đừng vì một viên Linh Đang mà để ý nữa được không, chỉ là một viên Linh Đang, nếu ngươi dám đem nó ném đi hoặc cho người khác, kết quả ngươi tự hiểu! Thấy ngươi vì ta mà cố gắng chắc cũng bốc khói rồi, đi, ta mời ngươi đến Lâm trúc lâu uống trà!"
---------------Hết chương 41---------------