Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi bị áp giải đến giữa sườn núi thì bị tên nam nhân kia dùng vải đen buộc chặt che lại tầm mắt. Bỗng nhiên bóng tối khiến cho Trọng Yên Nhi sợ hãi, nàng chần chừa đứng ở tại chỗ không dám cất bước, hơi thở thuộc về Lưu Lê đã sớm bị mùi mồ hôi của những kẻ sơn tặc kia bao trùm, nàng dựa vào cảm giác mà tìm kiếm phương hướng của Lưu Lê, khẽ gọi: "Lưu Lê, Lưu Lê? Ngươi đang ở đâu? Ta...ta không nhìn thấy ngươi."
"Đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh ngươi." Thanh âm của Lưu Lê ở bên cạnh Trọng Yên Nhi truyền đến, làm cho nàng an tâm rất nhiều.
Từ sớm đối với bóng tối đã rất quen thuộc nên Lưu Lê hoàn toàn không để mảnh vải đen đang che ánh mắt của chính mình xem ra gì cả, nàng dựa vào sự nhạy cảm phương hướng bẩm sinh đem đường lên núi từ từ nhớ kỹ trong lòng, lo lắng Trọng Yên Nhi sợ hãi, nàng càng nói: "Ngươi đi chậm thôi, đừng quá lo lắng, ta cảm thấy có tảng đá chắn đường phía trước. Nếu như ngươi sợ bị té trật chân, trước hết nên dùng chân dò xét trước rồi bước đi. Yên tâm đi, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
"Đừng có phí lời!" Tên nam nhân ngậm tẩu thuốc đẩy đẩy Lưu Lê về phía trước, nói: "Gấp gáp làm gì, đường núi giống như đường mà người què đi thôi. Nhăn nhăn nhó nhó, mới vừa rồi tinh thần làm thủ lĩnh chém người khác của ngươi đi đâu rồi!"
Bị tên nam nhân này nói đến như vậy, Trọng Yên Nhi đem lời muốn nói cũng bị nghẹn trở vào bụng của mình, dựa theo lời của Lưu Lê từ từ đi về phía trước, mỗi lần cảm giác được phía trước có tảng đá sẽ làm té, nàng đều dùng mũi chân thử thử về phía trước thăm dò.
Mặc dù Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi bị bịt mắt, nhưng những tên sơn tặc kia cũng không có nhân cơ hội đối với các nàng động tay động chân. Bọn họ khiêng khảm đảo, trong miệng hát không ra giai điệu bài hát, trên mặt đều là nụ cười thoải mái. Cũng không nhớ đám sơn tặc hát bao lâu, lưng của Lưu Lê đã sớm toát ra mồ hôi, nàng nghe thấy một vài âm thanh ở phía trước vang lên. Rồi sau đó bản thân bị người khác đẩy vào nơi nào đó, chờ mảnh vải bịt mắt của nàng được tháo ra, Lưu Lê phát hiện mình đang đứng trong một gian phòng cũ chứa củi, mà Trọng Yên Nhi cũng đang đứng ở bên cạnh mình, cũng vừa được tháo mảnh vải đen ra.
Trước mặt các nàng tựa hồ là tên nam nhân ngậm tẩu thuốc kia, hắn đem dây thừng đang cột trên người của Lưu Lê và Trọng Yên Nhi cởi ra lại buộc chặt lại thêm vài vòng rồi nói: "Coi ngươi các ngươi vận khí tốt, nay trại chủ của chúng muốn chọn hôn phối. Trói các ngươi như thế này trại chủ có thể nhìn thấy bộ dạng của các ngươi, còn có thể coi trọng vị tiểu thư xinh đẹp này! A haha haha."
"Ta khinh! Yên Nhi là người các ngươi có thể dễ dàng muốn cưới là cưới hay sao! Đừng quên, các ngươi đã nói cái gì, ba ngày sau Tần huynh sẽ mang ngân phiếu tới chuộc chúng ta. Ngươi tốt nhất đem chúng ta chiếu cố thỏa đáng, nếu không nửa tấm ngân phiếu các ngươi cũng đừng hòng lấy được!" Lưu Lê kéo dài bước chân che chắn trước người của Lưu Lê, không một chút sợ hãi
Chết ư, nàng đã từng suýt chết không biết bao nhiêu lần; hành hạ, nàng đã chịu không biết bao nhiêu nắm đấm quyền cước của vô số người; chính vì vậy, nàng không cho rằng còn cái gì có thể làm cho nàng e ngại, khiến cho đáy lòng sinh ra sợ hãi.
*Bốp bốp bốp* Tiếng vỗ tay từ cánh cửa của căn phòng củi truyền đến, một thanh niên mặc trang phục màu đen đang đựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu Lê. Người trẻ tuổi kia, mắt phải mang theo bịt mắt, lông mày kiếm bén nhọn rõ ràng là dùng bút vẽ vẽ lên, nhàn nhạt mở miệng, là thanh âm của một cô gái hơi trầm ổn: "Ta chọn hôn phối, làm sao có thể chọn cô nương "trong thì ngon nhưng dùng không được" thế này đây? Muốn chọn, đương nhiên là chọn ngươi, nam tử trưởng thành không sỡ hãi này đây."
"Trại chủ, ngươi nói là thật sao? Ngươi thật sự muốn chọn hắn?" tên nam nhân chỉ vào Lưu Lê, hiển nhiên bị lời của người trẻ tuổi kia làm cho kinh ngạc một chút, hắn chẳng thể nghĩ đến trại chủ lại chọn nàng làm hôn phối.
"Ta, Mục Tử Anh nói được làm được, công tử lớn lên võ công thật là cao cường, ta thật sự muốn thụ giáo chút ít đấy." Mục Tử Anh chắp hai tay ra sau lưng đi về phía Lưu Lê, tiến tới bên tai nàng nói: "Ngươi cho rằng ngươi bó ngực lại, ta lại nhìn không ra người là nữ nhân sao? Biết điều một chút, ngươi không hưng phấn sao? Không vui vẻ gì sao? Tối nay không phải ngươi sẽ là phu quân của Mục Tử Anh ta rồi sao." Nàng nâng càm của Lưu Lê, dùng ánh mắt của hồ ly nhìn vào mắt của Lưu Lê đầy vẻ mị hoặc, nói thêm: "Nói cho ta biết ngươi tên là gì? Tối này chúng ta sẽ bái đường thành thân, ta cũng không muốn tới đêm động phòng còn chưa biết tên của phu quân mình là gì đâu."
"Ngươi! Ngươi cút xa ta ra! Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi đem ta giết chết, ta cũng sẽ không cùng người thành thân!" Lưu Lê hất đầu sang một bên, tránh xa bàn tay đang nắm lấy càm của nàng, nàng thật sự bị lời nói vừa rồi làm nổi giận.
"Trại chủ, trên của nàng hình như là Lưu Lê, thời điểm lên núi ta nghe vị cô nương này gọi." Nam nhân kia nói.
"Lưu Ly? Trôi dạt khắp nơi? Danh tự này không tệ đấy."
"Cái gì mà trôi dạt khắp nơi! Là Lưu trong Lưu lạc khắp nơi, Lê trong Lê Minh Lê. Cảm phiền ngươi đừng có đem tên ta đọc sai, ta còn không có tùy tiện đến mức đem tên mình đặt bậy bạ đâu!" Lưu Lê tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, nếu như không phải nàng ta là nữ, thật muốn đem một cước đem "mệnh căn" của nàng trực tiếp phế bỏ. Đáng tiếc nàng không phải là nam nhân, không có cái "mệnh căn" kia.
"Vậy, nguyên lai là Lưu Lê a. Nhị đương gia, phân phó người của chúng ta tối nay không cần canh gác, cũng đến đường lớn ăn thịt uống rượu đi, tối nay trại chủ ta cho phép bọn họ ăn uống no say. Buổi tối thì giờ Tý, bái đường thành thân, để cho bọn họ chuẩn bị đi." Mục Tử Anh lên tiếng nói.
"Trại chủ, việc này...hàng rào của chúng ta không thể không có ngươi canh gác, vạn nhất có phát sinh tình huống thì làm sao bây giờ."
"Không có gì đáng ngại, dù sao cuộc sống thời gian quan đều ở trong hang ổ mà. Tối nay sẽ để các huynh đệ thả lỏng một chút, nên uống thì uống, nên ăn thì cứ ăn. Đi đi, theo lệnh ta mà làm."
"Nếu trại chủ đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ làm theo, vậy người kia?" tên nam nhân vừa chỉ vào Lưu Lê vừa nghĩ nếu như giờ Tý bái đường thành thân, dù sao cũng phải sớm chuẩn bị cho nàng hỉ phục để dùng.
"Nàng? Cứ để nàng ta ở nơi này chờ đi, thời điểm giờ Tý bái đường thì đem nàng đến là được. Cũng là người trong nhà, chúng ta cũng không có nhiều lễ vậy, huống chi là ta thành thân, tùy ý là được, chỉ cần các huynh đệ vui vẻ là được rồi." Mục Tử Anh khóe miệng nhếch lên, đẩy đẩy nam nhân đi, nói: "Nhanh đi chuẩn bị đi, lấy rượu ngon được chôn dưới đất đào lên, tối nay chúng ta không sai không về." . truyện teen hay
"Được! Ta đi đào rượu ngay!" tên nam nhân kia vừa nghe nói đi đào rượu được ủ nhiều năm đem lên thì lập tức lấy lại sự tỉnh táo, cầm tẩu thuốc hít vài ngụm rồi rời khỏi phòng chứa củi.
Chờ hắn rời khỏi, Mục Tử Anh lần nữa tiến tới bên tai Lưu Lê, cất lời nhỏ nhẹ nói: "Phu quân của ta, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu như trước lúc giờ Tý các ngươi có thể đủ năng lực chạy trốn khỏi hàng rào, ta sẽ hướng các huynh đệ giải thích; nếu như trốn không thoát a, vậy ngươi cũng chỉ có thể làm phu quân của ta, cùng ta bái đường thành thân. Bất quá, cho dù ngươi chạy trốn cũng đừng khinh địch. Bởi vì, ta đã giả bộ trước mặt Nhị đương gia đem ngươi trở thành phu quân của ta, nói không chừng khoảng thời gian người chạy thoát, ta liền có thể mang theo các huynh đệ khắp giang hồ tìm người a. Đến lúc đó, ngươi phải cẩn thận chớ để bị ta bắt đấy, ha ha ha ha!" Mục Tử Anh ngửa đầu cười to một phen, ngón tay lướt nhẹ qua mặt của Lưu Lê, xoay người rời khỏi phòng chứa củi.
Nàng ta cũng không có đem phòng chứa củi khóa lại từ bên ngoài, chỉ đơn giản cầm lấy ổ khóa móc ngang, chỉ cần bên trong tốn ít sức đẩy cửa vài lần là có thể đem cửa đẩy ra.
"Lưu Lê, ngươi thật sư...ngươi thật sự cùng nàng ta thành thân sao?" Trở thành phu quân của nàng ta, trên mặt Trọng Yên Nhi trên mặt tràn đầy bi thương, tựa hồ hết thẩy đều đã được định xong. Cho dù Lưu Lê là nữ nhân, nàng cũng sẽ bị giải đi cùng người kia bái đường, sau đó cùng nàng...Lắc đầu thật mạnh, Trọng Yên Nhi không dám suy nghĩ chuyện xảy ra tiếp theo nữa, nàng dựa sát vào Lưu Lê, nhưng không có cách nào có thể ôm lấy nàng.
"Nếu như ta thật sự cùng nàng ta thành thân thì sao?" Nhìn thấy bộ dạng của Trọng Yên Nhi, nàng bỗng nổi lên tâm trạng muốn trêu chọc nàng ấy một chút. Mặc dù không biết tại sao Mục Tử Anh cho nàng cơ hội chạy trốn, nhưng nàng tuyệt đối cũng không bỏ qua cơ hội mà Mục Tử Anh cho mình, dĩ nhiên, cũng sẽ không cảm tạ nàng ta.
"Không, ta sẽ không để cho các ngươi thành thân! Lưu Lê! không thể được...không thể được." Trọng Yên Nhi dùng sức lắc đầu, trong hốc mắt đã từ lúc nào ngân ngấn nước mắt.
"Tại sao không thể thành thân a? Dù sao đi nữa, ba ngày sau Tần huynh cũng sẽ mang ngân phiếu đến chuộc chúng ta."
"Bởi vì...bởi vì ngươi là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân. Huống chi...huống chi coi như là thành thân đi, ta...ta cũng còn chưa cùng ngươi thành thân." Thanh âm của Trọng Yên Nhi nhỏ dần, nàng cúi đầu không nhìn tới Lưu Lê, qua một hồi, vừa ngẩng đầu lên ngó chừng ánh mắt của Lưu Lê, dậm chân nói: "Ta...chúng ta hiện tại tựa như lấy thiên địa làm mai mối mà bái đường thành thân, như vậy...như vậy ngươi chính là người đã có vợ, ta nghĩ nàng ta nhất định cũng không muốn làm tiểu thiếp....Nàng ta thân là trại chủ, nhất định sẽ không để bản thân mình ủy khuất đâu."
Phốc! Lưu Lê bị lời của Trọng Yên Nhi làm cho cứng lưỡi, chuyện gì thế này a! Nàng tính sai lầm thật rồi, nàng chỉ muốn trêu chọc Trọng Yên Nhi một chút thôi, sao lại nói đến cả đề tài này chứ. Sợ phía bên ngoài có người nghe lén, Lưu Lê nhỏ giọng nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không cùng nàng ta thành thân đâu. Chúng ta trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát, chờ đến thời điểm trời dần tối có thể chạy khỏi nơi này."
"Thật sao? Chúng ta có thể chạy trốn khỏi đây sao?"
"Ngươi tin ta, chúng ta nhất định có thể." Lưu Lê cùng nàng ngồi dựa vào đống củi bên cạnh, đứng thật mệt mỏi, các nàng nên nghỉ ngơi thật tốt một phen. Dưỡng sức buổi tối có thể chạy trốn khỏi đây.
"Lưu Lê, thời điểm ta bị tên kia dùng đao kề vào cổ, ngươi tại sao lại buông tay thả đao xuống? Ngươi cũng biết, nếu khi đó ngươi không để ý đến tình cảnh của ta, với sức của ngươi căn bản có thể toàn thân mà rút lui." Cảm thấy ngại vì phòng chứa củi quá yên tĩnh, Trọng Yên Nhi tựa vào vai của Lưu Lê hỏi nàng vấn đề mà nàng đã thắc mắc từ khi lên núi đến giờ, nàng thật ra cũng đã đoán ra nguyên nhân, chẳng qua là nàng hi vọng do chính miệng Lưu Lê nói cho nàng biết.
"Ta không thể bỏ mặc ngươi." Lưu Lê thở dài nói.
"Vì sao không thể bỏ mặc, nếu như người lúc đó bị kề đao không phải là ta mà là Vũ vương, ngươi còn có thể buông đao xuống không?"
"Cái này căn bản là chuyện không thể nào, có Hắc Đại ca ở đó che chở bên người Tần huynh, hắn chắc chắn sẽ không bị thương. Yên Nhi, có một số chuyện đừng nên quá câu nệ tìm đáp án. Ngươi cũng biết ta luôn mê man trì độn, cho nên, ta hiện tại không có cách nào giải đáp vấn đề kia của ngươi." Lưu Lê nghiêng đầu ngửi thấy mùi hương thơm ngọt của Trọng Yên Nhi
"Lưu Lê, ngươi cũng biết thời điểm ngươi thả tay buông khảm đao kia, ta tình nguyện bị tên cướp kia một đạo giết chết, như vậy ngươi cũng sẽ không bị ta liên lụy, một sợi tóc cũng không tổn hại mà chạy đi. Ta không ép ngươi, nữ tử phong trần vốn là không xứng nhận được thứ người thường có thể nhận được, huống chi người cũng không phải là nam tử. Chính vì thế, giữa chúng ta đã không biết xuất hiện bao nhiêu ngăn cách. Hết lần này đến lần khác, ta, Trọng Yên Nhi là một nữ nhân ngốc, biết là không có kết quả nhưng vẫn cố chấp." Nước mắt của Trọng Yên Nhi chảy lên bả vai của Lưu Lê, không âm thanh nào phát ra, như xuyên thấu vào qua thân thể từ từ đi vào biển cả trong lòng cả hai. Lưu Lê không lên tiếng, Trọng Yên Nhi cũng không tiếp tục nói tiếp, hai người trầm mặc để phòng chứa củi khôi phục nét yên tĩnh như thường ngày.
Gần tới ban đêm, xuyên qua cửa sổ bằng giấy trong phòng chứa củi mơ hồ có thể cảm giác được bầu trời đang dần dần chuyển thành đen. Hiện tại, chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất, Lưu Lê đứng dậy từ từ lắng nghe tiếng động tĩnh bên ngoài, xác định xung quanh phòng chứa củi không có ai, nàng lúc này mới ngồi trở lại vị trí cũ cố gắng đánh thức cơn buồn ngủ của Trọng Yên Nhi. Bởi vì tay của các nàng cũng là đang bị trói ở phía trước, cho nên Lưu Lê rất dễ dàng có thể từ trong giày quân đội của mình lấy ra thanh chủy thủ dùng để cứu mạng này, dùng nó cắt đứt sợi dây trói cho Trọng Yên Nhi, lại để cho nàng ta giúp nàng cắt dây trói.
Đối với việc Lưu Lê giấu thanh chủy thủ trong giày quân đội, Trọng Yên Nhi tuy trong lòng có chút nghi vấn nhưng không trực tiếp hỏi ra. Dù sao tình huống bây giờ cũng không thích hợp để hỏi vấn đề này, thanh chủy thủ được giấu trở về chỗ cũ, Lưu Lê thông qua khe cửa của phòng chứa củi nhìn phía ngoài. Cho đến khi sắc trời hoàn toàn chuyển thành màu đen, Lưu Lê lúc này mới đẩy cửa phòng cố gắng chạy trốn. Nàng cố đẩy mấy lần mới đem phòng chứa củi mở ra, phía bên ngoài đã tối một cách kỳ lạ, có cảm giác giống như bị bịt mắt một lần nữa, không thấy rõ con đường phía trước.
Cũng may trí nhớ của Lưu Lê vẫn còn rõ ràng, hiện tại trời đã tối rất dễ dàng làm cho nàng dựa theo cảm giác khi lên núi trở về con đường cũ. Hít sâu vài hơi để lấy thêm dũng khí, Lưu Lê kéo tay của Trọng Yên Nhi hướng phía ngoài trại mà điên cuồng chạy. Tất cả mọi người đều bị Mục Tử Anh gọi vào đại sảnh, cho dù thời điểm Lưu Lê chạy qua cửa trại của bọn cướp thì cũng không ai phát hiện ra.
Các nàng chạy trốn vô cùng thuận lợi, liều mạng chạy dọc theo hướng lên núi mà đi xuống. Không biết chạy đến bao lâu, Lưu Lê cảm giác được mặt đất đã có xu hướng đã trở nên bằng phẳng, thời điểm nàng muốn nói đã xuống núi thì Trọng Yên Nhi đột nhiên ngã xuống đất, chịu đựng sự đau đớn ở mắt cá chân, nói: "Lưu Lê, ta...ta hình như bị trẹo chân rồi."