Edit: Thư Trương.
Truyền nước xong, viện trưởng tự mình đến xem, lại đo nhiệt độ cơ thể, cảm thấy không có vấn đề gì, đưa thuốc, Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm trở về biệt thự nhỏ.
Vừa xuống xe, Cố Lẫm liền bế Nhan Niệm Niệm lên.
Nhan Niệm Niệm không nói gì mà nhìn anh, gia hỏa này, rõ ràng cô đã hạ sốt!
Biết so đo với anh cũng vô dụng, lại nói trong nhà cũng không có người ngoài, dù sao ở trường cũng bị anh bế từ khu dạy học đến ngoài cổng trường, Nhan Niệm Niệm dứt khoát nhắm đôi mắt lại, mặc kệ anh.
Cố Lẫm trực tiếp đem Nhan Niệm Niệm bế lên phòng ngủ của cô ở lầu hai, tay chân nhẹ nhàng đặt ở trên giường, sờ sờ trán của cô.
Đã bớt nóng đi, lòng bàn tay anh không cảm giác được nóng nữa, Cố Lẫm cuối cùng cũng an tâm, "Niệm Niệm, có mệt hay không? Có muốn ngủ một giấc?"
"Ngủ không được," Nhan Niệm Niệm giữ chặt anh, "Anh bồi em đi."
Cô ở bệnh viện ngủ một giấc, đã không mệt nhọc, nhưng là khớp xương có chút ê ẩm, tứ chi vô lực, cô phát sốt liền dễ bị như vậy, tuy rằng mệt, nhưng ngủ không được.
Cố Lẫm nhếch lông mày một chút, tiểu nha đầu dính người như vậy, anh tất nhiên là rất hoan nghênh.
Nhan Niệm Niệm lấy di động ra, "Em chơi điện thoại, anh ở một bên đọc sách."
Cố Lẫm: "......"
Em được lắm.
Nhan Niệm Niệm thoải mái dễ chịu mà nằm ở trên giường, Cố Lẫm ngồi ở trên sofa nhỏ.
Anh ngược lại muốn cùng tiểu nha đầu cùng nằm trên giường, nhưng anh không dám, anh rất sợ không khống chế được bản thân. Đừng nói hiện tại cách thời điểm làm chuyện gì đó rất xa, cho dù đến rồi, tiểu nha đầu bị bệnh cái gì anh cũng không thể làm.
Nhan Niệm Niệm buông điện thoại ra, "Cố Lẫm?"
Cố Lẫm ngẩng đầu, Nhan Niệm Niệm vẫy tay gọi anh.
Chần chờ qua nửa giây, Cố Lẫm liền đi tới, tay bị Nhan Niệm Niệm kéo, Cố Lẫm thuận thế nằm bên cạnh cô.
Nhan Niệm Niệm không cảm thấy tư thế này có vấn đề chút nào, giường cô rất lớn, cho dù hai người nằm cũng thừa chỗ.
"Cố Lẫm, sinh nhật anh sắp đến rồi nha." Nhan Niệm Niệm chớp chớp mắt, "Anh thích quà sinh nhật gì?"
Cố Lẫm mắt đen sáng ngời, tiểu nha đầu đây là tính chuẩn bị quà sinh nhật cho anh!
Thật tốt quá, trước hôm sinh nhật mấy ngày, tiểu nha đầu thành bạn gái của anh, mà anh, sắp nhận được quà sinh nhật từ bạn gái.
"Chỉ cần là Niệm Niệm tặng, anh đều thích."
Nhan Niệm Niệm có chút buồn rầu, Cố Lẫm gia hỏa này khẳng định cái gì cũng không thiếu, "Cái kia, sinh nhật lúc trước, mọi người thường tặng quà gì cho anh?" Để cô tham khảo một chút.
Cố Lẫm cười nói: "Quản bọn họ làm cái gì? Tuy rằng anh thu qua không ít quà, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhận được quà sinh nhật bạn gái tặng."
Nữ, bạn gái?!
Nhan Niệm Niệm lập tức đỏ mặt.
Nói như vậy cũng không sai, hôm nay bọn họ đã hôn môi, đây là hành động thân mật chỉ có người yêu mới làm được.
Nhan Niệm Niệm lập tức cảm giác được áp lực.
Phần quà sinh nhật này là món quà lần đầu tiên tặng khi bọn họ xác nhận quan hệ, khẳng định không thể tùy tiện mua gì đó được. Cô vốn dĩ định tặng một cây bút loại hình học tập trong văn phòng phẩm, bây giờ xem ra là quá qua loa.
Nhan Niệm Niệm mở di động ra, xem thử một chút giữa người yêu nên tặng gì.
Cố Lẫm ánh mắt cực tốt, một chút cũng không cần đến gần coi, tùy tiện nhìn lướt qua liền thấy nội dung Nhan Niệm Niệm đang xem trong điện thoại.
Tuy rằng tiểu nha đầu còn chưa nghĩ ra tặng gì cho anh, nhưng nhìn thấy nội dung cô tìm là "Người yêu", đã làm anh vô cùng sung sướng.
Nhan Niệm Niệm cẩn thận đảo di động.
Dây lưng? Không được không được, chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ.
Cà vạt? Không được, Cố Lẫm anh ấy không mặc âu phục.
Bóp da? Thật ra cũng có thể, nhưng cảm giác quá giống nhau, tựa hồ không phải cô lần đầu lấy bạn gái thân phận tặng quà cho Cố Lẫm.
Nhan Niệm Niệm đem điện thoại ném qua một bên, chân mày nhỏ cau lại.
Cố Lẫm buồn cười mà nhìn cô, ngón cái ấn giữa chân mày cô, nhẹ nhàng xoa chân mày đang nhăn lại, "Cần gì phải phí công vì những thứ này, anh không quan tâm quà tặng, chỉ để ý người tặng."
Gia hỏa này! Miệng còn rất ngọt.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh, "Thật sự? Em tặng cho anh một cục tẩy, anh cũng thích?"
Sắc mặt Cố Lẫm cứng đờ, anh lớn như vậy, còn chưa từng nhận được quà là "Một cục tẩy" bao giờ.
Hơn nữa, một cục tẩy cũng quá không có thành ý đi?
Nhưng anh vừa mới nói không quan tâm quà tặng, bây giờ lại không thể vả mặt bản thân, đành phải nói: "Chỉ cần là Niệm Niệm tặng, đừng nói một cục tẩy, cho dù là nửa cục tẩy, anh cũng thích. Tốt nhất, vẫn là Niệm Niệm dùng nửa cục còn lại, như vậy mỗi lần anh nhìn thấy, là có thể nhớ tới bộ dáng Niệm Niệm nghiêm túc sử dụng cục tẩy rồi."
Lại nói, ngày thường tiểu nha đầu thật sự rất nghiêm túc, bất kể là lúc đánh đàn hay là làm bài tập gì đó, đều đặc biệt đầu nhập tâm.
Khả năng chính là loại nghiêm túc đến xuất thần này, mới khiến cô vừa đánh đàn cùng học tập đều lấy được một thành tích không tồi.
Dùng thừa nửa cục tẩy làm quà sinh nhật?
Nhan Niệm Niệm nở nụ cười, "Ha ha ha ha, anh cũng thật có sáng ý!"
Bị tiểu nha đầu cười nhạo, Cố Lẫm cũng không giận, tiểu nha đầu đáng thương vừa rồi nóng thành như vậy, có thể khiến cô cười được, anh cầu mà không được.
"Niệm Niệm, đừng phí công, có muốn ăn chút gì không?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Muốn ăn kem!" Bị sốt miệng có chút khô, muốn ăn đồ lạnh một chút.
Cố Lẫm nhíu mày, "Không được, đổi cái khác." Đừng nói vừa mới bệnh xong, cho dù là ngày thường, cũng không thể để cô ăn quá lạnh, dạ dày cô không tốt, chỉ có thể từ từ dưỡng.
"Chỉ muốn ăn kem." Nhan Niệm Niệm nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, "Em chỉ ăn một nửa."
Cố Lẫm do dự, trên nguyên tắc là không nên để cô ăn, nhưng tiểu nha đầu mắt trông mong mà nhìn anh, có chút đáng thương.
"Anh trai," Nhan Niệm Niệm không ngừng cố gắng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, một chút lại một chút, "Bạn trai ~"
Nghe được hai chữ "Bạn trai", Cố Lẫm lập tức đầu hàng, quản anh có cái nguyên tắc gì, tiểu nha đầu muốn ăn kem, ai dám ngăn cản?!
Anh lập tức xuống lầu, đến tủ lạnh lớn trong phòng bếp lấy một cây kem vị phô mai dâu tây.
Dì Tiết thấy, cười tủm tỉm mà nói: "Có phải ở bệnh viện ăn không no hay không? Đồ ăn hồi trưa vẫn còn, dì giúp tiểu thiếu gia hâm nóng lại?"
Cố Lẫm lắc đầu, "Không đói bụng, chỉ là muốn ăn một cây kem."
Anh không dám nói là Nhan Niệm Niệm muốn ăn, bằng không dì Tiết khẳng định không cho ăn. Nhưng mà cứ như vậy, Cố Lẫm cũng hiểu được, vừa rồi không nên đồng ý.
Anh đứng tại chỗ ở trên lầu, nhìn chằm chằm cây kem trong tay, vẫn là lên lầu đi.
"Nha ——" Nhan Niệm Niệm thấy anh quả thật cầm kem đi lên, vui vẻ mà từ trên giường ngồi dậy, vươn tay, "Cảm ơn."
Cố Lẫm không có đưa qua, muốn giảng đạo lý với cô, "Niệm Niệm, cây kem này đối với em là quá nhiều, em suy nghĩ một chút, nếu đem toàn bộ cái này ăn hết, dạ dày của em yếu ớt như vậy, khẳng định sẽ tiêu chảy."
Nhan Niệm Niệm thò tay, "Em chỉ ăn một nửa."
"Một nửa cũng được," Cố Lẫm cười nói: "Anh đây giúp em ăn một nửa?"
Nhan Niệm Niệm không muốn anh ăn qua phần kem của mình, lại nói, cô một nửa cũng không muốn chia như lời nói, giống loại kem cuốn trứng này, phía dưới thật ra chỉ có một chút kem, cô chỉ cần ăn sạch một nửa, lại cắn thêm vài miếng trứng cuộn liền thỏa mãn.
"Không cần, anh muốn ăn thì tự xuống lấy đi."
Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên, anh đoán được tâm tư của tiểu nha đầu.
Đem kem giơ lên nhìn nhìn, trên cùng là một ít mảnh vụn dâu tây, dâu tây đỏ tươi thoạt nhìn rất mê người.
"Niệm Niệm, anh chỉ ăn một ngụm." Cố Lẫm nhìn mắt trông mong Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm miễn cưỡng gật đầu, "Được, một ngụm thôi."
Cố Lẫm hơi hơi mỉm cười, cúi đầu, hé miệng, cắn một ngụm.
"Anh——" Nhan Niệm Niệm nhảy một chút liền đứng lên, không dám tin tưởng mà nhìn anh.
Gia hỏa này!
Một ngụm nuốt xuống, trực tiếp cắn tới chỗ cuốn trứng, mặt trên một nửa tất cả đều không còn, chỉ để lại cuốn trứng bên trong kem, rất ít cũng không nói, mấu chốt một chút dâu tây cũng không còn.
"Cho em đó, ăn đi." Cố Lẫm đưa kem tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, trong miệng anh nhét đầy kem, nói chuyện hàm hàm hồ hồ.
Nhan Niệm Niệm khóc không ra nước mắt.
Đoán chừng Cố Lẫm cũng sẽ không lấy thêm cho cô một cây kem khác, nếu không ăn một chút chỗ dư lại này, có khả năng ngay cả một ngụm cũng không ăn được.
Nhan Niệm Niệm oán niệm mà trừng mắt liếc nhìn Cố Lẫm một cái, bất đắc dĩ mà tiếp nhận kem trong tay anh, nho nhỏ mà cắn một ngụm.
Cuốn trứng giòn giòn, bọc bên trong lớp kem màu trắng, ăn đặc biệt ngon.
Bởi vì chỉ có như vậy một chút, Nhan Niệm Niệm ăn thật sự là quý trọng.
Cố Lẫm buồn cười lại đau lòng mà nhìn cô, tiểu nha đầu ăn cái gì dường như cũng giống như mèo nhỏ, nhưng ai kêu dạ dày của cô không tốt chứ.
Nhan Niệm Niệm ăn xong, chưa đã thèm mà thở dài, Cố Lẫm ngồi vào bên cạnh cô, không biết từ chỗ nào móc ra một cây chocolate, "Niệm Niệm, có muốn ăn không?"
Nhan Niệm Niệm kinh hỉ mà đoạt lấy, là một cây chocolate đen thuần.
Cô rất sợ Cố Lẫm lại đến đoạt với mình, vội vàng xé mở plastic da nhét vào trong miệng, chocolate đặc có hương vị thuần chất ở khoang miệng tản ra, Nhan Niệm Niệm thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại.
Cố Lẫm sờ sờ đầu cô, về sau nhiều cho cô ăn chocolate đi, cái này đối dạ dày không có hại, lại ngọt, tiểu nha đầu cũng thích ăn.
Anh cúi đầu hôn trên Nhan Niệm Niệm môi một cái, trong miệng của anh hẳn là hương vị dâu tây của kem, môi cô là mùi hương của chocolate, ở bên nhau thật sự là quá ngọt.
Nhan Niệm Niệm trừng mắt hắn, "Cố Lẫm, chúng ta lập ba điều lệ đi." Lúc này cô hoãn lâu quá mức rồi, chuyện hôm nay có thể nói.
Cố Lẫm nhướng mày, dựa gần cô ngồi xuống, "Như thế nào, Niệm Niệm muốn lập quy củ cho anh?"
"Ừm." Nhan Niệm Niệm ngạo kiều mà nâng cằm nhỏ, "Nội quy của bạn gái, anh có nghe hay không đây?"
"Nghe a." Trong mắt đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười sung sướng.
Nhan Niệm Niệm dựng thẳng lên một ngón tay, "Thứ nhất, gặp chuyện không cần xúc động, đặc biệt là, không cần vì em mà làm việc tổn việc cho chính anh."
Cố Lẫm: "Ví dụ như?"
Nhan Niệm Niệm: "Ví dụ như hôm nay bởi vì em, anh đi bẻ gãy cổ tay của Điền Vũ. Em có thể lý giải tâm tình của anh, thậm chí anh vì em mà xúc động làm ra việc không màng đến hậu quả, lòng em còn có chút...... Trộm vui mừng, vậy có thể là đến từ tâm hâm hư vinh của em."
Cô kéo tay Cố Lẫm, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp thanh thuần nghiêm túc mà nhìn anh, "Chính là, em không hy vọng anh làm như vậy, em không cần anh chịu một chút thương tổn, vì em cũng không được."
"Cố Lẫm, em hy vọng anh cả đời bình an trôi chảy."
Cố Lẫm nhíu mày nhìn cô, bẻ gãy cổ tay Điền Vũ là một chuyện nhỏ, cũng không thể đến nông nỗi "Cả đời", cảm xúc của tiểu nha đầu tựa hồ không phải từ chuyện hôm nay mà đến.
"Cố Lẫm," Nhan Niệm Niệm dùng đầu ngón tay chọc chọc anh, "Có chịu hay không?"
Cố Lẫm gật đầu, "Được." Đây chính là tiểu nha đầu làm bạn gái anh đưa ra cái yêu cầu thứ nhất, bất kể như thế nào cũng phải đồng ý.
"Nếu đồng ý rồi, phải nghiêm túc tuân thủ nha." Nhan Niệm Niệm lông mi dài mảnh chớp chớp, chờ mong mà nhìn anh.
"Được." Cố Lẫm lại đưa cho cô một cây chocolate, "Điều thứ hai đâu?"
Nhan Niệm Niệm kinh hỉ mà tiếp nhận tới, là chocolate trắng, cô cũng rất thích.
"Điều thứ hai, chính là...... Cái kia...... Anh, anh không thể......" Nhan Niệm Niệm ấp úng nửa ngày, rốt cuộc một nhắm mắt hạ quyết tâm, "Anh không thể hôn môi em thành như vậy khiến em không thể nào gặp người khác."
Cố Lẫm ngẩn người, thấp thấp mà bật cười.
Nhan Niệm Niệm đấm vào ngực anh một cái, "Cười cái gì? Mau trả lời đi!"
Cố Lẫm cười đến ngã vào trên giường, vươn cánh tay kéo cô, Nhan Niệm Niệm ngã xuống, Cố Lẫm đem cô ôm vào trong ngực, cằm ở đỉnh đầu xoã tung của cô cọ cọ, than nhẹ một tiếng: "Niệm Niệm, có đôi khi...... Nhịn không được a."
Đặc biệt là buổi sáng hôm nay, đó chính là lần đầu tiên anh hôn môi tiểu nha đầu, cô quá xinh đẹp, anh thật sự không thể khống chế được, nếu không phải cô nảy sinh ác độc cắn anh một cái, anh thật sự không biết sẽ làm như vậy đến khi nào.
Hơn nữa, rõ ràng cũng không dùng lực, anh còn cảm thấy chính mình rất ôn nhu, môi tiểu nha đầu liền sưng lên.
"Vậy, vậy......" Nhan Niệm Niệm suy nghĩ một hồi lâu, đem điều thứ hai thêm một chút, "Vậy anh không khống chế được sao, nói ví dụ buổi sáng không cần như vậy, nếu là buổi tối liền, liền có thể, dù sao ngủ một giấc liền hết sưng lên, không ảnh hưởng gặp người khác."
Cố Lẫm nở nụ cười, anh tựa hồ rất vui vẻ, Nhan Niệm Niệm rúc ở trong lòng ngực anh, cũng có thể cảm giác được chấn động trong lòng ngực anh
"Được," Trong âm thanh của anh cũng mang theo nồng đậm ý cười, "Nội quy điều thứ hai, đáp ứng. Nói điều thứ ba đi."
"Điều thứ ba ——"
Một đống chocolate, ảo mộng dường như xuất hiện ở trước mặt Nhan Niệm Niệm.
Các loại khẩu vị, sữa bò, đen thuần, hạt phỉ...... Bày ở trong lòng bàn tay anh.
Nhan Niệm Niệm nhịn không được hoan hô một tiếng, hai cái móng vuốt nhỏ cùng nhau, đem chocolate tất cả đều bắt lấy, một cây cũng không dư lại.
Cô đem chocolate tất cả đều đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường, chọn một cái loại sữa bò, xé mở gói đông nhét vào trong miệng.
"Điều thứ ba đâu?" Cố Lẫm mỉm cười nhìn cô.
"Điều thứ ba, điều thứ ba......" Nhan Niệm Niệm căn bản là chưa nghĩ ra điều thứ ba là cái gì, "Ba điều lệ" chẳng qua chỉ là cái cách nói mà thôi, cô chủ yếu là muốn Cố Lẫm về sau không cần vì cô xúc động làm ra những chuyện như vậy, tựa như kiếp trước vì cô báo thù.
"Ừm, điều ba chưa nghĩ ra, về sau rồi nói tiếp."
Nghe vào trong tai Cố Lẫm, chính là tiểu nha đầu vì chocolate, từ bỏ luật của ba điều lệ, anh cười đến không dừng được, đem tóc cô đều xoa loạn.
......
Buổi chiều tan học, mấy người lại đến thăm Nhan Niệm Niệm.
"Niệm Niệm cậu thế nào? Phát sốt ổn chưa?" Mạnh Hiểu Viên hỏi.
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Ổn rồi, đi bệnh viện truyền nước biển, giữa trưa ở bệnh viện ngủ trong chốc lát, tỉnh lại thì tốt rồi."
Mạnh Hiểu Viên đem bài học hôm nay chép thành hai phần, một phần cho Nhan Niệm Niệm, một phần cho Mạc Thừa Hi, cô ấy vừa đắc ý lại chột dạ, "Ai nha, ghi chép của tớ cho hạng nhất toàn khối và hạng nhì toàn khối, hắc hắc."
Mạc Thừa Hi tiếp nhận, "Cảm ơn." Hôm nay một buổi sáng cậu cũng không ở trường học, đem Điền Vũ đưa đi bệnh viện, cha mẹ Điền Vũ cũng đuổi tới, biết con gái nhà mình ở trường học bị người ta làm cho gãy xương, vừa khóc vừa ầm ĩ.
Mạc Thừa Hi nói sẽ bồi thường cho một số tiền, hai người lập tức liền thay đổi thái độ, nhìn Mạc Thừa Hi từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cậu rất bình thường, nhưng tính chất lại đặc biệt cao cấp, cũng không chắc rốt cuộc cậu là nhà có tiền hay là gia cảnh bình thường.
Kéo Điền Vũ đến một bên nói thầm trong chốc lát, quay lại liền công phu sư tử ngoạm, muốn một trăm vạn.
Đừng nói Mạc Thừa Hi, Điền Vũ cũng giật nảy mình, cô ta tất nhiên là muốn một trăm vạn, chính là nói như vậy khẳng định sẽ bị bạn học khinh thường, càng quan trọng là, Cố Lẫm sẽ nghĩ cô ta như thế nào?
Cô ta đã không thể để Cố Lẫm cho rằng bản thân là một con buôn thế lực nhỏ thị dân, lại không thể để Cố Lẫm hiểu lầm cô ta cùng Mạc Thừa Hi có quan hệ gì, bằng không Mạc Thừa Hi làm sao có thể lập tức cho cô ta một trăm vạn?
Điền Vũ tức giận đến thẳng dậm chân, cùng cha mẹ náo loạn nửa ngày, lúc này mới đem bồi thường giảm xuống mười vạn.
"Tiểu Vũ nhà chúng tôi thành tích rất tốt, cậu làm cánh tay con bé bị thương, vậy có rất nhiều điều bất tiện, khẳng định sẽ ảnh hưởng học tập a. Đây chính là cấp ba, học tập quan trọng cỡ nào cậu biết không? Nếu là Tiểu Vũ nhà tôi bởi vậy không thể thi đậu đại học mà bản thân thích, vậy chính là tổn thất cả đời."
"Vốn dĩ hẳn là cậu phải bồi thường một trăm vạn, nhưng mưa nhỏ của chúng tôi thiện lương, ai, liền bồi mười vạn đi." (Mưa nhỏ chỗ này là ĐV nhé, Điền là nhỏ, Vũ là mưa, bữa quên chú thích.)
Mạc Thừa Hi không để ý đến, Điền Vũ đã đưa đến bệnh viện, cha mẹ cô ta cũng đã tới rồi, cậu có thể rời đi.
Để trợ lý cậu ở lại bàn bạc với cha mẹ Điền Vũ, cậu trở lại trường học đã giữa trưa, thế mới biết Nhan Niệm Niệm phát sốt xin nghỉ.
"Cho nên, rốt cuộc phải bồi thường cho cậu ta bao nhiêu tiền?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
"Một vạn." Mạc Thừa Hi nói.
Kim Nhai kêu lên, "Một vạn? Từ một trăm vạn đến một vạn, cha mẹ Điền Vũ chịu đáp ứng? Sẽ không lại xảy ra cái chuyện xấu gì đi?"
Mạc Thừa Hi lắc đầu, "Sẽ không, tiền đã cho, ký hợp đồng."
Thật ra cậu không để bụng bao nhiêu tiền, nhưng chuyện hôm nay là bởi vì Nhan Niệm Niệm và Điền Vũ xung đột. Mặc kệ này số tiền là cậu bỏ ra, hay là Nhan Niệm Niệm không chịu nhận ân tình của cậu một hai phải bồi thường cho cậu ta, tóm lại, bồi thường nhiều khẳng định sẽ khiến Nhan Niệm Niệm không thoải mái.
Cho nên, cậu cố ý dặn dò trợ lý, đem bồi thường áp đến thấp nhất.
Di động Cố Lẫm duỗi lại đây, "Tiền tôi sẽ đưa."
Mạc Thừa Hi nhìn thoáng qua Nhan Niệm Niệm, thấy đầu nhỏ của cô gật hai cái, cũng liền không khách khí nữa, thu một vạn đồng tiền Cố Lẫm chuyển qua.
"Mạc Thừa Hi, sự việc hôm nay cảm ơn đã giúp đỡ." Nhan Niệm Niệm nghiêm túc nói cảm ơn, nếu không phải Mạc Thừa Hi nói, khẳng định Cố Lẫm sẽ phải nhận xử phạt, hiện tại chỉ là bồi thường một vạn đồng tiền, đã là trả giá nhỏ nhất.
Mạc Thừa Hi cười, "Tớ đây hôm nay cần phải ở lại ăn cơm."
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, Mạc Thừa Hi thật đúng là một tên da mặt dày!
Nhan Niệm Niệm cũng cười, " Được a, dì Tiết cố ý làm nhiều hơn hai món đồ ăn đó."
......
Qua hai ngày Điền Vũ liền tới trường học đi học, cô ta oán hận mà trừng mắt nhìn Nhan Niệm Niệm vài lần, nhưng rốt cuộc cha mẹ thu tiền, cho dù là hận cũng không thể làm gì được, huống chi, chủ nhiệm lớp hiểu rõ tình huống, cũng nói Nhan Niệm Niệm không sai.
Nhan Niệm Niệm rất cẩn thận mà chú ý động tĩnh của Điền Vũ, tan học Cố Lẫm liền tới phòng học đón cô, đi WC Mạnh Hiểu Viên nhất định sẽ bồi, thật ra cô ở trường học cũng không đơn độc.
Điền Vũ rất thành thật, cái gì cũng không làm.
Nhan Niệm Niệm đem tâm tư chuyển dời đến quà sinh nhật cho Cố Lẫm.
"Lão đại muốn ăn sinh nhật?" Mạnh Hiểu Viên kích động mà nói: "Oa, đó là mười tám tuổi? Thành người?! Vậy chúng ta là phải cùng nhau chúc mừng sao? Đi KTV? Hay là đi ăn một bữa no nê?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Tớ còn chưa hỏi anh ấy sắp xếp cụ thể thế nào, nhưng mà, tớ đoán chừng thời điểm sinh nhật anh ấy, khẳng định là trong nhà muốn làm tiệc sinh nhật."
Đại thiếu nhà giàu số một sinh nhật sao có thể không có tin tức, huống chi là tiệc sinh nhật mười tám tuổi, khẳng định bốn phía đều phải xử lý. Đặc biệt một đời này, Giang lão gia tử bởi vì không rơi xuống nước ngoài ý muốn, thân thể vẫn luôn rất tốt.
Kiếp trước giống như Mạc Thừa Hi là người khiêm tốn như vậy, sinh nhật mười tám tuổi cũng là một bữa tiệc lớn.
"Woa." Mạnh Hiểu Viên có chút mất mát, "Vậy xem ra chúng ta không thể cùng nhau chúc mừng. Niệm Niệm, cậu sẽ đi tiệc sinh nhật của lão đại sao?"
Nhan Niệm Niệm: "Không biết, xem tình huống." Cô đương nhiên là không muốn đi, nếu là Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân xử lý chuyện này, người tới khẳng định là bạn bè của cả hai. Nhưng mà, chưa chắc Cố Lẫm sẽ đồng ý cho cô không tham gia, còn phải xem lão đại sắp xếp.
Mạnh Hiểu Viên chỉ mất mát trong nháy mắt, lại kích động lên, "Ai, Niệm Niệm, cậu tặng quà sinh nhật gì cho lão đại?"
Nhan Niệm Niệm: "Còn chưa suy nghĩ ra, dù sao cũng phải ——"
"Dù sao cũng phải đặc biệt có ý nghĩa mới được!" Mạnh Hiểu Viên kéo cánh tay Nhan Niệm Niệm, "Mười tám tuổi! Thành người!"
Khóe miệng Nhan Niệm Niệm giật giật, tổng cảm thấy Mạnh Hiểu Viên vẫn đang cường điệu hai chữ "Thành người" này, khiến cho cô cũng sắp hiểu sai.
Mạnh Hiểu Viên đột nhiên nghiêm túc lên, "Niệm Niệm, mấy người bọn tớ tuỳ tiện đưa quà sinh nhật thì được, nhưng cậu cần phải lấy ra một chút thành ý."
Đột nhiên Nhan Niệm Niệm phát hiện, tuy rằng cô và Cố Lẫm cũng không "Công bố", trên thực tế mọi người đều ngầm thừa nhận quan hệ của bọn họ, ví dụ như ở trong mắt Mạnh Hiểu Viên, quan hệ của cô với Cố Lẫm hiển nhiên thân thiết hơn so với mọi người một tầng.
"Ai," Nhan Niệm Niệm thở dài, "Nói thật, tớ còn chưa nghĩ được tặng cái gì. Bánh trôi nhỏ, cậu giúp tớ tham khảo đi."
Hai người ghé vào trên bàn lẩm nhẩm lầm nhầm hơn nửa ngày, cũng không nghiên cứu ra cái kết quả gì.
Mạnh Hiểu Viên hỏi: " Cậu muốn tặng cái dạng gì?"
Nhan Niệm Niệm: "Chính là có thành ý a, cũng không nhất định phải quý giá, tớ cảm thấy...... Nếu là tớ tự mình làm càng tốt."
"Nếu không, cậu tự mình xuống bếp cho lão đại?"
"Không được không được." Nhan Niệm Niệm liên tục lắc đầu, "Tớ cũng không biết sao lại thế, tớ đối với phòng bếp có loại sợ hãi tự nhiên, tớ khi còn nhỏ không dám đến phòng bếp, đến bây giờ cũng không dám đến."
Bản thân Mạnh Hiểu Viên cũng phủ định, "Xuống bếp không tốt, quà tặng tốt nhất là có thể bảo quản lâu dài. "
"Ai, Niệm Niệm, nếu không cậu xếp hạc giấy? Ngôi sao nhỏ?"
Nhan Niệm Niệm: "Tớ thật ra muốn thêu chữ thập, nhưng không có cái kỹ thuật này a. "
"Tớ có nha!" Mạnh Hiểu Viên kinh hỉ mà hô lên, "Tớ dạy cho cậu! Nhưng quan trọng là Niệm Niệm muốn thêu cái gì?"
Nhan Niệm Niệm: "Phải nhỏ chút, móc chìa khóa đi, to như cục tẩy vậy."
Mạnh Hiểu Viên kinh ngạc, quá nhỏ đi, dù sao thì, chỉ cần là bản thân tự làm, thì có thành ý rồi.
Hai người thương lượng trong chốc lát, Nhan Niệm Niệm quyết định tìm cho mình một bản mẫu để làm theo.