Edit + Beta: Diệp
Cố Lẫm nhìn lướt qua Liễu Như Chân và Cố Dao, ngoài ý muốn phát hiện hai người này vậy mà cũng không tức giận, cũng không có ý tứ muốn sửa đúng.
Liễu Như Chân sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ đến Nhan Niệm Niệm sẽ gọi như vậy, nhưng mà bà ta rất hài lòng xưng hô thế này, ngay cả giọng điệu cũng hòa hoãn chút, "Ngồi đi."
Dường như Nhan Niệm Niệm đã nhận ra ánh mắt dò xét của Cố Lẫm, quay đầu hướng anh mỉm cười. Một đời này cô tuyệt đối sẽ không gọi "Mẹ" nữa, trên thực tế ở kiếp trước, cái xưng hô vô hạn ý nghĩa thân mật tin tưởng này cô cũng chỉ gọi qua một lần, chính là ở trường hợp ngay lúc này.
Đó là ngày đầu tiên cô tiến vào nhà họ Cố, cũng giống hiện tại như đúc, thời điểm cô ở cạnh bàn ăn chào hỏi gọi "Chú Cố" và "Mẹ", lúc ấy, sắc mặt của Liễu Như Chân rất là khó coi, lạnh lùng nói: "Tôi cũng chưa từng nuôi dưỡng cô, không đảm đương nổi cái xưng hô này, về sau, cô cứ giống như người bên ngoài đi, gọi tôi là "Liễu nữ sĩ" là được rồi."
Lúc ấy Nhan Niệm Niệm xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thiếu chút nữa xách theo rương hành lý còn chưa kịp mở ra sửa sang lại rời đi, nếu không phải Hoa Quốc quy định người chưa tròn mười tám tuổi nhất định phải sống bên cạnh người giám hộ, cô thật sự sẽ trực tiếp bắt xe trở lại Tân Thành đi.
Hiện tại sao......
Cô không thể đi, đến sinh nhật mười tám tuổi còn có thời gian bốn tháng, bốn tháng này cô chỉ có thể ở lại nhà họ Cố.
Càng quan trọng hơn là, nơi này còn có Cố Lẫm.
Kiếp trước, là Liễu Như Chân giết mình, chính là, giết chết Cố Lẫm là ai chứ?
Nhan Niệm Niệm không tin có chuyện trùng hợp như vậy, ngày đầu tiên Cố Lẫm bị giam ngục giam liền xảy ra bạo động, căn bản là anh chưa kịp kết thù kết oán với bất kỳ kẻ nào, còn có người không vội chạy trốn mà quay lại báo thù, cố tình còn hướng thẳng về phía anh mà đến, kéo dài tới tận khi anh chết đi. Hơn nữa, lúc ấy Cố Lẫm vẫn luôn không tỉnh lại, như vậy căn bản chỉnh là bị người ta hạ thuốc, chai nước anh uống kia có vấn đề.
Mấy tháng này, cô muốn canh giữ ở bên cạnh Cố Lẫm, tìm ra người sau màn cố ý giết hại anh kia.
Lần này, cô muốn bảo vệ anh cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho anh chết ở tuổi mười tám, độ tuổi vốn nên lộng lẫy lóa mắt này.
Nhan Niệm Niệm không biết, thời điểm cô nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Cố Lẫm đã trở nên "Từ ái", như là gà mái muốn bảo vệ gà con của mình.
Lông tơ trên người Cố Lẫm dựng lên, khóe miệng giật một cái, không để ý đến cô, đôi chân dài bước đến cạnh bàn ăn, ngồi thẳng xuống.
Bàn ăn nhà họ Cố rất lớn, Cố Đồng Bằng ngồi ở chủ vị, Liễu Như Chân, Cố Dao Cố Tiêu ngồi ở phía bên phải, một mình Cố Lẫm ngồi ở bên trái.
Kiếp trước, Nhan Niệm Niệm ngồi ở đầu dưới, đối diện với vị trí của Cố Đồng Bằng, sinh hoạt ở nhà họ Cố không thời gian không đến một năm, cô vẫn luôn ngồi ở vị trí giống vậy.
Lần này, cô đến gần Cố Lẫm, ngồi ở bên cạnh anh.
Cố Lẫm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, không hề nói gì.
Ngược lại ba mẹ con đối diện vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, tay cầm tờ báo của Cố Đồng Bằng dừng lại một chút, lại như không có việc gì mà đặt tờ báo sang bên cạnh, nói: "Ăn cơm đi."
......
Ăn cơm xong, Cố Lẫm lên tầng bốn, Cố Đồng Bằng đi thư phòng tầng ba, Liễu Như Chân bồi Cố Tiêu làm bài tập, Nhan Niệm Niệm trở về phòng khách nhỏ của cô, Cố Dao đi theo tiến vào.
"...... Niệm Niệm." Cố Dao do dự một hồi lâu, vẫn lựa chọn trực tiếp gọi tên.
Thời điểm Liễu Như Chân gả cho Cố Đồng Bằng, Cố Dao mới chín tuổi, ký ức khi còn bé đã mơ hồ, ở trong cảm nhận của cô ta, cô ta chính là thiên kim nhà họ Cố, Cố Đồng Bằng đối xử với cô ta cũng giống như con gái ruột.
Nhưng hôm nay Nhan Niệm Niệm tới, khiến cô ta đột nhiên ý thức được, cô ta và Nhan Niệm Niệm giống nhau, cha đẻ trên huyết thống là Nhan Thanh Lâm.
Trong lòng Cố Dao có chút oán giận, vì sao Nhan Thanh Lâm không muộn mấy tháng nữa rồi xảy ra chuyện, nếu như chờ đến Nhan Niệm Niệm đầy mười tám tuổi Nhan Thanh Lâm mới chết, vậy đứa em gái này không cần tới nhà họ Cố.
Cố Dao không biết vì sao Nhan Niệm Niệm không gọi mình là "Chị gái", dù sao cô ta không gọi ra "Em gái" được, nếu là có thể, cô ta thật sự không muốn nhấc nên bất kỳ một quan hệ gì với Nhan Niệm Niệm, ước gì Nhan Niệm Niệm chưa từng xuất hiện.
Nhưng cô ta là thiên kim ôn nhu hiểu chuyện của mọi người, công phu ngoài mặt vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Cho nên, mặc dù trong lòng cũng không nguyện ý, Cố Dao vẫn quyết định phải quan tâm Nhan Niệm Niệm một chút.
"Niệm Niệm, em vừa tới nhà họ Cố, nếu là có cái gì không thích ứng được, thì nói với chị."
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Cảm ơn, nhưng mà tôi nghĩ quản gia sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa."
Cố Dao nghẹn một chút, quay đầu nhìn thấy đàn ghi-ta đặt trong rương ở một bên, ánh mắt sáng lên, "Niệm Niệm, em biết gảy đàn ghi-ta sao?"
"Chỉ biết một chút thôi, thời điểm không có ai mới tự giải trí một chút."
"Niệm Niệm, đàn cho chị nghe một khúc đi, chị cũng rất thích âm nhạc." Cố Dao ngồi ở mép giường của Nhan Niệm Niệm, trong phòng này chỉ có một cái ghế trước bàn sách, sau khi Nhan Niệm Niệm ngồi, Cố Dao cũng chỉ có thể ngồi trên giường.
Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên rương ghi-ta, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Tình hình này cũng kiếp trước thật sự giống nhau như đúc, lúc ấy cô không có phòng bị, lấy đàn ghi-ta ra đàn hát một khúc bài hát mình viết, lúc ấy vẻ mặt của Cố Dao như là khiếp sợ vậy. Từ đây về sau, mỗi một cái âm phù cô ghi ở trên khuông nhạc, mỗi một cái âm điệu cô hát ra từ trong cổ họng, đều thành vinh quang của Cố Dao.
Mà mình, chỉ có thể yên lặng trốn ở phía sau màn, thậm chí ngay cả học viện âm nhạc Hoa Quốc muốn học nhất cũng bị ép từ bỏ.
"Làm sao vậy?" Cố Dao cảm thấy ánh mắt của Nhan Niệm Niệm hết sức kỳ lạ, đáy lòng không hiểu sao có chút run rẩy, "Niệm Niệm không muốn đàn sao?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Hôm nay quá mệt mỏi, lại nói tôi đàn ghi-ta cũng không tốt, cũng chỉ cho mình nghe một chút còn được."
"Là chị suy nghĩ không chu đáo, Niệm Niệm mệt mỏi thì đến hôm nào chúng ta lại nói tiếp." Cố Dao áy náy mà cười cười, "Chị cũng rất thích âm nhạc, tầng hai có phòng đàn của chị, chờ em không mệt, đi tầng hai tìm chị chơi, chúng ta có thể cùng nhau giao lưu bàn luận."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Tôi lo lắng giao lưu xong sẽ khiến chị ác mộng."
Từ trước đến nay Cố Dao đều tự cho mình là tài nữ của âm nhạc, có chút hơi kiêu ngạo, kiếp trước bị cô đả kích đến không chịu được, cho dù về sau chị ta chiếm đoạt tất cả thành công của cô, vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ. Hiện tại, nếu là cô đem toàn bộ thực lực hiện ra ở trước mặt Cố Dao, khẳng định sẽ khiến cho chị ta ác mộng.
Cố Dao lại hiểu sai hàm ý "Ác mộng" rồi, nở nụ cười, "Nghe Niệm Niệm nói, chỉ cần đàn tốt, dù là gảy lung tung cũng sẽ không quá khó nghe."
Cô ta đứng lên đi đến bên cạnh rương đàn ghi-ta, "Chị có thể nhìn một chút không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Cố Dao cẩn thân mở rương gỗ ra, trong nháy mắt nhìn thấy đàn ghi-ta, cô ta liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Vốn là cô ta lo lắng Nhan Niệm Niệm là cố ý khiêm tốn, nhưng trước mắt chỉ là một chiếc đàn ghi-ta bình thường, người dùng dạng ghi-ta này, trình độ âm nhạc hẳn là sẽ không xuất sắc đến mức nào. Cố Dao nhẹ nhàng gảy dây đàn một chút, nằm ngoài dự liệu của cô ta, âm sắc rất là tuyệt đẹp.
Cố Dao cũng biết đàn ghi-ta một chút, chỉ là không am hiểu. Dưới cái nhìn của cô ta, chỉ có dương cầm mới xứng với thiên kim yểu điệu chân chính, giống đàn ghi-ta —— đặc biệt là đàn ghi-ta dân dao —— là không đủ tao nhã quý báu.
"Đúng rồi, hai ngày nữa có hội diễn đón người mới đến, chị giúp em báo danh, em tới đàn hát ghi-ta một khúc đi?" Cố Dao thử thăm dò nhìn về phía Nhan Niệm Niệm, nếu như cô em gái này thật sự có tài nghệ, hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Không được, tôi không muốn tham gia."
Cố Dao ôn nhu mà cười, nói là không muốn tham gia, trên thực tế không dám đi, khẳng định là sợ mất mặt.
......
Sau khi Cố Dao rời đi, Nhan Niệm Niệm mở rương hành lý ra, chọn vài món quần áo thường mặc treo ở trong tủ quần áo trống rỗng, hai cái rương hành lý còn lại thì đặt ở tầng dưới tủ quần áo. Nghĩ nghĩ, cô đem mật mã trên hai cái rương hành lý đều thiết lập lại.
Một đời này, cô muốn bảo vệ tốt thành quả của mình không bị người khác đánh cắp, cảm nhận được cảm giác thi đậu học viện âm nhạc Hoa Quốc đã hy vọng từ lâu, làm việc mà mình thật sự thích.
Nghĩ đến ngày mai là có thể đi trường học, Nhan Niệm Niệm có chút hưng phấn.
Cô cũng không lo lắng học tập, kiếp trước bởi vì từ bỏ học viện âm nhạc, tinh lực của cô đều đặt ở trên lớp văn hóa, thành tích học tập cũng vẫn luôn không tệ. Mặc dù không thể sống đến khi có lịch thi đại học, nhưng ở các lần thi sát hạch các thứ cô đều đứng đầu.
Hiện tại lớp mười hai vừa mới khai giảng, thế nhưng là so với bạn học cô đã trải qua học tập lớp mười hai nhiều hơn gần một năm, hơn nữa, yêu cầu của học viện âm nhạc Hoa Quốc đối với bài chuyên ngành cực kỳ hà khắc, điểm chuẩn các môn văn hóa ngược lại không cao.
Tiếc nuối duy nhất chính là, mỗi lần trước khi nghỉ hè trường học đều thống kê điểm dừng chân một năm tiếp theo của học sinh, bỏ lỡ liền không thể sửa. Hôm nay cô mới đến Yến Thành, ngày mai trường học khai giảng, kế tiếp học lớp mười hai một năm tròn, cô chỉ có thể học ngoại trú.
Nhưng mà cũng có chỗ tốt, học ngoại trú, cô có thể càng gần Cố Lẫm hơn một chút.
......
Ăn cơm sáng xong, Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân đi công ty, trước khi kết hôn, Liễu Như Chân là thư ký của Cố Đồng Bằng, sau khi kết hôn mấy năm nay, từ đầu đến cuối bà ta không có rời khỏi công ty, vẫn làm thư ký của Cố Đồng Bằng như cũ.
Nhan Niệm Niệm đứng ở cửa biệt thự, một chiếc xe chạy ra từ bên trong cổng chính, cửa sổ xe mở xuống, lộ ra mặt Cố Dao.
"Niệm Niệm," Cô ta áy náy cười cười, "Trong nhà chỉ có hai người tài xế, một người bình thường đưa ba mẹ đi công ty, người này là đưa Cố Tiêu đi học trước, lại đưa chị đi nữa, trước tiên để cặp sách lên trước, nếu không ——"
"Em mới không cần để chị ta ngồi xe của em!" Cố Tiêu kêu lên một tiếng chói tai, trên gương mặt béo tràn đầy phẫn nộ, "Chị ta là ai? Lại muốn ở lại nhà của em, lại muốn ăn của nhà em, hiện tại còn muốn cướp xe em ngồi!"
Nhan Niệm Niệm xua xua tay, "Hai người đi trước đi."
Cố Tiêu tức giận hừ một tiếng, "Coi như chị biết điều! Bằng không, xem tiểu thiếu gia giáo huấn chị thế nào!"
Cố Dao xin lỗi mà chỉ chỉ, "Cái hướng kia có xe buýt đi đến trường học, Niệm Niệm, em nhanh chóng qua đó đi, đừng chậm trễ thời gian đi học."
Xe của Cố Dao với Cố Tiêu đi rồi, Nhan Niệm Niệm bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, đã là tháng chín, gió mới sáng sớm có lạnh lẽo nhè nhẹ, thổi vào người rất là dễ chịu.
"Chi ——" tiếng lốp xe ma xát vang lên ở bên cạnh, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở bên cạnh.
Cố Lẫm ấn cửa sổ xe ở ghế phụ xuống, vừa định mở miệng, Nhan Niệm Niệm đã kéo cửa xe ra, ngựa quen đường cũ ngồi vào trên ghế phụ, gỡ cặp ở trên vai xuống ném tới ghế sau, thắt chặt dây an toàn, quay đầu cười một tiếng, "Cố Lẫm, đi thôi."
Cố Lẫm: "......"
"Không phải hôm qua còn gọi anh trai sao? Làm sao hiện tại không gọi?" Ngón tay thon dài của Cố Lẫm đặt ở trên tay lái, liếc mắt nhìn cô một cái, lành lạnh mở miệng.
Nhan Niệm Niệm mím môi cười một tiếng, "Anh Lẫm, đi thôi."
Qua vài ngày, Cố Lẫm hoảng sợ một trận: Ngọa tào, may mắn lúc trước tiểu nha đầu không có một mực gọi anh trai!
12/10/2020 Beta full.