Edit: @Lệ Diệp.
Mạnh Hiểu Viên xoay người giật mình một cái, Emma, bị lão đại điểm danh!
Cô ấy đứng lên, cọ mà một chút nhảy đến cửa sau, "Lão đại, ngài có phân phó gì sao?"
Khóe miệng Kim Nhai nhếch lên, người này, làm sao mà so với cậu ta còn chân chó hơn chứ?
Cố Lẫm không nói chuyện, chỉ nhìn Nhan Niệm Niệm, cô đem cặp sách thu thập xong, không vội không chậm mà cũng tới cửa sau, cười tủm tỉm, "Anh đến rồi, đi thôi."
"Đi chỗ nào nha?" Mạnh Hiểu Viên tò mò mà kéo cánh tay của Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm cười nói: "Cố Lẫm mời khách, chúng ta đi ăn cơm chiều." Bọn họ đã nói với dì Tiết rồi, sẽ mang ba người bạn học tới đây, lão gia tử cũng rất vui vẻ, ông ấy trông mong cháu ngoại nhà mình kết giao nhiều bạn bè, tươi cười trên mặt cũng có thể nhiều chút, vừa nghe Cố Lẫm muốn người, lập tức liền phái một người tuổi trẻ cần mẫn tới đây, về sau liền ở lại biệt thự nhỏ bên này làm người giúp việc cho dì Tiết.
"Oa ——" Mạnh Hiểu Viên kích động mà mở to hai mắt, thật ma huyễn, lão đại trong trường học ai nghe tiếng cũng sợ vỡ mật vậy mà muốn mời cô ấy ăn cơm!
Cảm giác rất kiêu ngạo, đi đường cũng mang theo đắc ý làm sao bây giờ?!
Năm người cùng nhau xuống lầu, đi vài bước rồi, Nhan Niệm Niệm quay đầu nói chuyện với Mạnh Hiểu Viên, dư quang khóe mắt phát hiện Điền Vũ đi theo phía sau bọn họ, khoảng cách từ cô ta đến đây có chút gần, thoạt nhìn giống như là theo chân bọn họ đi cùng một chỗ.
Thật ra Cố Lẫm đã sớm thấy, nhưng mà anh không chắc có phải Nhan Niệm Niệm mời hay không, liền không có mở miệng.
Nhan Niệm Niệm: "...... Cái kia, cậu có việc?"
Điền Vũ vén một sợi tóc dài lên, để ra phía sau tai, phần đuôi tóc của cô ta vểnh lên, thoạt nhìn rất là đẹp đẽ lại không khoa trương. Điền Vũ tin tưởng cái động tác này của bản thân lại phối hợp với việc cô ta mặc áo sơ mi màu trắng, tuyệt đối chọc người nhưng lại hàm súc.
Cô ta không để ý đến Nhan Niệm Niệm, hơi hơi mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cố lẫm, "Cố Lẫm, đi chỗ nào ăn cơm?"
Giọng điệu cô ta tự nhiên, bộ dáng giống như rất quen thuộc.
Cố Lẫm nghe thấy Nhan Niệm Niệm vừa hỏi liền biết cô không mời người này, lạnh mặt, "Không liên quan đến cô."
Trong nháy mắt tươi cười trên mặt Điền Vũ cứng lại, cô ta cúi đầu, thời điểm nâng đã thay đổi một vẻ mặt khác, nhút nhát sợ sệt mà nhìn Cố Lẫm, "Tớ muốn đi cùng các cậu, có thể chứ? Tớ, tớ có thể tự bỏ tiền, không cần cậu mời khách."
Mạnh Hiểu Viên bị Điền Vũ biểu diễn làm cho chấn kinh rồi.
Nhan Niệm Niệm là học sinh vừa chuyển trường tới đây không biết, cô ấy học cùng lớp với Điền Vũ hai năm, trước nay không nghe nói qua Điền Vũ quen biết lão đại, phải biết rằng quá khứ lão đại đều là lạnh nhạt cao ngạo, ai dám tiếp cận về phía anh chứ?
Cũng chính là sau khi Nhan Niệm Niệm tới, lão đại mới bình dân, Điền Vũ đây là muốn làm gì? Muốn dẫm lên Nhan Niệm Niệm để kết bạn với lão đại?
Nhìn cái bộ dáng xấu hổ của Điền Vũ, Mạnh Hiểu Viên cũng sắp phun ra, sặc nói: "Người ta lại không mời cậu, da mặt không cần dày như vậy đi?"
Điền Vũ dường như bị lời cô ấy nói kích thích tới, đôi mắt chớp vài cái, liền nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn càng thêm nhu nhược đáng thương. Mặt cô ta trắng bệch, âm thanh cũng mang theo vài phần run rẩy, "Cố Lẫm, không thể sao? Tớ không làm chuyện gì dư thừa, chính là, chính là muốn cùng cậu, các cậu cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Không thể."
Cố Lẫm lười đi để ý loại người này, anh đã xem nhiều người diễn, đẳng cấp thấp như vậy căn bản ngay cả xem cũng không muốn xem, ném xuống ba chữ, xoay người liền đi.
Mạnh Hiểu Viên cười một tiếng, kéo cánh tay Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi kịp.
Điền Vũ đứng ở tại chỗ, ngón tay gắt gao mà nắm dây lưng cặp sách, trơ mắt mà nhìn năm người bọn họ ra khỏi cổng trường, lên xe Cố Lẫm.
Cố Lẫm lái xe, Nhan Niệm Niệm ngồi ở ghế phụ, Mạnh Hiểu Viên cùng Kim Nhai Miêu Thú ngồi ở phía sau, cũng may xe anh đủ lớn, ba người ngồi phía sau vẫn có vẻ rất rộng rãi.
Mạnh Hiểu Viên hưng phấn đến không chịu được, chỉ chỉ Kim Nhai, "Cậu là răng vàng lớn đi? Cái kia, cậu thật sự nạm cái răng vàng sao?"
Khóe miệng Kim Nhai giật giật, "Ông đây họ Kim tên Nhai, vàng Kim, Nhai là ——" cậu ta muốn nói cái thành ngữ mang "Nhai" ra, nghẹn một hồi lâu chính là không nhớ được, "Nhai là vách núi đen ở phía trên không có cái núi kia."
Mạnh Hiểu Viên gật gật đầu, "Tớ họ Mạnh, Mạnh Tử Mạnh, gọi là Hiểu Viên, cậu có thể gọi tớ là bánh trôi nhỏ."
Cô ấy nói xong, ánh mắt lại sáng quắc mà nhìn Miêu Thú, chờ cậu ta tự giới thiệu.
Miêu Thú không nói gì, bị ánh mắt nóng bỏng của cô ấy nhìn chằm chằm không nói lời nào lại không được, "Miêu Thú, Miêu là mạ miêu, Thú là thú phòng thủ biên cương."
Mạnh Hiểu Viên hưng phấn đến mặt cũng có chút hồng, "Lão đại thì không cần giới thiệu, tớ biết, Cố là cố nhìn quanh rực rỡ, Lẫm là uy phong lẫm lẫm lẫm."
Nhìn quanh rực rỡ? Cái quỷ gì?
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật.
Nếu không phải tiểu nha đầu thích cô ấy, anh đã sớm đem cái Viên này ném xuống xe đi. Cũng không biết ríu rít có cái gì tốt, làm sao được tiểu nha đầu coi trọng?
"Lão đại lão đại," Mạnh Hiểu Viên gọi hai tiếng, thấy Cố Lẫm không có phản ứng bản thân, biết điều mà dời đi mục tiêu, "Cây non, chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"
Miêu Thú lắc đầu, "Không biết." Anh Lẫm cũng không nói với bọn họ.
Mạnh Hiểu Viên tò mò không vài phút, xe liền chậm lại, quẹo vào sân của một đống biệt thự nhỏ.
"Nơi này...... Là cái tiệm ăn tại nhà đi?" Mạnh Hiểu Viên thấp giọng hỏi Kim Nhai, "Có thể quá quý hay không?"
Nhan Niệm Niệm một phen kéo cánh tay cô ấy qua, cười nói: "Đi vào nhìn sẽ biết."
Năm người cùng nhau vào cửa, dì Tiết đi lên đón, "Tới rồi, đều đói bụng đi, cơm đều làm tốt."
Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà chào hỏi, "Dì Tiết dì, đây là bạn ngồi cùng bàn với cháu, bánh trôi nhỏ. Đây là Kim Nhai, người này là Miêu Thú, bạn bè của Cố Lẫm."
"Đều là bạn bè của tiểu thiếu gia a, thật tốt, thật tốt quá!" Dì Tiết rất là cao hứng, nhìn xem, ai nói tiểu thiếu gia cô độc, rõ ràng bạn bè rất nhiều đó.
Vừa nghe bà ấy gọi "Tiểu thiếu gia", vài người liền hiểu rõ, đây là đại bàn của Cố Lẫm.
Nhan Niệm Niệm còn kéo cánh tay của Mạnh Hiểu Viên không buông, "Trên tầng có phòng ngủ của tớ, cậu có muốn đi tham quan không?" Phòng ngủ của cô được Cố Lẫm bố trí đến đặc biệt đẹp, quả thật giống như là phòng của tiểu công chúa, cô rất muốn cùng bạn tốt chia sẻ một chút.
Kim Nhai không nghe rõ Nhan Niệm Niệm nói chính là "Cậu" mà không phải "Các cậu", cao hứng đến hô lên: "Phòng ngủ của em gái Nhan?! Đương nhiên muốn tham quan a!"
Một con mắt hình viên đạn của Cố Lẫm bắn lại đây, sắc bén băng hàn.
Cố tình Kim Nhai chỉ lo nhìn Nhan Niệm Niệm, không chú ý tới.
Nhan Niệm Niệm khoát tay, "Đi, lên tầng đi một vòng. Dì Tiết, chúng cháu lập tức xuống dưới."
Dì Tiết nhìn bộ dáng mười phần khó chịu kia của Cố Lẫm, cười đến rất vui vẻ, "Đi thôi, xuống dưới liền ăn cơm."
Năm người lên tầng hai, gần nhất là thư phòng.
"Ngọa tào, này là cái bàn gì, như thế nào còn ngửi thấy thơm thơm?" Kim Nhai hít cái mũi cẩn thận ngửi ngửi.
"Thật vậy chăng?" Mạnh Hiểu Viên sắp bò đến trên bàn, chóp mũi để sát vào, "Quả nhiên ai!"
Nhan Niệm Niệm cũng không biết đây là cái gỗ gì, chỉ nhìn Cố Lẫm.
Cố Lẫm: "Gỗ đàn."
Miêu Thú: "...... Ngọa tào!"
Mạnh Hiểu Viên cũng phản ứng lại, đôi mắt mở siêu lớn, "Này này đây là cái gỗ dùng để làm ra đàn kia?"
Cố Lẫm gật gật đầu.
Mọi người: "......"
Quá xa xỉ!
Mạnh Hiểu Viên đột nhiên lui ra phía sau hai bước, "Tớ phải cách cái bàn này xa một chút, chạm vào hỏng rồi thì không bồi thường được. Không đúng, tớ phải cách tất cả ở nơi này xa một chút!"
Nhan Niệm Niệm "Xì ——" cười ra tiếng tới, kéo cô ấy đi ra ngoài.
Bên cạnh thư phòng là phòng ngủ của Cố Lẫm, Kim Nhai cùng Miêu Thú đi vào dạo qua một vòng, Mạnh Hiểu Viên từ khi nghe được hai chữ "Gỗ đàn" thì liền bắt đầu có chút câu nệ, phòng ngủ của nam sinh càng là ngượng ngùng khi tiến vào, liền ở cửa nhìn nhìn.
Bên cạnh phòng ngủ của Cố Lẫm chính là phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm.
Kim Nhai hưng phấn đến hai mắt bốc lên ánh sáng, cậu ta còn chưa từng gặp qua phòng ngủ của nữ sinh cùng tuổi đâu, còn là của em gái Nhan!
Nhan Niệm Niệm kéo Mạnh Hiểu Viên đi vào, Kim Nhai vừa định tiến vào, chân dài của Cố Lẫm vượt một bước chắn trước mặt cậu ta.
Kim Nhai:......
Cố Lẫm vừa vặn chắn ở cửa, không chỉ có đem đường chắn lại, thân mình cao lớn còn chặn tầm mắt, Kim Nhai chỉ có thể từ khe hở miễn cưỡng nhìn vài lần.
Đồ dùng màu trắng, màn trướng hồng nhạt, phong cách thiếu nữ lãng mạn, thoạt nhìn mộng đẹp huyền ảo......
Miêu Thú nhìn thấy sắc mặt của Cố Lẫm càng ngày càng lạnh, mắt thấy mắt đen cong lên, trên khóe miệng cong lên một tia cười lạnh ý vị không rõ, vội vàng đem Kim Nhai đang duỗi dài cô hướng vào trong xem lôi đi.
Kim Nhai đứng ở bên ngoài, cái gì cũng không nhìn tới, liền nghe thấy âm thanh "Oa oa ——" kinh ngạc cảm thán của Mạnh Hiểu Viên ở bên trong.
"Kéo tớ làm gì?" Kim Nhai bất mãn hỏi.
Miêu Thú chớp chớp mắt, cằm chỉ chỉ phương hướng Cố Lẫm.
Kim Nhai nhìn qua đó, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, trong lòng chợt lạnh.
Xong rồi!
Mạnh Hiểu Viên nhìn xong phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm, lại lần nữa hưng phấn lên, tia câu nệ kia cũng sớm không biết ném đi nơi nào.
Vài người lại nhìn phòng đàn, lần này Kim Nhai, Miêu Thú, Mạnh Hiểu Viên đều rất thành thật, cái giá đàn dương cầm hình tam giác lớn màu đen kia bọn họ cũng chỉ nhìn nhìn, ai cũng không có động tay chạm vào.
Kim Nhai an tĩnh như gà, cái gì cũng không dám hỏi.
Mạnh Hiểu Viên: "Niệm Niệm, cậu còn sẽ đàn dương cầm nha?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Ừm, tớ thích dương cầm cùng đàn ghi-ta, tớ chuẩn bị thi học viện âm nhạc Hoa Quốc."
Kim Nhai cùng Miêu Thú trước nay liền chưa từng suy xét muốn thi cái trường đại học gì, bỗng nhiên nghe thấy tính toán của Nhan Niệm Niệm, cảm thấy cách bản thân xa xôi như vậy, thì ra, ngay cả trường học người ta cũng chọn xong rồi?
"Học viện âm nhạc Hoa Quốc......" Mạnh Hiểu Viên nghĩ nghĩ, "Tớ có nhớ rõ là bài thi chuyên ngành đặc biệt khó, nhưng là thành tích khóa văn hóa điểm rất thấp, Niệm Niệm, cậu như vậy có thể quá mệt hay không? Lấy thành tích của cậu, chỉ sợ là gấp đôi điểm trúng tuyển của học viện âm nhạc đi?"
Nhan Niệm Niệm một bên hướng dưới lầu đi, một bên nói: "Thế nhưng tớ thích nhất chính là âm nhạc, không thể bởi vì thành tích của tớ tốt, muốn đem điểm thi đại học lợi dụng đến mức lớn nhất, liền đi thi một cái trường đại học tớ không thích."
"Điểm nhiều thì nhiều đi," Nhan Niệm Niệm chớp chớp mắt, "Cho nên, một năm này của tớ không cần đặc biệt chú ý học tập, chỉ cần đem cơ bản học tốt là được. Cái kia, bánh trôi nhỏ, răng vàng lớn, cây non, chúng ta cùng nhau nỗ lực lên!"
Đột nhiên bị điểm danh Kim Nhai và Miêu Thú: "......" Tôi là ai tôi ở đâu tôi đang làm gì?!
Mạnh Hiểu Viên dần dần phục hồi tinh thần lại, "Niệm Niệm, có phải cậu còn chưa từ bỏ kế hoạch của cái tổ học nhỏ kia phải không?"
Tổ học tập nhỏ?
Kim Nhai rốt cuộc hiểu rõ từ khi Cố Lẫm nói "Chuyện tốt" thì ở trong lòng bắt đầu quanh quẩn dự cảm không tốt là vì sao, này này này, nơi này chính là thuyền giặc a!
Hiện tại đi còn kịp sao? Ma ma ta phải về nhà nha!
Cánh tay dài của Cố Lẫm duỗi ra, cánh tay kẹp lấy đầu Kim Nhai, đem cậu ta hướng về phía bàn ăn, "Nếm thử tay nghề dì Tiết."
Tay nghề của dì Tiết thật sự không phải bình thường, vài người ăn một lần liền không dừng được chiếc đũa, Mạnh Hiểu Viên khen không dứt miệng, Kim Nhai đã sớm quên chuyện nơi này là thuyền giặc, Miêu Thú tuy rằng còn tận lực duy trì hình tượng nhã nhặn, nhưng hai má phồng lên kia lại bại lộ nội tâm chân thật của cậu ta.
Dì Tiết nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, cười đến hiền từ, ánh mắt thỏa mãn kia, giống như là bà địa chủ nhìn chằm chằm heo con sắp phải ra chuồng của nhà mình.
Cơm nước xong, vài người giúp đỡ cầm chén bàn đều thả tới phòng bếp, bàn tiệc lớn lau khô, người giúp việc của dì Tiết là tiểu La đã đổi khăn trải bàn mới.
Kim Nhai thấy tình thế không ổn, vừa định trốn, đã bị Cố Lẫm ấn ở bên cạnh bàn.
"Tổ học tập nhỏ, chính thức thành lập."
Cố Lẫm căn bản không cho mọi người thảo luận trao đổi, trực tiếp tuyên bố kết quả rồi.
"Từ bỏ đi." Kim Nhai vẻ mặt đau khổ, "Anh Lẫm, em như vậy liền bỏ đi thôi, đó là kéo chân sau tổ học tập nhỏ của chúng ta a."
Cố Lẫm "Ôn hòa" cười, "Hai ngày trước chú không phải còn oán giận anh không ở cùng một chỗ với chú sao? Không phải nói làm anh em tốt cả đời sao?"
Miêu Thú nhíu mày nghĩ nghĩ, "Anh Lẫm, chuyện này thật sự cần trao đổi một chút, chúng em không sao cả, nhưng đừng chậm trễ em gái Nhan a." Mấy người bọn họ đều là học tra, tuy rằng còn chưa gặp qua Nhan Niệm Niệm thi thử thành tích, nhưng vừa rồi cô cùng Mạnh Hiểu Viên bàn bạc "Thành tích đỗ học viện âm nhạc Hoa Quốc sẽ nhiều ra gấp đôi", hiển nhiên Nhan Niệm Niệm là học bá.
Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm nháy mắt, nghiêng đầu cười, "Không có việc gì, không phải em nói rồi sao, em muốn thi chính là học viện âm nhạc, cho dù hiện tại cái gì em cũng không học, nhắm mắt lại cũng có thể khảo qua. Dù sao có rất nhiều thời gian, không bằng cùng mọi người cùng nhau tiến bộ."
Mạnh Hiểu Viên cũng rất do dự, "Cái kia, Niệm Niệm, nếu là cậu học bổ túc cho chúng tớ, nói chuyện quá nhiều đối với yết hầu có thể không tốt hay không? Cậu muốn thi học viện âm nhạc, có phải muốn ca hát hay không?"
"Yết hầu của tớ......" Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà buông một tay, "Cho dù không nói lời nào, cũng không trong trẻo được, từ khi tớ tám tuổi nó đã bắt đầu như vậy."
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều không có lý do phản bác.
Cố Lẫm dứt khoát giải quyết, "Cứ quyết định như vậy đi."
Vài người trao đổi trong chốc lát, rốt cuộc quyết định xong kế hoạch học tập.
Một tiết tự học cuối buổi chiều không cần lên lớp, bọn họ từ bốn giờ rưỡi rời khỏi trường học, ngồi xe Cố Lẫm tới đây cũng liền năm phút đồng hồ, học tập đến 6 giờ. Sau đó ăn cơm chiều đến 6 giờ rưỡi, lúc sau lại học tập đến 8 giờ rồi giải tán. Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú về nhà, Nhan Niệm Niệm luyện đàn, Cố Lẫm tiếp tục học tập, đến 9 giờ rưỡi rời đi.
Mạnh Hiểu Viên nhìn nhìn phương hướng phòng bếp, "Như vậy...... Quá quấy rầy đi?"
Dựa theo cái sắp xếp này, năm người bọn họ phải ăn cơm chiều ở chỗ này, hơn nữa không phải một lần hai lần, kia chính là suốt một năm. Nơi này là địa bàn của lão đại, Nhan Niệm Niệm, Kim Nhai, Miêu Thú đều coi như bạn bè của lão đại, cô ấy liền có chút dư thừa.
Cố Lẫm: "Cái này không cần để ý."
Nhan Niệm Niệm: "Cũng không biết các cậu sau 8 giờ lại về nhà được chưa, trên đường có an toàn hay không, trong nhà có thể đồng ý hay không?"
Cố Lẫm hỏi: "Cái kia Viên, nhà cô ở đâu?"
Mạnh Hiểu Viên nói một địa danh.
Cố Lẫm: "Cùng phương hướng với nhà của cây non, hai người ngồi cùng cái xe buýt đi."
Mạnh Hiểu Viên gật gật đầu, "Điểm dừng của trạm xe buýt liền ở cửa tiểu khu của chúng tớ, sau 8 giờ còn thực sự rất náo nhiệt, rất an toàn."
Cố Lẫm: "Vậy quyết định như thế đi."
Nhan Niệm Niệm: "Ừm, cứ vui vẻ mà quyết định đi!"
Kim Nhai: "......" Cậu ta không thoải mái!
Bởi vì là ngày đầu tiên tổ học tập nhỏ thành lập, mọi người còn chưa hạ quyết tâm, lại nói Mạnh Hiểu Viên cũng chưa nói với người trong nhà, không thể trở về quá muộn, cho nên, sau khi đem chuyện này quyết định xong mọi người liền tản đi, Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú đi ra đường cái bên ngoài nhìn tình hình giao thông quen thuộc, tìm xe buýt về nhà.
"Niệm Niệm, như vậy có thể quá vất vả hay không?" Cố Lẫm lo lắng thân thể của Nhan Niệm Niệm sẽ ăn không tiêu, rốt cuộc buổi sáng từ 7 giờ đến buổi tối 9 giờ, trừ bỏ ăn cơm, phải liên tục học tập mười bốn tiếng đồng hồ, buổi tối về nhà cô còn phải tắm rửa gì đó.
"Này tính cái gì nha, so với khi còn nhỏ em luyện đàn em nhẹ nhàng hơn nhiều." Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Đừng quá lo lắng."
Ánh mắt đen sì của Cố Lẫm nhìn chằm chằm cô, "Chịu không nổi liền nói, chúng ta có thể mời gia sư."
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Được."
......
Đem chuyện tổ học tập nhỏ quyết định xong, tâm tình của Nhan Niệm Niệm đặc biệt tốt.
Kiếp trước cô gặp biến đổi lớn, người cha sống nương tựa lẫn nhau đột nhiên mất, đi vào nơi Yến Thành hoàn cảnh không quen thuộc này, mẹ đẻ lạnh nhạt, bạn học xa lạ, khiến cô khổ sở cơ hồ tự bế.
May mắn có Mạnh Hiểu Viên ngồi cùng bàn, Mạnh Hiểu Viên hoạt bát thú vị còn đặc biệt lương thiện, vẫn luôn chiếu cố cô.
Lúc này đây, đến lượt cô chiếu cố Mạnh Hiểu Viên, còn có Cố Lẫm cùng hai người bạn của anh, chỉ cần năng lực có thể đạt được, cô hy vọng tận lực trợ giúp mọi người.
Nhan Niệm Niệm bước chân nhẹ nhàng lên tầng ba, chuyển qua cầu thang, nhìn thấy người ở hành lang, dừng bước chân lại.
Đỗ Cai ôm hai tay, dựa vách tường hành lang, chân dài lười biếng mà vắt chéo, đang nhàm chán đến muốn chết, thấy người phải đợi rốt cuộc lên đây, ánh mắt sáng lên.
"Nhan Niệm Niệm," Đầu ngón tay của Đỗ Cai gẩy gẩy sợi tóc ngắn trước trán, tự nhận rất tiêu sái mà đứng ở trước mặt cô, "Cuối tuần cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ, người này, làm sao mà ngay cả một chút năng lực phân biệt cũng không có chứ?
Chẳng lẽ là cô từ chối không đủ rõ ràng?
"Bạn học, tớ không muốn cùng nhau ăn cơm với cậu." Nói cũng đủ rõ ràng rồi đi?
"Không muốn cùng nhau ăn cơm a...... Đi đi, vậy cùng nhau đi dạo phố đi." Đỗ Cai tay chống ở trên tường, lại đem đường vào phòng học của Nhan Niệm Niệm chặn lại, "Tớ tặng nhiều quà cho cậu như vậy cậu đều không thích, vậy chúng ta cùng nhau đi dạo, cậu xem cậu thích cái gì. Chỉ cần là cậu thích, tớ đều mua cho cậu, được chưa?"
Nữ sinh sao, còn không phải là vòng vèo như vậy à, món đồ chơi lông nhung mềm mại hay bánh kem nhỏ không đả động được cô, quần áo đồ trang điểm trên thị trường có thế khiến cô động tâm đi.
Đỗ Cai nhìn Nhan Niệm Niệm từ trên xuống dười, quần áo trên người cô rất sạch sẽ, nhưng tuyệt đối không phải là hàng xa xỉ, rõ ràng chính là gia cảnh bình thường.
"Không được. Tớ không cần cậu mua cho tớ." Nhan Niệm Niệm xụ mặt.
Tươi cười trên mặt Đỗ Cai cũng sắp không giữ nổi, hắn còn chưa từng gặp qua nữ sinh nào mà ý chí sắt đá không biết thức thời như vậy, hắn đây thư tình cũng viết, quà cũng không biết tặng bao nhiêu, điều kiện đi dạo phố tùy tiện mua cũng đã mang ra, cô vậy mà vẫn không tiếp thu.
Có tâm từ bỏ đi, lại cảm thấy không cam lòng, một là hắn từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể tiếp thu bản thân cứ thất bại như vậy, hai là tiểu nha đầu trước mặt quả thật quá mức mê người, bất kể là khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại hay là đôi mắt trong suốt thuần khiết kia, hắn đều không bỏ xuống được, càng muốn mạng còn có âm thanh của cô, hắn thật là không nỡ từ bỏ.
Đỗ Cai ở trong đầu vội vàng mà đem những nữ sinh quen biết đều lướt qua một lần, không được, không có một người nào có thể thay thế cô.
"Nhan Niệm Niệm, chúng ta đều là bạn học, không cần tuyệt tình như vậy đi?" Đỗ Cai tiến lên phía trước một bước.
Nhan Niệm Niệm tức khắc cảnh giác mà lui về phía sau hai bước, bàn tay bỏ vào trong túi cầm cái gì.
Đỗ Cai nhướng mày, không nhịn cười.
Cô làm sao có thể thú vị như vậy, ngay cả bộ dáng khẩn trương và đề phòng cũng thật đáng yêu, đôi mắt tròn xoe như nai con trừng hắn, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết ánh lên bóng dáng của hắn, gương mặt trắng mềm mại phồng lên, còn có cái tay kia, vói vào trong túi là muốn lấy cái vũ khí gì sao?
"Nhan Niệm Niệm, cậu ——" Đỗ Cai liếm khóe miệng, cười như không cười mà nhìn cô, "Cậu là chuẩn bị lấy chìa khóa đâm tớ sao?"
Nhan Niệm Niệm có chút tức giận, "Xin tránh ra, tớ muốn đi vào phòng học."
Đỗ Cai cười một tiếng, không những không có tránh ra, một cái tay khác còn chống được một bên sườn của Nhan Niệm Niệm, cái này hắn đem Nhan Niệm Niệm vòng ở giữa hắn cùng vách tường, một cái động tác ép tường tiêu chuẩn.
Nhan Niệm Niệm không chút do dự nhấc chân, ở trên đùi hắn nặng nề mà đá một chân.
"Tê ——" Đỗ Cai ôm cẳng chân lui lại phía sau hai bước, tiểu nha đầu này, thoạt nhìn rất nhuyễn manh, làm sao mà sức lực lại lớn như vậy? Một chân này đá hắn đến ứa ra mồ hôi lạnh, đoán chừng trên đùi khẳng định xanh tím một tảng lớn.
Đỗ Cai hỏa khí cũng nổi lên, duỗi tay ra, hướng tới bả vai của Nhan Niệm Niệm nắm lấy.
Chẳng qua tay hắn còn chưa tới nơi, đã bị người ta kẹp chặt cổ tay, lực đạo kia rất lớn, đau đến mặt hắn cũng vặn vẹo.
Ngước mắt vừa thấy, Mạc Thừa Hi đang lạnh như băng mà nhìn chằm chằm hắn, Cố Dao đứng bên cạnh.
Ánh mắt Cố Dao lóe lóe, không nói chuyện.
Mạc Thừa Hi một phen ném tay Đỗ Cai ra, quay đầu nói với Cố Dao, "Bạn học Cố, cái đề cậu hỏi tớ kia tớ cũng không biết, cậu vẫn là nên đi hỏi thầy giáo đi."
Cố Dao gật gật đầu, ôn nhu mà nói: "Được, tớ đây hỏi thầy giáo lại đến thảo luận với cậu."
Mạc Thừa Hi lại không để ý tới cô ta, cũng không nhìn Đỗ Cai, nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, "Làm sao còn không đi vào, sắp vào lớp rồi."
Nhan Niệm Niệm "Ừm" một tiếng, chạy vào phòng học, Mạc Thừa Hi đi theo phía sau cô, vào phòng học còn thuận tiện đóng cửa lớp lại.
Đỗ Cai lắc lắc cổ tay, nhịn không được mắng câu thô tục, mẹ nó, ngay cả sợi tóc cũng chưa chạm vào, lại bị thương hai nơi.
Hắn tức giận mà hướng dưới tầng đi.
Cố Dao đi ở phía sau hắn.
Đỗ Cai quay đầu lại nhìn cô ta một cái, đúng rồi, Cố Dao với hắn là cùng một lớp, không phải cố ý đi theo hắn, nhưng mà vừa rồi bộ dáng mất mặt bị Cố Dao thấy được, đến cảnh cáo cô ta một tiếng, không cần nói bậy.
"Vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?" Ánh mắt Đỗ Cai lạnh băng.
Cố Dao vẫn là bộ dáng ôn ôn nhu nhu kia, "Đỗ Cai, Niệm Niệm em ấy...... Ai, cậu không biết tình huống của nó, nó rất đáng thương."
Đỗ Cai sửng sốt một chút, "Cậu biết cái gì?"
Cố Dao dừng bước chân lại, lúc này bọn họ đứng ở chính giữa cầu thang, trên dưới đều có thể nhìn thấy, không có người đi qua.
"Cha của Niệm Niệm vừa mới mất, nó đã không có người thân khác, hiện tại tạm thời ở nhờ nhà tớ." Cố Dao ngẩng đầu, "Cho nên, nếu là cậu thật thích nó, cũng phải nghiêm túc chút, đừng bắt nạt nó."
Nhan Niệm Niệm vậy mà là bé gái mồ côi? Đỗ Cai nheo đôi mắt lại.
Cố Dao: "Cậu đừng làm chuyện ngăn cản nó trước mặt bạn học như vậy, khẳng định nó sẽ ngượng ngùng, làm sao mà không đề cập tới gọi điện thoại hẹn một nơi gặp mặt trước chứ?"
Đỗ Cai nhìn Cố Dao, chậm rãi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Đáng tiếc nha, tôi còn không biết số điện thoại cô ấy."
Cố Dao thở dài, "Thật ra là tớ có, chính là......"
"Chính là cái gì?" Đỗ Cai lấy di động ra, không chút để ý mà nói: "Cậu có điều kiện gì, cứ việc nói ra." Tuy rằng Cố Dao là thiên kim nhà họ Cố, nhưng hắn biết, Cố Dao cũng không phải con gái ruột của nhà giàu số một, nhìn ngày thường cô ta tiêu dùng, phỏng chừng tiền tiêu vặt cũng không nhiều lắm.
Cố Dao hận đến cắn răng, làm sao mà một người hai người, đều bị Nhan Niệm Niệm câu tâm?!
Nhan Niệm Niệm mới đến bao lâu, ngay cả Đỗ Cai đều sẽ vì muốn số điện thoại của cô, để người khác tùy tiện nói điều kiện! Càng đừng nói ánh mắt đáng sợ vừa rồi kia của Mạc Thừa Hi, hiển nhiên rất để ý cô.
"Tôi không có điều kiện khác, chính là cậu đừng nói cho Niệm Niệm, là tôi nói là được." a