NHÌN EM NGON GHÊ
Nghe tiếng kêu to của lỏa ngư, Tô Đoạn ngơ ra, trong tiềm thức nghĩ thế mà nó biết nói tiếng người...
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu nó giả danh lừa bịp được thì nói tiếng người cũng không có gì ghê gớm.
Cái miệng lỏa ngư lúc mở lúc đóng, cái mồm kêu oang oang: "Đại nhân, oan cho ta quá! Ta cũng chỉ bị ép buộc, bị nô dịch mới phải giả mạo lừa bịp! Cả cái hồn phách này cũng là do kẻ đó đòi, ta không giúp hắn thì hắn sẽ ăn thịt ta mất!"
Tô Đoạn nghe vậy khẽ chun mũi.
Nếu con lỏa ngư này bị ép làm chuyện xấu thật thì tội của nó chắc chắn sẽ nhẹ hơn chủ động giết người.
Tội nhẹ hơn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ không được ăn nó nữa sao?
Lâm Chúc liếc nhìn cậu, chẳng hiểu sao lại từ đôi mắt đen láy trong trẻo kia thấy được đôi chút lo lắng vì không được ăn của cậu, bâng quơ nói: "Đừng nghe nó nguỵ biện, nó đã gánh trên mình nghiệp sát quá nặng. Dẫu không có lần này thì cũng đã đủ tội chết rồi."
Tô Đoạn lập tức mừng rỡ: "Vậy thì tốt... À không! Ý em là con lỏa ngư này thật quá đáng mà!"
Lâm Chúc không vạch trần suy nghĩ tham ăn của cậu, bình tĩnh lắc lắc sợi dây đỏ trong tay. Lỏa ngư bị trói ở đầu kia run lên bần bật, hai chiếc lông rụng xuống trông thê lương làm sao.
Lỏa ngư không nhúc nhích, trông như chết rồi vậy: "..."
Là một yêu thú mang dòng máu cổ xưa, dù năng lực không ra gì, nhưng lòng tự trọng của nó lại rất cao. Nó chẳng hề coi trọng loài người, một giống loài yếu ớt đoản thọ.
Dĩ nhiên không chỉ mình nó mà đa số yêu thú thời thượng cổ đều coi khinh con người.
Nhưng ai ngờ qua bao thời đại đổi thay, cuối cùng loài người yếu đuối ấy lại dựa vào số lượng khổng lồ để chiếm vị trí thống trị. Còn những yêu quái như nó vì linh khí suy giảm mà sức mạnh hao mòn, phải co cụm sống trong thành phố, đến ăn một người cũng phải dè chừng, sợ bị thiên sư phát hiện.
Mấy nghìn năm trước, yêu thú nào mà ngờ nổi nghìn năm sau lại thành ra thế này?
Giải quyết xong chuyện ăn uống, Tô Đoạn lại nhớ ra mục đích chính của họ, bèn chuyên nghiệp nhắc nhở Lâm Chúc: "Nó bảo có kẻ sai khiến, có cần điều tra không ạ?"
Lâm Chúc gật đầu: "Cần, đừng lo."
Thật ra nếu lỏa ngư không tự thú thì hắn cũng không ngờ có kẻ đứng sau vụ này. Dường như kẻ đó rất cẩn thận, mọi thứ đều để lỏa ngư ra mặt, còn mình thì giấu kín tung tích.
Bình thường gặp phải tình huống một vụ án nhỏ lại kéo theo bóng dáng kẻ chủ mưu, thiên sư thường sẽ thấy phiền phức, nhưng Lâm Chúc thì không nghĩ vậy.
Con lỏa ngư này yếu ớt nhưng dẫu sao cũng mang dòng máu yêu thú thượng cổ, chỉ cần dựa vào huyết mạch đã đủ đè bẹp không ít tiểu yêu. Vì vậy kẻ đứng sau có thể sai khiến nó chắc chắn cũng không phải loại yếu đuối.
Biết đâu còn được ăn no nửa bụng.
Tính ra... Cũng lâu lắm rồi hắn chưa được ăn một bữa tạm ổn. Con hạn bạt lần trước cũng không tệ, nhưng lại bị Tô Đoạn nhảy vào ăn mất. Đã vậy, hắn còn vô duyên vô cớ tiếc không nỡ ăn con hạn bạt nhỏ đó, nên cứ bị đói mãi.
Chẳng biết sao từ khi sinh ra khẩu phần ăn của hắn đã lớn hơn các con hồ ly khác ở núi Thanh Khâu, mà càng lớn, nhu cầu ăn càng tăng lên từng ngày. Thế nên vì kiếm ăn mà hắn phải xuống núi giả làm người.
Lỏa ngư biết mình khó qua khỏi kiếp nạn này, cái miệng vốn nói muốn khai kẻ chủ mưu lại ngậm chặt, cứng đầu chẳng chịu nói gì nữa.
Nhưng sự cứng đầu này chả có ích mẹ gì.
Sau khi mang lỏa ngư về Cục Khoa Tuyên, Lâm Chúc chỉ dùng một pháp thuật đơn giản đã khiến lỏa ngư không kiềm được mà há miệng, bô bô kể hết mọi chuyện mình biết.
Thực ra nó cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ biết kẻ sai khiến mình không giống yêu mà cũng không hoàn toàn là quỷ. Với hiểu biết của lỏa ngư, nó không nhận ra kẻ đó thuộc loại gì.
Chỉ biết pháp lực của kẻ đó cực mạnh, nhưng hình như đang bị thương nặng, cần nuốt sinh hồn để phục hồi sức mạnh mới ép nó phải ra ngoài lừa người ta.
Nhưng vì lần trước bị phát hiện ăn vụng con người, bị thiên sư đuổi giết nên phải trốn ở nơi xa xôi co đầu rụt cổ nhiều năm, thành thử đánh giá sai trầm trọng về hiệu suất làm việc của thiên sư hiện nay. Cách nó dùng quá ngu ngốc nên bị tóm ngay.
Sau khi thẩm vấn xong con nguyên liệu dự trữ này, không biết Lâm Chúc dùng cách gì mà lấy được một tia hơi thở của kẻ đứng sau từ trên người nó, rồi tiện tay quẳng con lỏa ngư ngây dại vào một cái vại nhỏ.
Chiếc vại như cái bụng bự, miệng tròn, đáy bằng sứ trắng phủ thêm họa tiết hoa xanh, bóng loáng như ngọc, trông thanh nhã thoát tục, rõ là không phải vật tầm thường.
Con lỏa ngư toàn thân xanh biếc, mọc lông cánh bơi qua bơi lại bên trong, trông cũng vui vui.
Miệng vại không đậy nắp nhưng đã phủ một lớp màn chắn vô hình. Trông lỏa ngư như đang ung dung bơi lội trong nước nhưng thực ra chẳng chạm tới mặt nước.
Sắp xếp xong cho lỏa ngư, Lâm Chúc bắt đầu dùng tia hơi thở kia để suy tính thân phận của kẻ đứng sau.
Chỉ vài phút sau kết quả đã hiện ra, Lâm Chúc hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên.
Tô Đoạn thấy thế thì bồn chồn túm lông lưng của cáo. Từ lúc về Cục Khoa Tuyên, bản thể của Lâm Chúc đã trở lại kích cỡ thật, lớn hơn cả cậu nên không thể bế được nữa, đành đưa tay sờ bộ lông trắng, trong lòng hơi trống trải.
"Khó lắm ạ?" Tô Đoạn cẩn thận hỏi.
Lâm Chúc thôi vẻ bất ngờ, bình tĩnh lắc đầu: "Không sao, chỉ là nguồn gốc của nó khiến tôi hơi kinh ngạc, đến từ địa phủ Minh Đô."
Tô Đoạn tò mò hỏi: "Địa phủ? Vậy là quỷ chứ không phải yêu hả?"
Lâm Chúc lại lắc đầu: "Đúng là không phải yêu, nhưng cũng không phải quỷ."
Tô Đoạn ù ù cạc cạc, cố đoán: "... Thế là con người ạ?"
Đôi mắt Lâm Chúc thoáng ý cười, nhưng giấu đi rất nhanh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải."
Thấy ánh mắt Tô Đoạn quay mòng mòng như muỗi vẽ vòng tròn, Lâm Chúc mới giải thích: "Người chết thành quỷ, quỷ chết thành vong quỷ. Đó là một con vong quỷ*."
*Raw của vong quỷ là 聻, mình tra gg thì thấy gọi bằng Hán Việt là tích hay niệm, nên mình đổi vậy nhé. Bà nào có cách gọi chính xác thì nói mình nha :3
Tô Đoạn từng nghe cách gọi này lúc bổ sung thường thức, lập tức bồn chồn: "Vong quỷ hung dữ lắm ạ? Có nguy hiểm gì không?"
Lâm Chúc: "Không đáng lo. Chỉ là vong quỷ thường bị trấn áp ở tận đáy ngục sâu của địa phủ, lần này chẳng biết sao lại xuất hiện ở nhân gian. Xem ra giám sát của Minh Đô đang gặp lỗ hổng lớn."
Là một nhân viên nhỏ bé, Tô Đoạn lại rất có tinh thần lo nghĩ cho cấp trên: "Vậy có cần báo cho địa phủ không? Để họ nhanh chóng bắt nó?"
Lâm Chúc chẳng hề gấp gáp, dáng vẻ thảnh thơi: "Không cần vội, cứ ăn cá trước đã."
Con vong quỷ kia bị thương rất nặng nên mới phải dựa vào một con lỏa ngư pháp lực thấp kém để làm việc. Giờ đàn em gặp chuyện, nó chắc chắn sẽ cẩn thận một khoảng thời gian.
Lúc suy tính hắn đã để lại dấu ấn trên con vong quỷ. Nếu nó có hành động gì, hắn cũng không sợ trở tay không kịp.
Ngoài ra con vong quỷ đã nằm trong danh sách món ăn của hắn, nếu để địa phủ bắt về thì chẳng phải miếng ăn đến miệng còn mất sao?
Theo thói quen của Lâm Chúc, vừa phát hiện ra thức ăn là sẽ đi ăn ngay để đảm bảo không có rủi ro. Nhưng lần này lại khác.
Nói cũng lạ, từ lúc gặp con hạn bạt nhỏ này, cái bụng vốn luôn cồn cào thèm ăn không ngừng của hắn bỗng bình tĩnh hẳn, hiếm khi kiên nhẫn vỗ béo thức ăn trước khi dùng.
☞❀☜
Lỏa ngư bị nhốt trong vại suốt ba ngày. Trong lúc đó, Lâm Chúc tìm đủ thức kỳ lạ để nuôi nó. Đến cả Tô Đoạn cũng thấy con cá này mập lên rõ rệt, vòng eo thô hơn hẳn, vảy và lông cánh thì bóng bẩy như thoa dầu, trông cực kỳ khỏe mạnh.
Sáng ngày thứ tư, Lâm Chúc liếc qua chiếc vại, nói: "Chắc là được rồi." Rồi hắn thò tay nắm lấy cánh con cá, lôi nó ra khỏi nước.
Lỏa ngư vẫn kêu cạc cạc cạc, chắc biết mình sắp chết nên điên cuồng giãy giụa, há cái miệng đầy răng sắc nhọn muốn cắn tay Lâm Chúc, bị hắn tiện tay đập nó vào thân cây một cái, kêu cái bộp trầm đục như búa đập đá, con cá trợn mắt trắng, ngất lịm.
Tô Đoạn lặng lẽ rụt mình trốn sau lưng con cáo: "..." Tự dưng thấy nhoi nhói cái đầu.
Tuy đánh ngất khá thô bạo, nhưng với con cá chắc chắn sẽ bị đưa vào nồi như lỏa ngư, chết trong lúc bất tỉnh có lẽ là cách bớt đau đớn nhất.
☆☆☆
Bữa ăn này Lâm Chúc chọn nấu ở sân sau. Dưới một cây đào cao lớn, hắn dựng bếp và giá nướng.
Có lẽ trong sân có trận pháp nào đó, cây đào muốn nở hoa lúc nào thì nở. Bên ngoài sân đã là cuối thu, cây cối tiêu điều, nhưng trong sân, cây đào này vẫn như một thiếu nữ bẽn lẽn, đang rụt rè chớm nụ.
Lâm Chúc trông cao ngạo như tiên nhân không nhiễm khói bụi trần gian, không có vẻ gì là biết nấu ăn, nhưng cách hắn xử lý lỏa ngư lại vô cùng thành thạo. Chưa đến mười phút đã nhanh chóng làm sạch vảy, lông cánh và nội tạng con cá.
Trên bếp nướng, than đang cháy đỏ rực. Lâm Chúc xử lý xong cả con cá, cắt riêng đôi cánh xiên vào que, ngâm với gia vị rồi để sang một bên, bắt đầu chuẩn bị phần thân cá.
Món cá hầm không cần quá phức tạp. Quan trọng là giữ được vị tươi ngon. Thêm quá nhiều gia vị sẽ làm mất đi hương vị vốn có quý giá.
Đầu tiên, hắn cho vào nồi một ít nước, hành lá xanh tươi và vài lát gừng vàng nhạt, mở lửa lớn. Trong lúc chờ nước sôi, hắn đặt thân cá vào chảo, áp chảo nhẹ vài phút đến khi lớp da xanh bên ngoài hơi vàng thì cầm đuôi cá thả vào nồi nước đã sôi ùng ục, đậy nắp, hầm lửa lớn.
Lúc này than trên bếp nướng đã cháy rực, lửa thỉnh thoảng bập bùng lên. Lâm Chúc phết một lớp dầu mỏng lên đôi cánh cá rồi đặt lên vỉ nướng, thỉnh thoảng thêm dầu và sốt, khiến cánh cá tiết ra dầu mỡ tự nhiên, hòa cùng nước sốt đậm đặc nhỏ xuống than phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ.
Không lâu sau, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa từ đôi cánh cá nướng, chậm rãi len lỏi vào chóp mũi Tô Đoạn.
Có lẽ vì thêm nguyên liệu nấu ăn nên Tô Đoạn cảm thấy mùi cánh cá nướng này có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến cậu nuốt nước bọt mãi thôi.
Tô Đoạn ngồi trên ghế nhỏ dõi theo Lâm Chúc nấu ăn, cảm giác mình đói đến sắp tan thành khoai tây nghiền, cậu kiềm lòng chẳng đậu nghiêng người tựa vào thân cáo trắng lớn ấm áp đang cúi mình bên cạnh.
Cơ thể hồ ly khẽ cứng lại, nhưng rồi vẫn ngồi yên, ngoan ngoãn làm gối tựa cho cậu.
Trong nồi hầm, nước nhanh chóng sôi lần nữa, Lâm Chúc vặn lửa nhỏ lại. Đôi cánh cá trên vỉ nướng bị ngọn lửa liếm láp đã chuyển sang màu vàng giòn rụm thơm phức, đúng lúc ấy nồi cá hầm cũng xong.
Hắn mở nắp nồi, nước trong nồi vốn trong veo nay đã biến thành sắc trắng sữa, trên bề mặt có lác đác vài hành xanh và gừng vàng nhạt. Phần thân cá hầm chín mềm mà không nát, lớp da xanh nhạt mỏng đến mức sắp trong suốt, thấp thoáng bên trong là lớp thịt cá trắng muốt như tuyết, mịn màng hấp dẫn.