NHÌN EM NGON GHÊ
Hiệu quả của rau chân vịt vẫn còn đó, vì vậy, nên Tô Đoạn cũng nghe thấy những lời này.
Tuy nhóm người kia chỉ đang bàn về lối đi mà Lâm Chúc... Không, là cáo của Lâm Chúc - thôi thì cũng chẳng khác biệt gì mấy - đã đào ra, nhưng khi lọt vào tai, sao cứ cảm thấy có gì đó sai sai?
Bỗng dưng muốn xem vẻ mặt của Lâm Chúc bây giờ ra sao, Tô Đoạn len lén ngẩng đầu khỏi lồng ngực Lâm Chúc, đối diện ngay với đôi mắt đen u ám.
Dù bản thể cáo của Lâm Chúc sở hữu đôi mắt hai màu đẹp lạ lùng, nhưng phân thân này lại có một đôi mắt đen như người bình thường, tựa một mặt hồ sâu thẳm không gợn sóng, dưới đáy ánh lên sự lạnh lẽo đã ngấm sâu qua năm tháng, lạnh nhạt và hờ hững.
Thế nhưng khi chạm mắt với Tô Đoạn vài giây thì ánh mắt lạnh lẽo ấy chợt như tan băng, bớt đi lạnh lùng. Ngay sau đó, bàn tay đang quàng khoeo chân Tô Đoạn khẽ động, khẽ khàng đặt cậu xuống đất.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Tô Đoạn vẫn đang mơ màng đã bị đặt xuống, phải vịn lấy tay áo của Lâm Chúc mới giữ được thăng bằng.
Lâm Chúc vẫn cao hơn cậu nửa cái đầu, đầu cậu vô tình va vào đầu vai hắn. Chẳng biết bộ quần áo Lâm Chúc đang mặc làm từ chất liệu gì mà vừa trơn láng vừa mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua trán cậu.
Đứng vững rồi, Tô Đoạn bám lấy tay áo của Lâm Chúc, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đứng trước mặt cậu khoác trên mình một chiếc trường bào trắng nửa cổ xưa, ống tay và vạt áo rất rộng, kiểu dáng đơn giản, cổ và viền áo được tô điểm bằng những hoa văn phức tạp điệu thấp. Không rõ đó là phù chú hay thứ gì khác, nhưng nhìn kỹ thì đẹp đến thảng thốt.
Kết hợp với mái tóc đen dài buộc gọn bằng dây buộc đỏ sẫm rủ xuống tận eo, trông hắn như một người cổ đại lạc bước xuyên qua từ hàng nghìn năm trước.
Lẽ ra bộ trang phục nửa cổ nửa hiện đại này hẳn sẽ rất lạc lõng giữa chốn đô thị hiện đại. Nhưng có lẽ vì khí chất của Lâm Chúc quá xuất chúng, nên dù mặc bộ đồ đã lỗi thời từ lâu, nhưng đứng giữa những toà nhà cao tầng, hắn vẫn toát lên sự tự nhiên. Nhất thời không ai có thể bắt bẻ điều gì không đúng ở đây.
Chưa đến một phút sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh hai người. Cửa xe mở ra, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen bước xuống, cung kính gọi: "Cục trưởng Lâm."
Nói xong, anh ta mở cửa ghế sau rồi mời.
Từ tính cách đến diện mạo người đàn ông này đều trầm ổn, hoàn toàn khác với đám thiên sư vừa rồi nháo nhào buôn chuyện như chợ kia. Thấy cậu nắm tay áo Lâm Chúc thì cũng chỉ hơi khựng lại rồi nhanh chóng vờ như không thấy gì.
Lâm Chúc gật đầu, không gạt Tô Su Đoạn đang nắm tay áo mình, chỉ hơi nhấc cánh tay lên, ra hiệu cho cậu lên xe.
Tô Đoạn hết sức phối hợp trong việc nình bị đưa về "điều tra". Nhưng khi vừa nhấc chân lên xe, cậu sực nhớ ra hình như mình đã quên cái gì đó.
Đúng rồi, con cáo trắng đâu?
Tô Đoạn không kìm được ngoái lại tìm kiếm, phát hiện con cáo có cái đuôi lông xù vừa lẽo đẽo theo sau họ đã biến mất từ khi nào.
Nó tự chạy về rồi? Hay đã dung hợp với phân thân của Lâm Chúc?
Cậu muốn sờ lông đuôi mềm mượt ấy, vậy mà giờ nó đã mất hút. Tô Đoạn không khỏi hụt hẫng.
Cổ tay áo đang nắm giật nhẹ, giọng của Lâm Chúc kéo cậu về thực tại: "Đã thu lại rồi."
Tô Đoạn quay đầu lại, chớp mắt, "ò" một tiếng, ngoan ngoãn buông tay áo của Lâm Chúc rồi lên xe.
Lâm Chúc liếc nhìn góc áo mình bị con người nắm nhăn nhúm, khẽ cau mày rồi mới bước lên xe theo.
Chiếc xe lướt đi êm ái, nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Trong xe bật điều hòa rất lạnh. Tô Đoạn vốn mang thể chất cực âm của một người nửa sống nửa chết, sau khi hấp thu năng lượng của hạn bạt thì âm khí trên người cậu càng nặng nề, chẳng khác nào một chiếc tủ lạnh nhỏ. Nếu cậu hoàn toàn là yêu quái thì không nói làm gì, nhưng trong cơ thể vẫn còn tồn tại một chút khí sinh mệnh nguyên bản nhất của con người, khiến cậu có tri giác của con người, tự nhiên sẽ hơi khó chịu.
Sau khi rau chân vịt hết tác dụng, Tô Đoạn cảm thấy từng luồng khí lạnh luồng lách thấm vào xương cốt, cảm giác chẳng hề dễ chịu hơn lúc bị trận pháp hút cạn năng lượng cơ thể lúc mới đến, khiến cậu chỉ muốn cuộn mình trong một chiếc chăn nhỏ.
Nhưng bây giờ đang ở trên xe, làm gì có chăn cho cậu cuộn?
Thế là một lúc sau, mông nhỏ của Tô Đoạn không kìm được nhích trên ghế, lặng lẽ nhích gần Lâm Chúc hơn, rồi lại gần thêm chút nữa.
Cáo vốn là loài máu nóng, Lâm Chúc còn mắc chứng thèm ăn, dạo này đã hấp thu rất nhiều năng lượng của quỷ quái và yêu quái. Khác hẳn với Tô Đoạn bị đồng hóa do căn cơ quá yếu, Lâm Chúc nghiền nát mọi thứ và biến chúng thành năng lượng của mình. Nên không chỉ không làm hắn bị nhiễm âm khí mà còn khiến thuộc tính của hắn mạnh lên. Mà mạnh lên thì thân nhiệt cũng sẽ cao hơn người thường.
Người như thế ngồi cạnh Tô Đoạn quả thực là một lò sưởi nhỏ, toả ra hơi ấm mời gọi từ đầu đến chân!
Lúc đầu Tô Đoạn chỉ định nhích lại gần một chút, dù gì trong xe ngoài cậu và Lâm Chúc cũng còn có người khác, mà quan hệ giữa cậu với Lâm Chúc hiện tại cũng chưa rõ ràng...
Nhưng nhích mãi rồi chẳng biết sao cậu lại không khống chế được bản thân. Chẳng bao lâu sau má cậu đã vùi vào khe hở giữa vai Lâm Chúc và lưng ghế, cả người áp sát vào thân thể ấm áp của hắn, thoải mái đến nỗi chỉ muốn lim dim.
Cậu chỉ mơ màng nghĩ thế thôi, nhưng chẳng mấy chốc đã thật sự thở ra những tiếng rì rì khe khẽ.
Cậu mệt thật. Sau khi rau chân vịt hết tác dụng, tác dụng phụ vì hấp thu nhiều tử khí bèn lộ ra. Cơ thể không chỉ lạnh lẽo mà còn mang cảm giác mệt mỏi không sao xua đi. Vừa chạm vào hơi ấm khiến cậu cảm thấy an toàn thì sự đề phòng tự động gỡ bỏ, cậu bắt đầu nghỉ ngơi.
Mùi hương bạc hà nhè nhẹ quen thuộc thoảng qua mũi, ý thức của Tô Đoạn dần dần mơ màng. Trong giấc mơ, cậu vui sướng vuốt ve bộ lông mềm mượt của cáo, sờ tai, xoa bụng, chạm hết mọi nơi mình muốn...
Lâm Chúc: "..."
Thực ra từ lúc người này rón rén lại gần, hắn đã nhận ra hành động lén lút của cậu. Vì tò mò muốn biết cậu định làm gì nên tạm thời không vạch trần.
Kết quả là... Người này lại cứ thế dựa vào hắn mà ngủ mất?
Là một đại yêu cổ đại sống suốt mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên Lâm Chúc bị người khác coi như một chiếc gối tựa. Hắn ngẩn ra rất lâu, sắc mặt thoáng chốc biến xanh trắng, nhưng không hiểu sao lại chẳng có ý đẩy kẻ chiếm hời mình ra.
Hơi thở của người đã hấp thu năng lượng hạn bạt phả ra mát lạnh, phả vào sau gáy hắn kích thích từng mảng da gà nổi lên, làm lòng hắn không sao tĩnh lặng nổi.
Người lái xe phát giác tình huống phía sau, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn qua kính chiếu hậu. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt hờ hững của Lâm Chúc, anh ta lập tức chỉnh lại biểu cảm, cúi đầu tập trung lái xe.
Ở ghế trước, không ai chạm đến công tắc điều hòa của xe, nhưng không biết từ lúc nào núm điều chỉnh đã tự động xoay về phía tắt.
☆☆☆
Chẳng hay đã ngủ bao lâu, trong mơ, Tô Đoạn muốn vạch ra hai chân sau của hồ ly thì bỗng bị nó đạp thẳng một cú vào mặt. Ngay sau đó, cảm giác mất trọng lực bất ngờ ập tới, Tô Đoạn giật mình tỉnh giấc.
Một ngón tay khớp xương rõ ràng đặt lên vai cậu, dù động tác nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoát đẩy cậu ngồi thẳng dậy.
Tô Đoạn ngẩng đầu theo hướng ngón tay, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng không chút cảm xúc của người đàn ông trước mặt.
Nhận ra mình đã dựa vào hắn ngủ suốt quãng đường, Tô Đoạn mở to mắt, đưa tay sờ khóe miệng. Sau khi xác định không có vệt nước khả nghi nào, cậu mới lén thở phào, đôi mắt tròn xoe dần khôi phục về độ co bình thường.
Đầu óc vẫn còn mơ màng, Tô Đoạn ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi anh, vai... Vai anh có mỏi không?"
Nhưng ngay khi nói ra, cậu nhận ra Lâm Chúc vốn không phải người bình thường, sao có thể bị mỏi?
Lâm Chúc khẽ lắc đầu như dự đoán, rồi bước xuống xe trước, Tô Đoạn nhanh chóng theo sau, phát hiện mình đã đến một cái sân rộng lớn.
Diện tích sân không nhỏ, mang phong cách kiến trúc cổ điển, trang nhã của Trung Quốc. Những bức tường trắng mái ngói đỏ bao quanh, bên trong trồng nhiều cây cao lớn xanh mướt, tán cây xòe rộng như ô che, tạo ra bóng râm mát mẻ mờ mờ như mây khói.
Có lẽ nhờ những cây xanh này, không khí trong sân thoáng đãng, mát lạnh thấm vào ruột gan, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài, đáng lẽ sẽ rất dễ chịu.
Nhưng với Tô Đoạn, nhiệt độ này lại chẳng thân thiện chút nào. Dù biết bám sát quá có thể khiến người khác thấy phiền, nhưng bị sức hút từ thân nhiệt ấm áp của Lâm Chúc hấp dẫn, cậu vẫn không dằn lòng được theo sát đằng sau hắn, gần đến sắp dán chặt vào, giống một bé mèo con chưa cai sữa.
Người lái xe đưa họ về đã biến mất tự lúc nào. Lâm Chúc dẫn cậu vào nhà.
Ngôi nhà rất sáng sủa, một nhánh cây ngoài cửa sổ hé mở vươn vào, hai người ngồi đối diện trước một chiếc bàn trà nhỏ. Lâm Chúc pha một tách trà nóng hổi cho chàng trai trông có vẻ sợ lạnh ngồi đối diện, sau đó mới cầm tài liệu trên bàn lên xem.
Tài liệu được gửi đến từ trước khi hắn về. Theo thông tin bên trong, chàng trai trước mặt tên là Tô Đoạn, từ nhỏ đã gặp không ít rắc rối vì thể chất đặc biệt giống như người chết, sau này được một người tài năng nhận nuôi mới khá hơn. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thoát khỏi số mệnh bị người khác dòm ngó. Năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chưa kịp tìm việc đã bị lão đạo sĩ trong hang núi bắt đi để hiến tế hạn bạt.
Thoạt nhìn Tô Đoạn chỉ là một người chết sống lại bình thường. Nhưng sao cậu lại có thể hấp thụ được năng lượng của một hạn bạt ngàn năm?
Dù thể chất đặc biệt, nhưng Tô Đoạn không tu đạo, cũng không có kinh nghiệm. Khoảng cách giữa cậu và một xác sống tà ác trời sinh như hạn bạt cách biệt một trời một vực. Hoàn toàn không có khả năng biến hạn bạt thành thức ăn.
Dẫu tạm không nghĩ đến lý do, chỉ xét kết quả, thì cơ thể con người yếu ớt cũng không thể chịu nổi luồng tử khí dày đặc từ cơ thể hạn bạt ngàn năm. Đáng lẽ Tô Đoạn phải tan xác ngay trong khoảnh khắc tử khí nhập vào.
Nhưng thực tế là chàng trai trước mặt không chỉ hấp thụ thành công hơn chín phần tử khí của hạn bạt, mà phản ứng phụ duy nhất chỉ là cơ thể hơi lạnh hơn bình thường.
Nhất định phải có nguyên nhân nào đó...
Hiếm khi gặp phải vấn đề khó giải, Lâm Chúc trầm ngâm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt chàng trai tóc đen đang ngoan ngoãn uống trà.
Hai mươi hai tuổi vốn dĩ là tuổi trưởng thành, nhưng có lẽ vì dáng người mảnh khảnh, gương mặt lại non nớt, nên chàng trai tóc đen này trông chẳng khác gì sinh viên mới vào đại học. Ánh mắt ngước lên nhìn người khác lúc nào cũng mang vẻ ngây thơ.
Dù đang làm những chuyện chẳng mấy đường hoàng, cậu vẫn ngây ngô đến mức khiến người khác không thể giận được.
Ví như...
Lúc này bất ngờ vươn tay nắm lấy đuôi của hắn.
Lâm Chúc chững lại, trong đôi đồng tử co lại thoáng hiện lên hai tia xanh băng và hoàng kim, nhưng trước khi bị ai khác nhìn thấu thì chúng lập tức biến mất. Đầu ngón tay hắn không tự chủ được siết chặt lại, khiến tài liệu trong tay nhàu nát một góc, ánh mắt lạnh lùng quét sang bàn tay không yên phận của Tô Đoạn.
Đây là nhà của hắn, tuyệt đối an toàn, nên sau khi vào nhà, hắn cũng chẳng cần che giấu bản thể. Con hồ ly trắng đã tự mình kiếm một chỗ trên ghế dài mà nằm.
Thế mà không ngờ lại nằm ngay cạnh Tô Đoạn, để rồi bị anh chàng nhìn có vẻ ngoan ngoãn này túm chặt lấy gốc đuôi.
Đôi mắt Lâm Chúc trầm xuống.
Bất kể khi nào, đuôi luôn là nơi nhạy cảm, không được chạm vào. Tô Đoạn suồng sã nắm đuôi bản thể của hắn chẳng khác nào đang sờ lên mông người khác.