Lăng Dương run rẩy khóe miệng, tạm thời tin tưởng chuyện ma quỷ của Giang Âm, chỉ nói: "Chút nữa khi trở về kí túc xá cậu để tôi kiểm tra trên người thử xem."
Xem? Thấy thế nào đây, cô nam quả nam ở chung trong một phòng, một người thì muốn kiểm tra coi người kia có bị thương hay không, nhìn đi nhìn lại chuyện này quả thật—— quá bình thường.
Lăng Dương đâu có thích nam nhân, hơn nữa còn chính trực nói kiểm tra vết thương cho cậu, lấy đâu ra nhiều chuyện mà suy nghĩ như vậy.
Giang Âm há miệng đồng ý: "Được, vậy trở về rồi tính"
Hai người ăn uống no nê xong, trên đường trở về Lăng Dương hỏi Giang Âm cảm thấy hương vị các món ăn như thế nào, Giang Âm nhớ lại một chút, nhoẻn miệng lộ ra tươi cười đầy giản dị: "Cũng được, nhưng cơm nhà đối với tôi vẫn tốt hơn."
Xác thật là đồ ăn trong nhà càng ngon hơn, đầu bếp mà trong nhà thuê tới hoàn toàn nắm trong tay khẩu vị của cậu, đầu bếp bên ngoài làm sao mà so sánh được.
Nhưng hiển nhiên Lăng Dương đã hiểu lầm ý gì rồi, hắn vỗ vỗ lên bả vai của Giang Âm, thanh âm rõ ràng hạ thấp xuống còn mềm mại hơn: "Đúng vậy, mặc kệ tay nghề các vị đầu bếp ra sao, đều không bằng thức ăn mẹ làm."
Giang Âm: "......" Không phải, mẹ của cậu không biết nấu ăn, mẹ của cậu là nữ cường nhân đích thực đó, tay nghề nấu ăn thậm chí còn không tốt bằng cậu.
Nhưng chuyện này không thể nào giải thích, loại chuyện mất mặt trong gia đình này nếu để người bên ngoài biết cậu chắc chắn sẽ bị mẹ đánh, Giang Âm chỉ có thể gánh chịu hiểu lầm cùng Lăng Dương một đường về tới ký túc xá.
Lăng Dương cũng không quên lời nói khi ăn rằng khi trở về ký túc sẽ kiểm tra Giang Âm xem có bị thương hay không, hắn vừa tiến vào phòng liền đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía Giang Âm.
Giang Âm đợi chuyện tới trước mắt mới ngược lại cảm thấy thẹn thùng, cậu lúng túng nói: "Thật ngượng quá."
Lăng Dương hỏi: "Có gì mà ngươi phải ngượng?"
"Có...... Cô nam quả nam...... Hai chúng ta nhận thức còn chưa được mấy ngày." Giang Âm gãi gãi đầu.
Cậu cũng biết Lăng Dương không thích nam nhân, chủ yếu là cậu và hắn vẫn chưa quen thuộc tới một trình độ nhất định, làm loại việc này tất nhiên cậu vẫn sẽ cảm thấy có tí ngượng ngùng.
Lăng Dương không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cậu: " Rồi lúc đi nhà tắm công cộng thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm quen hết mọi người nơi đó?"
Giang Âm lắc đầu: "Người ở phía Nam không có thói quen đi nhà tắm công cộng."
Nếu mà cậu phải tới mấy chỗ như vậy, chỉ sợ ngày hôm sau trên mạng xã hội sẽ tràn lan tin tức về hắn mất.
Lăng Dương nhìn cậu tựa hồ hết chỗ để nói, bỗng một lúc sau khi nhìn chằm chằm Giang Âm, đột nhiên duỗi tay cởi áo của mình.
Dáng người Lăng Dương rất đẹp, chắc chắn điều đó không phải là giả, cơ bụng chỉnh chỉnh tề tề cùng với rãnh nhân ngư, lại nhìn không có vẻ quá mức cường tráng đáng sợ, là loại người mặc đồ thì nhìn gầy cởi đồ thì có thịt.
Lăng Dương hừ lạnh một tiếng: "Được chưa, bây giờ cởi thì tôi cũng cởi trước rồi, hiện tại cậu còn xấu hổ hay sao?"
Giang Âm nhìn cơ bụng của Lăng Dương, nhẹ nhàng a một tiếng: "Ước pháp tam chương, không thể lỏa thể ở trong ký túc xá, cậu vi phạm!"
Lăng Dương: "......" Tên nhóc này sao đôi lúc lại thiếu đánh như vậy?
"Rất tốt, là tôi vi phạm." Lăng Dương cười lạnh một tiếng, duỗi tay câu lấy cổ của Giang Âm, đem người kéo về phía phòng tắm.
Cảm giác tiếp xúc với nhau nhau chỉ cách một tầng quần áo này quá mức quỷ dị, Giang Âm không khỏi giãy giụa loạn lên.
Lăng Dương tức giận nói: "Tôi còn không ngại cay mắt vì xem của nam nhân khác, cậu thì hay rồi, ngược lại ở chỗ này ra sức từ chối? Tôi là vì cái gì, còn không phải bởi vì lo lắng an toàn của cậu, sợ cậu bị thương bởi vì không có tiền đi bác sĩ cho nên yên lặng chịu đựng?"
Giang Âm nghe xong những lời này bất động, tùy ý Lăng Dương đem hắn lôi lôi kéo kéo, chỉ là yên lặng phản kháng nói: "Tôi có tiền đi khám bệnh mà."
Lăng Dương táo bạo như sấm: "Cậu có cái...... Được, cậu có, có là được."
Giang Âm yên lặng thở dài, Lăng Dương sao mà nói nhiều vậy trời, không giống băng sơn cao lãnh vương tử lúc trước nữa rồi. Aizz, trách không được thường xuyên nghe nói nam nhân sau khi kết hôn đều sẽ thay đổi, bọn họ bây giờ mới chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường, sau khi ở chung mấy ngày Lăng Dương liền thay đổi.
Giang Âm bị kéo dài tới phòng tắm, Lăng Dương buông cậu, lạnh lùng nói: "Chính cậu động thủ vẫn là tôi tới giúp?"
Giang Âm đương nhiên là tự mình làm rồi. Cậu quay người cởi đi lớp quần áo, nhạy bén cảm giác được tầm mắt Lăng Dương đang chuyển tới chuyển lui trên người mình, làm Giang Âm nổi lên một tầng da gà.
Thật sự làn da trên thân thể của cậu so với gương mặt thì trắng hơn rất nhiều, Giang Âm sợ làm cho Lăng Dương hoài nghi, vội vàng làm Lăng Dương nhìn một vòng, liền chạy thoát ra ngoài.
Sau khi Lăng Dương tắm rồi bước ra, trầm mặc ở trên giường ngồi nửa ngày, như là phát ngốc lại như là trầm tư, cuối cùng mới đối với Giang Âm nói: "Cậu về sau cẩn thận một chút, không cần tùy tiện cởi quần áo, trước mặt nam nhân cũng cần đề phòng, không phải ai cũng ngây thẳng như tôi đâu (nghiệp quật anh nhanh thôi =))), cởi quần áo trước mặt người khác thì rất nguy hiểm."
Giang Âm: "...... Được, tôi sẽ chú ý cẩn thận, cảm ơn cậu nha."
—————————
Một khoảng thời gian sau, Giang Âm cảm thấy thời cơ đã đến, quyết định đi hỏi mấy vị giáo viên kiến thức phong phú, xem họ có phương pháp hữu hiệu nào giải quyết vấn đề của cậu hay không.
Trong buổi học thanh nhạc kèm một
Câu hát cuối cùng cất lên, một bài hát hoàn chỉnh kết thúc.
Giang Âm mở mắt ra, nhìn về phía giáo viên thanh nhạc.
Tưởng Nghiêm nghe xong hưng phấn vỗ tay, bốn phía tràn ngập khích lệ nói: "Hay, rất hay, bạn học Giang Âm, thật sự giọng hát của em rất tuyệt, thầy chắc chắn một thời gian sau, giọng hát của em tuyệt đối nổi danh vang khắp tứ hải."
Được giáo viên nhiệt tình khen ngợi như vậy, Giang Âm lại không cảm thấy vui vẻ như trước, cậu cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thấp giọng hỏi: "Thầy Tưởng, thầy nói nghiêm túc sao, thầy thật sự...... Cảm thấy em hát rất tốt?"
"Đương nhiên là thật, thầy lừa em làm gì?" Tưởng Nghiêm nhăn mi, hắn nhớ tới Giang Âm tự ti lúc chiêu sinh, răn dạy nói, "Bạn học Giang, lúc trước không phải thầy đã cùng em nói, không được tự ti, em rõ ràng có khả năng để kiêu ngạo, vì cái gì muốn tự ti? Em phải biết rằng, người có đủ khả năng kiêu ngạo thật sự bắt mắt người khác."
"Em không muốn nổi bật." Giang Âm nói.
Nghe lời này, Tưởng Nghiêm quả thực muốn dạy một khóa giáo dục tư tưởng cho Giang Âm, làm tiểu hài tử lầm đường lạc lối này có tin tưởng trở lại.
Nhưng không kịp để hắn mở miệng răn dạy, Giang Âm đã dành trước một bước nói: "Thầy ơi, trước đó em đã nói với thầy một việc, chuyện là người bình thường căn bản sẽ không nghe em ca hát, ngay cả đề cập đến em hát cái gì cũng không được, không biết thầy còn nhớ rõ không?"
Tưởng Nghiêm đương nhiên nhớ rõ, hắn trừng mắt: "Chuyện gì xảy ra, em phải nói rõ ràng với thầy đấy?"
Giang Âm lắc đầu, "Em không phải là kể với thầy rồi sao, em thật sự là ăn ngay nói thật, không có người nào lắng nghe em ca hát, bởi vì...... Điểm chú ý của bọn họ tất cả đều đặt trên mặt em, cho nên căn bản họ chẳng nghe lọt cái gì."
Tưởng Nghiêm: "......"
Đột nhiên phát hiện học sinh hắn đắc ý nhất tinh thần có vấn đề nên làm cái gì bây giờ? Đang online chờ, gấp!!
"Ừm...... Ha hả...... Bạn học Giang Âm, chuyện này căn bản không có khả năng a." Tưởng Nghiêm cười cười.
Giang Âm lại hỏi: "Thầy Tưởng, thầy cảm thấy phong cách của em rất quê đúng không?"
Tưởng Nghiêm nghe lời này, ánh mắt một lần nữa đặt trở lại trên người Giang Âm.
Tóc nồi, mắt kính to che khuất mặt, áo sơ mi trắng, quần đen, nói thật, quê đến không thể quê hơn được nữa, không có chút ý tố thời thượng nào, đặc biệt là mái tóc kia, thật sự gây cho người khác xúc động cắt phăng nó đi.
Tưởng Nghiêm hàm súc nói: "Vẫn ổn, chỉ là bạn học Giang, thầy thấy em chỉ cần sửa lại kiểu tóc và mua mắt kính mới thôi, khả năng sẽ làm em càng thêm hợp mắt người khác."
Giang Âm trầm mặc một lát, đối với Tưởng Nghiêm nói: "Thầy đợi em vài phút, em đi vào nhà vệ sinh, thực mau sẽ trở lại."
Tưởng Nghiêm vì thế nhìn xem Giang Âm từ ba lô lấy ra một thứ gì, sau đó cất bước rời khỏi phòng học.
Tưởng Nghiêm một người đợi ở phòng học, lại nghĩ tới lời nói mới nãy của Giang Âm, không tán đồng lắc đầu.
Thật là, giới trẻ bây giờ, luôn cho mình là tốt là xấu. Hắn không phải hạ thấp Giang Âm, chính là lý do chỉ vì người khác bận nhìn mặt mà không chú ý lắng nghe cậu hát bài gì thật sự căn bản không có khả năng a. Trừ phi là giống mấy vai chính trong tiểu thuyết huyền huyễn, tu luyện bí tịch gì mà có thể mê hoặc nhân tâm, bằng không con người phổ phổ thông thông làm sao làm được tới loại chuyện như này?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Chờ Giang Âm quay về, hắn cần nói rõ ràng với em ấy mới được.
Cửa vang lên tiếng bước chân, Tưởng Nghiêm ngẩng đầu: "Giang Âm a, thầy nói em ——"
Đoạn tiếp theo kẹt trong miệng làm cách nào cũng không thoát ra được, nhanh chóng bị quên đi trong đầu
Người tới ăn mặc một thân quần áo bình thường lỗi thời, kiểu tóc cũng không có cố ý chỉnh sửa gì với lúc đầu, chỉ đơn giản là dùng thủy thấm ướt, đơn giản vén qua một bên, lộ ra cả khuôn mặt.
Khuôn mặt không bị che dấu bởi lớp trang điểm dày, quả nhiên có phong thái thanh thủy xuất phù dung, lại có thêm dung mạo quốc sắc thiên hương, làm người nhìn thấy rồi đem lòng vong ưu.
Hai từ này hình dung một nam sinh không khỏi quá mức son phấn, nhưng đặt nó trên người người trước mặt này một chút bất hợp cũng không có, cũng không có vẻ quá mức nữ khí.
"Thầy Tưởng." Giang Âm mở miệng kêu lên.
Tưởng Nghiêm không có bất luận phản ứng gì.
"Thầy ơi!" Giang Âm đề cao thanh âm.
Tưởng Nghiêm hồn tựa hồ đều bay mất.
Giang Âm dùng tay quơ quơ trước mắt Tưởng Nghiêm, Tưởng Nghiêm rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Tưởng Nghiêm mặt đằng một chút trở nên đỏ rực, liền lỗ tai cũng hồng như rỉ máu.
"Vị này...... Vị này......" Tưởng Nghiêm lời nói đều nói không ra, hắn ho khan một tiếng, "Vị tiên sinh này, ngài có việc gì cần tìm tôi sao?"
Nói đến câu sau, trên mặt Tưởng Nghiêm đã lộ vẻ chờ mong.
Giang Âm: "......" Xong rồi, thầy Tưởng chống đỡ không được rồi.
Giang Âm ở vị trí trước mặt hắn ngồi xuống, cùng Tưởng Nghiêm mặt đối mặt. Tưởng Nghiêm hiện tại không chỉ mặt đỏ, hắn còn bắt đầu run lên.
Giang Âm nói: "Em tới đây là vì muốn được hát cho thầy nghe một bài, mong thầy Tưởng nghe thử xem rồi cho em nhận xét ạ."
Tưởng Nghiêm dùng bộ não ngây ngốc nãy giờ ngẫm nghĩ một phút, rốt cuộc lý giải được ý nghĩa trong từng câu nói của người trước mặt, lộ ra tươi cười ngây ngốc: "Được nha."
Giang Âm: "......" Cậu nói cũng nói luôn rồi, thầy Tưởng Nghiêm còn mãi không nhận ra cậu!
Giang Âm đại khái đã suy đoán được kết quả, cậu ủ rũ ngâm nga một bài "Tôi cùng tổ quốc của tôi", hát hơi lên không đủ, nói thế nào thì cũng không tính là hát hay.
Hoàn chỉnh kết thúc một bài, Giang Âm hỏi: "Thầy ơi, em hát thế nào ạ?"
Tươi cười ngây ngốc trên mặt Tưởng Nghiêm dần dần trở nên xấu hổ: "Ừm...... Thật ra......"
Giang Âm vui vẻ, mấy người không tập trung nghe cậu hát biểu hiện thường là ngây ngốc mà khen cậu, nhìn phản ứng của thầy Tưởng, chẳng lẽ là nghe ra cậu đã hát như nào sao, chẳng lẽ thầy còn rõ ràng nghe được cậu hát không tốt?
Giang Âm đỏ mắt,mong chờ đầy cõi lòng nhìn Tưởng Nghiêm.
Thấy mắt hắn đỏ, Tưởng Nghiêm cũng tạm thời mất đi năng lực tự hỏi, thẳng đến khi mặt Giang Âm dần dần không có biểu tình, lúc này mới phục hồi tinh thần.
"Thật ngượng quá" Tưởng Nghiêm xấu hổ xoa bóp mũi, tránh né tầm mắt Giang Âm "Thật ra nãy giờ tôi vẫn chưa nghe được ngài hát cái gì, mãi lo nhìn mặt của ngài nên thật sự kêu tôi đánh giá thì quá khó rồi."
Giang Âm: "......" Cho nên thật ra chung quy lại là ngài không nghe em hát ra sao đúng không, chỉ vì điểm mấu chốt trong lòng nên mới không tùy tiện đánh giá.
"Thầy Tưởng." Giang Âm từ trong túi móc ra mắt kính mang lên trên mũi, đối mặt Tưởng Nghiêm, mặt vô biểu tình nói: "Hiện tại thầy có cảm thấy, khả năng bởi vì người khác chỉ lo nhìn xem mặt của em, cho nên căn bản chưa ai nghe được em hát sao?"