Giản Nhung ở quán thịt nướng gửi thư.
Trước đây cậu cũng thường hay gọi đồ ăn mang đi từ quán này, bây giờ không có việc gì làm nên ra ngoài đi thẳng đến đây ăn.
Ông chủ thấy cậu đến liên tục hai ngày, hào phóng tặng cho cậu thêm một chai bia.
Giản Nhung không nghiện rượu, chỉ là khi ăn đồ nướng thích uống kèm với bia lạnh. Cậu không khách khí lên tiếng “Cảm ơn”, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Uống nửa chai bia vào bụng, câu nói “Ông không có chiến đội nào muốn đến sao” của Thạch Lưu lại bắt đầu vang vọng trong đầu cậu.
Giống với những người chơi cao thủ khác, Giản Nhung tất nhiên cũng nghĩ đến con đường đánh chuyên nghiệp, cậu cũng từng gõ cửa một câu lạc bộ.
Khi đó một đội của câu lạc bộ đó vừa đoạt giải quán quân, tương lai vô hạn, không biết bao nhiêu người mới không cần tiền lương cũng muốn cúi đầu chen chúc gia nhập. Trong hàng chục hàng trăm người, Giản Nhung thành công trúng tuyển.
Sau đó bởi vì trong buổi huấn luyện hôm đó cho câu lạc bộ leo cây, cậu đã gọi điện thoại “Xin lỗi” đối phương rất nhiều lần.
Giản Nhung ngừng suy nghĩ trong đầu, lòng không yên mà tiếp tục lướt weibo.
Sau khi trả lời bình luận cho Fan xong thì chuyển sang một tài khoản phụ khác của Weibo, không có bình luận lung tung, cũng không có một đống @ buồn chán, toàn bộ giao diện weibo bình lặng hơn nhiều.
Tài khoản phụ này của cậu theo dõi còn nhiều hơn tài khoản chính, hôm qua weibo đề cử cho cậu rất nhiều người, cậu trực tiếp bấm vào một tin theo dõi.
Cho nên lúc này cậu mới làm mới trang chủ, lập tức có nhiều bài mới nhảy ra —
[ Những tin tức E-sports: Tin tức xác thực. Tuyển thủ Hàn quốc Savior hết hợp đồng cũ, mùa thi đấu mới sẽ đến đánh cho LPL. Hiện nay có năm câu lạc bộ đang tranh giành anh ta, trong đó bao gồm TTC và PUD. ]
Giản Nhung tập trung nhìn “TTC” vài giây, mới nhìn xuống bình luận.
[ Mid của PUD đánh không có vấn đề mà? Mời Savior đến làm gì?? ]
[ Vừa thấy TTC là biết tin tức giả, TTC là đội toàn người Trung đánh với nhau bao nhiêu năm rồi. ]
[ Thời đại nào rồi ai còn quan tâm đến chiến đội Trung với không Trung? Có thành tích mới là vương đạo. Bao nhiêu lần TTC lọt vào top 4 rồi? Họ thật sự chết ở top 4 mà thôi. ]
[ Có thể đứng ở top 4 đã chứng tỏ người ta có năng lực đoạt được giải quán quân, Anti ngu ngốc có thể dùng đầu trước khi bôi đen được không? ]
[ TTC đi, hiện tại TTC thiếu đường giữa đó. Hơn nữa Savior mạnh như thế, người cũng rất dễ thương, cùng Lộ thần đúng là thích hợp nhất ~~ ]
Thích hợp nhất?
Giản Nhung phì cười, khóa màn hình lại.
Vài giây sau, Giản Nhung lại mở điện thoại, trả lời bình luận cuối cùng kia như người qua đường thích tranh cãi: [ Đầu trận trình độ của Savior bình thường, không thể phối hợp với JG, tui không cảm thấy bọn họ là thích hợp nhất. ]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [ Trình độ bình thường?? Ừ ừ, toàn bộ Mid mới khá nhất trong Liên Minh không xứng với Lộ thần, vậy ai xứng? Ngài sao? ]
Sau khi Gian Nhung đã đọc bình luận này ba lần, như có công tắc nào đó bật lên, mím môi tìm kiếm tin tức tuyển dụng của TTC.
Hoàn toàn không có.
Cậu gãi gãi đầu, đang định lại tìm nữa, bỗng nhiên một gì đó lóe sáng trong đầu, nhớ tới một dãy số bị quên lãng nằm trong sổ ghi chép.
Đến khi Giản Nhung về đến nhà, tắm rửa xong, phơi quần áo rồi nằm trên giường, cảm giác say hoàn toàn biến mất.
Cậu vô cùng tỉnh táo nhìn trần nhà, biểu cảm nghiêm nghị như vừa thua liên tiếp một trăm ván trong game, Trong tâm trí cậu tràn ngập —— Tui vừa làm cái quái gì vậy???
Khi Thạch Lưu gọi điện cho cậu thì cậu đang nhìn chằm chằm vào email gửi cách đây nửa tiếng kia với ánh mắt hối hận.
Thạch Lưu: “Cuối tuần này ——”
“Tui hỏi ông một chuyện.” Giản Nhung vùi mặt vào gối rồi lên tiếng.
“?” Nghe thấy giọng điệu cậu nghiêm túc, Thạch Lưu còn tưởng rằng có chuyện lớn, nhíu mày nói: “Ông nói đi.”
“Nếu như —— tui nói là nếu như.” Giản nhung nói, “Ông từng không cẩn thận để lộ số QQ của mình trên live stream, bị một số người xem nhớ. Khoảng … hai năm sau, người xem này lại gửi một email QQ cho ông…”
“Ông gặp biến thái hả?” Thạch Lưu hỏi.
Giản Nhung ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu từ trong gối: “Như thế là biến thái sao?”
“Đã hai năm rồi còn gửi thư đến hòm thư của ông, đây không phải biến thái thì là gì?”
Giản Nhung: “… Vậy lỡ như có việc gấp thì sao?”
“Đã không quen biết thì có việc gấp gì chứ. Hơn nữa ai sẽ giữ một QQ của người xa lạ trong hai năm?” Thạch Lưu nói nghiêm túc, “Ông phải chú ý việc này, người như thế rất kinh khủng, trong hiện thực chính là loại biến thái sẽ theo đuôi ông về nhà đó.”
Giản Nhung: “.”
“Lần sau ông cẩn thận một chút, để lộ số QQ rất dễ bị kẻ xấu nhìn chằm chằm.” Thạch Lưu căn dặn xong, mới tiếp tục nói tiếp câu trước đó, “Cuối tuần tui phải về Thượng Hải, đi ăn một bữa chứ?”
“Nói sau.” Giản Nhung nói không chút tình cảm nào, “Gặp sau.”
Cúp điện thoại, Giản Nhung đơ mặt mở Baidu, mới đánh “Làm sao thu hồi thư” —
“Ting.”
“Bạn nhận được thư mới.”
Giản Nhung xém quăng điện thoại qua cửa sổ.
Cậu nhìn chằm chằm nhắc nhở trên điện thoại một hồi lâu, sau đó xuống giường vốc nước lạnh lên mặt, rồi mới trở lại giường mở thư.
[ Trả lời: Tìm việc ]
“Thêm Wechat: DhdRRR.”
Giản Nhung nhìn chằm chằm vào chữ “R” trong chỗ người gửi thư, tim đập nhanh như nổi trống.
Cậu nuốt nước bọt vài lần, mặt nóng bừng bừng thêm bạn trong Wechat.
Vài giây sau.
[ D: Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi. ]
Giản Nhung mở bàn phím, gõ tới gõ lui, “Chào bạn” đổi thành “Chào ngài”, “Tôi là Soft” đổi thành “Tôi tên Giản Nhung”.
Ngay lúc cậu muốn gửi tin nhắn thì —
[ D: Chào cậu, anh là quản lý anh Đinh của chiến đội TTC. ]
Giản Nhung dừng lại chốc lát.
[ Nhờ Ung: À. ]
[ D: … ]
[ D: Anh đã xem sơ yếu lý lịch của cậu, các mặt đều không tệ lắm. Chỉ là bọn anh cần tiến hành huấn luyện trong hai tuần sau đó mới thương lượng tiếp, chừng nào cậu rảnh đến đây một chuyến? ]
[ Nhờ Ung: Lúc nào cũng được. ]
[ Nhờ Ung: mấy chữ RRR trong Wechat của anh có ý gì thế? ]
[ D: À, như A A A? ]
[ Nhờ Ung: Ồ. ]
Anh Đinh vừa cùng cậu bàn bạc thời gian, vừa thì thầm: “Bây giờ mấy đứa nhỏ đều thích theo con đường cool hả …”
Lộ Bá Nguyên nhớ tới nam sinh với mái tóc màu lam chẳng hợp với ngoại hình của mình thì nhếch miệng cười, tiếng “Ừ” không rõ ràng: “Thời kỳ nổi loạn.”
–
Thứ tư, Giản Nhung dậy thật sớm.
Hôm nay là ngày huấn luyện mà cậu đã thống nhất cùng với quản lý TTC. Trong hai tuần huấn luyện này cậu ăn ở đều tại gaming house TTC.
Giản Nhung không có hành lý gì cần phải sắp xếp, một balo đã đủ rồi. Sau khi gọi xe thì cậu đi xuống lầu, trong thang máy nhìn thấy ID trên mũ của mình, vừa định lấy xuống, nửa đường lại đội trở lại.
Là cậu suy nghĩ nhiều, Road làm sao có thể tự mình nói chuyện với thành viên tập sự, có thể ngay cả hòm thư kia cũng là nhân viên công tác quản lý.
Cậu hẳn là sẽ không nhanh như vậy mà gặp gỡ đội viên của TTC.
Cậu đã hỏi qua Thạch Lưu, thực tập sinh hay người chơi tự do được chiến đội chọn đều phải qua thời gian huấn luyện mới được vào đội, Các huấn luyện viên và quản lý nhìn vào số liệu và đánh giá mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng là chọn ai.
Tuy rằng chế độ từng chiến đội không giống nhau nhưng đại khái cũng gần gần như thế.
[ D: Cậu đi chưa? ]
[ Nhờ Ung: Sắp tới rồi. ]
[ D: Ừa, gần đây là kỳ nghỉ nên không có nhiều người, anh đã nói với bảo vệ rồi, báo số nhà là có thể vào khu biệt thự, đến nơi thì trực tiếp bấm chuông cửa là được. ]
Xe tiến vào khu biệt thự, Giản Nhung nhìn những dãy biệt thự sân vườn tráng lệ rồi yên lặng lấy điện thoại tìm kiếm gaming house “TTC” trên Baidu.
Diện tích khoa trương trên giới thiệu vắn tắt vô cùng xứng đôi với chiến đội giàu có của LPL.
Xuống xe, Giản Nhung đeo balo lên đi tới cửa sắt, đi qua vườn hoa, ấn vào chuông cửa cổng chính.
Cậu chỉ ấn một cái rồi ngừng, cũng không quan tâm người bên trong có nghe thấy hay không.
Qua cơn mưa, trong vườn hoa có mùi ẩm ướt. Giản Nhung cúi đầu mới phát hiện trên cạnh cổng chính đặt một chậu xương rồng.
Cây xương rồng này đã khô héo ngã vàng, trút hơi thở cuối cùng.
Trồng cái cây ngoan cường thành thế này cũng khó.
Cổng chính mở ra. Giản Nhung nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy người ở sau cửa, câu “xin chào” liền nghẹn trong cổ họng.
Người đàn ông cầm tay nắm cửa mở rộng cửa, bộ đồ ngủ màu xám, đầu tóc rối hơn bình thường mà cũng không hiện lên vẻ lôi thôi.
Anh cụp mắt xuống, dáng vẻ lười biếng, tay cầm ly thủy tinh, giữa ngón tay cái và ngón trỏ có một nốt ruồi.
Giản Nhung còn đang ngơ ngẩn, người đàn ông thoáng nâng mắt, ánh mắt anh rơi trên chiếc mũ mà cậu đang đội.
Lộ Bá Nguyên vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn,hỏi: “Bên ngoài trời đang mưa hả?”
Giản Nhung: “…Hả?”
“Mũ ướt rồi.”
Gương mặt Giản Nhung căng cứng, cứng đơ tháo mũ xuống, thậm chí còn cọ cọ lên quần áo của mình.
Lộ Bá Nguyên im lặng mỉm cười, xoay người đi vào trong: “Vào đi.”
Giản Nhung vừa bước vào đã đối diện với ánh mắt của mấy người ngồi trên sô pha.
Lúc này thành viên của TTC gồm top – Viên Khiêm, bot – Pine, SP – Tiểu Bạch đều ngồi ở phòng khách lầu 1 nhìn thoáng qua như đang thương lượng chuyện gì. Nhìn thấy cậu bước vào, tất cả mọi người đều tắt tiếng, im lặng nhìn cậu.
Nhất là Tiểu Bạch, trong im lặng còn mang theo vẻ xấu hổ, trong xấu hổ còn xen lẫn sự sợ hãi.
Cậu ta dùng ánh mắt hỏi Viên Khiêm: Anh Đinh đâu?!
Viên Khiêm cũng dùng ánh mắt trả lời cậu ta: Trong WC!
Cảnh tượng đang bế tắc thì một người phụ nữ trung niên từ trong phòng bếp bước ra, là thím làm cơm của gaming house. Bà vừa cởi tạp dề vừa hỏi: “Gia vị trong bếp hết rồi, cô muốn đi siêu thị, mọi người có muốn ăn gì không? Thím giúp mấy đứa mua về.”
Viên Khiêm nói: “Chúng cháu giúp thím đặt online cho, đỡ phải chạy ra ngoài.”
“Không cần không cần.” Thím vội vàng lắc đầu, “Thím muốn xem có tôm cá tươi hay không.”
Tiểu Bạch lập tức giơ tay: “Cháu muốn khoai tây chiên và bánh xốp!”
Pine nói: “Mua ít quả hạch ạ.”
Bà ghi lại bọn họ muốn gì, hỏi Lộ Bá Nguyên ở trong bếp đang pha cà phê: “Tiểu Lộ muốn mua gì không?”
“Dạ không.” Lộ Bá Nguyên nói xong bỗng nhiên dừng lại, “… Chờ một chút ạ.”
Anh quay đầu lại, nhìn Giản Nhung.
Giản Nhung đứng thẳng tắp, bị anh nhìn thì khẽ mím môi.
“Mua ít sữa bò ạ.” Lộ Bá Nguyên dời tầm nhìn rồi nói: “Trong đội có người đang phát triển.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※