"Anh Niên? Này này..." Trương Đại Khí đưa tay lắc lắc trước mắt Hạ Kỳ Niên, thấy cậu không có phản ứng, bèn đưa ta đẩy vai cậu. "Hạ Kỳ Niên! Hồn về với xác đi nè!"
"A?" Hạ Kỳ Niên ngồi trên ghế bỗng nhiên thẳng lưng lên, mờ mịt hỏi: "Nhảy xong rồi sao?"
"Đúng vậy!" Trương Đại Khí nhìn lướt qua quyển sổ trong tay cậu. "Có ghi số lần và thành tích cho tụi này không?"
Hạ Kỳ Niên giật thót trong lòng, cúi đầu.
Ngoại trừ hai lần nhảy đầu còn ghi lại một chút, những lần sau đều đã thả hồn theo mây gió cả.
Cậu xoa gáy mình, xin lỗi tất cả mọi người: "Tôi xin lỗi."
"Không có việc gì, dù sao hôm nay huấn luyện viên cũng không có ở đây, tôi tùy tiện điền mấy cái để đối phó một chút đi." Trương Đại Khí quan tâm hỏi: "Cậu bị sao vậy? Có cảm thấy không khỏe không?"
Hạ Kỳ Niên thở ra một hơi, "Có một chút."
Nhưng không phải thân thể không thoải mái, mà là trong lòng kìm nén đến hoảng hốt.
Mặc dù cho đến bây giờ, tất cả mọi chuyện đều là tự mình cam tâm tình nguyện, nhưng đằng sau lòng tự nguyện này vẫn còn cần rất nhiều niềm tin và khát vọng chống đỡ.
Hy vọng sẽ nhận được một chút phản hồi, hy vọng Thịnh Tinh Hà có thể nhìn mình nhiều hơn một cái, nhưng mấy câu nói kia của Thịnh Tinh Hà như đã dứt khoát cắt đứt những nhớ nhung và chờ mong của cậu.
Cuối cùng cậu cũng bắt đầu tin vào cụm từ "trai thẳng thực sự là bẻ không cong".
Mấy ý tưởng này vừa xuất hiện, tự tin liền sẽ sụt giảm đáng kể.
Mấy vòng nhảy thử kết thúc, một đám người thưa thớt ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất, Trương Đại Khí móc một chai nước khoáng từ trong túi ra đưa cho Hạ Kỳ Niên. "Nếu thân thể cậu không thoải mái thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, huấn luyện viên cũng sẽ không trách cậu đâu."
Không biết vì sao, vừa nghe thấy ba chữ "huấn luyện viên", da Hạ Kỳ Niên đều căng hết cả lên, cậu uống hai ngụm nước, do dự hỏi: "Cậu có thích người nào không?"
"Có, tôi rất thích Lưu Diệc Phi."
"..." Hạ Kỳ Niên đỡ trán. "Vậy cậu cảm thấy con người tôi có chín chắn không?"
Trương Đại Khí: "Tôi thấy còn chưa trưởng thành như tôi đâu."
"..."
Thật sự là càng hỏi càng thương cảm, Hạ Kỳ Niên nặng nề thở thở dài.
Không tìm thấy đối tượng để chuyện trò về cuộc đời, đành phải nuốt hết tất cả mờ mịt và không xác định vào bụng.
...
Ở phương Nam dường như chỉ có hai mùa là mùa hè và mùa đông, rõ ràng đã gần tháng mười, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn còn cao quá đáng.
Khi Hạ Kỳ Niên ra khỏi phòng tập thể dục đã bị sóng nhiệt dập ngay vào mặt, nhiệt lượng trong cơ thể nhanh chóng bốc hơi, làn da trở nên dính dấp.
Đi đến một chuyến đến căng tin nhưng thức ăn đã bán gần hết rồi, cậu đành phải đi ra ngoài kiếm ăn.
Mua một phần mì trộn một phần mì lạnh và một chén canh đậu xanh, nhớ tới Thịnh Tinh Hà có thể còn chưa ăn cơm tối, cậu cúi đầu gửi tin nhắn qua.
[N: Anh đã về nhà chưa? Có ăn cơm tối không?]
[Thịnh Tinh Hà: Đang ăn.]
[N: Ăn gì vậy? Chỉ có một mình anh thôi sao?]
[Thịnh Tinh Hà: Không phải, còn có Lữ Dương, chúng tôi đang ăn tôm hùm đất.]
Này gọi là gì?
Tôi tâm tâm niệm niệm đều là anh, mà anh lại thong dong vui vẻ với người khác.
Giờ phút này nội tâm của Hạ Kỳ Niên ngũ vị tạp trần*.
*Ngũ vị (ngọt, chua, cay, mặn, đắng) lẫn lộn. Có ý chỉ tâm trạng phức tạp, hỗn loạn.
"Nhóc này, còn muốn thêm gì nữa không?" Bà chủ nhiệt tình hỏi.
Hạ Kỳ Niên lắc đầu: "Chỉ có nhiêu đây thôi."
Như một định luật, khi con người ta đang đau lòng khó chịu thì luôn có những điều còn buồn bực hơn theo ngay đến.
Hạ Tử Hinh gọi điện thoại cho cậu.
Nói một ít chuyện mà cậu vẫn luôn không muốn nói đến.
Thật ra từ khi cậu học năm nhất, Hạ Tử Hinh đã nhắc tới chuyện du học nhiều lần rồi nhưng vẫn bị cậu dùng đủ loại lý do để từ chối, hiện tại đã biến thành ra nước ngoài học nghiên cứu sinh.
Chế độ giáo dục đối với nghiên cứu sinh ở nước ngoài nói chung chỉ cần một-hai năm, chương trình giảng dạy chặt chẽ, tốt nghiệp sớm hơn trong nước, ngoài ra cũng có thể mở rộng tầm nhìn, tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, có thể được coi là một chuyến đi dài.
Hạ Tử Hinh nói trên điện thoại rằng có rất nhiều chỗ tốt hấp dẫn.
"Chú Triệu mà lần trước cùng nhau ăn cơm hồi năm mới đó, con có nhớ không? Con trai ông ấy học chuyên ngành biên đạo, năm trước đã ra nước ngoài, nếu con qua đó, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Hạ Kỳ Niên cũng hết chỗ nói. "Chú Triệu là ai vậy? Con không có ấn tượng, con trai ông ta con còn không biết mặt, chăm sóc cái rắm."
"Con nói chuyện kiểu gì đó!"
Hạ Kỳ Niên không chịu thua nói: "Con không muốn ra nước ngoài."
"Tại sao?" Hạ Tử Hinh nhíu mày. "Không phải lúc trước con đã hứa với mẹ sẽ chuẩn bị thật tốt sao?"
Thật ra trước khi chưa luyện nhảy cao, cậu quả thật đã từng cân nhắc tới chuyện đi du học, bởi vì cậu căn bản không có mục tiêu sống xác định, chỉ có thể đi theo con đường trước mắt này, người khác đều đang làm cái gì, cậu cũng làm theo cái đó.
Nhưng từ khi nếm được rất nhiều vị ngọt trong nhảy cao, cậu dần dần xác định được phương hướng cuộc sống của mình, cậu muốn tiếp tục nhảy cao, muốn cùng Thịnh Tinh Hà tiến vào đội tuyển quốc gia, nếu có cơ hội được thi đấu cùng nhau thì càng tốt.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù đã học được rất nhiều thứ, nhưng thực sự khiến cậu hưởng thụ được cảm giác hưng phấn và hài lòng thì chỉ có nhảy cao mà thôi.
Để nhảy cao, cậu có thể đổ mồ hôi như mưa trên sân đấu chói chan ánh mặt trời, cũng có thể một mình chạy trên sân thể dục giữa màn đêm yên tĩnh.
Mắt thấy thành tích của mình từng chút từng chút đi lên, bây giờ lại bảo cậu buông bỏ, còn không bằng cho cậu một dao còn hơn.
"Thành tích IELTS của con không đi được." Cậu cảm thấy lý do của mình dường như không được thuyết phục, nói thêm: "Con đã tìm thấy thứ có ý nghĩa hơn, vì vậy con không muốn đi ra nước ngoài."
"Nhảy cao sao?"
"Ừm."
"Hạ Kỳ Niên! Con điên rồi!" Thanh âm của Hạ Tử Hinh vốn đã tương đối sắc bén, sau khi tông giọng đột nhiên cất cao lên, cơn tức giận được truyền qua điện thoại di động một cách rõ ràng.
"Lúc trước con nói con thích phát thanh và dẫn chương trình, sống chết gì cũng muốn đi đăng ký chuyên ngành này, mẹ ngăn cản con không được, chỉ có thể giúp con nghĩ biện pháp học thêm chút gì đó, bây giờ học được hai năm, con lại nói với mẹ con muốn nhảy cao? Con làm gì cũng chỉ ba phút chán, có thể có tiền đồ gì chứ?"
Hạ Kỳ Niên trầm mặc nhìn hộp cơm dùng một lần trên bàn, bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa.
"Con nói con thích nhảy cao, con cũng có thể nhảy ba năm, năm năm, nhưng con có thể nhảy cả đời sao? Con nhìn các vận động viên trên TV xem, người nào mà thân không đầy vết thương buồn bã giải nghệ? Những người nổi tiếng con nhìn thấy còn tốt, đó là số ít nhận được hồi báo cho những trả giá của mình, nhưng còn những người mà con không thể nhìn thấy thì sao? Bây giờ mẹ rất nghiêm túc nói cho con biết, giới thể thao còn tàn khốc hơn giới giải trí nhiều, ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc nhưng đứng đầu cả nước, có thể khiến người ta nhớ kỹ chỉ có mấy người thôi."
"Con nhảy cao cũng không phải vì để cho người ta nhớ kỹ mình."
Hạ Tử Hinh giống như nghe được chuyện hài gì đó, bật cười, trong tiếng cười kia tràn ngập châm chọc.
"Con không muốn giành chức vô địch còn tham gia cuộc thi làm gì?"
Không muốn giành chức vô địch còn tham gia cuộc thi làm gì...
Mỗi một chữ từ miệng Hạ Tử Hinh nói ra đều hóa thành mũi nhọn, đâm vào lồng ngực cậu.
Hạ Kỳ Niên mệt mỏi xoa xoa mặt. "Bây giờ con nói rõ ràng cho mẹ biết, con chính là thích nhảy cao, giống như mẹ thích diễn xuất vậy, không được sao?"
"Vậy mẹ cũng có thể nói rõ ràng với con, chuyện nhảy cao là không có khả năng."
"Con đã trưởng thành! Tại sao mẹ cứ luôn quyết định thay con như vậy?"
Hạ Kỳ Niên nổi giận đùng đùng cúp máy, ném điện thoại lên bàn trà.
Kính màn hình bị vỡ.
Vài giây sau, Hạ Tử Hinh lại gọi tới, Hạ Kỳ Niên chỉnh điện thoại di động thành im lặng đặt trên bàn, xoay người vào phòng tắm rửa.
Vừa nhắm mắt lại, những lời của Hạ Tử Hinh vẫn lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Thật ra Hạ Tử Hinh nói cũng không sai, giới thể thao quả thật còn tàn khốc hơn giới giải trí nhiều, trừ giành được huy chương ở các Đại hội thể thao quốc tế và Thế vận hội Olympic ra, có rất ít người được nhớ đến, nhưng người sống chính là vì để cho người khác nhớ kỹ mình sao?
Bản thân mình cảm thấy có ý nghĩa mới là quan trọng chứ.
Chuyện tình cảm không được như ý, sự nghiệp thể thao cũng không thuận lợi, đêm đó, Hạ Kỳ Niên mang theo tâm tình vô cùng phức tạp đi ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy trên WeChat có một chấm đỏ nhỏ, nháy mắt trong đầu cậu hiện ngay lên hình đại diện của Thịnh Tinh Hà, vui mừng điểm vào, lại chỉ có một tin nhắn của Trương Đại Khí gửi tới.
[Đại Khí: Giúp tôi chém một đao đê! Đây là phúc lợi của Pinduoduo, hoàn phí tiêu dùng cung cấp cho người dùng. Chém giá còn 0 đồng là có thể nhận miễn phí. Link...]
[N: Lăn, tôi không cài Pinduoduo.]
[Đại Khí: Vậy vừa vặn, người mới chém nhiều lắm, giờ cậu là người tiếp theo.]
[N:......]
[Đại Khí: được không? Chém bao nhiêu?]
[N: Tám đồng mốt.]
[Đại Khí: Vậy là vận may của cậu không ổn rồi, anh Hàm chém được hai đồng kìa.]
[N: Cút!]
Hạ Kỳ Niên kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy đèn trong phòng ngủ Thịnh Tinh Hà đã sáng lên, liền tùy tiện nhấn sao chép liên kết chém giá chia sẻ qua.
Thịnh Tinh Hà cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả từ chối lấy lệ cũng không có.
Nỗi tủi thân của Hạ Kỳ Niên tiếp tục bành trướng.
Cậu trút tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình vào huấn luyện.
Không ngủ được liền ra ngoài chạy bộ, cho đến khi cả người mệt mỏi mới rốt cuộc không còn thời gian lo nghĩ nữa.
Thịnh Tinh Hà nhìn cậu có thể ăn uống còn có thể nhảy, cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến hai ngày sau mới phát hiện tình huống hình như có chút khác thường.
Trưa hôm đó, anh ăn cơm với đám sinh viên trong nhóm nhảy cao ở căng tin.
Trương Đại Khí tiện tay lướt tới một vòng bạn bè, hô to: "A, anh Niên, tối hôm qua ba giờ sáng còn đang chạy buổi tối."
"Đầu óc có hố hả, giờ này còn không ngủ." Tần Phái đi qua nhìn, phát hiện thật đúng là vòng bạn bè vào hơn ba giờ. "Ba giờ tính là chạy tối hay là chạy sáng?"
"Chắc là chạy buổi tối." Cốc Tiêu Tiêu ở xa xa duỗi cổ qua. "Cho tôi xem một chút, cậu ta up cái gì?"
"Một con mèo gặp phải khi đang chạy." Trương Đại Khí đã trượt đến cái tiếp theo. "Ai, cậu không phải cũng có điện thoại di động sao, tự mình xem đi."
Cốc Tiêu Tiêu sau khi vào vòng bạn bè thì vui vẻ nói: "Oa, mèo con thật đáng yêu."
Thịnh Tinh Hà cũng có chút tò mò, điểm vào vòng bạn bè của Hạ Kỳ Niên, phát hiện là một đường ngang.
Thực hiển nhiên, anh đã bị chặn.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy khiếp sợ và sợ hãi, giống như một người bạn trai không biết bạn gái vì sao tức giận, vẻ mặt mờ mịt.
Hai ngày nay huấn luyện không tốt sao? Tại sao lại một mình chặn anh?
Phát hiện ngoài ý muốn này làm anh nảy ra muôn vàn suy nghĩ, ngay cả đùi gà trong dĩa cơm cũng không còn hấp dẫn nữa.
Anh trượt lại xem lịch sử trò chuyện của mình và Hạ Kỳ Niên, cuối cùng dừng lại ở buổi sáng ngày 26.
Chẳng lẽ là trách anh không có phụ giúp chém giá?
Tuy rằng với sự hiểu biết của anh về Hạ Kỳ Niên, khả năng tức giận này chỉ có 0,01%, nhưng Thịnh Tinh Hà vẫn cào tóc, tải Pindoudou về.
[Thịnh Tinh Hà: Tôi chém được một đồng sáu, đủ không?]
[N: Giờ anh mới thấy tin nhắn à?]
[Thịnh Tinh Hà: Không phải, lúc trước không có app này, tôi vừa mới tải xuống.]
[N: Sao đột nhiên nghĩ đến việc giúp tôi chém giá vậy?]
[Thịnh Tinh Hà: Bỗng nhiên nhớ tới.]
[N: Tại sao lại nhớ tới?]
Thịnh Tinh Hà xoa ót một chút, phương thức hỏi vấn đề của Hạ Kỳ Niên luôn tràn đầy kỹ xảo.
"Huấn luyện viên?!"
Cánh tay bỗng nhiên bị đụng một cái, Thịnh Tinh Hà ngước mắt nhìn Trương Đại Khí.
"Anh có nghe tụi em nói không?"
"Hả? Cậu nói gì?"
Trương Đại Khí lặp lại lần nữa: "Hôm nay sinh nhật em, cha mẹ em tài trợ cho một ít tiền, buổi tối cùng nhau đi ăn tối không?"
"Ồ, tính hết có những ai?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Chỉ có những người trong đội chúng ta, Lý Triều và Thiên Khánh buổi tối có chuyện không đi được, tính ra thì hẳn là vừa đủ gom lại một bàn đó." Trương Đại Khí nói.
"Hạ Kỳ Niên cũng đi?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
"Chắc rồi, nếu không bảo cậu ta ngày mai tuyệt giao với em luôn đi."
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút, gật gật đầu. "Được, mấy giờ tối?"
"Chắc là khoảng sáu giờ rưỡi đi, đến lúc đó rồi hẹn lại, em về ký túc xá nghỉ ngơi trước."
"Được."
Sự chú ý của Thịnh Tinh Hà lần thứ hai quay trở lại giao diện trò chuyện, do dự thật lâu, quyết định nói thật, giải quyết vấn đề.
[Thịnh Tinh Hà: Bởi vì tôi phát hiện vòng bạn bè của cậu đã chặn tôi.]
[N: Sau đó thì sao?]
[Thịnh Tinh Hà: Sau đó thì hỏi cậu, vì sao bỗng nhiên lại chặn, tôi chọc giận cậu?]
[N: Không.]
[Thịnh Tinh Hà: Vậy cậu trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, vì sao tôi lại bị chặn?]
[N: Không phải anh chưa bao giờ tò mò sao? Miễn là tôi không ảnh hưởng đến việc học tập và huấn luyện là được.]
Thịnh Tinh Hà lúc này mới giống như bị điện giật, chợt nhớ tới cuộc đối thoại kỳ lạ vào buổi chiều nào đó.
Mấy lời không tò mò này quả thật là chính anh nói, nhưng dục vọng trả thù của thằng nhóc này cũng quá mạnh đi!?
Nói một câu mà nhớ lâu như vậy?
Thực sự không phải cung Bọ Cạp ư?
[N: Chẳng lẽ bây giờ anh lại muốn xem?]
[Thịnh Tinh Hà: Đây cũng không phải chuyện riêng tư gì...]
[N: Vậy anh cầu xin tôi đi.]
[Thịnh Tinh Hà:...]
Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng Thịnh Tinh Hà cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, biết rõ còn cố hỏi mà gửi tin nhắn, mở đề tài khác ra.
[Thịnh Tinh Hà: Tối nay sinh nhật Đại Khí, cùng đi không?]
[N: Được, anh đã chuẩn bị quà chưa?]
[Thịnh Tinh Hà: Còn chưa, tôi chỉ mới biết được thôi.]
[N: Buổi chiều tôi chỉ có một tiết học, sau khi học xong cùng nhau đi ra ngoài mua quà không?]
[Thịnh Tinh Hà: Buổi chiều tôi phải họp, không biết mấy giờ mới kết thúc, xong sẽ gọi điện thoại cho cậu.]
[N: Được rồi.]
Tuy rằng vòng bạn bè của bạn nhỏ Hạ đến cuối cùng vẫn không có mở cửa cho anh (chưa bỏ chặn), nhưng ở trong mắt Thịnh Tinh Hà, chuyện này nếu đã tán gẫu rồi thì coi như là đã kết thúc, cho hay không cho xem là chuyện của Hạ Kỳ Niên.
Chẳng lẽ thật sự phải cầu xin người ta cho anh xem sao?
Mặt mũi làm huấn luyện viên của anh còn đặt ở đâu.
Thịnh Tinh Hà cất điện thoại di động cũng đồng thời thu lại tâm tư lộn xộn, một lần nữa chú tâm vào công việc.
Nội dung chủ yếu của cuộc họp buổi chiều là về Hội thao trường tiếp theo và một giải vô địch điền kinh lớn cấp quốc gia.
Hội thao trường dự kiến diễn ra vào trung tuần* tháng 10, thời gian giữa hai giải đấu cách nhau rất gần nhau, nhất định sẽ là một tháng bận rộn.
* Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng. . đam mỹ hài
Đại hội thể thao của trường đương nhiên là khuyến khích học sinh tích cực đăng ký, còn ngưỡng cửa của giải thi đấu điền kinh lớn kia lại rất cao.
Chủ nhiệm Tôn đẩy cặp kính mắt thật dày. "Mọi người có thể xem tư liệu trong tay, năm nay trường chúng ta không lấy được nhiều danh ngạch, cơ bản đều là một đến hai người, còn một số hạng mục có thành tích tốt nhất cũng còn kém xa tiêu chuẩn thi tuyển của người ta, cũng không cần phải xin."
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Thịnh Tinh Hà xoa xoa trán, lật bản danh sách thật dài lên tìm chỗ tư cách dự thi môn nhảy cao.
2m15.
Đây là độ cao mà quán quân của đại hội thể thao tỉnh đạt được.
Căn cứ vào khoảng thời gian huấn luyện chuyên nghiệp này, kỷ lục cá nhân của Hạ Kỳ Niên đã nâng cao lên 2cm, nhưng nếu mang cái thành tích 2m18 đi dự thi, ráng chết cũng chỉ có thể vượt qua hai lần, rất khó giành giải thưởng ở hạng mục này.
Nhưng nếu như muốn anh đi hỏi Hạ Kỳ Niên có nguyện ý tham gia hay không, đáp án nhất định là có.
Bởi vì sức hấp dẫn của thể thao là tất cả mọi thứ đều có khả năng, ngay cả khi thua, cũng sẽ có được một lần kinh nghiệm thi đấu quý giá.
Hội nghị kết thúc, Thịnh Tinh Hà đúng hẹn gọi điện thoại cho Hạ Kỳ Niên.
"Anh họp xong rồi?" Thanh âm Hạ Kỳ Niên trong trẻo, nghe có vẻ tâm trạng không tệ.
"Phải." Thịnh Tinh Hà đáp. "Cậu đang ở lầu số mấy? Tôi sẽ đến tìm cậu."
"Tôi đang mua sữa chua ở siêu thị." Hạ Kỳ Niên mở tủ đông ra, một tay xách hai lon sữa ra. "Anh ở cửa tây bên kia chờ tôi đi, tôi đạp xe qua rất nhanh."
"Được."
Thịnh Tinh Hà đang định cúp điện thoại, lại nghe Hạ Kỳ Niên hỏi: "Anh thích vị sữa chua nào? Tổng hợp, xoài, bưởi hay dâu tây?"
"Có sữa tươi không?" Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên nở nụ cười, "Sao anh không theo kịch bản gì cả vậy? Sữa tươi có gì ngon đâu mà uống, đã tanh còn không có hương vị gì."
Thịnh Tinh Hà: "Vậy cậu nghĩ hương vị trái cây trong sữa chua đến từ đâu? Tất cả đều là chất phụ gia thực phẩm."
"Đương nhiên là phải có phụ gia mới thơm nha." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể Hạ Kỳ Niên vẫn hết sức thành thật đem sữa chua bỏ lại vào tủ đông, đổi thành hai túi sữa nguyên chất có thời hạn sử dụng rất ngắn.
Thịnh Tinh Hà nói: "Nếu cậu muốn uống sữa chua có hương vị trái cây thì tôi có thể làm cho cậu, đảm bảo không thêm phụ gia còn uống ngon nữa."
Trước mắt Hạ Kỳ Niên lấp tức sáng ngời. "Được." Ngay sau đó cậu lại liên tưởng đến điều gì, cười đến gục cả đầu.
À...
Hạ Kỳ Niên! Đầu óc của mày quả là bẩn thỉu quá đi!
Thịnh Tinh Hà đoán không sai, tâm tình Hạ Kỳ Niên quả thật không tệ, hơn nữa cả buổi chiều cũng đều không tệ.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt này của cậu cuối cùng cũng tạo nên một chút sóng nhỏ trong biển rộng mênh mông rồi.
Với tính cách của Thịnh Tinh Hà, sẽ đi hỏi khắp nơi vì sao cậu lại chặn mình trên vòng bạn bè sao?
Không đời nào.
Vậy ít nhất cũng chứng minh được rằng ở trong lòng Thịnh Tinh Hà, mình vẫn có một chút địa vị như vậy.
Cây quế trong trường nở rộ hoa, có thể ngửi thấy hương thơm ở khắp mọi nơi.
Trong từng làn hương thơm thấm tận ruột gan, cậu cũng đã nghĩ thông suốt.
Chỉ cần Thịnh Tinh Hà một ngày còn không có bạn gái, cậu vẫn có cơ hội, thay vì ở đó tức giận thì chi bằng ở chung cho thật tốt.
Kết quả là vào lúc chạng vạng, Thịnh Tinh Hà lại gặp được đứa nhỏ mặt mày đầy gió xuân kia.
Hạ Kỳ Niên đón hoàng hôn mà đến, hơi nheo mắt lại, khoảnh khắc nhìn thấy Thịnh Tinh Hà, khóe miệng hiện lên nụ cười tràn đầy nhiệt tình.
"Có phải chờ lâu rồi không?" Hạ Kỳ Niên phanh gấp, xe vững vàng dừng trước mặt Thịnh Tinh Hà. "Lên đây đi."
Thịnh Tinh Hà là một người cao, ngay cả giơ chân lên cũng không cần giơ, chỉ cần đi qua, hai chân hơi cong một cái đã ngồi xuống. "Trước kia cậu đã từng có kinh nghiệm chở người rồi sao?"
Hạ Kỳ Niên quay đầu lại: "Thế nào, chở anh còn phải cần kinh nghiệm nữa hả? Anh đang tuyển dụng lái xe à? Hay là nói... Anh đang thăm dò xem tôi có nói về đối tượng của mình hay không?"
"Cậu suy nghĩ nhiều quá đi." Thịnh Tinh Hà cười cười. "Tôi sợ cậu không có kinh nghiệm làm tôi ngã thôi."
Hạ Kỳ Niên hai chân chống đất. "Vậy không thì anh chở tôi đi!"
Thịnh Tinh Hà lập tức lắc đầu, vịn lấy đệm ngồi. "Tôi không thèm chở, cậu nặng như vậy."
"Vậy cũng không tốt lắm." Hạ Kỳ Niên dùng sức đạp một cái, Thịnh Tinh Hà kéo hai cái bắp chân giúp cậu đẩy.
Gặp đèn giao thông, Hạ Kỳ Niên phanh gấp, Thịnh Tinh Hà hoàn toàn không phòng bị, nhoáng về sau một cái, rồi toàn bộ khuôn mặt trực tiếp nện vào lưng cậu.
Một thanh âm nặng nề vang lên.
"Đệt!" Thịnh Tinh Hà xoa mũi ngẩng đầu. "Kỹ thuật chạy xe của cậu cũng nát quá đi, sống mũi của tôi sắp bị sập luôn rồi."
Hạ Kỳ Niên khiếp sợ ra mặt: "Mũi anh cũng bự quá à?"
Thịnh Tinh Hà nện một quyền vào lưng cậu, Hạ Kỳ Niên vui vẻ ngửa đầu cười.
"Anh có thể ôm eo tôi mà."
"Không cần."
Đầu xe Hạ Kỳ Niên lắc lư trái phải, chính là không chịu chạy cho đàng hoàng, Thịnh Tinh Hà bất đắc dĩ bám lấy bả vai cậu.
Bả vai Hạ Kỳ Niên rất rộng, cơ bắp nắm vào hết sức săn chắc, tay chân trần trụi bên ngoài đều tràn ngập cảm giác sức mạnh.
Bên cạnh có người nhìn qua, Thịnh Tinh Hà cảm thấy ngượng ngùng, đặt đầu dựa lên lưng Hạ Kỳ Niên.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên không ngừng tăng lên.
Trên đầu là những đám mây bị hoàng hôn thiêu đốt, tầng tầng lớp lớp, giống như muốn nuốt chửng cả tòa nhà ở cách đó không xa, hương hoa quế say lòng người xông vào mũi.
Hạ Kỳ Niên nhìn đường phố ồn ào, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chiếc xe đạp thoải mái băng qua dòng người nhộn nhịp trên đường phố, hòa nhập vào mảnh hoàng hôn này.
_ Hết chương 27 _