Sau đó, tôi không còn tâm trạng để nghĩ về vấn đề này nữa.
Bởi vì nằm viện thật sự là một việc đáng xấu hổ, nhất là khi tôi còn đang bệnh nặng không thể hoạt động bình thường.
Có một số việc từ trước đến nay đều là y tá làm cho tôi.
Mặc dù bây giờ vẫn có y tá nhưng lại xuất hiện kẻ cướp công ăn việc làm của người ta.
Khi Văn Khương lấy máy tính ra rồi nói chuyện với y tá tôi không quá để ý.
Lúc họ khoa tay múa chân với nhau tôi cũng không để ý.
Cho đến khi y tá vắt khăn mặt xong lại đưa cho Văn Khương.
Tôi bỗng thấy sai sai.
Người lạ sờ tôi thì thôi đi, anh cũng muốn sờ???
Tôi không có mặt mũi à???
Chưa kịp lắc đầu từ chối khăn lông ấm áp đã đáp lên mặt của tôi.
Thật là thoải mái, thoải mái quá đi mất.
"Anh tỉnh lại rồi, chắc đi tắm cũng không thành vấn đề."
Ồ ~ này được! Vừa nói là tôi đã muốn tắm luôn rồi.
Nên là đợi người ấy lau mặt cho tôi xong, tôi vội vàng gật đầu.
Đôi mắt người ấy cong lên.
"Em ôm anh vào."
Giề??? Đừng đừng đừng đừng đừng!
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
Tay Văn Khương vừa đưa ra lại thu về.
"Anh không muốn đi tắm... hay là không muốn em đi với anh?"
Tắm là phải cởi quần áo đấy, Văn Khương cởi cho tôi, tôi sẽ không được tự nhiên.
Không thì...
Tôi vô thức nhìn về phía y tá vẫn luôn chăm sóc mình.
Nhận được ánh mắt của tôi, y tá nói gì đó chuẩn bị tiến lên.
Văn Khương dịch bước chắn ngang giữa hai người chúng tôi, sau đó quay đầu dùng tiếng nước ngoài nói chuyện với y tá.
Y tá gật đầu tỏ vẻ quấy rầy rồi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
....
Anh đã nói gì với người ta????
Tôi nhìn Văn Khương trách móc.
Người ấy lại làm như chưa có gì xảy ra, đương nhiên nói tiếp.
"Nếu không muốn thì đợi sau khi xuất viện về rồi tắm, trong nhà có bồn tắm mát xa thoải mái hơn."
Nhưng bây giờ tôi rất muốn tắm.
Tôi ai oán nhìn người ấy.
"Em cởi quần áo cho anh!"
Văn Khương không lay chuyển được tôi đành nói một cách khoan dung.
Cái quỷ gì??
Anh... anh... sao anh lại như vậy?
Vì vậy dưới sự phản kháng mãnh liệt của tôi.
Hai chúng tôi thống nhất chỉ lau người.
Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy mình bị bịp rồi.
Ban đầu tôi vẫn có y tá chuyên nghiệp mà!
Lúc này tôi nghiêng người dựa vào người ấy, người ấy đứng bên giường, tay thọc vào trong vạt áo của tôi chăm chú lau chùi.
Không biết là do cơ thể đang dần hồi phục hay vì biết người đang lau cho tôi thích tôi.
Khăn mặt đi tới đâu là chỗ đó tê tê.
Thỉnh thoảng ngón tay của người ấy chạm vào làn da của tôi, cảm giác da thịt chạm nhau vừa lạ lẫm vừa rùng mình.
Cũng may Văn Khương không tranh thủ cơ hội làm gì.
Vì thế dù tôi hồi hộp đến mức nín thở nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn đã nghĩ rất nhiều.
"Đợi lát nữa xong em đưa anh ra ngoài một lúc."
Tôi đã tỉnh lại được hai ngày rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy đề nghị này.
Đương nhiên là tôi muốn rồi!
Văn Khương thấy tôi vui nên tâm trạng cũng không tệ.
"Khí hậu ở bên này không lạnh lắm, thích hợp với những hoạt động bên ngoài."
Chỉ cần được ra ngoài mặc nhiều chút cũng được.
"Hơn nữa em cũng muốn nói chuyện với anh, lúc anh còn nằm trên giường vẫn luôn uể oải."
Trong giọng nói của người ấy có pha thêm chút oán giận.
... Cứ nằm là buồn ngủ, thể chất vậy rồi tôi cũng đâu có cách nào.
"Em sẽ nghĩ cách để anh tỉnh táo hơn!"
Không biết nghĩ đến cái gì Văn Khương đột nhiên nói đầy tự tin.
Tự tin thì tự tin đi, anh đặt tay lên quần của tôi làm cái gì!
Vì vậy tôi sống chết bảo vệ nửa người dưới.
Giống như cách tôi bảo vệ thịt, tôn nghiêm của mình.
Tuy anh đã sờ bé chít chít của tôi lúc làm chó, nhưng làm người rồi dù có chết tôi cũng không chịu khuất phục đâu hừ!
Văn Khương nhìn thì cao gầy nhưng lại có thể dễ dàng ôm tôi ngồi lên xe lăn.
Oa, mất công tôi còn lo đè gãy tay người ấy!
Sau đó người ấy đắp chăn mỏng cho tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
Phòng bệnh ở tầng một, vừa ra ngoài đã có thể những bức tường màu vàng xanh.
Rất tươi mát cũng rất sạch sẽ, nhìn vào sẽ thấy vô cùng thoải mái.
Bác sĩ và y tá gặp trên đường đều chào hỏi chúng tôi.
Tôi thì không cần phải nói, nằm lâu vậy rồi nhân viên y tế ở đây ai cũng biết, hôm ấy sau khi tôi tỉnh lại không biết có bao nhiêu người tới thăm tôi.
Nhưng họ cũng rất thân quen với Văn Khương, đôi khi còn có thể nói chuyện với nhau vài câu.
Và không một ai lặp lại!
Hừ, tôi cũng phải nói chuyện với mấy chị gái xinh đẹp!
Đợi tôi có thể nói chuyện chính là lúc tôi thay thế anh!
Trước đây các cô gái thích tôi nhất ~
Bắc Âu à...
Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.
Thật khó để diễn tả số phận cuộc đời.
Tôi chưa từng nghĩ mình còn người thân, hơn nữa lại trong tình huống bản thân tôi lại tha hương nơi đất khách quê người.
Tuy rằng quá trình hơi oằn tà là vằn nhưng cũng đã thu hoạch được rất nhiều.
Người đẩy xe lăn phía sau vẫn đang nói liên miên về phong cảnh bên này, còn hẹn tôi năm sau cùng đi du lịch.
Nghe cũng thú vị lắm, và tôi cũng cảm thấy cuộc sống trong tương lai có lẽ cũng sẽ không tệ chút nào.
Đi một đoạn đường chúng tôi dùng lại ở một nơi có phong cảnh đẹp.
Dưới chân là bãi cỏ xanh biếc, phía sau là rừng cây nhỏ, trước mặt là một tòa kiến trúc phong cách nước ngoài.
Văn Khương đẩy xe lăn đến bên cạnh một băng ghế dài sau đó khoác chăn lên vai tôi.
"Có lạnh không?"
Hở? Thực ra lúc nãy tôi có hơi rụt người lại, người ấy đã nhìn thấy sao?
Cằm sượt qua lớp lông mềm mại, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Tôi lắc đầu với người ấy.
"Vậy thì tốt rồi."
Người ấy yên tâm nói.
Hiện tại chắc là vào thu rồi, nhiệt độ không khí rất lạnh, chắc chỉ khoảng mười độ.
Đúng là hơi không quen, trong nước chẳng khác gì cái lò lửa.
"Lâm Hạch."
Trong lúc tôi đang nhìn trời bỗng nghe thấy Văn Khương gọi tên mình, vì vậy tôi nhìn về phía người ấy.
Người ấy vẫn luôn nhìn tôi như vậy, rất chăm chú.
"Anh không nhớ gì chuyện lúc trước sao?"
Cái gì... lúc trước?
Tôi lắc đầu.
"Nhớ ra rồi hả? Là lúc nào?"
Ặc, tôi từ chối trả lời vấn đề này được không.
"Là chuyện trước khi xảy ra tai nạn, hay là...?"
Tôi trực tiếp gật đầu, nói đến đây... Mẹ kiếp, không phải anh ta biết gì rồi chứ!
Tôi sợ đến mức tim đập ầm ầm.
Cũng may người ấy không tiếp tục hỏi, nhưng lại cẩn thận che giấu tâm trạng thất vọng.
Ặc... người ấy muốn hỏi gì? Chẳng lẽ là Tiểu Hạch Đào ư?
Tôi nhớ trong lúc ngủ vẫn luôn có người gọi tên mình.
Là đang gọi Tiểu Hạch Đào.
Nhưng sao lại gọi với tôi? Đến cùng người ấy biết cái gì rồi?
Nhưng nghĩ tới tiếng nổ lúc ấy.
Có lẽ mọi thứ đều đã biến mất rồi nhỉ.
"Đừng đau khổ vì những chuyện lúc trước."
Văn Khương vươn tay xoa đầu tôi như đang vuốt ve Tiểu Hạch Đào.
...
Có thể đừng sờ như vậy không! Khiến tôi có cảm giác như đang được vuốt đầu chó.
Tôi lườm người ấy, người ấy như không phát hiện.
Không phải, tôi trợn mắt to thế mà!
"Chúng ta vẫn nên nói mọi chuyện với đàn anh!"
Văn Khương bình tĩnh chuyển hướng câu chuyện.
Tôi cũng hùa theo.
Sau lần gặp đó tôi cũng chưa gặp lại chú.
Nhìn ra nghi ngờ của tôi, Văn Khương giải thích.
"Sau khi anh đến Thuỵ Điển đàn anh đã hoãn lại tất cả công việc, bây giờ phải quay về tổng bộ xử lý vài chuyện, anh ấy cũng nhờ em chăm sóc tốt cho anh, yên tâm đi."
Không đâu, tôi không hề yên tâm.
Văn Khương không hề chú ý đến sự không muốn của tôi, tiếp tục nói.
"Thật ra đàn anh đã tìm được anh từ mấy năm trước."
Hả? Gì cơ...
"Nhưng vì nguyên nhân công việc bên này, anh ấy không về Trung Quốc được... Hiệp hội của bọn em vẫn nằm trong sổ đen ở trong nước."
Vẻ mặt Văn Khương cũng hết cách, lại nói thêm.
"Không chỉ Trung Quốc, rất nhiều quốc gia cũng như vậy."
Thật đáng sợ, rốt cuộc các người là cái tổ chức gì, hiệp hội khủng bố à?
"Nhớ Auer không? Cái người dắt chó đi dạo ấy.'
Tôi vừa muốn gật đầu may sao đúng lúc hold lại, sau đó ra vẻ không biết, không nhớ.
Thì ra là chờ tôi vấp ngã ở chỗ này.:)))
Không đúng, sao anh biết tôi có nhớ hay không?
Ô mai chúa!!!
Đầu óc tôi quay cuồng động não, có một giả thiết tôi không dám nghĩ tới!
Bé sợ nhắm!!!
Văn Khương như không phát hiện ra động tác cứng đờ của tôi.
"Ôi, em quên mất anh chưa gặp người đó."
Vậy anh cứ nhìn chằm chằm tôi đầy ẩn ý là thế nào, tôi áp lực lắm đóa.
"Lúc trước Auer bị tạm giữ ở Pháp, có lẽ bọn em sẽ bị cấm cửa."
Cái đám gì đây chứ.
Thảo nào tôi đã thấy cái tổ chức này không được bình thường ngay từ đầu rồi.
Gì mà Biến Thái, Tóc Đuôi Ngựa, Hoa Hướng Dương, ngay cả Lam Gâu Gâu cũng là cái dạng này, cả Anthony họ thường nói cũng rất kỳ lạ.
Tôi bỗng nhìn về phía Văn Khương.
Lớn lên trong hoàn cảnh này không biết có tật xấu gì không nữa.
Ánh mắt Văn Khương lóe lên, hoài niệm nói.
"Sao tự nhiên lại nhìn em như vậy hả, cứ như Tiểu Hạch Đào ấy."
Tôi làm nguýt một cái.
Tôi giống con chó kia bao giờ, ăn nói tào lao!
Người ấy nhếch môi.
"Lúc giận dỗi cũng giống nhau nữa."
Tôi không giận không giận không giận!!!
Tôi hít sâu, nở nụ cười không hề thành ý với người ấy.
"Tiểu Hạch Đào là con chó em nuôi trước đây, trừ anh ra em thích nó nhất."
Bị tỏ tình bất ngờ không kịp phòng bị khiến tôi đờ hết cả ra.
Ai... ai cần anh thích!
Tôi quay đầu từ chối đối diện với nười ấy, nhưng lại nghe thấy tiếng người ấy cười.
Vui thế à?
Tôi nắm chặt tay dưới chăn, cảm thấy có chút bất lực.
Nhân viên y tế trong bệnh viện này nhiều hơn bệnh nhân rất nhiều.
Ban ngày chỉ gặp vài người mặc quần áo bệnh nhân tản bộ bên ngoài.
Chờ họ đi xa bãi cỏ trống trải chỉ còn lại hai người tôi và Văn Khương.
Tuy là cái cái tay vịn xe lăn.
Nhưng bả vai của Văn Khương vẫn chạm vào vai tôi.
"Nhất định anh rất khó hiểu vì sao em lại biết anh, rồi thích anh."
Được rồi, đây chính là cái tôi muốn biết, trước khi tôi biết tại sao, tôi cảm thấy như mình không thể hiểu hết được.
"Mấy năm trước đàn anh tìm được anh, mặc dù không thể về nước gặp anh nhưng hiệp hội vẫn có cách của mình, bọn em biết một chút về tình huống của anh..."
Có hơi lạ, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.
"Nên là thỉnh thoảng em cũng sẽ thấy anh, tuy rằng anh không biết đến sự tồn tại của em, nhưng với em chúng ta đã làm bạn với nhau rất nhiều năm rồi."
Người ấy hơi xúc động.
"Cũng không biết từ lúc nào lại thích anh, bỗng nhiên thấy thích, năm này tháng nọ lại càng thêm sâu nặng."
"Nên là Lâm Hạch, tình cảm của em với anh không phải bỗng nhiên, em thật sự thích anh."
Văn Khương nói.
Tôi không biết phải làm thế nào mới tốt.
Không phải tôi không tin.
Tôi có thể cảm nhận được người ấy thật lòng.
Từ lúc tôi còn là Tiểu Hạch Đào đã nhìn thấy rồi.
Có lẽ tấm lòng của người ấy rất nhiều.
Nhiều đến mức với tôi nó ùn ùn kéo đến, khiến tôi chìm vào không thể thở nổi.
Vừa trải qua những chuyện kia khiến tôi không có cách nào đáp lại.
Tôi ngồi ngay ngắn nhìn về phía người ấy chuẩn bị dù không thể nói chuyện cũng phải để người ấy thấy được ý của mình.
Nhưng mà vừa cử động nhẹ tấm chăn trên vai đã tuột xuống, gió thổi làm tôi run rẩy vội vươn tay đi tìm.
Không ngờ Văn Giang lại đến giúp một tay.
Cổ tay của người ấy nằm trọn trong lòng bàn tay của tôi mang đến cảm giác mát lạnh và cảm giác xương xẩu cấn tay.
"Gầy quá, giống hệt như tôi nghĩ lúc trước."
Ban đầu tôi không nghĩ giọng nói khô khốc ấy là giọng của mình, dù sao cũng lâu lắm rồi không nghe thấy.
Là ánh mắt kinh ngạc của Văn Khương khiến tôi nhận ra.
Tôi thực sự có thể nói chuyện!
Văn Khương nhìn cổ tay đang bị tôi nắm, lại nhìn tôi, cuối cùng chìm vào vui sướng.
"Lâm Hạch, anh..."
"Văn Khương."
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên người ấy kể từ khi quen biết.
Thì ra là cảm giác này.
"Văn Khương."
Hai chữ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, chỉ có vậy cũng khiến hai má tôi nóng lên.
Tôi còn chưa kịp quay đầu đi giấu đi chút đỏ ửng trên mặt Văn Khương đã kích động ôm lấy gáy tôi, vì kinh ngạc nên bàn tay vừa buông ra của tôi cũng bị người ấy nắm trong tay.
Hơi thở của người ấy quanh quẩn nơi chóp mũi, lòng bàn tay cũng là nhiệt độ của người ấy.
Hai người gần gũi nghe được cả nhịp tim của đối phương.
"Thịch thịch thịch..."
Là của ai?
Vừa vang dội vừa thôi thúc.
"Lâm Hạch."
Văn Khương dán sau gáy tôi bỗng cất tiếng khẽ gọi.
"Em có thể cho rằng anh đã đồng ý với em rồi không?"
Hơi thở phả lên gáy hâm chín tôi, khiến tôi nghễnh ngãng, tôi bỗng thấy chóng mặt.
Tôi, tôi không biết phải làm sao bây giờ!