Tôi cho rằng Tình Địch sẽ bị đánh.
Nhưng không.
Biến Thái cho rằng chuyện vừa nghe không liên quan đến mình mang vẻ miệt mài quá độ ghé lên vai Tóc Đuôi Ngựa.
"Tôi ngủ thêm lúc nữa, đêm qua mệt quá."
Ê! Có sinh hoạt tình dục thì ghê lắm à?
Tôi trách móc nhìn Biến Thái.
"Cậu... các cậu muốn ăn gì?"
Tóc Đuôi Ngựa có hơi xấu hổ nhưng vẫn mở miệng chữa cháy.
Tôi vội vàng nhìn hắn.
Hé hé, anh đã hỏi thì bản chóa cũng không khách sáo nữa!
Tóc Đuôi Ngựa dẫn Tình Địch đi qua một cánh cửa nhỏ đến thẳng phòng bếp.
Tôi tò mò nhìn xung quanh.
Đúng lúc nhìn thấy con chó nào đó.
Ê!!!!
Quả là gato đến đỏ cả mắt!
Con sen mau nhìn cái coi!
Tôi điên cuồng cào Tình Địch.
Là chó của Biến Thái, chính là cái con chó điên đã dỡ nhà của tôi.
Nó đang nằm sấp ngủ trong một cái sân chơi cho chó.
Tình Địch cũng nhìn thấy con Phá Nhà.
"Anh Triệu, để Anh Tuấn ở đây không sợ buổi tối sẽ ầm ĩ hả?"
Tôi bất mãn nhìn Tình Địch, ê có phải anh sai trọng điểm rồi không?
"Thì có, nên Thiệu Nguyên chỉ đành dọn hết phòng của nó đến đây, Anh Tuấn sẽ tự chơi một mình."
"Còn thông luôn hai tầng?"
"Đúng thế, không thì... không đặt vừa pháo đài của nó, đấy là chỗ Anh Tuấn thích nhất."
Hai người vừa đi vừa nói.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hâm mộ của bản chóa.
Hu hu hu...
Chó nhà người ta thì có phòng riêng...
Trong phòng còn có pháo đài, cầu trượt, đệm nhún, bàn đu dây, hồ bơi!
Bản chóa thì sao, đến cái nhà cho chó cũng chưa từng được ở.
Lại phải nằm chung giường chen chúc với con sen.
Chênh lệch cũng lớn quá rồi đó!
Bản chóa không phục!!!
Tôi đạp vài cái lên ngực Tình Địch, sau đó chỉ vào trong phòng ra sức ám chỉ công khai.
"Gâu gâu gâu!!!"
"Tiểu Hạch Đào vẫn nhớ rõ Anh Tuấn phá ổ của mày hả? Không sao đâu, chủ của nó đã đền tiền cho tao rồi."
Rất có vấn đề đấy!
Tình Địch, anh thật sự không nhìn thấy sự khát vọng trong mắt bản chóa à?
Bản chóa cũng muốn một phòng to như vậy!
Tốt nhất là ngày nào cũng được ngủ trong cung điện như thế kia!
Thấy tôi đang lườm mình,
Tình Địch bất đắc dĩ vuốt đầu tôi.
"Thù dai nha, đợi lát nữa tao bắt Anh Tuấn xin lỗi mày."
Sầu muốn hộc máu mồm luôn.
Con sen đạt chứng chỉ tiếng chó cấp bốn lúc trước của tôi đâu?
Anh mau nói xem có phải anh đang giả vờ không?
Trong lòng anh không có bản chóa, không muốn mua cho bản chóa đúng không?
"Cậu muốn ăn gì?"
Tôi đang sa sút mơ về pháo đài của mình.
Vừa nghe tiếng đã thấy Tóc Đuôi Ngựa mở tủ lạnh.
Phấn khởi!
Tôi hứng như vừa chơi đồ xong.
Tóc Đuôi Ngựa, bây giờ tôi đã tin tài nấu nướng của anh có thể bỏ xa Chris!
Ít ra thì tủ lạnh của hai người đầy giống nhau ~
Tình Địch ôm tôi đi tới.
"Xem thử Tiểu Hạch Đào muốn ăn cái gì."
Tóc Đuôi Ngựa có chút kinh ngạc.
"Cậu cũng thành cẩu nô rồi à?"
Tình Địch từ chối cho ý kiến, lộ ra nụ cười sến súa.
"Hiện tại Tiểu Hạch Đào là quan trọng nhất."
Tôi thờ ơ lạnh nhạt.
Đúng là ngọt vô cùng mà... nên bây giờ bản chóa có thể vòi một cái phao bể bơi kiểu pháo đài không?
Tóc Đuôi Ngựa rầu bạc đầu.
"Mấy người đều nuôi chó, sau này về tổng bộ chỗ nào cũng loạn xì ngầu hết lên cho xem."
Tình Địch nhìn có chút hả hê, còn có chút đắc ý.
"Tiểu Hạch Đào rất ngoan, sẽ không để tôi phải bồi thường tiền khắp nơi đâu."
"Gâu!"
Hừ, ôm bản chóa đi khoe khoang, tôi đồng ý chưa?
Cứ cho tôi ăn ngon là được!
Trước hết các anh có thể quan tâm đến cái bụng xẹp lép của cục cưng chóa được không?
"Tiểu Hạch Đào đói rồi. anh nhanh tay lên chút."
Tình Địch lập tức thúc giục Tóc Đuôi Ngựa bắt đầu.
Tóc Đuôi Ngựa không nói gì quay người lục tủ lạnh.
"Đây là làm riêng cho Anh Tuấn, còn lại nhiều như vậy... Tiểu Hạch Đào ăn được không?"
Tóc Đuôi Ngựa lấy ra một cái hộp giữ tươi lớn.
Hừ, tôi không thèm ăn đồ của con chó đần đó! Tôi kiêu ngạo quay đầu muốn từ chối.
"Ức gà?"
Tôi lập tức quay đầu lại, đúng lúc thấy nắp hộp giữ tươi được mở ra để lộ thịt trắn bóc bên trong.
Tuyệt! Nhiều! Thịt! Quá!
Tôi trông mong nhìn Tóc Đuôi Ngựa.
"Xem ra Tiểu Hạch Đào thích ăn, vậy cái này đi!"
Tóc Đuôi Ngựa thấy ánh mắt của tôi liền bưng hộp ra bếp xử lý.
Tôi vội vàng bảo Tình Địch đi qua.
".... Chỉ cần là thịt Tiểu Hạch Đào đều rất thích."
Tình Địch, anh biết là tốt rồi, về sau cũng cất nhiều thịt như vậy trong tủ lạnh nhà chúng ta như vậy nha nha ~
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của tôi, cuối cùng Tình Địch cũng đặt tôi lên bàn bếp.
Tôi vui vẻ vòng quanh cái hộp giữ tươi hai vòng, tôi đánh giá không thể ăn hết trong một lần được.
"Gâu!"
Tôi sủa to với Tình Địch.
"Sao thế?"
Ngẩng đầu lên mới biết Tình Địch đang đứng ở bên cạnh nhìn mình.
Ánh mắt sao mà sến súa đến vậy.
Tôi vỗ móng vuốt lên hộp, sau đó show ra ánh mắt siêu cấp khát vọng.
Lúc này năng lực thấu hiểu của người ấy lại tốt một cách bất ngờ, sau khi hiểu ý lập tức đi hỏi Tóc Đuôi Ngựa.
"Miếng thịt này làm thế nào?"
"Luộc lên là được, loại thịt này không có mỡ thích hợp với dạ dày của chó..."
"Lát về cho tôi mấy miếng mang đi!"
Tình Địch nói không chút khách sáo.
Tóc Đuôi Ngựa cũng là vẻ không thể ngờ.
"Hở?"
Tình Địch nhíu mày, vẻ mặt đấu tranh khô khốc nói:
"Triệu Triệu... Đồng ý với em đi mà."
Vẻ mặt của Tóc Đuôi Ngựa cứ như đớp phải ruồi.
Tôi thì xuýt cười ra tiếng chó.
"Đừng gọi tôi như vậy."
Hắn nghiến răng nói.
Nước trong nồi sôi lên sùng sục, khói trắng bay ra.
Tôi không sợ bức xạ nhiệt vẫn ngồi bên cạnh.
"Tiểu Hạch Đào, mày ngồi sát như vậy không thấy nóng à? Có muốn sang bên kia không?"
Tình Địch không biết móc đâu ra cái quạt đang quạt gió cho tôi.
Không, thịt của bản chóa đang ở bên trong, tôi nhất định phải bảo vệ nó!
Tôi liếc mắt nhìn sang con chó đang đứng dưới bàn bếp thè cái lưỡi vừa dài vừa mập thịt ra.
Á à, kẻ xâm lược.
Nó đang le lưỡi nghển cổ, không phải là đang thèm thuồng cái nồi của bản chóa đấy ư.
"Tiểu Hạch Đào, tao nấu rất nhiều, đủ cho mày và Anh Tuấn ăn."
Tóc Đuôi Ngựa bị ánh mắt của tôi làm cho áp lực vô cùng.
Hắn nói đi nói lại nhiều lần nhưng tôi từ chối nghe.
Vừa nãy anh đã bằng lòng cho bản chóa hết, sao giờ lại có thể đổi ý?
Bản chóa cũng không muốn chia thịt cho cái loại chó tư bản địa chủ mập ú đâu.
Nhưng tôi không thể người Tóc Đuôi Ngựa lại là kẻ gian trá như vậy!
Bỗng nhiên cảm thấy hắn và Biến Thái rất xứng đôi!
"Ăn nhiều rau và hoa quả mới tốt cho cơ thể nha Tiểu Hạch Đào, tao trộn thịt vào rồi."
Tôi gắng sức đảo đồ ăn trong quả táo để tìm thịt.
"Gâu!!!"
Đồ lừa gạt anh giấu thịt của bản chóa ở đâu rồi!!!
Tôi tức giận sủa lên với hắn.
"Tiểu Hạch Đào bảo thịt của nó hơi ít."
Ít cái gì mà ít, là còn cái nịt luôn!
Tóc Đuôi Ngựa mang vẻ hết cách.
"Thôi được rồi, tao lấy hết cho mày đây."
Sau đó hắn mang một cái chậu siêu to khổng lồ đến.
Đờ cờ mờ!
Anh đang đùa tôi đúng không!
Cái này mang cho lừa ăn còn được!
"Tiểu Hạch Đào, nếu mày muốn thì ăn hết đi."
Giọng nói của Tình Địch yếu ớt truyền tới từ phía sau.
Tôi nhìn cái bát nhỏ trước mặt.
Lại nhìn cái chậu kia.
Ôi... thịt của bản chóa...
Tại sao lại bắt bản chóa phải chọn!
Đã không cho bản chóa ăn còn không mau bưng đi! Thật đáng ghét!
Nhìn con chó mập thù lù ăn đống thịt bản chóa mất công mất sức bảo vệ.
Tôi xuýt nghẹn ngào khóc rống.
Cũng may Tình Địch dùng cái muôi đúng lúc chặn miệng tôi lại.
Tuy rằng chỉ có xíu xiu thịt.
Tôi nhẫn nại nhai, định lát nữa khóc cho Tình Địch xem.
Ơ!
Chính là hương vị này!
Mẹ ơi ngon xỉu ~
Thật không ngờ, cà rốt siêu khó ăn sao có thể trở nên ngon như vậy chứ!
"Anh Triệu, em đói rồi."
Biến Thái ngáp dài bước vào bếp.
Y ngồi xuống, Tóc Đuôi Ngựa lập tức chịu thương chịu khó bày biện chén đũa trước mặt y.
Chậc, rất muốn có một quản gia tri kỷ như Tóc Đuôi Ngựa.
Tôi vừa ăn bữa sáng được Tình Địch đút cho vừa nghĩ.
"Một ngày ở đây thật dài quá đi"