Về đến nhà.
Tình Địch ôm tôi ngồi phịch xuống sô pha.
Không biết người ấy mắc cái giống gì, cứ bóp bóp móng vuốt của bản chóa.
Tuy rằng móng vuốt của bản chóa đúng là vừa sắc bén vừa ngầu lòi nhưng anh cũng không cần hâm mộ như vậy đâu!
"Tiểu Hạch Đào."
Tình Địch dựa vào trên gối rũ mắt nhìn tôi.
"Áu?"
"Tao..."
Muốn nói lại thôi, trông có vẻ vô cùng bối rối.
Anh... anh đừng như vậy được không? Bản chóa có hơi hoảng rồi đấy!
"Tao rất không thể tin được, Tiểu Hạch Đào, mày là... thế mà lại là..."
Ê! Tình Địch, anh thích bản chóa như thế từ bao giờ?
Bản chóa sắp không chịu nổi ánh mắt nóng hừng hực của anh rồi!
Tình Địch không nói tiếp, lại còn giơ tôi lên cao rồi nhìn thẳng vào.
Vẻ mặt của người ấy rất nghiêm túc, lời nói cũng...
"Tiểu Hạch Đào, mày là của tao."
"Mày là chó cũng được, là cái gì cũng được hết."
"Tao sẽ bảo vệ mày, yêu thương mày, mãi mãi ở bên mày, được không?"
Tôi có chút mông lung, bản chóa được tỏ tình!!!
Không đúng, Tình Địch, anh nghĩ quẩn cái gì trong lòng!
Tại sao lại muốn ở bên một con chó...
Tuy rằng tôi là một con chó ngoan, nhưng thời gian chó có thể bầu bạn bên cạnh con người là rất ngắn.
"Vì sao không đồng ý với tao?"
Tình Địch nhíu mày, khẽ lay bản chóa.
"Áu áu?"
Tôi nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu gì.
"Giả ngu sau này không có thịt ăn đâu!"
Tình Địch đột nhiên nghiêm túc.
"Gấu!!!"
"Mày đồng ý rồi đấy."
?
Bản chóa đồng ý cái gì cơ?
Không cho tôi cơ hội phản đối, Tình Địch đã vui vẻ ấn đầu chóa của tôi vào hõm cổ.
"Lần này... cuối cùng cũng không đến muộn."
Hử... anh lẩm bẩm cái gì thế? Sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
"Ọc ọc ọc ~"
Hế??? Tôi dí sát vào bụng Tình Địch.
"Gâu!!!"
Tình Địch, bụng của anh kêu kìa! Ôi chao anh mà cũng đói ư?
"Không phải cơm nước vào bụng mày hết rồi à?"
Tình Địch vuốt bụng tôi rồi đứng lên đi vào nhà bếp.
"Ăn gì đây? Tiểu Hạch Đào còn muốn ăn hả?"
Anh còn cần ăn mà... bản chóa đương nhiên là muốn rồi!
Thôi được, bản chóa vẫn cảm thấy Tình Địch không phải là người bình thường.
Dù nhịn ăn vài ngày cũng không chết được.
Có khi tôi còn nghĩ người ấy đang tu tiên, chờ thành công sẽ đưa tôi cùng phi thăng gì gì đó ~
Chậc chậc tiếc thật, giờ lại biết vào bếp.
Nhưng...
Từ cửa nhìn vào phòng bếp bóng loáng.
Vô cùng sạch sẽ.
Thậm chí bồn nước còn không dính giọt nước nào.
Đúng là một căn bếp hiu quạnh thiếu hơi người.
Tình Địch quay người ra phòng khách cầm điện thoại lên.
"Chúng ta gọi món đi."
Tôi ngồi lên đùi Tình Địch, điện thoại để ngay trước mặt tôi, thấy món nào thích tôi sẽ vỗ lên tay người ấy.
Ôi, chảy nước miếng mất, nhiều thịt quá đi hà!
"Chua cay, ngọt cay, chua ngọt... Tiểu Hạch Đào mày có thể xem gì khác không?"
Tôi quay đầu nhìn Tình Địch.
"Ẳng ~~~"
Nói tùy bản chóa chọn mà?
Tình Địch thỏa hiệp.
"... Được rồi."
Há há ~ vui quá!
Từ lúc làm chó chưa từng được ăn thức ăn ngon.
Ngày hôm nay nhất định phải ăn bù!!
Tình Địch anh đúng là người tốt ~ bản chóa quyết định chính thức đồng ý lời tỏ tình của anh hứ hứ
Hầy!!! Lại là anh giao hàng đẹp trai mọi khi.
"Gâu ~!"
Tôi ngả lên cánh tay Tình Địch vui sướng sủa lên với hắn.
Ảnh cũng chú ý tới tôi, còn nói với Tình Địch.
"Chó của anh đáng yêu quá."
"Gâu!!"
Hừ, phải nói bản chóa hùng dũng oai vệ chứ!
Anh giai cười cong cả mắt.
"Tôi có thể vuốt một cái không?"
"Cảm ơn, nhưng không được đâu."
Tình Địch nhận đồ rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ê! Xuýt chút nữa là bản chóa được anh đẹp trai vuốt rồi đấy giời ạ.
Còn nữa, Tình Địch, anh xuýt chút nữa là kẹp trúng tay người ta rồi kìa.
Tôi ngồi xổm giữa cái bàn.
Nhìn Tình Địch bày từng cái hộp đồ ăn lên bàn.
Nhưng cả buổi trời...
Cũng không có ý định mở ra.
"Ẳng?"
Tôi nhìn thịt, lại nhìn Tình Địch.
Tay người ấy đặt lên hộp thức ăn ở gần tôi nhất.
"Tiểu Hạch Đào, tao thấy mày ngẩng đầu cho người khác sờ soạng."
???
Anh đang nói cái gì?
"Sau này không được đến gần người lạ, rõ chưa?"
Ối ối nghe chẳng hiểu gì cả! Làm ơn bỏ tay ra khỏi món sườn xào chua ngọt đi!
"Tiểu Hạch Đào..."
Tình Địch mím môi nhìn tôi, trên mặt loáng thoáng vẻ không vừa lòng.
"Gâu!"
Giời ~ Thôi thì tùy anh!
Đúng là giấm của ai cũng ăn, con sen phiền quá đi mất!
Vậy sau này bản chóa tìm anh đẹp giai không để anh thấy là được!
Có được sự đồng ý của tôi chân mày Tình Địch giãn ra, sau đó mở hết tất cả các hộp.
Hương vị ngọt chua cay xộc thẳng vào não bản chóa.
Hạnh phúc mún xỉu!
Tình Địch dùng đũa gắp lên một miếng sườn, nhìn nước tương nhỏ xuống từng giọt thì vẻ mặt ngưng trọng.
"Tiểu Hạch Đào, mày thật sự có thể ăn món này hả?"
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Sao lại không thể?
Huống chi dạ dày của bản chóa sắp từ trong bụng chạy ra ngoài đến nơi rồi, anh còn nói cái này với tôi làm gì?
Tốt.
Sự phẫn nộ của tôi đã dọa sợ tình địch, người ấy nghe lời đưa xương sườn về phía tôi.
"Thôi, cũng lâu rồi mày chưa được ăn, mau ăn đi."
Ôi ~ sườn xào chua ngọt nhất định là tinh hoa trong giới thịt!
Ăn mấy miếng tôi bỗng nhớ ra gì đó.
Hình như là bản chóa đã ăn xong cơm tối rồi...
Tình Địch lại đưa một miếng dứa đến bên miệng tôi.
"Tiểu Hạch Đào, chỉ ăn thịt thôi không tốt đâu."
Hừ, bản chóa là cái loại chó kén ăn thế sao?
Tôi giơ móng vuốt đẩy đũa về phía người ấy.
"Không ăn dứa vậy ăn cái khác."
Sao lúc này lại không hiểu lời bản chóa rồi.
Tôi lắc đầu như điên.
"Ốm hả?"
Tình Địch cuống quýt ném đũa ôm tôi lên.
Mệt tâm quá...
Sao lại bóp mặt bản chóa?
Tôi cố gắng tự cứu mình ra khỏi bàn tay ma quỷ của Tình Địch.
"Gâu!"
Giọng tôi rất lớn, quả nhiên Tình Địch ngừng tay lại rồi nhìn tôi.
Hai người đối diện với nhau.
Một trong số đó đang vô cùng tức giận nhưng lại không thể nói.
Tôi nghĩ ngợi.
Cuối cùng đè móng vuốt lên bụng Tình Địch.
"Mày muốn tao ăn hả?"
Tình Địch thế mà lại cảm động.
Ôi chao, một người đàn ông độc thân được chó cưng quan tâm lại cảm động thành như vậy.
Điều này thể hiện rõ một điều, những chú chó ngoan ngoãn có tầm quan trọng như thế nào!
Bản chóa cảm thấy áp lực ghê gớm.
"Gừ!"
Tôi gật đầu.
"Nhưng tao không ăn ngọt chua cay."
Tình Địch đột nhiên thu lại biểu cảm.
Ê! Đùa gì thế! Anh theo cái tà giáo gì!
Giằng co một hồi.
... Anh cũng không thể không ăn thật chứ.
Tôi gãi gãi tay Tình Địch rồi chỉ vào điện thoại của người ấy.
Không thì... chúng ta gọi thêm món khác.
Tùng dùng tay lướt màn hình.
Thấy món nào ngon thì nhìn về phía Tình Địch.
"Tao không thích món quá nhiều thịt."
Haiz, anh đúng là khó hầu hạ.
Tôi tiếp tục vuốt xuống, cuối cùng cũng thấy một mảnh xanh mượt.
Thật là đáng sợ.
Bản chóa nhất định sẽ không ăn rau!
"Mày thấy thế nào?"
Tình Địch chỉ vào đống rau rồi hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu, quá xanh quá tươi ~
Chọn xong Tình Địch đặt điện thoại sang một bên.
"Được rồi, lần sau gọi thêm."
"Gâu!"
Thật ngại quá, anh có thể nói cho bản chóa biết thao tác vừa nãy là gì không?
Tình Địch cầm đũa lên cười híp mắt nhìn bản chóa.
"Tiểu Hạch Đào, mày nói cho tao biết những món này có gì ngon đi."
Không đúng! Anh đang chơi bản chóa đúng không? Bản chóa lại ngây thơ tin tưởng anh!
"Tao đói thật mà."
"Gừ!"
Tôi khoát chân trước lên cạnh bàn sau đó chỉ vào món cá chép chua ngọt bản chóa thích nhất.
"Thì ra chua ngọt là như này."
Tình Địch vừa ăn vừa gật đầu.
Đương nhiên rồi!
Ăn no rồi ngủ là chuyện khiến bản chóa cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi ngáp một cái, híp mắt nhảy xuống chân Tình Địch.
Ỏ ỏ bản chóa tới đây!!
Ủa?
Sao không cử động được??
Tôi quay đầu, ai oán nhìn ai kia đang tóm lấy gáy bản chóa.
"Mày muốn đi đâu?"
Tình Địch vớt bản chóa lên.
Tôi nhìn về phía cái ổ của mình.
Chẳng biết từ lúc nào đã xa nhau một ngày, nhớ ~
"Tiểu Hạch Đào, từ hôm nay mày sẽ ngủ với tao."
Tôi sợ đến nỗi cơn buồn ngủ chạy sạch.
Đừng đừng đừng.
Chắc chắn Tình Địch của tôi đã bị đoạt xá.
Mới mấy hôm trước...
Nếu bản chóa dám lên giường của Tình Địch nhất định sẽ bị giày vò.
Nhưng bây giờ!
Tình Địch lại cho tôi ngủ cùng!
Đừng! Bản chóa là một con chó trong trắng.
Tôi ỡm ờ chui vào cái ổ của Tình Địch.
Lăn vài vòng.
Khắp nơi đều là mùi của Tình Địch ~
Mềm quá, còn thoải mái hơn ổ chó nhiều ~
Hừ hừ.
Thực ra bản chóa mơ ước nơi này lâu lắm rồi.
Dù cho ngày mai Tình Địch có trở mặt...
Đêm nay bản chóa nhất định phải đánh một giấc thật sướng!