Thích một người là không thể che giấu. Không thích cũng vậy.
Đây có lẽ là vấn đề ngầm né tránh giữa họ. Trong lòng Bùi Y hổ thẹn với Thẩm Yến Lẫm, mỗi lần gặp mặt luôn cố gắng giấu giếm và cố gắng hùa theo. Khi anh đột nhiên thẳng thắn nói ra, ngược lại cô không biết nên trả lời làm sao, ngơ ngác dựa vào lồng ngực anh. Hồi lâu sau, anh đẩy cô dậy, sắc mặt bình thản dường như vừa rồi không có gì xảy ra: "Đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Đêm đó Bùi Y nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại quan hệ của bọn họ.
Suy nghĩ của cô trăn trở giữa lý tính và cảm tính. Lúc lý trí, cô cảm thấy vẻ mặt đó của anh vừa đáng thương vừa giảo hoạt, lợi dụng triệt để lòng áy náy của cô. Vấn đề ban đầu tối nay đã bị anh gạt đi, lời chia tay cô do dự cũng chỉ đành hoãn lại không nói. Lúc thiên về cảm xúc, cô lại không thể nào kiềm chế hổ thẹn và tự trách. Có phải cô quá ích kỷ không? Có phải lúc trước cô từ chối không đủ cương quyết hay không? Có phải vốn dĩ là cô sai rồi không? Cô không nên đồng ý ở bên anh khi mà cô không thích?
Sau đêm hôm đó, Bùi Y vẫn không thể nghĩ rõ ràng. Hôm sau, hai người đều bình thường như không có chuyện gì. Đến cuối tuần anh ở lại ăn cơm trưa như trước, buổi chiều lên máy bay về Giang Thành.
Lúc Bùi Y quay về nhà, trời đã sẩm tối. Áo sơ mi trắng của anh treo trên ban công bị gió thổi lên, phần phật cuốn theo váy đen của cô phía trước. Cô dựa vào cửa ngẩn ngơ nhìn trong tăm tối, suy nghĩ liên quan tới anh bất chợt rõ ràng.
Hai tuần sau, Bùi Y đến Giang Thành một chuyến.
Đó là lần đầu tiên cô về Giang Thành sau khi đến Vạn Châu. Cô mua vé máy bay trước ba ngày. Vốn dĩ dự báo thời tiết nói thứ sáu có mưa, đến xế chiều hôm đó bất ngờ diễn biến thành mưa kèm tuyết. Cô xin nghỉ trước nửa ngày, buổi trưa đã đến sân bay. Chuyến bay hoãn đi hoãn lại, cô mắc kẹt ở phòng chờ đến tận nửa đêm về sáng, cuối cùng mới được lên máy bay.
Cô quấn chăn dựa vào ghế, cơ thể vừa lạnh vừa mệt, nhưng trong đầu lại tỉnh táo hơn bất cứ khi nào.
Cô đã nghĩ rất rõ ràng, so với tình cảm, thời gian và công sức anh nỗ lực vì mối quan hệ này, quả thực cô bỏ ra quá ít. Mặc dù anh không có tư cách bắt ép và đòi hỏi gì cô vì những nỗ lực tự nguyện đó, cô cũng có thể tiếp tục lựa chọn đơn phương hưởng thụ sự hi sinh của anh, coi không liên quan đến mình như trước, nhưng mà đây không phải điều cô muốn.
Lúc ấy lựa chọn ở bên anh là quyết định cô đã nghiêm túc suy nghĩ. Nếu như có thể, cô muốn đi cùng anh lâu dài.
Nếu cô đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ này, vậy anh với tư cách là người yêu muốn cô đáp lại cũng không quá đáng. Cô cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm của mình, thử đi sâu hơn thấu hiểu và chấp nhận anh, cố gắng hết sức cho anh đáp lại và phản hồi. Còn rốt cuộc tính cách của họ có hợp hay không, có đi được lâu dài hay không, những việc đó để nói sau.
Chuyện trước mắt là cô muốn thể hiện suy nghĩ của mình cho anh biết.
Đây là lựa chọn của mỗi người bọn họ. Anh muốn ở bên người không thích mình, vậy thì phải một mình chịu đựng và gánh vác. Đồng thời, cô muốn nghiêm túc đi cùng anh thì cũng phải nỗ lực và gánh vác tương ứng.
Bùi Y kiên định thầm đọc kết luận này hết lần này đến lần khác, cho đến trong mơ cũng vẫn đang một mình thầm đọc. Lúc tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ đã tảng sáng, chuyến bay sắp hạ cánh. Cô thôi miên bản thân chắc chắn không có vấn đề gì, có thể nói rõ ràng với anh. Nhưng đến khi cô thật sự đặt chân xuống đất, ngồi lên xe taxi, báo địa chỉ nhà anh, cô phát hiện cô vẫn đánh giá cao chính mình.
Nhiệt độ Giang Thành cao hơn Vạn Châu nhiều. Bầu trời trong xanh, thoải mái dễ chịu. Bùi Y ngồi ở ghế sau, rõ ràng cảm giác cơ thể rất thư thái, nhưng lại căng thẳng đến đổ mồ hôi tay.
Cô cảm thấy lý luận của cô thật sự không có vấn đề, nhưng là cô có vấn đề. Có lẽ cô vẫn không thể chủ động thổ lộ tấm lòng với anh. Chút tự tin lúc trước âm thầm tập luyện và dũng khí lúc đặt trước vé máy bay toàn bộ tan thành mây khói vào phút chót. Cô nghĩ đến lát nữa phải gõ cửa nhà anh, nghĩ đến phải ngồi trên ghế sô pha nói ra từng câu từng chữ suy nghĩ trong lòng mình với anh, đồng thời thảo luận trao đổi cùng anh... Cô cảm thấy gánh nặng đến gạt thở.
Đây không phải là xấu hổ, mà là một loại chướng ngại hình thành nhiều năm của cô. Kể từ thuở nhỏ, tiếng lòng của cô không được ai lắng nghe và quan tâm thời gian dài, đến mức từ lâu cô đã tạo thành tính cách hướng nội, kìm nén. Lúc xã giao thường ngày, vấn đề này chưa ảnh hưởng đủ lớn, nhưng một khi cô thật sự bắt đầu một mối quan hệ thân mật, vấn đề này lập tức lộ ra tính nghiêm trọng.
Bùi Y đứng ở cửa nhà Thẩm Yến Lẫm, hít thở sâu.
Thực ra cô chưa bao giờ đến đây, số nhà là cô tiện tay lưu lại lúc anh mua hàng qua mạng hồi trước. Trong lòng cô có ý lùi bước, nhưng lại nghĩ đến cũng đến rồi, cùng lắm thì cô vào thăm một chút, không nói gì cả, ngày mai lại về là được... Cô điều chỉnh tâm thái, cắn môi ấn chuông cửa.
Hợp âm đơn điệu vang lên hơn mười lần, không ai đáp lại. Cô do dự đưa tay chạm vào lần nữa rồi lại yên lặng rút về.
Cô đột nhiên cảm thấy có phần thất vọng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không nói rõ được rốt cuộc mình đang kỳ vọng kết quả thế nào. Hai tuần nay hình như anh bề bộn nhiều việc, rất ít liên lạc với cô. Vốn dĩ đây là chuyện thường xuyên xảy ra giữa họ, nhưng giờ phút này cô chợt nghĩ, có phải anh đã nản lòng thoái chí đối với cô, không muốn liên hệ với cô nữa?
Một khi chấp nhận giả thiết này, Bùi Y ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mắt mèo trên cửa... Có khi nào bây giờ anh đang đứng bên trong nhìn cô, chỉ là không muốn ra gặp cô không?
Đúng lúc này, cửa mở.
Thẩm Yến Lẫm cau mày ló đầu ra, tóc tai rối bời, mặt mũi phờ phạc như vừa thức thâu đêm. Ánh mắt đầu tiên của anh là liếc về phía bóng dáng nhỏ bé trước cửa, tưởng là trẻ con nhà ai nghịch ngợm. Lúc cúi đầu nhìn rõ cô gái vẻ mặt ngây ngô ngồi trên vali hành lý, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng giật mình kinh ngạc. Cơ thể nhanh hơn não bộ một bước, kéo cả cô và vali vào trong.
Bùi Y đứng trước cửa, có phần bồn chồn. Thẩm Yến Lẫm khom người cầm dép lê cho cô, đứng một bên nhìn động tác và vali của cô, một lát sau, trầm giọng hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Anh vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ, giọng nói trầm hơi khàn, nghe giống như không quá kiên nhẫn. Bùi Y ngập ngừng, vốn đã khó nói, phản ứng ngạc nhiên của anh trong dự đoán cũng không xuất hiện, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thẩm Yến Lẫm không cảm thấy kinh ngạc với việc năng lực biểu đạt của cô luôn không quá tốt, ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha.
"Em có chuyện muốn nói với anh?" Vẫn là anh chủ động hỏi.
Bùi Y im lặng một lát, tay giơ lên chỉ ra ngoài cửa sổ theo thói quen, do dự kiếm cớ: "Em đến thăm bố em, tiện thể..."
Người đàn ông trên ghế sô pha đối diện nhìn cô chằm chằm như cảnh sát nhìn nghi phạm, ung dung nhìn cô đứng ngồi không yên, hồi lâu sau lại bình thản nói: "Bố em ở dưới lầu?"
Bùi Y: "..."
Dường như anh cố tình nhưng biểu cảm lại nghiêm túc: "Cần mời ông ấy lên đây ngồi không?"
Bùi Y: "..."
Cô hoàn toàn từ bỏ nói tiếp, đồng thời cảm thấy khó xử vì sự lãnh đạm của anh, mím môi đứng lên đi về phía cửa.
Người đàn ông sau lưng đứng lên, song không cản cô, thờ ơ hỏi: "Định đi à? Có cần anh tiễn em không?"
Bùi Y xỏ giày, dây giày không buộc đã đưa tay đẩy cửa, lại bị người phía sau cầm nắm cửa khóa trái trước một bước, đồng thời xoay vai cô ép lên cửa, làm liền một mạch.
"Chưa nói xong đã muốn đi?"
Anh kề lên trán cô, tay ôm trọn eo cô, vẻ mặt trở về như thường ngày.
Sắc mặt Bùi Y không tốt: "Anh cũng đâu muốn nghe."
Anh cụp mắt nhìn cô, cười nhẹ: "Anh muốn, sao lại không muốn."
"Em không muốn nói nữa."
"Tại sao?" Anh hôn chóp mũi cô.
"Bởi vì anh không muốn gặp em."
Thẩm Yến Lẫm bật cười: "Ai bảo em?"
Bùi Y quay đầu né tránh nụ hôn của anh, giọng nói rầu rĩ: "Không muốn gặp thì em tôn trọng lựa chọn của anh. Em cũng không có gì bắt buộc phải nói, anh không cần vui cười miễn cưỡng."
Thẩm Yến Lẫm vùi mặt vào cổ cô, ôm chặt cô, im lặng mỉm cười.
"Anh muốn."
Làm sao có thể không muốn, quả thực là ngày nhớ đêm mong. Hai tuần nay anh bận bù đầu, thâu đêm liên tục ba ngày. Rạng sáng hôm nay vừa mới kết thúc, còn chưa ngủ được hai tiếng đã bị cô làm ồn.
Dạo này khu nhà bọn họ có trò đùa dai ấn chuông cửa. Anh ngủ đến mụ mị đầu óc, dùng dằng bò dậy với cơn gắt ngủ. Khoảnh khắc đẩy cửa ra nhìn thấy cô, anh kinh ngạc đến ngẩn người, cho rằng mình đang nằm mơ.
Đến khi kéo cô vào phòng, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh nhìn vali hành lý của cô suy đoán thời gian cô bay tới. Vạn Châu không có chuyến bay đến sau nửa đêm, mà hôm qua Vạn Châu mưa to có tuyết cảnh báo màu vàng... Chắc hẳn cô bị trễ chuyến, ngồi ở sân bay gần như cả đêm.
Cơ thể cô mong manh như vậy, đứng lâu ngồi lâu đều không được, có lẽ là mệt lả rồi. Đồ ăn sân bay cung cấp có lẽ cô cũng không ăn. Cô rất kén ăn, rất bắt bẻ đồ ăn bên ngoài. Anh yên lặng định đi làm chút gì cho cô ăn, nhưng trong nhà hai tuần không nổi lửa, trong tủ lạnh ngoài trứng gà thì không còn gì khác. Cửa hàng ăn thì sớm quá, chưa mở cửa. Lúc này cô đã thay xong dép lê, gượng gạo đứng đó. Anh vẫn đang suy nghĩ trứng gà trong tủ lạnh có thể làm được món gì, vô thức khoát tay, ra hiệu cô đi đến sô pha ngồi.
Chuyện này quả thực trách anh. Lãnh đạo ngàn dặm xa xôi đến thị sát, công tác đón tiếp không chu đáo, chẳng trách lại giận anh.
"Y Y, vừa rồi lúc mở cửa trông thấy em, anh tưởng là mình chưa tỉnh ngủ." Anh xoay cằm cô qua, ép cô quay mặt về phía mình: "Anh rất bất ngờ."
Bùi Y buông mắt không chịu nhìn anh.
"Anh sai rồi, vừa rồi không nên trêu em." Anh cúi đầu chạm lên môi cô, giọng nói chậm dần: "Em muốn nói với anh cái gì? Anh rất muốn nghe."
Bùi Y cũng không tức giận thật. Bản thân cô không phải tính cách đó, cũng đã không ở tuổi tác đó từ lâu. Cô yên lặng một lúc, vẫn cố gắng thử nói: "Hai tuần nay em suy nghĩ rất nhiều."
Anh "ừ" một tiếng.
Bùi Y nhìn chằm chằm cổ áo thun của anh, bắt đầu cảm thấy áp lực: "Em cảm thấy chúng... chúng ta..."
Thẩm Yến Lẫm kiên nhẫn đợi hồi lâu, người trước mặt nhìn cổ anh ngẩn người. Dáng vẻ mềm mại và nghiêm nghị đó khiến anh không muốn nghe cô nói gì nữa, chỉ muốn giơ tay ra sức day má cô một phen.
Rốt cuộc, khó khăn lắm cô mới mở miệng lần nữa: "Em nghiêm..."
Thẩm Yến Lẫm đè cô hôn một cái rồi ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô tội, dường như đang ra hiệu cô tiếp tục.
Bùi Y bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Nghiêm túc..."
Anh tiếp tục đè xuống môi cô rồi lại rời đi.
Cô nhíu mày: "Anh làm gì..."
Lại nữa.
Anh cố tình không cho cô nói hết câu. Bùi Y hơi nóng nảy, đẩy anh: "Rốt cuộc anh có nghe hay không!"
Thẩm Yến Lẫm không nhịn được cười, thong dong nói: "Không nghe cũng được."
Dù sao đợi đến khi nghe cô nói xong, World Cup đá được hai lượt rồi.
Bùi Y cũng biết anh chê cô, túng quẫn đến nóng mặt, mím môi quay mặt đi không lên tiếng. Ngón tay Thẩm Yến Lẫm vén tóc cô, lộ ra chiếc tai hồng hồng, nhẹ nhàng hôn lên.
"Có lẽ anh biết em muốn nói gì. Em cảm thấy khó nói thì không nói cũng được, làm là được rồi, anh sẽ cảm nhận được."
Bùi Y nghẹn một lúc, buồn bực nói: "Anh không sợ em muốn nói chia tay sao?"
Anh cười thành tiếng, lòng bàn tay ấn eo cô: "Em lười như vậy, sẽ không cố ý chạy tới nói chia tay với anh. Chuyến này đến mệt lắm rồi phải không, delay ở sân bay bao lâu?"
Bùi Y ngẩng mặt nhìn anh chậm mất nửa nhịp: "Làm sao anh biết?"
Thẩm Yến Lẫm vuốt một nhánh tóc vểnh lên của cô, trong lòng buồn cười: "Sao anh lại không biết."
Trang đầu tiên của thời tiết trong điện thoại anh là Vạn Châu. Hôm qua lúc nhìn thấy còn định dặn dò cô cuối tuần đừng ra ngoài, đúng lúc có chút việc gấp nên thôi. Rạng sáng quay về tính sau khi tỉnh dậy phải gọi video với cô, không ngờ lần này tỉnh dậy, cô cho anh một bất ngờ lớn như thế.
"Có muốn đi nghỉ không? Có đói bụng không?" Anh nghĩ đến thân thể nhỏ này của cô chịu đựng cả đêm ở sân bay đã cảm thấy đau lòng.
Bùi Y lắc đầu, cả đêm không ngủ cũng không có khẩu vị gì. Một lát sau, cô dò hỏi anh: "Trước kia anh đến tìm em cũng từng có lúc thời tiết không tốt sao?"
Thẩm Yến Lẫm bất đắc dĩ nhéo cằm cô: "Em nói xem?"
Giang Thành và Vạn Châu, hai nơi này quả thực là bù trừ cho nhau. Một nơi mùa hè gió bão, một nơi mùa đông mưa to. Số lần trễ chuyến quá nhiều, chính anh cũng không nhớ được. Mỗi năm anh đều sẽ gặp phải ít nhất một lần tối thứ sáu ngồi cả đêm ở sân bay. Hôm sau sân bay thông báo chuyến bay hủy bỏ, anh chỉ đành nói dối cô, tạm thời có công việc, không thể đến được.
Cô chưa bao giờ giận anh, cũng giống như chưa bao giờ để ý thời tiết Giang Thành vậy.
Người trước mặt nhìn anh, dường như thất thần trong nháy mắt. Thẩm Yến Lẫm hôn lên gò má cô, trấn an ngược lại: "Tự anh muốn như vậy. Anh rất vui, không cảm thấy mệt mỏi."
Bùi Y nhìn khuôn mặt anh, muốn nói lại thôi.
"Hai tuần nay anh cũng suy nghĩ rất nhiều." Anh lại nói, ôm eo cô, giọng nói trầm xuống: "Vốn dĩ ở bên em là chuyện anh đơn phương mong muốn và vui vẻ chịu đựng. Anh không có tư cách, cũng không muốn gây áp lực cho em."
"Anh nói với bản thân, em không thích anh cũng không sao. Nếu như có quen thuộc, ỷ lại, thiện cảm... Như vậy cũng rất tốt rồi."
Bùi Y yên lặng nghe, không biết nên đáp lại thế nào.
"Em đến tìm anh, anh thật sự rất vui. Vui đến khiến cho anh không giữ được mình, muốn càng nhiều hơn." Anh siết chặt cánh tay, kề lên trán cô, hơi thở ấm áp hòa quyện cùng hơi thở cô. Có quyến luyến, có thở than, có mong đợi.
"Y Y, anh vẫn muốn được em thích."