Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người một trên một dưới im lặng nhìn nhau.
Thẩm Yến Lẫm nửa quỳ, chân cô còn đặt trên đầu gối anh. Nhiệt độ hơi lạnh và ẩm ướt thấm vào vải quần jean, và cả giọng nói nhẹ như thoảng của cô:
"Em không chắc."
Không chắc? Thẩm Yến Lẫm cầm mắt cá chân cô im lặng ngước mắt.
Vậy nghĩa là cũng từng phát hiện ra một chút?
Người trước mặt tỏ ra thắc mắc: "Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn?"
Thẩm Yến Lẫm im lặng giây lát, đứng lên khom người kéo chăn đắp lên chân cô: "Hiện tại có người bắt chước hắn gây án."
Đối phương kinh ngạc nhìn gò má anh kề sát lại, đơ ra mất giây, không dám tin hỏi: "Vụ của Sở Kiều sao?"
Thẩm Yến lẫm "ừ" trầm một tiếng.
Cô hơi thấp thỏm xoắn hai cánh tay trước người, muốn nói lại thôi hồi lâu, rồi ngập ngừng nói: "Bắt chước gây án... Vậy cũng sẽ có vụ án tiếp theo ư?"
Thẩm Yến Lẫm dém kín chăn, hai tay chống hai bên người cô, chăm chú nhìn khuôn mặt cô hồi lâu, giọng nói chậm lại: "Đừng sợ. Sẽ phá án nhanh thôi."
Thực ra đó là một tư thế hơi áp bức từ trên cao nhìn xuống, nhưng hai người trong đó dường như rất quen với không khí chênh lệch khí chất này. Người trên giường ngẩng mặt, nhìn anh khẽ gật đầu. Từng chút bất an và dựa dẫm đều rõ ràng trong đôi mắt thanh mảnh, quấn chặt chẽ và mềm mại lấy trái tim anh, khiến anh khó dời nửa bước.
Thẩm Yến Lẫm cúi đầu hôn khóe môi cô, khẽ giọng dặn dò: "Anh đến chỗ quản lý tòa nhà một chuyến. Em ngủ trước đi."
Cô mềm giọng trả lời "Được". Anh cúi người ôm cô một cái rồi ra ngoài.
Phòng khách vang lên tiếng đóng cửa. Người trong phòng ngủ cúi đầu ngồi bên giường thất thần. Hồi lâu sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cánh cửa sổ đen kịt đóng chặt chính giữa tầm nhìn, ánh trăng sáng tỏ phản chiếu trên kính.
Cô nhìn chằm chằm màn đêm vô tận đó, vẻ mặt trầm lặng không rõ.
***
Quản lý tòa nhà.
Thẩm Yến Lẫm bước vào phòng quản lý, vừa định lấy chứng minh thư ra, chợt nghe trong phòng có giọng nói quen tai vọng đến: "Đúng, chính là chiếc xe này... Người này... Tua tiếp một chút... Tiếp... Dừng!...Ở đây, sau khúc cua này có camera không?..."
Một cô gái tóc ngắn xinh xắn đang khoanh tay dựa vào cửa ngáp, ngước mắt nhìn thấy người đến mới sửng sốt, phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng sống lưng: "Chào Đội trưởng Thẩm!"
Thẩm Yến Lẫm nhìn vào bên trong, biết rõ còn cố hỏi: "Sao mọi người lại ở đây?"
Người trong phòng nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại: "Đội trưởng Thẩm! Chúng tôi kiểm tra một số thứ, anh..."
"Điện áp trong nhà không ổn định nên qua hỏi xem." Anh liếc mắt nhìn hình ảnh camera trong máy tính trên bàn, im lặng giây lát, như thuận miệng hỏi: "Kiểm tra xong còn về đội không?"
Kim Minh dựa vào ghế duỗi chân ra, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi dưới ánh đèn: "Không về nữa, xong việc rồi về nhà luôn."
Thẩm Yến Lẫm gật đầu, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, rồi đi ra ngoài cửa: "Vậy lát nữa ra cổng ăn khuya đi. Tôi mời."
Hai người trẻ tuổi im lặng nhìn nhau sau lưng anh, đồng thời nhếch miệng lén giơ tay "Yeah" một cái.
Quán đồ nướng bên ngoài cửa đông khu nhà, mười giờ là thời điểm cửa hàng đông khách nhất.
Thẩm Yến Lẫm là khách quen ở đây, bà chủ bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn cố dành thời gian chăm sóc vị khách quen này: "Sao hôm nay lại đến cùng bạn, sao vợ cậu không đi cùng?"
Anh đưa thực đơn cho người đối diện, cười trả lời: "Cô ấy ngại muộn quá. Lần sau rồi đến cùng cô ấy."
"Cũng phải, cô gái trẻ bây giờ sợ ăn nhiều cơm tối sẽ béo." Bà chủ cười to sảng khoái: "Nhưng lần nào cô ấy cũng ăn ít như vậy, sợ gì chứ."
Một cô gái trẻ khác trên bàn run tay đánh dấu thịt ba chỉ, người bên cạnh âm thầm dựa sát lại cổ vũ nhiệt tình: "Làm chính mình đi, cố lên!"
Được cậu ta cổ vũ, đối phương mạnh tay thêm một số 0 đằng sau số 5. Thẩm Yến Lẫm nhìn qua một lượt, hỏi rất khách sáo: "Đủ chưa?"
Lâm Nghiên dè dặt gật đầu, đẩy thực đơn sang. Thẩm Yến Lẫm cầm bút chì, quay sang nhìn Kim Minh: "Bia không?"
Bà chủ cầm thực đơn đi, lên trước hai đĩa rau trộn. Lâm Nghiên vừa thong thả nhai đậu phộng, vừa tìm chủ đề: "Đội trưởng Thẩm, anh và bạn gái anh thật khiến người ta hâm mộ."
Thẩm Yến Lẫm cầm lên một chai bia trên bàn, dựa vào ghế cười lơ đãng, nghiêng đầu cắn mở ra: "Vậy sao?"
Hai người trước mặt gật đầu với cùng một tần suất, rõ ràng là phản ứng xuất phát từ đáy lòng: "Đúng vậy. Chị dâu xinh đẹp như thế, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng điềm đạm, tính tình có vẻ cũng tốt, hợp với anh từ trong ra ngoài."
"Phải." Thẩm Yến Lãm cầm chai rượu chậm rãi gật đầu, lát sau, mỉm cười: "Cô ấy rất tốt."
Kim Minh uống một ngụm rượu, hỏi tiếp: "Đội trưởng Thẩm, anh và chị dâu quen nhau bao lâu rồi?"
"Quen nhau sáu năm, ở bên nhau ba năm."
"Vẫn luôn yêu xa?"
"Ừm."
"Vậy hai người đúng là rất giỏi." Lâm Nghiên tấm tắc cảm khái, lại nói nửa đùa nửa thật: "Bây giờ cuối cùng khổ tận cam lai rồi, cũng sắp có chuyện vui rồi chứ?"
Trước mắt Thẩm Yến Lẫm hiện ra hình ảnh cô mặc váy cưới, nụ cười trên môi chợt nhạt đi.
Đó vốn là hình ảnh anh tưởng tượng cả buổi chiều, nhưng sau buổi tối hôm đó lại trở nên phức tạp và mỉa mai. Anh ngẩng đầu lên uống một ngụm rượu, lạnh nhạt chuyển chủ đề: "Vụ án của mọi người điều tra thế nào rồi, có tiến triển gì không?"
"Haiz, cảm giác là một trận chiến trường kỳ."
Hai người trẻ cũng rất biết ý, lập tức tỏ ra đau khổ, khoát tay lắc đầu: "Mấy năm nay nạn nhân đều ở nước ngoài, quá ít manh mối có thể tra được."
Thẩm Yến Lẫm im lặng cười, không bình luận.
"Nhưng mà Đội trưởng Thẩm, cá nhân em rất tò mò muốn biết một vấn đề." Lâm Nghiên dịch mông về phía trước, khiêm tốn và ngoan ngoãn: "Em xem bản tin đều nói nghi phạm vụ án liên hoàn Giang Thành năm đó là một học sinh ưu tú, IQ cao, tố chất tâm lý vô cùng mạnh."
"Đội trưởng Thẩm, lúc đó anh tiếp xúc với hắn có cảm giác gì?"
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế với tư thế thả lỏng, nhớ lại cảnh tượng sáu năm trước, bỗng hơi thất thần.
Lần đầu tiên gặp hắn, chỉ cảm thấy là một nam sinh viên hướng nội lạnh nhạt, mặc áo thun đen kiểu phổ thông và quần jean, thường xuyên đội mũ lưỡi trai, nét mặt tối tăm giấu sau viền mũ, nửa khuôn mặt lộ ra tuấn tú lạnh lùng và sắc nét.
Đêm xảy ra vụ án, hắn cũng là một trong số đám học sinh tụ tập ở biệt thự. Mấy lần tiếp xúc, hắn cũng tạm gọi là lịch sự, nhưng không quá khách sáo. Hắn rất ít nói, lúc trả lời câu hỏi như một cỗ máy, ngắn gọn, chính xác, không hề dao động, cảm xúc cũng lạnh nhạt quá đáng, nhưng thái độ phối hợp không khiến bên thẩm vấn thấy thoải mái: không nén được nghi ngờ, lại không thể làm gì.
"Cho nên thẩm vấn cứ giằng co mãi như vậy không có đột phá? Vậy sau đó các anh tìm ra chứng cứ thế nào?"
Sau đó, cuộc điều tra cứ kéo dài mãi, dư luận ngày càng ầm ĩ. Lãnh đạo bên trên gây áp lực phải phá án trong thời gian một tuần. Thẩm Yến Lẫm sốt ruột đến mức lòng dạ rối bời, lái xe đến hiện trường một chuyến, tình cờ bắt gặp trợ lý của nạn nhân đến lấy tài liệu công ty. Khi đối phương đi vào phòng ngủ, nhìn thấy hộp thuốc lá bị vò nhàu trên bàn trà, thuận miệng nói một câu: "Hình như bình thường sếp Dịch không hút thuốc lá thương hiệu này."
Trước đó Thẩm Yến Lẫm rất có ấn tượng với hộp thuốc lá đó. Đó là thương hiệu nhỏ tuổi của nước ngoài, từ bao bì đến bên trong đều rất tỉ mỉ, giấy bọc bên ngoài là một bức tranh nghệ thuật trừu tượng hoàn chỉnh, nhìn có vẻ là phiên bản giới hạn hợp tác với nhà thiết kế, được gỡ ra cẩn thận đặt bên cạnh. Bên trong hộp là loại mười điếu, trong hộp còn lại bốn điếu, có năm tàn thuốc trong gạt tàn, lấy về xét nghiệm đều trùng khớp với DNA của nạn nhân.
"Vậy chắc là còn một điếu thuốc nữa? Là điếu sau đó xác định ra hung thủ sao?"
Ngay lúc đó Thẩm Yến Lẫm cũng có suy đoán này. Nhìn từ nếp gấp trên giấy bọc, có khả năng rất thấp là nạn nhân mở hộp thuốc bên ngoài rồi mang vào phòng, còn camera cho thấy tối đó sau khi nạn nhân vào căn biệt thự thì chưa từng ra ngoài, cho nên điếu còn lại hẳn là ở trong biệt thự. Nhưng về phần vứt ra ngoài cửa sổ, vứt vào bồn cầu hay là rơi ở góc nào, thì họ tìm kiếm cẩn thận khắp nơi vẫn không thu hoạch được gì.
Anh hỏi trợ lý kia: "Bình thường sếp Dịch hút thuốc gì?"
Đối phương tìm ra một đường link trong điện thoại, trên hình ảnh là loại thuốc lá đầy nam tính, thiết kế đen tuyền, đối lập rõ nét với hộp thuốc lá trừu tượng tẻ nhạt trên bàn, hoàn toàn không giống gu của cùng một người.
Thẩm Yến Lẫm cầm hộp thuốc lá kia giơ lên: "Anh có thấy anh ta hút thuốc này bao giờ chưa?"
"Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy hút thuốc khác." Đối phương suy nghĩ, rồi bổ sung: "Con người sếp Dịch rất kén chọn, cũng rất quy tắc, sẽ không dễ dàng thay đổi đồ thường dùng."
Thẩm Yến Lẫm cúi đầu nhập một dòng chữ trên hộp thuốc lá vào trình duyệt: "Bình thường đều là anh phụ trách chuẩn bị những thứ này cho anh ta?"
"Đúng thế."
Tải lên đầu tiên trên màn hình điện thoại là một trang web tiếng nước ngoài. Trên trang web chính thức chỉ có hình ảnh của loại thuốc lá đó. Đó là một sự kiện phúc lợi công cộng gắn liền với một cuộc thi nghệ thuật, sưu tập các bức tranh từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi một kiểu bao bì đều bán với số lượng có hạn, chỉ được bán ngoại tuyến tại trụ sở chính của thương hiệu địa phương.
Thế nhưng trợ lý nói, dạo này sếp Dịch không ra nước ngoài, hơn nữa thứ này không giống đồ mà người xung quanh sẽ tặng cho anh ta, bởi vì nó không đáng tiền, lại không có ý nghĩa.
"Không có ý nghĩa ư? Đồ thì không đáng tiền, nhưng không ngoại trừ khả năng người có tiền thích cái này, nghệ thuật là vô giá mà."
Thẩm Yến Lẫm quyết định điều tra bức tranh này. Trước tiên, anh vào trang web cuộc thi kia lướt một lượt không có kết quả, sau đó chỉ huy từ xa cho thực tập sinh vừa đạt cấp 8 trong đội gửi email hỏi thăm hai trang web khác nhau.
Anh giơ điện thoại đi dạo trong phòng, lúc bất chợt ngẩng đầu, trời đã dần tối. Anh nghe báo cáo ở bên kia điện thoại, lơ đãng nhìn về phía trước, bất ngờ phát hiện, hình ảnh trong ô vuông cửa sổ trông vô cùng quen.
Thực ra đây là thành phố anh sinh sống hơn hai mươi năm, anh thấy chỗ nào quen cũng là bình thường. Thế nhưng cảm giác lúc đó kỳ lạ và ảo diệu. Anh ngây ra giây lát, bỗng giơ tay lên, lắc nhẹ giấy gói trong tay trên không trung, nét vẽ trên đó lộn xộn và ngột ngạt. Anh dừng động tác, chậm rãi điều chình góc độ của bức tranh trong tay.
Những nét vẽ trừu tượng vốn vô nghĩa bỗng nhiên tìm được lời giải. Chúng đan xen ngang dọc, rời rạc và bóp méo, cuối cùng hoàn toàn trùng khớp với đường nét cảnh tượng trước mắt.
Thẩm Yến Lẫm sáng mắt lên, bước nhanh đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ kính ra...
Trong khe hở khung cửa sổ màu trắng, bất ngờ kẹp một mẩu tàn thuốc.