Một tuần mới bắt đầu.
Những biến hóa ngầm trong bầu không khí cũng đang khởi động.
Thoạt đầu là vào buổi sáng lúc đi thang máy, cửa thang máy đã đóng bị người bên ngoài ấn mở ra lần nữa. Bên ngoài là một đồng nghiệp nam cùng công ty, cũng coi là nhân viên kỳ cựu của Úy Lam, phong cách ăn mặc và hành động bình thường đều rất khoa trương. Bùi Y không có giao thiệp trong công việc với anh ta, chỉ từng nói mấy câu trong cuộc họp thường niên hồi trước. Anh ta từng niềm nở một thời gian rất ngắn, thấy thái độ cô lãnh đạm nên không tiếp tục nữa.
Xuất phát từ lịch sự, Bùi Y chào buổi sáng anh ta một tiếng. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt vi diệu, huýt sáo ngả ngớn dựa vào tường.
Âm thanh ngắn đó như cảnh báo, kéo vang sợi dây cung luôn ngầm treo trong đầu Bùi Y.
Nhưng cô không phải người sợ bóng sợ gió, hoặc nói đúng hơn là cô đã qua cái tuổi sợ bóng sợ gió từ lâu. Cô điềm nhiên như không đánh mắt đi, coi như chẳng nghe thấy gì. Lúc thang máy dừng hẳn, cô bước ra ngoài trước.
Ánh mắt sau lưng cô dán chặt vào vòng eo lộ ra sau váy ôm, cuối cùng anh ta cười khẩy một tiếng khinh thường, đi ra theo sau cô.
Bùi Y xách túi đi đến vị trí làm việc, vẻ mặt tối tăm nặng nề. Cô kéo ghế ra đặt đồ xuống, cầm laptop đến phòng họp.
Mấy hôm nay Diệp Minh Thanh đi công tác. Theo thông lệ, cuộc họp tuần sẽ do cô báo cáo. Trong phòng họp đã gần đầy người, đều là những nhân sự quen thuộc. Bọn họ thấy Bùi Y đi vào, mặc dù không đến mức chỉ trỏ xì xào bàn tán, nhưng vẫn không khỏi có người nhìn nhau cười thâm sâu, có người nhìn chằm chằm cô cho đến khi vào chỗ. Những dò xét và ác ý không thể nói ra miệng bộc lộ hết trong ánh mắt mà không hề giảm bớt.
Bùi Y ngước mắt nhìn quét qua từng người một, bình tĩnh ngồi xuống bật máy tính lên. Trịnh Du Nhiên bên cạnh dựa vào ghế nhìn cô, lời nói ra rất nhạt nhẽo: "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Bùi Y lạnh nhạt trả lời, mắt nhìn đồng hồ: "Hình như sếp Ngụy vẫn chưa đến công ty."
"Ài, việc đó chẳng phải bình thường sao?" Trịnh Du Nhiên nhún vai: "Biệt thự sườn núi quá xa. Cũng trách chúng ta vẫn chưa đủ cố gắng, không thể giúp ông ta chuyển vào biệt thự cao cấp nào đó đằng sau công ty."
Đang nói chuyện, lại có người lục tục đi vào. Tầm mười phút sau, tổng giám đốc đến, đặt cốc nước và micro xuống, căn phòng yên lặng lại. Sở Kiều kẹp laptop trong cánh tay đi vào, mặc đồ bộ màu hồng, mặt mày rạng rỡ, tinh thần phần chấn.
Trịnh Du Nhiên lặng lẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh. Cô xoay bút, vẻ mặt lạnh nhạt không có gì thay đổi. Nếu như bắt buộc phải nói có gì khác so với bình thường thì có lẽ là yên lặng đến có phần nghiêm nghị, nghiêm nghị đến có phần lạnh lẽo.
Cuối cùng sếp cũng có mặt. Trịnh Du Nhiên thu lại sự chú ý, chống cằm tập trung viết vào sổ "Quán triệt tinh thần quan trọng của lãnh đạo tuần này".
Lão Ngụy ngồi xuống, nhìn kỹ "cương thổ" của mình một vòng: "Hôm nay Minh Thanh không ở công ty đúng không? Vậy bắt đầu đi, tổ bốn trước."
Bùi Y mở ppt ra, báo cáo tổng thể tiến độ dự án trước tiên, sau đó lần lượt giới thiệu: "Đầu tiên là dự án mới nhận tuần trước, một thương hiệu cửa hàng hoa."
"Tuần trước chúng tôi có qua bên A, cũng đi tìm hiểu mấy cửa hàng trong khu. Trước mắt hình ảnh trực quan của cửa hàng họ đúng là tồn tại vấn đề tương đối rõ ràng, chủ yếu là mấy khía cạnh này... Đứng trước những vấn đề này, chúng tôi đề xuất một khái niệm mới và hai loại phong cách trình bày trực quan... Chúng tôi đã liên lạc với bên A trong vòng đầu tiên, họ đánh giá khá cao. Tiếp theo chúng ta..."
"Sorry, tôi ngắt lời một chút."
Trong phòng vang lên giọng nói ung dung. Người nói chuyện chống một tay lên bàn, vòng eo mảnh mai xoay qua.
"Sếp Ngụy, trước đây tôi từng tham gia một program tương tự ở nước ngoài. Brand chuỗi cửa hàng hoa này đã rất trưởng thành ở nước ngoài, nhưng thị trường trong nước hiện tại vẫn còn virginland, và toàn bộ thị trường tiêu dùng cho thấy xu hướng giới trẻ đang trở thành lực lượng chính. Cá nhân tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải suy nghĩ etional hơn về preference của loại khách hàng này để có được những insight hiệu quả."
Trong phòng họp hoàn toàn im lặng.
Mặc dù Úy Lam cũng được coi là công ty hàng đầu trong ngành, nhưng dù sao cũng hình thành và phát triển ở đây. Lão Ngụy là một ông chủ thế hệ cũ ôm giấc mộng nghệ thuật cao nhã, bản chất người làm ăn thôi. Bình thường trong công ty chưa từng có ai nói như vậy. Nhất thời mọi người xấu hổ với đủ vẻ mặt khác nhau, ngón chân không kiềm chế được nhộn nhạo.
Lão Ngụy thầm hắng giọng một tiếng, nghiêm túc gật đầu: "Nói rất hay."
Bùi Y vắt chéo chân dựa vào ghế, góc mặt sau khi giấu đi biểu cảm có vẻ hơi lạnh lùng.
"Tôi có một vài project trước kia từng làm có thể chia sẻ." Sở Kiều quay sang mỉm cười với cô: "Tôi sẽ qua tìm cậu sau."
Bùi Y không nhìn vẻ mặt của cô ta, cầm lấy điều khiển: "Dự án tiếp theo."
Trịnh Du Nhiên cúi mặt giấu khóe miệng nhịn cười. Cho đến khi tan họp ra ngoài, vẻ hớn hở trên mặt vẫn chưa tan hết, dẫn đến đồng bọn ăn trưa kiêm buôn chuyện bắt sóng cách hai dãy làm việc đến hỏi thăm: "Sao rồi? Cô vui cái gì thế? Lão Ngụy tăng lương cô à?"
Trịnh Du Nhiên kiêu ngạo nhìn cô ấy: "Ăn cơm rồi nói."
Đối phương hào hứng hoan hô: "Được!"
Trịnh Du Nhiên thừa thắng bổ sung điều ước bất bình đẳng: "Bữa trưa cô mời."
Đối phương còn khí phách hơn: "Không ăn nữa, cho cô nghẹn chết!"
***
Tin tức và phỏng đoán thật giả đều trải qua một lượt lan truyền và dậy sóng trong giờ nghỉ trưa. Buổi chiều vừa đến giờ làm việc, Sở Kiều qua để truyền đạt kinh nghiệm tiên tiến, thấy Bùi Y không ở chỗ làm việc bèn thân thiết vỗ vai đồ đệ nhỏ đằng sau cô, cười tủm tỉm hỏi: "A Y đâu?"
Quách Tích đang chơi game đến hồi cuối kịch liệt, không rảnh bận tâm: "Không biết... Hình như ra hành lang rồi."
Sở Kiều hiểu rõ, cười quyến rũ một tiếng: "Vậy tôi qua đó tìm cô ấy."
Cô ta men theo mùi khói thoang thoảng trong hành lang đi lên tầng trên, giày cao gót giẫm lên nền gạch vang lên âm thanh lanh lảnh. Cửa sổ chỗ ngoặt mở toang, người dựa vào đó thong thả nhả khói. Đường cằm vốn mềm mại lộ vẻ sắc sảo rõ ràng trong mịt mờ. Lúc ánh mắt liếc nhìn cô ta, sắc mặt bình tĩnh như thể hai người vốn hẹn nhau ở đây.
"Ôi chao, đúng là ước cũng không được gen tốt của A Y."
Sở Kiều đến gần, đứng ở vị trí hướng gió, khẽ thở dài: "Cậu xem, cậu hút thuốc nhiều năm như vậy, làn da vẫn đẹp hơn loại ngày ngày đi thẩm mỹ viện như chúng tôi nhiều."
Bùi Y gẩy tàn thuốc, không trả lời.
Cô ta tiếp tục ra vẻ lo lắng: "Nhìn sắc mặt cậu hôm nay không tốt lắm, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng mấy tin đồn kia."
Bùi Y ngước mắt, bình tĩnh hỏi lại: "Tin đồn gì?"
Sở Kiều kinh ngạc nhướn mày: "Cậu vẫn chưa nghe thấy? Vậy cũng tốt, toàn là mấy chuyện cũ không đáng ảnh hưởng tâm trạng."
Bẩm sinh chiều cao hai người chênh lệch đáng kể. Đối phương đi giày cao gót gần mười phân mới miễn cưỡng nhìn thẳng được cô. Bùi Y nhìn mặt cô ta, im lặng một lát rồi nói giọng rất nhẹ: "Vậy chẳng phải đều là cô ra sức lan truyền sao?"
Sở Kiều nở nụ cười, không hề nao núng, cặp mắt sắc ung dung và chân thành: "Thế thì cậu hiểu lầm tôi rồi, làm như vậy có gì tốt cho tôi?"
Bùi Y dựa vào bệ cửa sổ, một tay cầm điếu thuốc, một tay bấm bật lửa, lộ ra trạng thái rất khác bình thường ở trước mặt mọi người, có một cảm giác buông thả, lạnh nhạt.
"Khi đó ép tôi nghỉ học có gì tốt cho các người? Chẳng phải các người vẫn làm sao?"
"Người ép cậu đã bị trường đuổi học rồi, đây là hậu quả của việc bọn họ làm sai." Người trước mặt vô tội nhún vai: "Chúng ta là bạn cũ bốn năm, tôi có bao giờ làm chuyện có lỗi với cậu đâu?"
Bùi Y nhếch khóe miệng, thản nhiên giễu cợt: "Lúc đó cô cũng nên nếm trải hậu quả này, mới không đến bây giờ vẫn tự cho mình là thông minh."
Đối phương bật cười thoải mái, dường như thật sự đang cùng cô ôn lại ký ức thời học sinh tươi đẹp: "Cớ sao lại nói ra lời ấy chứ A Y? Chẳng lẽ lần này bị đuổi sẽ là tôi?"
Cô ta quay sang, đè thấp giọng: "Hay là cậu đây?"
Bùi Y nâng mắt nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh khó lường.
"Giả mạo bằng cấp là vi phạm luật lao động, công ty có quyền quy cứu trách nhiệm và bồi thường. Tôi cảm thấy chi bằng trước khi công ty phát hiện ra chuyện này, tự mình gửi đơn từ chức đi, như vậy giữ thể diện cho tất cả mọi người..." Cô mỉm cười nhìn sang: "Cô nói thế nào?"
Bùi Y cụp mắt dụi đầu mẩu thuốc lá trong tay, giấu đi sắc bén chợt lóe lên trong mắt.
"Tôi bảo cô lo bản thân cho tốt đi."
***
Lúc Bùi Y trở về vị trí làm việc, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Yến Lẫm gửi tới nửa tiếng trước: "Anh phát hiện một quán đồ nướng mới, muốn đi quẹt thẻ với cô nàng xinh đẹp. Tối nay cô Bùi có thể đến dự không?"
Bùi Y tắt Wechat, không trả lời.
Mấy ngày sau, cô vẫn làm việc như bình thường, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Lúc nói chuyện vẫn ôn hòa nhẫn nại như cũ, đến nỗi những người chứng kiến hai người họ một trước một sau trở lại công ty không thể không nghi ngờ áp suất thấp xung quanh cô là do bộ lọc định sẵn của họ gây ra.
Trịnh Du Nhiên cũng bị cô lừa gạt.
Cô ấy phán đoán Bùi Y muốn xử lý lạnh. Nơi nào có người, nơi đó sẽ luôn có những lời đàm tiếu. Cho dù có khó lọt tai đi nữa, đối với người ngoài mà nói cũng là tai nghe không bằng mắt thấy. Bất kể tin hay không cũng không thể nào tìm ra bằng chứng. Phản ứng của người trong cuộc càng nhạy cảm và dữ dội, trái lại càng khẳng định lời đồn có độ tin cậy. Chẳng bằng bình thản giả vờ như không thấy. Dù sao cuộc sống thực không thể không kiêng dè gì như trên mạng. Để duy trì bộ mặt bên ngoài, sẽ không có ai khinh bỉ, mắng chửi ngay trước mặt. Cô chỉ cần chờ lời đồn tiếp theo xuất hiện, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tối hôm thứ năm trước khi tan ca, đồng nghiệp của phòng nhân sự đến tìm Bùi Y, dẫn dắt tràng giang đại hải: "Là thế này, chị yêu. Chúng em hiện đang sắp xếp lại thông tin nhân viên. Đồng nghiệp cũ của phòng nhân sự để lại một số vấn đề. Cũng là do mấy năm trước công ty còn khá nhỏ, các quy trình này chưa hoàn thiện. Một số thông tin nhập vào không được chặt chẽ. Chẳng hạn như những nhân viên cũ các chị lúc nhận chức đều bị thiếu đủ loại tài liệu, gây ra rắc rối cho công việc sau này của bọn em..."
Trịnh Du Nhiên đã tắt máy tính, thong thả dọn dẹp hai quyển sách trên mặt bàn, lòng nóng như lửa đốt chờ nghe cô ấy mau vào chủ đề chính.
Người trong cuộc không kiên nhẫn hơn cô ấy bao nhiêu, bình tĩnh lên tiếng cắt ngang: "Tôi cần cung cấp cái gì?"
Chuyên viên nhân sự mở kẹp tài liệu trong tay, tìm ra bản kê khai bên trên viết tên cô: "Ở đây em thấy trên hồ sơ nhận việc của chị có bằng cử nhân, nhưng không tìm được tài liệu liên quan trong hồ sơ nhân sự của chị. Bây giờ em cần chị cung cấp bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân bản chính, sáng mai đưa cho em, không có vấn đề gì chứ?"