Ngọn đèn trong mật thất lay động, rõ ràng có vẻ rất là mờ tối, Triệu Hàm đang ngủ liền nhíu chặt lông mày.
“Không cần,” Triệu Hàm kêu sợ hãi một tiếng liền mở mắt ra, lúc này cả người hắn đều là mồ hôi ứa lạnh. Vừa rồi ở trong mộng, hắn nhìn thấy Phàm tử bị phản quân bắt đi, đứa nhỏ cùng Ngô bá bị thiêu sống, mà hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Triệu Hàm thở ra một hơi, nhấc chăn ra đứng lên lau mồ hôi trên trán, uống một ngụm nước xong Triệu Hàm mới trầm tĩnh xuống, vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ngồi ở bên giường Triệu Hàm nhìn thấy đứa con cùng Lâm Phàm đang ngủ ngon, miệng không tự giác tươi cười, may mắn một nhà bọn họ đều còn sống.
Tối hôm qua hắn lần đầu tiên động thủ giết người, lúc ấy hắn cũng không sợ hãi, nhưng không nghĩ đến sẽ năm mơ thấy ác mộng như vậy, tuy rằng bị hù dọa, cũng may chỉ là nằm mộng. Triệu Hàm nhìn xung quanh mật thất, Ngô Tử Lâm vẫn như cũ nằm ở bên cạnh bếp lò ngủ, ngay khi Triệu Hàm chuẩn bị dọn dẹp lại mật thất, Ngô Tử An liền chuyển động đầu, đã muốn từ trong lòng ngực phụ thân hắn đi ra, ánh mắt một lớn một nhỏ nhìn lại nhau.
Lâm Tử An nhìn Triệu Hàm đột nhiên cười “khanh khách” hai tiếng, Triệu Hàm bị đùa cười, liền bế tiểu tử kia lên mặc lại quần áo, tránh cho giỡn làm lạnh ổ chăn khiến Lâm Phàm bị lạnh.
Hắn lúc này đã không ngủ được, cũng không muốn Lâm Phàm cùng Ngô bá bị Tử An đánh thức, đút cho Tử An miếng nước xong, Triệu Hàm dùng một cái thảm mỏng cột Tử An lại sau lưng, lúc này mới bắt đầu chỉnh đốn lại mật thất, nhổm lên rồi lại nhổm xuống, bạn nhỏ Lâm Tử An cảm thấy chơi rất vui, liền “khanh khách” tự cười một mình.
Hơn mười sọt củ cải cùng năm sáu sọt than củi bị chất đống ở trong góc, Triệu Hàm cũng nhặt lên những củ cái tối hôm qua bị rớt xuống dọn vào trong góc, cho dù không có những lương thực khác, củ cải này cũng đủ bọn họ ăn một đoạn thời gian. Trong lòng Triệu Hàm kì thực lo lắng, nếu tuyết rơi lớn, sẽ có tuyết đọng vậy hắn sẽ không có cách quan sát bên ngoài, vậy thì rất phiền toái.
Nhất là hôm qua Triệu Hàm cũng hỏi phản quân khi nào rời đi, thế nhưng Triệu Hàm cảm thấy phản quân sau khi tàn sát hàng loạt dân trong thành sẽ không dừng lại lâu, dù sao nơi này cũng cách bắc cương quá xa, nếu bị triều đình phái binh vây quanh, những ngươi này hẳn là sẽ bị bao vây tiểu diệt, cho nên khẳng định bọn họ sẽ tốc chiến tốc thắng, nhiều nhất sẽ dừng lại không quá ba ngày.
Bận rộn một trận, Triệu Hàm cởi bỏ tiểu tử sau lưng, lúc này hẳn là gần đến giữa trưa, nấu chút cháo đút no đứa nhỏ, Triệu Hàm quyết định mặc kệ có hay không có tin tức, hay là có hay không có tuyết, ba ngày sau liền mở mật thất ra quan sát. May mắn mật thật tuy rằng mờ tối, cũng không quan sát được đã đến giữa trưa hay không, thế nhưng ban ngày hay là buổi tối vẫn là có thể biết được, nước ở trong đầm nhỏ còn có ánh sáng mỏng manh chiếu vào, không cẩn thận hoàn toàn không thể nhìn ra, Triệu Hàm cũng là mới vừa phát giác.
Cơm trưa vẫn rất đơn giản, Triệu Hàm liền xào nguyên liệu làm mấy món đơn giản, hắn cũng không làm nhiều món ăn lắm, nhưng cũng không làm cho mùi vị bay ra ngoài, chủ yếu là không thể rất thơm. Cho củ cải vào hầm với thịt khô, tuy rằng không có mùi, thế nhưng vẫn làm cho Ngô Tử Lâm, Ngô bá, Lâm Phàm lục tục tỉnh lại
“Các ngươi chắc là đói bụng rồi, lại đây ăn một chút đi, nước ở trong đầm đã không thể dùng, cho nên nước của chúng ta phải tiết kiệm một chút.” Triệu Hàm hướng những người vừa mới tỉnh lại nói.
Lâm Phàm nghe xong không hiểu gì cả, vì sao nước ở trong đầm lại không thể dùng, hắn nghi hoặc mở miệng nói: “Sao lại thế này, vì sao lại không thể dùng, như thế nào lại có nước mưa rời xuống dưới, chẳng lẽ bên ngoài trời mưa, như vậy chúng ta không phải lo không có nước uống.
Ngay cả Ngô Tử Lâm cùng Ngô bá cũng cảm thấy Lâm Phàm nói đúng, nếu như trời mưa, bọn họ không cần phải lo nước uống, như thế nào không thể sử dụng.
Triệu Hàm nhìn toàn bộ người trong phòng ngoại trừ tiểu tử trong lòng ngực kia, tất cả mọi người đều nhìn hắn kỳ quái rốt cục mở miệng nói: “Các ngươi quên hôm qua ta đem thi thể vứt ở trong sân, bên ngoài tuyết rơi, nước này chắc chắn bị lửa hòa tan, cho nên khẳng định không thể uống. Cũng may Phàm tử thời gian trước chuẩn bị không ít nước, miễn cưỡng cho chúng ta sử dụng được ba ngày, cho nên phải tiết kiệm dùng không được lãng phí.
Lâm Phàm nghe vế sau xong liền hiểu ra, nếu Triệu Hàm không đề cập tới, hắn đã sớm lựa chọn quên đi chuyện đêm qua, tuy rằng trong lòng rất là khó chịu, nhưng giờ khắc này Lâm Phàm đang nghĩ lại chuyện hôm qua, nếu không có Triệu Hàm bình tĩnh, một nhà bọn họ toàn bộ đã chết oan uổng.
“Bên ngoài tuyết rời, không xong chết tiệt, Triệu Hàm chúng ta là không thể ra ngoài, một khi mở ra mật thất dấu vết lưu lại sẽ bị người phát hiện.” Ngô Tử Lâm một bên hoạt động tay chân có chút đau nhức một bên nhíu máy nói, không thể biết được tình huống ở bên ngoài thực không xong.
Sau khi phản quân rời đi bọn họ tốt nhất là lập tức rời đi, nếu lưu lại, ai biết có thể gặp được quân đội triểu đình phái tới cho là phản quân bắt lại, nhất là trên người hắn không hề ít ngân phiếu, nếu mà bị bắt được, khẳng định sẽ bị giết người diệt khẩu.
Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Tình huống quả thật không tốt lắm, thế nhưng ta nghĩ phản quân sẽ trong vòng ba ngày rời đi, buối tối ba ngày sau chúng ta sẽ mở ra mật thất, sau đó rời đi thành Nam Dương. Đúng rồi Ngô Tử Lâm ngươi rời đi thành Nam Dương thì chuẩn bị đi đâu, nơi này khẳng định không thể ở lại, ta cùng Phàm tử cũng chưa đi xa bao giờ, chúng ta phải đi nới nào vừa tốt lại còn phải rất an toàn, tốt nhất là không thể xảy ra chuyện gì.”
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm cũng nhìn về phía Ngô Tử Lâm, Triệu Hàm hỏi không sai, hắn cùng Triệu Hàm Ngô bá đối với bên ngoài không rành rẽ lắm, mà Ngô Tử Lâm là công tử nhà giàu, Lâm Phàm cũng nghe Ngô Tử Lâm nói qua không ít địa phương, so sánh với bọn họ khẳng định là biết nhiều nơi hơn.
“Muốn nói nơi nào an toàn nhất, khẳng định là kinh thành, đại ca của ta có sản nghiệp ở kinh thành, như vậy rất tốt, chờ chúng ta an toàn rời đi nơi này các ngươi theo ta đi kinh thành, ta sẽ giúp các ngươi ổn định thật tốt.” Ngô Tử Lâm dừng lại một chút rồi nói. Tuy rằng kinh thành chi phí rất cao, nhưng sắp xếp cho bọn Lâm Phàm một tòa nhà nhỏ, Ngô Tử Lâm vẫn có thể làm được, đây chính là ân cứu mạng, đại ca hắn cũng sẽ không có ý kiến.
Ngô Tử Lâm cũng không lo lắng Lâm Phàm không có cách sinh tồn, tiểu tử Lâm Phàm này buôn bán cũng rất tốt, nếu không thì có thể làm việc cho đại ca hắn, hắn không phải khoác lác, một khối sắt vụn vào tay của đại ca hắn cũng có thể bán với giá của tinh thiết, không thể nói Ngô Tử Lâm đối với đại ca hắn là sùng bái mù quáng.
Triệu Hàm cùng Lâm Phàm liếc nhau, Ngô bá cũng nhíu mày, Ngô Tử Lâm nói rất chính xác, kinh thành là nơi tương đối an toàn, nhưng cũng là nơi không thích hợp cho nhà bọn họ, nhất là không thể để Phàm tử lộ diện, dù sao bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt. Nếu cứ để cho Triệu Hàm cùng Phàm tử cứ thế đi qua, bọn họ có thể gặp vấn đề không thể tưởng tượng được, Lâm Phàm an toàn, Tử An an toàn, mà Triệu Hàm lại gặp phải nguy hiểm tử vong, dù sao ai cũng không biết người bên kia có muốn nhận Triệu Hàm hay không, nếu như muốn xóa bỏ quan hệ thông gia này, Triệu Hàm cùng Tử An đều có thể bị giết.
Đương nhiên kinh thành lớn như vậy, bọn họ cũng không nhất định sẽ gặp phải, nhưng Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không có chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra, cho nên kinh thành không phải là nới lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ.
Sau một trận trầm mặc, Triệu Hàm gọi mọi người cùng nhau ăn cơm, Lâm Phàm thấy Triệu Hàm lấy rượu bình thường lau bát đũa, trong lòng cảm thấy bọn họ thật sự xa xỉ, nước luyến tiếc dùng, thế nhưng lấy rượu ra rửa chén.
Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm ngồi cùng một nơi, hai người bắt đầu trò chuyện, đa phần là nói đến sản nghiệp của đại ca Ngô Tử Lâm, dựa theo những gì Lâm Phàm nghe được, đại ca của Ngô Tử Lâm cái gì cũng bán, hơn nữa mỗi thứ làm đều rất có quy mô. Lâm Phàm có thể từ miệng Ngô Tử Lâm nghe ra, bị đại ca buôn bán toàn năng kia đối với đệ đệ vô cùng yêu thương, liền giống như đai ca hắn đối với hắn trước đây.
“Ngươi nói đại ca ngươi có mấy chục chiếc thuyền lớn, có phải hay không sẽ ra khơi, ta đọc ở trong sách hàng hóa bán ra hải ngoại bán được rất nhiều tiền.” Lâm Phàm quay đầu nhìn về phái Ngô Tử Lâm nói.
Ngô Tử Lâm lắc đầu nói: “Ca ta muốn đem hàng hóa vận chuyển đến hải ngoại, ta cũng nghe nói qua, chúng ta đem lá trà tơ lụa đồ sứ vận chuyển qua đó, có thể đổi về cả thuyền hoàng kim bạc trắng còn cả bảo thạch nữa, ta cho ngươi xem, bằng hữu của đại ca ta làm ra bảo thạch, nhìn đẹp lắm.”
Ngô Tử Lâm nói xong lấy từ bên hông ra một túi tiền, rất nhành từ bên trong lấy ra một thứ giống viên ngọc, nhìn rất giống nhẫn, thế nhưng rất là lộng lẫy, bên trên được khảm bảo thạch, ở phía trên hoàng kim thợ thủ công làm phi thường tinh tế.
Lâm Phàm cầm lấy xem xét mới nói: “Qủa thật là thứ tốt,” tuy rằng không phù hợp với thẩm mĩ của Lâm Phàm, thế nhưng rất là hoa lệ hào phóng, loại đồ vật này nam nữ dùng đều không tồi, nếu là Lâm Phàm, hắn muốn viên bảo thạch ở trên chiếc nhẫn hoa lệ phải là máu tím đậm hoặc là màu đen mới đẹp, bảo thạch không cần nhiều màu sắc, thật sự rất nhiều màu rất lộn xổn, nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
“Ngươi thích tặng cho ngươi, nghe ca ta nói cái này ít nhất cũng mấy nghìn lượng bạc, hắn nói cho ta về sau đưa cho tức phụ, ngươi có thể đưa cho Triệu Hàm, về sau tặng cho con dâu của ngươi hắc hắc hắc.” Ngô Tử Lâm cười nói.
Lâm Phàm tung vài cái sau đó lắc đầu nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, quân tử không đoạt yêu thích của người khác, để lại cho vợ tương lai của ngươi đi. Thứ này đối với nhà chúng ta vô dụng, Tử An còn nhỏ, Triệu Hàm chưa bao giờ dùng mấy thứ này, còn không bằng tặng cho hắn một thanh chủy thủ để hắn hưởng thụ.”
Ngô Tử Lâm liếc mắt Lâm Phàm một cái, hắn có chút bội phục tiểu tử này nói: “Con mắt của ngươi chướng mắt nó sao, ít nhất năm sáu ngàn lượng, hơn nữa không phải ai cũng có thể mua được.”
“Không phải chướng mắt, mà là đối với ta cùng Triệu Hàm không hữu dụng, nếu như ngươi thật muốn chiếu cố ta, như vậy thì rất tốt, chờ chúng ta sau khi rời khỏi đây, ngươi có thể dẫn đại ca ngươi đến gặp ta không, ta cần hắn hỗ trợ.” Lâm Phàm nhìn Ngô Tử Lâm nói.
Ngô Tử Lâm nghe xong sửng sốt cười nói: “Ta còn tưởng cái gì, chỉ là gặp ca ca ta, ngươi nói một tiếng là được, chỉ cần chúng ta chạy ra khỏi thành Nam Dương, đến lúc đó ta sẽ kêu ca ta báo đáp ngươi.”
“Đừng nói chuyện báo đáp, ngươi cũng biết bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, cho nên Triệu Hàm mới cứu ngươi, ta chỉ nghĩ cùng đại ca ngươi nói chuyện, muốn hắn thuận đường mang ta đi buôn bán mà thôi. Quên đi không nói chuyện này, hết thảy đều đợi chúng ta thoát khỏi thành Nam Dương rồi nói sau, hôm này phản quân nhất định là còn trong thành, nếu chúng ta bị tìm được, chúng ta nhất định phải chết.”
Tất cả mọi người trong mất thất mờ tối đều im lặng, tuy rằng Lâm Phàm đã cam đoan âm thanh trong mật thất không thể truyền ra ngoài, nhưng mọi người vẫn như cũ nói rất nhỏ, đương nhiên ngoại trừ Lâm Tử An, thế nhưng có Triệu Hàm cùng Lâm Phàm làm bạn, tiểu tử kia ngoài bị đùa cho cười khanh khách thì chính là ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, Lâm Phàm cảm thấy qua vài ngày tiểu tử này đã có thể tích được một đống mỡ thừa.
Đảo mặt đã qua hai ngày, bên ngoài vẫn rất là im lặng, Ngô Tử Lâm hầu như đã đem chuyện cả đời mình nói đi nói lại một lần, bởi vậy Lâm Phàm mặc kệ có biết hay không biết, đều ghi tạc trong lòng. Đại ca Ngô Tử Lâm có mấy chục chiếc thuyền đều là vận chuyển hàng hóa trên sông, hơn nữa thuyền cở trung và nhỏ đều có trên trăm chiếc.
Lâm Phàm biết tầm quan trọng của việc vận chuyển mau lẹ trong buôn bán, chỉ cần có thể theo thuyền của đại ca Ngô Tử Lâm, kia rượu nhưỡng của bọn họ có thể bán ở bốn phương tám hướng, khí đó bọn họ có thể kiếm được bộn tiền. Đến lúc đó hắn có thể hợp tác cùng đại ca của Ngô Tử Lâm vận chuyển hàng rời bến, kia mới chân chính là làm ăn lớn, chỉ cần hắn kiếm được đủ tiền, hắn có thể bảo vệ được Triệu Hàm cùng Tử An, đối với kế hoạch trong đầu Lâm Phàm, thực thi kế hoạch phải mất rất nhiều năm, thế nhưng vì Triệu Hàm cùng Tử An, hắn có kiên nhẫn nhất định có thể làm được.
Ngay tại thời điểm Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm thương lượng đại kế, trên đầu đã im lặng hai ngày lại truyền tới tiếng bước chân, đó là thanh âm đạp lên trên tuyết, răng rắc răng rắc liên tiếp không ngừng, tiếng bước chân cũng không hỗn độn, nghe ít nhất là phải có năm sáu người.
Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm liếc nhau, hai người lập tức ngậm miệng lại, Triệu Hàm vươn tay đặt ở trên miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử An, “Xuỵt”, tiểu tử kia ánh mắt lập tức tròn xoe, chịu đựng không phát ra thanh âm, trò chơi này Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đều chơi với Tử An vô số lần từ hai ngày trước, cho nên tiểu tử kia lập tức phản xạ yên tĩnh lại, trong mật thật im lặng đến cả tiếng trâm rơi cũng có thể nghe.
Ngô bá ngồi rất khẩn trương, hai ngày này bên ngoài không có truyền đến thanh âm, chẳng lẽ là triều đình phái người tới đây, thế nhưng mới có hai ngày. Nghe xong Ngô Tử Lâm phân tích, Ngô bá cảm thấy đại quân của triều đình hẳn là không có nhanh như vậy.
Theo Ngô Tử Lâm nói qua, thành Nam Dương gặp chuyện không may phải tới ngày hôm sau thì mọi người mới biết được tin tức, bồ câu đưa tin ít nhất phải mất một ngày, nếu ở kinh thành mệnh lệnh cho quân đội tới, nhanh nhất cũng phải bốn ngày, cho nên những người này khẳng định không phải là người của triều đình.
“Nơi này bị hỏa thiếu, ngươi xác định bọn họ sẽ ở nơi này,” một âm thanh xa lạ truyền từ trên mặt đất xuống.
“Khẳng định là nơi này, ta đã tới một lần khẳng định sẽ không nhớ lầm, như thế nào lại biến thành như vậy, thế nhưng hai con sư tử bằng đá ta vẫn nhận ra được, chính là nhà của ngũ đệ ta,” Lâm Cảnh Phú nhìn đại hán vẻ mặt âm trầm nói.
Mặt đất rất nhanh truyền đến thanh âm có vật rơi xuống đất, một lát sau lại truyến đến thanh âm người: “Đội trưởng tìm được ba khối thi thể, hai cái nhìn rất gầy yếu, một khối thì rắn chắc hơn một ít, thế nhưng đều đã bị đốt cháy, hoàn toàn không thể phân biệt…”
“Hẳn là bọn họ, ba người lớn cùng với một đứa nhỏ, thi thể đứa nhỏ đâu?” lại một thanh âm vang lên.
Vài người đem ba khối thi thể kéo từ trong viện ra, tìm ra ba cái đầu cháy đen giống nhau, căn bản không thể phân biệt.
Một nam nhân mặc hắc y mở miệng nói: “Trong phản quân không hề ít kẻ điên, chuyên môn thích ăn trẻ con mấy tháng, đứa nhỏ bộ dạng mềm mại khẳng định là đã bị ăn.”
“Ngươi làm sao mà biết được.” Nam nhân đầu lĩnh ánh mắt có chút không tin hỏi.
Hắc y nhân liếc qua đội trưởng mở miệng nói: “Ta ở khách điếm phía trước nhìn thấy thi cốt trẻ nhỏ, là bị người cắn, huông chi ta đã từng chấp hành nhiệm vụ ở bắc cương, biết ở bắc cương có số ít người ăn thịt người, nhất là đứa nhỏ.”
Mấy hắc y nhân nghe xong đều nhíu mày, thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn như cũ, chỉ có Lâm Cảnh Phú là nôn mửa, thi thể hắn trước kia không phải là không nhìn thấy, nhưng là thê thảm như thế, chết không toàn thây hắn cũng chưa nhìn thấy qua, lại nghe đến đứa nhỏ của Lâm Phàm bị người ăn, điều này làm cho trong lòng Lâm Cảnh Phú rất là không thoải mái, cho dù hắn hiện tại dẫn người đến là để giết người diệt khẩu.
“Nếu đã xác định bọn họ đã chết, chúng ta cũng nên trở về, ta cũng không muốn cùng quân đội chống đối. Phản quân buổi sáng đã rời đi thành Nam Dương, đội quân của triều đình phái tới sáng mai có thể sẽ tới đây, chúng ta còn có nhiệm vụ khác….” Người dẫn đầu cũng không quan tâm thi thể trên mặt đất, lập tức mang người rời đi.
Lâm Cảnh Phú ban đầu nghĩ muốn nói nhặt xác cho ngũ đệ của hắn, nhưng nhìn thấy đám sát thủ đã rời đi, lại nhìn nhìn thi thể trên mặt đất, hắn cũng không dám một mình ở lại tử thành này, một trận gió lạnh làm cho Lâm Cảnh Phú cực kỳ sợ hãi, Lâm Cảnh Phú lập tức chạy đuổi theo, nơi này thật sự rất khủng bố.
Triệu Hàm trong mật thất nhìn về phía Lâm Phàm, ngay cả vẻ mặt của Ngô bá cũng rất ngưng trọng, vẻ mặt Ngô Tử Lâm tuy rằng nghi hoặc, nhưng hắn cũng không mở miệng, lúc này trong lòng hắn hiểu được những người này là đến giết một nhà Lâm Phàm.
Chẳng qua Ngô Tử lâm vẫn nghĩ không ra, Lâm Phàm chỉ là một anh nông dân bán rượu thuốc, rốt cuộc là đắc tội với đại nhân vật nào, cư nhiên mời cả sát thủ kinh thành đến giết cả nhà hắn, này thật sự không thể tưởng tượng được, khó trách Lâm Phàm cùng Triệu Hàm không chịu đi kinh thành, nếu hắn có một địch nhân như vậy, cũng không dám chạy tới kinh thành để chịu chết.