Ánh nắng buổi chiều nhu hòa chiếu vào từ phía sau cửa sổ sát đất, một vệt nắng rơi trên màn hình máy tính, vừa vặn tràn đầy trên khóe môi Trình Cố đang mỉm cười. Ảnh chụp chung bị ánh mặt trời phân cách, mặt Tạ Chinh không cảm xúc chìm trong bóng tối, mà Trình Cố đứng trong nắng cười đến đẹp đẽ, không buồn không lo, giống như từ nhỏ đã vui vẻ xán lạn như ánh mặt trời.
Tạ Chinh chống xương mày, ngón tay che lại đôi mắt đã ửng hồng, sưng đau ê ẩm. Trong phòng làm việc còn lại chút ánh nắng, vô cùng yên tĩnh, tiếng điện thoại vang lên đột ngột đặc biệt vang vọng. Tạ Chinh xoa mặt, thấy tên trên màn hình hai chữ "Trình Cố", nét đau đớn giữa hai chân mày càng sâu.
Hắn không lập tức nhận cuộc gọi, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng gạt nút nghe, tay phải còn sờ sờ hầu kết.
Không phải Trình Cố, là Trình Mộc Qua.
Giọng nói vui vẻ của thằng nhóc truyền đến: "Chú ơi, ba cháu nói chú sẽ tới làm cơm dứa cho cháu, có thật không?"
Tạ Chinh nhẹ giọng cười: "Đúng rồi. Qua Qua tan học rồi à?"
"Vâng ạ! Mới vừa tan học thôi, ba tới đón cháu về nhà."
"Trên đường chú ý an toàn, chú sẽ tới ngay, nếu đói rồi thì ăn vặt lót dạ một chút nhé."
"Trình đẹp trai không cho phép cháu ăn." Tiếng Trình Mộc Qua đột nhiên nhỏ đi: "Ba nói cháu vẫn còn nhỏ, không thể ăn vặt suốt được, nếu hôm nào mà vui lắm thì chỉ cho cháu ăn có một xíu."
Tạ Chinh tưởng tượng ra cảnh hai cha con với một đống đồ ăn vặt phân cao thấp, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót.
"Trình đẹp trai còn trốn cháu đi ăn vụng." Trình Mộc Qua tiếp tục nhỏ giọng nói: "Có lần cháu nửa đêm đi tè, nhìn thấy ba ở thư phòng ăn vụng bánh quy mềm của cháu ấy."
Tạ Chinh muốn cười, lại không cười nổi, đang muốn động viên vài câu, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của Trình Mộc Qua: "Trình đẹp trai, ba trả điện thoại ngay cho con, con và bạn trai ba đang tán gẫu đấy!"
Trình Cố quát: "Đừng có nghịch! Muốn qua đường à, dừng lại!"
Quát xong lại đổi giọng, giải thích: "Tôi nói với Qua Qua rằng cậu sẽ tới làm cơm dứa, nó cứ một hai nhất định phải gọi điện thoại cho cậu. Bây giờ bọn tôi đang về, khoảng bao lâu thì cậu đến được?"
Tạ Chinh giơ tay xem thời gian, "Vừa nãy có chút việc nên sẽ hơi trễ một chút, chờ em một tiếng được không?"
"Cậu..." Trình Cố có chút ngượng ngùng, giọng nói hòa lẫn với âm thanh huyên náo trên đường: "Cậu không nên khách sáo như vậy."
Tạ Chinh chỉ cảm thấy tim mình bị nhẹ nhàng nắm lấy, dừng một giây rồi nói: "Được rồi, chờ em nhé."
Chiếc xe lao nhanh giữa gió đêm xuân, ánh đèn thành phố lướt qua mắt Tạ Chinh như một thước phim nhựa thật dài.
Phim nhựa ảm đạm, nhưng hiện ra trước mắt người xem muôn màu muôn vẻ.
Giống như cuộc đời Trình Cố.
Nội dung của tư liệu mã hóa đó cũng không nhiều, mà mỗi một đoạn, thậm chí mỗi một chữ, cũng làm cho tim Tạ Chinh lạnh lẽo.
Năm đó lúc nói tới tương lai, Trình Cố vui vẻ hớn hở nói: "Cha mẹ tôi có tiền hơn cha mẹ cậu, họ không cần tôi dưỡng lão."
Tạ Chinh không ngờ Trình Cố nói "Cha mẹ có tiền, không cần dưỡng lão", và câu chuyện của hắn "là con trai của công nhân xưởng luyện thép" đều là chuyện bịa ra cả.
Trình Cố đúng là không cần dưỡng già cho cha mẹ, vì khi anh còn rất nhỏ, bọn họ đã bỏ rơi anh rồi.
Chỉ bởi vì anh là cái thứ "Dị loại" kia.
Tần tiên sinh đoán không sai, Trình Cố không phải người song tính, mà bẩm sinh đã có kích thích tố sinh dục bất thường. 31 năm trước, Trình Cố được sinh ra, bác sĩ nói cho cha mẹ anh rằng anh rơi vào trường hợp hiếm gặp, trước mắt toàn thế giới chỉ phát hiện 19 ca có hoóc-môn khác thường, tuy rằng cơ thể tạm thời không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi lớn lên thì hooc môn có khả năng không khống chế được, sau khi dậy thì có một số trường hợp nữ tính hơn nam tính, nếu như phát sinh quan hệ tình dục với đàn ông thì khả năng mang thai không thấp.
Cha mẹ anh như bị sét đánh, coi Trình Cố nho nhỏ vẫn còn trong tã lót như một con quái vật. Mẹ anh khóc lóc điên cuồng, không cho Trình Cố bú sữa, thậm chí muốn vứt Trình Cố ở bệnh viện, đi thẳng về.
Bác sĩ khó xử, khuyên hai người làm tròn bổn phận người làm cha làm mẹ, rồi lại dùng lập trường "bạn bè", đứng ở góc độ "ân tình" đề xuất ý kiến nên sinh thêm đứa nữa.
"Hai người có khả năng sinh, cũng có điều kiện nuôi, thằng lớn không ổn, nhưng thằng bé chắc chắn không sao đâu."
Cha mẹ nhà họ Trình đem Trình Cố về nhà, không muốn bế nên thuê một bảo mẫu chăm sóc. Trình Cố chưa từng được bú mẹ, mãi còn không được đặt tên, về sau không thể không đặt tên, ông nội nhà họ Trình mới nghĩ đến một chữ —— Cố.
Nhìn qua sẽ thấy cái tên cất giấu tất cả nguyền rủa độc ác của người nhà.
Cố, là chữ "Cố" trong "Quá cố".
Pháp luật không cho phép cha mẹ giết con ruột, cho nên bọn họ nguyền rủa anh, mong anh chết sớm.
Sự tồn tại của anh là điều sỉ nhục của cả dòng họ.
Thực tế, Trình Cố chẳng ở lâu tại Trình gia. Lúc chưa tròn 1 tuổi, mẹ anh cho bảo mẫu mang anh ra ngoài ở. Trình gia có mấy căn nhà, tùy tiện tìm một căn cho anh và bảo mẫu chỉ là chuyện nhỏ, mà Trình gia luôn chê anh xúi quẩy, chỉ cho ở một gian nhà cũ. Anh ở cùng bảo mẫu trong nhà cũ đó 8 năm. Mặc dù nhà họ Trình luôn trả đúng trả đủ lương cho bảo mẫu, nhưng với anh lại đặc biệt keo kiệt, bảo mẫu không có ý xấu, nhưng cũng không thể nói là người thiện lương, chỉ chăm sóc cho Trình Cố ở mức thấp nhất, chưa bao giờ vì cậu bé đáng thương ấy mà tranh thủ cái gì.
Lúc Trình Cố 3 tuổi, y học thế giới đã nghiên cứu ra thuốc chữa kích thích tố sinh dục bất thường, phát hiện càng sớm, tuổi càng nhỏ, uống thuốc càng có hiệu quả tốt. Mà Trình Cố lại bỏ lỡ.
Khi Trình Cố lên 2 thì cha mẹ anh sinh đứa bé thứ hai, là con trai, rất khỏe mạnh. Trình Cố ở nhà cũ cũng dần lớn lên, cũng chậm rãi hiểu rằng mình là một đứa bé bị vứt bỏ.
Cha mẹ hẳn đã quên mất anh, chờ đến khi thằng em anh đến tuổi đi học, mới nhớ ra anh còn chưa học lớp vỡ lòng.
Hai cậu bé cách nhau 2 tuổi cùng đi học một năm, Trình Cố đáng yêu ngoan ngoãn như một cô bé, bị em trai nhục mạ đánh đập trước cả lớp, rất nhanh sau đấy cả trường đều biết học sinh lớp một có một "Nhân yêu".
*nhân yêu: kiểu nam giả nữ
Ác ý của bọn trẻ, độc ác tới mức làm người khác lạnh cả người.
Cô giáo đến tìm phụ huynh, yêu cầu cha mẹ Trình Cố làm thủ tục chuyển trường, mẹ anh ghét bỏ chỉ vào Trình Cố, mắng: "Sao mày còn chưa đi chết đi!"
Tạ Chinh không tưởng tượng được năm ấy Trình Cố tuyệt vọng thế nào, chỉ ước nếu như thế gian có ma pháp, cho hắn xuyên tới khi Trình Cố còn nhỏ, đem cậu bé không được ai thương yêu ấy ôm chặt vào lòng.
Trình Cố rời nhà đến một hương trấn cách nhà rất rất xa, vượt qua tuổi ấu thơ cùng thời niên thiếu ở nơi đó. Từ khi 12 tuổi, nhà họ Trình chưa một lần cho anh thêm một đồng tiền nào cả, cũng may dường như anh đoán trước sẽ có ngày này, vẫn luôn cẩn thận tích góp tiền, hơn nữa chi tiêu ở quê ít hơn trên thành phố nhiều, thầy giáo và phụ huynh trong lớp thấy cậu bé cô độc một mình, thường xuyên cho cái này cái nọ nên anh mới bình an sống đến 16 tuổi.
Trình Cố 16 tuổi, đã lớn lên thành một thiếu niên xinh đẹp loá mắt.
Cách hương trấn không xa có một nhánh bộ đội đóng quân, đám binh lính thường xuyên đến thị trấn cải thiện bữa ăn, nhà hàng chỗ Trình Cố làm thêm là nơi bọn họ hay đến nhất. Tiểu đoàn trưởng tận mắt thấy Trình Cố hăng hái làm việc nghĩa, một mình đánh bại bảy tám tên lưu manh hay đến nhà hàng gây sự, chiêu nào ra dáng chiêu nấy, mà điều đáng quý nhất trên người Trình Cố là có một loại phấn chấn bức người.
Trình Cố được đặc chiêu vào trong quân, hồ sơ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đều bị niêm phong, người trong bộ đội biết quá khứ của Trình Cố hầu như không có. Sau đó vì Trình Cố quá mức xuất sắc, không tới 17 tuổi đã được tổ hành động đặc biệt gọi vào, trở thành tổ viên nhỏ nhất trong đơn vị.
Đến đây, tất cả cực khổ dường như đã qua rồi.
Mãi đến tận khi 26 tuổi năm ấy, anh phát hiện trong cơ thể của mình có thêm một sinh mệnh nho nhỏ.